Chương 21
Nhạc Nhan
11/11/2014
Nàng đem mặt chôn ở
trong ngực Tạ Ung, làm nũng một chút rồi mới nhỏ giọng nói: "Phu quân,
thiếp sẽ tận tâm chăm sóc Tạ Chiêu , chỉ là thiếp chưa có kinh nghiệm
chăm sóc hài tử, nếu có việc gì không ổn, chàng phải thông cảm cho thiếp đấy." Tạ Ung khóe miệng cong lên, rút cuộc đáy lòng cũng cảm thấy nhẹ
nhõm vài phần, Nghi Chi cuối cùng cũng không để hắn thất vọng.
Hắn đương nhiên biết Nguyên Nghi Chi cũng không muốn tư mình trông nom Tạ Chiêu, hắn cũng hiểu những băng khoăn của Nguyên Nghi Chi, dù sao cũng không phải hài nhi ruột của nàng, phía trên còn có một bà bà bắt bẻ, rồi còn có nhà ngoại Tạ Chiêu sẽ bắt bẻ, chăm sóc tốt cũng chỉ là bổn phận của nàng, chăm sóc không tốt sẽ đổ hết lên mình nàng.
Nhưng Tạ Ung không muốn ở phương diện này ngay cả Nguyên Nghi Chi cũng không thể nhờ. Hắn muốn nàng là một vợ người có trách nhiệm, nàng sẽ phải đối mặt nhiều với những khó khăn, nhưng mọi người đều vậy, nếu như mỗi lần khó khăn đều chạy trốn. Vậy khi tai họa ập đến thì phải làm sao? Vợ chồng làm thế nào có thể đồng cam cộng khổ, đồng giường cộng chẩm?
Hắn đem tài sản riêng giao cho Nguyên Nghi Chi, chính là có ý giao quyền lực giao vào tay nàng, hắn đem Tạ Chiêu giao cho Nguyên Nghi Chi, cũng chính là giao cho nàng trách nhiệm.
Từ ngày nàng chính thức gả làm thê tử của hắn thì nàng hẳn phải cùng hắn hưởng thụ vinh hoa, nhưng cũng phải cùng hắn chia sẻ những trách nhiệm.
Tạ Ung dùng tay sờ tóc nàng: "Trong nhà có lão ma ma, không hiểu thì cứ tới học hỏi, không đưa ra được quyết định cứ tới hỏi ta. Về sau chúng ta còn phải sinh rất nhiều hài tử xem như là luyện tập trước."
Nguyên Nghi Chi không nhịn được bật cười: "Chàng làm sao biết sẽ có rất nhiều hài tử?"
Tạ Ung nhìn nàng ánh mắt sáng lên, không nhịn được đi đến gần hôn: "Không bằng chúng ta hiện tại liền cố gắng?"
Dù sao cũng là vợ chồng tân hôn, mặc dù hai người vốn tính ngưng chiến cả đêm, nhưng không nhịn được vì đụng chạm thân thể hết lần này đến lần khác cùng bốc cháy, cuối cùng vẫn cứ dây dưa một chỗ.
Tạ Chiêu hôm sau liền từ vườn Tùng Hạc được đưa đến Thanh Việt Viện.
Nguyên Nghi Chi bài trí cho hắn ở chủ viện phía đông sương phòng, ba gian đông sương phòng, là phòng phòng khách đãi khách, Bắc phòng trong làm phòng ngủ, Nam phòng để làm thư phòng, đủ để một tiểu oa nhi một tuổi cư ngụ.
Diện tích phòng ngủ hơi lớn hơn một chút, gần cửa sổ đặt thêm 1 chiếc giường nhỏ, buổi tối bà vú ngủ ở trên đó bầu bạn với Tạ Chiêu, hài tử còn rất nhỏ, không yên lòng để cho hắn ngủ một mình.
Thì ra phục vụ bên cạnh Tạ Chiêu gồm có một bà vú em Triệu thị, người trông trẻ Tiền thị, hai Nha hoàn Oanh Nhi, Hỷ Tước, bốn tiểu nha hoàn, cùng với lão bà sai vặt.
Nguyên Nghi Chi quan sát một lượt những người bên cạnh Tạ Chiêu một lượt.
Người nuôi dạy trẻ Tiền thị là theo từ hồi môn của Đinh Cẩm Tú, một phụ nữ trung niên có khuôn mặt phúc hậu hơn 40 tuổi, nói chuyện làm việc thoạt nhìn rất có chừng mực, Nguyên Nghi Chi để nàng lưu lại, hơn nữa cũng không thể không lưu, nếu không Ngoại Tổ Phụ nhà Tạ Chiêu sẽ không biết sẽ náo loạn đến cỡ nào.
Hai Đại Nha hoàn Oanh Nhi, Hỷ Tước đều là mới mười ba, mười bốn tuổi, mặt mũi thanh tú lại không phải người xinh đẹp, tay chân nhanh nhẹn, nên giữ lại cũng thỏa đáng. Bọn họ là do Tạ mẫu cho Tạ Chiêu chọn , họ sẽ ở với Tạ Chiêu trước khi xuất giá có thể phục vụ Tạ Chiêu mấy năm. Bọn họ còn có kinh nghiệm chăm sóc Tạ Chiêu, vì vậy Nguyên Nghi Chi để hai nàng lưu lại.
Bốn tiểu nha hoàn và thô hai lão bà sai vặt cũng không có chỗ bắt bẻ, trước cứ quan sát sai bảo tùy thời có thể thay đổi.
Nguyên Nghi Chi không hài lòng chính là bà vú Triệu thị. Triệu thị nhà ở giáp ngoại thành Kim Lăng, đã sinh ba đứa con, trong nhà thật sự nghèo đến không có cơm ăn. Bà mới đành để con trai của mình đói sữa ở nhà, còn bản thân ra ngoài làm bà vú. Triệu thị bản nhân thân thể có thể nói là khỏe mạnh, nhưng là tính tình rất trầm buồn, rất kiệm lời, trước mặt chù nhân chẳng bao giờ nói lời nào.
Nguyên Nghi Chi nói với Tạ Ung : "Hiện tại Tạ Chiêu đã lớn, không cần bú sữa nữa, bà vú tuy không phải không cần, nhưng mà Triệu thị tính tình rất có vấn đề, sợ hãi rụt rè, mềm yếu, cử chỉ hành động không chút thoải mái, việc này rất ảnh hưởng đến hài tử trong bắt chước cử chỉ từ người lớn. Tạ Chiêu bản tính cực kỳ thông mẫn lanh lợi , nhìn hắn nói chuyện có thể thấy được, nhưng thần sắc thì rất rụt rè, rất có thể do ảnh hưởng từ Triệu thị."
Tạ Ung đối với giáo dục hài nhi mặc dù cũng rất chú ý, nhưng trong việc quản lý những người trông nom lại không biết gì, cảm thấy lời nói Nguyên Nghi Chi cũng có đạo lý, dù sao một Triệu thị cũng không xem là nhiều, hắn liền đáp ứng đề nghị của Nguyên Nghi Chi, cho Triệu thị nghỉ việc, tìm thêm một người giữ trẻ cho Tạ Chiêu.
Không nghĩ tới chuyện này lại gây phiền toái ——Tạ Chiêu cực kỳ không muốn xa rời Triệu thị, nghe nói Triệu thị bị đuổi đi, oa oa khóc lớn không dứt.
Tạ mẫu giận tím mặt, lập tức gọi Nguyên Nghi Chi tới mắng: "Dê con quý vú, trên có phụng dưỡng cha mẹ, coi như dốt đặc cán mai thì hỏi hạ nhân cũng biết ăn khế trả vàng, huống chi lại đối đãi như thế với bà vú nuôi lớn nó? Đây chính cách mà Nguyên Phủ Gia tộc nuôi dạy ngươi sao? Chỉ cần dùng xong liền trở mặt không nhận người? Ngươi có thể như vậy, Tạ Chiêu không thể! Tạ gia ta không thể! Tạ Chiêu từ khi cất tiếng khóc chào đời được nuôi chính là từ sữa của Triệu thị. Là Triệu thị nuôi hắn từ một bé con đỏ hỏn lớn tới bây giờ, Tạ Chiêu sau này còn phải phụng dưởng bà, nuôi bà cả đời! Ngươi đem Triệu thị đuổi đi, là muốn cho người khác nhìn Tạ phủ chúng ta trở thành trò cười. Cười nhạo Tạ gia vô tình vô nghĩa sao? Hồ đồ! Bảo ngươi quản nhà không phải quản như vậy! Có phải ngươi muốn đem kẻ đắc lực của mình để bên cạnh Tạ Chiêu rồi đuổi đi hết tất cả mọi người, ngươi mới vừa lòng không?"
Nguyên Nghi Chi đỏ bừng mặt cười nhẹ , thật sự là quá xấu hổ rồi, nàng dù lớn như vậy nhưng mà cũng chưa bao giờ nghĩ thế.
Người đương thời coi trọng việc đối đãi với bà vú, đặc biệt là gia tộc lớn. Quả thật Nguyên Nghi Chi cũng có một bà vú quen thuộc chính là Tôn ma ma . Bà ấy còn đi theo Nguyên Nghi Chi đến Tạ phủ làm của hồi môn.
Nhưng mà, phần lớn bà vú kia được ở hẳn trong nhà như những nô tỳ khác , bình thường đều phục vụ các chủ tử đời này sang đời khác, cho nên chọn lựa tìm ra bà vú tốt hơn phân nửa không có vấn đề gì, hài tử phó thác cho nàng cũng yên tâm, khi còn bé làm bà vú, hài tử lớn dứt sữa sẽ ở bên cạnh trờ thành bảo mẫu. Chỉ cần nàng không làm sai việc lớn, sẽ đi theo Tiểu Chủ Tử cả đời.
Quan trọng nhất chính là kế ước bán thân của các nàng chủ tử nắm trong tay.
Nhưng là Triệu thị không giống, mặc dù bà ta xuất thân bần hàn, nhưng lại là lương dân, không phải nô tỳ Tạ phủ , không thuộc về dân đen, nàng vào Tạ phủ ban đầu để trở thành bà vú, ký chính là khế ước ngắn hạn hai năm, chỉ là bởi vì Tạ Chiêu không còn mẹ ruột nữa, cực kỳ không muốn xa rời sữa của bà vú. Tạ mẫu lại nuông chiều hắn, hắn muốn như thế nào sẽ theo như vậy, cho nên mãi đến giờ đã năm tuổi còn chưa dứt sữa.
Triệu thị không phải nô tỳ Tạ phủ, nàng có tư cách lương dân, nàng tùy lúc có thể bỏ Tạ phủ mà đi, nàng ở bên ngoài dĩ nhiên có nhà có con gái của mình, nàng ở Tạ phủ đi làm chỉ vì kiếm lấy tiền công nuôi sống người trong gia đình, tới bây giờ, nàng đã không cần làm công việc bà vú. Nhưng lại không có kiến thức cùng tư cách làm bảo mẫu. Trầm tính còn nhút nhát quả thật là khuyết điểm quá nhiều. Tuyệt đối sẽ làm ảnh hưởng đến Tạ Chiêu đến khi lớn lên, đây mới là nguyên nhân cơ bản Nguyên Nghi Chi đuổi viêc nàng.
Dĩ nhiên, Nguyên Nghi Chi sẽ lấy danh nghĩa Tạ Chiêu ngày lễ tết sẽ đưa cho Triệu thị chút vật phẩm, coi như là cảm tạ nàng đã nuôi Tạ Chiêu từ sữa của mình
Nguyên Nghi Chi yên lặng mặc cho Tạ mẫu phát tiết lửa giận, cho đến khi Tạ mẫu mắng mệt mỏi, lại thấy Nguyên Nghi Chi không nói tiếng nào, cũng cảm thấy không có ý nghĩa, mới ngừng nói.
Nhưng khi nhìn mặt của Nguyên Nghi Chi, Tạ mẫu chính không vừa mắt bằng mọi cách, nàng đưa tay trái qua gọi người đứng phía sau mình Đại Nha hoàn tử tinh, nói với Nguyên Nghi Chi: "Tử Tinh từ nhỏ đã phục vụ ta, trước khi ngươi vào cửa nàng vẫn giúp ta quản lý chuyện nhà, vô cùng hiểu chuyện, về sau sẽ để cho nàng đến bên cạnh ngươi phục vụ đi, quản lý chuyện nhà ngươi có càng nhiều người giúp càng tốt, tránh cho không biết chuyện lúng ta lúng túng."
Tử Tinh ước chừng 18, 19 tuổi, chính là đóa hoa đang nở rộ, da thịt mịn màng như bạch ngọc, mặt mày như vẽ, nhưng lại có khí chất đoan trang, một chút cũng không lộ vẻ cợt nhả, so với Linh Lung tiền bối của nàng còn có vẻ trầm ổn khí chất hơn nhiều.
Nguyên Nghi Chi trầm mặc một chút, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Tử Tinh một cái, mới hướng Tạ mẫu thi lễ, "Vâng" như vậy phải là thừa dịp nhét thêm người vào phòng cho hài nhi sao?
Năm đó dầu gì còn đợi Đinh Cẩm Tú mấy năm không con nói sợ vô sinh mới chọn Linh Lung, hôm nay lại nhờ vào một việc không đáng kể của Bà Vú mà nhét thêm vào một Tử Tinh?
Nguyên Nghi Chi dẫn Tử Tinh trở Thanh biệt viện , thân mình căng cứng , trong lòng bàn tay đầy mố hôi lạnh.
Nàng tức giận đến cả người đều run rẩy.
Nàng rốt cuộc hiểu rõ cảm giác Đinh Cẩm Tú năm đó —— không phải nàng không làm một hiền thê, mà chính là gặp được một bà bà ác bá.
Hắn đương nhiên biết Nguyên Nghi Chi cũng không muốn tư mình trông nom Tạ Chiêu, hắn cũng hiểu những băng khoăn của Nguyên Nghi Chi, dù sao cũng không phải hài nhi ruột của nàng, phía trên còn có một bà bà bắt bẻ, rồi còn có nhà ngoại Tạ Chiêu sẽ bắt bẻ, chăm sóc tốt cũng chỉ là bổn phận của nàng, chăm sóc không tốt sẽ đổ hết lên mình nàng.
Nhưng Tạ Ung không muốn ở phương diện này ngay cả Nguyên Nghi Chi cũng không thể nhờ. Hắn muốn nàng là một vợ người có trách nhiệm, nàng sẽ phải đối mặt nhiều với những khó khăn, nhưng mọi người đều vậy, nếu như mỗi lần khó khăn đều chạy trốn. Vậy khi tai họa ập đến thì phải làm sao? Vợ chồng làm thế nào có thể đồng cam cộng khổ, đồng giường cộng chẩm?
Hắn đem tài sản riêng giao cho Nguyên Nghi Chi, chính là có ý giao quyền lực giao vào tay nàng, hắn đem Tạ Chiêu giao cho Nguyên Nghi Chi, cũng chính là giao cho nàng trách nhiệm.
Từ ngày nàng chính thức gả làm thê tử của hắn thì nàng hẳn phải cùng hắn hưởng thụ vinh hoa, nhưng cũng phải cùng hắn chia sẻ những trách nhiệm.
Tạ Ung dùng tay sờ tóc nàng: "Trong nhà có lão ma ma, không hiểu thì cứ tới học hỏi, không đưa ra được quyết định cứ tới hỏi ta. Về sau chúng ta còn phải sinh rất nhiều hài tử xem như là luyện tập trước."
Nguyên Nghi Chi không nhịn được bật cười: "Chàng làm sao biết sẽ có rất nhiều hài tử?"
Tạ Ung nhìn nàng ánh mắt sáng lên, không nhịn được đi đến gần hôn: "Không bằng chúng ta hiện tại liền cố gắng?"
Dù sao cũng là vợ chồng tân hôn, mặc dù hai người vốn tính ngưng chiến cả đêm, nhưng không nhịn được vì đụng chạm thân thể hết lần này đến lần khác cùng bốc cháy, cuối cùng vẫn cứ dây dưa một chỗ.
Tạ Chiêu hôm sau liền từ vườn Tùng Hạc được đưa đến Thanh Việt Viện.
Nguyên Nghi Chi bài trí cho hắn ở chủ viện phía đông sương phòng, ba gian đông sương phòng, là phòng phòng khách đãi khách, Bắc phòng trong làm phòng ngủ, Nam phòng để làm thư phòng, đủ để một tiểu oa nhi một tuổi cư ngụ.
Diện tích phòng ngủ hơi lớn hơn một chút, gần cửa sổ đặt thêm 1 chiếc giường nhỏ, buổi tối bà vú ngủ ở trên đó bầu bạn với Tạ Chiêu, hài tử còn rất nhỏ, không yên lòng để cho hắn ngủ một mình.
Thì ra phục vụ bên cạnh Tạ Chiêu gồm có một bà vú em Triệu thị, người trông trẻ Tiền thị, hai Nha hoàn Oanh Nhi, Hỷ Tước, bốn tiểu nha hoàn, cùng với lão bà sai vặt.
Nguyên Nghi Chi quan sát một lượt những người bên cạnh Tạ Chiêu một lượt.
Người nuôi dạy trẻ Tiền thị là theo từ hồi môn của Đinh Cẩm Tú, một phụ nữ trung niên có khuôn mặt phúc hậu hơn 40 tuổi, nói chuyện làm việc thoạt nhìn rất có chừng mực, Nguyên Nghi Chi để nàng lưu lại, hơn nữa cũng không thể không lưu, nếu không Ngoại Tổ Phụ nhà Tạ Chiêu sẽ không biết sẽ náo loạn đến cỡ nào.
Hai Đại Nha hoàn Oanh Nhi, Hỷ Tước đều là mới mười ba, mười bốn tuổi, mặt mũi thanh tú lại không phải người xinh đẹp, tay chân nhanh nhẹn, nên giữ lại cũng thỏa đáng. Bọn họ là do Tạ mẫu cho Tạ Chiêu chọn , họ sẽ ở với Tạ Chiêu trước khi xuất giá có thể phục vụ Tạ Chiêu mấy năm. Bọn họ còn có kinh nghiệm chăm sóc Tạ Chiêu, vì vậy Nguyên Nghi Chi để hai nàng lưu lại.
Bốn tiểu nha hoàn và thô hai lão bà sai vặt cũng không có chỗ bắt bẻ, trước cứ quan sát sai bảo tùy thời có thể thay đổi.
Nguyên Nghi Chi không hài lòng chính là bà vú Triệu thị. Triệu thị nhà ở giáp ngoại thành Kim Lăng, đã sinh ba đứa con, trong nhà thật sự nghèo đến không có cơm ăn. Bà mới đành để con trai của mình đói sữa ở nhà, còn bản thân ra ngoài làm bà vú. Triệu thị bản nhân thân thể có thể nói là khỏe mạnh, nhưng là tính tình rất trầm buồn, rất kiệm lời, trước mặt chù nhân chẳng bao giờ nói lời nào.
Nguyên Nghi Chi nói với Tạ Ung : "Hiện tại Tạ Chiêu đã lớn, không cần bú sữa nữa, bà vú tuy không phải không cần, nhưng mà Triệu thị tính tình rất có vấn đề, sợ hãi rụt rè, mềm yếu, cử chỉ hành động không chút thoải mái, việc này rất ảnh hưởng đến hài tử trong bắt chước cử chỉ từ người lớn. Tạ Chiêu bản tính cực kỳ thông mẫn lanh lợi , nhìn hắn nói chuyện có thể thấy được, nhưng thần sắc thì rất rụt rè, rất có thể do ảnh hưởng từ Triệu thị."
Tạ Ung đối với giáo dục hài nhi mặc dù cũng rất chú ý, nhưng trong việc quản lý những người trông nom lại không biết gì, cảm thấy lời nói Nguyên Nghi Chi cũng có đạo lý, dù sao một Triệu thị cũng không xem là nhiều, hắn liền đáp ứng đề nghị của Nguyên Nghi Chi, cho Triệu thị nghỉ việc, tìm thêm một người giữ trẻ cho Tạ Chiêu.
Không nghĩ tới chuyện này lại gây phiền toái ——Tạ Chiêu cực kỳ không muốn xa rời Triệu thị, nghe nói Triệu thị bị đuổi đi, oa oa khóc lớn không dứt.
Tạ mẫu giận tím mặt, lập tức gọi Nguyên Nghi Chi tới mắng: "Dê con quý vú, trên có phụng dưỡng cha mẹ, coi như dốt đặc cán mai thì hỏi hạ nhân cũng biết ăn khế trả vàng, huống chi lại đối đãi như thế với bà vú nuôi lớn nó? Đây chính cách mà Nguyên Phủ Gia tộc nuôi dạy ngươi sao? Chỉ cần dùng xong liền trở mặt không nhận người? Ngươi có thể như vậy, Tạ Chiêu không thể! Tạ gia ta không thể! Tạ Chiêu từ khi cất tiếng khóc chào đời được nuôi chính là từ sữa của Triệu thị. Là Triệu thị nuôi hắn từ một bé con đỏ hỏn lớn tới bây giờ, Tạ Chiêu sau này còn phải phụng dưởng bà, nuôi bà cả đời! Ngươi đem Triệu thị đuổi đi, là muốn cho người khác nhìn Tạ phủ chúng ta trở thành trò cười. Cười nhạo Tạ gia vô tình vô nghĩa sao? Hồ đồ! Bảo ngươi quản nhà không phải quản như vậy! Có phải ngươi muốn đem kẻ đắc lực của mình để bên cạnh Tạ Chiêu rồi đuổi đi hết tất cả mọi người, ngươi mới vừa lòng không?"
Nguyên Nghi Chi đỏ bừng mặt cười nhẹ , thật sự là quá xấu hổ rồi, nàng dù lớn như vậy nhưng mà cũng chưa bao giờ nghĩ thế.
Người đương thời coi trọng việc đối đãi với bà vú, đặc biệt là gia tộc lớn. Quả thật Nguyên Nghi Chi cũng có một bà vú quen thuộc chính là Tôn ma ma . Bà ấy còn đi theo Nguyên Nghi Chi đến Tạ phủ làm của hồi môn.
Nhưng mà, phần lớn bà vú kia được ở hẳn trong nhà như những nô tỳ khác , bình thường đều phục vụ các chủ tử đời này sang đời khác, cho nên chọn lựa tìm ra bà vú tốt hơn phân nửa không có vấn đề gì, hài tử phó thác cho nàng cũng yên tâm, khi còn bé làm bà vú, hài tử lớn dứt sữa sẽ ở bên cạnh trờ thành bảo mẫu. Chỉ cần nàng không làm sai việc lớn, sẽ đi theo Tiểu Chủ Tử cả đời.
Quan trọng nhất chính là kế ước bán thân của các nàng chủ tử nắm trong tay.
Nhưng là Triệu thị không giống, mặc dù bà ta xuất thân bần hàn, nhưng lại là lương dân, không phải nô tỳ Tạ phủ , không thuộc về dân đen, nàng vào Tạ phủ ban đầu để trở thành bà vú, ký chính là khế ước ngắn hạn hai năm, chỉ là bởi vì Tạ Chiêu không còn mẹ ruột nữa, cực kỳ không muốn xa rời sữa của bà vú. Tạ mẫu lại nuông chiều hắn, hắn muốn như thế nào sẽ theo như vậy, cho nên mãi đến giờ đã năm tuổi còn chưa dứt sữa.
Triệu thị không phải nô tỳ Tạ phủ, nàng có tư cách lương dân, nàng tùy lúc có thể bỏ Tạ phủ mà đi, nàng ở bên ngoài dĩ nhiên có nhà có con gái của mình, nàng ở Tạ phủ đi làm chỉ vì kiếm lấy tiền công nuôi sống người trong gia đình, tới bây giờ, nàng đã không cần làm công việc bà vú. Nhưng lại không có kiến thức cùng tư cách làm bảo mẫu. Trầm tính còn nhút nhát quả thật là khuyết điểm quá nhiều. Tuyệt đối sẽ làm ảnh hưởng đến Tạ Chiêu đến khi lớn lên, đây mới là nguyên nhân cơ bản Nguyên Nghi Chi đuổi viêc nàng.
Dĩ nhiên, Nguyên Nghi Chi sẽ lấy danh nghĩa Tạ Chiêu ngày lễ tết sẽ đưa cho Triệu thị chút vật phẩm, coi như là cảm tạ nàng đã nuôi Tạ Chiêu từ sữa của mình
Nguyên Nghi Chi yên lặng mặc cho Tạ mẫu phát tiết lửa giận, cho đến khi Tạ mẫu mắng mệt mỏi, lại thấy Nguyên Nghi Chi không nói tiếng nào, cũng cảm thấy không có ý nghĩa, mới ngừng nói.
Nhưng khi nhìn mặt của Nguyên Nghi Chi, Tạ mẫu chính không vừa mắt bằng mọi cách, nàng đưa tay trái qua gọi người đứng phía sau mình Đại Nha hoàn tử tinh, nói với Nguyên Nghi Chi: "Tử Tinh từ nhỏ đã phục vụ ta, trước khi ngươi vào cửa nàng vẫn giúp ta quản lý chuyện nhà, vô cùng hiểu chuyện, về sau sẽ để cho nàng đến bên cạnh ngươi phục vụ đi, quản lý chuyện nhà ngươi có càng nhiều người giúp càng tốt, tránh cho không biết chuyện lúng ta lúng túng."
Tử Tinh ước chừng 18, 19 tuổi, chính là đóa hoa đang nở rộ, da thịt mịn màng như bạch ngọc, mặt mày như vẽ, nhưng lại có khí chất đoan trang, một chút cũng không lộ vẻ cợt nhả, so với Linh Lung tiền bối của nàng còn có vẻ trầm ổn khí chất hơn nhiều.
Nguyên Nghi Chi trầm mặc một chút, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Tử Tinh một cái, mới hướng Tạ mẫu thi lễ, "Vâng" như vậy phải là thừa dịp nhét thêm người vào phòng cho hài nhi sao?
Năm đó dầu gì còn đợi Đinh Cẩm Tú mấy năm không con nói sợ vô sinh mới chọn Linh Lung, hôm nay lại nhờ vào một việc không đáng kể của Bà Vú mà nhét thêm vào một Tử Tinh?
Nguyên Nghi Chi dẫn Tử Tinh trở Thanh biệt viện , thân mình căng cứng , trong lòng bàn tay đầy mố hôi lạnh.
Nàng tức giận đến cả người đều run rẩy.
Nàng rốt cuộc hiểu rõ cảm giác Đinh Cẩm Tú năm đó —— không phải nàng không làm một hiền thê, mà chính là gặp được một bà bà ác bá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.