Chương 213: Cô nương, ngươi là con sao biển sao?!
Nguyệt Hạ Tiểu Dương
17/08/2017
“Lão phu không dùng tới huyền khí, cũng có năng lực giáo huấn ngươi một phen.” Ông lão che mặt đem thân hình ưỡn một cái, cũng làm tương tự hướng về Ngô Minh đưa lên một tay thủ thế.
Cái thức thủ thế này của Ông lão nhìn như đơn giản nhưng lại vô cùng ảo diệu.
Vẻn vẹn là tay phải hướng ra phía ngoài vạch một cái, chân trái bước sang bên.
Tông Trí Liên mọi người nghe là không dùng huyền khí so chiêu, trong lòng an tâm một chút.
Bọn họ đối với ức thuật của Ngô Minh rất tin tưởng.
“Nếu ngươi không dùng tới huyền khí mà không đánh lại được ta, liền phải giúp bọn họ giải trừ kim độc huyền khí!” Ngô Minh hỏi xác nhận: “Nếu ta thua, liền cân nhắc việc ngươi đưa ra ba chuyện.”
“Được. Y theo lời ngươi nói vậy.” Ông lão che mặt hướng về Ngô Minh ngoắc ngoắc tay, cho nàng ra tay trước, đồng thời lạnh lùng nói: “Hừ, nha đầu kiêu ngạo. Lão phu ngày hôm nay liền để ngươi biết, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân!”
Tông chủ tựa là muốn giáo huấn Ngô Minh, thậm chí cân nhắc lúc động thủ muốn cho nàng chịu khổ.
Trên thực tế, tông chủ ông lão ở vừa nãy, cũng đối với Mục Thanh Nhã ba người cũng không có gieo xuống bom hẹn giờ huyền khí gì!
Hắn vẻn vẹn chỉ là rót một chút huyền khí vào, chẳng mấy chốc sẽ tiêu tan không còn hình bóng.
Hắn là tham khảo Ngô Minh dùng “Sinh tử phù” đối với Khiêm Quân Tử, Chương Gia Tam mọi người, nghĩ ra biện pháp đến đe dọa Ngô Minh như vậy.
Ngô Minh lúc đó dùng dược liệu gia vị lừa bịp đám người Khiêm Quân Tử, tông chủ đã sớm ám động huyền khí tra xét, đối với chân tướng hiểu rõ ở trong lòng.
Ngươi nha đầu này cũng biết lừa gạt người, ta liền đến lừa gạt ngươi.
Đi ra ngoài lăn lộn sớm muộn cũng cần phải trả giá, câu nói này tương đối có đạo lý. Chiêu thức Ngô Minh doạ người, lại bị tông chủ dùng ngược lại ở trên người chính mình.
Đương nhiên, nếu là tông chủ thích, bất cứ lúc nào cũng có thể thật sự gieo xuống bom huyền khí. Như Tông Trí Liên mọi người, đẳng cấp huyền khí chênh lệch quá to lớn căn bản là không có cách chống lại.
Đáng thương Ngô Minh vẫn còn đang suy tư cùng nguyệt giai huyền khí cấp bậc võ thánh đánh nhau, nửa điểm không qua loa được.
Nàng đem chiêu thức công pháp đã học được trong đầu hầu như trong thời gian ngắn xem lướt qua một lượt, hơn trăm loại võ kỹ hàng vạn chiêu thế, nàng cảm giác chỉ cần không dùng tới huyền khí, tuyệt đối không sợ ông lão này.
Ngô Minh cũng không nói nhiều, thân hình lao về phía trước bước nhanh mà động. Cánh tay trái lay động như cành liễu, khẩn thiết vung ra.
( khung máy móc phát hiện dục vọng chiến đấu mãnh liệt! Thiếu hụt khởi động chiến đấu, lấy thân thể nữ tính lin hoạt dẻo dai đẩy lên trạng thái tốt nhất bắt đầu chiến đấu!)
Trong đầu Ngô Minh vang lên một tiếng nhắc nhở.
Nàng trong nháy mắt cảm giác tứ chi trong giây lát toả sáng sức sống tràn trề, sau khi cánh tay đánh ra, phảng phất có các loại lực đạo có thể phát sinh vô số hậu chiêu.
“Xuân Dương Quyền Pháp!” Ông lão che mặt nhìn chiêu thức trên cánh tay trái Ngô Minh, kêu nhỏ một tiếng, biểu hiện chính mình rất quen thuộc quyền pháp này.
Loại động tác giống như cành liễu bồng bềnh này. Là đặc thù của《 xuân dương quyền pháp 》.
Ông lão che mặt dùng tay trái đem hai tay Ngô Minh tùy ý gạt một cái, xác thực là không có sử dụng bất kỳ huyền khí gì, chỉ dựa vào độ kiên cường dẻo dai của thân thể chống lại.
Cánh tay hai người đụng vào, oành phát sinh một tiếng va hưởng.
Ngạnh công? Mọi người được Lôi cung phụng nhấc đến ở bên cạnh quan chiến, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Năng lực phát sinh tiếng bắp thịt va chạm như vậy, làm sao cũng đều không tưởng tượng nổi sẽ là phát sinh từ cuộc đối chiến với một cái tiểu cô nương.
“Gân cốt ngược lại không tệ. Ồ?” Ông lão mới vừa nói một câu, còn chưa kịp kinh ngạc bắp thịt nàng lại dẻo dai như vậy, liền phát hiện cánh tay phải nữ hài đã thật nhanh lại công kích đến.
Cánh tay phải của nàng sau khi bên cánh tay trái bị ngăn, trong nháy mắt giống như có một người khác đang điều khiển vậy, thay đổi một loại chiêu thức võ kỹ khác chênh chếch công hướng về trước ngực trái ông lão.
“Thanh Lang Quyền?” Ông lão kinh thốt một tiếng, hai tay thật nhanh kéo trở về phòng thủ, ngăn Ngô Minh quyền thứ hai.
Chênh chếch đánh lén. Là đặc thù của Thanh Lang Quyền.
Quyền pháp của người bình thường, thường là tay trái tay phải hợp tác cùng xuất ra một loại quyền. Nhưng mà Ngô Minh giờ khắc này, tay trái tay phải lại xuất ra hai loại quyền pháp không đồng nhất.
May nhờ ông lão che mặt gân cốt linh hoạt, nếu là chần chờ một chút, chỉ sợ phải ăn thiệt thòi nhỏ.
Ngô Minh tiếp theo lại là một đòn quét chân, bức bách ông lão nhảy lui về phía sau, tiếp theo lại là một đòn hích vai.
Ông lão che mặt nhanh chóng lùi về phía bên cạnh, còn chưa kịp ổn định thân hình. Thân thể mềm mại của Ngô Minh giống như xà tinh vậy, nơi vòng eo đột nhiên xoay chuyển mạnh một cái, một cái chân khác đá ra một cái móc câu.
Mọi người nhìn đến đều choáng váng.
Trong thời gian không tới hai tức, thiếu nữ này lại dùng cánh tay trái cánh tay phải, đùi phải chân trái, tứ chi cùng lúc sử dụng bốn đòn công kích!
“《 vụ hành chiến pháp 》? 《 phiêu linh thối 》?” Ông lão che mặt nhất thời luống cuống tay chân, trong miệng nhưng hô lên tên gọi hai loại võ kỹ từ hai đòn chân Ngô Minh, cả kinh nói: “Ngươi làm sao tay trái tay phải sử dụng võ kỹ khác nhau? Liền ngay cả hai chân cũng đều có thể sử dụng chiêu số bất đồng?”
“Phân tâm đa dụng!” Ngô Minh hô quát một tiếng. Lại là kề sát ông lão bắt đầu bùm bùm công kích.
Ở dưới trạng thái phụ trợ thân thể tốt nhất của tiến hóa khung máy móc, Ngô Minh hai tay hai chân cũng có như Tả Hữu Hỗ Bác Thuật mà lão ngoan đồng nghĩ ra trong 《 xạ điêu anh hùng truyện 》 vậy, toàn bộ tứ chi cũng có thể phân biệt chia ra hành động như một người độc lập. Đồng thời triển khai công kích.
Một người đồng thời dùng tới bốn loại võ kỹ?!
Mọi người trừng hai mắt khó có thể tin nhìn.
Chỉ thấy Ngô Minh quả thực như hóa thành ba đầu sáu tay, tứ chi càng như là có bốn người phân biệt sử dụng chiêu số khác nhau vậy.
Đương nhiên, không có phân thây…
Bất quá cảnh tượng vẫn là tương đối quỷ dị, khuyết thiếu một loại tính phối hợp, cùng hình ảnh thiếu nữ ở trong ánh lửa xinh đẹp vừa nãy hoàn toàn không hợp.
Nàng mảnh mai thân thể, quấn quít lấy trước người ông lão che mặt, nửa bước không rời xa, khi thì vọt lên nửa khi thì rụt về sau, động tác chiêu thức nối liền không ngớt, tay trái tay phải cùng chân trái phải công kích không ngừng.
Dần dà, động tác tấn công của nàng đều không có phân ra trái phải, thậm chí đều không có phân chia ra trên dưới nữa rồi!
Nếu có người lớn lên ở cạnh biển, nói không chừng liền muốn kinh ngạc hỏi: Cô nương, ngươi là con sao biển sao?!
Nếu như Kim Dung đại sư nhìn thấy, chưa chắc sẽ cảm thấy mừng rỡ, chỉ có thể cảm thấy phi thường quái dị.
Bởi vì người ta sử dụng một loại chiêu thức võ kỹ nào đó, tay trái tay phải đều có động tác phối hợp. Nhưng Ngô Minh giờ khắc này tứ chi đồng thời dùng ra bốn loại, lại là bốn loại quyền pháp không hề có sự phối hợp nào với nhau, tự nhiên phi thường khó coi.
Thế nhưng, không dễ nhìn cũng không mang ý nghĩa không hữu dụng!
Thường thường đồ vật càng xấu, càng là mỹ vị.
Chính là mẫu đơn tuy hoa đẹp nhưng không thơm, sầu riêng tuy xú nhưng là vua trong các loại hoa quả.
Ngô Minh dùng ra thân pháp võ kỹ quái dị này, lại một đường làm cho lão tông chủ vốn hoàn toàn tự tin liên tiếp lui về phía sau.
Trực lui về sau sáu bảy bước mới trầm ổn gót chân, tông chủ hai tay bùm bùm chống đối công kích Ngô Minh, đồng thời trong lòng thầm kêu một tiếng hổ thẹn.
Không nghĩ tới đã đạt cấp bậc cảnh giới nguyệt giai thánh giả như mình, một khi hứa hẹn không dùng huyền khí, càng bị một cái tiểu nha đầu không có huyền khí bức bách đến tình cảnh như thế.
Lúc này, hắn cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa, chỉ có thể nỗ lực phòng ngự hàng loạt công kích của Ngô Minh dũng mãnh đổ ập xuống.
Ha ha! Lão già đáng chết! Cho ngươi khi dễ Mục Thanh Nhã bọn họ?!
“Cái này liền để cho ngươi biết, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân!” Ngô Minh đem nguyên văn vừa nãy của ông lão xin trả.
Nàng càng đánh càng là hưng phấn, hận không thể nhanh chóng đánh thắng lão đầu này, bắt hắn nói là làm, mở ra bom hẹn giờ huyền khí của đội hữu.
( cảnh báo! Thể năng hao tổn quá lớn! Đã giảm xuống đến 60%! Nếu như kéo dài, trong vòng một phút khung máy móc tự động tiến vào trạng thái hôn mê!) âm thanh kim loại đột nhiên vang lên.
Trời ạ! Làm sao không nói sớm?! Ngô Minh trong lòng đại hoảng.
Cái thức thủ thế này của Ông lão nhìn như đơn giản nhưng lại vô cùng ảo diệu.
Vẻn vẹn là tay phải hướng ra phía ngoài vạch một cái, chân trái bước sang bên.
Tông Trí Liên mọi người nghe là không dùng huyền khí so chiêu, trong lòng an tâm một chút.
Bọn họ đối với ức thuật của Ngô Minh rất tin tưởng.
“Nếu ngươi không dùng tới huyền khí mà không đánh lại được ta, liền phải giúp bọn họ giải trừ kim độc huyền khí!” Ngô Minh hỏi xác nhận: “Nếu ta thua, liền cân nhắc việc ngươi đưa ra ba chuyện.”
“Được. Y theo lời ngươi nói vậy.” Ông lão che mặt hướng về Ngô Minh ngoắc ngoắc tay, cho nàng ra tay trước, đồng thời lạnh lùng nói: “Hừ, nha đầu kiêu ngạo. Lão phu ngày hôm nay liền để ngươi biết, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân!”
Tông chủ tựa là muốn giáo huấn Ngô Minh, thậm chí cân nhắc lúc động thủ muốn cho nàng chịu khổ.
Trên thực tế, tông chủ ông lão ở vừa nãy, cũng đối với Mục Thanh Nhã ba người cũng không có gieo xuống bom hẹn giờ huyền khí gì!
Hắn vẻn vẹn chỉ là rót một chút huyền khí vào, chẳng mấy chốc sẽ tiêu tan không còn hình bóng.
Hắn là tham khảo Ngô Minh dùng “Sinh tử phù” đối với Khiêm Quân Tử, Chương Gia Tam mọi người, nghĩ ra biện pháp đến đe dọa Ngô Minh như vậy.
Ngô Minh lúc đó dùng dược liệu gia vị lừa bịp đám người Khiêm Quân Tử, tông chủ đã sớm ám động huyền khí tra xét, đối với chân tướng hiểu rõ ở trong lòng.
Ngươi nha đầu này cũng biết lừa gạt người, ta liền đến lừa gạt ngươi.
Đi ra ngoài lăn lộn sớm muộn cũng cần phải trả giá, câu nói này tương đối có đạo lý. Chiêu thức Ngô Minh doạ người, lại bị tông chủ dùng ngược lại ở trên người chính mình.
Đương nhiên, nếu là tông chủ thích, bất cứ lúc nào cũng có thể thật sự gieo xuống bom huyền khí. Như Tông Trí Liên mọi người, đẳng cấp huyền khí chênh lệch quá to lớn căn bản là không có cách chống lại.
Đáng thương Ngô Minh vẫn còn đang suy tư cùng nguyệt giai huyền khí cấp bậc võ thánh đánh nhau, nửa điểm không qua loa được.
Nàng đem chiêu thức công pháp đã học được trong đầu hầu như trong thời gian ngắn xem lướt qua một lượt, hơn trăm loại võ kỹ hàng vạn chiêu thế, nàng cảm giác chỉ cần không dùng tới huyền khí, tuyệt đối không sợ ông lão này.
Ngô Minh cũng không nói nhiều, thân hình lao về phía trước bước nhanh mà động. Cánh tay trái lay động như cành liễu, khẩn thiết vung ra.
( khung máy móc phát hiện dục vọng chiến đấu mãnh liệt! Thiếu hụt khởi động chiến đấu, lấy thân thể nữ tính lin hoạt dẻo dai đẩy lên trạng thái tốt nhất bắt đầu chiến đấu!)
Trong đầu Ngô Minh vang lên một tiếng nhắc nhở.
Nàng trong nháy mắt cảm giác tứ chi trong giây lát toả sáng sức sống tràn trề, sau khi cánh tay đánh ra, phảng phất có các loại lực đạo có thể phát sinh vô số hậu chiêu.
“Xuân Dương Quyền Pháp!” Ông lão che mặt nhìn chiêu thức trên cánh tay trái Ngô Minh, kêu nhỏ một tiếng, biểu hiện chính mình rất quen thuộc quyền pháp này.
Loại động tác giống như cành liễu bồng bềnh này. Là đặc thù của《 xuân dương quyền pháp 》.
Ông lão che mặt dùng tay trái đem hai tay Ngô Minh tùy ý gạt một cái, xác thực là không có sử dụng bất kỳ huyền khí gì, chỉ dựa vào độ kiên cường dẻo dai của thân thể chống lại.
Cánh tay hai người đụng vào, oành phát sinh một tiếng va hưởng.
Ngạnh công? Mọi người được Lôi cung phụng nhấc đến ở bên cạnh quan chiến, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Năng lực phát sinh tiếng bắp thịt va chạm như vậy, làm sao cũng đều không tưởng tượng nổi sẽ là phát sinh từ cuộc đối chiến với một cái tiểu cô nương.
“Gân cốt ngược lại không tệ. Ồ?” Ông lão mới vừa nói một câu, còn chưa kịp kinh ngạc bắp thịt nàng lại dẻo dai như vậy, liền phát hiện cánh tay phải nữ hài đã thật nhanh lại công kích đến.
Cánh tay phải của nàng sau khi bên cánh tay trái bị ngăn, trong nháy mắt giống như có một người khác đang điều khiển vậy, thay đổi một loại chiêu thức võ kỹ khác chênh chếch công hướng về trước ngực trái ông lão.
“Thanh Lang Quyền?” Ông lão kinh thốt một tiếng, hai tay thật nhanh kéo trở về phòng thủ, ngăn Ngô Minh quyền thứ hai.
Chênh chếch đánh lén. Là đặc thù của Thanh Lang Quyền.
Quyền pháp của người bình thường, thường là tay trái tay phải hợp tác cùng xuất ra một loại quyền. Nhưng mà Ngô Minh giờ khắc này, tay trái tay phải lại xuất ra hai loại quyền pháp không đồng nhất.
May nhờ ông lão che mặt gân cốt linh hoạt, nếu là chần chờ một chút, chỉ sợ phải ăn thiệt thòi nhỏ.
Ngô Minh tiếp theo lại là một đòn quét chân, bức bách ông lão nhảy lui về phía sau, tiếp theo lại là một đòn hích vai.
Ông lão che mặt nhanh chóng lùi về phía bên cạnh, còn chưa kịp ổn định thân hình. Thân thể mềm mại của Ngô Minh giống như xà tinh vậy, nơi vòng eo đột nhiên xoay chuyển mạnh một cái, một cái chân khác đá ra một cái móc câu.
Mọi người nhìn đến đều choáng váng.
Trong thời gian không tới hai tức, thiếu nữ này lại dùng cánh tay trái cánh tay phải, đùi phải chân trái, tứ chi cùng lúc sử dụng bốn đòn công kích!
“《 vụ hành chiến pháp 》? 《 phiêu linh thối 》?” Ông lão che mặt nhất thời luống cuống tay chân, trong miệng nhưng hô lên tên gọi hai loại võ kỹ từ hai đòn chân Ngô Minh, cả kinh nói: “Ngươi làm sao tay trái tay phải sử dụng võ kỹ khác nhau? Liền ngay cả hai chân cũng đều có thể sử dụng chiêu số bất đồng?”
“Phân tâm đa dụng!” Ngô Minh hô quát một tiếng. Lại là kề sát ông lão bắt đầu bùm bùm công kích.
Ở dưới trạng thái phụ trợ thân thể tốt nhất của tiến hóa khung máy móc, Ngô Minh hai tay hai chân cũng có như Tả Hữu Hỗ Bác Thuật mà lão ngoan đồng nghĩ ra trong 《 xạ điêu anh hùng truyện 》 vậy, toàn bộ tứ chi cũng có thể phân biệt chia ra hành động như một người độc lập. Đồng thời triển khai công kích.
Một người đồng thời dùng tới bốn loại võ kỹ?!
Mọi người trừng hai mắt khó có thể tin nhìn.
Chỉ thấy Ngô Minh quả thực như hóa thành ba đầu sáu tay, tứ chi càng như là có bốn người phân biệt sử dụng chiêu số khác nhau vậy.
Đương nhiên, không có phân thây…
Bất quá cảnh tượng vẫn là tương đối quỷ dị, khuyết thiếu một loại tính phối hợp, cùng hình ảnh thiếu nữ ở trong ánh lửa xinh đẹp vừa nãy hoàn toàn không hợp.
Nàng mảnh mai thân thể, quấn quít lấy trước người ông lão che mặt, nửa bước không rời xa, khi thì vọt lên nửa khi thì rụt về sau, động tác chiêu thức nối liền không ngớt, tay trái tay phải cùng chân trái phải công kích không ngừng.
Dần dà, động tác tấn công của nàng đều không có phân ra trái phải, thậm chí đều không có phân chia ra trên dưới nữa rồi!
Nếu có người lớn lên ở cạnh biển, nói không chừng liền muốn kinh ngạc hỏi: Cô nương, ngươi là con sao biển sao?!
Nếu như Kim Dung đại sư nhìn thấy, chưa chắc sẽ cảm thấy mừng rỡ, chỉ có thể cảm thấy phi thường quái dị.
Bởi vì người ta sử dụng một loại chiêu thức võ kỹ nào đó, tay trái tay phải đều có động tác phối hợp. Nhưng Ngô Minh giờ khắc này tứ chi đồng thời dùng ra bốn loại, lại là bốn loại quyền pháp không hề có sự phối hợp nào với nhau, tự nhiên phi thường khó coi.
Thế nhưng, không dễ nhìn cũng không mang ý nghĩa không hữu dụng!
Thường thường đồ vật càng xấu, càng là mỹ vị.
Chính là mẫu đơn tuy hoa đẹp nhưng không thơm, sầu riêng tuy xú nhưng là vua trong các loại hoa quả.
Ngô Minh dùng ra thân pháp võ kỹ quái dị này, lại một đường làm cho lão tông chủ vốn hoàn toàn tự tin liên tiếp lui về phía sau.
Trực lui về sau sáu bảy bước mới trầm ổn gót chân, tông chủ hai tay bùm bùm chống đối công kích Ngô Minh, đồng thời trong lòng thầm kêu một tiếng hổ thẹn.
Không nghĩ tới đã đạt cấp bậc cảnh giới nguyệt giai thánh giả như mình, một khi hứa hẹn không dùng huyền khí, càng bị một cái tiểu nha đầu không có huyền khí bức bách đến tình cảnh như thế.
Lúc này, hắn cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa, chỉ có thể nỗ lực phòng ngự hàng loạt công kích của Ngô Minh dũng mãnh đổ ập xuống.
Ha ha! Lão già đáng chết! Cho ngươi khi dễ Mục Thanh Nhã bọn họ?!
“Cái này liền để cho ngươi biết, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân!” Ngô Minh đem nguyên văn vừa nãy của ông lão xin trả.
Nàng càng đánh càng là hưng phấn, hận không thể nhanh chóng đánh thắng lão đầu này, bắt hắn nói là làm, mở ra bom hẹn giờ huyền khí của đội hữu.
( cảnh báo! Thể năng hao tổn quá lớn! Đã giảm xuống đến 60%! Nếu như kéo dài, trong vòng một phút khung máy móc tự động tiến vào trạng thái hôn mê!) âm thanh kim loại đột nhiên vang lên.
Trời ạ! Làm sao không nói sớm?! Ngô Minh trong lòng đại hoảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.