Chương 347: Nữ đồ đệ? Chua xót Bác Thông đạo trưởng
Nguyệt Hạ Tiểu Dương
30/03/2018
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Tông chủ lại đột nhiên thu đồ đệ như thế, chấp thuận Ngô Minh kính trà, đưa đến tác dụng then chốt vẫn là Bác Thông đạo trưởng.
Trước đó vì sao tông chủ vặn vặn vẹo vẹo mãi không chịu thu đồ đệ? Là vì mặt mũi không bỏ xuống được đi.
Hiện tại thì sao đây? Lão hữu nhiều năm chạy đến nước Tề đến, cố ý dẫn theo cái đồ đệ kiêu ngạo, giống như là uốn éo cái mông ở ngay trước mắt mình khoe khoang vậy.
Đây giống như là hai trại doanh ở một thế giới khác, một cái chủ tướng bên A chỉ vào người chiến sĩ bên mình nói, xem, đây là binh vương của ta, tuyệt đối ngưu 13*. Chủ tướng bên B còn chưa nói lời nào đã có kẻ địch đánh tới. Kết quả cái tên binh vương ngoại lai này đơn thương độc mã đi ra ngoài thành giết chết toàn bộ kẻ địch xâm lấn, sau đó vênh váo hò hét bày tạo hình. (*như ngưu B tức là cực trâu bò giàu có, thường xuất hiện trong các trò chơi nhập vai trực tuyến với nghĩa châm chọc)
Coi như ở bề ngoài sẽ khích lệ binh vương bên kia thực sự là lợi hại vân vân, nhưng chủ tướng bên B trong lòng tuyệt đối đang mắng mẹ nó: Ngươi chạy tới chỗ này của ta tựa là muốn đến khoe khoang sao? Khi dễ ta dưới tay không có binh tốt đem ra?
Ai có thể nhẫn?
Đừng nói là đại nhân vật có thân phận tông chủ một giới, tựa là dân chúng tầm thường cũng khó chịu a!
Ngay ở trước mặt nhà mình cùng hài tử, khoe hài tử nhà bọn họ, sau đó đem hài tử của nhà sát vách đến đánh nhau đánh chạy…
Con nhà ai mà không phải là con a? Ngươi cho hài tử nhà chúng ta không đáng giá a? Còn cần ngươi phải chạy tới diễu võ dương oai?
Tông chủ tuy rằng thường xuyên cùng Bạch trưởng lão các loại bạn xấu thương lượng lừa Tiêu Nhược Dao, nhưng ở trước mặt người ngoài, bọn họ tuyệt đối còn muốn bao che khuyết điểm hơn so với bất kỳ ai.
Hơn nữa, cục diện trận nhàn nhã chiến thứ hai rất rõ ràng, tông chủ với ánh mắt cùng công pháp thâm sâu càng là thấy rõ.
Cái Tiêu Nhược Dao này thiên tài cỡ nào, xa xa bỏ lại đạo sĩ trẻ tuổi Mã Chuyên mấy con phố. Chỉ khổ là không có thầy giỏi truyền thụ chiêu thức uy lực lớn, dùng toàn bộ cả mười tám loại binh khí mà vẫn cứ đánh không thắng. Mã Chuyên phải dựa vào Bác Thông Lưu Phất Trần pháp. Mạnh mẽ chống đỡ các đợt tấn công điên cuồng của nàng. Nếu song phương dùng huyền khí mà nói, chỉ sợ Tiêu Nhược Dao sau mấy chiêu liền bị thả cho nằm xuống.
Tự trách mình không dẫn dắt nàng tốt a. Tông chủ tiếc nuối. Chính mình có thật nhiều công pháp, vô số kinh nghiệm chiến đấu cũng có thể chỉ dạy cho nàng, chí ít tâm pháp Tự Tại Thần Công cảnh giới cao hơn nên sớm một chút truyền giáo thêm, không đến nỗi đánh nửa ngày cũng không bắt được đối phương.
Bởi vậy tông chủ trong lòng ngũ vị hỗn tạp, bắt đầu nghĩ lại chính mình có vì hảo mặt mũi mà hãm hại Tiêu Nhược Dao quá mức hay không. Thẹn trong lòng, thậm chí đều chấp thuận nàng bái sư không cần phải hành lễ quỳ lạy.
Kỳ thực tông chủ cũng không thích chuyện một tiểu cô nương quỳ lạy với mình, chẳng có ý nghĩa gì. Đồng thời tông chủ cũng biết nàng không thích câu nệ ở tục lệ, bằng không bình thường cũng sẽ không lấy nam tử chắp tay lễ thay thế cho nữ tử phúc lễ.
Tóm lại mà nói, thầy trò Bác Thông đạo trưởng đến. Tuy rằng rất bị người ta ghét, nhưng thúc đẩy chuyện Ngô Minh bái sư. Lúc này nàng rốt cục có thể hô to không cần đi trồng trọt cày cấy, mà là bắt đầu thăng cấp phát triển.
Trong thâm tâm Ngô Minh cũng là hài lòng. Nhịn lâu như vậy, ông lão này rốt cuộc ở bên dưới sự kích thích của người mà chịu thu mình làm đồ đệ. Hơn nữa cho phép không phải hành lễ quỳ lạy, đây chính là chuyện tốt đẹp.
Hơn nữa nếu nói có thể không làm lễ quỳ lạy, có phải là sau này năm mới tết đến đưa tặng lễ vật cũng không cần quỳ lạy dập đầu cái gì?
Tông chủ không có nóng lòng tiếp trà, trước tiên nhắc nhở: “Uống trà của ngươi. Ngươi và ta đã là tình nghĩa thầy trò. Trước tiên ta hỏi rõ ràng ngươi ba chuyện.”
Hỏi rõ ràng ba chuyện? Không phải bắt ta đi làm chứ? Ngô Minh vội vã đáp: “Sư phụ mời nói.”
Tông chủ chậm rãi nói: “Thứ nhất, ta sẽ cho ngươi đi làm chút việc vừa khả năng của mình, thậm chí là đối với năng lực của ngươi tới nói có chút gượng ép, nhưng ở trên mặt đạo nghĩa không có gì phải ngại, ngươi cần nỗ lực hoàn thành không thể trốn tránh. Có rõ chưa?”
“Rõ ràng.”
Tông chủ không có hỏi ngươi là có nhất định sẽ tuân thủ hay không, mà là hỏi rõ ràng hay không, hiển nhiên cũng không phải là làm người khác khó chịu. Mà là một loại phương thức rèn luyện đồ đệ.
“Thứ hai, Trượng Kiếm tông đệ tử đều có trọng trách dương thiện trừ ác. Không thể làm xằng làm bậy, không được lạc lối, bằng không đừng nói sư phụ, chính là cả tông môn trên dưới đều không tha cho ngươi. Có rõ ràng sao?”
“Rõ ràng.” Ngô Minh sảng khoái đáp ứng.
Đây là chuyện đương nhiên, Ngô Minh không chút do dự thậm chí còn thật cao hứng vì tông môn có bầu không khí chính nghĩa.
“Thứ ba. Hiện tại ngươi chỉ là đệ tử của ta, cũng không phải là truyền nhân y bát. Điểm ấy ngươi cần ghi nhớ.”
Ngô Minh vội vàng nói: “Vâng. Đệ tử tất ở trong lòng lấy sư phụ làm vinh diệu. Mà không đi giả danh lừa bịp, ngàn vạn lần sẽ không phá hỏng danh tiếng sư phụ.”
“Hừm, ngươi rõ ràng là tốt rồi.” Tông chủ biết nàng nghe đã ra mặt tâm ý huyền diệu khác, không khỏi khen một tiếng thông minh.
Hắn là sợ Ngô Minh ham chơi gặp rắc rối cái gì, làm hỏng rồi thanh danh của chính mình.
Tông chủ thấy nàng nghe được rõ ràng, lúc này mới tiếp nhận chén trà, uống một hớp.
“Chúc mừng chúc mừng.” Bạch trưởng lão nhất thời đứng dậy, nhấc tay hướng về tông chủ chúc.
“Chúc mừng lão hữu đắc thủ tuệ đồ.” Bác Thông đạo trưởng cũng khách khí đứng lên, liếc nhìn Ngô Minh một chút, lại liếc nhìn tông chủ một cái.
Cái ánh mắt này hàm chứa không ít nội dung.
Ước ao đố kị a, nhưng cũng không hận.
Ước ao là ngươi cái tên tử mộc đầu lại còn có năng lực thu được một nữ đệ tử thủy linh như thế!
Vừa nãy nàng mang theo mặt nạ nhưng khi mình nhìn đến, cái nữ đệ tử này tuy rằng cũng không quốc sắc thiên hương, nhưng cũng thuộc về mắt to, bạc môi thượng đẳng mỹ nữ, càng là nụ hoa có rất nhiều tiền đồ phát triển.
Từ căn cốt vóc sắc hiện tại liền hoàn toàn có thể đoán ra được, nàng ở tương lai sẽ trưởng thành một làn tóc đen như thác nước, cổ tay trắng ngần ngưng sương một đại nữ hiệp.
Mặc dù mình cùng tử mộc đầu đều không phải loại sư phụ cầm thú đạp hư đồ đệ kia, nhưng mỹ nữ đệ tử thả ở bên người cũng rất đẹp mắt không phải sao? Ngẫm lại ôn nhu nhuyễn ngôn, oanh âm thanh yến nữ đệ tử thúc thủ đứng ở bên cạnh, coi như cái bình bông trang trí cũng là vui tai vui mắt a. Đi ra ngoài cũng rất uy phong, ừ, so với bày ra cái cái nam đồ đệ đại ngốc cảm giác sảng khoái hơn nhiều.
Nhưng đố kị chính là, nha đầu này rõ ràng lan tâm huệ chất.
Không nói năng lực tinh thông mọi loại kỹ năng, chí ít mười mấy loại binh khí sử dụng đến xuất thần nhập hóa, cho thấy nàng tuyệt đối là thất khiếu linh lung học võ bại hoại. Nếu mà quả thật như lời vừa nói lúc nãy, nàng có thể học được Bác Thông Lưu Phất Trần pháp của mình ngay tại đây, vậy coi như là cấp độ yêu nghiệt rồi!
Trong nháy mắt, Bác Thông đạo trưởng đều có cái ý nghĩ muốn nói ra: Tử mộc đầu, hai ta thay đổi đồ đệ được chứ?
Tông chủ uống trà do Ngô Minh kính, mấy người Thiên Ba phủ bên này đã phát hiện, huých huých hông lẫn nhau để người chung quanh đều chú ý tới sự kiện bái sư bên này.
Bọn thị vệ đều biết thân phận tông chủ, cũng biết đại thể thân phận Tiêu Nhược Dao. Tông chủ lại ở trước mặt mọi người uống trà do nàng kính, hơn nữa Bạch trưởng lão cùng nước Tấn tả quốc sư lại đồng thời chúc mừng bên cạnh… Không cần phải nói, khẳng định là thu đồ đệ a!
Đây chính là đại sự của nước Tề, tông chủ Trượng Kiếm Tông rốt cục có đồ đệ rồi! Hơn nữa vị đồ đệ này lại là một vị nữ đệ tử có quan hệ rất tốt với Thiên Ba phủ! Cả đám thị vệ trong lòng kinh hỉ, nhưng do đặc tính nghề nghiệp khiến cho bọn họ không được phép nhiều lời, chỉ lấy ánh mắt giao lưu với nhau.
Lý đạo trưởng cầm đầu cũng chú ý tới, trong lòng kinh ngạc đồng thời nhắc nhở thị vệ chung quanh bình tĩnh đừng nóng. Lại gọi hai cái thị vệ thân tín, để bọn họ nhanh chóng đi bẩm báo thế tử cùng phật soái.
Lúc này, trên sân tuổi trẻ đạo sĩ Mã Chuyên, căn bản cũng không có chú ý Ngô Minh bên này kính trà.
Hắn đang cùng các đệ tử du học ngoại trú Vũ quốc cãi nhau.
Song phương hùng hùng hổ hổ muốn ở trên phương diện miệng lưỡi trước tiên tranh đoạt cái thắng thua.
“Liền chỉ một tiểu cô nương đều không thu thập nổi!” Đây là luận điệu cơ bản của các đệ tử du học ngoại trú Vũ quốc.
“Nàng có đánh thắng ta sao?” Mã Chuyên cường điệu nhất câu nói đầu tiên chính là cái này.
Ý nghĩ của người Vũ quốc rất đơn giản, cuối cùng liền chỉ còn lại một hồi, nhất định phải ở trên mặt sĩ khí áp đảo đối phương trước tiên.
Đặc biệt mượn màn tỉ võ góp vui của cô bé cùng đạo sĩ trẻ tuổi đến làm thủ đoạn công kích, để tâm tư hắn hỗn loạn ảnh hưởng khả năng chiến đấu, để phe mình thắng được.
Mã Chuyên cũng không phải ngu ngốc, rõ ràng tâm ý của đối phương, trong miệng cũng không chút lưu tình phản kích lại. Bác Thông đạo trưởng mọi người đang bận chuyện Ngô Minh bái sư, cũng là không lưu ý hắn bên này tranh đoạt miệng lưỡi.
“Các ngươi cái đám bại tướng dưới tay ta, hiện tại cái tên nào dám lên khiêu chiến?”
“Vừa nãy Long Ngạo Kiều lợi hại thế nào, thậm chí đánh bại một võ giả sử dụng Tung Hoành Quyền của các ngươi, nhưng còn không thể đánh lại được ta?”
“Cái gì đếm ngược ảo thuật, cái gì mười tám loại binh khí, ở trước mặt ta cũng không đủ dùng!”
Mã Chuyên mắng mắng, làm sao liền dần dần cảm giác mình thật giống như rất lợi hại?
Mặc dù là nữ hài nhi tinh thông mười mấy dạng binh khí, riêng bản mình không vận dụng huyền khí, chỉ dựa vào cái phất trần công pháp này, liền đem các loại chiêu thức loè loẹt của nàng đều xử lý hết!
Đúng đúng, nếu không phải xem nàng là cái nữ tử, lại là mảnh mai như vậy —— tuy rằng có chút mập —— ừ, không phải vậy đã sớm đem nàng đánh bại.
Không sai, nhất định là mình thương hương tiếc ngọc mà thôi.
Mã Chuyên vỗn dĩ lòng dạ cực cao, qua một phen mắng loạn như vậy, ngược lại giống như tự thôi miên mình đem lòng tự tin nhấc đến mức rất cao.
“Các ngươi còn có cái nào nhanh mau ra đây! Đạo gia ta không chờ được nữa muốn động thủ rồi!” Mã Chuyên vẫy vẫy phất trần kêu gào.
Nguyên bản trong miệng hắn tự xưng bản đạo, ngữ khí tương đối bình phàm. Nhưng giờ khắc này lại biến thành đạo gia, không khỏi rất không khách khí.
“Cuồng đồ hung hăng!”
“Tiểu đạo hỗn trướng* nước Tấn cũng dám lỗ mãng!” (*nguyên gốc 浑帐 – nghĩa là: vô liêm sỉ; hèn mạt; đồ khốn; thằng khốn; khốn nạn; vô sỉ; đồ vô liêm sỉ)
Đệ tử du học ngoại trú Vũ quốc một trận ồ lên.
Lý đạo trưởng ở đây vừa nhìn liền cau mày. Vốn định ngăn cản, nhưng cân nhắc hắn là đồ đệ tả quốc sư nước Tấn, lại là người đại biểu thi đấu thứ hai ra trận, phía bên mình thật sự không tiện mở miệng khuyên giới cái gì.
Nhưng song phương vạn nhất thật sự gây hỏa khí lớn hơn, nháo chết người hoặc trọng thương cái gì, đều có chút vướng tay chân. Bất đắc dĩ, Lý đạo trưởng hướng về Bác Thông đạo trưởng làm cái chắp tay đạo gia, cũng không nói nhiều chỉ là kính cẩn mà nhìn hắn.
Bác Thông đạo trưởng đang nghĩ nữ đồ đệ thật không tệ, đột nhiên cảm giác Lý đạo trưởng hướng mình có động tác.
Hắn đảm nhiệm tả quốc sư nhiều năm làm sao không hiểu? Rất nhanh rõ ràng, liền hướng về trên sân khẽ quát một tiếng: “Chuyên tiểu tử, sủa loạn cái gì? Vốn chỉ là một hồi luận bàn mà thôi, mở miệng ra tay đều chừa chút đúng mực cho ta!”
Mã Chuyên nhất thời rụt cổ lại, không còn dám kêu loạn.
Nước Vũ mọi người thấy hắn không lên tiếng nữa, liền dần dần đưa mắt tụ tập ở trên người Lữ Nham.
“Sở Khứ Hương, vì ta áp trận.” Lữ Nham là người đứng đầu của đám đệ tử du học ngoại trú, cấp bậc huyền võ cũng là cao nhất, lúc này thấy phải lâm trận, nhấc lên vạt áo từ chỗ ngồi đứng lên.
Sở công tử ở bên cung chúc võ vận hưng thịnh*. (*Như chúc may mắn thôi)
“Lữ sư huynh ra tay tất nhiên sẽ thắng lợi!” Một đám đệ tử Vũ quốc cũng dồn dập cổ vũ, cảm thấy nắm chắc phần thắng.
Tông chủ ở một bên đối với Ngô Minh nói: “Ngươi hãy xem kỹ, cùng ta nói một chút ngươi lĩnh ngộ được điểm gì từ cuộc tranh đấu của hai người.”
“Đệ tử ngu dốt, không biết có thể nói đúng không.” Ngô Minh một bộ dáng vẻ rất khổ sở.
“Thôi đi. Ngươi có tin ta đánh ngươi hay không?” Tông chủ nghĩ thầm khiêm tốn cũng không thể cho ngươi ở trước mặt ta giả bộ ngu ngốc như vậy.
Bác Thông đạo trưởng ở bên, nhưng có chút ít vị chua chua mà sâu xa nói: “Nữ đồ đệ a… Ngươi cam lòng đánh lên sao?”
Edit: Bồng Bồng
Tông chủ lại đột nhiên thu đồ đệ như thế, chấp thuận Ngô Minh kính trà, đưa đến tác dụng then chốt vẫn là Bác Thông đạo trưởng.
Trước đó vì sao tông chủ vặn vặn vẹo vẹo mãi không chịu thu đồ đệ? Là vì mặt mũi không bỏ xuống được đi.
Hiện tại thì sao đây? Lão hữu nhiều năm chạy đến nước Tề đến, cố ý dẫn theo cái đồ đệ kiêu ngạo, giống như là uốn éo cái mông ở ngay trước mắt mình khoe khoang vậy.
Đây giống như là hai trại doanh ở một thế giới khác, một cái chủ tướng bên A chỉ vào người chiến sĩ bên mình nói, xem, đây là binh vương của ta, tuyệt đối ngưu 13*. Chủ tướng bên B còn chưa nói lời nào đã có kẻ địch đánh tới. Kết quả cái tên binh vương ngoại lai này đơn thương độc mã đi ra ngoài thành giết chết toàn bộ kẻ địch xâm lấn, sau đó vênh váo hò hét bày tạo hình. (*như ngưu B tức là cực trâu bò giàu có, thường xuất hiện trong các trò chơi nhập vai trực tuyến với nghĩa châm chọc)
Coi như ở bề ngoài sẽ khích lệ binh vương bên kia thực sự là lợi hại vân vân, nhưng chủ tướng bên B trong lòng tuyệt đối đang mắng mẹ nó: Ngươi chạy tới chỗ này của ta tựa là muốn đến khoe khoang sao? Khi dễ ta dưới tay không có binh tốt đem ra?
Ai có thể nhẫn?
Đừng nói là đại nhân vật có thân phận tông chủ một giới, tựa là dân chúng tầm thường cũng khó chịu a!
Ngay ở trước mặt nhà mình cùng hài tử, khoe hài tử nhà bọn họ, sau đó đem hài tử của nhà sát vách đến đánh nhau đánh chạy…
Con nhà ai mà không phải là con a? Ngươi cho hài tử nhà chúng ta không đáng giá a? Còn cần ngươi phải chạy tới diễu võ dương oai?
Tông chủ tuy rằng thường xuyên cùng Bạch trưởng lão các loại bạn xấu thương lượng lừa Tiêu Nhược Dao, nhưng ở trước mặt người ngoài, bọn họ tuyệt đối còn muốn bao che khuyết điểm hơn so với bất kỳ ai.
Hơn nữa, cục diện trận nhàn nhã chiến thứ hai rất rõ ràng, tông chủ với ánh mắt cùng công pháp thâm sâu càng là thấy rõ.
Cái Tiêu Nhược Dao này thiên tài cỡ nào, xa xa bỏ lại đạo sĩ trẻ tuổi Mã Chuyên mấy con phố. Chỉ khổ là không có thầy giỏi truyền thụ chiêu thức uy lực lớn, dùng toàn bộ cả mười tám loại binh khí mà vẫn cứ đánh không thắng. Mã Chuyên phải dựa vào Bác Thông Lưu Phất Trần pháp. Mạnh mẽ chống đỡ các đợt tấn công điên cuồng của nàng. Nếu song phương dùng huyền khí mà nói, chỉ sợ Tiêu Nhược Dao sau mấy chiêu liền bị thả cho nằm xuống.
Tự trách mình không dẫn dắt nàng tốt a. Tông chủ tiếc nuối. Chính mình có thật nhiều công pháp, vô số kinh nghiệm chiến đấu cũng có thể chỉ dạy cho nàng, chí ít tâm pháp Tự Tại Thần Công cảnh giới cao hơn nên sớm một chút truyền giáo thêm, không đến nỗi đánh nửa ngày cũng không bắt được đối phương.
Bởi vậy tông chủ trong lòng ngũ vị hỗn tạp, bắt đầu nghĩ lại chính mình có vì hảo mặt mũi mà hãm hại Tiêu Nhược Dao quá mức hay không. Thẹn trong lòng, thậm chí đều chấp thuận nàng bái sư không cần phải hành lễ quỳ lạy.
Kỳ thực tông chủ cũng không thích chuyện một tiểu cô nương quỳ lạy với mình, chẳng có ý nghĩa gì. Đồng thời tông chủ cũng biết nàng không thích câu nệ ở tục lệ, bằng không bình thường cũng sẽ không lấy nam tử chắp tay lễ thay thế cho nữ tử phúc lễ.
Tóm lại mà nói, thầy trò Bác Thông đạo trưởng đến. Tuy rằng rất bị người ta ghét, nhưng thúc đẩy chuyện Ngô Minh bái sư. Lúc này nàng rốt cục có thể hô to không cần đi trồng trọt cày cấy, mà là bắt đầu thăng cấp phát triển.
Trong thâm tâm Ngô Minh cũng là hài lòng. Nhịn lâu như vậy, ông lão này rốt cuộc ở bên dưới sự kích thích của người mà chịu thu mình làm đồ đệ. Hơn nữa cho phép không phải hành lễ quỳ lạy, đây chính là chuyện tốt đẹp.
Hơn nữa nếu nói có thể không làm lễ quỳ lạy, có phải là sau này năm mới tết đến đưa tặng lễ vật cũng không cần quỳ lạy dập đầu cái gì?
Tông chủ không có nóng lòng tiếp trà, trước tiên nhắc nhở: “Uống trà của ngươi. Ngươi và ta đã là tình nghĩa thầy trò. Trước tiên ta hỏi rõ ràng ngươi ba chuyện.”
Hỏi rõ ràng ba chuyện? Không phải bắt ta đi làm chứ? Ngô Minh vội vã đáp: “Sư phụ mời nói.”
Tông chủ chậm rãi nói: “Thứ nhất, ta sẽ cho ngươi đi làm chút việc vừa khả năng của mình, thậm chí là đối với năng lực của ngươi tới nói có chút gượng ép, nhưng ở trên mặt đạo nghĩa không có gì phải ngại, ngươi cần nỗ lực hoàn thành không thể trốn tránh. Có rõ chưa?”
“Rõ ràng.”
Tông chủ không có hỏi ngươi là có nhất định sẽ tuân thủ hay không, mà là hỏi rõ ràng hay không, hiển nhiên cũng không phải là làm người khác khó chịu. Mà là một loại phương thức rèn luyện đồ đệ.
“Thứ hai, Trượng Kiếm tông đệ tử đều có trọng trách dương thiện trừ ác. Không thể làm xằng làm bậy, không được lạc lối, bằng không đừng nói sư phụ, chính là cả tông môn trên dưới đều không tha cho ngươi. Có rõ ràng sao?”
“Rõ ràng.” Ngô Minh sảng khoái đáp ứng.
Đây là chuyện đương nhiên, Ngô Minh không chút do dự thậm chí còn thật cao hứng vì tông môn có bầu không khí chính nghĩa.
“Thứ ba. Hiện tại ngươi chỉ là đệ tử của ta, cũng không phải là truyền nhân y bát. Điểm ấy ngươi cần ghi nhớ.”
Ngô Minh vội vàng nói: “Vâng. Đệ tử tất ở trong lòng lấy sư phụ làm vinh diệu. Mà không đi giả danh lừa bịp, ngàn vạn lần sẽ không phá hỏng danh tiếng sư phụ.”
“Hừm, ngươi rõ ràng là tốt rồi.” Tông chủ biết nàng nghe đã ra mặt tâm ý huyền diệu khác, không khỏi khen một tiếng thông minh.
Hắn là sợ Ngô Minh ham chơi gặp rắc rối cái gì, làm hỏng rồi thanh danh của chính mình.
Tông chủ thấy nàng nghe được rõ ràng, lúc này mới tiếp nhận chén trà, uống một hớp.
“Chúc mừng chúc mừng.” Bạch trưởng lão nhất thời đứng dậy, nhấc tay hướng về tông chủ chúc.
“Chúc mừng lão hữu đắc thủ tuệ đồ.” Bác Thông đạo trưởng cũng khách khí đứng lên, liếc nhìn Ngô Minh một chút, lại liếc nhìn tông chủ một cái.
Cái ánh mắt này hàm chứa không ít nội dung.
Ước ao đố kị a, nhưng cũng không hận.
Ước ao là ngươi cái tên tử mộc đầu lại còn có năng lực thu được một nữ đệ tử thủy linh như thế!
Vừa nãy nàng mang theo mặt nạ nhưng khi mình nhìn đến, cái nữ đệ tử này tuy rằng cũng không quốc sắc thiên hương, nhưng cũng thuộc về mắt to, bạc môi thượng đẳng mỹ nữ, càng là nụ hoa có rất nhiều tiền đồ phát triển.
Từ căn cốt vóc sắc hiện tại liền hoàn toàn có thể đoán ra được, nàng ở tương lai sẽ trưởng thành một làn tóc đen như thác nước, cổ tay trắng ngần ngưng sương một đại nữ hiệp.
Mặc dù mình cùng tử mộc đầu đều không phải loại sư phụ cầm thú đạp hư đồ đệ kia, nhưng mỹ nữ đệ tử thả ở bên người cũng rất đẹp mắt không phải sao? Ngẫm lại ôn nhu nhuyễn ngôn, oanh âm thanh yến nữ đệ tử thúc thủ đứng ở bên cạnh, coi như cái bình bông trang trí cũng là vui tai vui mắt a. Đi ra ngoài cũng rất uy phong, ừ, so với bày ra cái cái nam đồ đệ đại ngốc cảm giác sảng khoái hơn nhiều.
Nhưng đố kị chính là, nha đầu này rõ ràng lan tâm huệ chất.
Không nói năng lực tinh thông mọi loại kỹ năng, chí ít mười mấy loại binh khí sử dụng đến xuất thần nhập hóa, cho thấy nàng tuyệt đối là thất khiếu linh lung học võ bại hoại. Nếu mà quả thật như lời vừa nói lúc nãy, nàng có thể học được Bác Thông Lưu Phất Trần pháp của mình ngay tại đây, vậy coi như là cấp độ yêu nghiệt rồi!
Trong nháy mắt, Bác Thông đạo trưởng đều có cái ý nghĩ muốn nói ra: Tử mộc đầu, hai ta thay đổi đồ đệ được chứ?
Tông chủ uống trà do Ngô Minh kính, mấy người Thiên Ba phủ bên này đã phát hiện, huých huých hông lẫn nhau để người chung quanh đều chú ý tới sự kiện bái sư bên này.
Bọn thị vệ đều biết thân phận tông chủ, cũng biết đại thể thân phận Tiêu Nhược Dao. Tông chủ lại ở trước mặt mọi người uống trà do nàng kính, hơn nữa Bạch trưởng lão cùng nước Tấn tả quốc sư lại đồng thời chúc mừng bên cạnh… Không cần phải nói, khẳng định là thu đồ đệ a!
Đây chính là đại sự của nước Tề, tông chủ Trượng Kiếm Tông rốt cục có đồ đệ rồi! Hơn nữa vị đồ đệ này lại là một vị nữ đệ tử có quan hệ rất tốt với Thiên Ba phủ! Cả đám thị vệ trong lòng kinh hỉ, nhưng do đặc tính nghề nghiệp khiến cho bọn họ không được phép nhiều lời, chỉ lấy ánh mắt giao lưu với nhau.
Lý đạo trưởng cầm đầu cũng chú ý tới, trong lòng kinh ngạc đồng thời nhắc nhở thị vệ chung quanh bình tĩnh đừng nóng. Lại gọi hai cái thị vệ thân tín, để bọn họ nhanh chóng đi bẩm báo thế tử cùng phật soái.
Lúc này, trên sân tuổi trẻ đạo sĩ Mã Chuyên, căn bản cũng không có chú ý Ngô Minh bên này kính trà.
Hắn đang cùng các đệ tử du học ngoại trú Vũ quốc cãi nhau.
Song phương hùng hùng hổ hổ muốn ở trên phương diện miệng lưỡi trước tiên tranh đoạt cái thắng thua.
“Liền chỉ một tiểu cô nương đều không thu thập nổi!” Đây là luận điệu cơ bản của các đệ tử du học ngoại trú Vũ quốc.
“Nàng có đánh thắng ta sao?” Mã Chuyên cường điệu nhất câu nói đầu tiên chính là cái này.
Ý nghĩ của người Vũ quốc rất đơn giản, cuối cùng liền chỉ còn lại một hồi, nhất định phải ở trên mặt sĩ khí áp đảo đối phương trước tiên.
Đặc biệt mượn màn tỉ võ góp vui của cô bé cùng đạo sĩ trẻ tuổi đến làm thủ đoạn công kích, để tâm tư hắn hỗn loạn ảnh hưởng khả năng chiến đấu, để phe mình thắng được.
Mã Chuyên cũng không phải ngu ngốc, rõ ràng tâm ý của đối phương, trong miệng cũng không chút lưu tình phản kích lại. Bác Thông đạo trưởng mọi người đang bận chuyện Ngô Minh bái sư, cũng là không lưu ý hắn bên này tranh đoạt miệng lưỡi.
“Các ngươi cái đám bại tướng dưới tay ta, hiện tại cái tên nào dám lên khiêu chiến?”
“Vừa nãy Long Ngạo Kiều lợi hại thế nào, thậm chí đánh bại một võ giả sử dụng Tung Hoành Quyền của các ngươi, nhưng còn không thể đánh lại được ta?”
“Cái gì đếm ngược ảo thuật, cái gì mười tám loại binh khí, ở trước mặt ta cũng không đủ dùng!”
Mã Chuyên mắng mắng, làm sao liền dần dần cảm giác mình thật giống như rất lợi hại?
Mặc dù là nữ hài nhi tinh thông mười mấy dạng binh khí, riêng bản mình không vận dụng huyền khí, chỉ dựa vào cái phất trần công pháp này, liền đem các loại chiêu thức loè loẹt của nàng đều xử lý hết!
Đúng đúng, nếu không phải xem nàng là cái nữ tử, lại là mảnh mai như vậy —— tuy rằng có chút mập —— ừ, không phải vậy đã sớm đem nàng đánh bại.
Không sai, nhất định là mình thương hương tiếc ngọc mà thôi.
Mã Chuyên vỗn dĩ lòng dạ cực cao, qua một phen mắng loạn như vậy, ngược lại giống như tự thôi miên mình đem lòng tự tin nhấc đến mức rất cao.
“Các ngươi còn có cái nào nhanh mau ra đây! Đạo gia ta không chờ được nữa muốn động thủ rồi!” Mã Chuyên vẫy vẫy phất trần kêu gào.
Nguyên bản trong miệng hắn tự xưng bản đạo, ngữ khí tương đối bình phàm. Nhưng giờ khắc này lại biến thành đạo gia, không khỏi rất không khách khí.
“Cuồng đồ hung hăng!”
“Tiểu đạo hỗn trướng* nước Tấn cũng dám lỗ mãng!” (*nguyên gốc 浑帐 – nghĩa là: vô liêm sỉ; hèn mạt; đồ khốn; thằng khốn; khốn nạn; vô sỉ; đồ vô liêm sỉ)
Đệ tử du học ngoại trú Vũ quốc một trận ồ lên.
Lý đạo trưởng ở đây vừa nhìn liền cau mày. Vốn định ngăn cản, nhưng cân nhắc hắn là đồ đệ tả quốc sư nước Tấn, lại là người đại biểu thi đấu thứ hai ra trận, phía bên mình thật sự không tiện mở miệng khuyên giới cái gì.
Nhưng song phương vạn nhất thật sự gây hỏa khí lớn hơn, nháo chết người hoặc trọng thương cái gì, đều có chút vướng tay chân. Bất đắc dĩ, Lý đạo trưởng hướng về Bác Thông đạo trưởng làm cái chắp tay đạo gia, cũng không nói nhiều chỉ là kính cẩn mà nhìn hắn.
Bác Thông đạo trưởng đang nghĩ nữ đồ đệ thật không tệ, đột nhiên cảm giác Lý đạo trưởng hướng mình có động tác.
Hắn đảm nhiệm tả quốc sư nhiều năm làm sao không hiểu? Rất nhanh rõ ràng, liền hướng về trên sân khẽ quát một tiếng: “Chuyên tiểu tử, sủa loạn cái gì? Vốn chỉ là một hồi luận bàn mà thôi, mở miệng ra tay đều chừa chút đúng mực cho ta!”
Mã Chuyên nhất thời rụt cổ lại, không còn dám kêu loạn.
Nước Vũ mọi người thấy hắn không lên tiếng nữa, liền dần dần đưa mắt tụ tập ở trên người Lữ Nham.
“Sở Khứ Hương, vì ta áp trận.” Lữ Nham là người đứng đầu của đám đệ tử du học ngoại trú, cấp bậc huyền võ cũng là cao nhất, lúc này thấy phải lâm trận, nhấc lên vạt áo từ chỗ ngồi đứng lên.
Sở công tử ở bên cung chúc võ vận hưng thịnh*. (*Như chúc may mắn thôi)
“Lữ sư huynh ra tay tất nhiên sẽ thắng lợi!” Một đám đệ tử Vũ quốc cũng dồn dập cổ vũ, cảm thấy nắm chắc phần thắng.
Tông chủ ở một bên đối với Ngô Minh nói: “Ngươi hãy xem kỹ, cùng ta nói một chút ngươi lĩnh ngộ được điểm gì từ cuộc tranh đấu của hai người.”
“Đệ tử ngu dốt, không biết có thể nói đúng không.” Ngô Minh một bộ dáng vẻ rất khổ sở.
“Thôi đi. Ngươi có tin ta đánh ngươi hay không?” Tông chủ nghĩ thầm khiêm tốn cũng không thể cho ngươi ở trước mặt ta giả bộ ngu ngốc như vậy.
Bác Thông đạo trưởng ở bên, nhưng có chút ít vị chua chua mà sâu xa nói: “Nữ đồ đệ a… Ngươi cam lòng đánh lên sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.