Tại Giao Điểm Ta Gặp Nhau (Trót Yêu)

Chương 24: Chăm bệnh

Shi

24/07/2015

Sáng hôm sau. Trà My vừa đến công ty, ngồi vào bàn làm việc chưa kịp nóng ghế thì đã bị lão sếp bắt cùng qua Toàn Cầu. Trà My cảm thấy khó hiểu, sao ông không bắt mấy đứa thư ký hay trợ lý, mà lần nào cũng lôi đầu cô theo thế chứ? Chức vụ của cô là thiết kế viên kia mà?

8 giờ 45 phút, cả hai có mặt tại công ty Toàn Cầu, rất nhanh được tiếp tân hướng dẫn lên phòng khách chờ. Khoảng vài phút sau, Quốc Hùng mở cửa bước vào cười niềm nở đón tiếp. Hai bên chào hỏi nhanh chóng rồi bàn ngay vào công việc.

Trà My ngồi nghe chăm chú, ghi lại những ý chính vào sổ tay, cảm thấy rất phục trước cách làm việc của Quốc Hùng. Từ anh ta toát ra một phong thái tự tin, và đủ khiến người khác tin tưởng. Tuy so với Minh Phong anh có phần kém cạnh hơn về vẻ bề ngoài, nhưng tin chắc trong công việc thì sẽ không thua đâu. Cả hai đều đều rất giỏi, nên mới phát triển Toàn Cầu lớn mạnh như hôm nay.

“Theo lịch hẹn thì hôm nay sẽ bàn bạc với Minh Phong, sao bác không thấy cậu ấy thế?” Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, ông Tiến mới thắc mắc hỏi.

Quốc Hùng tựa ra sau ghế, nhìn Trà My mỉm cười: “Cậu ấy không khỏe, nên hôm nay không đến công ty.”

Trà My vẽ hai chữ "bất ngờ" lên trên mặt. Sáng nay Minh Phong chở cô đến công ty, trông sắc mặt vẫn còn bình thường mà? Anh không khỏe từ lúc nào vậy nhỉ?

“Thế hả, bệnh tình có nặng lắm không?” Ông Tiến quan tâm hỏi.

“Bác Tiến đừng lo, cậu ấy chỉ bị cảm thôi. Chắc sẽ nhanh khỏi đó mà.”

“Thế thì gửi lời hỏi thăm của tôi đến cậu ấy nhé, tôi xin phép về công ty trước.”

Trong đầu Trà My ong ong hai từ “bị cảm”, không lẽ do ướt mưa hôm qua? Mà cũng kệ, có phải cô bắt anh dầm mưa với mình đâu chứ?

Sau khi trở về công ty, Trà My liền tập trung vào làm việc, chăm chú đến mức bỏ cả cơm trưa. Tay và não, không ngừng hoạt động đến lúc tan tầm mới chịu dừng lại. Sắp xếp ngăn nấp giấy tờ trên bàn, cô mới tranh thủ rời khỏi công ty.

Mai Trang cũng xong việc vào giờ đó, công ty nó gần chỗ Trà My làm việc nên tiện thể ghé qua đón cô về nhà.

"Bánh mì kẹp thịt không phô mai của mày đây." Đợi Trà My ngồi yên vị trí trên ghế xong, Mai Trang mới ném ổ bánh mì Sandwich vào tay Trà My.

"Cảm ơn mày nha." Tuy buổi trưa không ăn, nhưng cô lại chẳng có cảm giác đói. Nhưng nếu nhịn đến bữa tối, thì chắc chắn bao tử sẽ không chịu nổi. Uống một ngụm nước suối, xong Trà My cố gắng nuốt từng miếng bánh mì khô khốc.

Mai Trang liếc mắt nhìn Trà My thất thần, như đang suy nghĩ chuyện gì đó nên cất giọng tò mò hỏi: “Đang tương tư anh nào đến mức bỏ ăn thế?”

Con nhỏ này suốt ngày chỉ nghĩ đến trai là giỏi, cô lườm Mai Trang một cái, xong bâng quơ hỏi: “Để trị cảm thì người ta thường làm gì hả?”

Mai Trang lập tức đưa tay lên trán Trà My đo nhiệt độ, xong đánh vào vai cô hỏi: “Mày có bị cảm đâu mà hỏi?”

Trà My chột dạ, giả vờ hắng giọng một cái: “Chỉ là tiện miệng hỏi vậy thôi, mày làm gì phản ứng ghê vậy?”

“Người phản ứng mạnh là mày đó.” Mai Trang trề môi nói.

Trà My ngồi thẳng lưng, không thèm so đo với Mai Trang nữa. Mà sao cô lại hỏi như vậy chứ? Không lẽ cô đang quan tâm đến Minh Phong? Thật buồn cười… từ khi nào cô có lòng tốt suy nghĩ đến sức khỏe của người khác vậy ta?

Về đến nhà, Trà My cứ lưỡng lự đứng trước cửa nhà Minh Phong, đấu tranh với nội tâm xem có nên vào hỏi thăm anh ta một tiếng hay không. Đứng ở ngoài một lúc lâu, cô giật thót tim khi thấy Minh Phong đột ngột mở cửa. Anh vẫn đang mặc áo sơ mi trắng và quần tây buổi sáng, trên tay còn cầm chìa khóa xe, ý như đang muốn đi đâu đó.

Trà My nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Minh Phong, khẽ hỏi: “Anh định đi đâu vậy?”



“Em về rồi à? Anh ngủ quên, giờ mới dậy nên định chạy đi rước em.” Minh Phong cất giọng không thành tiếng.

Bỗng nhiên, Trà My cảm nhận được một luồng khí ấm áp từ lòng bàn chân chạy lên đến đỉnh đầu. Anh đang bệnh như vậy mà vẫn còn lo cho cô không có ai chở về? Người đàn ông này, rốt cuộc đang muốn gì đây chứ?

“Anh làm ơn vào nghỉ đi, lỡ bệnh nặng hơn thì biết phải làm sao?” Trà My vừa nói, vừa đỡ Minh Phong vào nhà.

Đỡ Minh Phong lên giường cẩn thận, Trà My mới đo nhiệt độ giúp anh ta. Cô trợn hai mắt, khi nhìn con số ba mươi chín độ hiển thị to đùng trên nhiệt kế. Lập tức, kéo tay Minh Phong thúc giục: “Đứng dậy đi, tôi đưa anh đi bệnh viện. Anh sốt cao quá rồi đó.”

Minh Phong nắm tay Trà My ngăn cản: “Anh chỉ cần nghỉ chút là khỏe.”

Trà My bực bội hét lớn: "Anh còn không mau ngồi dậy hả? Tôi không phải y tá hay bác sĩ, nên không biết cách chăm sóc người đang sốt cao thế này đâu."

"Em đang lo cho anh đó hả?" Minh Phong thiều thào.

Trà My giống như bị nói trúng tim đen, người hơi cứng nhắc: "Ai trong hoàn cảnh này mà không lo cho được, lỡ xảy ra án mạng gì thì sao?"

Minh Phong vẫn cố nở nụ cười, chỉ ngón tay lên số điện thoại dán trên tường: “Gọi bác sĩ riêng lại khám là được rồi.”

Trà My trừng mắt với Minh Phong, sau đó liền lấy điện thoại gọi ngay bác sĩ đến đến khám. Người gì mới ướt mưa một chút đã bệnh, đúng là yếu như sên…

“Bác sĩ, anh ta không sao chứ?” Trà My cất giọng hỏi, sau khi bác sĩ vừa khám xong.

“Hiện tại đã ổn, nhưng buổi tối có thể sẽ lại tái sốt, cô phải thức đêm trùm khăn lạnh để giúp anh ta hạ sốt đó.” Vừa nói bác sĩ vừa kê thuốc cho Minh Phong, sau đó truyền nước biển.

Trà My trả lời hiểu ý, trong đầu liền có ý định gọi cho người thân anh đến, nhưng chợt nhớ lần trước anh bảo rằng ba mẹ đã mất rồi...

Trà My kiểm tra danh bạ một lúc, cô mới quyết định gọi cho Tuấn Vũ và Quốc Hùng. Nhưng cả hai đều đi công tác ở vùng ven thành phố, nên không thể về được. Cô thì không thể thấy chết mà ngó lơ, thế là tự nhiên xui xẻo biến thành thầy mo canh đêm thế này.

Tiễn bác sĩ về, Trà My vào bếp vo gạo nấu cháo. Loay hoay một hồi, cô mới cho nước vào thau, vắt khăn đắp lên trán Minh Phong, rồi ngồi cạnh mép giường canh ma.

Cảm thấy buồn chán, Trà My lấy giấy ra vẽ vời bậy bạ để giết thời gian. Một lúc sau, cô méo mặt nhìn bức tranh mình đã vẽ, chính là gương mặt của Minh Phong. Lúc anh ngủ trông thật bình yên, con trai gì đâu mà lông mi dài dễ sợ. Mặc dù bị bệnh, mặt mày hơi xanh, nhưng anh vẫn đẹp đến lộng lẫy.

"Đừng... đừng đi mà..."

Giữa đêm, Trà My đang ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc. Cô thấy trán Minh Phong rịn đầy mồ hôi trộm, hơi thở đứt quản, miệng còn lảm nhảm điều gì đó không thành câu. Giống như sắp khóc đến nơi vậy.

"Minh Phong, anh bị sao vậy hả?" Trà My rối trí lay người Minh Phong.

"Nhất định anh sẽ... tìm... tìm..."

Trà My cố áp sát tai lại gần để nghe coi Minh Phong nói gì. Tuy nội dung không rõ, nhưng giống như là đang tìm kiếm ai đó. Người có thể khiến cho anh đau lòng khi nhớ đến như vậy, có thể là ai chứ?



"Minh Phong, anh vẫn ổn chứ? Tỉnh lại đi..." Trà My cố gắng đánh thức Minh Phong nhưng vô ích, người anh lạnh ngắt, trán vẫn không ngừng toát mô hôi. Vì trước giờ chưa có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, cô cũng không biết xử trí ra sao: "Anh chờ đó, tôi sẽ đi gọi bác sĩ."

Vừa mới định đứng dậy, thì bỗng nhiên cả người cô mất thăng bằng, chưa kịp định hình thì cô đã nằm trên mình Minh Phong. Cảm nhận được hơi thở một cách rõ ràng, mùi hương đàn ông mạnh mẽ, rồi còn cơ thể rắn chắc của anh. Mặt Trà My dần nóng như ông mặt trời, tim giống như đang đánh trống chào mừng ngày tựu trường. Nín thở.

Cô ngồi chồm dậy, thở lên giống như bị thiếu oxi đến nơi. Cảm thấy cổ tay hơi đau, Trà My mới đưa mắt nhìn xuống, thì ra là Minh Phong nắm tay cô kéo lại nên mới bị ngả ngửa như vậy. Làm cô giật cả mình.

Vốn định gỡ tay Minh Phong ra, nhưng vô ích. Anh nắm tay cô còn chặt hơn keo dán sắt. Tình hình này là sao chứ?

Trời gần sáng, Minh Phong lờ mờ tỉnh giấc. Giật thót tim, khi thấy Trà My đang nằm kế mình, cô đang ngủ một cách ngon lành. Ban đầu, anh còn cho rằng mình bị sốt nên sinh ảo tưởng. Cho đến khi cô cựa người mở mắt, anh mới biết thì ra đây hoàn toàn là sự thật.

“Minh Phong, anh tỉnh rồi hả? Có thấy đỡ hơn chút nào không?” Trà My mớ ngủ, áp mặt mình vào gương mặt của anh đo nhiệt độ: "Hình như vẫn còn nóng đó."

Minh Phong cứng người trước hành động của Trà My, cô làm như vậy mà kêu anh không nóng mới lạ đó. Anh chăm chú nhìn gương mặt cô, trong lòng dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả: "Thật may, vì em vẫn ở đây."

Trà My dùng ngón trỏ xoa mũi, sau đó nhắm mắt ngồi dậy, đi vòng vòng quanh cái giường một lúc, rồi tự động chui vào trong chăn ôm Minh Phong như cái gối: "Ấm quá." Thiệt ra là cô đang mơ. Thấy mình bị lạc ở rừng lúc giữa đêm, trong khi chỉ mặt một bộ đồ ngủ mỏng tanh, lạnh muốn chết. Đang lò mò đi tìm lối thoát, thì tự nhiên thấy một cái chòi. Suy nghĩ một lúc, cô mới quyết định vào đó trú một đêm, chứ trong rừng buổi tối rất nguy hiểm. Chờ đến sáng tìm đường cũng dễ hơn nữa.

Ai mà biết được. Cái hành động vô thức của Trà My, đủ khiến cho anh nào đó nằm kế bên tim như muốn bay khỏi lồng ngực nhảy múa. Cả hai ôm nhau ngủ cho đến sáng.

Trà My thức giấc thì ông mặt trời cũng lên cao. Đang định vươn vai như mọi khi thì cô cảm thấy rất lạ, hình như chân cô đang gác trên một vật gì đó. Mở mắt, cô chính thức chết nằm khi thấy mình đang ôm lấy Minh Phong. Cái này không đúng nha, cô nhớ là tối qua anh nắm tay cô trước kia mà...

Theo phản xạ hoàn toàn bản năng. Trà My tránh, tránh xa Minh Phong nên lăn một vòng, rớt xuống giường như bịch muối: "Đau quá."

Minh Phong mở mắt thì thấy Trà My đang nằm dài dưới đất, hốt hoảng ngồi dậy đỡ cô lên: "Em có sao không?"

"Chưa có chết được." Trà My nhăn nhó đáp trả: "Mà tại sao tôi lại năm trên giường vậy chứ?"

Minh Phong nhún vai vô tội: "Không phải tối qua em lên giành giường với anh sao hả?"

Đời nào Trà My nói cho anh biết là cô đang ngượng đến chín cả mặt, khi không đi giành chỗ ngủ với người bệnh vậy trời... Hèn chi cô cứ thấy mình ôm cái gối nào đó rất thoải mái, thì ra là người của Minh Phong. Anh đã bệnh như vậy, còn gặp một kẻ hành xác là cô nữa. Tội lỗi quá.

"Lâu lâu khi ngủ tôi cũng hay mộng du, nên đâu có nhớ gì." Trà My hốt hoảng nhìn vô cái đồng hồ đeo tay: "Chết rồi, tôi trễ giờ làm mất thôi."

Vừa mới quay đầu đi bước đi, thì bị Minh Phong kéo tay lại: "Ăn sáng rồi anh chở em đi làm luôn."

Trà My nhín sắc mặt Minh Phong, rồi mới lấy tay xoa lên trán anh kiểm tra nhiệt độ: "Coi bộ hết sốt thiệt rồi, nhưng hôm nay anh nên ở nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh đi. Nhiều khi tái sốt thì mệt lắm." Cô chợt nhớ: "Tôi có nấu cháo trong bếp rồi, anh vào hâm nóng lên ăn là được."

"Cảm ơn em." Minh Phong nhẹ nhàng cất giọng.

"Mai mốt có bệnh thì cũng đừng giả vờ khỏe mạnh, làm người khác áy náy muốn chết." Trà My lạnh giọng. Theo như tình hình thì sáng hôm qua anh đã bệnh, thế mà vẫn tỉnh như sáo chở cô đi làm. Nếu không phải sếp già bắt cô qua Toàn Cầu chung, rồi vô tình biết được thì không chừng đã có án mạng rồi.

Minh Phong gật đầu, đẩy vai Trà My tiến về phía lối ra: "Còn không mau chuẩn bị đi làm gì trễ giờ đó."

Trà My liền quay về hiện tại, chạy nhanh về nhà tắm rửa vệ sinh cá nhân. Xém tí nữa cô quên mất là mình phải đi làm. Dạo này đầu óc cô bị bấn loạn rồi, còn nuôi cả sâu vì người khác... Tình hình này đúng là không ổn một chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tại Giao Điểm Ta Gặp Nhau (Trót Yêu)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook