Chương 392: Náo nhiệt Thu Diệp Viên
Nguyệt Hạ Tiểu Dương
08/06/2018
“A ——————!” Tiêu Mai sáng sớm một trận thét chói tai.
Ngô Minh mọi người hầu như từ trên giường nhảy dựng lên.
“Làm sao, làm sao? Có con chuột sao?” Ngô Minh xem Tiêu Mai không có chuyện gì, vội hỏi.
“A —— con chuột ở nơi nào? Mau đánh chết! Mau đánh chết!” Vừa nghe đến có chuột, Hỗ Vân Kiều ở trên một cái giường khác cũng bắt đầu hét lên.
Tiêu Mai la to lên: “Tỷ tỷ ngươi dĩ nhiên ôm Thanh Nhã tỷ ngủ, còn ta đây? Tại sao không ôm muội muội ta? Trước đây mỗi sáng sớm thức dậy, ngươi đều là ôm ta.”
A? Lúc mặt trời lên là ôm muội muội? Ngô Minh âm thầm kêu lên, hóa ra nguyên thân Tiêu Nữ là cái muội khống?
Đáng tiếc xuyên qua tới thế giới này đã bị biến thân, chẳng những mặt trời nổi lên mà còn cái khác cũng nổi lên, nhất định còn có thể khiến muội muội rít gào…
“Như thế nào, ngươi cũng không thể sáng sớm kêu loạn a.” Ngô Minh trách cứ.
Tiêu Mai cũng ý thức được chính mình thất thố, vội vàng biểu thị áy náy: “A, xin lỗi, trước đây đều là hai chúng ta ngủ cùng nhau. Hiện tại không quá quen.”
“Là ta không quen mới đúng, hiện tại ba người, bị kẹp ở giữa.” Ngô Minh thở dài.
Tiêu Mai cầm lấy cánh tay Ngô Minh không chịu thả: “Tỷ tỷ thân người ôn lương, mùa hè ta càng muốn ôm tỷ tỷ ngủ.”
Ngô Minh biết rõ đây là do thân thể điều tiết nhiệt độ, thuận miệng nói: “Cẩn thận mùa đông lạnh chết ngươi.”
“Không có chuyện gì, tỷ tỷ mùa đông nhất định sẽ biến ấm áp.” Tiêu Mai kêu lên: “Trước đây mùa đông lạnh, hai chúng ta không phải cùng ôm nhau mới có thể ngủ sao?”
Biểu hiện trên mặt Mục Thanh Nhã cùng Hỗ Vân Kiều đều có chút đặc sắc. Tựa hồ đang ảo tưởng một đôi tỷ muội đắp một cái chăn, không mặc quần áo sợ hãi rụt rè ôm nhau cùng sưởi ấm miễn cưỡng vượt qua trời đông giá rét.
Thật giống như có chút duy mỹ? Hỗ Vân Kiều vỗ vỗ trán nghĩ. Hai tỷ muội tướng mạo độ cao tương tự cùng ôm nhau ngủ. Lấy nhiệt độ đối phương sưởi ấm lẫn nhau, thật sự có loại vẻ đẹp không nói ra được a.
Cảm giác thật hâm mộ? Mục Thanh Nhã nghiêng đầu nghĩ. Nếu là mình cùng Nhược Dao… Ai nha. Mục Thanh Nhã rất nhanh mặt đỏ tới tận mang tai.
Tông Trí Liên cùng Hỗ Vân Thương ở ngoài cửa kêu lên: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì, gặp ác mộng mà thôi.” Ngô Minh thuận miệng nói một câu.
“Ngươi thấy ác mộng? Là bị người đè lại hai tay sao? Ai nha ——” Tông Trí Liên trên gáy đã trúng một chén trà.
Ngô Minh hận hận đóng đại môn lại, lại mở ra một tia khe hở cửa sổ, đối với Tiêu Mai nhắc nhở: “Trong ngoại viên cái tên này là khó tin cậy nhất, ngươi phải cẩn thận nhiều hơn.”
Tiêu Mai như hiểu mà không hiểu gật gù.
Điểm tâm Ngô Minh không có động thủ làm, còn gọi hạ nhân đi trấn trên lén lút mua một ít thư tịch nấu ăn.
Cái thời đại này thư tịch chuyên môn nấu nướng thật khó tìm, hạ nhân tay không mà về. Ngô Minh bất đắc dĩ, vốn định giả trang tự học trù nghệ thành tài, hiện tại chỉ đành nghe theo mệnh trời.
Buổi sáng. Tông chủ lại tới chơi.
Hắn không có hưng sư động chúng mà trực tiếp bước vào Thu Diệp Viên, mà là lấy thân phận dịch dung phóng khách phổ thông đến đây.
Ám chỉ thân phận mình cho Ngô Minh sau, tiến vào nghị sự đường mới thay đổi dịch dung.
Tông chủ là tới xem phụ mẫu Ngô Minh một chút. Hắn hoàn toàn không có cái giá* của quý nhân, tự mình đi hậu viên tìm Tiêu cha Tiêu nương, mà không phải gọi bọn họ tới gặp mình trước. Cái này khiến hảo cảm của Ngô Minh đối với hắn đột ngột tăng không ít. (*làm giá, làm cao)
Tông chủ cùng Tiêu cha Tiêu nương hai vị lão nhân cũng không có quá nhiều khách sáo, mà là nói không ít lời thật tình. Tỷ như giáo dục đệ tử khó tránh khỏi muốn ra tay giáo huấn, sau đó khó tránh khỏi muốn bất chấp nguy hiểm cái gì.Tiêu cha Tiêu nương thụ sủng nhược kinh. Đối với việc tông chủ thân cận như vậy quả thực phải làm như cung kính thần tiên.
Trượng Kiếm Tông ở nước Tề danh tiếng uy long, tông chủ càng giống như là thần tượng của toàn dân.
Tiêu cha vỗ ngực nói: “Tông chủ ngài yên tâm, Tiêu Nữ chúng ta, không, Tiêu Nhược Dao liền giao cho ngài. Hai cái lão phu thê chúng ta không có hai lời.”
“Nếu là nha đầu này không nghe lời, ngài cứ việc giáo huấn.” Tiêu nương cũng lên tiếng.
Tiêu cha lại bổ sung: “Dù cho là nàng không nghe lời, không cố gắng luyện công, bị ngài đánh chết, chúng ta coi như không có đứa nữ nhi này!”
Tông chủ lén lút đối với Ngô Minh nháy mắt một cái. Nói rõ trào phúng [ ngươi có nghe hay không, còn dám không thành thật? ].
Ngô Minh đang muốn phát hỏa, Tiêu nương một cái bốp vỗ vào trên lưng nàng: “Mau cùng tông chủ nói cam đoan, nói mình nhất định cố gắng học.”
Bất đắc dĩ, Ngô Minh chắp tay hứa hẹn: “Sư phụ ở trên. Đệ tử bảo đảm học võ hữu hiệu, làm việc có quả.”
Ngô Minh lời này là dùng mánh lới, Tiêu cha Tiêu nương nghe có vẻ nho nhã không cảm thấy gì. Tông chủ nhưng nghe hiểu được, nhưng cũng là cười bỏ qua.
Cái nha đầu quật cường này, thật là có cá tính.
Cáo biệt Tiêu cha Tiêu nương, Ngô Minh cùng tông chủ trở lại nghị sự đường. Còn muốn chưa nói được hai câu, hạ nhân đến bẩm ngoài cửa lại có người bái phỏng.
“Sẽ là ai đến đều có thể đoán ra, chẳng cần thông báo, ta đi trước.” Tông chủ phẩy phẩy tay áo, mọi người ở đây nhìn thấy thân hình trước mắt nhoáng cái liền mờ ảo không còn tăm hơi, chỉ để lại dư âm vang vọng: “Nhược Dao, trước khi ngươi chuẩn bị đi tiêu diệt mã tặc, đến chỗ ta học nửa ngày công pháp.”
“Tạ sư phụ.” Ngô Minh quay về phương hướng tông chủ thả người mà đi chắp tay cảm ơn.
Ở đây chỉ có nàng nhìn ra, tông chủ lấy tốc độ giống như thiểm điện vượt tường mà ra. Đương nhiên cái này đều là tiến hóa khung máy móc chiếu lại video ở trong đầu, trên thực tế thị giác của chính mình hiện tại cũng không theo kịp tốc độ tông chủ.
Tông Trí Liên mọi người cười dồn dập tản đi. “Chúng ta đi luyện công. Nhược Dao ngươi ngày hôm nay liền tiếp đón người đi.”
Mục Thanh Nhã đối với Ngô Minh dùng tay ngữ căn dặn chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, sau cũng tự đi tu luyện. Nàng cũng sợ chính mình không theo kịp Ngô Minh, huống hồ hiện tại đẳng cấp huyền khí thật sự kém rất xa.
Lúc này người đến chính là thế tử.
Hắn cũng là dịch dung đến đây, chỉ có điều bên người vẫn là mang theo Thu Buồn ông lão.
Tiến vào bên trong phủ, hắn bỏ đi lớp cải trang, ở cùng Ngô Minh đi gặp Tiêu cha Tiêu nương.
Thu Buồn ông lão lén lút nhìn Ngô Minh, thử muốn từ trên người nàng nhìn ra thái độ tình cảm gì đối với thế tử. Tỷ như âm thầm e thẹn, thấp thỏm bất an cái gì. Nếu là như vậy, hầu như có thể kết luận nàng đối với Thế tử có rất nhiều tâm tư.
Như đổi lại nhà đại cô nương nhà khác, mới thật không tiện dẫn người đi gặp cha mẹ.
Đáng tiếc Thu Buồn ông lão quan sát đi xuống, không thu hoạch được gì.
Ngô Minh trong lòng căn bản không đem việc ra mắt* cha mẹ coi là chuyện to tát. (*đối với Ngô Minh đây chỉ mang nghĩa là “gặp mặt”, còn Thu Buồn ông lão và đa số người sẽ hiểu với nghĩa rộng hơn là “ra mắt”)
Trong đầu nàng không có cây huyền* này, chỉ là đơn thuần cảm thấy lãnh đạo tới nhà, dù sao cũng nên gặp gỡ ba mẹ chứ? Quan niệm mai mối hôn nhân giữa hai cái thế giới không cùng thời đại bối cảnh, dẫn đến ý nghĩ cùng cách làm kém nhau ngàn dặm. (*cổ nhân ví vợ chồng như đàn cầm, đàn sắt, ở đây được hiểu như chuyện kết duyên vợ chồng)
Thế tử nhưng sớm nói: “Tiêu cô nương, lần này gặp cha mẹ ngươi, ngàn vạn lần đừng muốn đề cập tới thân phận chính thức của ta. Liền nói ngươi ở nha môn kiêm chức thủ thư là được.”
Ngô Minh gật đầu. Có thể suy ra, vừa nghe là thế tử nước Tề, hai vị lão nhân khẳng định liền phải quỳ lạy trên đất, sau đó trình diễn tiết mục cẩu huyết thế tử vội vã nâng bọn họ dậy.
Tuy rằng không phải cha mẹ ruột, nhưng Ngô Minh cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Trong quá trình gặp mặt tựa là đàm luận chút chuyện lý thú ở chốn thôn quê, một điểm cũng không hề hoa hòe* gì. Chỉ là thế tử ăn nói không tầm thường, dáng vẻ đường đường chính chính, làm người lại sang sảng rộng rãi, khiến cho hai vị lão nhân cảm thấy thân cận. (*màu mè)
Thế tử đi rồi, Tiêu cha Tiêu nương hai lão lôi kéo Ngô Minh, cùng kêu lên nói: “Khuê nữ, tiểu tử này phẩm chất không tệ a…”
Ngô Minh mọi người hầu như từ trên giường nhảy dựng lên.
“Làm sao, làm sao? Có con chuột sao?” Ngô Minh xem Tiêu Mai không có chuyện gì, vội hỏi.
“A —— con chuột ở nơi nào? Mau đánh chết! Mau đánh chết!” Vừa nghe đến có chuột, Hỗ Vân Kiều ở trên một cái giường khác cũng bắt đầu hét lên.
Tiêu Mai la to lên: “Tỷ tỷ ngươi dĩ nhiên ôm Thanh Nhã tỷ ngủ, còn ta đây? Tại sao không ôm muội muội ta? Trước đây mỗi sáng sớm thức dậy, ngươi đều là ôm ta.”
A? Lúc mặt trời lên là ôm muội muội? Ngô Minh âm thầm kêu lên, hóa ra nguyên thân Tiêu Nữ là cái muội khống?
Đáng tiếc xuyên qua tới thế giới này đã bị biến thân, chẳng những mặt trời nổi lên mà còn cái khác cũng nổi lên, nhất định còn có thể khiến muội muội rít gào…
“Như thế nào, ngươi cũng không thể sáng sớm kêu loạn a.” Ngô Minh trách cứ.
Tiêu Mai cũng ý thức được chính mình thất thố, vội vàng biểu thị áy náy: “A, xin lỗi, trước đây đều là hai chúng ta ngủ cùng nhau. Hiện tại không quá quen.”
“Là ta không quen mới đúng, hiện tại ba người, bị kẹp ở giữa.” Ngô Minh thở dài.
Tiêu Mai cầm lấy cánh tay Ngô Minh không chịu thả: “Tỷ tỷ thân người ôn lương, mùa hè ta càng muốn ôm tỷ tỷ ngủ.”
Ngô Minh biết rõ đây là do thân thể điều tiết nhiệt độ, thuận miệng nói: “Cẩn thận mùa đông lạnh chết ngươi.”
“Không có chuyện gì, tỷ tỷ mùa đông nhất định sẽ biến ấm áp.” Tiêu Mai kêu lên: “Trước đây mùa đông lạnh, hai chúng ta không phải cùng ôm nhau mới có thể ngủ sao?”
Biểu hiện trên mặt Mục Thanh Nhã cùng Hỗ Vân Kiều đều có chút đặc sắc. Tựa hồ đang ảo tưởng một đôi tỷ muội đắp một cái chăn, không mặc quần áo sợ hãi rụt rè ôm nhau cùng sưởi ấm miễn cưỡng vượt qua trời đông giá rét.
Thật giống như có chút duy mỹ? Hỗ Vân Kiều vỗ vỗ trán nghĩ. Hai tỷ muội tướng mạo độ cao tương tự cùng ôm nhau ngủ. Lấy nhiệt độ đối phương sưởi ấm lẫn nhau, thật sự có loại vẻ đẹp không nói ra được a.
Cảm giác thật hâm mộ? Mục Thanh Nhã nghiêng đầu nghĩ. Nếu là mình cùng Nhược Dao… Ai nha. Mục Thanh Nhã rất nhanh mặt đỏ tới tận mang tai.
Tông Trí Liên cùng Hỗ Vân Thương ở ngoài cửa kêu lên: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì, gặp ác mộng mà thôi.” Ngô Minh thuận miệng nói một câu.
“Ngươi thấy ác mộng? Là bị người đè lại hai tay sao? Ai nha ——” Tông Trí Liên trên gáy đã trúng một chén trà.
Ngô Minh hận hận đóng đại môn lại, lại mở ra một tia khe hở cửa sổ, đối với Tiêu Mai nhắc nhở: “Trong ngoại viên cái tên này là khó tin cậy nhất, ngươi phải cẩn thận nhiều hơn.”
Tiêu Mai như hiểu mà không hiểu gật gù.
Điểm tâm Ngô Minh không có động thủ làm, còn gọi hạ nhân đi trấn trên lén lút mua một ít thư tịch nấu ăn.
Cái thời đại này thư tịch chuyên môn nấu nướng thật khó tìm, hạ nhân tay không mà về. Ngô Minh bất đắc dĩ, vốn định giả trang tự học trù nghệ thành tài, hiện tại chỉ đành nghe theo mệnh trời.
Buổi sáng. Tông chủ lại tới chơi.
Hắn không có hưng sư động chúng mà trực tiếp bước vào Thu Diệp Viên, mà là lấy thân phận dịch dung phóng khách phổ thông đến đây.
Ám chỉ thân phận mình cho Ngô Minh sau, tiến vào nghị sự đường mới thay đổi dịch dung.
Tông chủ là tới xem phụ mẫu Ngô Minh một chút. Hắn hoàn toàn không có cái giá* của quý nhân, tự mình đi hậu viên tìm Tiêu cha Tiêu nương, mà không phải gọi bọn họ tới gặp mình trước. Cái này khiến hảo cảm của Ngô Minh đối với hắn đột ngột tăng không ít. (*làm giá, làm cao)
Tông chủ cùng Tiêu cha Tiêu nương hai vị lão nhân cũng không có quá nhiều khách sáo, mà là nói không ít lời thật tình. Tỷ như giáo dục đệ tử khó tránh khỏi muốn ra tay giáo huấn, sau đó khó tránh khỏi muốn bất chấp nguy hiểm cái gì.Tiêu cha Tiêu nương thụ sủng nhược kinh. Đối với việc tông chủ thân cận như vậy quả thực phải làm như cung kính thần tiên.
Trượng Kiếm Tông ở nước Tề danh tiếng uy long, tông chủ càng giống như là thần tượng của toàn dân.
Tiêu cha vỗ ngực nói: “Tông chủ ngài yên tâm, Tiêu Nữ chúng ta, không, Tiêu Nhược Dao liền giao cho ngài. Hai cái lão phu thê chúng ta không có hai lời.”
“Nếu là nha đầu này không nghe lời, ngài cứ việc giáo huấn.” Tiêu nương cũng lên tiếng.
Tiêu cha lại bổ sung: “Dù cho là nàng không nghe lời, không cố gắng luyện công, bị ngài đánh chết, chúng ta coi như không có đứa nữ nhi này!”
Tông chủ lén lút đối với Ngô Minh nháy mắt một cái. Nói rõ trào phúng [ ngươi có nghe hay không, còn dám không thành thật? ].
Ngô Minh đang muốn phát hỏa, Tiêu nương một cái bốp vỗ vào trên lưng nàng: “Mau cùng tông chủ nói cam đoan, nói mình nhất định cố gắng học.”
Bất đắc dĩ, Ngô Minh chắp tay hứa hẹn: “Sư phụ ở trên. Đệ tử bảo đảm học võ hữu hiệu, làm việc có quả.”
Ngô Minh lời này là dùng mánh lới, Tiêu cha Tiêu nương nghe có vẻ nho nhã không cảm thấy gì. Tông chủ nhưng nghe hiểu được, nhưng cũng là cười bỏ qua.
Cái nha đầu quật cường này, thật là có cá tính.
Cáo biệt Tiêu cha Tiêu nương, Ngô Minh cùng tông chủ trở lại nghị sự đường. Còn muốn chưa nói được hai câu, hạ nhân đến bẩm ngoài cửa lại có người bái phỏng.
“Sẽ là ai đến đều có thể đoán ra, chẳng cần thông báo, ta đi trước.” Tông chủ phẩy phẩy tay áo, mọi người ở đây nhìn thấy thân hình trước mắt nhoáng cái liền mờ ảo không còn tăm hơi, chỉ để lại dư âm vang vọng: “Nhược Dao, trước khi ngươi chuẩn bị đi tiêu diệt mã tặc, đến chỗ ta học nửa ngày công pháp.”
“Tạ sư phụ.” Ngô Minh quay về phương hướng tông chủ thả người mà đi chắp tay cảm ơn.
Ở đây chỉ có nàng nhìn ra, tông chủ lấy tốc độ giống như thiểm điện vượt tường mà ra. Đương nhiên cái này đều là tiến hóa khung máy móc chiếu lại video ở trong đầu, trên thực tế thị giác của chính mình hiện tại cũng không theo kịp tốc độ tông chủ.
Tông Trí Liên mọi người cười dồn dập tản đi. “Chúng ta đi luyện công. Nhược Dao ngươi ngày hôm nay liền tiếp đón người đi.”
Mục Thanh Nhã đối với Ngô Minh dùng tay ngữ căn dặn chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, sau cũng tự đi tu luyện. Nàng cũng sợ chính mình không theo kịp Ngô Minh, huống hồ hiện tại đẳng cấp huyền khí thật sự kém rất xa.
Lúc này người đến chính là thế tử.
Hắn cũng là dịch dung đến đây, chỉ có điều bên người vẫn là mang theo Thu Buồn ông lão.
Tiến vào bên trong phủ, hắn bỏ đi lớp cải trang, ở cùng Ngô Minh đi gặp Tiêu cha Tiêu nương.
Thu Buồn ông lão lén lút nhìn Ngô Minh, thử muốn từ trên người nàng nhìn ra thái độ tình cảm gì đối với thế tử. Tỷ như âm thầm e thẹn, thấp thỏm bất an cái gì. Nếu là như vậy, hầu như có thể kết luận nàng đối với Thế tử có rất nhiều tâm tư.
Như đổi lại nhà đại cô nương nhà khác, mới thật không tiện dẫn người đi gặp cha mẹ.
Đáng tiếc Thu Buồn ông lão quan sát đi xuống, không thu hoạch được gì.
Ngô Minh trong lòng căn bản không đem việc ra mắt* cha mẹ coi là chuyện to tát. (*đối với Ngô Minh đây chỉ mang nghĩa là “gặp mặt”, còn Thu Buồn ông lão và đa số người sẽ hiểu với nghĩa rộng hơn là “ra mắt”)
Trong đầu nàng không có cây huyền* này, chỉ là đơn thuần cảm thấy lãnh đạo tới nhà, dù sao cũng nên gặp gỡ ba mẹ chứ? Quan niệm mai mối hôn nhân giữa hai cái thế giới không cùng thời đại bối cảnh, dẫn đến ý nghĩ cùng cách làm kém nhau ngàn dặm. (*cổ nhân ví vợ chồng như đàn cầm, đàn sắt, ở đây được hiểu như chuyện kết duyên vợ chồng)
Thế tử nhưng sớm nói: “Tiêu cô nương, lần này gặp cha mẹ ngươi, ngàn vạn lần đừng muốn đề cập tới thân phận chính thức của ta. Liền nói ngươi ở nha môn kiêm chức thủ thư là được.”
Ngô Minh gật đầu. Có thể suy ra, vừa nghe là thế tử nước Tề, hai vị lão nhân khẳng định liền phải quỳ lạy trên đất, sau đó trình diễn tiết mục cẩu huyết thế tử vội vã nâng bọn họ dậy.
Tuy rằng không phải cha mẹ ruột, nhưng Ngô Minh cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Trong quá trình gặp mặt tựa là đàm luận chút chuyện lý thú ở chốn thôn quê, một điểm cũng không hề hoa hòe* gì. Chỉ là thế tử ăn nói không tầm thường, dáng vẻ đường đường chính chính, làm người lại sang sảng rộng rãi, khiến cho hai vị lão nhân cảm thấy thân cận. (*màu mè)
Thế tử đi rồi, Tiêu cha Tiêu nương hai lão lôi kéo Ngô Minh, cùng kêu lên nói: “Khuê nữ, tiểu tử này phẩm chất không tệ a…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.