Tại Giao Điểm Ta Gặp Nhau (Trót Yêu)
Chương 51:
Shi
24/07/2015
Tháng bảy bầu trời nhạt nắng, gió thổi mạnh làm lay rụng những tán là me vàng úa. Trà My mơ hồ nhìn phong cảnh bên ngoài xe, cô yêu hình ảnh những quán ăn lề đường nằm sang sát nhau, tiếng xe chở rác lết ì ạch qua từng con phố nhỏ, những gánh hàng rong, cho đến dòng xe con chật kín điên cuồng len lỏi lướt qua nhau vào giờ cao điểm.
Con người Sài Gòn có tính cách phóng khoáng rất riêng. Họ quen với việc hít khói bụi khi đi sau xe buýt, chẳng lạ lẩm gì với thời trang Á Rập chống nắng khi ra đường, này thì chiều tối cặp đôi đua nhau dạo phố, cà phê hàng quán đông nghẹt không có chỗ ngồi. Nhịp sống Sài Gòn mỗi ngày đều đổi mới, đó cũng chính là lý do Trà My tuy sống ở đây từ nhỏ, nhưng vẫn mải mê bám ngón chân xuống đường để đứng vững trên dòng chảy thời gian.
“Em đang lo lắng hả?” Từ lúc lên xe đến giờ, Minh Phong để ý thấy Trà My cứ suy nghĩ, rồi lự thự thở dài nên quan tâm hỏi.
Trà My xoay đầu về phía Minh Phong bên cạnh: “Thì cũng có hơi lo một chút.”
“Anh tin là ông bà sẽ thích em mà.” Minh Phong nhìn chiếc đồng hồ trên tay Trà My đang đeo, đúng như anh nghĩ nó rất hợp với cô.
“Em cũng mong là vậy.” Trà My cong môi, giọng mang chút thiểu não.
Minh Phong lái xe hơn nửa tiếng, mới dừng lại trước cổng vào khu biệt thự Thảo Điền ở quận 2. Đây là nơi dành cho người giàu, giá thành của một căn biệt thự thì thôi khỏi điếm số làm gì cho mệt. Trà My thấy anh nói với bảo vệ vài câu, sau đó mới lái tiếp vào bên trong. Không hiểu sao cô khá hồi hộp, nên tự trấn an mình bằng cách không suy nghĩ lung tung.
Xe dừng hẳn trước ngôi nhà khá lớn, đẹp kiểu kiến trúc cổ xưa sang trọng, hoàn toàn khác biệt so với phong cách hiện đại sành điệu của những khu bên cạnh. Trông rất riêng tư, và có vẻ khá ấm cúng. Trà My để mặc Minh Phong nắm tay mình bước vào trong. Chưa kịp định hình, thì cô chết đứng một chỗ khi thấy bác Mỹ đang đứng mỉm cười với mình.
“Trà My, đây là bà nội anh.” Minh Phong vui vẻ giới thiệu.
“Mau vào trong đi, ông bà già này đợi hai đứa từ sáng cho đến giờ rồi đó.” Bà Mỹ tiến lại tách tay Trà My ra khỏi Minh Phong, kéo cô vào phòng khách rộng và sang trọng.
Trà My vẫn còn ngơ ngác: “Bác… À, mà không.” Cô lúng túng: “Cháu chào bà.” Gì thế này? Sao bác Mỹ lại trở thành bà nội của Minh Phong thế này?
“Đừng có tỏ ra xa cách vậy, không phải lần nào gặp con cũng nhiệt tình với ta sao?” Bà Mỹ nở nụ cười thân thiết hết mực.
“Dạ!” Trà My đầu óc quay vòng, nhớ lại những lần cô tâm sự rồi kể chuyện than thở với bà Mỹ… Trời đất ơi, cô muốn độn thổ hết sức: “Xin lỗi, tại cháu bất ngờ quá.”
“Ha ha, bà mới phải xin lỗi vì đã không nói trước với cháu đó.” Bà Mỹ nhìn Minh Phong đang xách túi to túi nhỏ: “Đó là gì vậy?”
Minh Phong đặt hết đống đồ lên bàn: “Trà My, có mua vài thứ biếu ông bà lấy thảo.”
“Sao mà tốn kém dữ, chỉ cần con đến là bà vui lắm rồi.” Bà Mỹ vỗ nhẹ vai Trà My, sau đó nhìn Minh Phong: “Vào phòng làm việc gọi ông con ra đây, bà phải khoe cháu dâu liền mới được.”
“C… h…á… u… d… â…u…?” Trà My lắp bắp, tròn mắt lặp lại lời của bà Mỹ.
“Đương nhiên là cháu dâu rồi.” Bà Mỹ bẹo má Trà My trêu chọc: “Nếu không, thì con chỉ định ăn chơi với thằng cháu nhà bà qua đường thôi à? Không lấy kết hôn làm tiền đề hả?”
Trà My rơi vào thế bị động, nở nụ cười gượng gạo: “Đương nhiên là không phải qua đường rồi ạ. Nhưng mà, về chuyện kết hôn con vẫn chưa nghĩ đến.”
“Thế thì được rồi. Sớm hay muộn cũng là cháu dâu, gọi từ bây giờ luôn cho quen.” Bà Mỹ tự ý quyết định, miễn cho cãi lại.
“Như vậy cũng được nữa hả?” Trà My xấu hổ gãi đầu.
“Quá được luôn đó chứ.” Nghe có tiếng bước chân từ phía sau, bà Mỹ quay đầu lại nhìn: “Ông mau lại xem nè, cháu dâu có lòng mua rất nhiều quà đến biếu đó.”
Trà My vừa hết bất ngờ, bây giờ chính thức chuyển sang trạng thái căng thẳng. Ông nội Minh Phong đúng như lời đồn đại, gương mặt hình chữ điền nghiêm khắc, hàng chân mày rậm, đôi mắt hơi xếch, môi mỏng và tóc lớm chớm bạc màu. Cô dám cả là thời còn trẻ ông rất phong độ và điển trai. Nhưng mà, sao ông lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo đến thế kia chứ?
“Cháu chào ông.” Trà My đứng dậy, cúi đầu chào lễ phép.
Ông Thành ngồi xuống đối diện Trà My, chậm rãi lên tiếng: “Đừng khách sáo, cháu cứ tự nhiên như nhà mình là được.”
“Ông làm cho con bé sợ rồi đó, cười một cái có ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới không nào?” Bà Mỹ hạ thấp giọng, một nét rất riêng mà vặn vẹo ông Thành.
Ông Thành vẫn phong thái điềm đạm, nhưng khóe miệng có chút giãn ra: “Bà suốt ngày chỉ giỏi bắt bẻ tôi thôi. Không sợ mấy đứa nhỏ nó cười chúng ta hả?”
“Cười, đồng nghĩa với việc tụi nó vui. Nhưng vậy càng tốt chứ sao?” Bà Mỹ vỗ lưng Trà My: “Cháu đừng để ý tới gương mặt ông ấy, chỉ giỏi hù dọa người ta.”
“Dạ!” Trà My thật sự không ngờ, một người có khí chất lạnh lùng, trông cũng hơi gia trưởng như ông Thành, trước mặt vợ lại nhún nhường hết mực như vậy. Ngẫm kỹ lại, thì Minh Phong cũng khá giống ông đó chứ.
“Trưa nay cháu muốn ăn gì nè?” Bà Mỹ cười vô cùng niềm nở. Vì thật ra bà rất ưng bụng Trà My, từ cách cư xử cho đến tính tình. Ban đầu khi biết nó đã có bạn trai, bà còn tiếc nguồi nguội vì lỡ mất một cô gái tốt. Thế mà quay đi một vòng, nó sắp chính thức là cháu dâu của bà. Đúng là duyên không nhỏ.
Trà My ráng nở nụ cười tự nhiên hết mức: “Cháu ăn gì cũng được hết.”
“Nhưng mà phải ngon đúng không?” Minh Phong và bà Mỹ đồng loạt lên tiếng.
Trà My bẽn lẽn cười, sau đó mới xấu hổ gật đầu. Hai người họ quá rõ sở thích của cô.
“Mà nhắc mới nhớ, Trà My luôn bảo là ngưỡng mộ tài nấu ăn của ông đó. Hay trưa này, ông và Minh Phong vào bếp nấu cơm trưa nhé.” Bà Mỹ nhấp một ngụm nước trà lài: “Sẵn dạy cho thằng bé vài món để về trổ tài với Trà My luôn.”
Trà My chớp mắt, nhìn Minh Phong đang tủm tỉm cười: “Anh ấy nấu ăn còn giỏi hơn con đó.”
Bà Mỹ ra vẻ ngạc nhiên: “Có chuyện đó hả?”
“Dạ có đó.” Trà My gật đầu.
“Minh Phong, sao chưa bao giờ thấy con nấu ăn cho bà thế hả?” Bà Mỹ chậc môi lên án.
Minh Phong ngồi thẳng lưng, nhìn Trà My cười: “Thì hôm nay con nấu nè.”
Bà Mỹ hài lòng cười lớn: “Vậy thì buổi trưa quyết định thế đi.” Bà nắm tay Trà My đứng dậy: “Cháu có muốn tham quan nhà một vòng không?”
Trong hoàn cảnh thế này, đương nhiên là Trà My không thể từ chối. Huống hồ cô cũng muốn đi xem cho biết, chứ ngồi đây thần kinh căng thẳng quá: “Dạ có.”
Trà My bị bà Mỹ kéo vào một căn phòng ở lầu hai. Vừa bước vào, cô liền bị thu hút bởi những bức tranh nghệ thuật treo trên tường, rồi thì đồ cổ, giá sách, còn trên sàn gỗ bóng loáng là những tấm thảm trải với màu sắc đơn điệu nhưng tạo nên điểm nhấn rất độc đáo.
“Đẹp quá.” Trà My không thể buộc miệng mà lên tiếng khen tặng.
“Con lại đây xem cái này nè.” Bà Mỹ kéo tay Trà My đến chỗ giá sách đặt bên trái góc tường: “Hồi nhỏ Minh Phong cũng thích vẽ tranh lắm, bà giữ lại hết tất cả rồi cất vào đây. Coi như làm kỷ niệm.”
Trà My nhìn cuốn album dày cộm đã khá cũ, cẩn thận lật từng trang xem. Cô cảm thấy bao tử co thắt, khi nhìn bức tranh chim hạt đang bay giữa cánh đồng xanh rộng lớn. Đây chính là nét vẽ của cô lúc nhỏ.
“Cháu sao vậy?” Bà Mỹ thấy Trà My thất thần, khẽ hỏi.
Trà My cảm thấy sống mũi hơi xót: “Minh Phong cái gì cũng giỏi, cháu ngưỡng mộ hết sức.”
Bà Mỹ ánh mắt hơi thăng trầm: “Minh Phong có kể cho con nghe chuyện lúc nhỏ không?”
Mạch máu của Trà My bỗng đập trậc một nhịp, dò xét đáp: “Dạ, cũng có kể sơ.”
“Nếu vậy chắc con cũng biết, từ nhỏ Minh Phong đã chịu rất nhiều thiệt thòi. Tính cách trầm lặng, cô độc.” Bà Mỹ thở hắng ra: “Nhưng bà có thể thấy rõ, khi ở bên cạnh con nó rất vui vẻ. Với nó, con rất đặc biệt đó Trà My.”
“Con biết điều này mà.” Trà My cười dịu dàng như nước: “Với con, Minh Phong cũng rất đặc biệt.”
Trà My tiếp tục xem những bức tranh mà Minh Phong vẽ, sau đó chuyển sang ảnh lúc nhỏ của anh. Tuy bức ảnh nào cũng rất đẹp trai, nhưng trên mặt anh không hề có lấy một nụ cười nào. Con người này, lạnh lùng thiệt đó.
“Đây là ai vậy bà?” Trà My lật đến trang cuối cùng của cuốn album, thấy một bức ảnh trắng đen cũ kỹ. Bên trong là một cô gái trẻ với mái tóc đen dài, gương mặt thanh thoát, đường nét đều rất hoàn hảo.
Bà Mỹ ngập ngừng một lúc, đáp: “Mẹ ruột của Minh Phong đó.”
Giờ Trà My mới biết, tại sao Minh Phong lại đẹp trai đến vậy. Mẹ anh đúng chất là một mỹ nữ vạn người mê mà: “Bác ấy đẹp quá.”
“Ừm, thì rất đẹp.” Bà Mỹ lấy bức ảnh cất vào album, sau đó đặt nó lại vị trí ban đầu: “Thôi mình đi xem phòng khác.”
Trà My cảm thấy bà Mỹ có ý lảng tránh khi nói đến mẹ Minh Phong, nên cũng không cố gắng hỏi nhiều làm gì: “Dạ.”
Vừa bước ra khỏi phòng, thì tiếng chuông cửa vang vọng. Có khách đến nhà.
Trà My đi theo sau bà Mỹ xuống nhà, bắt gặp gương mặt không mấy vui vẻ của Minh Phong. Cô đưa mắt sang hướng cửa, thấy Đức và người phụ nữ trung niên lạ mặt đang thong thả bước vào. Gì thế này? Hôm nay là ngày họp hội gia đình hả?
Con người Sài Gòn có tính cách phóng khoáng rất riêng. Họ quen với việc hít khói bụi khi đi sau xe buýt, chẳng lạ lẩm gì với thời trang Á Rập chống nắng khi ra đường, này thì chiều tối cặp đôi đua nhau dạo phố, cà phê hàng quán đông nghẹt không có chỗ ngồi. Nhịp sống Sài Gòn mỗi ngày đều đổi mới, đó cũng chính là lý do Trà My tuy sống ở đây từ nhỏ, nhưng vẫn mải mê bám ngón chân xuống đường để đứng vững trên dòng chảy thời gian.
“Em đang lo lắng hả?” Từ lúc lên xe đến giờ, Minh Phong để ý thấy Trà My cứ suy nghĩ, rồi lự thự thở dài nên quan tâm hỏi.
Trà My xoay đầu về phía Minh Phong bên cạnh: “Thì cũng có hơi lo một chút.”
“Anh tin là ông bà sẽ thích em mà.” Minh Phong nhìn chiếc đồng hồ trên tay Trà My đang đeo, đúng như anh nghĩ nó rất hợp với cô.
“Em cũng mong là vậy.” Trà My cong môi, giọng mang chút thiểu não.
Minh Phong lái xe hơn nửa tiếng, mới dừng lại trước cổng vào khu biệt thự Thảo Điền ở quận 2. Đây là nơi dành cho người giàu, giá thành của một căn biệt thự thì thôi khỏi điếm số làm gì cho mệt. Trà My thấy anh nói với bảo vệ vài câu, sau đó mới lái tiếp vào bên trong. Không hiểu sao cô khá hồi hộp, nên tự trấn an mình bằng cách không suy nghĩ lung tung.
Xe dừng hẳn trước ngôi nhà khá lớn, đẹp kiểu kiến trúc cổ xưa sang trọng, hoàn toàn khác biệt so với phong cách hiện đại sành điệu của những khu bên cạnh. Trông rất riêng tư, và có vẻ khá ấm cúng. Trà My để mặc Minh Phong nắm tay mình bước vào trong. Chưa kịp định hình, thì cô chết đứng một chỗ khi thấy bác Mỹ đang đứng mỉm cười với mình.
“Trà My, đây là bà nội anh.” Minh Phong vui vẻ giới thiệu.
“Mau vào trong đi, ông bà già này đợi hai đứa từ sáng cho đến giờ rồi đó.” Bà Mỹ tiến lại tách tay Trà My ra khỏi Minh Phong, kéo cô vào phòng khách rộng và sang trọng.
Trà My vẫn còn ngơ ngác: “Bác… À, mà không.” Cô lúng túng: “Cháu chào bà.” Gì thế này? Sao bác Mỹ lại trở thành bà nội của Minh Phong thế này?
“Đừng có tỏ ra xa cách vậy, không phải lần nào gặp con cũng nhiệt tình với ta sao?” Bà Mỹ nở nụ cười thân thiết hết mực.
“Dạ!” Trà My đầu óc quay vòng, nhớ lại những lần cô tâm sự rồi kể chuyện than thở với bà Mỹ… Trời đất ơi, cô muốn độn thổ hết sức: “Xin lỗi, tại cháu bất ngờ quá.”
“Ha ha, bà mới phải xin lỗi vì đã không nói trước với cháu đó.” Bà Mỹ nhìn Minh Phong đang xách túi to túi nhỏ: “Đó là gì vậy?”
Minh Phong đặt hết đống đồ lên bàn: “Trà My, có mua vài thứ biếu ông bà lấy thảo.”
“Sao mà tốn kém dữ, chỉ cần con đến là bà vui lắm rồi.” Bà Mỹ vỗ nhẹ vai Trà My, sau đó nhìn Minh Phong: “Vào phòng làm việc gọi ông con ra đây, bà phải khoe cháu dâu liền mới được.”
“C… h…á… u… d… â…u…?” Trà My lắp bắp, tròn mắt lặp lại lời của bà Mỹ.
“Đương nhiên là cháu dâu rồi.” Bà Mỹ bẹo má Trà My trêu chọc: “Nếu không, thì con chỉ định ăn chơi với thằng cháu nhà bà qua đường thôi à? Không lấy kết hôn làm tiền đề hả?”
Trà My rơi vào thế bị động, nở nụ cười gượng gạo: “Đương nhiên là không phải qua đường rồi ạ. Nhưng mà, về chuyện kết hôn con vẫn chưa nghĩ đến.”
“Thế thì được rồi. Sớm hay muộn cũng là cháu dâu, gọi từ bây giờ luôn cho quen.” Bà Mỹ tự ý quyết định, miễn cho cãi lại.
“Như vậy cũng được nữa hả?” Trà My xấu hổ gãi đầu.
“Quá được luôn đó chứ.” Nghe có tiếng bước chân từ phía sau, bà Mỹ quay đầu lại nhìn: “Ông mau lại xem nè, cháu dâu có lòng mua rất nhiều quà đến biếu đó.”
Trà My vừa hết bất ngờ, bây giờ chính thức chuyển sang trạng thái căng thẳng. Ông nội Minh Phong đúng như lời đồn đại, gương mặt hình chữ điền nghiêm khắc, hàng chân mày rậm, đôi mắt hơi xếch, môi mỏng và tóc lớm chớm bạc màu. Cô dám cả là thời còn trẻ ông rất phong độ và điển trai. Nhưng mà, sao ông lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo đến thế kia chứ?
“Cháu chào ông.” Trà My đứng dậy, cúi đầu chào lễ phép.
Ông Thành ngồi xuống đối diện Trà My, chậm rãi lên tiếng: “Đừng khách sáo, cháu cứ tự nhiên như nhà mình là được.”
“Ông làm cho con bé sợ rồi đó, cười một cái có ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới không nào?” Bà Mỹ hạ thấp giọng, một nét rất riêng mà vặn vẹo ông Thành.
Ông Thành vẫn phong thái điềm đạm, nhưng khóe miệng có chút giãn ra: “Bà suốt ngày chỉ giỏi bắt bẻ tôi thôi. Không sợ mấy đứa nhỏ nó cười chúng ta hả?”
“Cười, đồng nghĩa với việc tụi nó vui. Nhưng vậy càng tốt chứ sao?” Bà Mỹ vỗ lưng Trà My: “Cháu đừng để ý tới gương mặt ông ấy, chỉ giỏi hù dọa người ta.”
“Dạ!” Trà My thật sự không ngờ, một người có khí chất lạnh lùng, trông cũng hơi gia trưởng như ông Thành, trước mặt vợ lại nhún nhường hết mực như vậy. Ngẫm kỹ lại, thì Minh Phong cũng khá giống ông đó chứ.
“Trưa nay cháu muốn ăn gì nè?” Bà Mỹ cười vô cùng niềm nở. Vì thật ra bà rất ưng bụng Trà My, từ cách cư xử cho đến tính tình. Ban đầu khi biết nó đã có bạn trai, bà còn tiếc nguồi nguội vì lỡ mất một cô gái tốt. Thế mà quay đi một vòng, nó sắp chính thức là cháu dâu của bà. Đúng là duyên không nhỏ.
Trà My ráng nở nụ cười tự nhiên hết mức: “Cháu ăn gì cũng được hết.”
“Nhưng mà phải ngon đúng không?” Minh Phong và bà Mỹ đồng loạt lên tiếng.
Trà My bẽn lẽn cười, sau đó mới xấu hổ gật đầu. Hai người họ quá rõ sở thích của cô.
“Mà nhắc mới nhớ, Trà My luôn bảo là ngưỡng mộ tài nấu ăn của ông đó. Hay trưa này, ông và Minh Phong vào bếp nấu cơm trưa nhé.” Bà Mỹ nhấp một ngụm nước trà lài: “Sẵn dạy cho thằng bé vài món để về trổ tài với Trà My luôn.”
Trà My chớp mắt, nhìn Minh Phong đang tủm tỉm cười: “Anh ấy nấu ăn còn giỏi hơn con đó.”
Bà Mỹ ra vẻ ngạc nhiên: “Có chuyện đó hả?”
“Dạ có đó.” Trà My gật đầu.
“Minh Phong, sao chưa bao giờ thấy con nấu ăn cho bà thế hả?” Bà Mỹ chậc môi lên án.
Minh Phong ngồi thẳng lưng, nhìn Trà My cười: “Thì hôm nay con nấu nè.”
Bà Mỹ hài lòng cười lớn: “Vậy thì buổi trưa quyết định thế đi.” Bà nắm tay Trà My đứng dậy: “Cháu có muốn tham quan nhà một vòng không?”
Trong hoàn cảnh thế này, đương nhiên là Trà My không thể từ chối. Huống hồ cô cũng muốn đi xem cho biết, chứ ngồi đây thần kinh căng thẳng quá: “Dạ có.”
Trà My bị bà Mỹ kéo vào một căn phòng ở lầu hai. Vừa bước vào, cô liền bị thu hút bởi những bức tranh nghệ thuật treo trên tường, rồi thì đồ cổ, giá sách, còn trên sàn gỗ bóng loáng là những tấm thảm trải với màu sắc đơn điệu nhưng tạo nên điểm nhấn rất độc đáo.
“Đẹp quá.” Trà My không thể buộc miệng mà lên tiếng khen tặng.
“Con lại đây xem cái này nè.” Bà Mỹ kéo tay Trà My đến chỗ giá sách đặt bên trái góc tường: “Hồi nhỏ Minh Phong cũng thích vẽ tranh lắm, bà giữ lại hết tất cả rồi cất vào đây. Coi như làm kỷ niệm.”
Trà My nhìn cuốn album dày cộm đã khá cũ, cẩn thận lật từng trang xem. Cô cảm thấy bao tử co thắt, khi nhìn bức tranh chim hạt đang bay giữa cánh đồng xanh rộng lớn. Đây chính là nét vẽ của cô lúc nhỏ.
“Cháu sao vậy?” Bà Mỹ thấy Trà My thất thần, khẽ hỏi.
Trà My cảm thấy sống mũi hơi xót: “Minh Phong cái gì cũng giỏi, cháu ngưỡng mộ hết sức.”
Bà Mỹ ánh mắt hơi thăng trầm: “Minh Phong có kể cho con nghe chuyện lúc nhỏ không?”
Mạch máu của Trà My bỗng đập trậc một nhịp, dò xét đáp: “Dạ, cũng có kể sơ.”
“Nếu vậy chắc con cũng biết, từ nhỏ Minh Phong đã chịu rất nhiều thiệt thòi. Tính cách trầm lặng, cô độc.” Bà Mỹ thở hắng ra: “Nhưng bà có thể thấy rõ, khi ở bên cạnh con nó rất vui vẻ. Với nó, con rất đặc biệt đó Trà My.”
“Con biết điều này mà.” Trà My cười dịu dàng như nước: “Với con, Minh Phong cũng rất đặc biệt.”
Trà My tiếp tục xem những bức tranh mà Minh Phong vẽ, sau đó chuyển sang ảnh lúc nhỏ của anh. Tuy bức ảnh nào cũng rất đẹp trai, nhưng trên mặt anh không hề có lấy một nụ cười nào. Con người này, lạnh lùng thiệt đó.
“Đây là ai vậy bà?” Trà My lật đến trang cuối cùng của cuốn album, thấy một bức ảnh trắng đen cũ kỹ. Bên trong là một cô gái trẻ với mái tóc đen dài, gương mặt thanh thoát, đường nét đều rất hoàn hảo.
Bà Mỹ ngập ngừng một lúc, đáp: “Mẹ ruột của Minh Phong đó.”
Giờ Trà My mới biết, tại sao Minh Phong lại đẹp trai đến vậy. Mẹ anh đúng chất là một mỹ nữ vạn người mê mà: “Bác ấy đẹp quá.”
“Ừm, thì rất đẹp.” Bà Mỹ lấy bức ảnh cất vào album, sau đó đặt nó lại vị trí ban đầu: “Thôi mình đi xem phòng khác.”
Trà My cảm thấy bà Mỹ có ý lảng tránh khi nói đến mẹ Minh Phong, nên cũng không cố gắng hỏi nhiều làm gì: “Dạ.”
Vừa bước ra khỏi phòng, thì tiếng chuông cửa vang vọng. Có khách đến nhà.
Trà My đi theo sau bà Mỹ xuống nhà, bắt gặp gương mặt không mấy vui vẻ của Minh Phong. Cô đưa mắt sang hướng cửa, thấy Đức và người phụ nữ trung niên lạ mặt đang thong thả bước vào. Gì thế này? Hôm nay là ngày họp hội gia đình hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.