Tại Giao Điểm Ta Gặp Nhau (Trót Yêu)
Chương 1: Phụ nữ hiện đại
Shi
24/07/2015
Sài Gòn về đêm được chiếu sáng bởi những ánh đèn rực rỡ, dòng người tấp nập, những tòa nhà cao tầng xa xỉ nằm sát nhau, là nơi của những con người ở nhiều vùng miền khác nhau lưu trú. Nhịp sống dồn dập, có kẻ giàu sang cũng chẳng thiếu người nghèo đói, chứng kiến biết bao nhiêu chuyện buồn vui mỗi ngày, giống như một thế giới thu nhỏ đầy mê hoặc.
Một góc nhỏ ở quận 1. Tại nhà hàng Bầu Trời nổi tiếng là đắt đỏ, chỉ một bữa ăn cũng hơn tháng lương của người khác. Trà My nhìn chùm đèn vàng mờ ảo, có cả nến, và tiếng nhạc Piano vang trong không trung. Trước mắt cô, là gương mặt của gã đàn ông quen thuộc. Hắn mặc áo sơ mi và quần Tây đứng đắn, tóc tai gọn gàng càng phô ra vẻ điển trai vốn có của mình. Chồng chưa cưới của cô, Hoài Văn.
“My, lấy anh nhé!”
Giọng nói của Hoài Văn cất lên đủ khiến người nghe phải xiêu lòng. Kết hợp với bài hát Answer càng làm cho không khí cầu hôn thêm phần lãng mạn. Mọi thứ đều rất hoàn hảo.
Trà My nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn chiếc nhẫn đính viên kim cương lóe sáng trong hộp. Nếu một tháng trước hắn cầu hôn, tin chắc cô sẽ vui vẻ mà gật đầu đồng ý. Nhưng giờ đây, ngoài hai chữ "kinh tởm" ra, thì không còn ngôn từ nào có thể diễn tả cảm xúc của cô lúc này được.
"Nghe nói, anh và người mẫu Hà Trang tối qua đã ở cùng nhau?" Trà My nhàn nhã lên tiếng, giống như thuận miệng hỏi một người bạn lâu năm mới gặp lại.
Hoài Văn đang cười tươi bỗng khựng lại. Câu trả lời của Trà My khác xa so với những gì hắn đoán, nói đúng hơn thì đây là một câu tra khảo. Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt cô, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự giận dỗi ghen tuông. Liệu đây có phải, là đang thử xem hắn có chột dạ hay không khi nghe những lời này?
“Em đang nói gì vậy? Hà Trang? Ai là...” Hoài Văn lên tiếng nghi hoặc, làm ra vẻ mặt như không hiểu những gì Trà My đang nói.
Trà My kín đáo cười mỉa mai, lấy trong túi xách ra một xấp hình. Nam và nữ bên trong là Hoài Văn và cô người mẫu nổi tiếng Hà Trang. Cả hai đang nắm tay nhau vào khách sạn năm sao New World, ăn tối, rồi làm chuyện gì mà ai cũng biết với gương mặt không thể nào sáng sủa hơn.
Sắc mặt Hoài Văn đen như lọ nồi, thái độ giống như mình đang bị xâm phạm đời tư: “Em cho người theo dõi anh đó hả?”
Trà My hất cằm, cười khinh miệt có thừa đáp: “Anh không biết bạn tôi bên giới truyền thông rất nhiều hả? Người ta vô tình chụp được, nên tốt bụng thông báo rằng tôi đang bị cắm sừng đó.”
Không khí lãng mạn ban đầu dần trở nên nặng nề. Trà My muốn phát bực, khi phải đối diện với thể loại đàn ông biết làm mà không chịu thừa nhận. Hôm qua bê chân dài lên giường, giờ lại cầu hôn cô? Hắn nghĩ mình là con ông trời, muốn làm gì thì làm chắc.
Thấy Trà My có vẻ giận dỗi, một lúc lâu Hoài Văn mới hạ giọng: “My, em biết ả đàn bà đó không là gì đối với anh mà. Trong lòng anh không ai có thể thay thế em cả.” Đây là lời nói thật lòng, cô ả đó chẳng qua chỉ là thứ để hắn giải khuây. Hắn yêu Trà My, nên luôn tôn trọng việc cô muốn giữ sự trong trắng cho đến lúc cưới. Nhưng hắn cũng là đàn ông, làm sao mà tránh khỏi những ham muốn thường tình chứ?
Trà My gật đầu, giọng nói mát ngọt như suối nguồn: “Tôi biết điều đó, nên hôm nay mới quyết định chia tay anh đây.”
Hoài Văn như không tin những gì mình vừa nghe thấy, miệng lắp bắp: “My... em đừng đùa như vậy chứ.”
“Tôi không rảnh để mà đùa. Kể từ bây giờ, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, muốn kiếm người phát tiết cũng không cần phải giấu như mèo giấu phân nữa. Tạm biệt!”
Trà My đứng dậy, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu đi thẳng đến lối thang máy.
Cô ghét nhất những gã ăn chơi đàn đú, rồi tự cho đó là chuyện dĩ nhiên như trái đất đang quay. Có sức làm thì có sức chịu, cô đâu ở không mà ngồi nghe hắn giải thích rồi nhỏ vài giọt nước mắt đàn bà yếu đuối vì bị phản bội. Thể loại con gái suốt ngày bám lấy đàn ông, với cô thì nó phát triển nhất vào thời kỳ đồ đá. Còn bây giờ thì miễn.
“My, em đừng có vô lý nữa được không?” Hoài Văn đuổi theo, nắm mạnh cổ tay Trà My lại cất giọng như người lớn dạy trẻ hư.
Vô lý? Cô đã tốt bụng trả hắn tự do mà hắn bảo cô vô lý hả? Chẳng lẽ hắn muốn cô nổi điên thì lúc đó mới tỉnh?
Đẩy tay Hoài Văn ra, Trà My bấm nút thang máy rồi mới lạnh lùng đáp: “Tôi vô lý là chuyện của tôi, anh không có quyền quản lý đâu Hoài Văn.”
Sắc mặt Hoài Văn bây giờ vô cùng khó coi, hắn đã nhượng bộ đến mức đó mà cô ta vẫn chưa thỏa mãn ư? Từ một người đàn ông lịch thiệp, bỗng nhiên biến thành kẻ côn đồ chợ búa chỉ trong một giây ngắn ngủi: “Em nghĩ mình có giá lắm hả? Lúc nào tôi cũng phải nhường nhịn em chắc? Nếu hôm nay rời khỏi chỗ này, thì đừng bao giờ về nài nỉ, một chút tôi cũng không xót thương đâu.”
"Về để chờ anh ném cục xương cho chắc?" Trà My nhìn thẳng vào mắt Hoài Văn, chính thức cộc cằn: “Giá trị của một người không phải dựa vào những thứ mà họ đang có hoặc đang làm, mà là bản chất của chính họ. Hãy tự soi gương đi, coi lúc này anh biến thành thứ gì hả?”
Hoài Văn máu nóng dồn tới não, thái độ của Trà My khiến hắn vô cùng tức giận. Đang định mở lời phản trả thì Trà My lại lên tiếng: “Anh nghe cho rõ đây, rác đã vứt rồi tôi sẽ không bao giờ nhặt lại đâu.”
Ra khỏi nhà hàng. Trà My leo lên xe của nhỏ bạn đang chờ sẵn trước sân, dựa lưng vào ghế, rồi thở dài vài cái.
“Trà My, hắn là một thằng đàn ông tồi, mày đá là đúng rồi đó.” Mai Trang tay đang lái xe, thấy bạn thân mình tâm tình bất ổn nên cất giọng quan tâm.
Trà My mở mắt, nhìn ra ngoài cửa kính xe một hồi mới đáp nhỏ giọng: “Tao không nói mình sai, chỉ là cảm thấy ông trời thật biết cách trêu chọc con người.”
Cô và Hoài Văn quen nhau gần năm năm, cô đã từng thích hắn, nếu không cô chẳng quen hắn lâu như vậy. Khi theo đuổi cô hắn ta luôn tỏ ra là một người chín chắn, hiểu chuyện, và biết suy nghĩ đến tương lai. Cứ tưởng hắn ta không giống bọn đàn ông khác, nhưng cô không ngờ ngoài việc biết giả điên ra, hắn còn đê tiện hơn nhiều.
Mai Trang thở dài. Tuy biết Trà My là đứa con gái mạnh mẽ, lý trí. Nhưng làm sao có thể bình thường được, khi thấy cảnh chồng chưa cưới đi ăn chơi, còn người tình bé nhỏ của hắn cứ đến làm phiền mình mỗi ngày chứ? Một thế giới đầy sự cám dỗ như hiện tại, cô thật sự không còn dám đặt niềm tin vào bất cứ người đàn ông nào nữa.
“Mày có muốn đi giải tỏa không?” Mai Trang vui vẻ hỏi, dù sao thì những chuyện không vui nên bỏ sang một bên vẫn tốt hơn.
Trà My nhìn Mai Trang, gương mặt của nó hiện rõ hai chữ “đồng cảm”. Thật ra cô mệt mỏi là do thức khuya vẽ bản thảo, chứ đâu phải vì tên con ông cháu cha kia. Loại phụ nữ coi đàn ông là vĩ nhân tôn sùng, sau khi chia tay khóc lóc ầm ĩ cô vô cùng căm ghét. Không có cơm ăn cô có thể chết, nhưng không có đàn ông cô vẫn sống tốt, chưa đến mức phải tự đầy đọa bản thân mình.
“Mai tao có cuộc họp quan trọng, mày cứ chở tao về nhà là được.” Trà My tiếp tục nhắm mắt, tựa lưng vào ghế xe sắc âm không đổi nói.
Mai Trang hiểu ý, quay vô lăng quẹo sang một hướng khác, rồi mới chỉnh nhỏ máy lạnh xuống, bật nhạc giao hưởng để Trà My thư giãn đầu óc. Đôi lúc cần một khoảng lặng, để đả thông tư tưởng cũng là chuyện tốt.
Một góc nhỏ ở quận 1. Tại nhà hàng Bầu Trời nổi tiếng là đắt đỏ, chỉ một bữa ăn cũng hơn tháng lương của người khác. Trà My nhìn chùm đèn vàng mờ ảo, có cả nến, và tiếng nhạc Piano vang trong không trung. Trước mắt cô, là gương mặt của gã đàn ông quen thuộc. Hắn mặc áo sơ mi và quần Tây đứng đắn, tóc tai gọn gàng càng phô ra vẻ điển trai vốn có của mình. Chồng chưa cưới của cô, Hoài Văn.
“My, lấy anh nhé!”
Giọng nói của Hoài Văn cất lên đủ khiến người nghe phải xiêu lòng. Kết hợp với bài hát Answer càng làm cho không khí cầu hôn thêm phần lãng mạn. Mọi thứ đều rất hoàn hảo.
Trà My nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn chiếc nhẫn đính viên kim cương lóe sáng trong hộp. Nếu một tháng trước hắn cầu hôn, tin chắc cô sẽ vui vẻ mà gật đầu đồng ý. Nhưng giờ đây, ngoài hai chữ "kinh tởm" ra, thì không còn ngôn từ nào có thể diễn tả cảm xúc của cô lúc này được.
"Nghe nói, anh và người mẫu Hà Trang tối qua đã ở cùng nhau?" Trà My nhàn nhã lên tiếng, giống như thuận miệng hỏi một người bạn lâu năm mới gặp lại.
Hoài Văn đang cười tươi bỗng khựng lại. Câu trả lời của Trà My khác xa so với những gì hắn đoán, nói đúng hơn thì đây là một câu tra khảo. Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt cô, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự giận dỗi ghen tuông. Liệu đây có phải, là đang thử xem hắn có chột dạ hay không khi nghe những lời này?
“Em đang nói gì vậy? Hà Trang? Ai là...” Hoài Văn lên tiếng nghi hoặc, làm ra vẻ mặt như không hiểu những gì Trà My đang nói.
Trà My kín đáo cười mỉa mai, lấy trong túi xách ra một xấp hình. Nam và nữ bên trong là Hoài Văn và cô người mẫu nổi tiếng Hà Trang. Cả hai đang nắm tay nhau vào khách sạn năm sao New World, ăn tối, rồi làm chuyện gì mà ai cũng biết với gương mặt không thể nào sáng sủa hơn.
Sắc mặt Hoài Văn đen như lọ nồi, thái độ giống như mình đang bị xâm phạm đời tư: “Em cho người theo dõi anh đó hả?”
Trà My hất cằm, cười khinh miệt có thừa đáp: “Anh không biết bạn tôi bên giới truyền thông rất nhiều hả? Người ta vô tình chụp được, nên tốt bụng thông báo rằng tôi đang bị cắm sừng đó.”
Không khí lãng mạn ban đầu dần trở nên nặng nề. Trà My muốn phát bực, khi phải đối diện với thể loại đàn ông biết làm mà không chịu thừa nhận. Hôm qua bê chân dài lên giường, giờ lại cầu hôn cô? Hắn nghĩ mình là con ông trời, muốn làm gì thì làm chắc.
Thấy Trà My có vẻ giận dỗi, một lúc lâu Hoài Văn mới hạ giọng: “My, em biết ả đàn bà đó không là gì đối với anh mà. Trong lòng anh không ai có thể thay thế em cả.” Đây là lời nói thật lòng, cô ả đó chẳng qua chỉ là thứ để hắn giải khuây. Hắn yêu Trà My, nên luôn tôn trọng việc cô muốn giữ sự trong trắng cho đến lúc cưới. Nhưng hắn cũng là đàn ông, làm sao mà tránh khỏi những ham muốn thường tình chứ?
Trà My gật đầu, giọng nói mát ngọt như suối nguồn: “Tôi biết điều đó, nên hôm nay mới quyết định chia tay anh đây.”
Hoài Văn như không tin những gì mình vừa nghe thấy, miệng lắp bắp: “My... em đừng đùa như vậy chứ.”
“Tôi không rảnh để mà đùa. Kể từ bây giờ, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, muốn kiếm người phát tiết cũng không cần phải giấu như mèo giấu phân nữa. Tạm biệt!”
Trà My đứng dậy, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu đi thẳng đến lối thang máy.
Cô ghét nhất những gã ăn chơi đàn đú, rồi tự cho đó là chuyện dĩ nhiên như trái đất đang quay. Có sức làm thì có sức chịu, cô đâu ở không mà ngồi nghe hắn giải thích rồi nhỏ vài giọt nước mắt đàn bà yếu đuối vì bị phản bội. Thể loại con gái suốt ngày bám lấy đàn ông, với cô thì nó phát triển nhất vào thời kỳ đồ đá. Còn bây giờ thì miễn.
“My, em đừng có vô lý nữa được không?” Hoài Văn đuổi theo, nắm mạnh cổ tay Trà My lại cất giọng như người lớn dạy trẻ hư.
Vô lý? Cô đã tốt bụng trả hắn tự do mà hắn bảo cô vô lý hả? Chẳng lẽ hắn muốn cô nổi điên thì lúc đó mới tỉnh?
Đẩy tay Hoài Văn ra, Trà My bấm nút thang máy rồi mới lạnh lùng đáp: “Tôi vô lý là chuyện của tôi, anh không có quyền quản lý đâu Hoài Văn.”
Sắc mặt Hoài Văn bây giờ vô cùng khó coi, hắn đã nhượng bộ đến mức đó mà cô ta vẫn chưa thỏa mãn ư? Từ một người đàn ông lịch thiệp, bỗng nhiên biến thành kẻ côn đồ chợ búa chỉ trong một giây ngắn ngủi: “Em nghĩ mình có giá lắm hả? Lúc nào tôi cũng phải nhường nhịn em chắc? Nếu hôm nay rời khỏi chỗ này, thì đừng bao giờ về nài nỉ, một chút tôi cũng không xót thương đâu.”
"Về để chờ anh ném cục xương cho chắc?" Trà My nhìn thẳng vào mắt Hoài Văn, chính thức cộc cằn: “Giá trị của một người không phải dựa vào những thứ mà họ đang có hoặc đang làm, mà là bản chất của chính họ. Hãy tự soi gương đi, coi lúc này anh biến thành thứ gì hả?”
Hoài Văn máu nóng dồn tới não, thái độ của Trà My khiến hắn vô cùng tức giận. Đang định mở lời phản trả thì Trà My lại lên tiếng: “Anh nghe cho rõ đây, rác đã vứt rồi tôi sẽ không bao giờ nhặt lại đâu.”
Ra khỏi nhà hàng. Trà My leo lên xe của nhỏ bạn đang chờ sẵn trước sân, dựa lưng vào ghế, rồi thở dài vài cái.
“Trà My, hắn là một thằng đàn ông tồi, mày đá là đúng rồi đó.” Mai Trang tay đang lái xe, thấy bạn thân mình tâm tình bất ổn nên cất giọng quan tâm.
Trà My mở mắt, nhìn ra ngoài cửa kính xe một hồi mới đáp nhỏ giọng: “Tao không nói mình sai, chỉ là cảm thấy ông trời thật biết cách trêu chọc con người.”
Cô và Hoài Văn quen nhau gần năm năm, cô đã từng thích hắn, nếu không cô chẳng quen hắn lâu như vậy. Khi theo đuổi cô hắn ta luôn tỏ ra là một người chín chắn, hiểu chuyện, và biết suy nghĩ đến tương lai. Cứ tưởng hắn ta không giống bọn đàn ông khác, nhưng cô không ngờ ngoài việc biết giả điên ra, hắn còn đê tiện hơn nhiều.
Mai Trang thở dài. Tuy biết Trà My là đứa con gái mạnh mẽ, lý trí. Nhưng làm sao có thể bình thường được, khi thấy cảnh chồng chưa cưới đi ăn chơi, còn người tình bé nhỏ của hắn cứ đến làm phiền mình mỗi ngày chứ? Một thế giới đầy sự cám dỗ như hiện tại, cô thật sự không còn dám đặt niềm tin vào bất cứ người đàn ông nào nữa.
“Mày có muốn đi giải tỏa không?” Mai Trang vui vẻ hỏi, dù sao thì những chuyện không vui nên bỏ sang một bên vẫn tốt hơn.
Trà My nhìn Mai Trang, gương mặt của nó hiện rõ hai chữ “đồng cảm”. Thật ra cô mệt mỏi là do thức khuya vẽ bản thảo, chứ đâu phải vì tên con ông cháu cha kia. Loại phụ nữ coi đàn ông là vĩ nhân tôn sùng, sau khi chia tay khóc lóc ầm ĩ cô vô cùng căm ghét. Không có cơm ăn cô có thể chết, nhưng không có đàn ông cô vẫn sống tốt, chưa đến mức phải tự đầy đọa bản thân mình.
“Mai tao có cuộc họp quan trọng, mày cứ chở tao về nhà là được.” Trà My tiếp tục nhắm mắt, tựa lưng vào ghế xe sắc âm không đổi nói.
Mai Trang hiểu ý, quay vô lăng quẹo sang một hướng khác, rồi mới chỉnh nhỏ máy lạnh xuống, bật nhạc giao hưởng để Trà My thư giãn đầu óc. Đôi lúc cần một khoảng lặng, để đả thông tư tưởng cũng là chuyện tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.