Tái Giá Quân Nhân Liền Sinh Đôi, Cả Nhà Chồng Cũ Tức Điên Rồi
Chương 23:
Mộ Dung Đại Bảo Bảo
07/11/2024
Dù đang bênh vực Tào Tú Nga, nhưng giọng Hứa Mai Hương không kiên định, rõ ràng trong lòng đã dao động.
Tiêu Vân Đóa liếc nhìn, thấy ngay sự do dự trong lòng Hứa Mai Hương, khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
Kiếp trước, hai mẹ con này trước mặt cô cứ như dính nhau, Hứa Mai Hương chưa lấy chồng thì chuyện gì cũng làm chung với mẹ, lấy chồng rồi vẫn thường xuyên về nhà mẹ đẻ, làm cô cứ nghĩ tình cảm mẹ con họ thật sâu đậm. Ai ngờ chỉ là bề ngoài.
“Ta vặn vẹo sự thật, ta vu oan cho mẹ ngươi? Buồn cười thật đấy.”
Thái độ của Hứa Mai Hương khiến Tiêu Vân Đóa nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Cô muốn chia rẽ hai mẹ con này, để họ cắn xé lẫn nhau.
“Nước trà hôm qua chỉ nóng khoảng sáu, bảy chục độ, tuy có hơi bỏng chút nhưng cũng không đến nỗi gây thương tích cho anh Trình. Hơn nữa, ta còn kịp thời xin lỗi anh ấy, anh ấy là một quân nhân chân chính, lòng dạ rộng lượng, sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt đó mà thù ghét nhà họ Hứa và từ chối qua lại với ngươi?”
“Nếu Trình Tấn Nam thực sự vì chuyện nhỏ đó mà ghét nhà họ Hứa, thì hôm nay khi nhà ngươi gặp hỏa hoạn, anh ấy đã chẳng đến cứu hỏa làm gì.”
“Theo ta đoán, lý do anh Trình không muốn qua lại với ngươi là vì tiếng tăm của mẹ ngươi trong thôn không tốt. Mẹ ngươi tham lam, hay cà khịa, cãi nhau chẳng bao giờ chịu thua. Cái tính đó trong thôn Phong Hương ai mà không biết.”
Tào Tú Nga tức giận đến tái cả mặt.
Tiêu Vân Đóa lại dám châm ngòi khiến quan hệ mẹ con bà và Hứa Mai Hương rạn nứt, chuyện này bà quả thật không thể ngờ nổi.
“Tiêu Vân Đóa, ta…”
“Mẹ, đều là tại mẹ!”
Tào Tú Nga nghiến răng định mắng Tiêu Vân Đóa, thì bị Hứa Mai Hương giận dữ cắt ngang, dậm chân trách móc mẹ mình.
“Anh Trình nhất định là nghe thấy mấy chuyện thị phi của nhà mình nên mới không muốn qua lại với con!”
“Tại sao mẹ cứ phải cãi nhau với mấy bà trong thôn? Sao mẹ không biết kiềm chế tính tình một chút? Bây giờ thì hay rồi, anh Trình không thèm để ý tới con, tất cả là tại mẹ!”
“Mai Hương, con đừng nghe Tiêu Vân Đóa nói bậy bạ…”
Hai mẹ con kéo nhau cãi cọ ngay trước mặt Tiêu Vân Đóa, hoàn toàn quên mất cái bếp đen thui vì cháy đang ở ngay sau lưng.
Thấy Tào Tú Nga và Hứa Mai Hương chỉ lo tranh cãi mà chẳng thèm để ý đến mình, Tiêu Vân Đóa mỉm cười, xoay người về phòng. Cô cũng chẳng định dọn dẹp cái bếp cháy đen như mực đó.
Thức ăn dự trữ trong không gian có thể đủ cho cô dùng đến khi Hứa Chí Bình về. Mùa hè có thể ra sông tắm, còn cái bếp đó khi nào sửa xong, cô chẳng quan tâm chút nào.
Một tiếng “phịch” vang lên, khiến hai mẹ con Tào Tú Nga và Hứa Mai Hương dừng lại. Họ quay lại nhìn thì thấy Tiêu Vân Đóa đã vào phòng và đóng cửa cài then.
“Mẹ, Tiêu Vân Đóa định không dọn cái bếp sao?” Hứa Mai Hương liếc mắt nhìn cái bếp đen thui, chán nản nhíu mày.
Tiêu Vân Đóa mà trốn trong phòng, việc dọn bếp chắc chắn sẽ rơi xuống đầu mẹ con cô. Mẹ làm không hết việc thì chắc chắn sẽ gọi cô ra phụ.
Tào Tú Nga còn đau đầu hơn.
Từ khi Tiêu Vân Đóa về làm dâu, hầu hết công việc nặng nhọc trong nhà đều đổ lên đầu cô ấy. Tào Tú Nga nhàn đến mức tay chân cứng đờ, mấy việc lau dọn lặt vặt thì không bao giờ chịu làm.
Giờ cái bếp bị cháy đen thui, nếu Tiêu Vân Đóa không giúp, hai mẹ con bà dọn đến bao giờ mới xong?
Tiêu Vân Đóa liếc nhìn, thấy ngay sự do dự trong lòng Hứa Mai Hương, khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
Kiếp trước, hai mẹ con này trước mặt cô cứ như dính nhau, Hứa Mai Hương chưa lấy chồng thì chuyện gì cũng làm chung với mẹ, lấy chồng rồi vẫn thường xuyên về nhà mẹ đẻ, làm cô cứ nghĩ tình cảm mẹ con họ thật sâu đậm. Ai ngờ chỉ là bề ngoài.
“Ta vặn vẹo sự thật, ta vu oan cho mẹ ngươi? Buồn cười thật đấy.”
Thái độ của Hứa Mai Hương khiến Tiêu Vân Đóa nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Cô muốn chia rẽ hai mẹ con này, để họ cắn xé lẫn nhau.
“Nước trà hôm qua chỉ nóng khoảng sáu, bảy chục độ, tuy có hơi bỏng chút nhưng cũng không đến nỗi gây thương tích cho anh Trình. Hơn nữa, ta còn kịp thời xin lỗi anh ấy, anh ấy là một quân nhân chân chính, lòng dạ rộng lượng, sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt đó mà thù ghét nhà họ Hứa và từ chối qua lại với ngươi?”
“Nếu Trình Tấn Nam thực sự vì chuyện nhỏ đó mà ghét nhà họ Hứa, thì hôm nay khi nhà ngươi gặp hỏa hoạn, anh ấy đã chẳng đến cứu hỏa làm gì.”
“Theo ta đoán, lý do anh Trình không muốn qua lại với ngươi là vì tiếng tăm của mẹ ngươi trong thôn không tốt. Mẹ ngươi tham lam, hay cà khịa, cãi nhau chẳng bao giờ chịu thua. Cái tính đó trong thôn Phong Hương ai mà không biết.”
Tào Tú Nga tức giận đến tái cả mặt.
Tiêu Vân Đóa lại dám châm ngòi khiến quan hệ mẹ con bà và Hứa Mai Hương rạn nứt, chuyện này bà quả thật không thể ngờ nổi.
“Tiêu Vân Đóa, ta…”
“Mẹ, đều là tại mẹ!”
Tào Tú Nga nghiến răng định mắng Tiêu Vân Đóa, thì bị Hứa Mai Hương giận dữ cắt ngang, dậm chân trách móc mẹ mình.
“Anh Trình nhất định là nghe thấy mấy chuyện thị phi của nhà mình nên mới không muốn qua lại với con!”
“Tại sao mẹ cứ phải cãi nhau với mấy bà trong thôn? Sao mẹ không biết kiềm chế tính tình một chút? Bây giờ thì hay rồi, anh Trình không thèm để ý tới con, tất cả là tại mẹ!”
“Mai Hương, con đừng nghe Tiêu Vân Đóa nói bậy bạ…”
Hai mẹ con kéo nhau cãi cọ ngay trước mặt Tiêu Vân Đóa, hoàn toàn quên mất cái bếp đen thui vì cháy đang ở ngay sau lưng.
Thấy Tào Tú Nga và Hứa Mai Hương chỉ lo tranh cãi mà chẳng thèm để ý đến mình, Tiêu Vân Đóa mỉm cười, xoay người về phòng. Cô cũng chẳng định dọn dẹp cái bếp cháy đen như mực đó.
Thức ăn dự trữ trong không gian có thể đủ cho cô dùng đến khi Hứa Chí Bình về. Mùa hè có thể ra sông tắm, còn cái bếp đó khi nào sửa xong, cô chẳng quan tâm chút nào.
Một tiếng “phịch” vang lên, khiến hai mẹ con Tào Tú Nga và Hứa Mai Hương dừng lại. Họ quay lại nhìn thì thấy Tiêu Vân Đóa đã vào phòng và đóng cửa cài then.
“Mẹ, Tiêu Vân Đóa định không dọn cái bếp sao?” Hứa Mai Hương liếc mắt nhìn cái bếp đen thui, chán nản nhíu mày.
Tiêu Vân Đóa mà trốn trong phòng, việc dọn bếp chắc chắn sẽ rơi xuống đầu mẹ con cô. Mẹ làm không hết việc thì chắc chắn sẽ gọi cô ra phụ.
Tào Tú Nga còn đau đầu hơn.
Từ khi Tiêu Vân Đóa về làm dâu, hầu hết công việc nặng nhọc trong nhà đều đổ lên đầu cô ấy. Tào Tú Nga nhàn đến mức tay chân cứng đờ, mấy việc lau dọn lặt vặt thì không bao giờ chịu làm.
Giờ cái bếp bị cháy đen thui, nếu Tiêu Vân Đóa không giúp, hai mẹ con bà dọn đến bao giờ mới xong?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.