Chương 110: Lĩnh nhiệm vụ
Nguyệt Hạ Tiểu Dương
07/07/2017
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Buổi tối, Ngô Minh trở lại túc lâu ngoại môn Tàng Kinh Các, bắt đầu ở dưới ánh đèn bận rộn với đống dược thảo ban ngày mua được.
Tất cả nửa bộ 《 dược kinh 》 học thuộc lòng trong đầu, vào lúc này phát huy tác dụng, mấy viên đan dược chữa trị vết thương đơn giản nhất rất dễ dàng liền chế được rồi.
Hồi huyết đan, khẩu phục tiểu dược hoàn có thể gia tốc khép miệng vết thương lại cùng khôi phục một ít huyền khí.
Chỉ là thiếu hụt các loại dụng cụ đựng và bào chế thuốc, cũng không có các loại thuốc dẫn, nên đan dược phức tạp hơn một chút liền tạm thời không có cách nào bào chế.
Ngô Minh ở dưới ánh nến mừng rỡ đánh giá đan dược hoàn thiện. Mặc kệ nói như thế nào, cái này xem như là cái thành tựu thứ nhất của mình a.
Có chút cảm giác quái dị a, viên thuốc này…
Đúng rồi, ta là dùng tay vò đi ra a.
Làm sao có chút cảm giác giống Tế Công kỳ ghét vê thành đan? Ngô Minh thẹn thùng.
Hi vọng Hỗ Vân Thương bọn họ sẽ không chú ý…
Ngô Minh đem viên thuốc thu hồi đến, hết sức cẩn thận cùng ba cái viên thuốc đặc biệt Phục Linh trưởng lão tặng kia phân chia ra.
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Ngô Minh đi tới chỗ cũ đã ước định phải tới mỗi ngày để nghe Bạch trưởng lão chỉ dạy.
Bên cạnh giếng liền lưu lại một tờ giấy, nói để cho nàng tự học.
“Cái Bạch lão đầu này, mới lên lớp một ngày liền bỏ bê đệ tử rồi!” Ngô Minh xé vụn tờ giấy oán giận, cảm giác mình bị cho leo cây…
Nàng không biết, giờ khắc này Bạch trưởng lão đã mang theo hai vị chấp sự, tự mình chạy đi đến nguyên quán của nàng tìm người thân, dự định nhỏ máu nhận thân gì đó để nghiệm chứng thân phận thật sự của nàng.
Ngô Minh không biết gì cả mà trở lại ngoại môn Tàng Kinh Các, lại hát bài Quạ Kêu Quác Quác vui nhộn hài hước mà bắt đầu quét tước.
Sắc trời dần sáng, người đến ngoại môn Tàng Kinh Các dần nhiều hơn.
Ngô Minh ở ngoại môn đã xem như là một người có chút danh tiếng, có mấy vị đệ tử tựa là đến nhìn nàng.
Đương nhiên rất nhiều người vẫn là lấy chính mình làm chủ, học tập các loại điển tịch.
Thế nhưng chờ sau khi Ngô Minh quét dọn xong một canh giờ, chúng đệ tử cũng không có tâm tình đọc sách.
Thời điểm khi ngươi chăm chú đọc sách, có người ở bên cạnh ào ào lật sách, nhưng có thể so với ngươi nhìn nửa ngày còn muốn thuộc làu làu hơn, dù là ai cũng đều sẽ không có tâm tình tiếp tục học…
Dùng ngôn từ của một thế giới khác lại nói, một đám học bã ở trước mặt Ngô Minh vị học bá này xin quỳ a!
Kết quả rất nhiều người đều đang trợn mắt ngoác mồm mà nhìn Ngô Minh ở nơi đó “Điên cuồng lật sách”.
Đương nhiên, mọi người đều biết, nàng xác thực là đang đọc sách.
“Tiềm tinh đệ tử, đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm của mọi người a.” Một bên Thư quản sự không thể không biểu thị bội phục.
Mặt trời lên cao được hai sào, Mục Thanh Nhã cùng mọi người lục tục đến, tiểu đội Ngô Minh bắt đầu đi lĩnh nhiệm vụ.
Trên đường, Hỗ Vân Thương đem túi phi đao sau khi cải tạo giao cho Ngô Minh.
Kỳ thực tựa là phi tiêu, nguyên bản đại phi đao đã đổi thành chuỗi phi tiêu nhỏ. Cảm giác khi sờ vào rõ ràng so với phi đao hôm qua cao hơn không dưới hai bậc, tuyệt đối là vũ khí đẳng cấp hơn.
Ngô Minh chú ý tới cái này không phải cải chế, mà là Hỗ Vân Thương không biết từ nơi nào làm ra binh khí mới. Ngày hôm qua ở trong nhà kho chắc chắn chưa từng nhìn thấy.
Nói không chừng, là đồ vật Hỗ Đao môn vụng trộm cất giấu trong kho, bị tên phá gia chi tử Hỗ Vân Thương đem ra đưa cho Ngô Minh…
Bất kể nói thế nào, dán ở trên lưng thật sự không cảm thấy bất tiện, Ngô Minh ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn cảm thấy cái si nhân này đối với đội hữu vẫn còn là rất khá.
Cười cười nói nói đến miếu đổ nát ngày đó lĩnh nhiệm vụ, hiện tại đệ tử chờ đợi nhận nhiệm vụ đã nhiều hơn.
Có mấy người nhận thức Ngô Minh, ngược lại cũng chú ý nàng một lúc.
Có một cái bảng dựng ở trước cửa miếu, Ngô Minh cùng mọi người nhìn một chút.
Trên mặt bảng hiệu là viết giới thiệu nhiệm vụ.
Phương thức lĩnh nhiệm vụ tông môn cũng rất là đặc thù khiến Ngô Minh rất bất ngờ, có không ít hạn chế.
Nhiệm vụ chia làm cấp một đến cấp chín.
Hôm qua nhiệm vụ chung sống phóng túng của toàn bộ tổ đội tựa là cấp một, thuộc về cấp thấp nhất.
Nhiệm vụ cấp một cấp hai đều không có yêu cầu gì đặc biệt, bất cứ tổ đội hay cá nhân nào cũng có thể tiếp nhận.
Cấp ba trở lên, phải phù hợp yêu cầu nhất định mới có thể tiếp nhận nhiệm vụ.
Tỷ như một cái nhiệm vụ cấp ba, liền yêu cầu tinh cấp của đội ngũ phải từ năm sao trở lên.
Mỗi một đệ tử trong tổ đội tự đánh giá trình độ tinh cấp của mình.
Ở đây tính gộp tinh cấp của đội ngũ Ngô Minh lại được cho là sáu điểm, đẳng cấp huyền khí Tông Trí Liên được ba điểm đánh giá, Hỗ Vân Thương đạt được hai điểm, Mục Thanh Nhã chỉ là một điểm. Ngô Minh không có đánh giá huyền khí, thuộc về cấp bậc trứng ngỗng…
Nếu như không phải đội ngũ mà là cá nhân, như vậy nếu như hắn có thể thu được năm điểm võ học trở lên, cũng là có thể một người một ngựa nhận lấy nhiệm vụ này.
Cái này xem như là một loại chế độ bảo đảm của tông môn đối với đệ tử, phòng ngừa người trẻ tuổi không tự lượng sức nhận lấy nhiệm vụ quá mức nguy hiểm.
Rất khoa học a, Ngô Minh than thở: “Có đạo lý, an bài như vậy có thể để cho đệ tử tận lực phòng ngừa xảy ra bất trắc, đây mới gọi là mài giũa mà không phải bẫy người.”
Tông Trí Liên cười nói: “Nhưng bọn họ đoán sai đội ngũ chúng ta rồi, có ngươi ở đây, dù cho không đạt được cái điểm huyền khí võ học này, chúng ta cũng rất mạnh.”
Hỗ Vân Thương cùng Mục Thanh Nhã đều gật đầu tán thành.
“Điểm võ học đội chúng ta đạt được là sáu, có thể tiếp nhận nhiệm vụ cấp ba, ta đi xem xem.” Tông Trí Liên tiến vào trong miếu đổ nát.
Ngày hôm nay nhiều người, có hai tên thị kiếm đệ tử canh gác ở trước cửa miếu rách nát, là chỉ có đội trưởng mới cho phép tiến vào.
Một đám đội viên liển chờ đợi ở bên ngoài nói chuyện phiếm.
Đệ tử đến càng ngày càng nhiều, có tới bốn, năm trăm người a…
Ngô Minh, Hỗ Vân Thương, Mục Thanh Nhã đều không phải loại người ưa thích náo nhiệt, liền tìm đến chỗ ít người vòng ngoài mà đứng.
Thời gian chờ còn phải rất dài, phỏng chừng có một đoàn người đứng xếp hàng.
Có thể đến sớm mới có lợi? Nên đến xếp hàng sớm một chút? Ngô Minh thầm nghĩ.
Kỳ thực Ngô Minh không biết, tông môn đối với bố trí nhiệm vụ đồng cấp lại là rút thăm…
Tông Trí Liên chính đang trong miếu chờ đợi rút thăm, có thể nhận được nhiệm vụ gì là cần nhờ ông trời.
“Yêu? Cái này không phải tiểu nha đầu mua loạn đồ trong tiệm thuốc sao?” Thanh âm của một cô gái truyền tới.
Ngô Minh theo tiếng mà nhìn sang, lại là cô gái mặc áo vàng ngày đó ở trong hiệu thuốc.
Nàng còn chưa phát hiện Hà Thủ Ô là giả sao? Nhưng nếu đã phát hiện, tuyệt đối trên mặt sẽ không thể không có chút ngại ngùng nào mà lại đi trào phúng người khác. Ngô Minh âm thầm buồn cười, trong túi tiền Tông Trí Liên nhưng vẫn còn bạc lừa được đây.
Hỗ Vân Thương chau mày, trừng mắt nhìn cô gái mặc áo vàng này.
Cô gái mặc áo vàng đối với cái ánh mắt này khá là khó chịu, nhưng ngẫm lại đệ tử trên sân đông đảo, cũng không tiện gây sự, liền hừ lạnh trong mũi một tiếng đi khỏi.
Đúng rồi, nàng chẳng lẽ không nhận thức Lâm Triêu Dĩnh? Ngô Minh nhớ lại. Không phải vậy hôm qua Lâm Triêu Dĩnh đánh lôi đài, làm sao lại không thấy nàng?
Mặc kệ, có nhiều người không thể lý giải được lắm, Ngô Minh lườm một cái.
Trên quảng trường đa phần các đệ tử đều đang đứng nói chuyện phiếm, cũng có người ngồi trên mặt đất khắc khổ luyện công.
Đương nhiên nơi này ầm ỹ như thế, không thích hợp tu luyện huyền khí, nhưng ngưng thần liễm khí cũng không tệ lắm.
“Một thế hệ đệ tử mới của Trượng Kiếm Tông chính là những thứ rác rưởi này? Buồn cười quả là quá buồn cười.” Thanh âm của một cô gái mang mười phần ý vị châm chọc đột nhiên vang vảng trên bầu trời.
Giọng nói trẻ trung mà còn hơi non mềm, rõ ràng là thanh âm của nha đầu vẫn còn vị thành niên.
Mọi người kinh ngạc nhìn chung quanh.
Đây chính là ở trong tông môn Trượng Kiếm Tông, hơn nữa còn là chỗ đệ tử tụ tập, người nào dám cuồng ngôn hàm chứa tâm ý chửi bới như vậy?
Một vị thiếu nữ trẻ chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở trên mái ngôi miếu đổ nát.
Chỉ thấy thân hình nàng kiên cường đứng ở mũi mái hiên, nhìn xuống các đệ tử phía dưới.
Nữ tử này một thân áo đen, mảnh kim loại trên đai lưng to rộng có khắc một cái chữ [ yêu ] màu trắng rõ ràng.
“Thiên Yêu Cung!” Có đệ tử kinh hô thành tiếng.
Edit: Bồng Bồng
Buổi tối, Ngô Minh trở lại túc lâu ngoại môn Tàng Kinh Các, bắt đầu ở dưới ánh đèn bận rộn với đống dược thảo ban ngày mua được.
Tất cả nửa bộ 《 dược kinh 》 học thuộc lòng trong đầu, vào lúc này phát huy tác dụng, mấy viên đan dược chữa trị vết thương đơn giản nhất rất dễ dàng liền chế được rồi.
Hồi huyết đan, khẩu phục tiểu dược hoàn có thể gia tốc khép miệng vết thương lại cùng khôi phục một ít huyền khí.
Chỉ là thiếu hụt các loại dụng cụ đựng và bào chế thuốc, cũng không có các loại thuốc dẫn, nên đan dược phức tạp hơn một chút liền tạm thời không có cách nào bào chế.
Ngô Minh ở dưới ánh nến mừng rỡ đánh giá đan dược hoàn thiện. Mặc kệ nói như thế nào, cái này xem như là cái thành tựu thứ nhất của mình a.
Có chút cảm giác quái dị a, viên thuốc này…
Đúng rồi, ta là dùng tay vò đi ra a.
Làm sao có chút cảm giác giống Tế Công kỳ ghét vê thành đan? Ngô Minh thẹn thùng.
Hi vọng Hỗ Vân Thương bọn họ sẽ không chú ý…
Ngô Minh đem viên thuốc thu hồi đến, hết sức cẩn thận cùng ba cái viên thuốc đặc biệt Phục Linh trưởng lão tặng kia phân chia ra.
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Ngô Minh đi tới chỗ cũ đã ước định phải tới mỗi ngày để nghe Bạch trưởng lão chỉ dạy.
Bên cạnh giếng liền lưu lại một tờ giấy, nói để cho nàng tự học.
“Cái Bạch lão đầu này, mới lên lớp một ngày liền bỏ bê đệ tử rồi!” Ngô Minh xé vụn tờ giấy oán giận, cảm giác mình bị cho leo cây…
Nàng không biết, giờ khắc này Bạch trưởng lão đã mang theo hai vị chấp sự, tự mình chạy đi đến nguyên quán của nàng tìm người thân, dự định nhỏ máu nhận thân gì đó để nghiệm chứng thân phận thật sự của nàng.
Ngô Minh không biết gì cả mà trở lại ngoại môn Tàng Kinh Các, lại hát bài Quạ Kêu Quác Quác vui nhộn hài hước mà bắt đầu quét tước.
Sắc trời dần sáng, người đến ngoại môn Tàng Kinh Các dần nhiều hơn.
Ngô Minh ở ngoại môn đã xem như là một người có chút danh tiếng, có mấy vị đệ tử tựa là đến nhìn nàng.
Đương nhiên rất nhiều người vẫn là lấy chính mình làm chủ, học tập các loại điển tịch.
Thế nhưng chờ sau khi Ngô Minh quét dọn xong một canh giờ, chúng đệ tử cũng không có tâm tình đọc sách.
Thời điểm khi ngươi chăm chú đọc sách, có người ở bên cạnh ào ào lật sách, nhưng có thể so với ngươi nhìn nửa ngày còn muốn thuộc làu làu hơn, dù là ai cũng đều sẽ không có tâm tình tiếp tục học…
Dùng ngôn từ của một thế giới khác lại nói, một đám học bã ở trước mặt Ngô Minh vị học bá này xin quỳ a!
Kết quả rất nhiều người đều đang trợn mắt ngoác mồm mà nhìn Ngô Minh ở nơi đó “Điên cuồng lật sách”.
Đương nhiên, mọi người đều biết, nàng xác thực là đang đọc sách.
“Tiềm tinh đệ tử, đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm của mọi người a.” Một bên Thư quản sự không thể không biểu thị bội phục.
Mặt trời lên cao được hai sào, Mục Thanh Nhã cùng mọi người lục tục đến, tiểu đội Ngô Minh bắt đầu đi lĩnh nhiệm vụ.
Trên đường, Hỗ Vân Thương đem túi phi đao sau khi cải tạo giao cho Ngô Minh.
Kỳ thực tựa là phi tiêu, nguyên bản đại phi đao đã đổi thành chuỗi phi tiêu nhỏ. Cảm giác khi sờ vào rõ ràng so với phi đao hôm qua cao hơn không dưới hai bậc, tuyệt đối là vũ khí đẳng cấp hơn.
Ngô Minh chú ý tới cái này không phải cải chế, mà là Hỗ Vân Thương không biết từ nơi nào làm ra binh khí mới. Ngày hôm qua ở trong nhà kho chắc chắn chưa từng nhìn thấy.
Nói không chừng, là đồ vật Hỗ Đao môn vụng trộm cất giấu trong kho, bị tên phá gia chi tử Hỗ Vân Thương đem ra đưa cho Ngô Minh…
Bất kể nói thế nào, dán ở trên lưng thật sự không cảm thấy bất tiện, Ngô Minh ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn cảm thấy cái si nhân này đối với đội hữu vẫn còn là rất khá.
Cười cười nói nói đến miếu đổ nát ngày đó lĩnh nhiệm vụ, hiện tại đệ tử chờ đợi nhận nhiệm vụ đã nhiều hơn.
Có mấy người nhận thức Ngô Minh, ngược lại cũng chú ý nàng một lúc.
Có một cái bảng dựng ở trước cửa miếu, Ngô Minh cùng mọi người nhìn một chút.
Trên mặt bảng hiệu là viết giới thiệu nhiệm vụ.
Phương thức lĩnh nhiệm vụ tông môn cũng rất là đặc thù khiến Ngô Minh rất bất ngờ, có không ít hạn chế.
Nhiệm vụ chia làm cấp một đến cấp chín.
Hôm qua nhiệm vụ chung sống phóng túng của toàn bộ tổ đội tựa là cấp một, thuộc về cấp thấp nhất.
Nhiệm vụ cấp một cấp hai đều không có yêu cầu gì đặc biệt, bất cứ tổ đội hay cá nhân nào cũng có thể tiếp nhận.
Cấp ba trở lên, phải phù hợp yêu cầu nhất định mới có thể tiếp nhận nhiệm vụ.
Tỷ như một cái nhiệm vụ cấp ba, liền yêu cầu tinh cấp của đội ngũ phải từ năm sao trở lên.
Mỗi một đệ tử trong tổ đội tự đánh giá trình độ tinh cấp của mình.
Ở đây tính gộp tinh cấp của đội ngũ Ngô Minh lại được cho là sáu điểm, đẳng cấp huyền khí Tông Trí Liên được ba điểm đánh giá, Hỗ Vân Thương đạt được hai điểm, Mục Thanh Nhã chỉ là một điểm. Ngô Minh không có đánh giá huyền khí, thuộc về cấp bậc trứng ngỗng…
Nếu như không phải đội ngũ mà là cá nhân, như vậy nếu như hắn có thể thu được năm điểm võ học trở lên, cũng là có thể một người một ngựa nhận lấy nhiệm vụ này.
Cái này xem như là một loại chế độ bảo đảm của tông môn đối với đệ tử, phòng ngừa người trẻ tuổi không tự lượng sức nhận lấy nhiệm vụ quá mức nguy hiểm.
Rất khoa học a, Ngô Minh than thở: “Có đạo lý, an bài như vậy có thể để cho đệ tử tận lực phòng ngừa xảy ra bất trắc, đây mới gọi là mài giũa mà không phải bẫy người.”
Tông Trí Liên cười nói: “Nhưng bọn họ đoán sai đội ngũ chúng ta rồi, có ngươi ở đây, dù cho không đạt được cái điểm huyền khí võ học này, chúng ta cũng rất mạnh.”
Hỗ Vân Thương cùng Mục Thanh Nhã đều gật đầu tán thành.
“Điểm võ học đội chúng ta đạt được là sáu, có thể tiếp nhận nhiệm vụ cấp ba, ta đi xem xem.” Tông Trí Liên tiến vào trong miếu đổ nát.
Ngày hôm nay nhiều người, có hai tên thị kiếm đệ tử canh gác ở trước cửa miếu rách nát, là chỉ có đội trưởng mới cho phép tiến vào.
Một đám đội viên liển chờ đợi ở bên ngoài nói chuyện phiếm.
Đệ tử đến càng ngày càng nhiều, có tới bốn, năm trăm người a…
Ngô Minh, Hỗ Vân Thương, Mục Thanh Nhã đều không phải loại người ưa thích náo nhiệt, liền tìm đến chỗ ít người vòng ngoài mà đứng.
Thời gian chờ còn phải rất dài, phỏng chừng có một đoàn người đứng xếp hàng.
Có thể đến sớm mới có lợi? Nên đến xếp hàng sớm một chút? Ngô Minh thầm nghĩ.
Kỳ thực Ngô Minh không biết, tông môn đối với bố trí nhiệm vụ đồng cấp lại là rút thăm…
Tông Trí Liên chính đang trong miếu chờ đợi rút thăm, có thể nhận được nhiệm vụ gì là cần nhờ ông trời.
“Yêu? Cái này không phải tiểu nha đầu mua loạn đồ trong tiệm thuốc sao?” Thanh âm của một cô gái truyền tới.
Ngô Minh theo tiếng mà nhìn sang, lại là cô gái mặc áo vàng ngày đó ở trong hiệu thuốc.
Nàng còn chưa phát hiện Hà Thủ Ô là giả sao? Nhưng nếu đã phát hiện, tuyệt đối trên mặt sẽ không thể không có chút ngại ngùng nào mà lại đi trào phúng người khác. Ngô Minh âm thầm buồn cười, trong túi tiền Tông Trí Liên nhưng vẫn còn bạc lừa được đây.
Hỗ Vân Thương chau mày, trừng mắt nhìn cô gái mặc áo vàng này.
Cô gái mặc áo vàng đối với cái ánh mắt này khá là khó chịu, nhưng ngẫm lại đệ tử trên sân đông đảo, cũng không tiện gây sự, liền hừ lạnh trong mũi một tiếng đi khỏi.
Đúng rồi, nàng chẳng lẽ không nhận thức Lâm Triêu Dĩnh? Ngô Minh nhớ lại. Không phải vậy hôm qua Lâm Triêu Dĩnh đánh lôi đài, làm sao lại không thấy nàng?
Mặc kệ, có nhiều người không thể lý giải được lắm, Ngô Minh lườm một cái.
Trên quảng trường đa phần các đệ tử đều đang đứng nói chuyện phiếm, cũng có người ngồi trên mặt đất khắc khổ luyện công.
Đương nhiên nơi này ầm ỹ như thế, không thích hợp tu luyện huyền khí, nhưng ngưng thần liễm khí cũng không tệ lắm.
“Một thế hệ đệ tử mới của Trượng Kiếm Tông chính là những thứ rác rưởi này? Buồn cười quả là quá buồn cười.” Thanh âm của một cô gái mang mười phần ý vị châm chọc đột nhiên vang vảng trên bầu trời.
Giọng nói trẻ trung mà còn hơi non mềm, rõ ràng là thanh âm của nha đầu vẫn còn vị thành niên.
Mọi người kinh ngạc nhìn chung quanh.
Đây chính là ở trong tông môn Trượng Kiếm Tông, hơn nữa còn là chỗ đệ tử tụ tập, người nào dám cuồng ngôn hàm chứa tâm ý chửi bới như vậy?
Một vị thiếu nữ trẻ chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở trên mái ngôi miếu đổ nát.
Chỉ thấy thân hình nàng kiên cường đứng ở mũi mái hiên, nhìn xuống các đệ tử phía dưới.
Nữ tử này một thân áo đen, mảnh kim loại trên đai lưng to rộng có khắc một cái chữ [ yêu ] màu trắng rõ ràng.
“Thiên Yêu Cung!” Có đệ tử kinh hô thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.