Chương 5: Vi phạm môn quy
Ngày Nắng
07/02/2024
"Sở Huân, con chưa khỏe sao lại ra đây ngồi?"
Đột nhiên có giọng nói vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn. Sở Huân ngẩng đầu lên nhìn. Là sư phụ cùng phó tông chủ đến.
"Sư phụ, ngài từ hầm ngục trở về sao?"
Sư phụ của hắn - Lạc Kiều Thanh đồng thời là tông chủ Vạn Hoa Tông, người vừa từ hầm ngục cấp S trở về, nghe tin đệ tử của mình bị thương nặng nên y vội vàng đến xem.
Lạc Kiều Thanh không trả lời mà cầm tay bắt mạch cho hắn. Sở Huân im lặng để cho Lạc Kiều Thanh bắt mạch.
Ở kiếp trước, sư phụ hắn bị kẹt trong hầm ngục cấp SS thượng phẩm, khó khăn lắm mới mở được con đường máu cho các đệ tử đi cùng thoát thân. Trong đó có cả hắn.
Sau cùng sư phụ hắn chôn thây tại hầm ngục đó. Không phải do Quái Vương giết, mà là...
"Mạch ổn định. Nhưng cần phải độ khí nhiều. Tu vi đã bị hao tổn một lượng khá lớn." Tiếng Lạc Kiều Thanh vang lên cắt đứt suy nghĩ của Sở Huân.
Sở Huân cười nhẹ, một nụ cười đẹp tựa gió xuân: "Đệ tử không sao đâu, sư phụ đừng lo quá. Ngài mau về Thanh Liễu Sơn nghỉ ngơi đi."
"Con chê sư phụ già đến độ vừa ra hầm ngục phải đi nghỉ ngơi ngay sao?" Lạc Kiều Thanh nhíu mày không vui.
Nhìn kiểu gì thì vẻ ngoài của hắn mới hơn 30 tuổi, tóc đen tuyền, vẻ mặt hồng hào, mắt sáng linh động, cử chỉ cũng nhanh nhẹn, dứt khoát, đâu có dấu hiệu tuổi già, vậy mà lần nào y gặp Sở Huân cũng bị đệ tử này đuổi khéo về núi nghỉ ngơi.
Sở Huân buồn cười. Nhìn lại số tuổi xem, có khác gì một ông lão đâu, vậy mà cứ nhắc tới hai từ "nghỉ ngơi" là Lạc Kiều Thanh lại dỗi. Chắc có tật giật mình.
"Rốt cuộc trong hầm ngục có chuyện gì?" Phó tông chủ, Lạc Nhân Tranh cũng hỏi vấn đề chính.
Sở Huân mím chặt môi. Thực ra hắn cũng không nhớ chuyện xảy ra trong hầm ngục nên không biết phải nói như thế nào. Lạc Kiều Thanh thấy vẻ mặt bối rối, khó nói nên lời của Sở Huân thì cho rằng chắc chắn trong hầm ngục có chuyện gì đó khủng khiếp lắm nên Sở Huân không muốn nhớ lại. Y cũng không nỡ làm khó đứa đồ đệ mà y yêu thương. Lạc Kiều Thanh đứng dậy, vỗ lưng Sở Huân.
"Con không muốn nói cũng không sao. Nghỉ ngơi đi, những chuyện khác đợi sau khi con khỏe lại rồi tính."
Lạc Nhân Tranh thấy vậy rất thức thời im miệng.
"Vâng. Con cảm ơn sư phụ."
Đúng lúc này đá truyền âm đeo trên hông của phó tông chủ phát sáng. Phó tông chủ Lạc Nhân Tranh vừa mở ấn chú thì bên trong có giọng nói truyền ra.
"Phó tông chủ, phiền ngài cùng tông chủ đến Hình Đường một chuyến. Trong Vạn Hoa Tông có đệ tử vi phạm môn quy."
"Ồ, ta mới về mà đã có thị phi để hóng hớt rồi sao?" Lạc Kiều Thanh lên tiếng.
Lạc Nhân Tranh hắng giọng. Lạc Kiều Thanh biết mình vừa nói hớ nên đành im lặng. Sở Huân muốn cười lắm nhưng không dám.
Lạc Nhân Tranh nói với đá truyền âm: "Được rồi, giờ ta với tông chủ sẽ qua bên đó."
Thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, Sở Huân đứng dậy định tiễn. Phó tông chủ cản lại, cũng căn dặn hắn vài câu rồi cả hai đạp mây rời đi.
...
Tình hình bây giờ Bạch Ngạn không biết nên dùng từ gì để diễn tả.
Vị trưởng lão mặc áo bào có hoa văn lá phong vàng nhìn cậu với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, lại còn tỏa ra uy lực để đe dọa cậu.
Cậu chỉ ngủ dưới gốc cây mật đào của mình thôi mà có người kéo tới, nói rằng cậu đã vi phạm môn quy phải đến Hình Đường chịu phạt. Bộ những người tu tiên là không được đọc truyện tình cảm sến súa sao. Rõ ràng thế giới này tu tiên khác với những gì cậu biết mà ta...
Áp lực vô hình đến từ trưởng lão mặc áo bào lá phong chèn ép cậu buộc phải khụy gối quỳ xuống. Bạch Ngạn cảm thấy may mắn trong lòng, đêm qua cậu có cảm giác bất an, lại thấy vết thương sắp lành nên cậu tự rạch vết thương mới. Mật Đào sợ hãi khóc suốt một đêm làm cậu dốc hết tâm tư để dỗ.
Nhờ vậy vẻ mặt của cậu hiện giờ trông bệnh tật yếu ớt vô cùng, trưởng lão Vĩ Văn cũng thôi làm khó cậu.
"Bạch Ngạn, ngươi nhận tội của mình chưa?" Trưởng lão Vĩ Văn gằn giọng.
Biết gì đâu mà nhận.
Bạch Ngạn ho khù khụ, tỏ ra đáng thương yếu ớt: "Khụ khụ, không biết đệ tử đã làm gì nên tội ạ? Đệ tử bị thương nặng trong thời gian dài, đầu óc có chút mơ hồ, mong trưởng lão thứ tội."
Trưởng lão Vĩ Văn: "Ngươi bỏ đồng môn của mình để chạy trốn. Vạn Hoa Tông của chúng ta không hề dạy ngươi thấy nguy bỏ người."
Bạch Ngạn tỏ ra đáng thương: "Trưởng lão, đệ tử có bỏ ai đâu ạ?"
"Ngươi còn nói không à? Ngươi với sư muội Tịnh Khuê đến hầm ngục cấp B, rồi chẳng phải ngươi bỏ mặc muội ấy hay sao?" Một đệ tử đứng bên cạnh nhịn không được nữa chen ngang.
Bạch Ngạn nheo mắt nhìn thử vị đệ tử đó là ai. Á à, ra là tên đệ tử thân yêu của trưởng lão Vĩ Văn, cậu nhớ mặt rồi nhé, âm thầm ghi sổ trả thù sau.
Bạch Ngạn luống cuống, trong đôi mắt toát lên vẻ bối rối, khó nói. Giọng cậu rất nhẹ, yếu ớt vì bệnh tật, điều đó làm cậu càng thêm đáng thương. "Nếu như ta bỏ trốn trước, vậy vì sao ta lại bị thương nặng mà sư muội Tịnh Khuê lại không bị sao hết?"
Đồ đệ kia đáp trả: "Vì ngươi bị thương nên mới bỏ trốn! Còn sư muội cấp S dĩ nhiên không bị thương rồi!"
Bạch Ngạn ho mấy tiếng lấy lệ: "Ta nhớ ngươi không có tham gia, sao rành vậy?"
Bị cậu bắt bẻ, đồ đệ kia cứng họng không nói gì được. Trưởng lão Vĩ Văn lên tiếng giải vây: "Ngươi còn cố giảo biện nữa sao? Gọi Tịnh Khuê đến đây, xem xem tên này còn xảo biện nữa không?"
Bạch Ngạn cúi đầu, nhếch môi cười trong lòng. Gọi ai tới cũng được, cậu chấp hết.
Tịnh Khuê không ngờ mình bị gọi đến làm chứng chuyện cậu bỏ rơi đồng đội rời khỏi hầm ngục. Cô ta thầm mắng trong lòng, là tên ngu xuẩn nào đã khơi gợi chuyện này lên.
Thật ra cô ta trách người ta mà không nhìn lại mình. Nếu Tịnh Khuê không đi "tâm sự" với chị em bạn dì của mình rằng cô bị tứ sư huynh Bạch Ngạn bỏ rơi thì tin đồn sẽ không lan truyền. Mấy tên đầu óc ngu si chỉ đang cố gắng đòi công bằng cho cô, đồng thời góp phần đạp Bạch Ngạn xuống mà thôi.
Cô ta biết sự thật rằng Bạch Ngạn đâu có bỏ chạy như cô ta nói. Nhưng nghe nói hiện giờ trí nhớ của Bạch Ngạn có chút vấn đề, hơn nữa Bạch Ngạn cũng chiều cô như vậy, chắc chắn sẽ không làm cô bẽ mặt đâu.
Nghĩ vậy, Tịnh Khuê uất ức, khóe mắt hồng hồng. Cô vội vàng quỳ xuống, cầu xin trưởng lão Vĩ Văn: "Trưởng lão, mong các ngài đừng phạt huynh ấy. Do lúc đó tình huống cấp bách, cho nên... cho nên..."
Vĩ Văn lập tức cắt ngang lời Tịnh Khuê, giận dữ quát Bạch Ngạn: "Bạch Ngạn, ngươi còn không chịu nhận tội của mình sao?"
"Vốn dĩ đệ tử đâu có bỏ chạy, đệ tử không làm trái môn quy thì làm sao nhận tội được?" Cậu giật mình một cái. Ông ta nói lớn quá, làm cậu giật cả mình.
Đậu mé cứ nhét chữ vào mồm cậu mãi thế. Bộ mồm cậu là cái thùng rác rồi muốn nhét gì nhét à?
Bạch Ngạn mím chặt môi, đáng ghét, sức hút của nữ chính khủng khiếp thật. Chỉ rơi lệ thôi mà làm người khác tin rồi.
Tịnh Khuê nghe vậy vội vàng cầu xin: "Sư phụ, đây cũng là một phần lỗi của đệ tử, chúng con là một đội nên có phạt cũng phải bị cùng nhau."
Gì, đội gì? Ai chung đội với cô hồi nào?
Bạch Ngạn nghe những lời xàm ngôn của Tịnh Khuê mà càng thêm hoang mang.
"Chuyện gì náo nhiệt vậy?" Đột nhiên có tiếng của phó tông chủ Lạc Nhân Tranh vang lên.
Tất cả các đệ tử hóng hớt chuyện vui ở Hình Đường lập tức lùi ra xa, nhường chỗ cho hai vị cao nhất Vạn Hoa Tông bước vào. Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn cánh hoa đào rơi rụng trên mặt đất bay lên cao, tạo thành một cơn hoa mua đẹp mắt.
Có vài cánh hoa nghịch ngợm rơi trên áo của Lạc Kiều Thanh, theo y vào trong Hình Đường rồi mới chịu rơi xuống đất. Bạch Ngạn thấy cánh hoa rơi, theo quán tính đưa tay ra bắt lấy.
Cậu chực nhớ lại hành động lỗ mãng của mình, vội vàng thụt tay lại. Nhưng dáng vẻ lúc nãy của cậu bị phó tông chủ Lạc Nhân Tranh thấy rồi. Đệ tử này giống mèo con nghịch hoa ghê.
Lạc Kiều Thanh ngồi xuống ghế chủ vị. Có một Cáo Linh Xảo vẻ ngoài giống thiếu nữ hoạt bát mang trà đến cho y. Lạc Kiều Thanh chỉ nhận lấy chứ không uống.
"Có chuyện gì? Kể lại thật tường tận cho ta nghe." Lạc Kiều Thanh nhìn những người có mặt tại Hình Đường một lượt.
Trưởng lão Vĩ Văn kể lại mọi chuyện cho Lạc Kiều Thanh nghe. Tông chủ hơi nghiêng người, một tay chống thái dương nhìn Bạch Ngạn đang quỳ bên dưới.
"Bạch Ngạn, ngươi có lời gì giải thích không?"
"Có ạ!" Bạch Ngạn lập tức nói không suy nghĩ: "Đệ tử không hề bỏ chạy như lời trưởng lão nói. Nếu đệ tử bỏ chạy thì làm sao bị thương, làm sao hoàn thành nhiệm vụ cấp B được?"
Muốn hoàn thành nhiệm vụ thì người nhận nhiệm vụ phải bước vào hầm ngục. Sau khi cửa hầm đóng lại thì không thể ra ngoài cho tới khi hạ gục được thủ lĩnh trong hầm ngục đó. Cho nên thẻ nhiệm vụ của cậu đã biến thành màu xám, tức là cậu không hề bỏ chạy.
Lạc Kiều Thanh nhìn sang Tịnh Khuê hai mắt hồng hồng đáng thương: "Tịnh Khuê, sự việc như thế nào kể lại cho ta nghe."
Tịnh Khuê toát mồ hôi hội, cúi thấp đầu: "Thưa tông chủ, sự thật... giống như những gì sư phụ của con nói. Nhưng con không có ý trách móc tứ sư huynh, nếu tông chủ muốn phạt huynh ấy thì xin hãy phạt luôn con. Vì con để huynh ấy bị liên lụy."
Lạc Kiều Thanh nhướng mày, lúc này y mới chịu nâng tách trà lên nhấp một ngụm. Là trà hoa cúc chỉ thuộc về Cúc Hoa Sơn.
Nhấp xong một ngụm trà, Lạc Kiều Thanh mới lên tiếng: "Nếu vậy thì cả hai cùng chịu phạt đi. Chuyện này đến đây thôi."
"Tông chủ, Tịnh Khuê không có lỗi vì sao phải chịu phạt?"
Mấy đệ tử khác nghe Lạc Kiều Thanh ra quyết định hờ hững như vậy buộc miệng phản bác. Lạc Kiều Thanh nâng mắt nhìn cả đám, áp lực vô hình tỏa ra làm bọn họ nổi da gà. Lạc Kiều Thanh cười khẩy: "Các ngươi đau lòng cho Tịnh Khuê? Thế thì một đám chịu phạt chung luôn đi."
Bạch Ngạn toát mồ hôi hột, khóe môi giật nhẹ mấy cái. Sao tông chủ giải quyết mọi chuyện nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi vậy.
Một đám đệ tử ồn ào ban nãy lập tức im lặng không dám hó hé. Lạc Nhân Tranh buồn cười, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, bình thường thì tỏ ra đoàn kết bảo vệ nhau lắm, nhưng đụng chuyện rồi người nào cũng rụt cổ lại không khác gì rùa. Bởi vậy tu vi đâu có đột phá, năng lực đâu có tiến bộ.
"Khoan đã!!!"
Sở Huân xuất hiện làm tất cả mọi người chưng hửng. Bạch Ngạn thầm chửi trong lòng, nữ chính còn chưa giải quyết xong thì nam chính lết cái thân tàn ma dại của mình đến rồi. Lần này lại là cái gì nữa đây.
Cậu nhớ nguyên chủ chưa dính líu đến nam chính mà, thế sao Sở Huân lại đến góp vui đạp cậu một cái nữa vậy.
Sở Huân vội quỳ xuống hành lễ nhưng Lạc Kiều Thanh phất tay không cho. Y hỏi hắn: "Con còn chưa khỏe, sao lại đến đây?"
"Thưa sư phụ, các vị trưởng lão, đồ đệ đến đây để giải thích chuyện hầm ngục cấp A thượng phẩm vừa rồi." Sở Huân đáp lời.
Ban nãy Lạc Nhân Tranh hỏi thì Sở Huân không muốn nói, bây giờ lại chạy tới đây để giải thích. Lạc Kiều Thanh và Lạc Nhân Tranh nhìn là biết chuyện này chắc có liên quan đến Bạch Ngạn và Tịnh Khuê.
Nhưng rõ ràng hầm ngục của Bạch Ngạn càn quét chỉ thuộc cấp B trung phẩm mà thôi.
Lạc Kiều Thanh nhận ra có điều gì đó bất thường: "Nói vậy, hầm ngục đó có ẩn tình sâu xa à?"
Sở Huân gật đầu: "Sư phụ cũng biết, đó là hầm ngục cấp A thượng phẩm, tuy nhiên... không hiểu vì sao hầm ngục xảy ra vấn đề, nó hút một hầm ngục khác và tự nâng lên thành cấp S trung phẩm."
Một tin tức chấn động, khiến toàn bộ những người có mặt ở đó đều phải hít một hơi thật sâu.
Hầm ngục cấp A cần có sáu người cấp A hoặc ba cấp S hỗ trợ là được. Nhưng cấp S thì... phải cần tới bốn người cấp S và mười một người cấp A mới qua được. Lúc đó chỉ có một mình Sở Huân, hắn không những thoát ra khỏi nơi đó được mà còn sống sót cũng là một điều kỳ tích rồi.
Đôi mày Lạc Kiều Thanh nhíu chặt: "Vậy làm thế nào con thoát ra được?"
Sở Huân bình tĩnh trả lời: "Cái này phải nhắc tới chuyện nó hút hầm ngục khác là hầm ngục nào."
Dường như mọi người lờ mờ có đáp án. Trong khi đó Bạch Ngạn còn đang vắt óc nhớ lại, có ư? Có chuyện hầm ngục hút nhau ư? Sao không có ký ức gì hết vậy.
Sở Huân thấy vẻ mặt hoang mang của Bạch Ngạn nên nói tiếp: "Là hầm ngục sư đệ và sư muội đang làm nhiệm vụ."
Hả? Gì? Có đâu. Điêu à?
Đột nhiên có giọng nói vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn. Sở Huân ngẩng đầu lên nhìn. Là sư phụ cùng phó tông chủ đến.
"Sư phụ, ngài từ hầm ngục trở về sao?"
Sư phụ của hắn - Lạc Kiều Thanh đồng thời là tông chủ Vạn Hoa Tông, người vừa từ hầm ngục cấp S trở về, nghe tin đệ tử của mình bị thương nặng nên y vội vàng đến xem.
Lạc Kiều Thanh không trả lời mà cầm tay bắt mạch cho hắn. Sở Huân im lặng để cho Lạc Kiều Thanh bắt mạch.
Ở kiếp trước, sư phụ hắn bị kẹt trong hầm ngục cấp SS thượng phẩm, khó khăn lắm mới mở được con đường máu cho các đệ tử đi cùng thoát thân. Trong đó có cả hắn.
Sau cùng sư phụ hắn chôn thây tại hầm ngục đó. Không phải do Quái Vương giết, mà là...
"Mạch ổn định. Nhưng cần phải độ khí nhiều. Tu vi đã bị hao tổn một lượng khá lớn." Tiếng Lạc Kiều Thanh vang lên cắt đứt suy nghĩ của Sở Huân.
Sở Huân cười nhẹ, một nụ cười đẹp tựa gió xuân: "Đệ tử không sao đâu, sư phụ đừng lo quá. Ngài mau về Thanh Liễu Sơn nghỉ ngơi đi."
"Con chê sư phụ già đến độ vừa ra hầm ngục phải đi nghỉ ngơi ngay sao?" Lạc Kiều Thanh nhíu mày không vui.
Nhìn kiểu gì thì vẻ ngoài của hắn mới hơn 30 tuổi, tóc đen tuyền, vẻ mặt hồng hào, mắt sáng linh động, cử chỉ cũng nhanh nhẹn, dứt khoát, đâu có dấu hiệu tuổi già, vậy mà lần nào y gặp Sở Huân cũng bị đệ tử này đuổi khéo về núi nghỉ ngơi.
Sở Huân buồn cười. Nhìn lại số tuổi xem, có khác gì một ông lão đâu, vậy mà cứ nhắc tới hai từ "nghỉ ngơi" là Lạc Kiều Thanh lại dỗi. Chắc có tật giật mình.
"Rốt cuộc trong hầm ngục có chuyện gì?" Phó tông chủ, Lạc Nhân Tranh cũng hỏi vấn đề chính.
Sở Huân mím chặt môi. Thực ra hắn cũng không nhớ chuyện xảy ra trong hầm ngục nên không biết phải nói như thế nào. Lạc Kiều Thanh thấy vẻ mặt bối rối, khó nói nên lời của Sở Huân thì cho rằng chắc chắn trong hầm ngục có chuyện gì đó khủng khiếp lắm nên Sở Huân không muốn nhớ lại. Y cũng không nỡ làm khó đứa đồ đệ mà y yêu thương. Lạc Kiều Thanh đứng dậy, vỗ lưng Sở Huân.
"Con không muốn nói cũng không sao. Nghỉ ngơi đi, những chuyện khác đợi sau khi con khỏe lại rồi tính."
Lạc Nhân Tranh thấy vậy rất thức thời im miệng.
"Vâng. Con cảm ơn sư phụ."
Đúng lúc này đá truyền âm đeo trên hông của phó tông chủ phát sáng. Phó tông chủ Lạc Nhân Tranh vừa mở ấn chú thì bên trong có giọng nói truyền ra.
"Phó tông chủ, phiền ngài cùng tông chủ đến Hình Đường một chuyến. Trong Vạn Hoa Tông có đệ tử vi phạm môn quy."
"Ồ, ta mới về mà đã có thị phi để hóng hớt rồi sao?" Lạc Kiều Thanh lên tiếng.
Lạc Nhân Tranh hắng giọng. Lạc Kiều Thanh biết mình vừa nói hớ nên đành im lặng. Sở Huân muốn cười lắm nhưng không dám.
Lạc Nhân Tranh nói với đá truyền âm: "Được rồi, giờ ta với tông chủ sẽ qua bên đó."
Thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, Sở Huân đứng dậy định tiễn. Phó tông chủ cản lại, cũng căn dặn hắn vài câu rồi cả hai đạp mây rời đi.
...
Tình hình bây giờ Bạch Ngạn không biết nên dùng từ gì để diễn tả.
Vị trưởng lão mặc áo bào có hoa văn lá phong vàng nhìn cậu với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, lại còn tỏa ra uy lực để đe dọa cậu.
Cậu chỉ ngủ dưới gốc cây mật đào của mình thôi mà có người kéo tới, nói rằng cậu đã vi phạm môn quy phải đến Hình Đường chịu phạt. Bộ những người tu tiên là không được đọc truyện tình cảm sến súa sao. Rõ ràng thế giới này tu tiên khác với những gì cậu biết mà ta...
Áp lực vô hình đến từ trưởng lão mặc áo bào lá phong chèn ép cậu buộc phải khụy gối quỳ xuống. Bạch Ngạn cảm thấy may mắn trong lòng, đêm qua cậu có cảm giác bất an, lại thấy vết thương sắp lành nên cậu tự rạch vết thương mới. Mật Đào sợ hãi khóc suốt một đêm làm cậu dốc hết tâm tư để dỗ.
Nhờ vậy vẻ mặt của cậu hiện giờ trông bệnh tật yếu ớt vô cùng, trưởng lão Vĩ Văn cũng thôi làm khó cậu.
"Bạch Ngạn, ngươi nhận tội của mình chưa?" Trưởng lão Vĩ Văn gằn giọng.
Biết gì đâu mà nhận.
Bạch Ngạn ho khù khụ, tỏ ra đáng thương yếu ớt: "Khụ khụ, không biết đệ tử đã làm gì nên tội ạ? Đệ tử bị thương nặng trong thời gian dài, đầu óc có chút mơ hồ, mong trưởng lão thứ tội."
Trưởng lão Vĩ Văn: "Ngươi bỏ đồng môn của mình để chạy trốn. Vạn Hoa Tông của chúng ta không hề dạy ngươi thấy nguy bỏ người."
Bạch Ngạn tỏ ra đáng thương: "Trưởng lão, đệ tử có bỏ ai đâu ạ?"
"Ngươi còn nói không à? Ngươi với sư muội Tịnh Khuê đến hầm ngục cấp B, rồi chẳng phải ngươi bỏ mặc muội ấy hay sao?" Một đệ tử đứng bên cạnh nhịn không được nữa chen ngang.
Bạch Ngạn nheo mắt nhìn thử vị đệ tử đó là ai. Á à, ra là tên đệ tử thân yêu của trưởng lão Vĩ Văn, cậu nhớ mặt rồi nhé, âm thầm ghi sổ trả thù sau.
Bạch Ngạn luống cuống, trong đôi mắt toát lên vẻ bối rối, khó nói. Giọng cậu rất nhẹ, yếu ớt vì bệnh tật, điều đó làm cậu càng thêm đáng thương. "Nếu như ta bỏ trốn trước, vậy vì sao ta lại bị thương nặng mà sư muội Tịnh Khuê lại không bị sao hết?"
Đồ đệ kia đáp trả: "Vì ngươi bị thương nên mới bỏ trốn! Còn sư muội cấp S dĩ nhiên không bị thương rồi!"
Bạch Ngạn ho mấy tiếng lấy lệ: "Ta nhớ ngươi không có tham gia, sao rành vậy?"
Bị cậu bắt bẻ, đồ đệ kia cứng họng không nói gì được. Trưởng lão Vĩ Văn lên tiếng giải vây: "Ngươi còn cố giảo biện nữa sao? Gọi Tịnh Khuê đến đây, xem xem tên này còn xảo biện nữa không?"
Bạch Ngạn cúi đầu, nhếch môi cười trong lòng. Gọi ai tới cũng được, cậu chấp hết.
Tịnh Khuê không ngờ mình bị gọi đến làm chứng chuyện cậu bỏ rơi đồng đội rời khỏi hầm ngục. Cô ta thầm mắng trong lòng, là tên ngu xuẩn nào đã khơi gợi chuyện này lên.
Thật ra cô ta trách người ta mà không nhìn lại mình. Nếu Tịnh Khuê không đi "tâm sự" với chị em bạn dì của mình rằng cô bị tứ sư huynh Bạch Ngạn bỏ rơi thì tin đồn sẽ không lan truyền. Mấy tên đầu óc ngu si chỉ đang cố gắng đòi công bằng cho cô, đồng thời góp phần đạp Bạch Ngạn xuống mà thôi.
Cô ta biết sự thật rằng Bạch Ngạn đâu có bỏ chạy như cô ta nói. Nhưng nghe nói hiện giờ trí nhớ của Bạch Ngạn có chút vấn đề, hơn nữa Bạch Ngạn cũng chiều cô như vậy, chắc chắn sẽ không làm cô bẽ mặt đâu.
Nghĩ vậy, Tịnh Khuê uất ức, khóe mắt hồng hồng. Cô vội vàng quỳ xuống, cầu xin trưởng lão Vĩ Văn: "Trưởng lão, mong các ngài đừng phạt huynh ấy. Do lúc đó tình huống cấp bách, cho nên... cho nên..."
Vĩ Văn lập tức cắt ngang lời Tịnh Khuê, giận dữ quát Bạch Ngạn: "Bạch Ngạn, ngươi còn không chịu nhận tội của mình sao?"
"Vốn dĩ đệ tử đâu có bỏ chạy, đệ tử không làm trái môn quy thì làm sao nhận tội được?" Cậu giật mình một cái. Ông ta nói lớn quá, làm cậu giật cả mình.
Đậu mé cứ nhét chữ vào mồm cậu mãi thế. Bộ mồm cậu là cái thùng rác rồi muốn nhét gì nhét à?
Bạch Ngạn mím chặt môi, đáng ghét, sức hút của nữ chính khủng khiếp thật. Chỉ rơi lệ thôi mà làm người khác tin rồi.
Tịnh Khuê nghe vậy vội vàng cầu xin: "Sư phụ, đây cũng là một phần lỗi của đệ tử, chúng con là một đội nên có phạt cũng phải bị cùng nhau."
Gì, đội gì? Ai chung đội với cô hồi nào?
Bạch Ngạn nghe những lời xàm ngôn của Tịnh Khuê mà càng thêm hoang mang.
"Chuyện gì náo nhiệt vậy?" Đột nhiên có tiếng của phó tông chủ Lạc Nhân Tranh vang lên.
Tất cả các đệ tử hóng hớt chuyện vui ở Hình Đường lập tức lùi ra xa, nhường chỗ cho hai vị cao nhất Vạn Hoa Tông bước vào. Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn cánh hoa đào rơi rụng trên mặt đất bay lên cao, tạo thành một cơn hoa mua đẹp mắt.
Có vài cánh hoa nghịch ngợm rơi trên áo của Lạc Kiều Thanh, theo y vào trong Hình Đường rồi mới chịu rơi xuống đất. Bạch Ngạn thấy cánh hoa rơi, theo quán tính đưa tay ra bắt lấy.
Cậu chực nhớ lại hành động lỗ mãng của mình, vội vàng thụt tay lại. Nhưng dáng vẻ lúc nãy của cậu bị phó tông chủ Lạc Nhân Tranh thấy rồi. Đệ tử này giống mèo con nghịch hoa ghê.
Lạc Kiều Thanh ngồi xuống ghế chủ vị. Có một Cáo Linh Xảo vẻ ngoài giống thiếu nữ hoạt bát mang trà đến cho y. Lạc Kiều Thanh chỉ nhận lấy chứ không uống.
"Có chuyện gì? Kể lại thật tường tận cho ta nghe." Lạc Kiều Thanh nhìn những người có mặt tại Hình Đường một lượt.
Trưởng lão Vĩ Văn kể lại mọi chuyện cho Lạc Kiều Thanh nghe. Tông chủ hơi nghiêng người, một tay chống thái dương nhìn Bạch Ngạn đang quỳ bên dưới.
"Bạch Ngạn, ngươi có lời gì giải thích không?"
"Có ạ!" Bạch Ngạn lập tức nói không suy nghĩ: "Đệ tử không hề bỏ chạy như lời trưởng lão nói. Nếu đệ tử bỏ chạy thì làm sao bị thương, làm sao hoàn thành nhiệm vụ cấp B được?"
Muốn hoàn thành nhiệm vụ thì người nhận nhiệm vụ phải bước vào hầm ngục. Sau khi cửa hầm đóng lại thì không thể ra ngoài cho tới khi hạ gục được thủ lĩnh trong hầm ngục đó. Cho nên thẻ nhiệm vụ của cậu đã biến thành màu xám, tức là cậu không hề bỏ chạy.
Lạc Kiều Thanh nhìn sang Tịnh Khuê hai mắt hồng hồng đáng thương: "Tịnh Khuê, sự việc như thế nào kể lại cho ta nghe."
Tịnh Khuê toát mồ hôi hội, cúi thấp đầu: "Thưa tông chủ, sự thật... giống như những gì sư phụ của con nói. Nhưng con không có ý trách móc tứ sư huynh, nếu tông chủ muốn phạt huynh ấy thì xin hãy phạt luôn con. Vì con để huynh ấy bị liên lụy."
Lạc Kiều Thanh nhướng mày, lúc này y mới chịu nâng tách trà lên nhấp một ngụm. Là trà hoa cúc chỉ thuộc về Cúc Hoa Sơn.
Nhấp xong một ngụm trà, Lạc Kiều Thanh mới lên tiếng: "Nếu vậy thì cả hai cùng chịu phạt đi. Chuyện này đến đây thôi."
"Tông chủ, Tịnh Khuê không có lỗi vì sao phải chịu phạt?"
Mấy đệ tử khác nghe Lạc Kiều Thanh ra quyết định hờ hững như vậy buộc miệng phản bác. Lạc Kiều Thanh nâng mắt nhìn cả đám, áp lực vô hình tỏa ra làm bọn họ nổi da gà. Lạc Kiều Thanh cười khẩy: "Các ngươi đau lòng cho Tịnh Khuê? Thế thì một đám chịu phạt chung luôn đi."
Bạch Ngạn toát mồ hôi hột, khóe môi giật nhẹ mấy cái. Sao tông chủ giải quyết mọi chuyện nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi vậy.
Một đám đệ tử ồn ào ban nãy lập tức im lặng không dám hó hé. Lạc Nhân Tranh buồn cười, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, bình thường thì tỏ ra đoàn kết bảo vệ nhau lắm, nhưng đụng chuyện rồi người nào cũng rụt cổ lại không khác gì rùa. Bởi vậy tu vi đâu có đột phá, năng lực đâu có tiến bộ.
"Khoan đã!!!"
Sở Huân xuất hiện làm tất cả mọi người chưng hửng. Bạch Ngạn thầm chửi trong lòng, nữ chính còn chưa giải quyết xong thì nam chính lết cái thân tàn ma dại của mình đến rồi. Lần này lại là cái gì nữa đây.
Cậu nhớ nguyên chủ chưa dính líu đến nam chính mà, thế sao Sở Huân lại đến góp vui đạp cậu một cái nữa vậy.
Sở Huân vội quỳ xuống hành lễ nhưng Lạc Kiều Thanh phất tay không cho. Y hỏi hắn: "Con còn chưa khỏe, sao lại đến đây?"
"Thưa sư phụ, các vị trưởng lão, đồ đệ đến đây để giải thích chuyện hầm ngục cấp A thượng phẩm vừa rồi." Sở Huân đáp lời.
Ban nãy Lạc Nhân Tranh hỏi thì Sở Huân không muốn nói, bây giờ lại chạy tới đây để giải thích. Lạc Kiều Thanh và Lạc Nhân Tranh nhìn là biết chuyện này chắc có liên quan đến Bạch Ngạn và Tịnh Khuê.
Nhưng rõ ràng hầm ngục của Bạch Ngạn càn quét chỉ thuộc cấp B trung phẩm mà thôi.
Lạc Kiều Thanh nhận ra có điều gì đó bất thường: "Nói vậy, hầm ngục đó có ẩn tình sâu xa à?"
Sở Huân gật đầu: "Sư phụ cũng biết, đó là hầm ngục cấp A thượng phẩm, tuy nhiên... không hiểu vì sao hầm ngục xảy ra vấn đề, nó hút một hầm ngục khác và tự nâng lên thành cấp S trung phẩm."
Một tin tức chấn động, khiến toàn bộ những người có mặt ở đó đều phải hít một hơi thật sâu.
Hầm ngục cấp A cần có sáu người cấp A hoặc ba cấp S hỗ trợ là được. Nhưng cấp S thì... phải cần tới bốn người cấp S và mười một người cấp A mới qua được. Lúc đó chỉ có một mình Sở Huân, hắn không những thoát ra khỏi nơi đó được mà còn sống sót cũng là một điều kỳ tích rồi.
Đôi mày Lạc Kiều Thanh nhíu chặt: "Vậy làm thế nào con thoát ra được?"
Sở Huân bình tĩnh trả lời: "Cái này phải nhắc tới chuyện nó hút hầm ngục khác là hầm ngục nào."
Dường như mọi người lờ mờ có đáp án. Trong khi đó Bạch Ngạn còn đang vắt óc nhớ lại, có ư? Có chuyện hầm ngục hút nhau ư? Sao không có ký ức gì hết vậy.
Sở Huân thấy vẻ mặt hoang mang của Bạch Ngạn nên nói tiếp: "Là hầm ngục sư đệ và sư muội đang làm nhiệm vụ."
Hả? Gì? Có đâu. Điêu à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.