Chương 96: Phiên Ngoại: Cp Phụ (4)
Tiêu Thử Ngân Nhĩ Thang
07/05/2023
Khi Phương Nghiên tỉnh lại lần nữa thì trời đã sập tối. Sau một giấc ngủ dậy, dù tinh thần đã tốt hơn trước rất nhiều nhưng cơ thể vẫn còn cảm giác rất mệt mỏi và đau nhức.
Đặc biệt là vị trí thắt lưng, nhức mỏi vô cùng, trừ cái này ra, chỗ nào đó bên dưới cũng luôn cảm giác có dị vật khó chịu. Phương Nghiên nghiến răng, hận không thể cho Lâm Tiêu một trận tơi bời.
Hiện tại sau khi tỉnh lại, Phương Nghiên đã sớm nghĩ thoáng một chút, coi như bị chó cắn là được. Bị chó cắn một lần chẳng lẽ còn phải cắn lại nữa sao?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng khi vừa bước xuống lầu nhìn thấy Lâm Tiêu ngồi trên sô pha trong phòng khách, nỗ lực nãy giờ Phương Nghiên dày công tự trấn an tinh thần trong nháy mắt đã tan thành mây khói.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng khi vừa bước xuống lầu nhìn thấy Lâm Tiêu ngồi trên sô pha trong phòng khách, nỗ lực nãy giờ Phương Nghiên dày công tự trấn an tinh thần trong nháy mắt đã tan thành mây khói.
Bình hoa đang cắm hoa tươi đập vào người Lâm Tiêu rồi rơi xuống đất vỡ tan, phát ra một âm thanh chói tai. Hoa trong bình vương vãi khắp sàn, nước trong bình cũng tràn lan trên sàn nhà đầy những mảnh thủy tinh vụn.
Một ký ức cách đó không xa nháy mắt tràn vào tâm trí của Phương Nghiên và Lâm Tiêu.
Đó là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt.
Bình hoa, hoa tươi, nước trong bình.
Điều khác biệt chính là lần đó Phương Nghiên cầm chiếc bình trong tay, còn nước trong bình thì bắn tung tóe lên người Lâm Tiêu.
Không trách Phương Nghiên ở nhà của người khác lại thất lễ như vậy, thật sự là bởi vì vừa nhìn thấy tên "đầu sỏ gây tội" này y liền không thể bình tĩnh nổi. Mà một tên "đầu sỏ gây tội" còn lại cũng chính là y.
Thẩm Thư vốn dĩ đang làm bữa khuya cho Hàn Tử Việt tăng ca về muộn ở trong bếp, chợt có tiếng đồ đạc bị vỡ ngoài phòng khách làm cậu chú ý, huống chi còn có tiếng la hét của những người giúp việc.
"Sao muộn vậy rồi mà tên này vẫn còn ở đây?!" Phương Nghiên chỉ vào Lâm Tiêu, chất vấn Thẩm Thư vừa mới từ phòng bếp đi ra, ngữ khí vô cùng khó coi.
Phương Nghiên cũng không phải cố ý nổi giận với Thẩm Thư, chỉ là nhìn thấy Lâm Tiêu làm y thật sự không bình tĩnh nổi.
Đối với tính cách có chút bảo thủ của Phương Nghiên mà nói, say rượu làm loạn trước hôn nhân thật sự là quá kích thích, đặc biệt người kia còn là tên Lâm Tiêu mà y chán ghét.
Tuy Phương Nghiên cũng không phải là một thanh niên ngây thơ gì, ví dụ như hôn một cái liền nhận định đối phương, đã lên giường liền đến chết không phai, nhưng mọi việc đều có điểm mấu chốt.
Lồng ngực Phương Nghiên kịch liệt phập phồng, hiển nhiên sau khi nhìn thấy Lâm Tiêu đã làm y bị kích thích rất lớn.
"A Nghiên, cậu bình tĩnh một chút đi!" Thẩm Thư đi qua, vỗ vỗ nhẹ lưng Phương Nghiên trấn an y.
Người máy dọn phòng không biết từ đâu chạy ra, lặng yên không một tiếng động dọn dẹp những mảnh thủy tinh vỡ, vệt nước loang lổ cũng như những bông hồng nằm rạp trên mặt đất.
"Tiểu Thư, mình không muốn nhìn thấy anh ta." Phương Nghiên cố chấp lặp lại câu này.
"Anh ta chỉ là muốn nói với cậu một vài điều thôi, A Nghiên..." Thẩm Thư còn chưa nói xong, đã bị Lâm Tiêu vẫn luôn trầm mặc từ nãy giờ cắt ngang.
"Chờ thêm mấy ngày nữa tâm trạng của cậu ấy bình phục rồi tôi sẽ đến nói chuyện sau." Đến giờ Lâm Tiêu vẫn còn ở lại đây là để đợi Phương Nghiên tỉnh lại, mà trong khoảng thời gian này anh ta và Thẩm Thư cũng đã nói chuyện với nhau rất nhiều.
Lâm Tiêu thật sự không nghĩ tới Phương Nghiên lại bài xích sự thật đã phát sinh quan hệ với anh ta đến vậy.
"Như vậy cũng được, vậy anh đi về trước đi." Thẩm Thư gật đầu, sau đó quay đầu lại nhỏ nhẹ trấn an Phương Nghiên: "A Nghiên, bây giờ cậu cứ bình tĩnh lại một chút đã, có được không?"
Đặc biệt là vị trí thắt lưng, nhức mỏi vô cùng, trừ cái này ra, chỗ nào đó bên dưới cũng luôn cảm giác có dị vật khó chịu. Phương Nghiên nghiến răng, hận không thể cho Lâm Tiêu một trận tơi bời.
Hiện tại sau khi tỉnh lại, Phương Nghiên đã sớm nghĩ thoáng một chút, coi như bị chó cắn là được. Bị chó cắn một lần chẳng lẽ còn phải cắn lại nữa sao?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng khi vừa bước xuống lầu nhìn thấy Lâm Tiêu ngồi trên sô pha trong phòng khách, nỗ lực nãy giờ Phương Nghiên dày công tự trấn an tinh thần trong nháy mắt đã tan thành mây khói.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng khi vừa bước xuống lầu nhìn thấy Lâm Tiêu ngồi trên sô pha trong phòng khách, nỗ lực nãy giờ Phương Nghiên dày công tự trấn an tinh thần trong nháy mắt đã tan thành mây khói.
Bình hoa đang cắm hoa tươi đập vào người Lâm Tiêu rồi rơi xuống đất vỡ tan, phát ra một âm thanh chói tai. Hoa trong bình vương vãi khắp sàn, nước trong bình cũng tràn lan trên sàn nhà đầy những mảnh thủy tinh vụn.
Một ký ức cách đó không xa nháy mắt tràn vào tâm trí của Phương Nghiên và Lâm Tiêu.
Đó là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt.
Bình hoa, hoa tươi, nước trong bình.
Điều khác biệt chính là lần đó Phương Nghiên cầm chiếc bình trong tay, còn nước trong bình thì bắn tung tóe lên người Lâm Tiêu.
Không trách Phương Nghiên ở nhà của người khác lại thất lễ như vậy, thật sự là bởi vì vừa nhìn thấy tên "đầu sỏ gây tội" này y liền không thể bình tĩnh nổi. Mà một tên "đầu sỏ gây tội" còn lại cũng chính là y.
Thẩm Thư vốn dĩ đang làm bữa khuya cho Hàn Tử Việt tăng ca về muộn ở trong bếp, chợt có tiếng đồ đạc bị vỡ ngoài phòng khách làm cậu chú ý, huống chi còn có tiếng la hét của những người giúp việc.
"Sao muộn vậy rồi mà tên này vẫn còn ở đây?!" Phương Nghiên chỉ vào Lâm Tiêu, chất vấn Thẩm Thư vừa mới từ phòng bếp đi ra, ngữ khí vô cùng khó coi.
Phương Nghiên cũng không phải cố ý nổi giận với Thẩm Thư, chỉ là nhìn thấy Lâm Tiêu làm y thật sự không bình tĩnh nổi.
Đối với tính cách có chút bảo thủ của Phương Nghiên mà nói, say rượu làm loạn trước hôn nhân thật sự là quá kích thích, đặc biệt người kia còn là tên Lâm Tiêu mà y chán ghét.
Tuy Phương Nghiên cũng không phải là một thanh niên ngây thơ gì, ví dụ như hôn một cái liền nhận định đối phương, đã lên giường liền đến chết không phai, nhưng mọi việc đều có điểm mấu chốt.
Lồng ngực Phương Nghiên kịch liệt phập phồng, hiển nhiên sau khi nhìn thấy Lâm Tiêu đã làm y bị kích thích rất lớn.
"A Nghiên, cậu bình tĩnh một chút đi!" Thẩm Thư đi qua, vỗ vỗ nhẹ lưng Phương Nghiên trấn an y.
Người máy dọn phòng không biết từ đâu chạy ra, lặng yên không một tiếng động dọn dẹp những mảnh thủy tinh vỡ, vệt nước loang lổ cũng như những bông hồng nằm rạp trên mặt đất.
"Tiểu Thư, mình không muốn nhìn thấy anh ta." Phương Nghiên cố chấp lặp lại câu này.
"Anh ta chỉ là muốn nói với cậu một vài điều thôi, A Nghiên..." Thẩm Thư còn chưa nói xong, đã bị Lâm Tiêu vẫn luôn trầm mặc từ nãy giờ cắt ngang.
"Chờ thêm mấy ngày nữa tâm trạng của cậu ấy bình phục rồi tôi sẽ đến nói chuyện sau." Đến giờ Lâm Tiêu vẫn còn ở lại đây là để đợi Phương Nghiên tỉnh lại, mà trong khoảng thời gian này anh ta và Thẩm Thư cũng đã nói chuyện với nhau rất nhiều.
Lâm Tiêu thật sự không nghĩ tới Phương Nghiên lại bài xích sự thật đã phát sinh quan hệ với anh ta đến vậy.
"Như vậy cũng được, vậy anh đi về trước đi." Thẩm Thư gật đầu, sau đó quay đầu lại nhỏ nhẹ trấn an Phương Nghiên: "A Nghiên, bây giờ cậu cứ bình tĩnh lại một chút đã, có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.