Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
Chương 255: Vở kịch vụng về(2)
ThiênTôn
13/05/2021
“Này, ngươi giải thích cho ta chuyện gì đang xảy ra được không?”
“Ngươi xuống khỏi người ta trước, hay ít nhất cũng kiếm cái gì đó mặc vào đi rồi chúng ta nói chuyện.”
“Thân thể này lại không phải của ta, ngươi muốn nhìn cứ nhìn, ta không quan tâm.”
“Là “chưa” phải của ngươi mới đúng, nhưng trước sau gì rồi cũng sẽ là của ngươi thôi.”
“Chuyện tương lai tới lúc đó tính, ta vẫn muốn biết chuyện hiện tại hơn.”
“Ngươi mặc đồ trước rồi ta nói.”
“Ngươi nói rồi ta mặc đồ.”
“Ngươi ngang ngược!”
“Ta chính là ngang ngược thế đấy, ngươi chịu thì chịu, không chịu thì chịu a!”
“Ta…”
“...”
Trên bầu trời một yêu nữ đang bay lơ lửng đầy hậm hực nhìn xuống, bên dưới bao nhiêu cặp mắt đang trợn hết mức có thể nhìn lên, vậy mà hai người trong cuộc lại chỉ nhìn thấy nhau. Tô cơm chó này… không nhiều người có thể dễ dàng nuốt trôi được a.
“Hừ! Quả nhiên là mèo mả gà đồng, gian phu dâm phụ!” - Tốn công làm đối phương “hiện nguyên hình” nhưng chẳng những không khiến hai người tách ra, ngược lại giống như càng tạo điều kiện cho đôi gian phụ dâm phụ kia khanh khanh ta ta, Vân Dã đương nhiên nhịn không được: “Xuống hoàng tuyền mà làm phu thê đi thôi!”
Rẹt! Rẹt! Chíu!
Bàn tay khẽ phất, một luồng năng lượng kỳ dị màu đỏ rực hung mãnh bắn thẳng về phía Tiêu Thiên và Mỹ Đỗ Toa như thay cho mọi lời Vân Dã muốn nói lúc này.
Lập tức…
“Nữ vương bệ hạ, cẩn thận!”
“Vô đại nhân…”
“Vô đại nhân, cẩn thận!”
“...”
…một loạt những tiếng kinh hô từ phía Bát Đại Thống Lĩnh bên dưới vang lên chói tai, nhưng kỳ lạ là cả tám người đều không động, tương tự với bốn người trên đài cũng là như thế.
Với người khác là không thể động, còn với Medusa, Mộc Ánh Tuyết và cả Mỹ Đỗ Toa là không cần động.
“Được rồi, đừng nháo nữa.”
Vừa nói, Tiêu Thiên vừa phất tay hệt như Vân Dã, để rồi từ đó cũng bắn ra một luồng năng lượng có cấu trúc và hình dáng không khác người trước quá nhiều, ngoại trừ màu sắc là lam ngọc của Thanh Liên Địa Tâm Hoả mà thôi.
Bùm! Ầm! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Hai luồng sáng va vào nhau gây ra một vụ nổ không thể bảo là nhỏ, kèm theo đó là những rung chuyển và ánh sáng khiến mọi người có mặt trong đại sảnh đều nhịn không được phải che kín hai mắt mình.
Rất nhanh khi mọi chuyện qua đi, chỉ thấy Vân Dã đã một lần nữa nửa nằm, nửa ngồi trên ghế trống, những màu đỏ hỗn loạn và điên dại quanh người nàng đều đã biến mất. Trong khi đó trên ghế còn lại, Mỹ Đỗ Toa cũng đã rời khỏi người Tiêu Thiên để quần áo chỉnh tề chuyển sang ngồi cạnh hắn.
Nữ nhân a, mỗi người đều biết “phép thuật Winx, Enchantix!”, có hay không?
“Giới thiệu với mọi người, đây là Vân Dã, một thành viên cấp… khá cao của Tề Thiên Cung.
Vân Dã, đây là Mỹ Đỗ Toa và Bát Đại Thống Lĩnh dưới trướng nàng.”
Hai nữ nhân nhìn nhau không nói, chẳng ai đoán ra được hai người trao đổi gì với nhau qua ánh mắt, chỉ biết rằng không khí vốn đã kỳ quặc từ khi Vân Dã ngang trời xuất thế theo đúng nghĩa đen, bây giờ lại càng trở nên đè nén và khét lẹt mùi thuốc súng hơn hẳn.
Cả đại sảnh cứ thế chìm trong âm trầm cùng tĩnh lặng, mãi cho đến khi…
“Ngoại hình cũng coi như tạm được, nhưng tính cách và thực lực, quan trọng nhất là tiềm năng này… còn chưa có xứng a.”
…Vân Dã bỗng nhiên phá vỡ im lặng bằng một lời nhận xét khá là không đầu không đuôi, nhưng nhắm vào ai thì kẻ điếc đều có thể nghe ra.
Vốn cả sảnh đều cho rằng với tính cách lạnh lùng mà cao ngạo trứ danh của mình, Mỹ Đỗ Toa sẽ ngay lập tức xù lông lên khi bị người khác, chính xác hơn là nữ nhân khác, cạnh khóe ngay trước mặt thuộc hạ. Nhưng không…
“Ngoại hình đúng là ta rất có tự tin. Về phần thực lực, phải thừa nhận là hiện tại ta chưa được thật, nhưng tin chắc rằng rất nhanh thôi mọi chuyện sẽ khác. Vậy thì, chẳng hay tiềm lực mà Vân Dã tiểu thư đang nói đến ở đây… bao nhiêu mới đủ để được gọi là xứng thế?”
...thay vì hừ lạnh, liếc xéo hay gân cổ lên cãi như suy đoán của mọi người, nữ vương bệ hạ ngược lại là chỉ ưỡn ngực, cười mỉm, kết hợp với ánh mắt bình tĩnh cùng giọng nói không mang bất kỳ gợn sóng nào hỏi thăm một cách nhẹ nhàng và đầy nữ tính như thế.
Đừng nói Tiêu Thiên chỉ mới quen biết nàng vài năm bị bất ngờ, mà đến ngay như Nguyệt Mị và bảy vị Thống Lĩnh khác đã dưới trướng Mỹ Đỗ Toa cả trăm năm rồi còn phải ngạc nhiên không ngớt đây này.
“Không ngại cho các ngươi biết, nguyên tắc cơ bản nhất của Tề Thiên Cung chúng ta là một không thu nam nhân, hai không nhận phế vật. Đương nhiên, Vô là ngoại lệ duy nhất.” - Khẽ ngáp một hơi, khóe miệng Vân Dã hơi cong lên nụ cười khinh thường: “Trường hợp của ngươi… nếu là Cửu Thải Thôn Thiên Mãng thì may ra mới được các tỷ muội khác chấp nhận. Còn như hiện tại, miễn cưỡng cũng không miễn cưỡng nổi đâu, khanh khách!”
“Này, đừng nói như thể ai cũng vô lý giống ngươi ấy.”
“Có giỏi ngươi đem lời đó nói với Ngoan Nhân tỷ tỷ và Athena tỷ tỷ đi.”
“À…”
Hai cái tên xa lạ vừa ra, ngay cả Tiêu Thiên đều nhịn không được ngậm miệng khiến trong lòng Mỹ Đỗ Toa càng thêm tin tưởng cái mốc “xứng đáng” mà Vân Dã đưa ra không hoàn toàn là vô lý. Tuy nhiên…
“Cảm ơn Vân Dã tiểu thư đã giải đáp thắc mắc. Nhưng mà hình như ngươi có hiểu lầm, ta cũng chưa từng nói là mình có hứng thú gia nhập Tề Thiên Cung của các ngươi nha.”
...thua người không thua khí thế, nữ vương bệ hạ cũng chẳng phải loại người thích ăn chay, quen chịu trận đâu.
“Ừ nhỉ, hỏng, đều do ta cả nghĩ quá rồi!” - Một tay khẽ vô trán mình như hiểu ra, nhưng rồi rất nhanh vẻ mặt Vân Dã lại khôi phục vẻ khinh khỉnh: “Tính ra ngươi cũng có tự hiểu mình đấy. Đây là một đức tính tốt, cố gắng tiếp tục phát huy đi.”
“Ngươi…”
“Được rồi, ngươi đừng vì nàng ta vài ba câu nói mà tức giận hại sức khỏe.” - Mỉm cười khẽ vỗ vỗ bàn tay nhỏ an ủi Mỹ Đỗ Toa xong, Tiêu Thiên lúc này mới lạnh lùng nhìn sang Vân Dã: “Còn ngươi, gây sự thế là đủ rồi đấy. Hôm nay đến đây có chuyện gì thì nói đi.
Nếu là có ý tốt muốn trợ giúp, ta xin thay mặt mọi người nhận lấy, đồng thời cảm ơn ý tốt của ngươi. Còn như buồn quá không có việc gì làm đi kiếm mối gây sự thì ngươi về được rồi, chúng ta rất bận, không rảnh bồi tiếp ngươi đâu.”
“Ơ, ngươi quả nhiên vì Xà Nữ này mà lạnh nhạt ta!”
“Ta vốn chưa bao giờ nồng nàn với ngươi, lấy gì gọi là lạnh nhạt!?”
“Ngươi… được a, tên đầu gỗ khốn kiếp không hiểu phong tình! Ta nói cho ngươi biết, từ nay về sau trong Cung có xảy ra chuyện cũng đừng tìm ta nhờ giải quyết, hừ!” - Nói rồi Vân Dã hai tay khoanh trước ngực, đầu ngoảnh hẳn sang phía đối diện với Tiêu Thiên, biểu hiện rõ ràng là “ta đang rất tức giận, không thèm nhìn mặt ngươi.”
Đối phương như thế, bên này Tiêu Thiên cũng chỉ bĩu môi không đáp. Hắn không sai, chẳng cớ gì phải xuống nước làm lành cả. Mà có khi càng nói sẽ chỉ càng đẩy câu chuyện đi xa hơn, đến lúc đó ngoài tốn thêm thời gian vô ích ra thì chẳng giải quyết được vấn đề gì ấy chứ.
Về phần Mỹ Đỗ Toa, được Tiêu Thiên che chở ngay trước mặt “người nhà” hắn, trong lòng nàng cũng nhịn không được một mảnh ngọt ngào và tự hào lắm, phải người khác có khi đã vểnh mũi lên khinh bỉ ngược lại đối phương rồi đấy. Nhưng thân là một người thông minh, vẫn là nhiều năm làm người trên người, hơn ai hết nữ vương bệ hạ hiểu rằng lúc này nàng nên giữ im lặng, nếu không sẽ chỉ trở thành chỗ cho cái núi lửa bên kia trút giận vào mà thôi.
Những người có quyền nói không muốn nói, kẻ không có quyền nói thì đương nhiên chẳng ai dám xem vào, cứ như thế, đại sảnh lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng. Mãi cho đến khi…
“Xin Vân Dã đại nhân thứ lỗi! Do gần đây công việc gặp phải nhiều chuyện ngoài ý muốn dẫn tới chưa được suôn sẻ như dự kiến mới khiến tâm trạng chủ nhân không được tốt mà cư xử như vậy, chứ thực ra trong lòng ngài vẫn luôn rất nhớ mọi người, đặc biệt là Vân Dã đại nhân đấy ạ.”
...Mộc Ánh Tuyết bất thình lình lên tiếng phá vỡ bầu không khí đè nén đang dồn ép tất cả mọi người.
“Tiểu Mộc, ngươi đừng…”
“Im lặng!” - Trợn mắt trừng Tiêu Thiên khiến hắn lập tức ngậm miệng, Vân Dã lúc này mới một mặt hào hứng nhìn về phía Mộc Ánh Tuyết hỏi: “Ngươi nói thật à, tiểu Mộc?”
“Đương nhiên là thật, thuộc hạ sao dám dối gạt ngài!” - Mộc Ánh Tuyết cúi người cung kính đáp: “Mà, lời người khác nói ra là thật hay giả, chẳng phải ngài là người biết rõ nhất hay sao?”
“Cũng đúng!” - Sau cơn mưa trời lại sáng, được người tâm phúc nói trúng tiếng lòng, Vân Dã lập tức hết giận, thậm chí còn mỉm cười vui vẻ: “Ngươi a, lúc nào cũng một bộ mặt nặng mày nhẹ như người khác nợ mình tiền, chung quy lại cũng chỉ là để che giấu tâm địa mềm mỏng, dễ động lòng của mình thôi chứ gì.”
“Ngươi nói bậy! Ta không…”
“Được rồi, được rồi, ngươi không như thế, ta biết, nàng ta biết, mọi người đều biết cả rồi!” - Khoát khoát tay ngăn không cho Tiêu Thiên “chối tội”, Vân Dã bỗng nhiên nghiêm mặt: “Bỏ chuyện đó sang một bên, hiện tại chúng ta nói vấn đề công việc.”
“Ngươi xuống khỏi người ta trước, hay ít nhất cũng kiếm cái gì đó mặc vào đi rồi chúng ta nói chuyện.”
“Thân thể này lại không phải của ta, ngươi muốn nhìn cứ nhìn, ta không quan tâm.”
“Là “chưa” phải của ngươi mới đúng, nhưng trước sau gì rồi cũng sẽ là của ngươi thôi.”
“Chuyện tương lai tới lúc đó tính, ta vẫn muốn biết chuyện hiện tại hơn.”
“Ngươi mặc đồ trước rồi ta nói.”
“Ngươi nói rồi ta mặc đồ.”
“Ngươi ngang ngược!”
“Ta chính là ngang ngược thế đấy, ngươi chịu thì chịu, không chịu thì chịu a!”
“Ta…”
“...”
Trên bầu trời một yêu nữ đang bay lơ lửng đầy hậm hực nhìn xuống, bên dưới bao nhiêu cặp mắt đang trợn hết mức có thể nhìn lên, vậy mà hai người trong cuộc lại chỉ nhìn thấy nhau. Tô cơm chó này… không nhiều người có thể dễ dàng nuốt trôi được a.
“Hừ! Quả nhiên là mèo mả gà đồng, gian phu dâm phụ!” - Tốn công làm đối phương “hiện nguyên hình” nhưng chẳng những không khiến hai người tách ra, ngược lại giống như càng tạo điều kiện cho đôi gian phụ dâm phụ kia khanh khanh ta ta, Vân Dã đương nhiên nhịn không được: “Xuống hoàng tuyền mà làm phu thê đi thôi!”
Rẹt! Rẹt! Chíu!
Bàn tay khẽ phất, một luồng năng lượng kỳ dị màu đỏ rực hung mãnh bắn thẳng về phía Tiêu Thiên và Mỹ Đỗ Toa như thay cho mọi lời Vân Dã muốn nói lúc này.
Lập tức…
“Nữ vương bệ hạ, cẩn thận!”
“Vô đại nhân…”
“Vô đại nhân, cẩn thận!”
“...”
…một loạt những tiếng kinh hô từ phía Bát Đại Thống Lĩnh bên dưới vang lên chói tai, nhưng kỳ lạ là cả tám người đều không động, tương tự với bốn người trên đài cũng là như thế.
Với người khác là không thể động, còn với Medusa, Mộc Ánh Tuyết và cả Mỹ Đỗ Toa là không cần động.
“Được rồi, đừng nháo nữa.”
Vừa nói, Tiêu Thiên vừa phất tay hệt như Vân Dã, để rồi từ đó cũng bắn ra một luồng năng lượng có cấu trúc và hình dáng không khác người trước quá nhiều, ngoại trừ màu sắc là lam ngọc của Thanh Liên Địa Tâm Hoả mà thôi.
Bùm! Ầm! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Hai luồng sáng va vào nhau gây ra một vụ nổ không thể bảo là nhỏ, kèm theo đó là những rung chuyển và ánh sáng khiến mọi người có mặt trong đại sảnh đều nhịn không được phải che kín hai mắt mình.
Rất nhanh khi mọi chuyện qua đi, chỉ thấy Vân Dã đã một lần nữa nửa nằm, nửa ngồi trên ghế trống, những màu đỏ hỗn loạn và điên dại quanh người nàng đều đã biến mất. Trong khi đó trên ghế còn lại, Mỹ Đỗ Toa cũng đã rời khỏi người Tiêu Thiên để quần áo chỉnh tề chuyển sang ngồi cạnh hắn.
Nữ nhân a, mỗi người đều biết “phép thuật Winx, Enchantix!”, có hay không?
“Giới thiệu với mọi người, đây là Vân Dã, một thành viên cấp… khá cao của Tề Thiên Cung.
Vân Dã, đây là Mỹ Đỗ Toa và Bát Đại Thống Lĩnh dưới trướng nàng.”
Hai nữ nhân nhìn nhau không nói, chẳng ai đoán ra được hai người trao đổi gì với nhau qua ánh mắt, chỉ biết rằng không khí vốn đã kỳ quặc từ khi Vân Dã ngang trời xuất thế theo đúng nghĩa đen, bây giờ lại càng trở nên đè nén và khét lẹt mùi thuốc súng hơn hẳn.
Cả đại sảnh cứ thế chìm trong âm trầm cùng tĩnh lặng, mãi cho đến khi…
“Ngoại hình cũng coi như tạm được, nhưng tính cách và thực lực, quan trọng nhất là tiềm năng này… còn chưa có xứng a.”
…Vân Dã bỗng nhiên phá vỡ im lặng bằng một lời nhận xét khá là không đầu không đuôi, nhưng nhắm vào ai thì kẻ điếc đều có thể nghe ra.
Vốn cả sảnh đều cho rằng với tính cách lạnh lùng mà cao ngạo trứ danh của mình, Mỹ Đỗ Toa sẽ ngay lập tức xù lông lên khi bị người khác, chính xác hơn là nữ nhân khác, cạnh khóe ngay trước mặt thuộc hạ. Nhưng không…
“Ngoại hình đúng là ta rất có tự tin. Về phần thực lực, phải thừa nhận là hiện tại ta chưa được thật, nhưng tin chắc rằng rất nhanh thôi mọi chuyện sẽ khác. Vậy thì, chẳng hay tiềm lực mà Vân Dã tiểu thư đang nói đến ở đây… bao nhiêu mới đủ để được gọi là xứng thế?”
...thay vì hừ lạnh, liếc xéo hay gân cổ lên cãi như suy đoán của mọi người, nữ vương bệ hạ ngược lại là chỉ ưỡn ngực, cười mỉm, kết hợp với ánh mắt bình tĩnh cùng giọng nói không mang bất kỳ gợn sóng nào hỏi thăm một cách nhẹ nhàng và đầy nữ tính như thế.
Đừng nói Tiêu Thiên chỉ mới quen biết nàng vài năm bị bất ngờ, mà đến ngay như Nguyệt Mị và bảy vị Thống Lĩnh khác đã dưới trướng Mỹ Đỗ Toa cả trăm năm rồi còn phải ngạc nhiên không ngớt đây này.
“Không ngại cho các ngươi biết, nguyên tắc cơ bản nhất của Tề Thiên Cung chúng ta là một không thu nam nhân, hai không nhận phế vật. Đương nhiên, Vô là ngoại lệ duy nhất.” - Khẽ ngáp một hơi, khóe miệng Vân Dã hơi cong lên nụ cười khinh thường: “Trường hợp của ngươi… nếu là Cửu Thải Thôn Thiên Mãng thì may ra mới được các tỷ muội khác chấp nhận. Còn như hiện tại, miễn cưỡng cũng không miễn cưỡng nổi đâu, khanh khách!”
“Này, đừng nói như thể ai cũng vô lý giống ngươi ấy.”
“Có giỏi ngươi đem lời đó nói với Ngoan Nhân tỷ tỷ và Athena tỷ tỷ đi.”
“À…”
Hai cái tên xa lạ vừa ra, ngay cả Tiêu Thiên đều nhịn không được ngậm miệng khiến trong lòng Mỹ Đỗ Toa càng thêm tin tưởng cái mốc “xứng đáng” mà Vân Dã đưa ra không hoàn toàn là vô lý. Tuy nhiên…
“Cảm ơn Vân Dã tiểu thư đã giải đáp thắc mắc. Nhưng mà hình như ngươi có hiểu lầm, ta cũng chưa từng nói là mình có hứng thú gia nhập Tề Thiên Cung của các ngươi nha.”
...thua người không thua khí thế, nữ vương bệ hạ cũng chẳng phải loại người thích ăn chay, quen chịu trận đâu.
“Ừ nhỉ, hỏng, đều do ta cả nghĩ quá rồi!” - Một tay khẽ vô trán mình như hiểu ra, nhưng rồi rất nhanh vẻ mặt Vân Dã lại khôi phục vẻ khinh khỉnh: “Tính ra ngươi cũng có tự hiểu mình đấy. Đây là một đức tính tốt, cố gắng tiếp tục phát huy đi.”
“Ngươi…”
“Được rồi, ngươi đừng vì nàng ta vài ba câu nói mà tức giận hại sức khỏe.” - Mỉm cười khẽ vỗ vỗ bàn tay nhỏ an ủi Mỹ Đỗ Toa xong, Tiêu Thiên lúc này mới lạnh lùng nhìn sang Vân Dã: “Còn ngươi, gây sự thế là đủ rồi đấy. Hôm nay đến đây có chuyện gì thì nói đi.
Nếu là có ý tốt muốn trợ giúp, ta xin thay mặt mọi người nhận lấy, đồng thời cảm ơn ý tốt của ngươi. Còn như buồn quá không có việc gì làm đi kiếm mối gây sự thì ngươi về được rồi, chúng ta rất bận, không rảnh bồi tiếp ngươi đâu.”
“Ơ, ngươi quả nhiên vì Xà Nữ này mà lạnh nhạt ta!”
“Ta vốn chưa bao giờ nồng nàn với ngươi, lấy gì gọi là lạnh nhạt!?”
“Ngươi… được a, tên đầu gỗ khốn kiếp không hiểu phong tình! Ta nói cho ngươi biết, từ nay về sau trong Cung có xảy ra chuyện cũng đừng tìm ta nhờ giải quyết, hừ!” - Nói rồi Vân Dã hai tay khoanh trước ngực, đầu ngoảnh hẳn sang phía đối diện với Tiêu Thiên, biểu hiện rõ ràng là “ta đang rất tức giận, không thèm nhìn mặt ngươi.”
Đối phương như thế, bên này Tiêu Thiên cũng chỉ bĩu môi không đáp. Hắn không sai, chẳng cớ gì phải xuống nước làm lành cả. Mà có khi càng nói sẽ chỉ càng đẩy câu chuyện đi xa hơn, đến lúc đó ngoài tốn thêm thời gian vô ích ra thì chẳng giải quyết được vấn đề gì ấy chứ.
Về phần Mỹ Đỗ Toa, được Tiêu Thiên che chở ngay trước mặt “người nhà” hắn, trong lòng nàng cũng nhịn không được một mảnh ngọt ngào và tự hào lắm, phải người khác có khi đã vểnh mũi lên khinh bỉ ngược lại đối phương rồi đấy. Nhưng thân là một người thông minh, vẫn là nhiều năm làm người trên người, hơn ai hết nữ vương bệ hạ hiểu rằng lúc này nàng nên giữ im lặng, nếu không sẽ chỉ trở thành chỗ cho cái núi lửa bên kia trút giận vào mà thôi.
Những người có quyền nói không muốn nói, kẻ không có quyền nói thì đương nhiên chẳng ai dám xem vào, cứ như thế, đại sảnh lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng. Mãi cho đến khi…
“Xin Vân Dã đại nhân thứ lỗi! Do gần đây công việc gặp phải nhiều chuyện ngoài ý muốn dẫn tới chưa được suôn sẻ như dự kiến mới khiến tâm trạng chủ nhân không được tốt mà cư xử như vậy, chứ thực ra trong lòng ngài vẫn luôn rất nhớ mọi người, đặc biệt là Vân Dã đại nhân đấy ạ.”
...Mộc Ánh Tuyết bất thình lình lên tiếng phá vỡ bầu không khí đè nén đang dồn ép tất cả mọi người.
“Tiểu Mộc, ngươi đừng…”
“Im lặng!” - Trợn mắt trừng Tiêu Thiên khiến hắn lập tức ngậm miệng, Vân Dã lúc này mới một mặt hào hứng nhìn về phía Mộc Ánh Tuyết hỏi: “Ngươi nói thật à, tiểu Mộc?”
“Đương nhiên là thật, thuộc hạ sao dám dối gạt ngài!” - Mộc Ánh Tuyết cúi người cung kính đáp: “Mà, lời người khác nói ra là thật hay giả, chẳng phải ngài là người biết rõ nhất hay sao?”
“Cũng đúng!” - Sau cơn mưa trời lại sáng, được người tâm phúc nói trúng tiếng lòng, Vân Dã lập tức hết giận, thậm chí còn mỉm cười vui vẻ: “Ngươi a, lúc nào cũng một bộ mặt nặng mày nhẹ như người khác nợ mình tiền, chung quy lại cũng chỉ là để che giấu tâm địa mềm mỏng, dễ động lòng của mình thôi chứ gì.”
“Ngươi nói bậy! Ta không…”
“Được rồi, được rồi, ngươi không như thế, ta biết, nàng ta biết, mọi người đều biết cả rồi!” - Khoát khoát tay ngăn không cho Tiêu Thiên “chối tội”, Vân Dã bỗng nhiên nghiêm mặt: “Bỏ chuyện đó sang một bên, hiện tại chúng ta nói vấn đề công việc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.