Chương 10: Trời khéo đưa đẩy
Ngày Nắng
05/04/2024
Cậu cứ nghĩ kinh thành ở đây sẽ giống như trong phim cổ trang hay xem, nhưng hóa ra không phải như vậy. Nhà cửa, kiến trúc khá hiện đại, trên đường có rất nhiều ngựa bằng máy móc chở hàng hóa qua lại. Quán xá cũng hiện đại hơn, nhiều sắc màu rực rỡ hơn làm Bạch Ngạn nhìn thấy cái gì cũng há hốc mồm không khác gì nhà quê lên tỉnh.
Sở Huân không ngờ Bạch Ngạn mất trí nhớ mất luôn nhận thức mọi thứ, dĩ nhiên hắn không dám nói điều này ra, chắc chắn Bạch Ngạn sẽ dỗi nếu biết hắn khi dễ nhận thức của cậu.
“Tiên nhân, ngài mở hàng giùm tôi được không? Hôm nay tôi bán ế quá.”
Bạch Ngạn bị thu hút bởi sạp hàng trò chơi nằm ở ngã tư. Quả thật, mấy quán xá bên cạnh đông đúc bao nhiêu thì sạp hàng này lại vắng tanh bấy nhiêu. Bạch Ngạn bước tới xem thử. Giống thời hiện đại, đây là trò chơi bắn ná lấy thưởng.
Phần thưởng cao nhất là một con búp bê bằng bông. Nhưng ánh mắt của cậu lại dừng trên hộp kẹo có hình quả táo.
“Sư huynh, đó là kẹo gì vậy?” Bạch Ngạn vẫy vẫy Sở Huân rồi chỉ tay về phía hộp kẹo.
“Kẹo táo rừng. Vị chua thanh, hậu vị ngọt, ăn ngon.”
Tên nghe lạ ghê. Cậu muốn thử.
“Ông chủ, bao nhiêu một lượt chơi?” Bạch Ngạn cầm ná lên kéo chun thử. Nếu trò này thay bằng súng thì hay biết mấy. Nhưng tiếc là thời đại này chưa có súng.
Ông chủ sạp hàng thấy tiên nhân chịu mở hàng thì mừng rỡ: “Ba đồng năm lần bắn. Nếu ngài dùng linh thạch hạ phẩm thì được mười lần bắn.”
Bạch Ngạn thả một viên linh thạch xuống.
Cậu nói với Sở Huân: “Huynh muốn phần thưởng nào, đệ lấy cho.”
Hắn không trả lời mà nhìn chằm chằm cậu làm toàn thân Bạch Ngạn cứng đờ. Cậu cứ có cảm giác rằng Sở Huân nói muốn “lấy” cậu vậy. Cũng may Sở Huân trả lời, cắt đứt mấy suy nghĩ bậy bạ của cậu: “Hộp kẹo.”
“Ơ, huynh giành của đệ à? Không cho đâu...” Bạch Ngạn mím môi, hơi hờn dỗi: “Cho huynh ăn ké vài miếng thôi!”
Sở Huân bẹp miệng, miễn cưỡng chỉ vào phần thưởng cao nhất. Bạch Ngạn đắc ý: “Huynh xem đệ lấy nhá!”
“Đệ chắc chắn bắn trúng à?”
“Chắc chắn!”
Để chứng minh mình sẽ lấy được, cậu xoay chiếc ná trong tay rồi giơ lên. Thậm chí không nheo mắt mà bắn ra. Khỏnh khắc viên đá nhỏ văng trúng tấm bia chỉ phần thưởng là hộp kẹo táo rừng, Sở Huân bị chấn động mạnh.
Tuy cậu làm màu là xoay ná nhưng mà... tốc độ này... thậm chí còn không thèm canh mục tiêu mà bắn, người làm được như thế chỉ có là những người sinh ra được định mệnh là thiên tài.
Lần thứ hai cậu buông ná ra, viên đá bay đến tấm bia chỉ phần thưởng cao nhất.
Ngay cả chủ sạp hàng cũng kinh ngạc không kém. Ông ta không ngừng kinh hô khen cậu tới tấp làm mấy người đi đường tò mò đứng lại xem.
“Ha ha, thấy thế nào?”
Thấy cậu tự tin như thế, Sở Huân bất giác cười theo. Hắn định khen cậu một câu đỉnh thật, ai ngờ có tiếng cười nhạo của kẻ thứ ba chen vào.
“Nói về trình độ thiện xạ thì chỉ có thiếu chủ đỉnh nhất, không ai qua được.”
Hai tên đệ tử mặc y phục có gam màu cam chủ đạo đắc ý nói với ông chủ sạp: “Một viên linh thạch đúng không?”
Nói xong gã thả một viên linh thạch xuống.
Bạch Ngạn nheo mắt nhìn vị công tử toát ra khí chất giàu có đang cầm ná lên. Cậu nghiêng người, định thì thầm vào tai Sở Huân nhưng cậu quên mất chiều cao mình vừa đủ nhưng chiều cao của Sở Huân quá mức dư thừa. Đầu cậu chỉ vừa với ngực đối phương, cho nên cậu không thì thầm vào tai mà là vào ngực hắn.
“Sư huynh, ai thế?”
Sở Huân đáp: “Minh Hòa, thiếu chủ Mỵ Âm Sơn Trang, nghe nói là thiên tài thiện xạ từ nhỏ.”
Minh Hòa nghe Sở Huân nhắc tới tên mình mới ngẩng đầu lên, giả vờ ngạc nhiên: “Ồ, đây không phải là Sở Huân của Vạn Hoa Tông sao? Nghe bảo là thiên tài đột phá tu vi, cứ nghĩ huynh già lắm, không ngờ trẻ như vậy.” Gã vừa nói vừa liếc nhìn sang Bạch Ngạn: “Ái chà, là Bạch Ngạn đây mà, con chó nhỏ tối ngày theo đuôi sư muội trong môn phái.”
Vừa nói gã vừa kéo dài từ cuối để chế nhạo cậu. Ngay cả hai tên đệ từ đồng môn đi cùng gã cũng cười nhạo cậu. Bạch Ngạn siết chặt tay, cậu ghé nhất người khác nói cậu là đứa bám đít Tịnh Khuê. Ngay cả Sở Huân, không hiểu sao hắn cũng nổi giận.
“Ha ha, còn đỡ hơn ai đó muốn theo đuổi người ta nhưng người ta không cho, còn bị ăn một cái tát quê ơi là quê.” Bạch Ngạn giành nói trước khi Sở Huân ra tay, còn kéo dài từ quê để chọc quê người ta.
Minh Hòa kinh ngạc. Chuyện hắn tỏ tình bị Lâm Tịnh Khuê thất bại còn bị nàng ta tát một cái ngoài trời biết đất biết ra thì không có người thứ ba biết được. Tại sao Bạch Ngạn lại biết?
Gã nghĩ rằng là do Tịnh Khuê nói cho cậu biết.
Điều đó là không thể nào!
Minh Hòa thẹn quá hóa giận: “Ngươi dám đặt điều vu khống ta!”
“Người nào có tật giật mình tự động áu áu thôi.” Bạch Ngạn nhún vai.
Minh - người từ nãy giờ áu áu – Hòa cay mà không nói gì được. Minh Hòa nghiến răng, nếu đánh nhau mà không vi phạm môn quy thì gã thề, nãy giờ gã đã trùm bao bố đập cậu một trận rồi.
Sở Huân nhận ra Minh Hòa định đập Bạch Ngạn liền nhíu mày, lên tiếng: “Bỏ suy nghĩ đánh nhau đó đi. Ngươi không thắng đâu.”
Mẹ nó, quên mất còn có tên thiên tài cấp S tọa trấn ở đây!
Minh Hòa thấy cậu cầm ná thì nảy ra một kế hay. Gã không làm cậu bẽ mặt thì không thể quên cục tức này. Gã nói với giọng châm chọc: “Ái chà, thì ra Bạch công tử cũng biết bắn ná nha. Xem ra khả năng thiên xạ tốt lắm.”
Bạch Ngạn không hiểu ý đối phương, còn cho rằng tên Minh Hòa này vậy mà cũng có mắt nhìn người. Gã thế mà nhìn ra được cậu có tài thiện xạ. Bạch Ngạn đắc ý: “Dĩ nhiên là tốt rồi.” Không tốt thì sao cậu là một trong ba thiên tài thiện xạ của đội lính đánh thuê chứ.
Mimh Hòa đắc ý vì cậu trúng bẫy: “Thế bây giờ chúng ta thi thử đi. Xem xem ai là người bắn tốt nhất.”
Sở Huân nhíu mày, ngửi được mùi gian trá. Vậy mà Bạch Ngạn vẫn vô tri không hề nhận ra ý dồ của Minh Hòa. Cậu còn nghĩ nhân cơ hội này dạy dõ tên nam phụ qua đường trong hậu cung Tịnh Khuê mới được.
“Được thôi. Thi như thế nào?”
Sở Huân lập tức ngăn cản: “Bạch Ngạn, đừng háo thắng.”
Bạch Ngạn mỉm cười: “Sư huynh không tin đệ thắng hả?”
Sở Huân vốn không tin lắm, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt tự tin, nhất là trong đôi mắt sáng ấy chỉ chứa mỗi hình bóng của hắn làm hắn ảo tưởng rằng chỉ cần hắn nói câu tin tưởng cậu thì Bạch Ngan chắc chắn sẽ chiến thắng.
Sư đệ trước mặt hắn quá sạch sẽ, quá thuần khiết, q̶̶u̶̶á̶ ̶n̶̶g̶̶u̶ lại quá ngây ngô làm hắn muốn kéo cậu xuống, cùng nhuốm chàm cậu, để cậu rơi vào bể khoái lạc vĩnh hằng.
Sở Huân thầm giật mình, không hiểu vì sao lại nảy sinh ý nghĩ không trong sáng với Bạch Ngạn. Hắn dời mắt đi chỗ khác, không dám nhìn trực tiếp vào mắt của cậu nữa. Sở Huân ậm ừ: “Huynh tin đệ sẽ thắng, nhưng nhớ cẩn thận.”
Minh Hòa đáp lời: “Chúng ta sẽ có ba lượt bắn. Cả ba lượt đều phải trúng hồng tâm thì mới được tính.”
“Thắng ta được gì? Thua thì bị gì?” Bạch Ngạn hỏi.
“Nếu ta thắng thì ngươi phải làm theo yêu cầu của ta đưa ra. Ngược lại, nếu ngươi thắng thì ngươi đưa yêu cầu gì ta cũng sẽ làm.”
Bạch Ngạn nở một nụ cười đểu cáng: “Là ngươi nói đấy nhé.”
Nụ cười đó làm Minh Hòa rùng mình, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Gã có cảm giác như mình đang đối diện với một con ác quỷ đội lốt người vậy.
Sở Huân không ngờ Bạch Ngạn mất trí nhớ mất luôn nhận thức mọi thứ, dĩ nhiên hắn không dám nói điều này ra, chắc chắn Bạch Ngạn sẽ dỗi nếu biết hắn khi dễ nhận thức của cậu.
“Tiên nhân, ngài mở hàng giùm tôi được không? Hôm nay tôi bán ế quá.”
Bạch Ngạn bị thu hút bởi sạp hàng trò chơi nằm ở ngã tư. Quả thật, mấy quán xá bên cạnh đông đúc bao nhiêu thì sạp hàng này lại vắng tanh bấy nhiêu. Bạch Ngạn bước tới xem thử. Giống thời hiện đại, đây là trò chơi bắn ná lấy thưởng.
Phần thưởng cao nhất là một con búp bê bằng bông. Nhưng ánh mắt của cậu lại dừng trên hộp kẹo có hình quả táo.
“Sư huynh, đó là kẹo gì vậy?” Bạch Ngạn vẫy vẫy Sở Huân rồi chỉ tay về phía hộp kẹo.
“Kẹo táo rừng. Vị chua thanh, hậu vị ngọt, ăn ngon.”
Tên nghe lạ ghê. Cậu muốn thử.
“Ông chủ, bao nhiêu một lượt chơi?” Bạch Ngạn cầm ná lên kéo chun thử. Nếu trò này thay bằng súng thì hay biết mấy. Nhưng tiếc là thời đại này chưa có súng.
Ông chủ sạp hàng thấy tiên nhân chịu mở hàng thì mừng rỡ: “Ba đồng năm lần bắn. Nếu ngài dùng linh thạch hạ phẩm thì được mười lần bắn.”
Bạch Ngạn thả một viên linh thạch xuống.
Cậu nói với Sở Huân: “Huynh muốn phần thưởng nào, đệ lấy cho.”
Hắn không trả lời mà nhìn chằm chằm cậu làm toàn thân Bạch Ngạn cứng đờ. Cậu cứ có cảm giác rằng Sở Huân nói muốn “lấy” cậu vậy. Cũng may Sở Huân trả lời, cắt đứt mấy suy nghĩ bậy bạ của cậu: “Hộp kẹo.”
“Ơ, huynh giành của đệ à? Không cho đâu...” Bạch Ngạn mím môi, hơi hờn dỗi: “Cho huynh ăn ké vài miếng thôi!”
Sở Huân bẹp miệng, miễn cưỡng chỉ vào phần thưởng cao nhất. Bạch Ngạn đắc ý: “Huynh xem đệ lấy nhá!”
“Đệ chắc chắn bắn trúng à?”
“Chắc chắn!”
Để chứng minh mình sẽ lấy được, cậu xoay chiếc ná trong tay rồi giơ lên. Thậm chí không nheo mắt mà bắn ra. Khỏnh khắc viên đá nhỏ văng trúng tấm bia chỉ phần thưởng là hộp kẹo táo rừng, Sở Huân bị chấn động mạnh.
Tuy cậu làm màu là xoay ná nhưng mà... tốc độ này... thậm chí còn không thèm canh mục tiêu mà bắn, người làm được như thế chỉ có là những người sinh ra được định mệnh là thiên tài.
Lần thứ hai cậu buông ná ra, viên đá bay đến tấm bia chỉ phần thưởng cao nhất.
Ngay cả chủ sạp hàng cũng kinh ngạc không kém. Ông ta không ngừng kinh hô khen cậu tới tấp làm mấy người đi đường tò mò đứng lại xem.
“Ha ha, thấy thế nào?”
Thấy cậu tự tin như thế, Sở Huân bất giác cười theo. Hắn định khen cậu một câu đỉnh thật, ai ngờ có tiếng cười nhạo của kẻ thứ ba chen vào.
“Nói về trình độ thiện xạ thì chỉ có thiếu chủ đỉnh nhất, không ai qua được.”
Hai tên đệ tử mặc y phục có gam màu cam chủ đạo đắc ý nói với ông chủ sạp: “Một viên linh thạch đúng không?”
Nói xong gã thả một viên linh thạch xuống.
Bạch Ngạn nheo mắt nhìn vị công tử toát ra khí chất giàu có đang cầm ná lên. Cậu nghiêng người, định thì thầm vào tai Sở Huân nhưng cậu quên mất chiều cao mình vừa đủ nhưng chiều cao của Sở Huân quá mức dư thừa. Đầu cậu chỉ vừa với ngực đối phương, cho nên cậu không thì thầm vào tai mà là vào ngực hắn.
“Sư huynh, ai thế?”
Sở Huân đáp: “Minh Hòa, thiếu chủ Mỵ Âm Sơn Trang, nghe nói là thiên tài thiện xạ từ nhỏ.”
Minh Hòa nghe Sở Huân nhắc tới tên mình mới ngẩng đầu lên, giả vờ ngạc nhiên: “Ồ, đây không phải là Sở Huân của Vạn Hoa Tông sao? Nghe bảo là thiên tài đột phá tu vi, cứ nghĩ huynh già lắm, không ngờ trẻ như vậy.” Gã vừa nói vừa liếc nhìn sang Bạch Ngạn: “Ái chà, là Bạch Ngạn đây mà, con chó nhỏ tối ngày theo đuôi sư muội trong môn phái.”
Vừa nói gã vừa kéo dài từ cuối để chế nhạo cậu. Ngay cả hai tên đệ từ đồng môn đi cùng gã cũng cười nhạo cậu. Bạch Ngạn siết chặt tay, cậu ghé nhất người khác nói cậu là đứa bám đít Tịnh Khuê. Ngay cả Sở Huân, không hiểu sao hắn cũng nổi giận.
“Ha ha, còn đỡ hơn ai đó muốn theo đuổi người ta nhưng người ta không cho, còn bị ăn một cái tát quê ơi là quê.” Bạch Ngạn giành nói trước khi Sở Huân ra tay, còn kéo dài từ quê để chọc quê người ta.
Minh Hòa kinh ngạc. Chuyện hắn tỏ tình bị Lâm Tịnh Khuê thất bại còn bị nàng ta tát một cái ngoài trời biết đất biết ra thì không có người thứ ba biết được. Tại sao Bạch Ngạn lại biết?
Gã nghĩ rằng là do Tịnh Khuê nói cho cậu biết.
Điều đó là không thể nào!
Minh Hòa thẹn quá hóa giận: “Ngươi dám đặt điều vu khống ta!”
“Người nào có tật giật mình tự động áu áu thôi.” Bạch Ngạn nhún vai.
Minh - người từ nãy giờ áu áu – Hòa cay mà không nói gì được. Minh Hòa nghiến răng, nếu đánh nhau mà không vi phạm môn quy thì gã thề, nãy giờ gã đã trùm bao bố đập cậu một trận rồi.
Sở Huân nhận ra Minh Hòa định đập Bạch Ngạn liền nhíu mày, lên tiếng: “Bỏ suy nghĩ đánh nhau đó đi. Ngươi không thắng đâu.”
Mẹ nó, quên mất còn có tên thiên tài cấp S tọa trấn ở đây!
Minh Hòa thấy cậu cầm ná thì nảy ra một kế hay. Gã không làm cậu bẽ mặt thì không thể quên cục tức này. Gã nói với giọng châm chọc: “Ái chà, thì ra Bạch công tử cũng biết bắn ná nha. Xem ra khả năng thiên xạ tốt lắm.”
Bạch Ngạn không hiểu ý đối phương, còn cho rằng tên Minh Hòa này vậy mà cũng có mắt nhìn người. Gã thế mà nhìn ra được cậu có tài thiện xạ. Bạch Ngạn đắc ý: “Dĩ nhiên là tốt rồi.” Không tốt thì sao cậu là một trong ba thiên tài thiện xạ của đội lính đánh thuê chứ.
Mimh Hòa đắc ý vì cậu trúng bẫy: “Thế bây giờ chúng ta thi thử đi. Xem xem ai là người bắn tốt nhất.”
Sở Huân nhíu mày, ngửi được mùi gian trá. Vậy mà Bạch Ngạn vẫn vô tri không hề nhận ra ý dồ của Minh Hòa. Cậu còn nghĩ nhân cơ hội này dạy dõ tên nam phụ qua đường trong hậu cung Tịnh Khuê mới được.
“Được thôi. Thi như thế nào?”
Sở Huân lập tức ngăn cản: “Bạch Ngạn, đừng háo thắng.”
Bạch Ngạn mỉm cười: “Sư huynh không tin đệ thắng hả?”
Sở Huân vốn không tin lắm, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt tự tin, nhất là trong đôi mắt sáng ấy chỉ chứa mỗi hình bóng của hắn làm hắn ảo tưởng rằng chỉ cần hắn nói câu tin tưởng cậu thì Bạch Ngan chắc chắn sẽ chiến thắng.
Sư đệ trước mặt hắn quá sạch sẽ, quá thuần khiết, q̶̶u̶̶á̶ ̶n̶̶g̶̶u̶ lại quá ngây ngô làm hắn muốn kéo cậu xuống, cùng nhuốm chàm cậu, để cậu rơi vào bể khoái lạc vĩnh hằng.
Sở Huân thầm giật mình, không hiểu vì sao lại nảy sinh ý nghĩ không trong sáng với Bạch Ngạn. Hắn dời mắt đi chỗ khác, không dám nhìn trực tiếp vào mắt của cậu nữa. Sở Huân ậm ừ: “Huynh tin đệ sẽ thắng, nhưng nhớ cẩn thận.”
Minh Hòa đáp lời: “Chúng ta sẽ có ba lượt bắn. Cả ba lượt đều phải trúng hồng tâm thì mới được tính.”
“Thắng ta được gì? Thua thì bị gì?” Bạch Ngạn hỏi.
“Nếu ta thắng thì ngươi phải làm theo yêu cầu của ta đưa ra. Ngược lại, nếu ngươi thắng thì ngươi đưa yêu cầu gì ta cũng sẽ làm.”
Bạch Ngạn nở một nụ cười đểu cáng: “Là ngươi nói đấy nhé.”
Nụ cười đó làm Minh Hòa rùng mình, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Gã có cảm giác như mình đang đối diện với một con ác quỷ đội lốt người vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.