Chương 465: Các ngươi lương thảo trống không giếng cũng trống không, có thể nào mặc kệ?
Nguyệt Hạ Tiểu Dương
06/09/2018
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Tuyên vương tử thế nào cứ như vậy bị Ngô Minh lại gần?
Người thông minh đi nữa, nếu như gặp phải mánh khoé bịp người tuyệt đối cao minh, sẽ đều cùng một dạng là bị lừa gạt.
Người thân cận biết tính nết Ngô Minh, nhưng đám người Tuyên vương tử không biết.
Thậm chí bọn họ ngay cả thân phận của Ngô Minh đều lầm, tưởng là nữ nhi của một vị ẩn sĩ ở Đông Hải. Cái này khiến trong lòng sinh ra một điểm thả lỏng, cộng thêm giọng hát cùng một ít lời nói lưu lại ấn tượng tính cách thông minh nhưng trực sảng.
Hơn nữa mấu chốt nhất là, sự kiện phát sinh đột nhiên, chính tiếng kêu cứu của Sở nữ tướng tạo thành tác dụng cực kỳ trọng yếu nhất.
Khi Ngô Minh khiêng Sở nữ tướng xông trở lại, nàng cũng không có rơi vào trạng thái hôn mê, cho nên bọn người Tuyên vương tử cho rằng nàng là người từ đầu tới đuôi chứng kiến toàn bộ quá trình, nếu là có vấn đề sẽ không thể không phát giác. Nhưng nàng còn nói tuyệt đối sẽ không cô phụ hảo ý của Ngô Minh, cho nên đám người Tuyên vương tử sẽ không có bất kỳ nghi ngờ nào nữa.
Thế giới kia thường xuyên có người sở hữu bằng cấp rất cao bị lừa, những người đứng xem thường nói do trình độ chênh lệch. Nhưng trên thực tế thì sao đây? Chỉ là mánh khoé bịp người quá cao minh mà thôi. Có lẽ đổi thành người đứng xem kia, hắn cũng sẽ giống như vậy bị lừa gạt.
Rất nhiều người bị lừa gạt, cũng là đã từng thấy qua rất nhiều ví dụ về người bị lừa gạt. Nhưng mình một khi đang ở trong âm mưu, có thể sẽ không có dễ dàng nhìn thấu như vậy. Thậm chí có người vốn nên phát hiện mình bị gạt, lại như là tự thôi miên bản thân vậy nghĩ mình không có bị lừa gạt, còn không ngừng mà hướng tài khoản tên lừa đảo gửi tiền.
Đám người Tuyên vương tử chính là một bước rơi vào bẫy rập của Ngô Minh, dần dần hãm sâu trong bùn lại khó có thể tự thoát ra.
Một cổ hàn khí bức bách giữa cổ, là lưỡi đao sắc bén đặt ở trên yết hầu. Tuyên vương tử một điểm cũng không dám động.
Đám cận vệ còn lại bên người Tuyên vương tử hoàn toàn choáng váng. Thế nào đều nghĩ không ra sẽ phát sinh chuyện như vậy. Từng người từ vỏ bao mà rút ra lợi nhận sau, cũng không dám tiến lên, chỉ có thể bảo trì khoảng cách nhất định vây lại.
“Chớ ghìm ngựa quay đầu lại a, chúng ta cùng đi thổ thành bồi Du Du quận chúa chơi hoa dung đạo a.” Ngô Minh tại bên tai Tuyên vương tử mỉm cười.
“Ngươi, ngươi là dùng kế một hòn đá ném chết hai con chim?!” Tuyên vương tử run giọng nói.
Trong nháy mắt, hắn nghĩ tới hậu quả có khả năng phát sinh.
Mình bị bắt giữ. Tướng lĩnh cầm quân tự nhiên không dám lỗ mãng tiến công. Ba vạn tinh binh, lẽ nào sẽ ở chỗ này trơ mắt bị hiếp bức?
Tuyên vương tử hầu như có thể tưởng tượng ra, tin tức này mà truyền quay lại Vũ quốc sẽ phát sinh dạng kết quả gì.
Đừng nói khả năng kế thừa không còn hi vọng nữa, chỉ sợ có thể bảo vệ xưng hào vương tử được hay không đều không xác định đây! Sau này phụ vương còn có thể yên tâm để cho mình mang binh xuất chinh sao? Thủ hạ chính là những tướng lãnh kia còn ai dám tín nhiệm bản thân hắn?
Trạng thái Sở nữ tướng tại trên đầu vai Ngô Minh vẫn là còn bị khiêng đi, lúc này phản ứng lại kịp. Hét lên một tiếng: “Hoàng Dung, ngươi cái này, đây là, uy hiếp Tuyên vương tử a!”
“Đâu chỉ uy hiếp, hắn có thể là vật bảo mệnh trọng yếu cho chúng ta.” Ngô Minh cười nói: “Đừng chậm trễ thời gian, thúc mã chậm rãi tới gần thổ thành.”
“Cánh tay tay ngươi còn có thể động? Không phải là bị trọng thương sao?” Tuyên vương tử vừa nãy thế nhưng tận mắt thấy cánh tay trái Ngô Minh lọt vào công kích máu văng tung tóe, huyết quang vẩy ra, thế mà vào lúc này có thể cầm được chủy thủ ổn định như vậy?
“Không nhọc lo lắng, thảo dân thân thể xương cốt cường tráng. Làm nhiều việc nặng tự nhiên không cảm thấy đau.” Ngô Minh cười nói: “Trong ngày thường đuổi bầy heo a, khu đàn cừu a, thường xuyên mang theo vết thương khi xua đuổi chúng.”
Ngươi cho ta là heo hay còn là cừu?! Tuyên vương tử rất muốn mắng ra. Nhưng rất nhanh vô cùng hối hận mình thật là ngu xuẩn đến ngay cả đầu heo cũng không bằng, hơn nữa tại thời điểm vừa mới phóng ngựa tới đón, trong nháy mắt đó đích xác có chút ý niệm chiếm tiện nghi tiểu cô nương trong đầu.
Tuyên vương tử hận không thể tàn nhẫn tự bạt tai mình hai cái.
Tục ngữ nói dâm dương hoắc*, lòng của cừu đã dâm mà lại còn phóng túng, đây quả thực dường như là ý niệm cừu đực a. Thậm chí hắn còn loạn tưởng đến có thể bằng mị lực cá nhân đem nàng lung lạc đến bên cạnh. Không nói trở thành lệch phi, chí ít làm cái tình nhân mập mờ cũng tốt. (*thực vật thuộc họ hoàng mộc, chi này có một số loài dâm dương hoắc có tính chất kích thích tình dục và được sử dụng làm thuốc)
“Nghĩ đến, phụ vương dạy phải, nam nhân cả đời đều phải cẩn thận độc kế của nữ nhân!” Tuyên vương tử thở dài một hơi.
Chỉ là nữ tử làm bản thân mình té ngã, là vị đang ngồi phía sau này một tiểu nha đầu niên kỷ chỉ khoảng trên dưới mười bốn tuổi, thế nào cũng đều không ngờ loại con nhóc này có thể bố trí ra âm mưu kín đáo như vậy.
Trước đó Ngô Minh leo lên thổ thành, liền cố ý tuyên bố bản thân là Hoàng Dung. Thế tử Tề quốc thông minh bực nào? Lập tức minh bạch trong đó tất có ẩn tình. Đợi sau khi nàng khiêng huyền vũ nữ tướng lên lầu. Mà bắt đầu nói thế tử phải thả người.
Thế tử phi thường cơ trí cùng Ngô Minh phối hợp, song phương thậm chí cũng không có thương lượng qua cái kế sách gì trước đó. Bởi vì hắn chú ý tới nàng nháy mắt, mà Sở nữ tướng bị khiêng trên vai tự nhiên nhìn không thấy.
Sở nữ tướng căn bản nghĩ không ra, sẽ có người thông minh đến căn bản không cần giao lưu bằng ngôn ngữ liền phối hợp làm tốt bẫy rập. Cho nên nàng chỉ nghe được Ngô Minh cùng thế tử tranh cãi có hay không thả người, mà Ngô Minh lại tự ý khiêng nàng chạy ra, nhất thời tin là thật, phối hợp tạo thành lời cổ vũ sai lầm.
Loại mánh khoé bịp người này không phải là Tuyên vương tử đần, cũng không phải Tề thế tử thông minh, trọng điểm ở chỗ Ngô Minh từng bước một dẫn quân nhập hủ* bố cục tốt. (*như buôn vua, cấp dưới giả ngu dắt mũi cấp trên)
Nàng thậm chí không tiếc xuất ra khổ nhục kế. Tàn Đông lão giả cùng nàng chưa quen thuộc, không sâu không cạn một chưởng đánh tới. Ngô Minh cố ý không có toàn lực phòng ngự, khiến cho cánh tay trái của mình bị thương nặng hòng dễ lừa gạt. Mà sức khôi phục kinh khủng của tiến hóa khung máy móc, vào thời khắc này liền phát huy tác dụng trọng yếu.
Mặc kệ nói như vậy, một loạt tinh diệu bố cục hạ, Ngô Minh thành tựu song cầm tên đầu sỏ bên địch vĩ đại công tích.
“Cái Huyền Vũ Vương lão cha ngươi nói rất đúng. Cái gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân… Ách… Nên nói là ra đời sớm thì sớm muộn gì cũng phải trả giá!” Ngô Minh trong lời nói đánh một vòng. Thực sự không muốn thừa nhận bản thân là mỹ nữ. Thế nhưng tình huống khách quan như vậy, nhưng vẫn là sửa lại một chút.
“Đi ra lăn lộn sớm muộn muốn phải trả giá?” Tuyên vương tử nghe không hiểu, nhưng ý tứ đại thể giống như rất có ý vị.
“Đừng nói nhảm, nhanh đến thổ thành rồi.” Ngô Minh lười cùng hắn giải thích, lập tức nhắc nhở nói.
“Nếu như ta không đi?” Tuyên vương tử cau mày nỗ lực phản kháng.
“Ngươi cứ nói xem?”
Tuyên vương tử lông mi đại nhăn, hắn còn có một đòn sát thủ, nhưng trong lòng kỳ thực không quá muốn xuất ra.
Nguyên nhân là đòn sát thủ ấy rất có thể sẽ xúc phạm tới cô gái này.
Nói thật ra, tướng mạo của nàng động lòng người, ngữ âm trong veo, Tuyên vương tử có điểm hạ không được cái quyết tâm này.
Chờ đã? Nếu như ta không muốn thi triển đòn sát thủ này với nàng, vậy đến thổ thành rồi, có lẽ nào chạm mặt thế tử Tề quốc…
Đúng đúng đúng! Một khi thành công, ta trái lại có thể uy hiếp bọn họ!
Tuyên vương tử tâm hoa nộ phóng, trong giây lát ý thức được có một khả năng lật ngược tình thế, lập tức hưng phấn hầu như muốn thét ra ngoài.
May mắn nhờ kinh nghiệm sinh hoạt trong vương thất thật nhiều năm, rèn đúc ra năng lực khi xử sự nhất định không được kích động, Tuyên vương tử cảm thụ được cổ hàn ý giữa yết hầu kia càng sâu, làm ra dáng dấp bất đắc dĩ, chậm rãi thúc giục tọa kỵ đi về hướng thổ thành.
Người đạt được đến địa vị như bọn họ, ai cũng có chút điểm công phu áp đáy hòm gì đó.
Khi thời điểm Ngô Minh tự cho là gian kế được như ý, không biết Tuyên vương tử đã mưu đồ sách lược ở tuyệt địa mà phản công.
Bốn vị cao thủ chính đang lăng không so chiêu, rất nhanh đều nhận thấy được cảnh tượng quái dị bên dưới mặt đất.
Một con ngựa ba người cưỡi, nhưng không có chạy về phía vòng vây quân doanh Vũ quốc, mà là thả vó ngựa chậm rãi hướng phía thổ thành phía trước tiến lên.
Bị uy hiếp trên yên ngựa chính là Tuyên vương tử, bị một cây chủy thủ đặt ở yết hầu mà cả người cứng còng. Ngồi sau lưng của hắn là Ngô Minh, mà trên đầu vai Ngô Minh vắt ngang Sở nữ tướng. Sở nữ tướng trong miệng quở trách chi thanh không ngừng, tựa hồ đang không ngừng ai oán Ngô Minh không nên không thủ tín.
“Chuyện gì xảy ra?” Lão Lộc kinh hô một tiếng. Hắn phát giác phía sau không thích hợp. Phát hiện chủ tử mà mình vốn nên thiếp thân bảo vệ tựa hồ bị uy hiếp!
Lão Lộc vừa phân tâm, thi triển huyền khí trong tay hơi có trì trệ, nhất thời tại quả đấm trực diện của Bi Thu lão giả ăn thua thiệt, kêu lên một tiếng đau đớn khóe miệng phún máu, bị đánh đến bay rớt ra ngoài.
Hạc lão còn đỡ, miễn cưỡng bứt trở ra.
Lão Lộc không có để ý thương thế của mình, chỉ là tới gần tọa kỵ Tuyên vương tử.
“Này, chớ làm loạn. Ta biết ngươi là lão Lộc, nhưng cây chủy thủ này nhận thức ngươi sao?” Ngô Minh cao giọng kêu một tiếng.
Lão Lộc cùng Hạc lão cố chấp tại năm bước ngoài ngừng thân hình quan sát, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Ngô Minh, trong lúc nhất thời muốn nói cái gì cũng đều không nói ra được.
Trong lòng bọn họ hối hận, đặc biệt lão Lộc, đại hận mình tại sao rời khỏi bên cạnh Tuyên vương tử.
Lúc này hai vị nguyệt cấp lão giả cùng sư môn có thể coi như là đồng bệnh tương liên, vốn chủ tử mà mình phải bảo vệ đều bị một tiểu nha đầu bắt cóc.
Bên kia, Bi Thu lão giả và Tàn Đông lão giả nhìn trợn tròn mắt.
“A? Nàng không phải là quật cường làm phản a?” Tàn Đông lão giả sững sờ.
“Cái gì? Ngươi cho rằng nàng làm phản?” Bi Thu lão giả vừa nghe giật mình: “Trách không được ngươi mới vừa rồi hạ thủ nặng như vậy. Được rồi, ngươi không biết nàng?”
“Ách… Không biết.” Tàn Đông lão giả hai tay mở ra.
Tàn Đông lão giả với Ngô Minh, thật đúng là không biết.
Trong tứ đại cận vệ, chỉ Tàn Đông lão giả bởi vì công pháp đang đột phá cửa khẩu tân nguyệt giai trung đoạn, trong thời gian này không có theo hành động cùng Tề vương và Tề Phi, cho nên chỉ là nghe nói qua có cái không tệ Tiêu Nhược Dao.
Bởi vì thời gian vội vàng, trước đó hắn liền không hiểu ra sao. Ngô Minh lại không có bại lộ tên thật, hắn liền cho là nàng là một cái nữ cao thủ mà Tề quốc an bài cho thế tử.
Bi Thu lão giả liếc mắt: “Ngươi yên tâm, tính là ngươi làm phản, nàng cũng sẽ không làm phản. Bằng không sư phụ nàng khẳng định thanh lý môn hộ.”
Những lời này là bị đè nén thanh âm. Tàn Đông lão giả minh bạch trong đó tất có duyên cớ, cũng liền tạm thời không hỏi.
Hai vị lão giả đáp xuống trên mặt đất, cùng lão Lộc và Hạc lão bảo trì khoảng cách nhất định, bốn vị cao thủ thành một cái hình chữ khí* vây quanh ngựa, chậm rãi hướng phía thổ thành di động. (*khí – 器 là một từ có nghĩa, lật lại sẽ thấy giống hình con chó và có 4 cái miệng vây quanh, nghĩa là tiếng sủa của con chó)
Đương nhiên, dùng chữ khí này hình dung không quá thỏa đáng, bởi vì không thể nào có con chó ở chính giữa được, chỉ là một cách so sánh khác. Nếu như miễn cưỡng hình dung, trung gian chắc là chữ hai nữ một nam*, mang ý trêu đùa dây dưa. Hơi có chút sát thực tế cùng tình huống hiện tại. (*嫐)
Trên thổ thành, mọi người bắt đầu nhìn ra chân tướng, thế tử đi đầu vui mừng một trận.
Ngô Minh uy hiếp lão Lộc, Hạc lão cùng cận vệ của Tuyên vương tử dừng ở ngoài hai trăm bước.
Bi Thu, Tàn Đông hai vị lão giả hiệp trợ Ngô Minh đem người áp lên đầu thành đi.
Thế tử tiến lên kích động cảm kích Ngô Minh: “Cái này, cái này… Tại hạ có tài đức gì, có thể khiến cô nương cam lòng mạo hiểm lớn như vậy!”
Hắn kích động cũng không biết nên nói cái gì.
“Ta vừa thấy, cái thành đất này của các ngươi tứ cố vô thân*, binh lương đứt từng khúc, lương thảo cũng trống không, giếng cũng trống không, bị vây dưới trạng thái vườn không nhà trống a, ta làm sao có thể mặc kệ?” Ngô Minh gật gù đắc ý cười nói. (*ý nói bị bao vây cô lập)
Edit: Bồng Bồng
Tuyên vương tử thế nào cứ như vậy bị Ngô Minh lại gần?
Người thông minh đi nữa, nếu như gặp phải mánh khoé bịp người tuyệt đối cao minh, sẽ đều cùng một dạng là bị lừa gạt.
Người thân cận biết tính nết Ngô Minh, nhưng đám người Tuyên vương tử không biết.
Thậm chí bọn họ ngay cả thân phận của Ngô Minh đều lầm, tưởng là nữ nhi của một vị ẩn sĩ ở Đông Hải. Cái này khiến trong lòng sinh ra một điểm thả lỏng, cộng thêm giọng hát cùng một ít lời nói lưu lại ấn tượng tính cách thông minh nhưng trực sảng.
Hơn nữa mấu chốt nhất là, sự kiện phát sinh đột nhiên, chính tiếng kêu cứu của Sở nữ tướng tạo thành tác dụng cực kỳ trọng yếu nhất.
Khi Ngô Minh khiêng Sở nữ tướng xông trở lại, nàng cũng không có rơi vào trạng thái hôn mê, cho nên bọn người Tuyên vương tử cho rằng nàng là người từ đầu tới đuôi chứng kiến toàn bộ quá trình, nếu là có vấn đề sẽ không thể không phát giác. Nhưng nàng còn nói tuyệt đối sẽ không cô phụ hảo ý của Ngô Minh, cho nên đám người Tuyên vương tử sẽ không có bất kỳ nghi ngờ nào nữa.
Thế giới kia thường xuyên có người sở hữu bằng cấp rất cao bị lừa, những người đứng xem thường nói do trình độ chênh lệch. Nhưng trên thực tế thì sao đây? Chỉ là mánh khoé bịp người quá cao minh mà thôi. Có lẽ đổi thành người đứng xem kia, hắn cũng sẽ giống như vậy bị lừa gạt.
Rất nhiều người bị lừa gạt, cũng là đã từng thấy qua rất nhiều ví dụ về người bị lừa gạt. Nhưng mình một khi đang ở trong âm mưu, có thể sẽ không có dễ dàng nhìn thấu như vậy. Thậm chí có người vốn nên phát hiện mình bị gạt, lại như là tự thôi miên bản thân vậy nghĩ mình không có bị lừa gạt, còn không ngừng mà hướng tài khoản tên lừa đảo gửi tiền.
Đám người Tuyên vương tử chính là một bước rơi vào bẫy rập của Ngô Minh, dần dần hãm sâu trong bùn lại khó có thể tự thoát ra.
Một cổ hàn khí bức bách giữa cổ, là lưỡi đao sắc bén đặt ở trên yết hầu. Tuyên vương tử một điểm cũng không dám động.
Đám cận vệ còn lại bên người Tuyên vương tử hoàn toàn choáng váng. Thế nào đều nghĩ không ra sẽ phát sinh chuyện như vậy. Từng người từ vỏ bao mà rút ra lợi nhận sau, cũng không dám tiến lên, chỉ có thể bảo trì khoảng cách nhất định vây lại.
“Chớ ghìm ngựa quay đầu lại a, chúng ta cùng đi thổ thành bồi Du Du quận chúa chơi hoa dung đạo a.” Ngô Minh tại bên tai Tuyên vương tử mỉm cười.
“Ngươi, ngươi là dùng kế một hòn đá ném chết hai con chim?!” Tuyên vương tử run giọng nói.
Trong nháy mắt, hắn nghĩ tới hậu quả có khả năng phát sinh.
Mình bị bắt giữ. Tướng lĩnh cầm quân tự nhiên không dám lỗ mãng tiến công. Ba vạn tinh binh, lẽ nào sẽ ở chỗ này trơ mắt bị hiếp bức?
Tuyên vương tử hầu như có thể tưởng tượng ra, tin tức này mà truyền quay lại Vũ quốc sẽ phát sinh dạng kết quả gì.
Đừng nói khả năng kế thừa không còn hi vọng nữa, chỉ sợ có thể bảo vệ xưng hào vương tử được hay không đều không xác định đây! Sau này phụ vương còn có thể yên tâm để cho mình mang binh xuất chinh sao? Thủ hạ chính là những tướng lãnh kia còn ai dám tín nhiệm bản thân hắn?
Trạng thái Sở nữ tướng tại trên đầu vai Ngô Minh vẫn là còn bị khiêng đi, lúc này phản ứng lại kịp. Hét lên một tiếng: “Hoàng Dung, ngươi cái này, đây là, uy hiếp Tuyên vương tử a!”
“Đâu chỉ uy hiếp, hắn có thể là vật bảo mệnh trọng yếu cho chúng ta.” Ngô Minh cười nói: “Đừng chậm trễ thời gian, thúc mã chậm rãi tới gần thổ thành.”
“Cánh tay tay ngươi còn có thể động? Không phải là bị trọng thương sao?” Tuyên vương tử vừa nãy thế nhưng tận mắt thấy cánh tay trái Ngô Minh lọt vào công kích máu văng tung tóe, huyết quang vẩy ra, thế mà vào lúc này có thể cầm được chủy thủ ổn định như vậy?
“Không nhọc lo lắng, thảo dân thân thể xương cốt cường tráng. Làm nhiều việc nặng tự nhiên không cảm thấy đau.” Ngô Minh cười nói: “Trong ngày thường đuổi bầy heo a, khu đàn cừu a, thường xuyên mang theo vết thương khi xua đuổi chúng.”
Ngươi cho ta là heo hay còn là cừu?! Tuyên vương tử rất muốn mắng ra. Nhưng rất nhanh vô cùng hối hận mình thật là ngu xuẩn đến ngay cả đầu heo cũng không bằng, hơn nữa tại thời điểm vừa mới phóng ngựa tới đón, trong nháy mắt đó đích xác có chút ý niệm chiếm tiện nghi tiểu cô nương trong đầu.
Tuyên vương tử hận không thể tàn nhẫn tự bạt tai mình hai cái.
Tục ngữ nói dâm dương hoắc*, lòng của cừu đã dâm mà lại còn phóng túng, đây quả thực dường như là ý niệm cừu đực a. Thậm chí hắn còn loạn tưởng đến có thể bằng mị lực cá nhân đem nàng lung lạc đến bên cạnh. Không nói trở thành lệch phi, chí ít làm cái tình nhân mập mờ cũng tốt. (*thực vật thuộc họ hoàng mộc, chi này có một số loài dâm dương hoắc có tính chất kích thích tình dục và được sử dụng làm thuốc)
“Nghĩ đến, phụ vương dạy phải, nam nhân cả đời đều phải cẩn thận độc kế của nữ nhân!” Tuyên vương tử thở dài một hơi.
Chỉ là nữ tử làm bản thân mình té ngã, là vị đang ngồi phía sau này một tiểu nha đầu niên kỷ chỉ khoảng trên dưới mười bốn tuổi, thế nào cũng đều không ngờ loại con nhóc này có thể bố trí ra âm mưu kín đáo như vậy.
Trước đó Ngô Minh leo lên thổ thành, liền cố ý tuyên bố bản thân là Hoàng Dung. Thế tử Tề quốc thông minh bực nào? Lập tức minh bạch trong đó tất có ẩn tình. Đợi sau khi nàng khiêng huyền vũ nữ tướng lên lầu. Mà bắt đầu nói thế tử phải thả người.
Thế tử phi thường cơ trí cùng Ngô Minh phối hợp, song phương thậm chí cũng không có thương lượng qua cái kế sách gì trước đó. Bởi vì hắn chú ý tới nàng nháy mắt, mà Sở nữ tướng bị khiêng trên vai tự nhiên nhìn không thấy.
Sở nữ tướng căn bản nghĩ không ra, sẽ có người thông minh đến căn bản không cần giao lưu bằng ngôn ngữ liền phối hợp làm tốt bẫy rập. Cho nên nàng chỉ nghe được Ngô Minh cùng thế tử tranh cãi có hay không thả người, mà Ngô Minh lại tự ý khiêng nàng chạy ra, nhất thời tin là thật, phối hợp tạo thành lời cổ vũ sai lầm.
Loại mánh khoé bịp người này không phải là Tuyên vương tử đần, cũng không phải Tề thế tử thông minh, trọng điểm ở chỗ Ngô Minh từng bước một dẫn quân nhập hủ* bố cục tốt. (*như buôn vua, cấp dưới giả ngu dắt mũi cấp trên)
Nàng thậm chí không tiếc xuất ra khổ nhục kế. Tàn Đông lão giả cùng nàng chưa quen thuộc, không sâu không cạn một chưởng đánh tới. Ngô Minh cố ý không có toàn lực phòng ngự, khiến cho cánh tay trái của mình bị thương nặng hòng dễ lừa gạt. Mà sức khôi phục kinh khủng của tiến hóa khung máy móc, vào thời khắc này liền phát huy tác dụng trọng yếu.
Mặc kệ nói như vậy, một loạt tinh diệu bố cục hạ, Ngô Minh thành tựu song cầm tên đầu sỏ bên địch vĩ đại công tích.
“Cái Huyền Vũ Vương lão cha ngươi nói rất đúng. Cái gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân… Ách… Nên nói là ra đời sớm thì sớm muộn gì cũng phải trả giá!” Ngô Minh trong lời nói đánh một vòng. Thực sự không muốn thừa nhận bản thân là mỹ nữ. Thế nhưng tình huống khách quan như vậy, nhưng vẫn là sửa lại một chút.
“Đi ra lăn lộn sớm muộn muốn phải trả giá?” Tuyên vương tử nghe không hiểu, nhưng ý tứ đại thể giống như rất có ý vị.
“Đừng nói nhảm, nhanh đến thổ thành rồi.” Ngô Minh lười cùng hắn giải thích, lập tức nhắc nhở nói.
“Nếu như ta không đi?” Tuyên vương tử cau mày nỗ lực phản kháng.
“Ngươi cứ nói xem?”
Tuyên vương tử lông mi đại nhăn, hắn còn có một đòn sát thủ, nhưng trong lòng kỳ thực không quá muốn xuất ra.
Nguyên nhân là đòn sát thủ ấy rất có thể sẽ xúc phạm tới cô gái này.
Nói thật ra, tướng mạo của nàng động lòng người, ngữ âm trong veo, Tuyên vương tử có điểm hạ không được cái quyết tâm này.
Chờ đã? Nếu như ta không muốn thi triển đòn sát thủ này với nàng, vậy đến thổ thành rồi, có lẽ nào chạm mặt thế tử Tề quốc…
Đúng đúng đúng! Một khi thành công, ta trái lại có thể uy hiếp bọn họ!
Tuyên vương tử tâm hoa nộ phóng, trong giây lát ý thức được có một khả năng lật ngược tình thế, lập tức hưng phấn hầu như muốn thét ra ngoài.
May mắn nhờ kinh nghiệm sinh hoạt trong vương thất thật nhiều năm, rèn đúc ra năng lực khi xử sự nhất định không được kích động, Tuyên vương tử cảm thụ được cổ hàn ý giữa yết hầu kia càng sâu, làm ra dáng dấp bất đắc dĩ, chậm rãi thúc giục tọa kỵ đi về hướng thổ thành.
Người đạt được đến địa vị như bọn họ, ai cũng có chút điểm công phu áp đáy hòm gì đó.
Khi thời điểm Ngô Minh tự cho là gian kế được như ý, không biết Tuyên vương tử đã mưu đồ sách lược ở tuyệt địa mà phản công.
Bốn vị cao thủ chính đang lăng không so chiêu, rất nhanh đều nhận thấy được cảnh tượng quái dị bên dưới mặt đất.
Một con ngựa ba người cưỡi, nhưng không có chạy về phía vòng vây quân doanh Vũ quốc, mà là thả vó ngựa chậm rãi hướng phía thổ thành phía trước tiến lên.
Bị uy hiếp trên yên ngựa chính là Tuyên vương tử, bị một cây chủy thủ đặt ở yết hầu mà cả người cứng còng. Ngồi sau lưng của hắn là Ngô Minh, mà trên đầu vai Ngô Minh vắt ngang Sở nữ tướng. Sở nữ tướng trong miệng quở trách chi thanh không ngừng, tựa hồ đang không ngừng ai oán Ngô Minh không nên không thủ tín.
“Chuyện gì xảy ra?” Lão Lộc kinh hô một tiếng. Hắn phát giác phía sau không thích hợp. Phát hiện chủ tử mà mình vốn nên thiếp thân bảo vệ tựa hồ bị uy hiếp!
Lão Lộc vừa phân tâm, thi triển huyền khí trong tay hơi có trì trệ, nhất thời tại quả đấm trực diện của Bi Thu lão giả ăn thua thiệt, kêu lên một tiếng đau đớn khóe miệng phún máu, bị đánh đến bay rớt ra ngoài.
Hạc lão còn đỡ, miễn cưỡng bứt trở ra.
Lão Lộc không có để ý thương thế của mình, chỉ là tới gần tọa kỵ Tuyên vương tử.
“Này, chớ làm loạn. Ta biết ngươi là lão Lộc, nhưng cây chủy thủ này nhận thức ngươi sao?” Ngô Minh cao giọng kêu một tiếng.
Lão Lộc cùng Hạc lão cố chấp tại năm bước ngoài ngừng thân hình quan sát, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Ngô Minh, trong lúc nhất thời muốn nói cái gì cũng đều không nói ra được.
Trong lòng bọn họ hối hận, đặc biệt lão Lộc, đại hận mình tại sao rời khỏi bên cạnh Tuyên vương tử.
Lúc này hai vị nguyệt cấp lão giả cùng sư môn có thể coi như là đồng bệnh tương liên, vốn chủ tử mà mình phải bảo vệ đều bị một tiểu nha đầu bắt cóc.
Bên kia, Bi Thu lão giả và Tàn Đông lão giả nhìn trợn tròn mắt.
“A? Nàng không phải là quật cường làm phản a?” Tàn Đông lão giả sững sờ.
“Cái gì? Ngươi cho rằng nàng làm phản?” Bi Thu lão giả vừa nghe giật mình: “Trách không được ngươi mới vừa rồi hạ thủ nặng như vậy. Được rồi, ngươi không biết nàng?”
“Ách… Không biết.” Tàn Đông lão giả hai tay mở ra.
Tàn Đông lão giả với Ngô Minh, thật đúng là không biết.
Trong tứ đại cận vệ, chỉ Tàn Đông lão giả bởi vì công pháp đang đột phá cửa khẩu tân nguyệt giai trung đoạn, trong thời gian này không có theo hành động cùng Tề vương và Tề Phi, cho nên chỉ là nghe nói qua có cái không tệ Tiêu Nhược Dao.
Bởi vì thời gian vội vàng, trước đó hắn liền không hiểu ra sao. Ngô Minh lại không có bại lộ tên thật, hắn liền cho là nàng là một cái nữ cao thủ mà Tề quốc an bài cho thế tử.
Bi Thu lão giả liếc mắt: “Ngươi yên tâm, tính là ngươi làm phản, nàng cũng sẽ không làm phản. Bằng không sư phụ nàng khẳng định thanh lý môn hộ.”
Những lời này là bị đè nén thanh âm. Tàn Đông lão giả minh bạch trong đó tất có duyên cớ, cũng liền tạm thời không hỏi.
Hai vị lão giả đáp xuống trên mặt đất, cùng lão Lộc và Hạc lão bảo trì khoảng cách nhất định, bốn vị cao thủ thành một cái hình chữ khí* vây quanh ngựa, chậm rãi hướng phía thổ thành di động. (*khí – 器 là một từ có nghĩa, lật lại sẽ thấy giống hình con chó và có 4 cái miệng vây quanh, nghĩa là tiếng sủa của con chó)
Đương nhiên, dùng chữ khí này hình dung không quá thỏa đáng, bởi vì không thể nào có con chó ở chính giữa được, chỉ là một cách so sánh khác. Nếu như miễn cưỡng hình dung, trung gian chắc là chữ hai nữ một nam*, mang ý trêu đùa dây dưa. Hơi có chút sát thực tế cùng tình huống hiện tại. (*嫐)
Trên thổ thành, mọi người bắt đầu nhìn ra chân tướng, thế tử đi đầu vui mừng một trận.
Ngô Minh uy hiếp lão Lộc, Hạc lão cùng cận vệ của Tuyên vương tử dừng ở ngoài hai trăm bước.
Bi Thu, Tàn Đông hai vị lão giả hiệp trợ Ngô Minh đem người áp lên đầu thành đi.
Thế tử tiến lên kích động cảm kích Ngô Minh: “Cái này, cái này… Tại hạ có tài đức gì, có thể khiến cô nương cam lòng mạo hiểm lớn như vậy!”
Hắn kích động cũng không biết nên nói cái gì.
“Ta vừa thấy, cái thành đất này của các ngươi tứ cố vô thân*, binh lương đứt từng khúc, lương thảo cũng trống không, giếng cũng trống không, bị vây dưới trạng thái vườn không nhà trống a, ta làm sao có thể mặc kệ?” Ngô Minh gật gù đắc ý cười nói. (*ý nói bị bao vây cô lập)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.