Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
Chương 185: Vân Lam Chi Đỉnh, Vân Lam Tông
ThiênTôn
16/03/2021
“Hô…”
Theo một tiếng thở mạnh bất thình lình vang lên như sấm quanh quẩn trong căn phòng trống, là hai đạo khí lưu hình rồng nóng bỏng lập tức phun ra từ hai mũi Tiêu Viêm khiến đồ đạc xung quanh bị thổi loạn xạ. Cùng lúc đó, đôi mắt đã liên tục nhắm hờ suốt mười hai tiếng đồng hồ của cũng trợn lớn lên, từng luồng ánh sáng màu vàng óng chớp nháy.
Không cần phải nói, chỉ nhìn sơ qua thôi cũng đủ để nhận ra Tiêu Viêm của hiện tại và chú chim non sáng nay đã là hai người hoàn toàn khác nhau!
“Thành công rồi! Rốt cuộc cũng đã trở thành tam tinh Đại Đấu Sư rồi, hahaha!” - Cảm thụ được sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể, một luồng cảm xúc chưa bao giờ có nhanh chóng dâng lên trong lòng Tiêu Viêm, sau đó cứ thế tràn ra bên ngoài miệng dưới dạng một câu nói đầy hào hứng, cuối cùng vẫn không đủ còn diễn tiến thành cười to như điên như dại để phát tiết hết tâm tình.
“...”
Thẳng tới năm phút sau, giống như cười đủ rồi, lúc này Tiêu Viêm mới bình tĩnh trở lại để quan sát tình huống xung quanh. Và ngạc nhiên chưa, Tiêu đại thiên tài vậy mà rất không trùng hợp phát hiện ra ở đầu bên kia của căn phòng, tổng cộng ba người gồm Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa và Mộc Ánh Tuyết đang cùng nhau im lặng dùng ánh mắt “phát hiện người bệnh tâm thần” nhìn hắn.
“Khụ… cái kia… cảm ơn đan dược từ Vô đại nhân và sự hỗ trợ của hai vị, ân tình này Tiêu Viêm không bao giờ dám quên.” - Vội vàng bật dậy từ trên mặt đất, đồng thời không quên ho khan một tiếng đỡ xấu hổ và cảm ơn ba vị ân nhân của mình, Tiêu Viêm dáo dác nhìn quanh, cuối cùng mới chắp tay hỏi: “Xin hỏi ba vị đại nhân, không biết bây giờ là mấy giờ và… Huân Nhi đâu rồi ạ?”
“Hiện tại đã trôi qua trọn vẹn nửa ngày kể từ thời điểm ngươi sử dụng Tam Văn Thanh Linh Đan rồi.” - Cố nén cảm giác muốn vỗ vô cái đầu Tiêu Viêm cho bõ tức, Tiêu Thiên lạnh nhạt đáp: “Huân Nhi tiểu thư có việc đã sớm trở về trước. Nàng cũng nhờ ta chuyển lời xin lỗi tới ngươi vì ngày mai sẽ không thể lên Vân Lam Sơn cùng ngươi, về sau có dịp sẽ tạ lỗi.”
“A! Không thể đi cùng… sao?” - Khá ngạc nhiên, thậm chí có chút thất vọng, nhưng rất nhanh Tiêu Viêm liền gật đầu chấp nhận sự thật: “Cũng đúng, dù sao ngày mai ta chính là đi cùng vợ chưa cưới của mình nói lời đoạn tuyệt, nàng mà xuất hiện bên cạnh ta nhất định sẽ chịu nhiều dị nghị, vẫn đừng nên có mặt là tốt nhất.”
Lời này của Tiêu Viêm ngược lại là trúng ý Tiêu Thiên. Ngày mai định trước là sẽ có đại sự xảy ra, hắn không muốn cô nàng xinh đẹp mà đa đoan kia vướng vào nên mới cố ý dọa lui nàng, nhưng đó cũng chỉ mới là về lý. Còn về tình thì đúng như Tiêu Viêm vừa nói, xuất hiện bên cạnh một nam nhân đi bỏ vợ, dù tình ngay lý gian thì đối với danh dự và trinh tiết của Huân Nhi cũng sẽ xuất hiện vết xước lớn không nên có, “vẫn đừng nên có mặt là tốt nhất” a.
“Bỏ qua chuyện đó, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?” - Tạm gác Huân Nhi sang một bên, Tiêu Thiên trầm giọng hỏi lại: “Có cảm thấy bất ổn hay mất cân bằng ở đâu không?”
Thực ra thì cũng chỉ là hỏi cho có lệ thôi, chứ được Mỹ Đỗ Toa một siêu cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong trấn tràng, cộng thêm Mộc Ánh Tuyết dùng Quỷ Châm Bát Pháp của nàng hỗ trợ cường hóa kinh mạch và luyện hóa đan dược, muốn ra vấn đề còn khó chứ đừng nói là không may xảy đến đâu.
“Cái đó thì không có!” - Lắc đầu, Tiêu Viêm lần nữa chắp tay, khom lưng cung kính với ba người Tiêu Thiên: “Lần nữa xin cảm ơn ân đức của ba vị, sau này như có việc yêu cầu, chỉ cần Tiêu Viêm làm được, nhất định sẽ không chối từ.”
“Đột phá xong rồi thì trở về nghỉ ngơi ổn định tâm tình và cảnh giới đi. Ngày mai thể hiện cho tốt, đừng làm ta thất vọng.” - Một mặt không quan trọng khoát khoát tay, Tiêu Thiên đứng dậy xoay người, vừa đi ra cửa vừa nói: “Còn chuyện sau này… để sau này hãy nói.”
Dứt lời, cả ba người cùng nhau biến mất sau cánh cửa, để lại căn phòng trống và Tiêu Thiên lẳng lặng, không biết đang nghĩ cái gì.
. . .
Một đêm yên bình, hay ít nhất là từ mặt ngoài thì trông có vẻ như thế.
Sáng hôm sau, khi vầng thái dương quen thuộc đột phá giới tuyến trói buộc phía chân trời để chậm rãi leo lên cao, rốt cuộc thì ngày mà rất nhiều người chờ mong cuối cùng cũng đã đến.
Siêu sự kiện Ước hẹn ba năm chính thức đến hạn!
Đứng ở một chỗ trên lưng chừng Vân Lam Sơn và phóng tầm mắt nhìn về chỗ tận cùng dưới chân núi, Tiêu Thiên dễ dàng thấy được một doanh trại quân đội khổng lồ hiện rõ ra ở trên một vùng đất bằng phẳng, nơi mà các lều lều trại trại màu trắng được dựng lên san sát nhau, từng ánh lửa lập lòe, bóng khói cơm sáng nghi ngút và không ít binh lính liên tục chạy qua chạy lại thao luyện.
“Quả nhiên là có đại quân tinh nhuệ trú đóng, đáng tiếc, đã vô dụng thì đông hơn nữa trước mặt cường giả cũng hoàn vô dụng mà thôi.”
Quốc gia đại chiến, bên nào binh lính đông và tinh nhuệ hơn đương nhiên là bên đó có lợi. Nhưng nếu quốc gia và tông môn xảy ra chiến tranh, những binh lính này lại lợi hại cũng chỉ là tốt thí bị đẩy lên để tiêu hao đấu khí cường giả đối phương không hơn không kém.
Mà cường giả một khi đến Đấu Vương liền có thể vừa chiến vừa hấp thu thiên địa linh khí từ bên ngoài vào cơ thể bổ sung tiêu hao, mức độ bền bỉ tăng lên một đoạn dài so với người thường.
Đến mức Đấu Hoàng thì càng đừng nói, một bàn tay xuống đánh cho thiên băng địa liệt, đến lúc đó đám người thường này tự chết sạch vì “thiên tai nhân tạo” chứ chưa cần ra tới chiêu thứ hai.
Về phần Đấu Tông… vẫn là bỏ qua đi thì hơn.
Thu hồi ánh mắt, Tiêu Thiên lắc lắc đầu quay người leo lên xe ngựa tiếp tục tiến lên đỉnh núi. Vừa rồi chỉ đơn giản bỗng nhiên hứng thú muốn ngắm phong cảnh một cái, sau đó cảm khái chút nhân sinh khác biệt với kiếp trước, rồi nhanh chóng ổn định tâm tình và quay lại với việc cần làm mà thôi, không có gì đặc biệt cả.
…
Không biết bao lâu sau, xe ngựa chở ba người Tiêu Thiên theo con đường dành riêng cho khách quý chậm rãi leo lên tới đỉnh Vân Lam Sơn. Hay nói cách khác, rốt cuộc thì bọn họ cũng đã chính thức đặt chân tới Vân Lam Tông rồi!
Cũng giống như rất nhiều tông môn khác, ngay sau các bậc thang và cổng lớn với đề ba chữ Vân Lam Tông đầy khí phái mà không kém phần sát phạt chính là quảng trường rộng ngút ngàn từ đá tảng thuần một màu sắc nối liền mà thành. Chút rêu phong không chỉ không khiến chúng mất đi vẻ đẹp, mà từ góc độ nào đó còn giúp lộ ra một vẻ cổ xưa tương xứng với thanh danh và tuổi tác của tông môn.
Ở vị trí trung tâm quảng trường là một tấm bia đá thật cao, thật lớn sừng sững. Đây là nơi ghi chép lại tên tuổi của các đời Tông chủ, cùng với những người có công trạng lớn lao với tông môn, vừa là một cách tri ân quá khứ, đồng thời cũng là nhắc nhở các thế hệ sau phải ghi nhớ các đời trước đã phong hoa tuyệt đại như thế nào.
“Ừm, đủ khí phái, đủ cổ xưa, xứng danh Gia Mã Đệ Nhất Tông, rất không tệ. Đáng tiếc…”
Lúc Tiêu Thiên và đồng bọn đến quảng trường, nơi này đã sớm tập trung không ít người.
Trong đó, nổi bật nhất là một đám nam thanh nữ tú mặc cùng một loại “đồng phục” màu xanh nhạt đang ngồi xếp bằng liền kề nhau thành hình bán nguyệt phía cuối tầm mắt. Đáng nói là, nơi cổ tay áo từng người đều được thêu hình một thanh trường kiếm đâm xuyên qua mây vô cùng tỉ mỉ, nhìn thoáng qua còn cảm nhận được kiếm ý sát phạt và phiêu dật vân phong.
Kỹ càng và xinh đẹp như vậy, nhưng đó cũng mới chỉ là tầng thấp nhất trong số ba tầng của thạch đài lớn mà thôi. Xa hơn và cao hơn chút nữa ở tận cuối quảng trường, trên tầng thứ hai của thạch đài lớn, hơn mười người đều đã râu tóc bạc phơ, tuổi tác không nhỏ nhưng thần thái vẫn rất sáng sủa, ánh mắt trong trẻo cũng đang ngồi xếp bằng ngang hàng với nhau.
Đáng chú ý nhất là, trong số những người có đủ tuổi tác, thực lực và địa vị để có mặt ở tầng thứ hai này, vậy mà bất thình lình lọt vào một bóng hình nhỏ nhắn, xinh xắn mà mỏng manh, toàn thân một bộ quần áo màu thiên thanh rất phá đội hình ngồi đó.
Đôi mắt nàng khép hờ, từng cơn gió khẽ lay động tóc mai và y phục càng làm thân thể mềm mại lộ ra những đường cong hoàn mỹ xứng đáng bốn chữ Thanh Xuân Tịnh Lệ.
Nàng chính là Nạp Lan Yên Nhiên, nhân vật chính của siêu sự kiện ngày hôm nay… nhưng không phải giây phút này.
Có thể vai chính của Nạp Lan Yên Nhiên sẽ trọn vẹn hơn nếu… sư phụ nàng, đương nhiệm Tông chủ Vân Lam Tông, một trong Gia Mã Thập Đại Mỹ Nhân đừng xuất hiện trên chiếc ghế sang trọng mà cô độc tại tầng thứ ba cao nhất của thạch đài theo như nguyên tác.
Nhưng biết sao được, bởi vì nhiều lý do khác nhau mà cốt truyện đã thay đổi ít nhiều, trực tiếp dẫn tới Vân Vận có xuất hiện ngày hôm nay, vẫn là không biết vì lý do gì còn cố ý ăn diện một phen, gián tiếp làm cho Nạp Lan Yên Nhiên dù xinh đẹp tuyệt trần vẫn phải chấp nhận ảm đạm phải mờ đi không ít.
Theo một tiếng thở mạnh bất thình lình vang lên như sấm quanh quẩn trong căn phòng trống, là hai đạo khí lưu hình rồng nóng bỏng lập tức phun ra từ hai mũi Tiêu Viêm khiến đồ đạc xung quanh bị thổi loạn xạ. Cùng lúc đó, đôi mắt đã liên tục nhắm hờ suốt mười hai tiếng đồng hồ của cũng trợn lớn lên, từng luồng ánh sáng màu vàng óng chớp nháy.
Không cần phải nói, chỉ nhìn sơ qua thôi cũng đủ để nhận ra Tiêu Viêm của hiện tại và chú chim non sáng nay đã là hai người hoàn toàn khác nhau!
“Thành công rồi! Rốt cuộc cũng đã trở thành tam tinh Đại Đấu Sư rồi, hahaha!” - Cảm thụ được sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể, một luồng cảm xúc chưa bao giờ có nhanh chóng dâng lên trong lòng Tiêu Viêm, sau đó cứ thế tràn ra bên ngoài miệng dưới dạng một câu nói đầy hào hứng, cuối cùng vẫn không đủ còn diễn tiến thành cười to như điên như dại để phát tiết hết tâm tình.
“...”
Thẳng tới năm phút sau, giống như cười đủ rồi, lúc này Tiêu Viêm mới bình tĩnh trở lại để quan sát tình huống xung quanh. Và ngạc nhiên chưa, Tiêu đại thiên tài vậy mà rất không trùng hợp phát hiện ra ở đầu bên kia của căn phòng, tổng cộng ba người gồm Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa và Mộc Ánh Tuyết đang cùng nhau im lặng dùng ánh mắt “phát hiện người bệnh tâm thần” nhìn hắn.
“Khụ… cái kia… cảm ơn đan dược từ Vô đại nhân và sự hỗ trợ của hai vị, ân tình này Tiêu Viêm không bao giờ dám quên.” - Vội vàng bật dậy từ trên mặt đất, đồng thời không quên ho khan một tiếng đỡ xấu hổ và cảm ơn ba vị ân nhân của mình, Tiêu Viêm dáo dác nhìn quanh, cuối cùng mới chắp tay hỏi: “Xin hỏi ba vị đại nhân, không biết bây giờ là mấy giờ và… Huân Nhi đâu rồi ạ?”
“Hiện tại đã trôi qua trọn vẹn nửa ngày kể từ thời điểm ngươi sử dụng Tam Văn Thanh Linh Đan rồi.” - Cố nén cảm giác muốn vỗ vô cái đầu Tiêu Viêm cho bõ tức, Tiêu Thiên lạnh nhạt đáp: “Huân Nhi tiểu thư có việc đã sớm trở về trước. Nàng cũng nhờ ta chuyển lời xin lỗi tới ngươi vì ngày mai sẽ không thể lên Vân Lam Sơn cùng ngươi, về sau có dịp sẽ tạ lỗi.”
“A! Không thể đi cùng… sao?” - Khá ngạc nhiên, thậm chí có chút thất vọng, nhưng rất nhanh Tiêu Viêm liền gật đầu chấp nhận sự thật: “Cũng đúng, dù sao ngày mai ta chính là đi cùng vợ chưa cưới của mình nói lời đoạn tuyệt, nàng mà xuất hiện bên cạnh ta nhất định sẽ chịu nhiều dị nghị, vẫn đừng nên có mặt là tốt nhất.”
Lời này của Tiêu Viêm ngược lại là trúng ý Tiêu Thiên. Ngày mai định trước là sẽ có đại sự xảy ra, hắn không muốn cô nàng xinh đẹp mà đa đoan kia vướng vào nên mới cố ý dọa lui nàng, nhưng đó cũng chỉ mới là về lý. Còn về tình thì đúng như Tiêu Viêm vừa nói, xuất hiện bên cạnh một nam nhân đi bỏ vợ, dù tình ngay lý gian thì đối với danh dự và trinh tiết của Huân Nhi cũng sẽ xuất hiện vết xước lớn không nên có, “vẫn đừng nên có mặt là tốt nhất” a.
“Bỏ qua chuyện đó, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?” - Tạm gác Huân Nhi sang một bên, Tiêu Thiên trầm giọng hỏi lại: “Có cảm thấy bất ổn hay mất cân bằng ở đâu không?”
Thực ra thì cũng chỉ là hỏi cho có lệ thôi, chứ được Mỹ Đỗ Toa một siêu cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong trấn tràng, cộng thêm Mộc Ánh Tuyết dùng Quỷ Châm Bát Pháp của nàng hỗ trợ cường hóa kinh mạch và luyện hóa đan dược, muốn ra vấn đề còn khó chứ đừng nói là không may xảy đến đâu.
“Cái đó thì không có!” - Lắc đầu, Tiêu Viêm lần nữa chắp tay, khom lưng cung kính với ba người Tiêu Thiên: “Lần nữa xin cảm ơn ân đức của ba vị, sau này như có việc yêu cầu, chỉ cần Tiêu Viêm làm được, nhất định sẽ không chối từ.”
“Đột phá xong rồi thì trở về nghỉ ngơi ổn định tâm tình và cảnh giới đi. Ngày mai thể hiện cho tốt, đừng làm ta thất vọng.” - Một mặt không quan trọng khoát khoát tay, Tiêu Thiên đứng dậy xoay người, vừa đi ra cửa vừa nói: “Còn chuyện sau này… để sau này hãy nói.”
Dứt lời, cả ba người cùng nhau biến mất sau cánh cửa, để lại căn phòng trống và Tiêu Thiên lẳng lặng, không biết đang nghĩ cái gì.
. . .
Một đêm yên bình, hay ít nhất là từ mặt ngoài thì trông có vẻ như thế.
Sáng hôm sau, khi vầng thái dương quen thuộc đột phá giới tuyến trói buộc phía chân trời để chậm rãi leo lên cao, rốt cuộc thì ngày mà rất nhiều người chờ mong cuối cùng cũng đã đến.
Siêu sự kiện Ước hẹn ba năm chính thức đến hạn!
Đứng ở một chỗ trên lưng chừng Vân Lam Sơn và phóng tầm mắt nhìn về chỗ tận cùng dưới chân núi, Tiêu Thiên dễ dàng thấy được một doanh trại quân đội khổng lồ hiện rõ ra ở trên một vùng đất bằng phẳng, nơi mà các lều lều trại trại màu trắng được dựng lên san sát nhau, từng ánh lửa lập lòe, bóng khói cơm sáng nghi ngút và không ít binh lính liên tục chạy qua chạy lại thao luyện.
“Quả nhiên là có đại quân tinh nhuệ trú đóng, đáng tiếc, đã vô dụng thì đông hơn nữa trước mặt cường giả cũng hoàn vô dụng mà thôi.”
Quốc gia đại chiến, bên nào binh lính đông và tinh nhuệ hơn đương nhiên là bên đó có lợi. Nhưng nếu quốc gia và tông môn xảy ra chiến tranh, những binh lính này lại lợi hại cũng chỉ là tốt thí bị đẩy lên để tiêu hao đấu khí cường giả đối phương không hơn không kém.
Mà cường giả một khi đến Đấu Vương liền có thể vừa chiến vừa hấp thu thiên địa linh khí từ bên ngoài vào cơ thể bổ sung tiêu hao, mức độ bền bỉ tăng lên một đoạn dài so với người thường.
Đến mức Đấu Hoàng thì càng đừng nói, một bàn tay xuống đánh cho thiên băng địa liệt, đến lúc đó đám người thường này tự chết sạch vì “thiên tai nhân tạo” chứ chưa cần ra tới chiêu thứ hai.
Về phần Đấu Tông… vẫn là bỏ qua đi thì hơn.
Thu hồi ánh mắt, Tiêu Thiên lắc lắc đầu quay người leo lên xe ngựa tiếp tục tiến lên đỉnh núi. Vừa rồi chỉ đơn giản bỗng nhiên hứng thú muốn ngắm phong cảnh một cái, sau đó cảm khái chút nhân sinh khác biệt với kiếp trước, rồi nhanh chóng ổn định tâm tình và quay lại với việc cần làm mà thôi, không có gì đặc biệt cả.
…
Không biết bao lâu sau, xe ngựa chở ba người Tiêu Thiên theo con đường dành riêng cho khách quý chậm rãi leo lên tới đỉnh Vân Lam Sơn. Hay nói cách khác, rốt cuộc thì bọn họ cũng đã chính thức đặt chân tới Vân Lam Tông rồi!
Cũng giống như rất nhiều tông môn khác, ngay sau các bậc thang và cổng lớn với đề ba chữ Vân Lam Tông đầy khí phái mà không kém phần sát phạt chính là quảng trường rộng ngút ngàn từ đá tảng thuần một màu sắc nối liền mà thành. Chút rêu phong không chỉ không khiến chúng mất đi vẻ đẹp, mà từ góc độ nào đó còn giúp lộ ra một vẻ cổ xưa tương xứng với thanh danh và tuổi tác của tông môn.
Ở vị trí trung tâm quảng trường là một tấm bia đá thật cao, thật lớn sừng sững. Đây là nơi ghi chép lại tên tuổi của các đời Tông chủ, cùng với những người có công trạng lớn lao với tông môn, vừa là một cách tri ân quá khứ, đồng thời cũng là nhắc nhở các thế hệ sau phải ghi nhớ các đời trước đã phong hoa tuyệt đại như thế nào.
“Ừm, đủ khí phái, đủ cổ xưa, xứng danh Gia Mã Đệ Nhất Tông, rất không tệ. Đáng tiếc…”
Lúc Tiêu Thiên và đồng bọn đến quảng trường, nơi này đã sớm tập trung không ít người.
Trong đó, nổi bật nhất là một đám nam thanh nữ tú mặc cùng một loại “đồng phục” màu xanh nhạt đang ngồi xếp bằng liền kề nhau thành hình bán nguyệt phía cuối tầm mắt. Đáng nói là, nơi cổ tay áo từng người đều được thêu hình một thanh trường kiếm đâm xuyên qua mây vô cùng tỉ mỉ, nhìn thoáng qua còn cảm nhận được kiếm ý sát phạt và phiêu dật vân phong.
Kỹ càng và xinh đẹp như vậy, nhưng đó cũng mới chỉ là tầng thấp nhất trong số ba tầng của thạch đài lớn mà thôi. Xa hơn và cao hơn chút nữa ở tận cuối quảng trường, trên tầng thứ hai của thạch đài lớn, hơn mười người đều đã râu tóc bạc phơ, tuổi tác không nhỏ nhưng thần thái vẫn rất sáng sủa, ánh mắt trong trẻo cũng đang ngồi xếp bằng ngang hàng với nhau.
Đáng chú ý nhất là, trong số những người có đủ tuổi tác, thực lực và địa vị để có mặt ở tầng thứ hai này, vậy mà bất thình lình lọt vào một bóng hình nhỏ nhắn, xinh xắn mà mỏng manh, toàn thân một bộ quần áo màu thiên thanh rất phá đội hình ngồi đó.
Đôi mắt nàng khép hờ, từng cơn gió khẽ lay động tóc mai và y phục càng làm thân thể mềm mại lộ ra những đường cong hoàn mỹ xứng đáng bốn chữ Thanh Xuân Tịnh Lệ.
Nàng chính là Nạp Lan Yên Nhiên, nhân vật chính của siêu sự kiện ngày hôm nay… nhưng không phải giây phút này.
Có thể vai chính của Nạp Lan Yên Nhiên sẽ trọn vẹn hơn nếu… sư phụ nàng, đương nhiệm Tông chủ Vân Lam Tông, một trong Gia Mã Thập Đại Mỹ Nhân đừng xuất hiện trên chiếc ghế sang trọng mà cô độc tại tầng thứ ba cao nhất của thạch đài theo như nguyên tác.
Nhưng biết sao được, bởi vì nhiều lý do khác nhau mà cốt truyện đã thay đổi ít nhiều, trực tiếp dẫn tới Vân Vận có xuất hiện ngày hôm nay, vẫn là không biết vì lý do gì còn cố ý ăn diện một phen, gián tiếp làm cho Nạp Lan Yên Nhiên dù xinh đẹp tuyệt trần vẫn phải chấp nhận ảm đạm phải mờ đi không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.