Tại Giao Điểm Ta Gặp Nhau (Trót Yêu)
Chương 12: Theo đuổi, phải dùng chiêu
Shi
24/07/2015
Tiễn bác sĩ ra khỏi cửa, Minh Phong lập tức quay về phòng để trông chừng Trà My. Chuẩn bị nào là máy cân bằng độ ẩm, tinh dầu bạc hà, nước ấm, thau để phòng khi Trà My có dấu hiệu buồn nôn, miếng dán hạ sốt… Tuy bác sĩ đã tiêm thuốc và truyền nước biển, nhưng đâu ai biết được buổi tối có chuyển biến xấu gì không, anh phải hết sức cẩn thận.
Ngồi xuống cạnh mép giường, Minh Phong dùng ánh mắt dịu dàng yêu chiều nhìn Trà My chăm chú, giống như có một nỗi niềm nào đó giấu kín lâu, rất lâu rồi. Không gian tĩnh mịch của đêm tối, chắc là lúc con người ta dễ lạc về một nơi nào đó xa xôi, từng mảnh ký ức cứ theo đó mà sắp xếp nên một bức tranh hoàn hảo.
Trà My thích ăn hải sản, đặc biệt là tôm biển loại lớn. Trà My không thích môn toán, chán ngấy môn văn, nhưng lúc nào cũng đạt thành tích cao. Trà My không thích bóng tối, vô cùng sợ ma, nhưng lại không muốn người khác biết được nhược điểm của mình. Trà My sợ kim tiêm, thà để mình bệnh nặng còn hơn phải đến bệnh viện. Trà My rất mạnh mẽ, nhưng lại là người anh muốn bảo vệ nhất trên cuộc đời này.
“Anh đang vẽ thiên nga đó hả? Sao giống vịt đồng thế?”
“Ai nói giống vịt đồng, màu trắng, mỏ nhỏ, cổ thon, rất giống thiên nga mà.”
“Xí xí, thiên nga ngâm mình dưới nước chẳng phải người ta sẽ tưởng lầm là vịt? Anh phải vẽ lúc nó dang cánh bay thế này đây.”
“Đẹp thật đó.”
“Đương nhiên, họa sĩ tài hoa vẽ là phải đẹp rồi.”
“Là em vẽ hả?”
“Còn phải hỏi, sau này em nhất định sẽ trở thành một họa sĩ nổi tiếng, nhất định là vậy.”
Trà My tỉnh dậy sau một đêm ngủ mê man, đầu còn hơi đau, nhưng đỡ hơn tối qua rất nhiều. Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, mùi hương bạc hà thoang thoảng, nền tường màu trắng tinh khiết làm nổi bật những vật dụng trang trí trong gian phòng, rất có khí chất. Nhưng đây không phải phòng cô, hiện tại mông cô đang dán trên giường của một người xa lạ. Đây là đâu?
“Em tỉnh rồi hả?” Minh Phong mở cửa bước vào, trên tay còn bưng một khay đựng thức ăn thơm phức, miệng nở nụ cười ấm áp như mọi khi.
Không biết tại sao, nhưng Trà My lại thở phào khi thấy Minh Phong. Giống như cô rất tin tưởng, việc anh ta sẽ không làm những chuyện đồi bại như quấy rối chẳng hạn. Tại sao Trà My lại tin tưởng như vậy? Đơn giản vì người cô vẫn mặc chiếc váy tối qua, cơ thể không có cảm giác gì lạ, trên cổ tai còn đang truyền nước biển…
Nhắc đến hai từ “nước biển”. Lập tức, Trà My nổi hết gai sống lưng, cảm giác như nghe thấy tiếng mài dao trong đêm tối. Cô nhìn vào cây kim tiêm đang găm trong tay mình, gương mặt hiện lên hai chữ “chết lặng”.
Như thấy được phản ứng của Trà My, Minh Phong chậm rãi tiến lại phía cạnh gường, đặt khay thức ăn xuống trước mặt cô: “Phải truyền hết chai nước biển này mới được, tối qua em lại bị trúng thực, còn có dấu hiệu sốt rất nguy hiểm.”
Trà My gật đầu hiểu ý, nhìn cái túi xách của mình đang đặt trên bàn gần gường: “Anh lấy dùm tôi điện thoại được không?” Tối qua về nhà mà không liên lạc, chắc chắn mẹ cô rất lo lắng.
“Bác gái buổi sáng có ghé qua thăm em, sau đó nghe nói là phải đi Thái Lan giải quyết công việc gì đó.” Minh Phong vừa lấy điện thoại cho Trà My, vừa nói như báo cáo.
Trà My chớp mắt khó hiểu, liền hỏi: “Mẹ tôi không nói gì khác hả?”
Minh Phong bỏ tay vào túi quần tây phong độ, nở nụ cười tinh quái: “Bác gái bảo anh phải chăm sóc em cẩn thận, nếu mất một sợi tóc nào thì anh phải cưới em làm vợ.”
Trà My phun thẳng một họng nước lọc về phía trước, ho sặc sụa đến đỏ mặt, xong trừng mắt nhìn Minh Phong: “Anh cố tình chơi khăm tôi hả?”
Minh Phong chỉ cười cười nhìn Trà My: "Anh đâu có dám."
Lấy khăn lau đi nước trên miệng, Trà My không thèm nhìn đến gương mặt đẹp trai muốn nín thở bên cạnh, lơ đãng nhìn bát cháo trước mặt hỏi: "Đừng đùa nữa, mẹ tôi đã nói gì vậy?”
“Bác gái bảo khi nào em tỉnh lại thì uống thuốc này, dặn dò anh chăm sóc em cẩn thận, đến nơi bác sẽ liên lạc sau.”
Lấy hộp thuốc từ tay Minh Phong, Trà My uống liền một viên không suy nghĩ. Cái gì mà chăm với chả sóc, cô có thể một mình sống cực kỳ tốt mà chẳng cần nhờ vả đến ai. Mẹ cô quả thật quá lo xa rồi, giờ còn giao trứng cho ác nữa.
Còn nhớ cái lần cô và Hoài Văn đi du lịch Đà Lạt, mới đến nơi chưa được nửa ngày, thì mẹ cô đã gọi điện bắt cô phải về ngay. Mặc dù cô đã nói cả hai ngủ hai phòng riêng biệt, nhưng mẹ cô vẫn nhất quyết không đồng ý. Còn nói gì mà, đàn ông có nhiều chiêu trò, ai biết được buổi tối có giả say rượu mò qua không?
Việc bà tin tưởng giao cô cho Minh Phong, quả đúng là có chút sai lầm, không phải vẻ ngoài anh ta còn nguy hiểm hơn Hoài Văn gấp nhiều lần? Hay bà cho rằng, với nhan sắc của cô không quyết rũ được ông chủ đẹp trai này? Trong lòng có một sự tổn thương sâu sắc.
“Anh đi đâu vậy?” Thấy Minh Phong quay đâu bước ra, Trà My bất giác lên tiếng hỏi.
Minh Phong lấy điều chỉnh ti vi đặt vào tay Trà My: “Anh đi mua đồ về nấu bữa trưa. Em cứ nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần phải đến công ty đâu.”
Trà My gật đầu, vẫy vẫy tay tự nhiên như đang tiễn khách. Cái luồng điện hại thần kinh từ người anh phóng ra, dù ở hoàn cảnh nào cũng rất mạnh mẽ. Tốt nhất là cô tránh tiếp xúc nhiều vẫn hơn.
Đợi Minh Phong mất bóng, Trà My bật ti vi, chỉnh kênh hoạt hình, sau đó vừa ăn cháo vừa thưởng thức.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Trà My căng thẳng nhìn chai nước biển đang cạn dần, da gà cô cứ nổi lên từng hồi không kiểm soát. Nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó rút cây kim ra khỏi người mình.
Chứng sợ kim tiêm này của cô có từ nhỏ, bác sĩ bảo đó chỉ là tâm lý sợ đau gây ra. Nhưng cô cũng từng bị đứt tay, khi ấy hoàn toàn không có cảm giác kỳ lạ này. Cô có chút nghi ngờ lúc nhỏ bị ông bác sĩ đẹp trai nào đó chích cho một phát thấu trời, sau đó mất trí nhớ, rồi bị ám ảnh cho đến bây giờ cũng nên. Quả thật đẹp trai không có gì tốt lành.
Tuy nhiên, đây cũng chỉ là phán đoán một chiều của Trà My mà thôi, chứ lý do thật sự thì cô chả biết được.
Trà My đứng dậy chỉnh sửa lại trang phục, lấy túi xách, rời khỏi nhà của Minh Phong. Làm phiền người ta tối qua đến giờ cũng đủ rồi, muốn tự kỷ hay điên dại gì đó thì về nhà mình hẵng phát sẽ tốt hơn, ít ra không để mất hình tượng.
“Gì thế này…” Lục tung vỏ xách, cũng chẳng thấy chìa khóa đâu, Trà My cẩn thận tìm đến lần thứ bảy. Lúc này mới nhớ ra, là từ tối qua đến giờ mẹ cô luôn là người giữ nó. Nhưng hiện tại bà lại đang trên máy bay đến Thái Lan, còn chìa khóa sơ cua thì cô để trong nhà mất rồi…
“Em đứng đây làm gì vậy?” Minh Phong tay cầm hai bao đồ nặng trĩu, đứng phía sau lên giọng hỏi.
Trà My giật mình, quay mặt lại trả lời với một nụ cười trên môi: “Tôi định về nhà, nhưng không có chìa khóa.” Gì thế này, sao cô lại có cảm giác mình biến thành tội phạm bị bắt quả tang thế?
Minh Phong khẽ nhếch môi cười kín đáo, song tỏ vẻ vô cùng lo lắng: “Cửa ở chung cư này không thể thay ổ khóa, nếu không có chìa sơ cua thì không thể vào được đâu đó.”
Trà My như bị búa đấm vào đầu. Lúc chuyển vào đây cô đã nghe nói, vì bảo đảm tính an toàn, nên chủ chung cư sẽ chuyển nhượng toàn bộ chìa khóa cho bên mua, còn ổ khóa thuộc loại không thể thay. Nên lúc nào, cô cũng bị mẹ nhắc nhở việc đừng đánh mất chìa khóa. Nay tình hình thế này, chẳng nhẽ cô phải ra đường ở? Đừng đùa nhau vậy chứ.
Bỏ hai bao đồ xuống sàn, Minh Phong kéo Trà My lại trước cửa nhà mình: “Tình hình đã vậy, thì em cứ vào nhà anh nghỉ ngơi đi. Đợi bác gái đến nơi rồi gọi điện tìm cách giải quyết.”
Trà My cười hà hà như một cái máy tự động, miễn cưỡng bước thẳng vào cánh cửa đang mở: “Vậy phiền anh rồi.”
Minh Phong nhìn theo bóng lưng của Trà My, lấy hai túi đồ vừa mua bước theo sau, mở cửa to hết cỡ để cô thêm phần yên tâm, rồi mới tiến về phía tủ lạnh.
“Anh là dê núi hả? Sao trong tủ lạnh toàn rau với rau không thế?” Trà My giúp Minh Phong bỏ đồ vào tủ lạnh, chậc môi bình luận.
Minh Phong ngồi xuống cạnh Trà My, cho thực phẩm vào tủ lạnh đáp: “Chẳng phải bây giờ đã có thịt, tôm, và cả trứng...?” Vừa nói anh vừa giơ lên trước mặt Trà My một cách vui vẻ.
Trà My miễn bình luận, nhìn Minh Phong một lúc rồi mới tiếp tục lên tiếng: “Canh kim chi hôm qua anh nấu rất ngon đó.”
“Đợi bao tử em khoẻ hẳn, anh sẽ lại nấu cho em ăn. Hôm nay mình ăn canh rau với đậu hủ.”
Trà My gật đầu đồng tình, giờ mà cô còn ăn cay nữa chắc phải nhập viện thật. Coi bộ, anh ta cũng biết cách quan tâm người khác lắm chứ: "Anh chu đáo thiệt đó, Minh Phong."
"Thế hả? Em nghĩ vậy làm anh vui lắm đó." Minh Phong xoay đầu về hướng Trà My.
Chỉ trong một giây, cả hai chạm mặt. Trà My cảm thấy mạch máu đang tắc nghẽn, khuôn mặt nam tính của anh ở khoảng cách gần thế này khiến cô bị đo ván. Nhưng khi anh mỉm cười, đó mới chính là cú nốc ao cuối cùng làm Trà My choáng váng. Phản ứng hoàn toàn theo bản năng, cô ngả phệt luôn xuống sàn lạnh ngắt.
"Em không sao chứ?" Minh Phong chìa tay ra trước mặt Trà My. Để lộ chiếc đồng hồ sang trọng, trông rất đắt tiền.
Trà My cảm thấy mình quá vô duyên khi phản ứng mạnh như vậy. Minh Phong là động vật nguy hiểm mà, sao cô có thể không đề phòng mà ngồi cạnh anh vậy chứ? Đầu suy nghĩ, tứ chi hoạt động, ngay tức khắc Trà My đứng thẳng người dậy, giữ khoảng cách một mét với Minh Phong một cách vô cùng tự nhiên.
Minh Phong cười khổ trước hành động của Trà My, giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Trong phòng tắm có một bộ quần áo thể thao nữ, em tắm rửa thay đồ, rồi ra ăn là vừa."
Trà My chớp mắt, nhìn lại bộ đồ lấm lem của mình hỏi: "Cửa phòng tắm có khóa trái an toàn không?"
Minh Phong suy nghĩ cẩn thận một lúc, rồi mới đáp: "Loại khóa PHGLOCK, có kèm theo chốt bên trong, chắc cũng được tính là an toàn nhỉ?"
"Quá an toàn luôn thì khác." Trong phòng tắm thôi mà cũng lắp đặt loại đắt như vậy, đúng là người có tiền đẳng cấp cũng khác hẳn.
Minh Phong nhìn bóng lưng Trà My khuất dần theo khúc quẹo, anh trầm ngâm xoa cằm suy ngẫm: Chẳng lẽ mặt anh gian ác lắm sao ta?
Trà My bước vào phòng tắm, thấy nước nóng trong bồn đã mở sẵn, dầu gội đầu, sửa tắm, bông tắm, bàn chải đánh răng dành cho nữ mới toanh được sắp xếp cẩn thận trên kệ. Cầm bộ quần áo thể thao hiệu Nike, màu hồng nhạt vẫn còn nguyên nhãn mác mà Trà My ngơ ngác. Anh mua những thứ này từ lúc nào vậy nhỉ?
Khóa chặt cửa, nhìn chính mình trong gương, Trà My lăn tăn suy nghĩ rồi thở dài thành tiếng. Trên đời này vẫn còn có người đàn ông tốt như thế ư? Đạo đức tốt, tính tình tốt, lại còn rất là chu đáo nữa... Nhưng đáng tiếc, không thích hợp với cô.
Ngồi xuống cạnh mép giường, Minh Phong dùng ánh mắt dịu dàng yêu chiều nhìn Trà My chăm chú, giống như có một nỗi niềm nào đó giấu kín lâu, rất lâu rồi. Không gian tĩnh mịch của đêm tối, chắc là lúc con người ta dễ lạc về một nơi nào đó xa xôi, từng mảnh ký ức cứ theo đó mà sắp xếp nên một bức tranh hoàn hảo.
Trà My thích ăn hải sản, đặc biệt là tôm biển loại lớn. Trà My không thích môn toán, chán ngấy môn văn, nhưng lúc nào cũng đạt thành tích cao. Trà My không thích bóng tối, vô cùng sợ ma, nhưng lại không muốn người khác biết được nhược điểm của mình. Trà My sợ kim tiêm, thà để mình bệnh nặng còn hơn phải đến bệnh viện. Trà My rất mạnh mẽ, nhưng lại là người anh muốn bảo vệ nhất trên cuộc đời này.
“Anh đang vẽ thiên nga đó hả? Sao giống vịt đồng thế?”
“Ai nói giống vịt đồng, màu trắng, mỏ nhỏ, cổ thon, rất giống thiên nga mà.”
“Xí xí, thiên nga ngâm mình dưới nước chẳng phải người ta sẽ tưởng lầm là vịt? Anh phải vẽ lúc nó dang cánh bay thế này đây.”
“Đẹp thật đó.”
“Đương nhiên, họa sĩ tài hoa vẽ là phải đẹp rồi.”
“Là em vẽ hả?”
“Còn phải hỏi, sau này em nhất định sẽ trở thành một họa sĩ nổi tiếng, nhất định là vậy.”
Trà My tỉnh dậy sau một đêm ngủ mê man, đầu còn hơi đau, nhưng đỡ hơn tối qua rất nhiều. Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, mùi hương bạc hà thoang thoảng, nền tường màu trắng tinh khiết làm nổi bật những vật dụng trang trí trong gian phòng, rất có khí chất. Nhưng đây không phải phòng cô, hiện tại mông cô đang dán trên giường của một người xa lạ. Đây là đâu?
“Em tỉnh rồi hả?” Minh Phong mở cửa bước vào, trên tay còn bưng một khay đựng thức ăn thơm phức, miệng nở nụ cười ấm áp như mọi khi.
Không biết tại sao, nhưng Trà My lại thở phào khi thấy Minh Phong. Giống như cô rất tin tưởng, việc anh ta sẽ không làm những chuyện đồi bại như quấy rối chẳng hạn. Tại sao Trà My lại tin tưởng như vậy? Đơn giản vì người cô vẫn mặc chiếc váy tối qua, cơ thể không có cảm giác gì lạ, trên cổ tai còn đang truyền nước biển…
Nhắc đến hai từ “nước biển”. Lập tức, Trà My nổi hết gai sống lưng, cảm giác như nghe thấy tiếng mài dao trong đêm tối. Cô nhìn vào cây kim tiêm đang găm trong tay mình, gương mặt hiện lên hai chữ “chết lặng”.
Như thấy được phản ứng của Trà My, Minh Phong chậm rãi tiến lại phía cạnh gường, đặt khay thức ăn xuống trước mặt cô: “Phải truyền hết chai nước biển này mới được, tối qua em lại bị trúng thực, còn có dấu hiệu sốt rất nguy hiểm.”
Trà My gật đầu hiểu ý, nhìn cái túi xách của mình đang đặt trên bàn gần gường: “Anh lấy dùm tôi điện thoại được không?” Tối qua về nhà mà không liên lạc, chắc chắn mẹ cô rất lo lắng.
“Bác gái buổi sáng có ghé qua thăm em, sau đó nghe nói là phải đi Thái Lan giải quyết công việc gì đó.” Minh Phong vừa lấy điện thoại cho Trà My, vừa nói như báo cáo.
Trà My chớp mắt khó hiểu, liền hỏi: “Mẹ tôi không nói gì khác hả?”
Minh Phong bỏ tay vào túi quần tây phong độ, nở nụ cười tinh quái: “Bác gái bảo anh phải chăm sóc em cẩn thận, nếu mất một sợi tóc nào thì anh phải cưới em làm vợ.”
Trà My phun thẳng một họng nước lọc về phía trước, ho sặc sụa đến đỏ mặt, xong trừng mắt nhìn Minh Phong: “Anh cố tình chơi khăm tôi hả?”
Minh Phong chỉ cười cười nhìn Trà My: "Anh đâu có dám."
Lấy khăn lau đi nước trên miệng, Trà My không thèm nhìn đến gương mặt đẹp trai muốn nín thở bên cạnh, lơ đãng nhìn bát cháo trước mặt hỏi: "Đừng đùa nữa, mẹ tôi đã nói gì vậy?”
“Bác gái bảo khi nào em tỉnh lại thì uống thuốc này, dặn dò anh chăm sóc em cẩn thận, đến nơi bác sẽ liên lạc sau.”
Lấy hộp thuốc từ tay Minh Phong, Trà My uống liền một viên không suy nghĩ. Cái gì mà chăm với chả sóc, cô có thể một mình sống cực kỳ tốt mà chẳng cần nhờ vả đến ai. Mẹ cô quả thật quá lo xa rồi, giờ còn giao trứng cho ác nữa.
Còn nhớ cái lần cô và Hoài Văn đi du lịch Đà Lạt, mới đến nơi chưa được nửa ngày, thì mẹ cô đã gọi điện bắt cô phải về ngay. Mặc dù cô đã nói cả hai ngủ hai phòng riêng biệt, nhưng mẹ cô vẫn nhất quyết không đồng ý. Còn nói gì mà, đàn ông có nhiều chiêu trò, ai biết được buổi tối có giả say rượu mò qua không?
Việc bà tin tưởng giao cô cho Minh Phong, quả đúng là có chút sai lầm, không phải vẻ ngoài anh ta còn nguy hiểm hơn Hoài Văn gấp nhiều lần? Hay bà cho rằng, với nhan sắc của cô không quyết rũ được ông chủ đẹp trai này? Trong lòng có một sự tổn thương sâu sắc.
“Anh đi đâu vậy?” Thấy Minh Phong quay đâu bước ra, Trà My bất giác lên tiếng hỏi.
Minh Phong lấy điều chỉnh ti vi đặt vào tay Trà My: “Anh đi mua đồ về nấu bữa trưa. Em cứ nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần phải đến công ty đâu.”
Trà My gật đầu, vẫy vẫy tay tự nhiên như đang tiễn khách. Cái luồng điện hại thần kinh từ người anh phóng ra, dù ở hoàn cảnh nào cũng rất mạnh mẽ. Tốt nhất là cô tránh tiếp xúc nhiều vẫn hơn.
Đợi Minh Phong mất bóng, Trà My bật ti vi, chỉnh kênh hoạt hình, sau đó vừa ăn cháo vừa thưởng thức.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Trà My căng thẳng nhìn chai nước biển đang cạn dần, da gà cô cứ nổi lên từng hồi không kiểm soát. Nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó rút cây kim ra khỏi người mình.
Chứng sợ kim tiêm này của cô có từ nhỏ, bác sĩ bảo đó chỉ là tâm lý sợ đau gây ra. Nhưng cô cũng từng bị đứt tay, khi ấy hoàn toàn không có cảm giác kỳ lạ này. Cô có chút nghi ngờ lúc nhỏ bị ông bác sĩ đẹp trai nào đó chích cho một phát thấu trời, sau đó mất trí nhớ, rồi bị ám ảnh cho đến bây giờ cũng nên. Quả thật đẹp trai không có gì tốt lành.
Tuy nhiên, đây cũng chỉ là phán đoán một chiều của Trà My mà thôi, chứ lý do thật sự thì cô chả biết được.
Trà My đứng dậy chỉnh sửa lại trang phục, lấy túi xách, rời khỏi nhà của Minh Phong. Làm phiền người ta tối qua đến giờ cũng đủ rồi, muốn tự kỷ hay điên dại gì đó thì về nhà mình hẵng phát sẽ tốt hơn, ít ra không để mất hình tượng.
“Gì thế này…” Lục tung vỏ xách, cũng chẳng thấy chìa khóa đâu, Trà My cẩn thận tìm đến lần thứ bảy. Lúc này mới nhớ ra, là từ tối qua đến giờ mẹ cô luôn là người giữ nó. Nhưng hiện tại bà lại đang trên máy bay đến Thái Lan, còn chìa khóa sơ cua thì cô để trong nhà mất rồi…
“Em đứng đây làm gì vậy?” Minh Phong tay cầm hai bao đồ nặng trĩu, đứng phía sau lên giọng hỏi.
Trà My giật mình, quay mặt lại trả lời với một nụ cười trên môi: “Tôi định về nhà, nhưng không có chìa khóa.” Gì thế này, sao cô lại có cảm giác mình biến thành tội phạm bị bắt quả tang thế?
Minh Phong khẽ nhếch môi cười kín đáo, song tỏ vẻ vô cùng lo lắng: “Cửa ở chung cư này không thể thay ổ khóa, nếu không có chìa sơ cua thì không thể vào được đâu đó.”
Trà My như bị búa đấm vào đầu. Lúc chuyển vào đây cô đã nghe nói, vì bảo đảm tính an toàn, nên chủ chung cư sẽ chuyển nhượng toàn bộ chìa khóa cho bên mua, còn ổ khóa thuộc loại không thể thay. Nên lúc nào, cô cũng bị mẹ nhắc nhở việc đừng đánh mất chìa khóa. Nay tình hình thế này, chẳng nhẽ cô phải ra đường ở? Đừng đùa nhau vậy chứ.
Bỏ hai bao đồ xuống sàn, Minh Phong kéo Trà My lại trước cửa nhà mình: “Tình hình đã vậy, thì em cứ vào nhà anh nghỉ ngơi đi. Đợi bác gái đến nơi rồi gọi điện tìm cách giải quyết.”
Trà My cười hà hà như một cái máy tự động, miễn cưỡng bước thẳng vào cánh cửa đang mở: “Vậy phiền anh rồi.”
Minh Phong nhìn theo bóng lưng của Trà My, lấy hai túi đồ vừa mua bước theo sau, mở cửa to hết cỡ để cô thêm phần yên tâm, rồi mới tiến về phía tủ lạnh.
“Anh là dê núi hả? Sao trong tủ lạnh toàn rau với rau không thế?” Trà My giúp Minh Phong bỏ đồ vào tủ lạnh, chậc môi bình luận.
Minh Phong ngồi xuống cạnh Trà My, cho thực phẩm vào tủ lạnh đáp: “Chẳng phải bây giờ đã có thịt, tôm, và cả trứng...?” Vừa nói anh vừa giơ lên trước mặt Trà My một cách vui vẻ.
Trà My miễn bình luận, nhìn Minh Phong một lúc rồi mới tiếp tục lên tiếng: “Canh kim chi hôm qua anh nấu rất ngon đó.”
“Đợi bao tử em khoẻ hẳn, anh sẽ lại nấu cho em ăn. Hôm nay mình ăn canh rau với đậu hủ.”
Trà My gật đầu đồng tình, giờ mà cô còn ăn cay nữa chắc phải nhập viện thật. Coi bộ, anh ta cũng biết cách quan tâm người khác lắm chứ: "Anh chu đáo thiệt đó, Minh Phong."
"Thế hả? Em nghĩ vậy làm anh vui lắm đó." Minh Phong xoay đầu về hướng Trà My.
Chỉ trong một giây, cả hai chạm mặt. Trà My cảm thấy mạch máu đang tắc nghẽn, khuôn mặt nam tính của anh ở khoảng cách gần thế này khiến cô bị đo ván. Nhưng khi anh mỉm cười, đó mới chính là cú nốc ao cuối cùng làm Trà My choáng váng. Phản ứng hoàn toàn theo bản năng, cô ngả phệt luôn xuống sàn lạnh ngắt.
"Em không sao chứ?" Minh Phong chìa tay ra trước mặt Trà My. Để lộ chiếc đồng hồ sang trọng, trông rất đắt tiền.
Trà My cảm thấy mình quá vô duyên khi phản ứng mạnh như vậy. Minh Phong là động vật nguy hiểm mà, sao cô có thể không đề phòng mà ngồi cạnh anh vậy chứ? Đầu suy nghĩ, tứ chi hoạt động, ngay tức khắc Trà My đứng thẳng người dậy, giữ khoảng cách một mét với Minh Phong một cách vô cùng tự nhiên.
Minh Phong cười khổ trước hành động của Trà My, giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Trong phòng tắm có một bộ quần áo thể thao nữ, em tắm rửa thay đồ, rồi ra ăn là vừa."
Trà My chớp mắt, nhìn lại bộ đồ lấm lem của mình hỏi: "Cửa phòng tắm có khóa trái an toàn không?"
Minh Phong suy nghĩ cẩn thận một lúc, rồi mới đáp: "Loại khóa PHGLOCK, có kèm theo chốt bên trong, chắc cũng được tính là an toàn nhỉ?"
"Quá an toàn luôn thì khác." Trong phòng tắm thôi mà cũng lắp đặt loại đắt như vậy, đúng là người có tiền đẳng cấp cũng khác hẳn.
Minh Phong nhìn bóng lưng Trà My khuất dần theo khúc quẹo, anh trầm ngâm xoa cằm suy ngẫm: Chẳng lẽ mặt anh gian ác lắm sao ta?
Trà My bước vào phòng tắm, thấy nước nóng trong bồn đã mở sẵn, dầu gội đầu, sửa tắm, bông tắm, bàn chải đánh răng dành cho nữ mới toanh được sắp xếp cẩn thận trên kệ. Cầm bộ quần áo thể thao hiệu Nike, màu hồng nhạt vẫn còn nguyên nhãn mác mà Trà My ngơ ngác. Anh mua những thứ này từ lúc nào vậy nhỉ?
Khóa chặt cửa, nhìn chính mình trong gương, Trà My lăn tăn suy nghĩ rồi thở dài thành tiếng. Trên đời này vẫn còn có người đàn ông tốt như thế ư? Đạo đức tốt, tính tình tốt, lại còn rất là chu đáo nữa... Nhưng đáng tiếc, không thích hợp với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.