Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
Chương 55: Tề Thiên Cung sơ hiện
ThiênTôn
15/03/2021
Và đáp án cho hàng loạt câu hỏi liên quan tới Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán, rồi chính sách bán hàng hiện tại, cũng như hợp tác trong tương lai với Tiêu Gia mà Tiêu Thiên đưa ra là…
“Ngài… nói thật sao, Hoàng bang chủ?”
“Là chủ nhân nói, chứ không phải ta nói. Và lời của chủ nhân ta thì luôn là sự thật.”
“Nhưng giao ra đan phương Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán, đồng thời ủy thác việc hợp tác với Tiêu Gia lại cho chúng ta, việc này… cứ thế được quyết định như vậy sao?”
…câu ngạn ngữ kinh điển “không có việc gì khó, chỉ sợ làm không được, đào núi và lấp biển, không làm được thì thuê”.
“Chủ nhân ta sẽ giao ra đan phương, đồng thời ủy thác toàn bộ mảng kinh doanh Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán lại cho gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Về phần Tiêu Gia nói riêng, cũng như Ô Thản Thành nói chung, từ đầu đến cuối chỉ là một nơi thí điểm không hơn không kém.” - Hoàng Dung vẫn một bộ lạnh nhạt đáp: “Quan trọng hơn, người thông minh như ngươi hẳn là đã sớm nhìn ra được tương lai của cái bắt tay này rồi chứ, Nhã Phi tiểu thư?”
Đúng, Nhã Phi là người thông minh, cho nên…
“Đổi lại là gì?”
...nàng hiểu rằng trên đời này chỉ có “nước mưa và cứt chim” là rơi xuống miễn phí từ trên trời mà thôi, chứ tiền và cơ hội sẽ không đến theo cách đó đâu.
“Tiền!”
“Tiền!?”
“Đúng vậy, chính là tiền!” - Hoàng Dung vung tay đặt một tờ giấy lên bàn, vừa đẩy nó về phía trước, vừa nói: “Đây là toàn bộ nội dung kế hoạch kinh doanh và phân chia lợi nhuận được chủ nhân ta đề ra. Nhã Phi tiểu thư có thể xem thử.”
Lông mày khẽ nhếch, Nhã Phi cầm lấy tờ giấy kia lên, và…
“Đây là…”
...cứ mỗi giây trôi qua, tương ứng với mỗi dòng chữ nàng đọc được, thì hai mắt Nhã Phi lại sáng thêm một phần.
Về bản chất, kế hoạch kinh doanh của Tiêu Thiên cũng không phải là cái gì đó quá phức tạp. Nội dung của nó chỉ được gói gọn trong hai mục chính, cụ thể là…
Thứ nhất, phần trách nhiệm.
Gia tộc Mễ Đặc Nhĩ sẽ toàn quyền phần sản xuất, quảng bá, cũng như là phân phối Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán. Chi tiết sẽ dựa trên kết quả mô hình Khách Hàng Thân Thiết đang được thí điểm tại Ô Thản Thành để chỉnh sửa thêm. Và để đảm bảo cân trách nhiệm giữa hai bên, thì đan phương sẽ do Tiêu Thiên ra.
Thứ hai, phân chia quyền lợi.
×
— QUẢNG CÁO —
Tình hình kinh doanh Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán sẽ được tổng kết định kỳ theo tháng, quý và năm. Sau đó, 50% lợi nhuận thuộc về gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. 50% còn lại, đương nhiên là phần của Tiêu Thiên.
Chưa hết!
Ngoài yêu cầu quyền lợi phân chia lợi nhuận vô cùng phi lý trên ra, hắn vậy mà còn muốn thêm một tấm thẻ Khách Hàng Thân Thiết có mức giảm giá cao tới… 50% trên tổng hóa đơn, tại mọi cơ sở kinh doanh của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nữa.
Không sai! Nếu xem các cấp độ Khách Hàng Thân Thiết đang được thí điểm từ là ViP 1 tới ViP 5, thì thứ Tiêu Thiên đòi hỏi kia chính là một tấm thẻ ViP 10 độc nhất, và cần phải nhấn mạnh một điều, rằng mức chiết khấu cao tới 50% kia sẽ có hiệu lực lên mọi cửa hàng trực thuộc gia tộc Mễ Đặc Nhĩ trên toàn Gia Mã Đế Quốc, chứ không chỉ đơn giản là tại Ô Thản Thành không thôi đâu.
“…”
Đọc tới đây, xém chút Nhã Phi đã không nhịn nổi xé nát cái hợp đồng này ngay tại chỗ, thậm chí trong một sát na nàng đã muốn gọi người đánh Hoàng Dung một trận rồi đuổi đi đấy.
Biết rằng đan phương là quý, nhưng suy cho cùng Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán cũng chỉ là đan dược cấp một mà thôi. Nghĩ sao đi soạn cái hợp đồng nói muốn “ngồi mát ăn bát vàng” theo đúng nghĩa đen, trong khi trách nhiệm hoàn toàn không có, đã vậy còn chẳng thèm hạn chế thời gian hợp tác nữa. Định bằng một tấm đan phương ăn mấy đời hay gì!? Lại còn giở công phu sư tử ngoạm muốn giảm giá 50% mọi mặt hàng, mọi lúc, mọi nơi!? Ăn cướp cũng không có trắng trợn như vậy đâu!
Tuy nhiên, ý định đó xuất hiện rất nhanh, nhưng rồi lại bay biến khỏi đầu Nhã Phi không hẹn ngày trở lại càng nhanh hơn, bởi vì sự xuất hiện của ba chữ… Tề Thiên Cung*!
Đúng vậy! Chỉ ba chữ Tề Thiên Cung đơn giản thôi là đã đủ để khiến Nhã Phi nhanh chóng thay đổi ý định, thậm chí…
“Hoàng bang chủ, toàn bộ yêu cầu của… Tề Thiên Cung các vị đều ở đây cả rồi chứ?”
...cả thái độ nói chuyện với người đối diện đều có không ít chuyển biến đấy.
Dù vô cùng bất ngờ và hết sức nghi hoặc về thế lực bí ẩn mang tên Tề Thiên Cung được nhắc tới trong bản hợp đồng, nhưng trước sau Nhã Phi vẫn chỉ tập trung vào nội dung được viết trong giấy, chứ không hỏi thêm bất kỳ gì ngoài lề, đơn giản là bởi nàng biết có hỏi cũng chẳng ra được gì đâu, thay vì làm việc dư thừa thì tập trung vào chính sự đặng tiết kiệm thời gian và công sức cho cả hai bên còn có lý hơn ấy.
Có lẽ Hoàng Dung không biết rằng nàng vừa may mắn tránh qua một ải, mà có khi biết cũng chẳng quan tâm đâu, nên là…
“Tạm thời chỉ có như thế. Nếu không có ý kiến gì khác thì phần thỏa thuận này ngươi cứ giữ xem như bằng chứng đi. Ta xin phép trở về phụng mệnh trước!”
...việc mình mình làm thôi, chuyện ở đây xong rồi thì trở về lo chuyện chỗ khác.
“Ơ! Thế không cần điểm chỉ hay ký tên gì à!? Hoàng bang chủ…” - Nhã Phi cố gắng gọi với theo, nhưng đối phương nửa cái ngoái đầu đều không thèm ném lại khiến nàng chỉ biết cười lắc đầu: “Thần thần bí bí, kỳ kỳ quái quái, thật sự là… khiến người ta tò mò a!”
. . .
Cùng lúc đó tại Tiêu Gia.
×
— QUẢNG CÁO —
“Xin lỗi ngươi nhiều nhé, Tuyết nhi. Đều do ta vô dụng nên mới phải đem quyền sở hữu trí tuệ của Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán mang đi cầm cố.” - Tiêu Thiên đang ngẩng đầu bốn lăm độ nhìn trời thở dài thườn thượt: “Phải chi chúng ta có thực lực, năng lực và thế lực cho riêng mình, thì ngày hôm nay đã không cần phải chấp nhận mất 50% tiền lời cho người khác để họ bán hàng giúp mình rồi, haiz!”
Từ góc nhìn của Nhã Phi và gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, trông có vẻ như Tiêu Thiên đang ngồi mát ăn bát vàng khi cái gì cũng không cần làm mà tiền vẫn rủng rỉnh về túi. Thế nhưng ngược lại nếu đặt họ vào vị trí của hắn, liệu rằng họ có chấp nhận việc mất trắng 50% lợi nhuận cho người khác như vậy hay không?
Thực lực không, năng lực không, thế lực lại càng không, bất đắc dĩ lắm Tiêu Thiên mới phải đem đứa con tinh thần hắn và Mộc Ánh Tuyết cùng nhau tạo ra đem đi giao cho người khác, chứ nếu có khả năng tự làm được thì đừng hòng.
Tuy nhiên, buồn thì buồn thật đấy, nhưng nói đi rồi cũng phải nói lại.
Một mình Mộc Ánh Tuyết là không thể nào duy trì nổi việc cung cấp loại tiêu hao phẩm có tốc độ, biên độ, cũng như cường độ sử dụng lớn như Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán cho cả một tòa thành trong thời gian dài được. Ngoài ra, trong bối cảnh Tiêu Thiên còn cần vị Nữ Thần này hỗ trợ hắn tu luyện, thì việc “cầm cố” đan phương cho Nhã Phi làm điều kiện ủy thác nàng sản xuất cũng như phân phối nó, còn hắn chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng an tâm tu luyện, là một nước đi không chỉ cần, mà còn là đủ với tình hình hiện nay của bản thân hắn nói riêng, và cả… Tề Thiên Cung nói chung.
Sẵn nói tới Tề Thiên Cung, thì thực chất đây chỉ là một cái tên Tiêu Thiên… nghĩ đại ra mà thôi. Hay nói cách khác, chẳng có Tề Thiên Cung nào tồn tại cả đâu.
Một công ty ma theo đúng nghĩa đen đấy!
Tuy nhiên, dù không thực sự tồn tại, nhưng nó nhất định phải tồn tại, ít nhất là trên miệng Tiêu Thiên và trong đầu Nhã Phi, bởi vì một lý do rất đơn giản, Nhã Phi nói riêng và gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nói chung… cần một nơi để đặt niềm tin vào.
Lấy ví dụ cụ thể cho dễ hiểu, đối với một người muốn mua nhà mà nói, một tên cò đất ất ơ đáng tin hơn, hay là một công ty, thậm chí một tập đoàn môi giới nhà đất sẽ đáng tin hơn đây? - Đáp án chẳng phải tự nó đã rõ ràng hay sao!
Cho nên, muốn hợp tác với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, vẫn là ở thế ăn trên ngồi trước người ta, thì dù không thực sự có thực lực, ít nhất Tiêu Thiên cũng phải tỏ ra là mình có thế lực mới được, chứ để đối phương biết một tên ngũ tinh Đấu Giả khố rách áo ôm, tứ cố vô thân há miệng liền muốn đè lên trên đầu trên cổ họ, đến lúc đó… mười cái mạng cũng chẳng đủ cho hắn chết đâu.
Vậy tại sao lại là Tề Thiên, lại là Cung chứ không phải Tông, Môn, Điện, phái v.v. các loại tên gọi khác? - Đáp án là bởi vì thân làm một người nắm rõ cốt truyện Đấu Phá Thương Khung, đương nhiên Tiêu Thiên không thể không biết tại Trung Châu có lưu truyền câu nói "Nhất điện, nhất tháp, nhị tông, tam cốc, tứ phương các" nổi tiếng.
Gọi Cung để tránh mấy cái Tông, Môn, Điện v.v. kia ra kẻo bị vạ lây là nguyên nhân thứ nhất.
Nguyên nhân thứ hai nữa, là dù ít hay nhiều gì thì hiện tại hắn cũng đã có cho mình hai Nữ Thần, sau này chắc chắn sẽ nhiều hơn, nên tuy là hơi sớm, nhưng chuẩn bị sẵn một cái Cung Điện cho các nàng không bao giờ là thừa a. Mà bởi vì Điện bị đụng hàng như đã nói ở trên rồi, chỉ còn Cung chưa ai đặt thôi, nên… đáp án Cung là lựa chọn cuối cùng!
Về phần cái tên Tề Thiên, nhớ lại kiếp trước đọc truyện nhiều, cái gì nghịch thiên, thông thiên, cái gì thao thiên, già thiên, thậm chí tạc thiên, nhật thiên, đến mức lão tặc thiên đều thấy rồi, bá đạo thật đấy, chỉ là… chuyện nhiệt huyết, khí phách gì đó để cho chúng trẻ làm đi thôi. Có tí tuổi rồi, ước mơ Tề Thiên còn chưa biết chắc là có làm nổi hay không chứ đừng nói cao hơn, xa hơn.
Và cứ như thế, Tề Thiên Cung ra đời!
“Ngài… nói thật sao, Hoàng bang chủ?”
“Là chủ nhân nói, chứ không phải ta nói. Và lời của chủ nhân ta thì luôn là sự thật.”
“Nhưng giao ra đan phương Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán, đồng thời ủy thác việc hợp tác với Tiêu Gia lại cho chúng ta, việc này… cứ thế được quyết định như vậy sao?”
…câu ngạn ngữ kinh điển “không có việc gì khó, chỉ sợ làm không được, đào núi và lấp biển, không làm được thì thuê”.
“Chủ nhân ta sẽ giao ra đan phương, đồng thời ủy thác toàn bộ mảng kinh doanh Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán lại cho gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Về phần Tiêu Gia nói riêng, cũng như Ô Thản Thành nói chung, từ đầu đến cuối chỉ là một nơi thí điểm không hơn không kém.” - Hoàng Dung vẫn một bộ lạnh nhạt đáp: “Quan trọng hơn, người thông minh như ngươi hẳn là đã sớm nhìn ra được tương lai của cái bắt tay này rồi chứ, Nhã Phi tiểu thư?”
Đúng, Nhã Phi là người thông minh, cho nên…
“Đổi lại là gì?”
...nàng hiểu rằng trên đời này chỉ có “nước mưa và cứt chim” là rơi xuống miễn phí từ trên trời mà thôi, chứ tiền và cơ hội sẽ không đến theo cách đó đâu.
“Tiền!”
“Tiền!?”
“Đúng vậy, chính là tiền!” - Hoàng Dung vung tay đặt một tờ giấy lên bàn, vừa đẩy nó về phía trước, vừa nói: “Đây là toàn bộ nội dung kế hoạch kinh doanh và phân chia lợi nhuận được chủ nhân ta đề ra. Nhã Phi tiểu thư có thể xem thử.”
Lông mày khẽ nhếch, Nhã Phi cầm lấy tờ giấy kia lên, và…
“Đây là…”
...cứ mỗi giây trôi qua, tương ứng với mỗi dòng chữ nàng đọc được, thì hai mắt Nhã Phi lại sáng thêm một phần.
Về bản chất, kế hoạch kinh doanh của Tiêu Thiên cũng không phải là cái gì đó quá phức tạp. Nội dung của nó chỉ được gói gọn trong hai mục chính, cụ thể là…
Thứ nhất, phần trách nhiệm.
Gia tộc Mễ Đặc Nhĩ sẽ toàn quyền phần sản xuất, quảng bá, cũng như là phân phối Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán. Chi tiết sẽ dựa trên kết quả mô hình Khách Hàng Thân Thiết đang được thí điểm tại Ô Thản Thành để chỉnh sửa thêm. Và để đảm bảo cân trách nhiệm giữa hai bên, thì đan phương sẽ do Tiêu Thiên ra.
Thứ hai, phân chia quyền lợi.
×
— QUẢNG CÁO —
Tình hình kinh doanh Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán sẽ được tổng kết định kỳ theo tháng, quý và năm. Sau đó, 50% lợi nhuận thuộc về gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. 50% còn lại, đương nhiên là phần của Tiêu Thiên.
Chưa hết!
Ngoài yêu cầu quyền lợi phân chia lợi nhuận vô cùng phi lý trên ra, hắn vậy mà còn muốn thêm một tấm thẻ Khách Hàng Thân Thiết có mức giảm giá cao tới… 50% trên tổng hóa đơn, tại mọi cơ sở kinh doanh của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nữa.
Không sai! Nếu xem các cấp độ Khách Hàng Thân Thiết đang được thí điểm từ là ViP 1 tới ViP 5, thì thứ Tiêu Thiên đòi hỏi kia chính là một tấm thẻ ViP 10 độc nhất, và cần phải nhấn mạnh một điều, rằng mức chiết khấu cao tới 50% kia sẽ có hiệu lực lên mọi cửa hàng trực thuộc gia tộc Mễ Đặc Nhĩ trên toàn Gia Mã Đế Quốc, chứ không chỉ đơn giản là tại Ô Thản Thành không thôi đâu.
“…”
Đọc tới đây, xém chút Nhã Phi đã không nhịn nổi xé nát cái hợp đồng này ngay tại chỗ, thậm chí trong một sát na nàng đã muốn gọi người đánh Hoàng Dung một trận rồi đuổi đi đấy.
Biết rằng đan phương là quý, nhưng suy cho cùng Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán cũng chỉ là đan dược cấp một mà thôi. Nghĩ sao đi soạn cái hợp đồng nói muốn “ngồi mát ăn bát vàng” theo đúng nghĩa đen, trong khi trách nhiệm hoàn toàn không có, đã vậy còn chẳng thèm hạn chế thời gian hợp tác nữa. Định bằng một tấm đan phương ăn mấy đời hay gì!? Lại còn giở công phu sư tử ngoạm muốn giảm giá 50% mọi mặt hàng, mọi lúc, mọi nơi!? Ăn cướp cũng không có trắng trợn như vậy đâu!
Tuy nhiên, ý định đó xuất hiện rất nhanh, nhưng rồi lại bay biến khỏi đầu Nhã Phi không hẹn ngày trở lại càng nhanh hơn, bởi vì sự xuất hiện của ba chữ… Tề Thiên Cung*!
Đúng vậy! Chỉ ba chữ Tề Thiên Cung đơn giản thôi là đã đủ để khiến Nhã Phi nhanh chóng thay đổi ý định, thậm chí…
“Hoàng bang chủ, toàn bộ yêu cầu của… Tề Thiên Cung các vị đều ở đây cả rồi chứ?”
...cả thái độ nói chuyện với người đối diện đều có không ít chuyển biến đấy.
Dù vô cùng bất ngờ và hết sức nghi hoặc về thế lực bí ẩn mang tên Tề Thiên Cung được nhắc tới trong bản hợp đồng, nhưng trước sau Nhã Phi vẫn chỉ tập trung vào nội dung được viết trong giấy, chứ không hỏi thêm bất kỳ gì ngoài lề, đơn giản là bởi nàng biết có hỏi cũng chẳng ra được gì đâu, thay vì làm việc dư thừa thì tập trung vào chính sự đặng tiết kiệm thời gian và công sức cho cả hai bên còn có lý hơn ấy.
Có lẽ Hoàng Dung không biết rằng nàng vừa may mắn tránh qua một ải, mà có khi biết cũng chẳng quan tâm đâu, nên là…
“Tạm thời chỉ có như thế. Nếu không có ý kiến gì khác thì phần thỏa thuận này ngươi cứ giữ xem như bằng chứng đi. Ta xin phép trở về phụng mệnh trước!”
...việc mình mình làm thôi, chuyện ở đây xong rồi thì trở về lo chuyện chỗ khác.
“Ơ! Thế không cần điểm chỉ hay ký tên gì à!? Hoàng bang chủ…” - Nhã Phi cố gắng gọi với theo, nhưng đối phương nửa cái ngoái đầu đều không thèm ném lại khiến nàng chỉ biết cười lắc đầu: “Thần thần bí bí, kỳ kỳ quái quái, thật sự là… khiến người ta tò mò a!”
. . .
Cùng lúc đó tại Tiêu Gia.
×
— QUẢNG CÁO —
“Xin lỗi ngươi nhiều nhé, Tuyết nhi. Đều do ta vô dụng nên mới phải đem quyền sở hữu trí tuệ của Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán mang đi cầm cố.” - Tiêu Thiên đang ngẩng đầu bốn lăm độ nhìn trời thở dài thườn thượt: “Phải chi chúng ta có thực lực, năng lực và thế lực cho riêng mình, thì ngày hôm nay đã không cần phải chấp nhận mất 50% tiền lời cho người khác để họ bán hàng giúp mình rồi, haiz!”
Từ góc nhìn của Nhã Phi và gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, trông có vẻ như Tiêu Thiên đang ngồi mát ăn bát vàng khi cái gì cũng không cần làm mà tiền vẫn rủng rỉnh về túi. Thế nhưng ngược lại nếu đặt họ vào vị trí của hắn, liệu rằng họ có chấp nhận việc mất trắng 50% lợi nhuận cho người khác như vậy hay không?
Thực lực không, năng lực không, thế lực lại càng không, bất đắc dĩ lắm Tiêu Thiên mới phải đem đứa con tinh thần hắn và Mộc Ánh Tuyết cùng nhau tạo ra đem đi giao cho người khác, chứ nếu có khả năng tự làm được thì đừng hòng.
Tuy nhiên, buồn thì buồn thật đấy, nhưng nói đi rồi cũng phải nói lại.
Một mình Mộc Ánh Tuyết là không thể nào duy trì nổi việc cung cấp loại tiêu hao phẩm có tốc độ, biên độ, cũng như cường độ sử dụng lớn như Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán cho cả một tòa thành trong thời gian dài được. Ngoài ra, trong bối cảnh Tiêu Thiên còn cần vị Nữ Thần này hỗ trợ hắn tu luyện, thì việc “cầm cố” đan phương cho Nhã Phi làm điều kiện ủy thác nàng sản xuất cũng như phân phối nó, còn hắn chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng an tâm tu luyện, là một nước đi không chỉ cần, mà còn là đủ với tình hình hiện nay của bản thân hắn nói riêng, và cả… Tề Thiên Cung nói chung.
Sẵn nói tới Tề Thiên Cung, thì thực chất đây chỉ là một cái tên Tiêu Thiên… nghĩ đại ra mà thôi. Hay nói cách khác, chẳng có Tề Thiên Cung nào tồn tại cả đâu.
Một công ty ma theo đúng nghĩa đen đấy!
Tuy nhiên, dù không thực sự tồn tại, nhưng nó nhất định phải tồn tại, ít nhất là trên miệng Tiêu Thiên và trong đầu Nhã Phi, bởi vì một lý do rất đơn giản, Nhã Phi nói riêng và gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nói chung… cần một nơi để đặt niềm tin vào.
Lấy ví dụ cụ thể cho dễ hiểu, đối với một người muốn mua nhà mà nói, một tên cò đất ất ơ đáng tin hơn, hay là một công ty, thậm chí một tập đoàn môi giới nhà đất sẽ đáng tin hơn đây? - Đáp án chẳng phải tự nó đã rõ ràng hay sao!
Cho nên, muốn hợp tác với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, vẫn là ở thế ăn trên ngồi trước người ta, thì dù không thực sự có thực lực, ít nhất Tiêu Thiên cũng phải tỏ ra là mình có thế lực mới được, chứ để đối phương biết một tên ngũ tinh Đấu Giả khố rách áo ôm, tứ cố vô thân há miệng liền muốn đè lên trên đầu trên cổ họ, đến lúc đó… mười cái mạng cũng chẳng đủ cho hắn chết đâu.
Vậy tại sao lại là Tề Thiên, lại là Cung chứ không phải Tông, Môn, Điện, phái v.v. các loại tên gọi khác? - Đáp án là bởi vì thân làm một người nắm rõ cốt truyện Đấu Phá Thương Khung, đương nhiên Tiêu Thiên không thể không biết tại Trung Châu có lưu truyền câu nói "Nhất điện, nhất tháp, nhị tông, tam cốc, tứ phương các" nổi tiếng.
Gọi Cung để tránh mấy cái Tông, Môn, Điện v.v. kia ra kẻo bị vạ lây là nguyên nhân thứ nhất.
Nguyên nhân thứ hai nữa, là dù ít hay nhiều gì thì hiện tại hắn cũng đã có cho mình hai Nữ Thần, sau này chắc chắn sẽ nhiều hơn, nên tuy là hơi sớm, nhưng chuẩn bị sẵn một cái Cung Điện cho các nàng không bao giờ là thừa a. Mà bởi vì Điện bị đụng hàng như đã nói ở trên rồi, chỉ còn Cung chưa ai đặt thôi, nên… đáp án Cung là lựa chọn cuối cùng!
Về phần cái tên Tề Thiên, nhớ lại kiếp trước đọc truyện nhiều, cái gì nghịch thiên, thông thiên, cái gì thao thiên, già thiên, thậm chí tạc thiên, nhật thiên, đến mức lão tặc thiên đều thấy rồi, bá đạo thật đấy, chỉ là… chuyện nhiệt huyết, khí phách gì đó để cho chúng trẻ làm đi thôi. Có tí tuổi rồi, ước mơ Tề Thiên còn chưa biết chắc là có làm nổi hay không chứ đừng nói cao hơn, xa hơn.
Và cứ như thế, Tề Thiên Cung ra đời!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.