Tại Giao Điểm Ta Gặp Nhau (Trót Yêu)
Chương 31: Thân thiết
Shi
24/07/2015
Tạm biệt mẹ xong, Trà My thong thả bước vào buồng thang máy. Cô đưa mắt nhìn tờ giấy trong tay một lúc, sau đó mới mở túi xách ném vào bên trong rồi lấy chìa khóa nhà ra cằm sẵn. Chỉ là người lạ, cô không cần phải bận tâm làm gì.
Đến trước cửa nhà, Trà My hạ tầm mắt xuống nhìn chai sữa đậu nành đang đặt ở dưới chân mình, cô cúi người cằm lấy. Khẽ mỉm cười, khi nhìn tờ giấy ghi chú được dán ở thân chai.
“Hãy uống tôi đi!
Chủ nhân tôi đâu rồi?”
Mở cửa bước vào trong, Trà My ném túi xách sang một bên. Bật điện thoại lên, thì thấy có vài cuộc gọi nhỡ từ Minh Phong, có lẽ do để chế độ im lặng nên cô không biết. Dùng ngón tay lướt vào mục tạo tin nhắn, Trà My bấm bấm chỉ chỉ rồi gửi cho Minh Phong, sau đó mới vào phòng thay quần áo và vệ sinh cá nhân.
Minh Phong đang ngồi trong phòng làm việc, nghe tiếng tin nhắn liền kiểm tra ngay lập tức. Mặt anh bừng sáng, nhe răng cười với cái điện thoại hơn nửa tiếng đồng hồ khi đọc dòng tin nhắn.
“Cảm ơn, em sẽ uống sạch sẽ!”
Minh Phong đứng dậy, vào bếp pha ly cà phê nóng, sau đó ra ngoài ban công đứng hóng gió. Nhìn bầu trời trong xanh đầy sao lấp lánh, rồi tiện thể đưa mắt nhìn sang nhà Trà My, đèn đã tắt. Cảm giác có chút trống trải. Anh từng đứng ở đây rất nhiều lần. Đôi lúc thấy cô vui, rồi những lúc thẩn thơ suy nghĩ điều gì đó. Người ta thường nói vũ trụ là nơi đầy bí ẩn, nhưng theo anh thì cô nhỉnh hơn. Càng cố gắng tìm hiểu, thì càng mơ hồ không rõ lối.
Hai kẻ từng chịu tổn thương, vô tình gặp rồi cũng vô tình lạc mất nhau. Nhưng dù có đi về những hướng khác biệt, thì số phận vẫn an bày cho cả hai gặp lại lần nữa. Dù dòng chảy thời gian có điên cuồng trôi đi, cuối cùng thì cũng vẫn dừng lại tại nơi bắt đầu.
Trà My, người con gái đã từng gọi tên anh, đưa tay về phía anh, cũng là người duy nhất làm tim anh rung động hết lần này đến lấn khác.
Đang chăm chú nhìn, thì cánh cửa đang đóng bỗng nhiên mở ra, Minh Phong giật mình xém đánh rơi luôn ly cà phê trong tay. Anh nhìn Trà My chằm chặp, trong đầu nghĩ liệu cô ấy có cho anh là kẻ biến thái nhìn trộm nhà người khác hay không?
Trà My co ro trong áo ấm, tròn mắt nhìn Minh Phong đang mất hồn trước mặt: “Mục đích gương mặt của anh là gì thế hả?” Cô đâu phải quỷ, tại sao anh lại tỏ vẻ hốt hoảng thế kia?
Minh Phong khẽ ho như lấy giọng, mỉm cười hỏi: “Em vẫn chưa ngủ à?”
Trà My vuốt mái tóc của mình, chống tay lên ban công, sau đó thở dài một hơi: “Em ngủ không được, đúng thật là đau đầu quá đi.”
Minh Phong thấy Trà My có vẻ rầu rỉ, liền tỏ vẻ quan tâm: “Em gặp chuyện gì khó khăn hả?”
“Cũng có thể cho là vậy.” Việc đấu tranh với lý trí và lương tâm làm cô đau cả đầu. Lúc này, đây cô thật sự muốn lắm có được tấm lòng bao dung như nàng Tấm. Dù cho, người khác có đối xử với cô như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng có thể nói hai từ “tha thứ”. Nhưng không được, cứ mỗi lần cô muốn coi như không có chuyện gì xảy ra, thì gương mặt của những người bên dòng họ nội lại hiện lên. Cô vẫn chưa thể quên được.
“Có thể nói anh biết không? Biết đâu anh sẽ giúp được em thì sao?”
Trà My lắc đầu, xoa trán vài cái rồi mới tìm cớ đánh trống lãng đi chỗ khác. Nhìn cái ly có hình thù rễ cây kì lạ trên tay Minh Phong, tò mò hỏi: “Anh cũng xài loại này hả?”
Minh Phong thấy Trà My không có ý muốn nói nên cũng không gượng ép, giơ cái ly lên cao, anh mới ngẩng đầu nói lớn: “Anh có đủ 10 cái trong bộ sưu tập này.”
Trà My gương mặt sáng hẳn ra, cô đã lần mò tìm dữ lắm nhưng vẫn không thể mua đủ, anh làm cách nào hay thế?
“Nếu muốn, anh có thể tặng cho em.” Minh Phong quan sát vẻ mặt của Trà My, liền nói vào trung tâm hạt nhân.
Trà My trề môi, dời tầm nhìn qua nơi khác: “Đâu có quà nào cho không, em không muốn mắc nợ người khác.”
Minh Phong bao dung đáp: “Em yên tâm, anh quen biết người thiết kế, chỉ cần muốn là có thể mua bất cứ lúc nào.”
“Anh không cần khoe khoang quan hệ của mình rộng rải đâu.” Trà My nhìn xuống đèn đường, thở dài nói: “Nếu muốn giàu, thì cần phải có chất xám thật nhiều. Để được thông minh bằng anh, chắc em phải nâng cấp lại bộ não của mình.”
"Đâu cần phải rất rối như vậy, chỉ cần em gật đầu thì anh sẽ giao hết tài sản cho em quản. Chỉ cần mỗi tháng cho anh tiền đổ xăng, và đi chợ là được." Giọng Minh Phong pha chút đùa vui.
Trà My vẫn điềm tĩnh: “Anh cũng nghe danh tiếng thời cấp ba của em rồi đó, đừng có giỡn mặt. Nếu không em chỉ lo, mặt mũi của anh không còn đẹp trai như bây giờ nữa đâu."
Minh Phong cười sảng khoái: "Em bạo lực thật đó, nhưng nếu xấu đi một chút mà được em để ý, thì anh cùng bằng lòng."
Trà My hơi khựng người, nhìn gương mặt đẹp đến mức có thể khiến cho người nhìn phải tắc nghẽn mạch máu: “Lúc anh cười, trông rất giống một người em từng quen.”
Minh Phong nụ cười có hơi cứng nhắc, hỏi: “Là ai?”
“Sao phải nói với anh chứ? Anh chỉ cần biết vậy là được.” Đó là người rất đặc biệt đối với cô, chỉ đáng tiếc, cô không còn cơ hội gặp lại.
“Ngày mai cuối tuần, em có muốn đi đâu chơi không?” Tuy Minh Phong rất muốn biết, thật sự thì Trà My còn nhớ được bao nhiêu về anh. Nhưng điều đó không còn cần thiết nữa, chỉ cần hiện tại cô ấy ở trước mặt, vui vẻ thoải mái là được.
Trà My suy nghĩ một hồi, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, liền quyết định: “Lâu rồi em không đi chơi bowling.”
Thấy Trà My đã trở lại hoạt bát như mọi khi, Minh Phong bỏ một tay vào túi quần tỏ ra phong độ, nhiệt liệt tán đồng: “Vậy mai anh chở em đi.”
Sáng hôm sau, Trà My và Minh Phong giải quyết buổi sáng tại nhà, sau đó cùng nhau tiến thẳng đến trung tâm Aeon ở quận Tân Phú. Vì cuối tuần nên rất đông đúc, ở đây ngoại trừ bowling thì còn có nhiều hình thức giải trí khác, không sợ sẽ chán khi chỉ chơi mãi một trò.
Minh Phong mua một xuất chơi bowling, thay giầy xong thì cả hai liền tiến lại vị trí dành cho mình.
Lượt ném đầu Minh Phong nhường cho Trà My ném trước. Trà My nhướng lông mày tự tin, bẻ ngón tay vài cái rồi mới thọt hai ngón tay vào quả bóng nặng màu vàng chanh sáng bóng. Gương mặt cô tập trung cao độ, chạy trên đường băng dài, ném thẳng về phía trước.
Bóng nặng lăn tròn đều, thẳng theo chiều mà Trà My ném. Kết quả sau đó chỉ một ky* ngã, còn lại chín ky vẫn im lìm không động tĩnh. Trà My tối sầm mặt, ném thêm hai quả bóng nặng vẫn chỉ làm ngã thêm được 2 ky nữa. Cô đau khổ trở về chỗ ngồi, nhường vị trí ném lại cho Minh Phong. Sau bao năm như vậy, kỹ thuật chơi bowling của cô vẫn tệ như ngày nào…
*Ky (kegel) được làm từ vật liệu bền và có cùng một cỡ và được xếp tự động trên đường băng. Mỗi kegel có một vị trí nhất định đánh theo số.
Minh Phong đứng trên đường băng dài, do nhan sắc quá ư là nổi bật, nên tập trung được kha khá mấy em mê trai tụ lại xem trai đẹp ra chiêu. Trà My trong đầu khỏi nghĩ cũng biết, anh ta chỉ cần một cú ném sẽ có thể làm đổ ngã mười ky, sau đó mọi người sẽ réo lên: “Anh tuyệt vời quá.”
Trà My cầm ly nước lên uống, mắt vẫn theo dõi những động tác rất rành nghề của Minh Phong. Quả bóng được ném ra, cô phun thẳng nguyên họng nước về phía trước khi thấy trái bóng nặng trượt đường băng, không ngã ky nào. Minh Phong chưa bỏ cuộc, cố gắng ném hết lượt của mình, kết quả chỉ ném ngã 6 ky.
Trà My nhìn mấy em mê trai dần giải tán, xong nhìn sang Minh Phong vẫn còn đang chiến đấu một thắng một còn với mấy quả bóng rực màu trong tay. Lắc đầu, lẩm bẩm trong miệng: kỹ thuật của anh ta cũng tệ chẳng khác gì cô.
Hơn một tiếng rưỡi đồng hồ, Trà My quyết định chia tay mấy trái bóng nặng, kéo Minh Phong qua bên khu trò chơi bên cạnh. Những thứ khó quá, nên bỏ qua.
“Em muốn chơi trò nào.” Minh Phong nhìn quanh một lượt, có rất nhiều loại máy chơi game hiện đại đủ hình thù đa dạng. Mặc dù anh đã thấy rất nhiều trước đó, nhưng chưa bao giờ chơi qua.
Trà My chống tay vào eo, xong tiến thẳng về cái máy chơi giết quái vật dành cho hai người. Cô tỏ vẻ thích thú trông thấy, ra hiệu cho Minh Phong mua xu để bắt đầu chiến đấu.
Minh Phong hiểu ý, đi bước nhanh đến máy bán xu tự động.
Trà My đang ngắm nghía mấy còn ma máu me đầy mình trên màn hình, nhìn thấy nguyên rổ xu Minh Phong mua cô bất giác hếch môi, biểu cảm trên gương mặt cứng đơ lại: “Sao anh mua nhiều thế?”
“Còn phải chơi những trò khác nữa mà.” Minh Phong vừa nói, vừa bỏ bốn xu vào máy chơi game. Đặt cây súng vào tay cô với gương mặt vô cùng háo hức.
Trà My cầm cây súng nặng trĩu trên tay, không nói thêm gì bắt đầu chiến đấu. Sau khi điều chỉnh và chọn chế độ chơi xong, cô mới phân công quyết định: “Anh canh hướng bên trái, em canh hướng bên phải.”
Minh Phong liền hiểu ý, ánh mắt tập trung về phía bên trái theo lời Trà My. Hàng loạt những xác ướp máu me xuất hiện trong ngôi nhà cổ kính cũ kỹ, chỉ cần nhắm vào bọn chúng mà bắn thì dễ như ăn cơm, ánh mắt anh tự tin trông thấy, tay bóp cò liên hoàn.
Mười lăm phút sau, Minh Phong sắc mặt tối sầm khi liên tục mất mạng, và khá nhiều lần phải cho thêm xu vào để tiếp tục theo chân Trà My. Bất giác anh cảm thấy mình quá thảm hại, từ nãy tới giờ Trà My chỉ bị mất máu sau đó rất nhanh cô ấy tự hồi phục mà không cần dùng đến xu nào. Quá lợi hại.
“Minh Phong, anh phải nhắm vào đầu chúng ấy.” Trà My lên tiếng nhắc nhở.
Minh Phong lập tức làm theo, quả nhiên chỉ cần một viên đạn, bọn xác ướp đó tự động ngã nhào: “Thì ra là cần có kỹ thuật.” Minh Phong vui vẻ đáp.
Trà My hất cằm xinh đẹp khi chờ đợi đến cửa tiếp theo, những trò chơi này thời đại học cô cùng Mai Trang chơi rất nhiều, tuy máy móc có hiện đại hơn thời đó nhưng cách chơi vẫn không thay đổi. Mỗi lần có chuyện không vui, cô đều dùng nó để giải tỏa bực tức trong lòng, chỉ là sau khi đi làm thì chẳng còn thời gian để chơi những thứ này nữa.
Chơi đến màn cuối cùng, cả hai buông súng rời đi, nhìn lại đồng đồ mới thấy đã quá giờ ăn trưa, hèn chi cô lại cảm thấy đói như vậy.
Minh Phong thấy Trà My tự lấy tay đấm đấm nhẹ vào vai mình, có lẽ vừa rồi cầm súng quá lâu nên mỏi. Đầu nghĩ tứ chi liền hoạt động, anh ga lăng lấy túi xách nhỏ nhắn xinh xinh trên vai cô cầm lấy, thân thiết kéo cô về dãy nhà hàng dưới tầng hai: “Đi ăn thôi!”
Trà My bị kéo lê đi, nếu là người khác thì cô sẽ cho ăn đá vì tội dám đụng vào vật dụng cá nhân của cô. Nhưng với Minh Phong, thì cô lại cho đó là chuyện bình thường. Nghĩ cũng lạ, khi ở bên cạnh anh ta cô cảm thấy rất thoải mái, muốn ăn uống thế nào thì ăn, muốn hành động xấu xí thế nào thì hành động. Bất giác cảm thấy mối quan hệ không rõ ràng này cũng chẳng đến nỗi quá tệ.
Ánh mắt cô lóe lên một tia sáng, giống như đang chờ đợi một điều gì đó!
Đến trước cửa nhà, Trà My hạ tầm mắt xuống nhìn chai sữa đậu nành đang đặt ở dưới chân mình, cô cúi người cằm lấy. Khẽ mỉm cười, khi nhìn tờ giấy ghi chú được dán ở thân chai.
“Hãy uống tôi đi!
Chủ nhân tôi đâu rồi?”
Mở cửa bước vào trong, Trà My ném túi xách sang một bên. Bật điện thoại lên, thì thấy có vài cuộc gọi nhỡ từ Minh Phong, có lẽ do để chế độ im lặng nên cô không biết. Dùng ngón tay lướt vào mục tạo tin nhắn, Trà My bấm bấm chỉ chỉ rồi gửi cho Minh Phong, sau đó mới vào phòng thay quần áo và vệ sinh cá nhân.
Minh Phong đang ngồi trong phòng làm việc, nghe tiếng tin nhắn liền kiểm tra ngay lập tức. Mặt anh bừng sáng, nhe răng cười với cái điện thoại hơn nửa tiếng đồng hồ khi đọc dòng tin nhắn.
“Cảm ơn, em sẽ uống sạch sẽ!”
Minh Phong đứng dậy, vào bếp pha ly cà phê nóng, sau đó ra ngoài ban công đứng hóng gió. Nhìn bầu trời trong xanh đầy sao lấp lánh, rồi tiện thể đưa mắt nhìn sang nhà Trà My, đèn đã tắt. Cảm giác có chút trống trải. Anh từng đứng ở đây rất nhiều lần. Đôi lúc thấy cô vui, rồi những lúc thẩn thơ suy nghĩ điều gì đó. Người ta thường nói vũ trụ là nơi đầy bí ẩn, nhưng theo anh thì cô nhỉnh hơn. Càng cố gắng tìm hiểu, thì càng mơ hồ không rõ lối.
Hai kẻ từng chịu tổn thương, vô tình gặp rồi cũng vô tình lạc mất nhau. Nhưng dù có đi về những hướng khác biệt, thì số phận vẫn an bày cho cả hai gặp lại lần nữa. Dù dòng chảy thời gian có điên cuồng trôi đi, cuối cùng thì cũng vẫn dừng lại tại nơi bắt đầu.
Trà My, người con gái đã từng gọi tên anh, đưa tay về phía anh, cũng là người duy nhất làm tim anh rung động hết lần này đến lấn khác.
Đang chăm chú nhìn, thì cánh cửa đang đóng bỗng nhiên mở ra, Minh Phong giật mình xém đánh rơi luôn ly cà phê trong tay. Anh nhìn Trà My chằm chặp, trong đầu nghĩ liệu cô ấy có cho anh là kẻ biến thái nhìn trộm nhà người khác hay không?
Trà My co ro trong áo ấm, tròn mắt nhìn Minh Phong đang mất hồn trước mặt: “Mục đích gương mặt của anh là gì thế hả?” Cô đâu phải quỷ, tại sao anh lại tỏ vẻ hốt hoảng thế kia?
Minh Phong khẽ ho như lấy giọng, mỉm cười hỏi: “Em vẫn chưa ngủ à?”
Trà My vuốt mái tóc của mình, chống tay lên ban công, sau đó thở dài một hơi: “Em ngủ không được, đúng thật là đau đầu quá đi.”
Minh Phong thấy Trà My có vẻ rầu rỉ, liền tỏ vẻ quan tâm: “Em gặp chuyện gì khó khăn hả?”
“Cũng có thể cho là vậy.” Việc đấu tranh với lý trí và lương tâm làm cô đau cả đầu. Lúc này, đây cô thật sự muốn lắm có được tấm lòng bao dung như nàng Tấm. Dù cho, người khác có đối xử với cô như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng có thể nói hai từ “tha thứ”. Nhưng không được, cứ mỗi lần cô muốn coi như không có chuyện gì xảy ra, thì gương mặt của những người bên dòng họ nội lại hiện lên. Cô vẫn chưa thể quên được.
“Có thể nói anh biết không? Biết đâu anh sẽ giúp được em thì sao?”
Trà My lắc đầu, xoa trán vài cái rồi mới tìm cớ đánh trống lãng đi chỗ khác. Nhìn cái ly có hình thù rễ cây kì lạ trên tay Minh Phong, tò mò hỏi: “Anh cũng xài loại này hả?”
Minh Phong thấy Trà My không có ý muốn nói nên cũng không gượng ép, giơ cái ly lên cao, anh mới ngẩng đầu nói lớn: “Anh có đủ 10 cái trong bộ sưu tập này.”
Trà My gương mặt sáng hẳn ra, cô đã lần mò tìm dữ lắm nhưng vẫn không thể mua đủ, anh làm cách nào hay thế?
“Nếu muốn, anh có thể tặng cho em.” Minh Phong quan sát vẻ mặt của Trà My, liền nói vào trung tâm hạt nhân.
Trà My trề môi, dời tầm nhìn qua nơi khác: “Đâu có quà nào cho không, em không muốn mắc nợ người khác.”
Minh Phong bao dung đáp: “Em yên tâm, anh quen biết người thiết kế, chỉ cần muốn là có thể mua bất cứ lúc nào.”
“Anh không cần khoe khoang quan hệ của mình rộng rải đâu.” Trà My nhìn xuống đèn đường, thở dài nói: “Nếu muốn giàu, thì cần phải có chất xám thật nhiều. Để được thông minh bằng anh, chắc em phải nâng cấp lại bộ não của mình.”
"Đâu cần phải rất rối như vậy, chỉ cần em gật đầu thì anh sẽ giao hết tài sản cho em quản. Chỉ cần mỗi tháng cho anh tiền đổ xăng, và đi chợ là được." Giọng Minh Phong pha chút đùa vui.
Trà My vẫn điềm tĩnh: “Anh cũng nghe danh tiếng thời cấp ba của em rồi đó, đừng có giỡn mặt. Nếu không em chỉ lo, mặt mũi của anh không còn đẹp trai như bây giờ nữa đâu."
Minh Phong cười sảng khoái: "Em bạo lực thật đó, nhưng nếu xấu đi một chút mà được em để ý, thì anh cùng bằng lòng."
Trà My hơi khựng người, nhìn gương mặt đẹp đến mức có thể khiến cho người nhìn phải tắc nghẽn mạch máu: “Lúc anh cười, trông rất giống một người em từng quen.”
Minh Phong nụ cười có hơi cứng nhắc, hỏi: “Là ai?”
“Sao phải nói với anh chứ? Anh chỉ cần biết vậy là được.” Đó là người rất đặc biệt đối với cô, chỉ đáng tiếc, cô không còn cơ hội gặp lại.
“Ngày mai cuối tuần, em có muốn đi đâu chơi không?” Tuy Minh Phong rất muốn biết, thật sự thì Trà My còn nhớ được bao nhiêu về anh. Nhưng điều đó không còn cần thiết nữa, chỉ cần hiện tại cô ấy ở trước mặt, vui vẻ thoải mái là được.
Trà My suy nghĩ một hồi, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, liền quyết định: “Lâu rồi em không đi chơi bowling.”
Thấy Trà My đã trở lại hoạt bát như mọi khi, Minh Phong bỏ một tay vào túi quần tỏ ra phong độ, nhiệt liệt tán đồng: “Vậy mai anh chở em đi.”
Sáng hôm sau, Trà My và Minh Phong giải quyết buổi sáng tại nhà, sau đó cùng nhau tiến thẳng đến trung tâm Aeon ở quận Tân Phú. Vì cuối tuần nên rất đông đúc, ở đây ngoại trừ bowling thì còn có nhiều hình thức giải trí khác, không sợ sẽ chán khi chỉ chơi mãi một trò.
Minh Phong mua một xuất chơi bowling, thay giầy xong thì cả hai liền tiến lại vị trí dành cho mình.
Lượt ném đầu Minh Phong nhường cho Trà My ném trước. Trà My nhướng lông mày tự tin, bẻ ngón tay vài cái rồi mới thọt hai ngón tay vào quả bóng nặng màu vàng chanh sáng bóng. Gương mặt cô tập trung cao độ, chạy trên đường băng dài, ném thẳng về phía trước.
Bóng nặng lăn tròn đều, thẳng theo chiều mà Trà My ném. Kết quả sau đó chỉ một ky* ngã, còn lại chín ky vẫn im lìm không động tĩnh. Trà My tối sầm mặt, ném thêm hai quả bóng nặng vẫn chỉ làm ngã thêm được 2 ky nữa. Cô đau khổ trở về chỗ ngồi, nhường vị trí ném lại cho Minh Phong. Sau bao năm như vậy, kỹ thuật chơi bowling của cô vẫn tệ như ngày nào…
*Ky (kegel) được làm từ vật liệu bền và có cùng một cỡ và được xếp tự động trên đường băng. Mỗi kegel có một vị trí nhất định đánh theo số.
Minh Phong đứng trên đường băng dài, do nhan sắc quá ư là nổi bật, nên tập trung được kha khá mấy em mê trai tụ lại xem trai đẹp ra chiêu. Trà My trong đầu khỏi nghĩ cũng biết, anh ta chỉ cần một cú ném sẽ có thể làm đổ ngã mười ky, sau đó mọi người sẽ réo lên: “Anh tuyệt vời quá.”
Trà My cầm ly nước lên uống, mắt vẫn theo dõi những động tác rất rành nghề của Minh Phong. Quả bóng được ném ra, cô phun thẳng nguyên họng nước về phía trước khi thấy trái bóng nặng trượt đường băng, không ngã ky nào. Minh Phong chưa bỏ cuộc, cố gắng ném hết lượt của mình, kết quả chỉ ném ngã 6 ky.
Trà My nhìn mấy em mê trai dần giải tán, xong nhìn sang Minh Phong vẫn còn đang chiến đấu một thắng một còn với mấy quả bóng rực màu trong tay. Lắc đầu, lẩm bẩm trong miệng: kỹ thuật của anh ta cũng tệ chẳng khác gì cô.
Hơn một tiếng rưỡi đồng hồ, Trà My quyết định chia tay mấy trái bóng nặng, kéo Minh Phong qua bên khu trò chơi bên cạnh. Những thứ khó quá, nên bỏ qua.
“Em muốn chơi trò nào.” Minh Phong nhìn quanh một lượt, có rất nhiều loại máy chơi game hiện đại đủ hình thù đa dạng. Mặc dù anh đã thấy rất nhiều trước đó, nhưng chưa bao giờ chơi qua.
Trà My chống tay vào eo, xong tiến thẳng về cái máy chơi giết quái vật dành cho hai người. Cô tỏ vẻ thích thú trông thấy, ra hiệu cho Minh Phong mua xu để bắt đầu chiến đấu.
Minh Phong hiểu ý, đi bước nhanh đến máy bán xu tự động.
Trà My đang ngắm nghía mấy còn ma máu me đầy mình trên màn hình, nhìn thấy nguyên rổ xu Minh Phong mua cô bất giác hếch môi, biểu cảm trên gương mặt cứng đơ lại: “Sao anh mua nhiều thế?”
“Còn phải chơi những trò khác nữa mà.” Minh Phong vừa nói, vừa bỏ bốn xu vào máy chơi game. Đặt cây súng vào tay cô với gương mặt vô cùng háo hức.
Trà My cầm cây súng nặng trĩu trên tay, không nói thêm gì bắt đầu chiến đấu. Sau khi điều chỉnh và chọn chế độ chơi xong, cô mới phân công quyết định: “Anh canh hướng bên trái, em canh hướng bên phải.”
Minh Phong liền hiểu ý, ánh mắt tập trung về phía bên trái theo lời Trà My. Hàng loạt những xác ướp máu me xuất hiện trong ngôi nhà cổ kính cũ kỹ, chỉ cần nhắm vào bọn chúng mà bắn thì dễ như ăn cơm, ánh mắt anh tự tin trông thấy, tay bóp cò liên hoàn.
Mười lăm phút sau, Minh Phong sắc mặt tối sầm khi liên tục mất mạng, và khá nhiều lần phải cho thêm xu vào để tiếp tục theo chân Trà My. Bất giác anh cảm thấy mình quá thảm hại, từ nãy tới giờ Trà My chỉ bị mất máu sau đó rất nhanh cô ấy tự hồi phục mà không cần dùng đến xu nào. Quá lợi hại.
“Minh Phong, anh phải nhắm vào đầu chúng ấy.” Trà My lên tiếng nhắc nhở.
Minh Phong lập tức làm theo, quả nhiên chỉ cần một viên đạn, bọn xác ướp đó tự động ngã nhào: “Thì ra là cần có kỹ thuật.” Minh Phong vui vẻ đáp.
Trà My hất cằm xinh đẹp khi chờ đợi đến cửa tiếp theo, những trò chơi này thời đại học cô cùng Mai Trang chơi rất nhiều, tuy máy móc có hiện đại hơn thời đó nhưng cách chơi vẫn không thay đổi. Mỗi lần có chuyện không vui, cô đều dùng nó để giải tỏa bực tức trong lòng, chỉ là sau khi đi làm thì chẳng còn thời gian để chơi những thứ này nữa.
Chơi đến màn cuối cùng, cả hai buông súng rời đi, nhìn lại đồng đồ mới thấy đã quá giờ ăn trưa, hèn chi cô lại cảm thấy đói như vậy.
Minh Phong thấy Trà My tự lấy tay đấm đấm nhẹ vào vai mình, có lẽ vừa rồi cầm súng quá lâu nên mỏi. Đầu nghĩ tứ chi liền hoạt động, anh ga lăng lấy túi xách nhỏ nhắn xinh xinh trên vai cô cầm lấy, thân thiết kéo cô về dãy nhà hàng dưới tầng hai: “Đi ăn thôi!”
Trà My bị kéo lê đi, nếu là người khác thì cô sẽ cho ăn đá vì tội dám đụng vào vật dụng cá nhân của cô. Nhưng với Minh Phong, thì cô lại cho đó là chuyện bình thường. Nghĩ cũng lạ, khi ở bên cạnh anh ta cô cảm thấy rất thoải mái, muốn ăn uống thế nào thì ăn, muốn hành động xấu xí thế nào thì hành động. Bất giác cảm thấy mối quan hệ không rõ ràng này cũng chẳng đến nỗi quá tệ.
Ánh mắt cô lóe lên một tia sáng, giống như đang chờ đợi một điều gì đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.