Chương 427: Chương 427: Mở miệng nói chuyện? Thương Linh thanh âm?
Nguyệt Hạ Tiểu Dương
19/08/2018
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Nghe được cái nhắc nhở này, Ngô Minh trong lòng kêu to không ổn. Cốc chủ Ma Âm Cốc khống chế âm, đã đạt đến trình độ tương tự với sóng siêu âm hoặc tần sóng âm, chính là dựa vào gợn sóng trong không khí để truyền ảnh hưởng, khó có thể dùng phương pháp đơn giản như đóng thính giác đến phòng ngự.
Tạm thời lấy được an ủi duy nhất chính là, tiến hóa khung máy móc còn đồng thời nhắc nhở: ( đang trong quá trình học tập khống chế âm luật của Ma Âm Cốc, tiến triển vốn dĩ chậm chạp, nhưng khi chiếm được công pháp song tu phụ trợ sau liền gia tốc. Hiện tại tiến độ phân tích học tập là 45%.)
Thế nhưng khoảng cách với tỷ lệ học tập 100% còn kém quá xa. Tiến hóa khung máy móc nếu như không đạt tới 100%, cũng giống như chưa có được học vậy, nửa bản công pháp gà mờ căn bản không có ý nghĩa gì.
“Đáng ghét!” Không kịp nghĩ nhiều, Ngô Minh nỗ lực muốn lắc lắc đầu cho tỉnh táo.
Nhưng thân thể trì độn làm động tác lắc đầu của nàng đều cảm thấy rất chậm chạp, trong ánh mắt nhưng vẫn là một mảnh cảnh sắc có chút mông lung. Loáng thoáng chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh người đối diện, nhưng có cái động tác cụ thể gì đều nhìn không rõ lắm.
Mục Thanh Nhã cũng là bị Ma Mị thanh âm quấy nhiễu, tuy rằng không phải đối tượng công kích trọng điểm, nhưng đẳng cấp huyền khí cùng thể chất kém xa Ngô Minh, vì lẽ đó đầu óc choáng váng đều là ảo ảnh. Các loại cảnh tượng kỳ quái lạ lùng bắt đầu xuất hiện ở trong đầu nàng. May là nàng vẫn chưa lấy chồng, thể chất thuần âm đối với Ma Mị thanh âm là điểm mấu chốt có kháng lực mê hoặc nhất định, còn không đến mức quá nhanh trầm luân vào bên trong ảo ảnh mặc người xâu xé.
Trước mắt Ngô Minh căn bản không có hiện ra cái ảo ảnh gì, bởi vì tác động của Ma Âm tới khung máy móc của nàng tuyệt nhiên không giống với người bình thường, chỉ là các bộ phận cảm quan cùng hệ thống điều khiển xuất hiện quấy nhiễu. Thật giống như hình ảnh phía trước màn hình, lúc thì rõ ràng lúc thì nhòe đi, mà khả năng khống chế thân thể cũng là lúc được lúc không.
“Lão già đáng chết, ngươi muốn đánh liền đánh, chơi âm nhưng không tính hảo hán!” Ngô Minh trong miệng kêu loạn.
Ba cái con đàn bà này đều có định lực thật mạnh. Ân cốc chủ tự nhiên không trả lời Ngô Minh, nhưng ép không được kinh ngạc trong lòng.
Mức độ Ma Mị thanh âm bình thường dĩ nhiên không thể hoàn toàn khống chế các nàng?
Ân cốc chủ triển khai Ma Mị thanh âm, còn không phải là cấp bậc cao nhất của hắn. Bởi vì ở cuộc đại chiến trần ai hai mươi năm trước, sau khi trận chiến sắp kết thúc Ân cốc chủ nỗ lực đem gia tộc Liên Âm thiên địch này đuổi cùng giết tận, nhưng gặp phải Trượng Kiếm Tông cản trở.
Ân cốc chủ tự tin Ma Mị thanh âm có thể nói là nhất tuyệt, lại mưu toan cùng tông chủ đối đầu. Kết quả bị tông chủ thu thập mấy lần, thậm chí còn bị trọng thương. Vì lẽ đó không thể không cho gia tộc Liên Âm một con đường sống.
Bởi vì gặp phải sự áp đảo quá mức mạnh mẽ nghiền nát lòng tự cao của hắn, từ đó về sau không chỉ kinh mạch bị hao tổn càng tệ hơn là tâm cảnh hỗn loạn. Hai mươi năm trước là giai đoạn nguyệt giai trăng non, đến nay vẫn cứ ràng buộc ở đây, công lực liền không tiến thêm tấc nào nữa. Càng dẫn đến hắn khó có thể toàn lực thi triển công pháp, bằng không đan điền sẽ đau đớn như sắp nứt.
Vì lẽ đó phần lớn thời gian, hắn chỉ lấy cây sáo tử ngọc phát ra mức độ Ma Mị thanh âm bình thường, mà không dùng tới vu trên lưng.
Hai mươi năm qua hắn tìm bí phương hoặc công pháp song tu khắp nơi. Cũng không thể trị liệu việc huyền võ bị chói chặt. Lần này gặp được Ngô Minh hạt giống song tu tốt như vậy, hắn ở bên quan sát hồi lâu mới đứng ra, tự nhiên là muốn chắc chắn chiếm được, mưu đồ vì mình làm chất xúc tác đột phá bức bình cảnh cảnh giới.
Không nghĩ tới trên mặt võ kỹ không địch lại Tiêu Nhược Dao, lại không dám dùng huyền khí quá mức, nhưng Ma Mị thanh âm nhất thời lại cũng không thấy hiệu quả?
Ân cốc chủ hiện tại thổi ra tiếng sáo tử ngọc. Là mưu tính để cho đám người Ngô Minh bị khống chế, trong tiếng sáo âm thầm ám chỉ các nàng chủ động chậm rãi đi tới. Nếu là hoàn toàn trúng Ma Mị thanh âm rồi, dĩ nhiên là sẽ như nô bộc vậy ngoan ngoãn làm theo.
Tộc trưởng gia tộc Liên Âm tự nhiên không cần phải nói, cái cô gái trẻ kia của gia tộc Liên Âm kia bởi vì liên quan tới huyết mạch hơi có kháng tính cũng có thể lý giải, không nghĩ tới chính là Tiêu Nhược Dao dĩ nhiên cũng có thể không bị ảo ảnh quấy nhiễu, quả nhiên là ăn qua một loại dược trân cấp bậc thiên tài địa bảo nào đó mới sẽ có hiệu quả này chứ?
Không quan trọng lắm, triển khai một lúc nhiều Ma Mị thanh âm là có thể.
Ân cốc chủ tiếp tục thổi tử ngọc địch.
Công lực yếu nhất Mục Thanh Nhã dần dần không chịu nổi. Thậm chí cả người cũng không chịu nghe lời bản thân khống chế chậm rãi đi về phía trước. Chỉ là ý thức mãnh liệt chống cự, càng bắt đầu khiến nàng chịu nội thương, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Tộc trưởng bên kia cũng chẳng khả quan hơn là mấy, cả người lảo đảo bất cứ lúc nào cũng đều muốn mất đi khống chế.
Ân cốc chủ thấy có hiệu quả, lập tức lại thêm không ít công lực, hơn nữa bắt đầu ở bên trong Ma Mị thanh âm gia nhập ám chỉ cởi quần áo.
Một bên Âm công tử cùng Sanh lão bị thương tại người, mặc dù là công pháp bổn môn dĩ nhiên cũng không chịu đựng được, nằm trên đất còn muốn không nhịn được bắt đầu cởi áo tháo dây lưng. Rất nhanh thân trên đã đại rộng mở.
Đương nhiên cái này cũng là bởi vì trong lòng bọn họ có tâm ma, mới dễ dàng trúng Ma Mị thanh âm như vậy.
Mục thanh nhã và tộc trưởng tinh thần bắt đầu hoảng hốt, tay có chút không bị khống chế run rẩy giơ lên…
“Oa oa oa oa ——” Ngô Minh tuy rằng không biết hai nàng rơi vào trạng thái nguy hiểm, nhưng cũng hiểu được giờ khắc này phải nghĩ biện pháp, liền bắt đầu cao giọng kêu loạn, nỗ lực dùng âm thanh quấy rầy đối phương.
Bởi vì nàng đã đóng thính giác, không biết tộc trưởng đã sớm tung hai tạc đạn kết quả cũng là thất bại.
Quấy nhiễu vẫn còn. Ngô Minh rất nhanh biết mình kêu loạn không có hiệu quả, vội vã lại dùng các loại ca khúc tới thử làm phân tâm Ân cốc chủ.
“Ừ —— a ồ a ồ hey—— a tê đắc a tê đắc a tê đắc lạc đắc lạc đắc a tê đắc a tê đắc…” Ngô Minh bắt đầu hát thần khúc 《 thấp thỏm 》. (*được trình bày bởi ca sĩ Cung Lâm Na)
Cái này ngược lại là khiến Ân cốc chủ sững sờ.
Cái giai điệu gì thế này? Nghe giống như quỷ kêu vậy. Hắn chỉ là hơi phân thần một chút, liền tiếp tục thổi lên.
Nhưng nhờ cái phân tâm này, tuy không đủ để Ngô Minh phản kích. Nhưng tộc trưởng gia tộc Liên Âm lại nắm lấy cơ hội này.
“A ————” Vị lão bà tộc trưởng năm nay đã quá bốn mươi này vượt qua dự liệu của tất cả mọi người, lại có thể mở miệng phát âm.
Một trận trung âm nữ tử giống như xuyên thấu âm thanh vậy, ở bên trong gợn sóng Ma Mị thanh âm giãy dụa mà lên, tiếp đó chẳng khác nào mặt hồ nước đang lẳng lặng bị một cục đá rời vào gây nên quyển quyển sóng lớn.
Thời khắc này cũng thật là then chốt, tay Mục Thanh Nhã đã run run đặt ở trên y phục mình, chỉ là dùng sự rụt rè thục nữ mạnh mẽ kiên trì hồi lâu.
Ân cốc chủ bỗng nhiên cảm thấy tâm thần một trận hỗn loạn, huyền khí vận hành trong cơ thể tới duy trì Ma Mị thanh âm bị nghẹt, tiếng địch nhất thời vì đó mà cứng lại.
Liền chỉ dừng lại trong nháy mắt như thế, tiếng aaa của tộc trưởng truyền vào trong tai của hắn, nhất thời làm Ân cốc chủ như bị trúng một đòn nghiêm trọng vậy, lảo đảo lùi về sau hai bước.
“Thương Linh thanh âm?” Ân cốc chủ ngơ ngác, bỏ xuống sáo tử ngọc, xoạt lần đầu tiên đem vu sau lưng lấy ra.
Đối phương có thể trở thành tộc trưởng gia tộc Liên Âm, quả nhiên có tài năng! Lẽ nào nàng đã lĩnh ngộ được Thương Linh thanh âm, nhưng vẫn ẩn nhẫn đến nay sao?
Ân cốc chủ chấn kinh không nhỏ. Vừa nghĩ tới loại khả năng này sau nhất thời lại nhảy ra vọt mười mấy bước, làm tốt chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể đào tẩu.
Thế nhưng, nàng không phải dây thanh bị phá hỏng sao? Năm đó nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, chính mình còn thấy tận mắt nàng chịu hình! Trong lòng Ân cốc chủ không nghĩ ra.
Còn không chờ Ân cốc chủ hoặc chạy, hoặc liều mạng thi triển Ma Mỵ chi âm đẳng cấp cao nhất, thì chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.
“Khục khục khục ——” Tộc trưởng gia tộc Liên Âm nhưng ho lên mấy tiếng, âm a kinh người mới nãy nhất thời im bặt đi.
Chuyện gì xảy ra? Không phải Thương Linh thanh âm? Ân cốc chủ trong lòng kinh ngạc, cũng không dám tùy tiện đi tới, chỉ lo trúng phải cái cạm bẫy gì.
Tộc trưởng gia tộc Liên Âm lảo đảo vài bước, nhằm phía Mục Thanh Nhã vội vàng nói: “Thanh, Thanh Nhã! Khục khục, các ngươi mau theo lời ta nói lúc nãy mà làm, ta, ta ở lại cản hắn! Khục khục.”
Trong tay nàng thủ ngữ cũng liên tục, vội vã khoa tay nói: “Mau vào động thả xuống đoạn long thạch! Bằng không chúng ta đều phải chết ở chỗ này!”
Mục Thanh Nhã không dám tin tưởng tộc trưởng lại có thể mở miệng nói chuyện, lại càng không chịu bỏ lại tộc trưởng trốn vào bên trong động.
Tộc trưởng không có thời gian giải thích quá nhiều, vội vàng cầm lấy tay Mục Thanh Nhã liền hướng trong động đi. Trong lúc vội vàng, nàng từ trên tay trái mình tháo xuống món đồ gì, nhét vào trong tay Mục Thanh Nhã.
Tộc trưởng ở năm đó dưới sự đề điểm của lão tộc trưởng, đã từng học được da lông Thương Linh thanh âm đệ nhất âm.
Hiện tại điểm da lông này triển khai ra, tuy rằng chỉ thuộc về hữu danh vô thực hàng lởm, nhưng tính thiên địch khắc chế đủ để ảnh hưởng Ma Mị thanh âm một thoáng, thậm chí khiến Ân cốc chủ sợ đến mức thảng thốt tự lùi mười mấy bước.
Hiện tại điều tộc trưởng muốn giành lấy, tựa là để Mục Thanh Nhã cùng Tiêu Nhược Dao hai người an toàn trốn vào sơn động, chính mình quyết tử thủ ở cửa động cho đến tận lúc đoạn long nhai hạ xuống.
Ngô Minh nhưng phản ứng lại kịp: Tộc trưởng khẳng định đã là làm một chuyện cố gắng hết sức nào đó, nàng thực tế cũng không đủ thực lực đối kháng Ân cốc chủ!
“Chúng ta mau vào đi!” Ngô Minh thân thể đã khôi phục bình thường, bay vọt tới ôm ngang lấy eo ếch Mục Thanh Nhã cùng tộc trưởng, trong thời gian ngắn nhảy vào bên trong động.
Ô —————
Tiếng vu vang lên, Ân cốc chủ mấy chục năm lõi đời, cũng là phản ứng cực nhanh, lập tức vừa thổi vu vừa gấp đuổi tới.
May là vừa nãy hắn chột dạ nhảy ra trốn rất xa, nếu không bằng nguyệt giai huyền khí của hắn, chỉ sợ ngay cả cơ hội chạy trốn vào sơn động của Ngô Minh cũng đều không có.
Tộc trưởng gia tộc Liên Âm đột nhiên từ bên trong vòng tay Ngô Minh giãy dụa đi ra, động tác nhanh chóng ở trên tảng đá nơi cơ quan cửa sơn động kia vỗ một cái.
Đó là đoạn long thạch chắn cửa!
Tiếp theo cả người nàng không lùi mà tiến tới, vọt tới cửa động đón Ân cốc chủ đang dữ tợn vọt tới, há mồm phóng thích Thương Linh thanh âm có chút nhỏ giọt đứt quãng: “A ———— “
Nàng tự biết trúng độc đã sâu, lại cường thúc Thương Linh thanh âm vẫn chưa học được, mình coi như sống tiếp cũng là phế nhân, chỉ có thể đem hi vọng ký thác cho Mục Thanh Nhã cùng Tiêu Nhược Dao.
Một trận tiếng cơ quan vang lên, cửa sơn động bắt đầu rung động.
Ân cốc chủ đang toàn lực thôi thúc Ma Mị thanh âm, giờ khắc này thấy các nàng trốn vào sơn động biết tất có hậu chiêu, không còn dám làm bất kỳ hành động nhượng bộ nào nữa, nhắm mắt thổi vu vọt tới.
Tộc trưởng hai mắt trợn trừng, há mồm phát ra âm a, đồng thời mở ra hai tay cứng rắn chống đỡ ở cửa.
Đây chỉ là sự tình diễn ra trong nháy mắt.
Nếu là tộc trưởng không xung phong lên trước lấy Thương Linh thanh âm ảnh hưởng Ân cốc chủ, chỉ sợ người sau đã phải chấm dứt thân pháp cực nhanh vọt vào bên trong động.
“Trở vào!” Ngô Minh vội vàng muốn đem tộc trưởng kéo trở vào, nhưng tảng đá cửa động đã ầm ầm hạ xuống.
Mục Thanh Nhã vội vàng lôi Ngô Minh một cái, lúc này mới hiểm hiểm tránh khỏi cự thạch nghiền nát.
Nhưng còn tộc trưởng, bởi bướng bỉnh đứng ở cửa động trong phạm vi đá tảng đập xuống, lấy thanh âm ảnh hưởng thế tiến công của Ân cốc chủ một thoáng.
Oanh ————
Đá tảng hạ xuống!
Tộc trưởng bị đập trúng, không thể may mắn thoát khỏi.
Mặt đất chỗ sơn động rung chuyển dữ dội, Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã cũng lảo đảo bất ổn.
Khí tức dày đặc bụi bặm xông vào mũi, cửa động bị phong bế, chu vi rơi vào một màu đen kịt.
Trong bóng tối, nước mắt Mục Thanh Nhã không ngừng nhỏ xuống.
Vừa nãy trong nháy mắt lúc đá tảng hạ xuống, Mục Thanh Nhã rõ ràng nhìn thấy tộc trưởng quay đầu lại hướng nàng nở nụ cười…
Edit: Bồng Bồng
Nghe được cái nhắc nhở này, Ngô Minh trong lòng kêu to không ổn. Cốc chủ Ma Âm Cốc khống chế âm, đã đạt đến trình độ tương tự với sóng siêu âm hoặc tần sóng âm, chính là dựa vào gợn sóng trong không khí để truyền ảnh hưởng, khó có thể dùng phương pháp đơn giản như đóng thính giác đến phòng ngự.
Tạm thời lấy được an ủi duy nhất chính là, tiến hóa khung máy móc còn đồng thời nhắc nhở: ( đang trong quá trình học tập khống chế âm luật của Ma Âm Cốc, tiến triển vốn dĩ chậm chạp, nhưng khi chiếm được công pháp song tu phụ trợ sau liền gia tốc. Hiện tại tiến độ phân tích học tập là 45%.)
Thế nhưng khoảng cách với tỷ lệ học tập 100% còn kém quá xa. Tiến hóa khung máy móc nếu như không đạt tới 100%, cũng giống như chưa có được học vậy, nửa bản công pháp gà mờ căn bản không có ý nghĩa gì.
“Đáng ghét!” Không kịp nghĩ nhiều, Ngô Minh nỗ lực muốn lắc lắc đầu cho tỉnh táo.
Nhưng thân thể trì độn làm động tác lắc đầu của nàng đều cảm thấy rất chậm chạp, trong ánh mắt nhưng vẫn là một mảnh cảnh sắc có chút mông lung. Loáng thoáng chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh người đối diện, nhưng có cái động tác cụ thể gì đều nhìn không rõ lắm.
Mục Thanh Nhã cũng là bị Ma Mị thanh âm quấy nhiễu, tuy rằng không phải đối tượng công kích trọng điểm, nhưng đẳng cấp huyền khí cùng thể chất kém xa Ngô Minh, vì lẽ đó đầu óc choáng váng đều là ảo ảnh. Các loại cảnh tượng kỳ quái lạ lùng bắt đầu xuất hiện ở trong đầu nàng. May là nàng vẫn chưa lấy chồng, thể chất thuần âm đối với Ma Mị thanh âm là điểm mấu chốt có kháng lực mê hoặc nhất định, còn không đến mức quá nhanh trầm luân vào bên trong ảo ảnh mặc người xâu xé.
Trước mắt Ngô Minh căn bản không có hiện ra cái ảo ảnh gì, bởi vì tác động của Ma Âm tới khung máy móc của nàng tuyệt nhiên không giống với người bình thường, chỉ là các bộ phận cảm quan cùng hệ thống điều khiển xuất hiện quấy nhiễu. Thật giống như hình ảnh phía trước màn hình, lúc thì rõ ràng lúc thì nhòe đi, mà khả năng khống chế thân thể cũng là lúc được lúc không.
“Lão già đáng chết, ngươi muốn đánh liền đánh, chơi âm nhưng không tính hảo hán!” Ngô Minh trong miệng kêu loạn.
Ba cái con đàn bà này đều có định lực thật mạnh. Ân cốc chủ tự nhiên không trả lời Ngô Minh, nhưng ép không được kinh ngạc trong lòng.
Mức độ Ma Mị thanh âm bình thường dĩ nhiên không thể hoàn toàn khống chế các nàng?
Ân cốc chủ triển khai Ma Mị thanh âm, còn không phải là cấp bậc cao nhất của hắn. Bởi vì ở cuộc đại chiến trần ai hai mươi năm trước, sau khi trận chiến sắp kết thúc Ân cốc chủ nỗ lực đem gia tộc Liên Âm thiên địch này đuổi cùng giết tận, nhưng gặp phải Trượng Kiếm Tông cản trở.
Ân cốc chủ tự tin Ma Mị thanh âm có thể nói là nhất tuyệt, lại mưu toan cùng tông chủ đối đầu. Kết quả bị tông chủ thu thập mấy lần, thậm chí còn bị trọng thương. Vì lẽ đó không thể không cho gia tộc Liên Âm một con đường sống.
Bởi vì gặp phải sự áp đảo quá mức mạnh mẽ nghiền nát lòng tự cao của hắn, từ đó về sau không chỉ kinh mạch bị hao tổn càng tệ hơn là tâm cảnh hỗn loạn. Hai mươi năm trước là giai đoạn nguyệt giai trăng non, đến nay vẫn cứ ràng buộc ở đây, công lực liền không tiến thêm tấc nào nữa. Càng dẫn đến hắn khó có thể toàn lực thi triển công pháp, bằng không đan điền sẽ đau đớn như sắp nứt.
Vì lẽ đó phần lớn thời gian, hắn chỉ lấy cây sáo tử ngọc phát ra mức độ Ma Mị thanh âm bình thường, mà không dùng tới vu trên lưng.
Hai mươi năm qua hắn tìm bí phương hoặc công pháp song tu khắp nơi. Cũng không thể trị liệu việc huyền võ bị chói chặt. Lần này gặp được Ngô Minh hạt giống song tu tốt như vậy, hắn ở bên quan sát hồi lâu mới đứng ra, tự nhiên là muốn chắc chắn chiếm được, mưu đồ vì mình làm chất xúc tác đột phá bức bình cảnh cảnh giới.
Không nghĩ tới trên mặt võ kỹ không địch lại Tiêu Nhược Dao, lại không dám dùng huyền khí quá mức, nhưng Ma Mị thanh âm nhất thời lại cũng không thấy hiệu quả?
Ân cốc chủ hiện tại thổi ra tiếng sáo tử ngọc. Là mưu tính để cho đám người Ngô Minh bị khống chế, trong tiếng sáo âm thầm ám chỉ các nàng chủ động chậm rãi đi tới. Nếu là hoàn toàn trúng Ma Mị thanh âm rồi, dĩ nhiên là sẽ như nô bộc vậy ngoan ngoãn làm theo.
Tộc trưởng gia tộc Liên Âm tự nhiên không cần phải nói, cái cô gái trẻ kia của gia tộc Liên Âm kia bởi vì liên quan tới huyết mạch hơi có kháng tính cũng có thể lý giải, không nghĩ tới chính là Tiêu Nhược Dao dĩ nhiên cũng có thể không bị ảo ảnh quấy nhiễu, quả nhiên là ăn qua một loại dược trân cấp bậc thiên tài địa bảo nào đó mới sẽ có hiệu quả này chứ?
Không quan trọng lắm, triển khai một lúc nhiều Ma Mị thanh âm là có thể.
Ân cốc chủ tiếp tục thổi tử ngọc địch.
Công lực yếu nhất Mục Thanh Nhã dần dần không chịu nổi. Thậm chí cả người cũng không chịu nghe lời bản thân khống chế chậm rãi đi về phía trước. Chỉ là ý thức mãnh liệt chống cự, càng bắt đầu khiến nàng chịu nội thương, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Tộc trưởng bên kia cũng chẳng khả quan hơn là mấy, cả người lảo đảo bất cứ lúc nào cũng đều muốn mất đi khống chế.
Ân cốc chủ thấy có hiệu quả, lập tức lại thêm không ít công lực, hơn nữa bắt đầu ở bên trong Ma Mị thanh âm gia nhập ám chỉ cởi quần áo.
Một bên Âm công tử cùng Sanh lão bị thương tại người, mặc dù là công pháp bổn môn dĩ nhiên cũng không chịu đựng được, nằm trên đất còn muốn không nhịn được bắt đầu cởi áo tháo dây lưng. Rất nhanh thân trên đã đại rộng mở.
Đương nhiên cái này cũng là bởi vì trong lòng bọn họ có tâm ma, mới dễ dàng trúng Ma Mị thanh âm như vậy.
Mục thanh nhã và tộc trưởng tinh thần bắt đầu hoảng hốt, tay có chút không bị khống chế run rẩy giơ lên…
“Oa oa oa oa ——” Ngô Minh tuy rằng không biết hai nàng rơi vào trạng thái nguy hiểm, nhưng cũng hiểu được giờ khắc này phải nghĩ biện pháp, liền bắt đầu cao giọng kêu loạn, nỗ lực dùng âm thanh quấy rầy đối phương.
Bởi vì nàng đã đóng thính giác, không biết tộc trưởng đã sớm tung hai tạc đạn kết quả cũng là thất bại.
Quấy nhiễu vẫn còn. Ngô Minh rất nhanh biết mình kêu loạn không có hiệu quả, vội vã lại dùng các loại ca khúc tới thử làm phân tâm Ân cốc chủ.
“Ừ —— a ồ a ồ hey—— a tê đắc a tê đắc a tê đắc lạc đắc lạc đắc a tê đắc a tê đắc…” Ngô Minh bắt đầu hát thần khúc 《 thấp thỏm 》. (*được trình bày bởi ca sĩ Cung Lâm Na)
Cái này ngược lại là khiến Ân cốc chủ sững sờ.
Cái giai điệu gì thế này? Nghe giống như quỷ kêu vậy. Hắn chỉ là hơi phân thần một chút, liền tiếp tục thổi lên.
Nhưng nhờ cái phân tâm này, tuy không đủ để Ngô Minh phản kích. Nhưng tộc trưởng gia tộc Liên Âm lại nắm lấy cơ hội này.
“A ————” Vị lão bà tộc trưởng năm nay đã quá bốn mươi này vượt qua dự liệu của tất cả mọi người, lại có thể mở miệng phát âm.
Một trận trung âm nữ tử giống như xuyên thấu âm thanh vậy, ở bên trong gợn sóng Ma Mị thanh âm giãy dụa mà lên, tiếp đó chẳng khác nào mặt hồ nước đang lẳng lặng bị một cục đá rời vào gây nên quyển quyển sóng lớn.
Thời khắc này cũng thật là then chốt, tay Mục Thanh Nhã đã run run đặt ở trên y phục mình, chỉ là dùng sự rụt rè thục nữ mạnh mẽ kiên trì hồi lâu.
Ân cốc chủ bỗng nhiên cảm thấy tâm thần một trận hỗn loạn, huyền khí vận hành trong cơ thể tới duy trì Ma Mị thanh âm bị nghẹt, tiếng địch nhất thời vì đó mà cứng lại.
Liền chỉ dừng lại trong nháy mắt như thế, tiếng aaa của tộc trưởng truyền vào trong tai của hắn, nhất thời làm Ân cốc chủ như bị trúng một đòn nghiêm trọng vậy, lảo đảo lùi về sau hai bước.
“Thương Linh thanh âm?” Ân cốc chủ ngơ ngác, bỏ xuống sáo tử ngọc, xoạt lần đầu tiên đem vu sau lưng lấy ra.
Đối phương có thể trở thành tộc trưởng gia tộc Liên Âm, quả nhiên có tài năng! Lẽ nào nàng đã lĩnh ngộ được Thương Linh thanh âm, nhưng vẫn ẩn nhẫn đến nay sao?
Ân cốc chủ chấn kinh không nhỏ. Vừa nghĩ tới loại khả năng này sau nhất thời lại nhảy ra vọt mười mấy bước, làm tốt chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể đào tẩu.
Thế nhưng, nàng không phải dây thanh bị phá hỏng sao? Năm đó nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, chính mình còn thấy tận mắt nàng chịu hình! Trong lòng Ân cốc chủ không nghĩ ra.
Còn không chờ Ân cốc chủ hoặc chạy, hoặc liều mạng thi triển Ma Mỵ chi âm đẳng cấp cao nhất, thì chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.
“Khục khục khục ——” Tộc trưởng gia tộc Liên Âm nhưng ho lên mấy tiếng, âm a kinh người mới nãy nhất thời im bặt đi.
Chuyện gì xảy ra? Không phải Thương Linh thanh âm? Ân cốc chủ trong lòng kinh ngạc, cũng không dám tùy tiện đi tới, chỉ lo trúng phải cái cạm bẫy gì.
Tộc trưởng gia tộc Liên Âm lảo đảo vài bước, nhằm phía Mục Thanh Nhã vội vàng nói: “Thanh, Thanh Nhã! Khục khục, các ngươi mau theo lời ta nói lúc nãy mà làm, ta, ta ở lại cản hắn! Khục khục.”
Trong tay nàng thủ ngữ cũng liên tục, vội vã khoa tay nói: “Mau vào động thả xuống đoạn long thạch! Bằng không chúng ta đều phải chết ở chỗ này!”
Mục Thanh Nhã không dám tin tưởng tộc trưởng lại có thể mở miệng nói chuyện, lại càng không chịu bỏ lại tộc trưởng trốn vào bên trong động.
Tộc trưởng không có thời gian giải thích quá nhiều, vội vàng cầm lấy tay Mục Thanh Nhã liền hướng trong động đi. Trong lúc vội vàng, nàng từ trên tay trái mình tháo xuống món đồ gì, nhét vào trong tay Mục Thanh Nhã.
Tộc trưởng ở năm đó dưới sự đề điểm của lão tộc trưởng, đã từng học được da lông Thương Linh thanh âm đệ nhất âm.
Hiện tại điểm da lông này triển khai ra, tuy rằng chỉ thuộc về hữu danh vô thực hàng lởm, nhưng tính thiên địch khắc chế đủ để ảnh hưởng Ma Mị thanh âm một thoáng, thậm chí khiến Ân cốc chủ sợ đến mức thảng thốt tự lùi mười mấy bước.
Hiện tại điều tộc trưởng muốn giành lấy, tựa là để Mục Thanh Nhã cùng Tiêu Nhược Dao hai người an toàn trốn vào sơn động, chính mình quyết tử thủ ở cửa động cho đến tận lúc đoạn long nhai hạ xuống.
Ngô Minh nhưng phản ứng lại kịp: Tộc trưởng khẳng định đã là làm một chuyện cố gắng hết sức nào đó, nàng thực tế cũng không đủ thực lực đối kháng Ân cốc chủ!
“Chúng ta mau vào đi!” Ngô Minh thân thể đã khôi phục bình thường, bay vọt tới ôm ngang lấy eo ếch Mục Thanh Nhã cùng tộc trưởng, trong thời gian ngắn nhảy vào bên trong động.
Ô —————
Tiếng vu vang lên, Ân cốc chủ mấy chục năm lõi đời, cũng là phản ứng cực nhanh, lập tức vừa thổi vu vừa gấp đuổi tới.
May là vừa nãy hắn chột dạ nhảy ra trốn rất xa, nếu không bằng nguyệt giai huyền khí của hắn, chỉ sợ ngay cả cơ hội chạy trốn vào sơn động của Ngô Minh cũng đều không có.
Tộc trưởng gia tộc Liên Âm đột nhiên từ bên trong vòng tay Ngô Minh giãy dụa đi ra, động tác nhanh chóng ở trên tảng đá nơi cơ quan cửa sơn động kia vỗ một cái.
Đó là đoạn long thạch chắn cửa!
Tiếp theo cả người nàng không lùi mà tiến tới, vọt tới cửa động đón Ân cốc chủ đang dữ tợn vọt tới, há mồm phóng thích Thương Linh thanh âm có chút nhỏ giọt đứt quãng: “A ———— “
Nàng tự biết trúng độc đã sâu, lại cường thúc Thương Linh thanh âm vẫn chưa học được, mình coi như sống tiếp cũng là phế nhân, chỉ có thể đem hi vọng ký thác cho Mục Thanh Nhã cùng Tiêu Nhược Dao.
Một trận tiếng cơ quan vang lên, cửa sơn động bắt đầu rung động.
Ân cốc chủ đang toàn lực thôi thúc Ma Mị thanh âm, giờ khắc này thấy các nàng trốn vào sơn động biết tất có hậu chiêu, không còn dám làm bất kỳ hành động nhượng bộ nào nữa, nhắm mắt thổi vu vọt tới.
Tộc trưởng hai mắt trợn trừng, há mồm phát ra âm a, đồng thời mở ra hai tay cứng rắn chống đỡ ở cửa.
Đây chỉ là sự tình diễn ra trong nháy mắt.
Nếu là tộc trưởng không xung phong lên trước lấy Thương Linh thanh âm ảnh hưởng Ân cốc chủ, chỉ sợ người sau đã phải chấm dứt thân pháp cực nhanh vọt vào bên trong động.
“Trở vào!” Ngô Minh vội vàng muốn đem tộc trưởng kéo trở vào, nhưng tảng đá cửa động đã ầm ầm hạ xuống.
Mục Thanh Nhã vội vàng lôi Ngô Minh một cái, lúc này mới hiểm hiểm tránh khỏi cự thạch nghiền nát.
Nhưng còn tộc trưởng, bởi bướng bỉnh đứng ở cửa động trong phạm vi đá tảng đập xuống, lấy thanh âm ảnh hưởng thế tiến công của Ân cốc chủ một thoáng.
Oanh ————
Đá tảng hạ xuống!
Tộc trưởng bị đập trúng, không thể may mắn thoát khỏi.
Mặt đất chỗ sơn động rung chuyển dữ dội, Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã cũng lảo đảo bất ổn.
Khí tức dày đặc bụi bặm xông vào mũi, cửa động bị phong bế, chu vi rơi vào một màu đen kịt.
Trong bóng tối, nước mắt Mục Thanh Nhã không ngừng nhỏ xuống.
Vừa nãy trong nháy mắt lúc đá tảng hạ xuống, Mục Thanh Nhã rõ ràng nhìn thấy tộc trưởng quay đầu lại hướng nàng nở nụ cười…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.