Chương 32: Học món gì? Cậu làm theo công thức hướng dẫn không được hả?
Ngũ Quân
08/09/2020
Dương
Quýnh gần như tưởng là chính mình bị hoa mắt, cậu thoáng sửng sốt, thầm
nghĩ Phó Duy Diễn không phải là đang có ca trực hay sao? Làm gì có mặt ở nơi này? Là chính mình nhận lầm người hay là trùng hợp, đúng không nhỉ? Cứ cho là nhận lầm Phó Duy Diễn đi, mà sao đến cả người đi bên cạnh kia trông dáng dấp cũng giống như là đồng nghiệp của hắn?
Đám người Từ Chí ngồi kia bàn bạc một chốc nữa đi đâu chơi, hôm nay tương đối nhiều người ra mặt tụ tập, cả đám sôi nổi kiến nghị cùng nhau đi ăn cơm, ăn cơm xong lên tầng cao nhất hát karaoke, hơn nữa chỗ karaoke còn ở sát bên cạnh rạp chiếu phim, những người có đôi có cặp muốn hẹn hò xem phim cũng được, dù sao nhiều người như thế này thu xếp kiểu gì cũng đều náo nhiệt.
Dương Quýnh thẫn thờ ngồi tại chỗ nghe câu được câu mất, người khác hỏi đến ý kiến của cậu, cậu cũng chỉ ậm ừ vài tiếng tán đồng.
Từ Chí ngồi đối diện cậu, thấy thế còn búng tay cái tách trước mặt cậu, cất tiếng hỏi: "Bằng không chốc nữa mình cơm nước xong xuôi rồi đi xem phim?"
"Đợi một lát, " Dương Quýnh lại lấy điện thoại ra nói: "Tôi trước tiên phải gọi điện thoại." Trong lòng cậu buồn bực nửa ngày, thực sự không nhịn được, dứt khoát bấm số gọi tới cho Phó Duy Diễn.
Ai ngờ Phó Duy Diễn nhanh chóng bắt máy, còn vô cùng phấn chấn mà alo một tiếng.
Dương Quýnh hỏi hắn: "... Anh đang ở đâu vậy?" Cậu nói xong lại cảm thấy giọng điệu của mình cứ có gì sai sai, giống như đang tra khảo đường đi nước bước của chồng, khựng lại rồi nói bổ sung: "Tôi vừa nãy ở bên ngoài... nhìn thấy một người trông tướng tá rất giống anh."
Phó Duy Diễn kinh ngạc ồ lên một tiếng, cũng có chút bất ngờ: "Vậy cậu đang ở đâu?"
"Trung tâm mua sắm Quý Long, một quán cà phê ở tầng trệt, " Dương Quýnh suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm cho chính xác: "Tầng trệt, góc Tây Bắc."
"Ồ ồ ồ! !" Phó Duy Diễn nói: "Trùng hợp quá, tôi và đồng nghiệp cũng đang ở đây!"
Dương Quýnh thoáng kinh ngạc, vừa định hỏi hắn và đồng nghiệp tới đây làm gì, đã thấy cửa quán cà phê bị người từ bên ngoài đẩy vào, ba người lúc nãy lại tựa như một cơn gió cuốn ào ào tiến vào.
Dương Quýnh: "! !"
Phó Duy Diễn vừa nãy còn chưa hỏi định vị, lúc này vào cửa cũng không buồn ngó ngang ngó dọc, đi thẳng tắp một đường về phía cậu. Dương Quýnh cứ cảm thấy không đúng ở chỗ nào, lại thấy đồng nghiệp của hắn đi theo sau, đành phải trước tiên đè xuống nghi hoặc, vội vàng đứng lên cười xởi lởi chào hỏi người đến.
Phó Duy Diễn nói: "Mới vừa rồi tôi còn đang nhắc mãi đến em với lão Lý đấy, không nghĩ tới lại trùng hợp như thế."
Dương Quýnh đã từng chạm mặt qua lão Lý ở bệnh viện, tuy vậy cũng chưa chính thức giới thiệu làm quen. Lúc này nhìn kỹ, mới thấy tuổi của lão Lý thế nhưng không phải rất lớn, chỉ là hơi mập mạp phát tướng.
Lão Lý đứng đằng sau chỉ vào Phó Duy Diễn cười ha hả mà lắc đầu, cũng không chờ hắn giới thiệu, duỗi tay chỉ vào chính mình nói: "Lý Nghị." Lại ôm lấy bả vai của người phụ nữ bên cạnh, nghiêng đầu sang, "Vợ yêu của tôi."
Rất có ý tứ kiêu ngạo.
Dương Quýnh cũng tự giới thiệu mình, vừa cười vừa lần lượt bắt tay hai người.
Lão Lý lại nói: "Ban nãy lão Phó nói gần đây hắn đang học nấu ăn, sống chết đòi phải học tay nghề từ lãnh đạo nhà tôi, tôi vốn là không tin, cho nên bảo để khi nào gặp cậu phải hỏi thử xem, có chuyện như vậy thật không..."
Dương Quýnh: "..." Phó Duy Diễn vừa tiến vào đã thò tay ra sau lưng cậu lén lút vỗ một cái, lúc này thấy cậu không lên tiếng lại càng quá phận, duỗi ngón tay ra đâm chọc.
"Vâng ạ, " Dương Quýnh trái lương tâm mà nói: "... Dạo này đều là anh ấy nấu cơm."
Đám Lôi Bằng Từ Chí tức khắc đều liếc mắt nhìn về phía bên này.
Phó Duy Diễn nhất thời có chút ngượng ngùng, ngúng nguẩy nói: "Dương nhà chúng tôi gần đây chuẩn bị quay phim mới, không thể tùy tiện làm việc, lỡ như bị thương thì biết làm sao đây."
Dương Quýnh: "..." Người này cũng thật là giỏi bịa chuyện nhăng cuội.
Phó Duy Diễn lại nói: "Nhưng mà nói thật là, về tổng thể thì vẫn là Dương nhà chúng tôi làm nhiều lắm, tôi vừa đụng tay vào là em ấy đau lòng liền, vội nói 'Ấy anh để em để em'... Hôm nay tôi thật vất vả mới dỗ được em ấy ra ngoài chơi, cho em ấy có thời gian vui đùa cùng bè bạn. Còn dự định buổi tối chuẩn bị cho em ấy một niềm vui bất ngờ."
Hắn nói đến là chân tình thực ý, thần sắc trên mặt vừa e thẹn vừa khoe khoang, còn có chút rầu rĩ tiếc nuối rầu rĩ vì "niềm vui bất ngờ" kia không thể thực thi. Dương Quýnh nhìn mà trợn mắt há mồm, mặt khác phía bên kia có người lại thật sự tin.
Ông chủ tiệm đá quý nhìn bọn họ một lát, lúc này mới cười lên tiếng: "Nhìn hai người họ kìa, quả thật ngọt ngào đến ngấy chết rồi." Lại thoáng giương cằm, cười với Phó Duy Diễn: "Dương nhà các cậu "thân tại Tào doanh tâm tại Hán"*, đi ra ngoài chơi hơn nửa ngày rồi, lời chưa nói được vài câu, cà phê cũng chưa uống nổi một ngụm, đã ráng đi chọn cho cậu một cái ngọc bài."
*Thân tại Tào doanh tâm tại Hán: Tào Tháo dùng mẫu thân của Từ Thứ để ép ông phải phò tá cho mình, Từ Thứ vì tròn đạo hiếu vẫn quyết tâm rời bỏ Lưu Bị theo Tào. Những năm tháng về sau, Từ Thứ "thân tại Tào doanh, tâm ở Hán Thất", ông nhất quyết không cống hiến một kế sách gì cho Tào Tháo. Câu này ý nói thân thể ở một nơi mà trái tim lại hướng về nơi khác.
Phó Duy Diễn thoáng sững sờ, nhìn Dương Quýnh, lại cúi đầu nhìn tay Dương Quýnh, quả nhiên thấy một chiếc hộp giấy tinh xảo nho nhỏ.
Dương Quýnh trộm liếc nhìn hắn một cái, vừa định đưa cho hắn, bất chợt lại cân nhắc ra chỗ nào không thích hợp -- vừa nãy Phó Duy Diễn cùng hai người kia đi ra ngoài rất lâu rồi cậu mới gọi điện thoại, không lý nào người này lập tức có thể xông vào? Trừ phi là suốt một quãng thời gian dài như vậy người này vẫn chầu ở cửa không nhúc nhích... Còn nữa, nếu là trùng hợp bất ngờ, làm sao hắn vừa đi vào liền biết mình ngồi chỗ nào rồi, cũng không cần rẽ ngang rẽ dọc, quả thật là trực tiếp nhắm thẳng mục tiêu mà đi tới...
Cậu lúc này bình tĩnh lại, đảo mắt nhìn những người khác, quả nhiên mọi người đều sôi nổi thể hiện sự ước ao đố kị, mà Từ Chí càng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, nhìn cậu, lại nhìn Phó Duy Diễn, sắc mặt trong chốc lát lại biến đổi vài lần.
Dương Quýnh: "..." Đầu óc cậu chậm tiêu, lần này mới hiểu được chẳng trách Phó Duy Diễn ngày hôm đó hào phóng như vậy, nhiệt tình xúi giục cậu đi chơi, sau đó lại không buồn hỏi thêm gì mà dặn dò cậu "chú ý hình tượng, lỡ như đồng nghiệp ở bệnh viện của tôi cũng đi dạo phố", "trước mặt lão Lý nhớ chừa mặt mũi cho tôi"... Hóa ra là ngay lúc ấy người này đã tính sẵn hết cả rồi.
Hai bên đã đụng độ nhau, lại ngay trước mặt đồng nghiệp của Phó Duy Diễn, Dương Quýnh cũng không thể tiếp tục cùng đám người Từ Chí tán gẫu ăn uống. Cậu thở dài trong lòng, đành phải khách khí nói từ biệt với những người bạn cả quen lẫn không quen bên này, đến lượt Từ Chí lại thêm phần lúng túng hơn, hiểu lầm lần trước còn chưa kịp giáp mặt nói chuyện, lần này lại huyên náo ra càng khó coi hơn. Dương Quýnh xử sự cẩn thận đã nhiều năm, cho tới bây giờ chưa từng làm ra loại sự tình không trên không dưới như thế này.
Trong lòng cậu ẩn ẩn có chút buồn bực, chờ ra khỏi quán cà phê, hai vợ chồng lão Lý đi ở phía trước một đoạn, cậu liền cố ý thả chậm bước chân, túm lấy cánh tay Phó Duy Diễn cả giận nói: "Anh có ý gì hả? Đến đây kiếm chuyện hay đến đây quấy rối?"
Phó Duy Diễn lại trợn tròn mắt, ra vẻ vô tội nói: "Đâu có, oan uổng quá đi, oan uổng chết mất, việc này là tình cờ mà thôi!"
Dương Quýnh quả thật cảm thấy tức cười, "Tình cờ đứng chầu ở cửa quán cà phê mười phút? Ba người các anh là tới quán cà phê làm thần giữ cửa sao?"
"Cái đó... không phải vậy đâu, " Phó Duy Diễn đúng lý hợp tình nói: "Kem ốc quế ở tiệm này ăn quá ngon, dù sao ở lối vào cửa cũng có ghế, lỡ như ăn xong một cái còn muốn ăn tiếp thì sao?"
Dương Quýnh: "..."
"Hơn nữa, tôi lại không biết các cậu gặp mặt ở chỗ nào, nơi chốn cũng là lão Lý xác định, gã nói vợ gã vừa khéo muốn đi dạo. Thật sự chỉ là trùng hợp."
Thần sắc của hắn nghiêm túc, Dương Quýnh liếc hắn đầy vẻ nghi ngờ, nhưng cũng sợ nghĩ oan cho hắn.
Phó Duy Diễn lại nhớ tới việc khác, nhìn chằm chằm hộp nhỏ trong tay cậu, lại ngước lên hỏi: "Cậu mua cái này cho ai?"
Dương Quýnh lườm hắn một cái, không mở miệng.
Phó Duy Diễn nghĩ thầm còn không phải là đưa cái tên Từ Chí kia sao, có gì đặc biệt hơn người, cũng chưa thấy cậu tặng quà cho tôi bao giờ, lại còn ngọc bài, định làm tín vật đính ước tình yêu hay sao. Chính hắn tự kỷ chửi thầm nửa ngày, tâm trạng rất không vui, suy ngẫm một chút lại thấy dù sao mới nãy mình đã thành công đả kích trực diện kẻ địch rồi, cũng lừa gạt được Dương Quýnh cho qua chuyện, vẫn coi như chuyển biến tốt, bỏ đi thôi. Bằng không biết đâu đầu lưỡi lại sơ hở lộ ra cái gì, hay là lỡ miệng móc mỉa đi quá giới hạn, sẽ bị Dương Quýnh bật ngược lại...
Mấy người vừa đi vừa dạo, vốn dĩ lúc Phó Duy Diễn kéo người ra ngoài viện cớ là đi mua nguyên liệu nấu ăn bên này, lúc này bốn người tập hợp một chỗ, rồi lại đồng lòng cảm thấy siêu thị dưới lầu quá đắt đỏ. Lão Lý dứt khoát đề nghị ra ngoài chợ mua. Phó Duy Diễn đương nhiên gật đầu, ngược lại là Dương Quýnh, liếc nhìn lão Lý một cái, nghĩ thầm vị này và Phó Duy Diễn chung khoa, bình thường cũng luôn bận rộn không ở nhà, hiếm khi có được cơ hội nghỉ ngơi như hôm nay, chưa biết chừng nhà người ta cũng có kế hoạch của riêng mình.
Cậu nghĩ tới đây chần chừ trong phút chốc, lại từ chối: "Bằng không ngày khác cũng được." Tất cả mọi người nhìn cậu, cậu vừa cười cười, lại chỉ vào Phó Duy Diễn nói: "Cái người này tay chân vụng về, em vẫn luôn sợ dao trong tay anh ấy rơi xuống đập vào chân."
Lão Lý nghe thế cười ha ha: "Không đến nỗi đâu, tốt xấu gì cũng cầm dao mổ mỗi ngày mà."
Dương Quýnh nói: "Nhưng không để tâm vào thì cũng dễ rối loạn mà. Dù sao chẳng mấy khi có một ngày đẹp trời, mọi người cùng nhau dạo phố đi, anh Lý lúc thường cũng rất bận rộn, ngày hôm nay cứ dành thời gian bên chị nhà là dược."
Lão Lý liếc nhìn bà xã nhà mình, lập tức vui vẻ đến nhe răng tít mắt. Câu này của Dương Quýnh xem như là nói trúng tim đen của gã, vốn dĩ gã đã suy tính cuối tuần cùng vợ yêu tình tình tứ tứ, kết quả Phó Duy Diễn lại tìm đến gã nhờ hỗ trợ. Lão Lý tuy rằng đáp ứng một cách sảng khoái, nhưng mà trong lòng lại khó tránh khỏi cảm thấy hơi hơi tiếc nuối. Lúc này Dương Quýnh chủ động đưa ra ý tưởng, được lời như cởi tấm lòng, mọi người cùng nhau đi dạo phố, buổi chiều ai về nhà nấy, không lỡ việc của người nào.
Tâm tình của gã sáng sủa lên, phần ấn tượng đối với Dương Quýnh lập tức tăng vọt, vừa đi vừa cùng người tán gẫu, ôn tồn bảo: "Đừng nhìn đều là cầm dao, tình huống của tôi và lão Phó nhà các cậu có thể không giống nhau, hắn vừa mới bắt đầu đã học chuyên ngành này, tôi là dân tay ngang rẽ sang... Hầy đừng nói nữa, vốn là cảm thấy khoa ngoại rất tốt, khoa ngoại nhiều tiếng tăm này, cũng ngầu nữa, bác sĩ không cầm dao mổ thì làm sao gọi là bác sĩ chứ. Thế nhưng sau đó thật như ý nguyện, kết quả là năm đó vừa chuyển sang khoa ngoại tôi liền bị choáng váng một phen, ôi mẹ ơi, chỉ đứng quan sát người khác giải phẫu, một ca phẫu thuật kéo dài không dưới bốn năm tiếng đồng hồ, mà tôi đứng đến hai bắp chân đều phát run..."
Gã nói chuyện lớn tiếng, lại thích cười vang dội, bị vợ gã kéo góc áo nhỏ giọng nhắc nhở đến mấy lần.
Dương Quýnh trái lại là nghe rất say sưa. Lúc này nghe gã nói đến thể lực, không nhịn được theo bản năng mà liếc nhìn Phó Duy Diễn, nghĩ thầm phỏng chừng vị này thì không cần lo lắng, hai chiếc đùi kia bắp thịt rắn chắc lắm. Sáng sớm chạy bộ cũng rất có sức bền, rõ ràng thời gian ngủ ngắn như vậy, hắn vẫn tươi tỉnh tràn trề sức lực.
Cậu bất giác nhìn đến ngơ ngẩn trong chốc lát, lúc sau thấy Phó Duy Diễn quay đầu nhìn cậu, tức khắc ho khan một chút lại thu mắt về. Cũng may vợ của lão Lý ở bên cạnh cũng gia nhập cuộc trò chuyện: "Đã bảo anh phải rèn luyện nhiều lên, mỗi ngày đều không nghe, anh nhìn Tiểu Phó kìa." Chị vỗ bụng lão Lý, cười nói: "Khối cơ bụng này chiếm nhiều diện tích lắm, lúc đeo tạp dề dây cũng không đủ dài để cột."
"Năm đó tôi cũng là một cậu trai trẻ đẹp rạng ngời đi được không, " Lão Lý cười ha ha: "Khi đó còn chưa có bụng đâu, nhưng mà vừa mới bắt đầu thật sự chịu không nổi, thanh niên trai tráng cũng không xong, chủ nhiệm khoa làm liên tục không nghỉ ngơi, một ca phẫu thuật lớn làm liên tục mười mấy tiếng, chúng tôi ở bên cạnh vừa ngồi sụp xuống nghỉ là mắt díu lại, uầy cũng thật là, lão Phó và người bạn học kia của hắn thật đặc biệt, hai người bọn họ đều chịu được."
Gã nói đến đây sực nhớ ra, quay đầu nói với Phó Duy Diễn: "Nghiêm túc mà nói nhé, mấy năm nay cậu chịu khó để người trong nhà hy sinh nhiều một chút, trước hết tập trung tinh lực vào việc đánh giá chức danh. Như vậy chờ sang năm thi tuyển lên bác sĩ chính, cậu cũng nắm được mấy phần chắc chắn..."
Phó Duy Diễn ừ một tiếng, nhàn nhạt liếc nhìn Dương Quýnh một cái, lại ở bên cạnh gật đầu.
Dương Quýnh không hiểu mấy từ ngữ chuyên ngành trong bệnh viện, ngồi nghe mà cả người như rơi vào trong sương mù, tuy vậy nhìn vẻ mặt đó của hắn cũng biết là hắn muốn cho chính mình nghe. Dương Quýnh cảm thấy buồn cười, lại nghĩ nếu như năm nay thực sự là thời kỳ mấu chốt trong sự nghiệp của hắn, vậy săn sóc hắn nhiều một chút cũng không thành vấn đề, rốt cuộc thì Phó Duy Diễn quá bị tác động bởi cảm xúc, biết đâu lần này thể hiện không tốt, về sau cũng không biết sẽ để lỡ bao nhiêu năm.
Chị Lý nhìn bọn họ như vậy cũng cười theo, ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Tiểu Dương về sau đúng thật là phải chịu khổ cực một chút, không dễ dàng." Chị cười dịu dàng, "Lúc đầu bố mẹ chị vừa nghe lão Lý là bác sĩ, liền hồ hởi mà đáp ứng chuyện hai đứa. Kết quả sau khi kết hôn, hai vị phụ huynh đến thăm nhà, mười lần thì có chín lần ông ấy không ở, người thân trong nhà đau ốm, cũng đều tự mình đến xem bệnh chích thuốc, hầu hết thời gian đều không trông cậy được gì vào chồng chị, mấy lần như thế người lớn trong nhà lại có ý kiến. Sau này chị mới ngộ ra được, chúng ta làm người nhà bác sĩ, không riêng gì phải làm tốt công tác hậu cần, mà còn phải phụ trách đối ngoại...Đặc biệt là Tiểu Phó hiện tại đang trong thời kỳ quan trọng của sự nghiệp, trong nhà có chuyện gì, cậu chịu khó nhọc lòng phần hơn. Người một nhà đồng tâm hiệp lực, chờ hắn lấy được chức danh rồi, về sau sẽ không phải trực đêm, cũng có thể thoải mái hơn một chút."
Dương Quýnh biết rằng đối phương có ý tốt, bèn vội vàng mỉm cười gật đầu.
Chị Lý lại hỏi: "Bố mẹ hai bên nhà các cậu đều thấu hiểu chứ?"
"Mẹ em rất thấu hiểu, " Dương Quýnh thật thà nói: "Bà luôn miệng nhắc mãi công việc của Phó Duy Diễn quá mệt mỏi, lúc đến nhà chơi ngay cả cây lau nhà cũng không cho anh ấy đụng."
Chị Lý nghe thế trái lại là có chút hâm mộ, gật đầu nói: "Được như vậy hiếm thật đấy."
Hai người bọn họ đồng cảnh ngộ là người nhà bác sĩ, thả chậm vài bước vừa đi vừa tán gẫu, tình cờ quở trách vài câu người kia ở nhà không chịu khó, lại tiếp tục lẩm bẩm vài câu chê bôi bệnh viện không tốt. Lão Lý và Phó Duy Diễn đi ở phía trước, cũng nhịn không được dựng lỗ tai lên nghe hai người tán gẫu. Lão Lý vừa bị kể xấu liền nhịn không được tìm lý do biện giải cho chính mình, nhưng chỉ cần vợ gã thi thoảng lườm gã một cái, gã lại lập tức hoảng lên. Dương Quýnh đi bên cạnh xem náo nhiệt cười ngất ngưởng, đến nỗi cơ mặt đều mỏi nhừ.
Phó Duy Diễn cũng muốn xen vào giải thích, nhìn tình cảnh như vậy ngược lại là chỉ lo chê cười người ta, lại thấy Dương Quýnh động một chút là cười, thế là quên mất chính hắn cũng bị nói xấu vài câu.
Mấy người vừa đi vừa nghỉ, lúc ngang qua quầy bán mỹ phẩm, đang có mấy cô gái trẻ đứng quanh khu vực bán son tư vấn cho khách, mỗi người đều trang điểm tinh xảo, thanh xuân rạng ngời. Chị Lý bất giác nhìn nhiều hơn mấy lần, đi qua rồi còn quay đầu lại liếc nhìn một cái.
Động tác của nàng không rõ ràng, cũng không nói tiếng nào, vì vậy Dương Quýnh không để ý đến, lão Lý ở phía trước lại bất chợt dừng bước, xoay người lại hỏi: "Hay là anh cũng mua cho em một thỏi?"
Chị Lý sững sờ, vội cười ngượng ngùng xua tay: "Mua cái gì cơ, đừng phung phí tiền, em cả ngày ở nhà lôi thôi lếch thếch mua đồ ăn nấu cơm hầu hạ già trẻ lớn bé, trang điểm lòe loẹt chỉ tổ để cho người ta chê cười à?"
Lão Lý lại trừng mắt: "Ai dám chê cười, bà xã anh đẹp thế này cơ mà!"
Gã nói xong sờ túi, vỗ lộp bộp ví tiền trong túi, tức khắc đầy tự tin, lại nói: "Người nhà đã hy sinh nhiều như vậy, mua cho ít đồ còn không nên làm sao, đi thôi, anh mua son cho bà xã."
Vợ gã ngại ngùng, đưa mắt nhìn Dương Quýnh và Phó Duy Diễn, lại muốn túm góc áo của gã kéo đi, vừa thò tay tới lại bất thình lình bị lão già nhà mình nắm chặt, nửa lôi kéo mà dẫn đến quầy mỹ phẩm.
Hai người xếp hàng ở phía xa, Dương Quýnh càng nhìn càng xúc động, quay đầu thấy Phó Duy Diễn cũng chờ tại chỗ cũ, không nhịn được trầm trồ: "Lão Lý khoa các anh thật không tồi, chồng biết thương vợ mới là đàn ông chân chính."
Phó Duy Diễn lại hiểu lầm ý cậu, hừ một tiếng đầy vẻ khó chịu: "Bà xã nhà người ta lại không mua ngọc bài cho người khác."
Dương Quýnh: "..." Cậu quay sang quét con mắt nhìn hắn từ đầu đến chân.
Phó Duy Diễn không chịu thua nhìn đáp trả, cũng quét mắt một lượt, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, cậu mà mua cho tôi ngọc bài, tôi cũng đi mua cho cậu son môi."
Hắn chỉ mới nói như thế, ai ngờ Dương Quýnh lại ờ một tiếng.
"Cho nè, " Dương Quýnh bảo, "Đi mua nhanh lên." Cậu nói xong lại duỗi thẳng cánh tay đưa đồ tới, Phó Duy Diễn không ngờ tới diễn biến này, tức khắc ngây ngẩn cả người. Hắn hoài nghi Dương Quýnh là cố ý, nghĩ thầm ngọc bài dù rẻ cách mấy cũng có thể mua được mấy thỏi son môi, con cừu này không đến mức bị ngớ ngẩn đi. Hắn do dự nửa ngày, cuối cùng lại vẫn không nhịn được vừa quan sát sắc mặt của đối phương, vừa thử đưa tay tới thăm dò câu lấy dây xách của chiếc hộp nhỏ.
Ai dè ngón út vừa mới móc vào, Dương Quýnh lập tức nới lỏng tay.
Phó Duy Diễn: "..." Hắn ngẩn người, lại nỗ lực dò xét biểu tình trên mặt Dương Quýnh.
Dương Quýnh thầm nghĩ người khác còn nói tôi dễ bị lừa, người trước mắt này mới là dễ bị lừa đây. Lúc này dáng vẻ ngây ngốc của hắn trông quá khôi hài. Trong lòng cậu cười đến ná thở, trên mặt lại sống chết nghẹn lại, chỉ nghiêm trang đối diện cặp mắt của Phó Duy Diễn.
Phó Duy Diễn bối rối trong phút chốc mới rốt cuộc lấy lại tinh thần, đổi ý nói: "... Tôi không cần, cậu cũng không phải là mua cho tôi."
"Thế tôi cũng mặc kệ, " Dương Quýnh rụt tay về nhét vào trong túi áo, nhe răng cười nói: "Đồ vật một khi đã trao đổi rồi thì không chấp nhận trả hàng." Nói xong thấy Phó Duy Diễn bất động, lại thò chân đá nhẹ hắn một cái, "Nhanh đi mua son môi."
Hai người đang chí chóe, chuông điện thoại của Phó Duy Diễn vang lên. Dương Quýnh vội ngậm miệng. Phó Duy Diễn nghe trong chốc lát, ấy vậy mà là bà Phó gọi điện tới.
Bà ngoại của Phó Duy Diễn chuyển sang nhà ở mới, thế nhưng hình như đã xảy ra chút vấn đề. Mấy ngày trước bà Phó hỏi Phó Duy Diễn có tiền hay chưa, nói là phải chuyển sang cho bà ngoại dùng, tiền của chính bà thì đã đem đi đầu tư. Bởi vậy Phó Duy Diễn cân nhắc, dứt khoát thúc giục người bạn của Tôn Mục, làm cho xong việc thanh toán căn chung cư kia.
Bây giờ quy trình cũng đã gần hoàn tất, phần tiền trả trước cũng đã thanh toán xong, bên kia cũng đã giao đủ tài liệu chờ ngân hàng xét duyệt cho vay, bà Phó lại gọi điện thoại nói: "Không cần tiền nữa."
Phó Duy Diễn dạ một tiếng, vẫn không nghĩ gì nhiều.
Bà Phó sau đó lại nói: "Bà ngoại con không muốn ở kia, nhà cũ phá rồi, nhà mới lại không yên ổn, nhà hàng xóm tu sửa khoan cắt ầm ầm suốt ngày. Bà nói là không ngủ được bữa nào yên giấc, muốn đến nhà chúng ta ở."
Phó Duy Diễn hỏi: "Ngày nào bà đến đây ạ? Đến lúc đó ở nhà mình sao?"
"Cho nên mới gọi điện cho con còn gì?" Bà Phó ấp úng, nửa ngày sau nói: "Duy Diễn à, mẹ thương lượng với con chuyện này, có thể nào để bà ngoại ở lại chỗ của con hay không?"
Phó Duy Diễn sửng sốt.
Bà Phó nói: "Bố của con ấy mà... Con cũng không phải là không biết, mấy năm nay mẹ cũng không trông cậy vào, nhưng mà bà ngoại vẫn chưa biết gì cả, bà lại đã lớn tuổi rồi còn mang một thân bệnh tật, ăn ngon ngủ kỹ còn chưa xác định được có thể hưởng thêm mấy năm phúc phận đây... Lỡ như đến lúc đó để cho bà gặp được người nào thấy phải chuyện gì, chẳng phải sẽ tức chết sao?"
Phó Duy Diễn thật sự không muốn để cho người khác đến ở nhà mình, hắn không nhịn được cau mày, nói: "Bà ở chỗ con thì con thấy không tiện, bằng không mình thuê cho bà một căn phòng?"
"Đang êm đẹp nhà mình cũng chẳng phải là không có phòng ở, làm sao mà phải thuê? Đến lúc đó bà ngoại nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ." Bà Phó nói: "Hơn nữa đến lúc đó bà ngoại ở một thân một mình, một người già tám chục tuổi, như vậy làm sao có thể yên tâm cho được!"
"... Vậy mẹ đến chăm bà đi?" Phó Duy Diễn im lặng một lúc rồi mới nói: "Phòng thuê để con bỏ tiền, nơi chốn thì tùy mẹ chọn, mẹ đến ở cùng bà ngoại con là được."
Bà Phó không nói gì nữa, sau một lát, lại nghe bên kia truyền đến từng trận than thở, còn xen lẫn vài âm thanh nức nở.
Phó Duy Diễn đau đầu nhất với chiêu này của bà, không khỏi thở dài một hơi.
"... Duy Diễn, con không thể thông cảm cho mẹ một chút à?" Bà Phó nhỏ giọng rù rì: "Nhà con có ba phòng ngủ kia mà, cứ dành ra một phòng nhỏ cho bà ngoại ngủ, không được nữa thì lấy căn phòng ở phía Bắc cũng được. Bà ngoại con cũng không phải kiểu người dông dài phiền phức. Lại nói, lúc con còn bé, bà ngoại từng trông nom con mấy năm, bà cũng rất nhớ con, vẫn luôn mong ngóng được gặp cháu ngoại đã lớn."
Bà nói xong thở dài, không nhịn được nói tiếp: "Hơn nữa nhà kia của con, ban đầu cũng là mẹ cho con tiền, tiền này con đừng đưa lại mẹ, coi như một phần nhân tình cũng được, mà coi như tiền thuê nhà cũng xong, để bà ngoại ở lại chỗ con mấy ngày cũng không tình nguyện sao?"
Phó Duy Diễn là thật sự không tình nguyện, thế nhưng vừa nghe mẹ hắn bắt đầu khóc, lại lải nhải đến vấn đề này, nhất thời cũng không biết giải quyết thế nào cho tốt. Vừa nghe đến nửa câu sau, hắn không nhịn được buột miệng nói: "Sớm biết vậy ngay từ đầu con đã đi vay tiền, cũng không cần đến tiền của mẹ."
Dương Quýnh lúc đầu cho là hắn đang điện thoại với đồng nghiệp, sau đó càng nghe càng thấy không đúng, chờ đến lúc nghe hiểu được đại khái ngọn nguồn câu chuyện, lại thấy Phó Duy Diễn bắt đầu bực bội, vội cầm lấy cánh tay của hắn, khẽ lắc lắc.
Cùng lúc đó hai người nhà lão Lý hai vừa mới mua đồ xong, hớn hở quay trở lại, Dương Quýnh trước tiên nghênh đón, hỏi hai người đi ăn ở chỗ nào. Chị Lý mua son môi xong lại không nỡ tốn tiền, do dự muốn tìm một chỗ rẻ rẻ, thế nhưng lại lom lom nhìn Phó Duy Diễn và Dương Quỳnh, xấu hổ không dám nói ra, chỉ bảo để Dương Quýnh quyết định. Dương Quýnh không quá quen thuộc khu này, suy nghĩ một chút thấy bên kia có một chuỗi cửa hàng, dứt khoát nói: "Vậy thì ăn vịt nướng đi." Nói xong lại bổ sung: "Hôm nay Phó Duy Diễn mời khách."
Lão Lý liếc mắt về phía sau nhìn Phó Duy Diễn, phát hiện có gì là lạ, hỏi cậu: "Lão Phó sao vậy, nhìn cứ không vui kiểu gì."
Dương Quýnh thuận miệng bịa chuyện: "Chê em mua cho anh ấy ngọc bài chưa đủ tốt, đang ở kia hờn dỗi đấy."
Ba người đi về phía trước hai bước, Dương Quýnh lại đảo ngược trở về kéo Phó Duy Diễn. Người sau cúp điện thoại xong thực ra không tiếp tục khó ở, nhưng hiển nhiên là tâm tình không còn vui vẻ như lúc ban đầu, ăn cơm cũng ủ rũ, Dương Quýnh đưa cho hắn một cái bánh bao thì hắn ăn một cái, không đưa cho thì hắn chỉ giương mắt nhìn.
Rốt cuộc cũng cơm nước xong xuôi, hai người về nhà, trên đường về Dương Quýnh lại nhịn không được trách cứ hắn, nói: "Ban nãy có phải là anh chẳng biết ý tứ gì không, anh Lý dẫn theo bà xã vui vẻ ăn với anh một bữa cơm, mặt anh lại dài thườn thượt đến mức đủ kéo một vòng quanh Trái đất, quá ư là mất hứng! Mà đấy là hai anh còn thân thiết, nếu như lúc bình thường đối với những người khác cũng như vậy, không biết quản lý cảm xúc và chú ý hoàn cảnh, sẽ ngấm ngầm đắc tội với biết bao nhiêu người trong bóng tối? Anh rõ ràng lớn tuổi hơn tôi, làm sao có thể còn không hiểu đạo lý này?"
"... Lúc thường tôi cũng không như vậy, " Phó Duy Diễn cũng biết vừa rồi mình xử sự không quá tốt, chỉ thở dài, lại nhéo nhéo ấn đường, buồn bực nói: "Thế nhưng ngày hôm nay gặp chuyện quá phiền, hơn nữa không phải đã có cậu còn gì. Tôi thấy cậu với bọn họ tán gẫu rất vui vẻ, cho nên cứ để cho bản thân phóng túng một hồi."
"Anh lại nguỵ biện đi, " Dương Quýnh bất đắc dĩ, lại nghĩ đến chuyện lúc trước: "Anh như vậy rốt cuộc là làm sao, ban nãy mẹ anh gọi à?"
Phó Duy Diễn gật đầu, ừ một tiếng.
"Bà ngoại anh muốn đến ở?"
"Ừm."
"... Vậy thì cứ để bà đến chứ, " Dương Quýnh không hiểu rõ lắm: "Không đến nỗi vì chuyện này mà tức giận đi."
"Tại sao phải ở chỗ tôi, hoàn toàn có thể thuê cho bà một căn phòng ở mà, " Phó Duy Diễn cau mày nói: "Tôi biết ý của mẹ tôi, mẹ sợ bà ngoại bắt gặp cha tôi mang nguời phụ nữ khác về nhà, đến lúc đó vừa sợ bà ngoại tức giận lại sợ chính mình mất mặt. Nếu không ở nhà thì thuê một chỗ khác cũng không thành vấn đề mà, mẹ không yên tâm vậy thì đến ở cùng bà, còn nếu mẹ yên tâm thì thi thoảng ghé thăm, đây đều không phải là biện pháp giải quyết sao?"
"Có thể là vì sợ bà ngoại buồn bực vì sao lại không được ở trong nhà đi?" Dương Quýnh suy nghĩ một chút, ít nhiều cũng đã sáng tỏ ý nghĩ của bà Phó: "Thu xếp ở chỗ anh thì tương đối danh chính ngôn thuận, cũng không sợ bà ngoại suy nghĩ nhiều. Hơn nữa mẹ anh cũng bớt lo."
"Lại còn vì sợ bà ngoại hỏi đến cho nên đẩy sang cho tôi?" Phó Duy Diễn lắc đầu phản bác: "Thế này không phải là trốn tránh trách nhiệm sao, mẹ tôi không muốn đối mặt liền để tôi hứng chịu, cái chính, là tôi bận rộn công tác, vốn dĩ không rảnh để quản, lại nói cách nhau hai đời người, hết thảy quan niệm và thói quen đều quá bất đồng, những lúc tôi đến thăm nhà bà ngoại, cả máy sấy tóc còn không được dùng, bà ngoại sợ phí điện. Trang bị cho bà máy nước nóng, mười lần đi thì chín lần máy không mở, cũng chưa bao giờ dùng. Cậu nói xem, thân thể bà còn không khỏe, đến lúc đó ở nơi này là tôi tạm thời chịu đựng bà, hay là bà tạm thời chịu đựng tôi?"
Phó Duy Diễn nói liền một hơi, lồng ngực vẫn phập phồng đầy bất bình, cả giận nói: "Có mấy lời nói ra khó nghe, ai nói thì người đó chính là không hiếu thuận, nhưng khi đặt bản thân mình vào mà nói, cậu xem, có mấy ai nguyện ý chung sống với người già. Chẳng phải đều là tình nguyện mua thêm một gian nhà, thực sự không được cũng thà đi ra ngoài thuê còn hơn là ở chung một chỗ đó sao?"
Dương Quýnh nghe hắn nói xong, há miệng, lại đem lời định nói nuốt trở vào, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ nở nụ cười.
Khoảng cách thế hệ, trước kia cậu còn chưa hiểu, sau đó tuổi càng lớn, càng trải qua nhiều chuyện, mới phát hiện có những lúc vắt ngang ở giữa hai thế hệ là khe hở sâu đến không thể nào lấp đầy. Dương Quýnh từ lúc mới bắt đầu xác định tính hướng trở về sau đều không tìm phụ nữ, thế nhưng cậu cũng biết, ở trên thị trường xem mắt kết hôn, những người là con trong gia đình bố mẹ đơn thân, bất kể là nam hay nữ, đều sẽ bị chấm điểm thấp đi ở một mức độ nào đó. Bởi vì con của những gia đình này đa số đều sẽ càng coi trọng quan hệ với bố hoặc mẹ mình, mà bố hoặc mẹ của họ cũng sẽ có tính ỷ lại càng mạnh mẽ. Thế nhưng đối với trong hôn nhân, từ góc nhìn của bên còn lại, điều này mang ý nghĩa vào thời điểm quan hệ mẹ chồng - nàng dâu xảy ra xung đột, quan trọng là người chồng sẽ nghiêng về bên nào. Nếu có người lại cứ hồ đồ, vừa không thể phối hợp hài hòa lại vừa không biết cách giải quyết vấn đề, hay là giữa người già và người trẻ lại có một bên ngang ngược không cần lý lẽ, vậy thì diễn biến thành mâu thuẫn gia đình gay gắt chẳng qua chỉ là chuyện xảy ra trong vòng một giây. Đương nhiên còn có càng nhiều hơn nữa, là những người giống như Phó Duy Diễn, trời sinh bài xích việc quan hệ quá thân cận với cha mẹ, cho nên già trẻ lớn bé mỗi bên đều chỉ tập trung vào gia đình của riêng mình, ai cũng không can thiệp hay ảnh hưởng đến sinh hoạt của đối phương.
Dương Quýnh rất thấu hiểu những chuyện này, đặc biệt là hết thảy nỗi âu lo trong âm thầm đều đánh trúng tâm lý cậu, người khác đã theo đuổi chủ nghĩa tự do tự chủ, cậu còn muốn truyền thống tứ đại đồng đường. Hơn nữa, cậu và Dương Bội Quỳnh mấy năm nay sống nương tựa lẫn nhau, mặc dù không đến nỗi ngậm đắng nuốt cay, thế nhưng những gì Dương Bội Quỳnh đã trải qua thật không mấy dễ dàng, đặc biệt là trong mấy năm khốn khó nhất, bà vừa phải chăm sóc người chồng sinh bệnh, lo cho người bố chồng già nua, đứa con trai trong thời kỳ phản nghịch, còn phải gánh nặng trên vai chi phí chữa bệnh cao chót vót, cùng những chi tiêu khác trong sinh hoạt càng lúc càng đắt đỏ. Bao năm nay Dương Quýnh nhìn ở trong mắt ghi ở trong lòng, lại chứng kiến tình cảnh thê thảm của người bác cả, bởi vậy vẫn luôn quyết định chờ mấy năm nữa Dương Bội Quỳnh già rồi, chính mình sẽ ở cùng với bà.
Về điểm này, cậu và Phó Duy Diễn đích xác là có bất đồng rất lớn, lần trước Phó Duy Diễn nói cậu kết hôn chỉ vì tìm người hầu hạ mẹ cậu, trong lòng Dương Quýnh cũng có chút không thoải mái. Lần này lại thấy Phó Duy Diễn đối xử với bà ngoại của mình như vậy, cậu suy tư hết nửa ngày, nửa ngày còn lại cũng chỉ có thể thở dài.
Buổi tối bà Phó lại gọi điện đến, Phó Duy Diễn ở trên ban công tranh luận với đầu dây bên kia một lúc lâu, ngữ điệu vẫn như trước không quá hòa hảo.
Dương Quýnh có mấy lần muốn nói lại thôi, rốt cuộc ở thời điểm Phó Duy Diễn đến tìm cậu, lại nhịn xuống không nổi.
Phó Duy Diễn gõ cửa tới tìm cậu, trên cổ đeo chiếc ngọc bài dê chi ngọc*.
*dê chi ngọc (mutton fat jade): hay còn gọi là ngọc Hòa Điền, một loại ngọc "mịn như mỡ dê, trắng như ánh trăng, bóng lọng như thoa dầu".
Dương Quýnh vốn đang đọc sách ở trên giường, thấy hắn bực tức đến đầu mũi còn đỏ, không khỏi bất đắc dĩ nhoẻn cười, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Phó Duy Diễn ngồi xuống cũng không nói lời nào.
Dương Quýnh thấy dây đeo ngọc bài sau cổ hơi xoắn một chút, bèn duỗi tay chỉnh lại cho hắn.
Phó Duy Diễn ngồi một lúc, cúi đầu vân vê ngón tay, lại hỏi cậu: "Đẹp không?"
"Đẹp, " Dương Quýnh cười dỗ ngọt hắn: "Xương quai xanh của anh rất đẹp, đeo cái gì cũng dễ nhìn."
"... Hẳn rồi."
Dương Quýnh do dự mất một lúc, nhớ tới những lời Phó Duy Diễn nói trước đó, suy nghĩ tìm cách vào đề: "Trước đây lúc anh quyết định mua căn hộ này, không phải đã nói phòng ngủ phía Bắc là chuẩn bị cho mẹ tôi sao? Nếu như bây giờ bà muốn đến đây ở, thì làm sao bây giờ?"
Phó Duy Diễn nhướng mày, thấp thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn sảng khoái nói: "Vậy thì dọn dẹp lại một chút, mua cái giường bỏ vào." Hắn nói xong mới bắt đầu lo lắng, do dự một chút, lại hỏi Dương Quýnh: "Mẹ cậu muốn qua đây ở bao lâu?"
Dương Quýnh mới đầu không ngờ tới hắn sẽ đáp ứng nhẹ tênh như vậy, sửng sốt trong chốc lát mới nói: "Không biết nữa, bà chưa nói."
Phó Duy Diễn có chút rối rắm, cắn môi dưới, lại nhả ra, lại cắn xuống...
Dương Quýnh nhìn một lát, không nhịn được nói: "Lại cắn nữa thì trầy da mất."
"Vậy cứ để bà đến đi, " Phó Duy Diễn hạ quyết định, "Đến lúc đó tôi đi đón bà?"
Dương Quýnh: "..."
Phó Duy Diễn hỏi: "Sao thế?"
Dương Quýnh nói: "Tại sao mẹ tôi đến thì được, mà bà ngoại anh đến thì anh lại không đồng ý?"
Phó Duy Diễn bây giờ mới phản ứng lại được là Dương Quýnh đang thăm dò hắn. Hắn nhíu mày đứng lên định bỏ đi, liền bị Dương Quýnh kéo tay lại.
Phó Duy Diễn giật ra, Dương Quýnh lại đuổi theo đằng sau hỏi: "Bà ngoại anh đến đây ở cũng vậy thôi mà, nếu anh thực sự thấy không ổn thì hỏi thử bà xem muốn ở lại bao lâu, sau đó thử cân nhắc biện pháp khác để giải quyết?"
"Vậy nếu như có biện pháp khác để giải quyết thì tại sao ngay từ đầu không lấy ra dùng," Phó Duy Diễn tỏ vẻ không hiểu: "Cậu chỉ có một người mẹ, mẹ cậu không thể đến ở với cậu cũng không đến nỗi khóc chết, nhưng bà ngoại tôi không phải thế, bà có con gái, cũng có con trai, mắc gì lại đến ở với tôi. Mời thần đến thì dễ, tiễn thần đi thì khó cậu biết không, giả sử như lỡ ở đến nghiện rồi, cậu phải làm sao để bà dọn đi bây giờ?
Dương Quýnh lúc này mới nghe được rõ ràng nỗi lo lắng của hắn, lời nói thô nhưng lý lẽ không thô, đối người bình thường mà nói, có lẽ cho ở cùng một thời gian để tỏ lòng hiếu thảo thì vẫn có thể du di, mà nếu như vẫn cứ ở mãi cho đến dưỡng lão đưa tang, thì lại là một câu chuyện khác hoàn toàn... Quả thật cũng có chút phiền phức.
Trong lúc nhất thời cậu cũng không đưa ra được lời khuyên nào tốt, đành phải cứng đờ đứng tại chỗ.
Phó Duy Diễn liếc cậu một cái, lại nghĩ tới chuyện khác, hừ một tiếng, nói: "Tôi thì cái gì cũng đều thay cậu dự liệu trước, cũng nguyện ý để mẹ cậu đến đây ở. Thế mà cậu thì hay quá rồi, ngược lại làm gì cũng không vì tôi mà cân nhắc, đưa cái ngọc bài cũng là vốn định cho người khác nhưng còn thừa lại mới cho tôi." Tính tình bướng bỉnh của hắn lại bộc phát, hắn tháo ngọc bài xuống, quẳng lên trên bàn trà, nói: "Không thèm, đeo lên thật khó coi."
Dương Quýnh: "..." Cái bộ dạng giận cá chém thớt tính tình nhỏ nhen của người này học từ ai thế không biết.
Tuy vậy thái độ của Phó Duy Diễn đối với bà Dương làm cho cậu rất bất ngờ, Dương Quýnh cũng không muốn đang yên đang lành lại hiểu lầm ầm ĩ lên, trước tiên giải thích: "Cái này thực sự là mua cho anh."
Phó Duy Diễn không hề bị lay động.
"Nếu là mua cho Từ Chí thì tôi đã đưa cho gã ngay tại chỗ rồi, cầm trong tay để làm gì. Vật này tốt xấu cũng ngốn hết một tháng lương của tôi, tôi keo kiệt như vậy, làm sao có thể vì một câu nói nhảm sẽ tiện tay cho anh?" Dương Quýnh không có lựa chọn, đành phải nói: "Ở bệnh viện nơi các anh làm âm khí quá nặng, tính tình của anh lại kém, đeo lên coi như bảo hộ bình an, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút."
Phó Duy Diễn giương mắt nhìn cậu chằm chằm.
Dương Quýnh hỏi: "Anh có muốn hay không đây?"
"... Xùy." Phó Duy Diễn ngoài miệng không nói gì, tay lại nhanh chóng duỗi tới túm ngọc trở về, cầm trong tay thưởng thức. Kỳ thực hắn sở hữu không ít ngọc Quan Âm, có chiếc là mẹ hắn cầu trong miếu, người khác đưa cho bố hắn rồi bố hắn lại cho hắn, còn có chiếc là trước đây Hàn Thao đưa... Giá cả mỗi chiếc đều không ít. Chỉ là hắn vẫn cảm thấy mấy món đồ chơi này thật vướng bận, quăng chỗ này vứt chỗ kia. Hôm nay thu được cái này thế nhưng vừa khéo, hắn vốn là hiếu kỳ lấy ra xem, đâu ngờ sờ một cái còn rất thuận tay, vật nhỏ giá mấy ngàn đồng càng xem càng thích. Nếu không phải hắn cũng sẽ chẳng đeo lên cho Dương Quýnh xem làm gì.
Phó Duy Diễn ngồi kia suy nghĩ một lúc, mở miệng hỏi: "Cậu muốn mua son màu gì."
Dương Quýnh: "..."
Dương Quýnh quả nhiên bật cười, bất đắc dĩ nói: "Dở hơi à, hồi trưa đùa anh thôi."
Cậu nói xong ngừng một lát, lại nghiêm túc nói: "Chuyện của nhà anh tôi khó mà nói được quá nhiều, dù sao phương thức sống của anh vẫn là anh làm chủ, hơn nữa điều mà anh cân nhắc cũng có lý, chỉ là cố gắng xử lý sao cho ôn hòa một chút đi, dù cho không đồng ý cũng đổi lời giải thích dễ nghe một chút, tính cách kia của mẹ anh bình thường bị cha anh dạy bảo cũng đành thôi, ngữ điệu của anh cũng nặng nề như thế, bà đáng thương phải biết."
Phó Duy Diễn thoáng sửng sốt, phản xạ có điều kiện mà muốn tìm cớ biện minh, vậy mà thấy Dương Quýnh cười nhìn hắn, hắn lại không nói ra được câu nào.
Buổi tối Phó Duy Diễn có chút mất ngủ, kỳ thực lúc bình thường chất lượng giấc ngủ của hắn cũng không phải là quá tốt, cái nghề nghiệp này làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, áp lực tinh thần cũng lớn, ngoại trừ đầy đầu đều là cân nhắc xem bệnh nhân giường này dùng thuốc thế nào, ngày mai có bao nhiêu bệnh nhân xuất viện, hôm nay ca bệnh nào khó nhai, còn phải nghĩ thuyết trình luận văn, phải đối mặt quan hệ với các loại nhân vật. Hắn không thể không thừa nhận lúc ở bệnh viện, bản thân hắn cũng không tùy theo cảm xúc như thế, bởi vì sắc mặt của hắn có thể sẽ làm cho người nhà thấp thỏm âu lo không cần thiết, hoặc là hơi không chú ý liền nảy sinh mâu thuẫn gay gắt gì đó, cho nên Phó Duy Diễn hầu hết thời gian đều giống như những đồng nghiệp khác, chỉ lộ ra khuôn mặt tươi cười, có cảm xúc tiêu cực gì cũng đều nén ở trong lòng.
Thế nhưng mỗi khi trở về nhà, hắn lại không khỏi thả lỏng tinh thần, tiện đà có chút làm càn... Dùng cách nói của lão Lý, con người hắn có chút lợi dụng tình thân*.
*nguyên văn: sát thục (杀熟), sát là giết, thục là thân quen, ý nghĩa là lợi dụng mối quan hệ thân cận để đạt được lợi ích, từ đó giết chết mối quan hệ.
Dương Quýnh là một trong số ít người có thể làm cho hắn cực độ thả lỏng, có thể bao dung hắn, cũng là số ít người có thể nói cho hắn biết "anh đối xử với mẹ mình như vậy là không tốt". Lúc Phó Duy Diễn nghe câu này trong lòng cảm giác không thoải mái, bấy giờ nằm ở trên giường, lại không thể không thừa nhận xác thực là có chỗ đúng, hắn đối với mẹ mình khuyết thiếu một ít sự tôn trọng cơ bản nhất. Điểm này có liên quan đến tính cách của mẹ hắn, cũng có thể là bởi vì từ nhỏ hắn đã chịu ảnh hưởng từ hành vi và hình thức đối xử với mẹ của bố hắn.
Phó Duy Diễn ở trong lòng thở dài, đưa tay lên sờ khối ngọc bài, lại phát hiện vật nhỏ kia không biết từ lúc nào đã chuyển đến sau gáy. Hắn thò tay ra sau mò mẫm kéo lại về đằng trước, rũ mắt nhìn một chút, bỗng dưng không hiểu vì sao mà lại thấy vui vẻ hẳn lên.
Không lâu sau hắn nắm ngọc bài trong tay mà thiếp đi. Bên chỗ Dương Quýnh lại vẫn sáng đèn.
Lôi Bằng gửi tin nhắn hỏi cậu: Hôm nay Từ Chí tìm tôi hỏi cho rõ ràng, gã hỏi cậu và Phó Duy Diễn có phải là kết hôn thật hay không, còn nói mình lúc đầu tưởng là tình cảm của hai cậu không tốt hoặc là kết hôn giả.
Dương Quýnh cầm điện thoại do dự nửa ngày. Cậu vốn là thật tâm muốn thẳng thắn cùng Từ Chí phát triển sâu sắc thêm mối quan hệ, thế nhưng hiện giờ Phó Duy Diễn... lại đang trong thời kỳ mấu chốt của sự nghiệp, còn gặp phải mâu thuẫn trong gia đình... Nếu như bảo cậu lúc này buông tay mặc kệ, cậu dường như lại có chút không đành lòng.
Dương Quýnh trước nay chưa từng có bao giờ thống hận tính do dự thiếu quyết đoán của chính mình đến thế.
Lôi Bằng lại nói: Hay là như vầy, anh hỏi cậu đáp đi, Từ Chí và Phó Duy Diễn, xét từ bề ngoài, tính cách, thói quen, công tác, bối cảnh gia đình, cậu chấm điểm trên những phương diện này, là ai cao hơn một chút?
Dương Quýnh đã tính qua từ trước, trả lời: " Từ Chí."
Lôi Bằng lại hỏi: Trong giới hạn hiểu biết của cậu, tổng thể với ai thì tam quan* càng dễ tiếp cận?"
*tam quan gồm : thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan.
Dương Quýnh đáp: Từ Chí.
Lôi Bằng hỏi tiếp: Cậu cảm thấy ở bên ai thoải mái hơn?
Dương Quýnh thở dài, vẫn trả lời: Từ Chí
Lôi Bằng trả lời một chữ "ok", sau đó lại tiếp tục đang nhập văn bản. Lần này thời gian gõ chữ rất dài, Dương Quýnh nhìn điện thoại chăm chú chờ đợi, nghĩ thầm có lẽ nào trong lòng mình thật sự càng nghiêng về Từ Chí?
Trong lúc cậu đang ngây người, bên Lôi Bằng rốt cuộc gửi tin đến, lại là hỏi: Giả sử Từ Chí và Phó Duy Diễn đều rơi vào nước sắp chết đuối, cậu chỉ có thể cứu một người, cậu sẽ cứu ai? Dùng trực giác trả lời anh, chọn một trong hai.
Dương Quýnh:... Phó Duy Diễn.
Lôi Bằng:...
Dương Quýnh lại do dự:... Hay là để em suy nghĩ thêm?
Lôi Bằng: Nghĩ đi.
Một lúc sau, Lôi Bằng hỏi: Nghĩ ra chưa?
"..." Dương Quýnh rất khó xử, nhưng vẫn thật thà trả lời:... Vẫn là Phó Duy Diễn.
Lần này Lôi Bằng nhịn không được, dứt khoát gọi điện thoại đến, ở đầu dây bên kia cười mắng: "Cậu đúng là cái đồ khẩu thị tâm phi (nói một đằng nghĩ một nẻo), ngốc xít !"
"... Anh mới ngốc xít, " Dương Quýnh bất đắc dĩ nói: "Em đang buồn bực đây."
"Buồn bực cái gì, anh đây cứ trả lời như vậy thay cậu, " Lôi Bằng nói: "Anh bảo với Từ Chí, Quýnh Quýnh nhà chúng tôi nói, cậu rất tốt, điểm đánh giá cao, tam quan phù hợp, ở bên cậu rất thoải mái, thế nhưng đều có ích gì kia chứ, lỡ như cậu rơi xuống nước, em ấy vẫn là càng nguyện ý chọn cứu chồng mình."
Dương Quýnh nghe thế cũng cười.
Lôi Bằng nói: "Nghiêm túc một chút, cậu nghĩ như thế nào?"
"Em bằng không..." Dương Quýnh suy tính trong chốc lát, cuối cùng do dự nói: "Chờ thêm một nửa năm này rồi nói sau đi. Hình như là năm nay rất mấu chốt đối với Phó Duy Diễn." Cho đến hết nửa năm đó, Phó Duy Diễn nên đào tạo sâu cũng đã đào tạo sâu, nên đánh giá chức danh cũng đã đánh giá... Cậu cũng coi như là có thể công thành lui thân (xong việc rút lui).
"Được, " Lôi Bằng thở dài, vốn định khuyên cậu đừng ngớ ngẩn, thế nhưng ngẫm đi ngẫm lại cảm thấy có khuyên cũng khuyên không nổi, cuối cùng chỉ có thể nói: "Ngốc xít ạ, vậy cứ quyết định thế đi."
Y thoát cuộc trò chuyện, lại trả lời Từ Chí, trong lòng thầm nghĩ tôi đây là người mai mối kiểu gì thế này, Từ Chí cũng coi như là tầng tầng sàng lọc chọn lựa rồi mới yên tâm giới thiệu, những cái khác không nói, chứ người này độc lập, lại mạnh mẽ, trên người cũng ít tật xấu linh tinh. Thậm chí ở một phương diện nào đó, ngay cả Hứa Thụy Vân nhà y cũng không sánh được. Vậy mà cố tình với Dương Quýnh lại ma xui quỷ khiến thế nào mà không ghép thành được một đôi. Lôi Bằng suy nghĩ trong chốc lát, gửi sang một tin nhắn làm sáng tỏ vấn đề, đồng thời cũng ám chỉ với Từ Chí, việc này có khả năng sẽ thất bại.
Y gửi tin xong nhoài người trên ghế sô pha chờ hồi âm, một lúc sau màn hình điện thoại sáng lên, đầu kia cũng không phải là tin nhắn của Từ Chí, mà là của Hứa Thụy Vân: "Hôm nay anh giúp bạn dọn nhà, về nhà muộn một chút."
Trong lòng Lôi Bằng bỗng dưng có chút nôn nao, y cầm lấy điện thoại đang chuẩn bị hỏi Hứa Thụy Vân bây giờ ở đâu, là người bạn nào, đã thấy trên điện thoại nhảy ra một thông báo mới.
Lần này là Từ Chí, Từ Chí nói: "Được, cảm ơn."
Cùng lúc đó, Dương Quýnh bên kia cũng thu được tin nhắn của Từ Chí, nội dung lại cụ thể hơn một chút.
Từ Chí nói: Tôi và bạn mình đồng thời báo danh chuyến tàu biển chở khách định kỳ đi 112 ngày vòng quanh Trái đất, đại khái vào khoảng trung tuần tháng sau xuất phát, gần đây đang trong quá trình chuẩn bị. Vốn là ngày hôm nay muốn giáp mặt nói lời tạm biệt với cậu, chẳng ngờ lại không thể được như ý nguyện. Lần này từ biệt, lần tới gặp lại có thể sẽ phải đến tháng mười cuối mùa thu... Chúc cậu mạnh khỏe, gặp lại vẫn như lúc ban đầu.
Dương Quýnh nhìn tin nhắn nửa ngày không nhúc nhích, cuối cùng viết viết xóa xóa, một đoạn văn dài nghiêm chỉnh bị cậu trong chốc lát xóa sạch, chỉ chừa hai chữ -- "Chúc may mắn."
Cậu gửi tin nhắn xong vẫn không cảm thấy buồn ngủ, tin tức vụn vặt phức tạp trên điện thoại làm người cảm thấy buồn chán, đủ loại sự tình xảy ra bên người lại luôn khiến cậu cảm giác như đang bước đi trên cây bông, không dám dùng lực giẫm xuống rồi lại không thể khắc chế được chính mình. Dương Quýnh sửng sốt muộn màng trong chốc lát, lòng vẫn cảm thấy phiền muộn, lại lôi điện thoại ra xem vòng bạn bè.
Lướt qua một loạt tin tức mới, nhìn thoáng qua lại cảm thấy không có gì hay ho, lúc định tắt đi thì bất tri bất giác bấm vào tài khoản của Phó Duy Diễn. Phó Duy Diễn không đăng gì mới, tuy nhiên bởi vì hôm nay Dương Quýnh vừa mới kết bạn cùng lão Lý, cho nên ngược lại là thấy được một đoạn bình luận trước đó của lão Lý và Phó Duy Diễn.
Đế (Lý Nghị): Tại sao phải là thứ bảy? Tôi phải dành thời gian cho bà xã.
Phó Duy Diễn: Không làm lỡ anh dành thời gian cho bà xã, đi học mấy thứ mà thôi
Đế (Lý Nghị): Học món gì? Cậu làm theo công thức hướng dẫn không được hả?
Phó Duy Diễn: Tôi xem không hiểu.
Đế (Lý Nghị): Món gì?
Phó Duy Diễn: Thịt cừu xào đầu hành, thịt cừu kho, thịt cừu luộc, dẻ sườn cừu nướng, canh thịt cừu hầm.
Đế (Lý Nghị):... 【 kinh hoảng 】 không sợ nóng trong người?
Phó Duy Diễn: Không, đã sẵn nóng rồi.
Đế (Lý Nghị): Vậy được thôi, giữa thời tiết nóng bức thế này cậu muốn đi đâu mua thịt dê?
Phó Duy Diễn: Đợi lát nữa đi, tôi qua phòng kia xem thử.
...
Phó Duy Diễn: Trung tâm mua sắm Quý Long.
=========================================================
Editor: Thực sự, truyện của chị Ngũ quá "đời", những mối âu lo trăn trở cũng rất thực tế, nói trúng tim đen của phần lớn tầng lớp trẻ hiện giờ. Mặc dù bản thân mình chưa lập gia đình, chưa bị áp lực chuyện phụng dưỡng bố mẹ về già, nhưng đọc mấy đoạn này cũng không khỏi cảm khái, thấy được băn khoăn của chính mình trong đó. Thương Quýnh Quýnh, cũng thương Duy Diễn, đúng là chua chua ngọt ngọt, là kiểu văn chương sưởi ấm lòng người.
À hiện tại xưng hô mình vẫn để tôi-anh, tôi-cậu, tuy nhiên gặp người ngoài thì Duy Diễn sẽ gọi Dương Quýnh là 'em' cho nó có vẻ thân mật hơn một chút.
Đám người Từ Chí ngồi kia bàn bạc một chốc nữa đi đâu chơi, hôm nay tương đối nhiều người ra mặt tụ tập, cả đám sôi nổi kiến nghị cùng nhau đi ăn cơm, ăn cơm xong lên tầng cao nhất hát karaoke, hơn nữa chỗ karaoke còn ở sát bên cạnh rạp chiếu phim, những người có đôi có cặp muốn hẹn hò xem phim cũng được, dù sao nhiều người như thế này thu xếp kiểu gì cũng đều náo nhiệt.
Dương Quýnh thẫn thờ ngồi tại chỗ nghe câu được câu mất, người khác hỏi đến ý kiến của cậu, cậu cũng chỉ ậm ừ vài tiếng tán đồng.
Từ Chí ngồi đối diện cậu, thấy thế còn búng tay cái tách trước mặt cậu, cất tiếng hỏi: "Bằng không chốc nữa mình cơm nước xong xuôi rồi đi xem phim?"
"Đợi một lát, " Dương Quýnh lại lấy điện thoại ra nói: "Tôi trước tiên phải gọi điện thoại." Trong lòng cậu buồn bực nửa ngày, thực sự không nhịn được, dứt khoát bấm số gọi tới cho Phó Duy Diễn.
Ai ngờ Phó Duy Diễn nhanh chóng bắt máy, còn vô cùng phấn chấn mà alo một tiếng.
Dương Quýnh hỏi hắn: "... Anh đang ở đâu vậy?" Cậu nói xong lại cảm thấy giọng điệu của mình cứ có gì sai sai, giống như đang tra khảo đường đi nước bước của chồng, khựng lại rồi nói bổ sung: "Tôi vừa nãy ở bên ngoài... nhìn thấy một người trông tướng tá rất giống anh."
Phó Duy Diễn kinh ngạc ồ lên một tiếng, cũng có chút bất ngờ: "Vậy cậu đang ở đâu?"
"Trung tâm mua sắm Quý Long, một quán cà phê ở tầng trệt, " Dương Quýnh suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm cho chính xác: "Tầng trệt, góc Tây Bắc."
"Ồ ồ ồ! !" Phó Duy Diễn nói: "Trùng hợp quá, tôi và đồng nghiệp cũng đang ở đây!"
Dương Quýnh thoáng kinh ngạc, vừa định hỏi hắn và đồng nghiệp tới đây làm gì, đã thấy cửa quán cà phê bị người từ bên ngoài đẩy vào, ba người lúc nãy lại tựa như một cơn gió cuốn ào ào tiến vào.
Dương Quýnh: "! !"
Phó Duy Diễn vừa nãy còn chưa hỏi định vị, lúc này vào cửa cũng không buồn ngó ngang ngó dọc, đi thẳng tắp một đường về phía cậu. Dương Quýnh cứ cảm thấy không đúng ở chỗ nào, lại thấy đồng nghiệp của hắn đi theo sau, đành phải trước tiên đè xuống nghi hoặc, vội vàng đứng lên cười xởi lởi chào hỏi người đến.
Phó Duy Diễn nói: "Mới vừa rồi tôi còn đang nhắc mãi đến em với lão Lý đấy, không nghĩ tới lại trùng hợp như thế."
Dương Quýnh đã từng chạm mặt qua lão Lý ở bệnh viện, tuy vậy cũng chưa chính thức giới thiệu làm quen. Lúc này nhìn kỹ, mới thấy tuổi của lão Lý thế nhưng không phải rất lớn, chỉ là hơi mập mạp phát tướng.
Lão Lý đứng đằng sau chỉ vào Phó Duy Diễn cười ha hả mà lắc đầu, cũng không chờ hắn giới thiệu, duỗi tay chỉ vào chính mình nói: "Lý Nghị." Lại ôm lấy bả vai của người phụ nữ bên cạnh, nghiêng đầu sang, "Vợ yêu của tôi."
Rất có ý tứ kiêu ngạo.
Dương Quýnh cũng tự giới thiệu mình, vừa cười vừa lần lượt bắt tay hai người.
Lão Lý lại nói: "Ban nãy lão Phó nói gần đây hắn đang học nấu ăn, sống chết đòi phải học tay nghề từ lãnh đạo nhà tôi, tôi vốn là không tin, cho nên bảo để khi nào gặp cậu phải hỏi thử xem, có chuyện như vậy thật không..."
Dương Quýnh: "..." Phó Duy Diễn vừa tiến vào đã thò tay ra sau lưng cậu lén lút vỗ một cái, lúc này thấy cậu không lên tiếng lại càng quá phận, duỗi ngón tay ra đâm chọc.
"Vâng ạ, " Dương Quýnh trái lương tâm mà nói: "... Dạo này đều là anh ấy nấu cơm."
Đám Lôi Bằng Từ Chí tức khắc đều liếc mắt nhìn về phía bên này.
Phó Duy Diễn nhất thời có chút ngượng ngùng, ngúng nguẩy nói: "Dương nhà chúng tôi gần đây chuẩn bị quay phim mới, không thể tùy tiện làm việc, lỡ như bị thương thì biết làm sao đây."
Dương Quýnh: "..." Người này cũng thật là giỏi bịa chuyện nhăng cuội.
Phó Duy Diễn lại nói: "Nhưng mà nói thật là, về tổng thể thì vẫn là Dương nhà chúng tôi làm nhiều lắm, tôi vừa đụng tay vào là em ấy đau lòng liền, vội nói 'Ấy anh để em để em'... Hôm nay tôi thật vất vả mới dỗ được em ấy ra ngoài chơi, cho em ấy có thời gian vui đùa cùng bè bạn. Còn dự định buổi tối chuẩn bị cho em ấy một niềm vui bất ngờ."
Hắn nói đến là chân tình thực ý, thần sắc trên mặt vừa e thẹn vừa khoe khoang, còn có chút rầu rĩ tiếc nuối rầu rĩ vì "niềm vui bất ngờ" kia không thể thực thi. Dương Quýnh nhìn mà trợn mắt há mồm, mặt khác phía bên kia có người lại thật sự tin.
Ông chủ tiệm đá quý nhìn bọn họ một lát, lúc này mới cười lên tiếng: "Nhìn hai người họ kìa, quả thật ngọt ngào đến ngấy chết rồi." Lại thoáng giương cằm, cười với Phó Duy Diễn: "Dương nhà các cậu "thân tại Tào doanh tâm tại Hán"*, đi ra ngoài chơi hơn nửa ngày rồi, lời chưa nói được vài câu, cà phê cũng chưa uống nổi một ngụm, đã ráng đi chọn cho cậu một cái ngọc bài."
*Thân tại Tào doanh tâm tại Hán: Tào Tháo dùng mẫu thân của Từ Thứ để ép ông phải phò tá cho mình, Từ Thứ vì tròn đạo hiếu vẫn quyết tâm rời bỏ Lưu Bị theo Tào. Những năm tháng về sau, Từ Thứ "thân tại Tào doanh, tâm ở Hán Thất", ông nhất quyết không cống hiến một kế sách gì cho Tào Tháo. Câu này ý nói thân thể ở một nơi mà trái tim lại hướng về nơi khác.
Phó Duy Diễn thoáng sững sờ, nhìn Dương Quýnh, lại cúi đầu nhìn tay Dương Quýnh, quả nhiên thấy một chiếc hộp giấy tinh xảo nho nhỏ.
Dương Quýnh trộm liếc nhìn hắn một cái, vừa định đưa cho hắn, bất chợt lại cân nhắc ra chỗ nào không thích hợp -- vừa nãy Phó Duy Diễn cùng hai người kia đi ra ngoài rất lâu rồi cậu mới gọi điện thoại, không lý nào người này lập tức có thể xông vào? Trừ phi là suốt một quãng thời gian dài như vậy người này vẫn chầu ở cửa không nhúc nhích... Còn nữa, nếu là trùng hợp bất ngờ, làm sao hắn vừa đi vào liền biết mình ngồi chỗ nào rồi, cũng không cần rẽ ngang rẽ dọc, quả thật là trực tiếp nhắm thẳng mục tiêu mà đi tới...
Cậu lúc này bình tĩnh lại, đảo mắt nhìn những người khác, quả nhiên mọi người đều sôi nổi thể hiện sự ước ao đố kị, mà Từ Chí càng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, nhìn cậu, lại nhìn Phó Duy Diễn, sắc mặt trong chốc lát lại biến đổi vài lần.
Dương Quýnh: "..." Đầu óc cậu chậm tiêu, lần này mới hiểu được chẳng trách Phó Duy Diễn ngày hôm đó hào phóng như vậy, nhiệt tình xúi giục cậu đi chơi, sau đó lại không buồn hỏi thêm gì mà dặn dò cậu "chú ý hình tượng, lỡ như đồng nghiệp ở bệnh viện của tôi cũng đi dạo phố", "trước mặt lão Lý nhớ chừa mặt mũi cho tôi"... Hóa ra là ngay lúc ấy người này đã tính sẵn hết cả rồi.
Hai bên đã đụng độ nhau, lại ngay trước mặt đồng nghiệp của Phó Duy Diễn, Dương Quýnh cũng không thể tiếp tục cùng đám người Từ Chí tán gẫu ăn uống. Cậu thở dài trong lòng, đành phải khách khí nói từ biệt với những người bạn cả quen lẫn không quen bên này, đến lượt Từ Chí lại thêm phần lúng túng hơn, hiểu lầm lần trước còn chưa kịp giáp mặt nói chuyện, lần này lại huyên náo ra càng khó coi hơn. Dương Quýnh xử sự cẩn thận đã nhiều năm, cho tới bây giờ chưa từng làm ra loại sự tình không trên không dưới như thế này.
Trong lòng cậu ẩn ẩn có chút buồn bực, chờ ra khỏi quán cà phê, hai vợ chồng lão Lý đi ở phía trước một đoạn, cậu liền cố ý thả chậm bước chân, túm lấy cánh tay Phó Duy Diễn cả giận nói: "Anh có ý gì hả? Đến đây kiếm chuyện hay đến đây quấy rối?"
Phó Duy Diễn lại trợn tròn mắt, ra vẻ vô tội nói: "Đâu có, oan uổng quá đi, oan uổng chết mất, việc này là tình cờ mà thôi!"
Dương Quýnh quả thật cảm thấy tức cười, "Tình cờ đứng chầu ở cửa quán cà phê mười phút? Ba người các anh là tới quán cà phê làm thần giữ cửa sao?"
"Cái đó... không phải vậy đâu, " Phó Duy Diễn đúng lý hợp tình nói: "Kem ốc quế ở tiệm này ăn quá ngon, dù sao ở lối vào cửa cũng có ghế, lỡ như ăn xong một cái còn muốn ăn tiếp thì sao?"
Dương Quýnh: "..."
"Hơn nữa, tôi lại không biết các cậu gặp mặt ở chỗ nào, nơi chốn cũng là lão Lý xác định, gã nói vợ gã vừa khéo muốn đi dạo. Thật sự chỉ là trùng hợp."
Thần sắc của hắn nghiêm túc, Dương Quýnh liếc hắn đầy vẻ nghi ngờ, nhưng cũng sợ nghĩ oan cho hắn.
Phó Duy Diễn lại nhớ tới việc khác, nhìn chằm chằm hộp nhỏ trong tay cậu, lại ngước lên hỏi: "Cậu mua cái này cho ai?"
Dương Quýnh lườm hắn một cái, không mở miệng.
Phó Duy Diễn nghĩ thầm còn không phải là đưa cái tên Từ Chí kia sao, có gì đặc biệt hơn người, cũng chưa thấy cậu tặng quà cho tôi bao giờ, lại còn ngọc bài, định làm tín vật đính ước tình yêu hay sao. Chính hắn tự kỷ chửi thầm nửa ngày, tâm trạng rất không vui, suy ngẫm một chút lại thấy dù sao mới nãy mình đã thành công đả kích trực diện kẻ địch rồi, cũng lừa gạt được Dương Quýnh cho qua chuyện, vẫn coi như chuyển biến tốt, bỏ đi thôi. Bằng không biết đâu đầu lưỡi lại sơ hở lộ ra cái gì, hay là lỡ miệng móc mỉa đi quá giới hạn, sẽ bị Dương Quýnh bật ngược lại...
Mấy người vừa đi vừa dạo, vốn dĩ lúc Phó Duy Diễn kéo người ra ngoài viện cớ là đi mua nguyên liệu nấu ăn bên này, lúc này bốn người tập hợp một chỗ, rồi lại đồng lòng cảm thấy siêu thị dưới lầu quá đắt đỏ. Lão Lý dứt khoát đề nghị ra ngoài chợ mua. Phó Duy Diễn đương nhiên gật đầu, ngược lại là Dương Quýnh, liếc nhìn lão Lý một cái, nghĩ thầm vị này và Phó Duy Diễn chung khoa, bình thường cũng luôn bận rộn không ở nhà, hiếm khi có được cơ hội nghỉ ngơi như hôm nay, chưa biết chừng nhà người ta cũng có kế hoạch của riêng mình.
Cậu nghĩ tới đây chần chừ trong phút chốc, lại từ chối: "Bằng không ngày khác cũng được." Tất cả mọi người nhìn cậu, cậu vừa cười cười, lại chỉ vào Phó Duy Diễn nói: "Cái người này tay chân vụng về, em vẫn luôn sợ dao trong tay anh ấy rơi xuống đập vào chân."
Lão Lý nghe thế cười ha ha: "Không đến nỗi đâu, tốt xấu gì cũng cầm dao mổ mỗi ngày mà."
Dương Quýnh nói: "Nhưng không để tâm vào thì cũng dễ rối loạn mà. Dù sao chẳng mấy khi có một ngày đẹp trời, mọi người cùng nhau dạo phố đi, anh Lý lúc thường cũng rất bận rộn, ngày hôm nay cứ dành thời gian bên chị nhà là dược."
Lão Lý liếc nhìn bà xã nhà mình, lập tức vui vẻ đến nhe răng tít mắt. Câu này của Dương Quýnh xem như là nói trúng tim đen của gã, vốn dĩ gã đã suy tính cuối tuần cùng vợ yêu tình tình tứ tứ, kết quả Phó Duy Diễn lại tìm đến gã nhờ hỗ trợ. Lão Lý tuy rằng đáp ứng một cách sảng khoái, nhưng mà trong lòng lại khó tránh khỏi cảm thấy hơi hơi tiếc nuối. Lúc này Dương Quýnh chủ động đưa ra ý tưởng, được lời như cởi tấm lòng, mọi người cùng nhau đi dạo phố, buổi chiều ai về nhà nấy, không lỡ việc của người nào.
Tâm tình của gã sáng sủa lên, phần ấn tượng đối với Dương Quýnh lập tức tăng vọt, vừa đi vừa cùng người tán gẫu, ôn tồn bảo: "Đừng nhìn đều là cầm dao, tình huống của tôi và lão Phó nhà các cậu có thể không giống nhau, hắn vừa mới bắt đầu đã học chuyên ngành này, tôi là dân tay ngang rẽ sang... Hầy đừng nói nữa, vốn là cảm thấy khoa ngoại rất tốt, khoa ngoại nhiều tiếng tăm này, cũng ngầu nữa, bác sĩ không cầm dao mổ thì làm sao gọi là bác sĩ chứ. Thế nhưng sau đó thật như ý nguyện, kết quả là năm đó vừa chuyển sang khoa ngoại tôi liền bị choáng váng một phen, ôi mẹ ơi, chỉ đứng quan sát người khác giải phẫu, một ca phẫu thuật kéo dài không dưới bốn năm tiếng đồng hồ, mà tôi đứng đến hai bắp chân đều phát run..."
Gã nói chuyện lớn tiếng, lại thích cười vang dội, bị vợ gã kéo góc áo nhỏ giọng nhắc nhở đến mấy lần.
Dương Quýnh trái lại là nghe rất say sưa. Lúc này nghe gã nói đến thể lực, không nhịn được theo bản năng mà liếc nhìn Phó Duy Diễn, nghĩ thầm phỏng chừng vị này thì không cần lo lắng, hai chiếc đùi kia bắp thịt rắn chắc lắm. Sáng sớm chạy bộ cũng rất có sức bền, rõ ràng thời gian ngủ ngắn như vậy, hắn vẫn tươi tỉnh tràn trề sức lực.
Cậu bất giác nhìn đến ngơ ngẩn trong chốc lát, lúc sau thấy Phó Duy Diễn quay đầu nhìn cậu, tức khắc ho khan một chút lại thu mắt về. Cũng may vợ của lão Lý ở bên cạnh cũng gia nhập cuộc trò chuyện: "Đã bảo anh phải rèn luyện nhiều lên, mỗi ngày đều không nghe, anh nhìn Tiểu Phó kìa." Chị vỗ bụng lão Lý, cười nói: "Khối cơ bụng này chiếm nhiều diện tích lắm, lúc đeo tạp dề dây cũng không đủ dài để cột."
"Năm đó tôi cũng là một cậu trai trẻ đẹp rạng ngời đi được không, " Lão Lý cười ha ha: "Khi đó còn chưa có bụng đâu, nhưng mà vừa mới bắt đầu thật sự chịu không nổi, thanh niên trai tráng cũng không xong, chủ nhiệm khoa làm liên tục không nghỉ ngơi, một ca phẫu thuật lớn làm liên tục mười mấy tiếng, chúng tôi ở bên cạnh vừa ngồi sụp xuống nghỉ là mắt díu lại, uầy cũng thật là, lão Phó và người bạn học kia của hắn thật đặc biệt, hai người bọn họ đều chịu được."
Gã nói đến đây sực nhớ ra, quay đầu nói với Phó Duy Diễn: "Nghiêm túc mà nói nhé, mấy năm nay cậu chịu khó để người trong nhà hy sinh nhiều một chút, trước hết tập trung tinh lực vào việc đánh giá chức danh. Như vậy chờ sang năm thi tuyển lên bác sĩ chính, cậu cũng nắm được mấy phần chắc chắn..."
Phó Duy Diễn ừ một tiếng, nhàn nhạt liếc nhìn Dương Quýnh một cái, lại ở bên cạnh gật đầu.
Dương Quýnh không hiểu mấy từ ngữ chuyên ngành trong bệnh viện, ngồi nghe mà cả người như rơi vào trong sương mù, tuy vậy nhìn vẻ mặt đó của hắn cũng biết là hắn muốn cho chính mình nghe. Dương Quýnh cảm thấy buồn cười, lại nghĩ nếu như năm nay thực sự là thời kỳ mấu chốt trong sự nghiệp của hắn, vậy săn sóc hắn nhiều một chút cũng không thành vấn đề, rốt cuộc thì Phó Duy Diễn quá bị tác động bởi cảm xúc, biết đâu lần này thể hiện không tốt, về sau cũng không biết sẽ để lỡ bao nhiêu năm.
Chị Lý nhìn bọn họ như vậy cũng cười theo, ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Tiểu Dương về sau đúng thật là phải chịu khổ cực một chút, không dễ dàng." Chị cười dịu dàng, "Lúc đầu bố mẹ chị vừa nghe lão Lý là bác sĩ, liền hồ hởi mà đáp ứng chuyện hai đứa. Kết quả sau khi kết hôn, hai vị phụ huynh đến thăm nhà, mười lần thì có chín lần ông ấy không ở, người thân trong nhà đau ốm, cũng đều tự mình đến xem bệnh chích thuốc, hầu hết thời gian đều không trông cậy được gì vào chồng chị, mấy lần như thế người lớn trong nhà lại có ý kiến. Sau này chị mới ngộ ra được, chúng ta làm người nhà bác sĩ, không riêng gì phải làm tốt công tác hậu cần, mà còn phải phụ trách đối ngoại...Đặc biệt là Tiểu Phó hiện tại đang trong thời kỳ quan trọng của sự nghiệp, trong nhà có chuyện gì, cậu chịu khó nhọc lòng phần hơn. Người một nhà đồng tâm hiệp lực, chờ hắn lấy được chức danh rồi, về sau sẽ không phải trực đêm, cũng có thể thoải mái hơn một chút."
Dương Quýnh biết rằng đối phương có ý tốt, bèn vội vàng mỉm cười gật đầu.
Chị Lý lại hỏi: "Bố mẹ hai bên nhà các cậu đều thấu hiểu chứ?"
"Mẹ em rất thấu hiểu, " Dương Quýnh thật thà nói: "Bà luôn miệng nhắc mãi công việc của Phó Duy Diễn quá mệt mỏi, lúc đến nhà chơi ngay cả cây lau nhà cũng không cho anh ấy đụng."
Chị Lý nghe thế trái lại là có chút hâm mộ, gật đầu nói: "Được như vậy hiếm thật đấy."
Hai người bọn họ đồng cảnh ngộ là người nhà bác sĩ, thả chậm vài bước vừa đi vừa tán gẫu, tình cờ quở trách vài câu người kia ở nhà không chịu khó, lại tiếp tục lẩm bẩm vài câu chê bôi bệnh viện không tốt. Lão Lý và Phó Duy Diễn đi ở phía trước, cũng nhịn không được dựng lỗ tai lên nghe hai người tán gẫu. Lão Lý vừa bị kể xấu liền nhịn không được tìm lý do biện giải cho chính mình, nhưng chỉ cần vợ gã thi thoảng lườm gã một cái, gã lại lập tức hoảng lên. Dương Quýnh đi bên cạnh xem náo nhiệt cười ngất ngưởng, đến nỗi cơ mặt đều mỏi nhừ.
Phó Duy Diễn cũng muốn xen vào giải thích, nhìn tình cảnh như vậy ngược lại là chỉ lo chê cười người ta, lại thấy Dương Quýnh động một chút là cười, thế là quên mất chính hắn cũng bị nói xấu vài câu.
Mấy người vừa đi vừa nghỉ, lúc ngang qua quầy bán mỹ phẩm, đang có mấy cô gái trẻ đứng quanh khu vực bán son tư vấn cho khách, mỗi người đều trang điểm tinh xảo, thanh xuân rạng ngời. Chị Lý bất giác nhìn nhiều hơn mấy lần, đi qua rồi còn quay đầu lại liếc nhìn một cái.
Động tác của nàng không rõ ràng, cũng không nói tiếng nào, vì vậy Dương Quýnh không để ý đến, lão Lý ở phía trước lại bất chợt dừng bước, xoay người lại hỏi: "Hay là anh cũng mua cho em một thỏi?"
Chị Lý sững sờ, vội cười ngượng ngùng xua tay: "Mua cái gì cơ, đừng phung phí tiền, em cả ngày ở nhà lôi thôi lếch thếch mua đồ ăn nấu cơm hầu hạ già trẻ lớn bé, trang điểm lòe loẹt chỉ tổ để cho người ta chê cười à?"
Lão Lý lại trừng mắt: "Ai dám chê cười, bà xã anh đẹp thế này cơ mà!"
Gã nói xong sờ túi, vỗ lộp bộp ví tiền trong túi, tức khắc đầy tự tin, lại nói: "Người nhà đã hy sinh nhiều như vậy, mua cho ít đồ còn không nên làm sao, đi thôi, anh mua son cho bà xã."
Vợ gã ngại ngùng, đưa mắt nhìn Dương Quýnh và Phó Duy Diễn, lại muốn túm góc áo của gã kéo đi, vừa thò tay tới lại bất thình lình bị lão già nhà mình nắm chặt, nửa lôi kéo mà dẫn đến quầy mỹ phẩm.
Hai người xếp hàng ở phía xa, Dương Quýnh càng nhìn càng xúc động, quay đầu thấy Phó Duy Diễn cũng chờ tại chỗ cũ, không nhịn được trầm trồ: "Lão Lý khoa các anh thật không tồi, chồng biết thương vợ mới là đàn ông chân chính."
Phó Duy Diễn lại hiểu lầm ý cậu, hừ một tiếng đầy vẻ khó chịu: "Bà xã nhà người ta lại không mua ngọc bài cho người khác."
Dương Quýnh: "..." Cậu quay sang quét con mắt nhìn hắn từ đầu đến chân.
Phó Duy Diễn không chịu thua nhìn đáp trả, cũng quét mắt một lượt, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, cậu mà mua cho tôi ngọc bài, tôi cũng đi mua cho cậu son môi."
Hắn chỉ mới nói như thế, ai ngờ Dương Quýnh lại ờ một tiếng.
"Cho nè, " Dương Quýnh bảo, "Đi mua nhanh lên." Cậu nói xong lại duỗi thẳng cánh tay đưa đồ tới, Phó Duy Diễn không ngờ tới diễn biến này, tức khắc ngây ngẩn cả người. Hắn hoài nghi Dương Quýnh là cố ý, nghĩ thầm ngọc bài dù rẻ cách mấy cũng có thể mua được mấy thỏi son môi, con cừu này không đến mức bị ngớ ngẩn đi. Hắn do dự nửa ngày, cuối cùng lại vẫn không nhịn được vừa quan sát sắc mặt của đối phương, vừa thử đưa tay tới thăm dò câu lấy dây xách của chiếc hộp nhỏ.
Ai dè ngón út vừa mới móc vào, Dương Quýnh lập tức nới lỏng tay.
Phó Duy Diễn: "..." Hắn ngẩn người, lại nỗ lực dò xét biểu tình trên mặt Dương Quýnh.
Dương Quýnh thầm nghĩ người khác còn nói tôi dễ bị lừa, người trước mắt này mới là dễ bị lừa đây. Lúc này dáng vẻ ngây ngốc của hắn trông quá khôi hài. Trong lòng cậu cười đến ná thở, trên mặt lại sống chết nghẹn lại, chỉ nghiêm trang đối diện cặp mắt của Phó Duy Diễn.
Phó Duy Diễn bối rối trong phút chốc mới rốt cuộc lấy lại tinh thần, đổi ý nói: "... Tôi không cần, cậu cũng không phải là mua cho tôi."
"Thế tôi cũng mặc kệ, " Dương Quýnh rụt tay về nhét vào trong túi áo, nhe răng cười nói: "Đồ vật một khi đã trao đổi rồi thì không chấp nhận trả hàng." Nói xong thấy Phó Duy Diễn bất động, lại thò chân đá nhẹ hắn một cái, "Nhanh đi mua son môi."
Hai người đang chí chóe, chuông điện thoại của Phó Duy Diễn vang lên. Dương Quýnh vội ngậm miệng. Phó Duy Diễn nghe trong chốc lát, ấy vậy mà là bà Phó gọi điện tới.
Bà ngoại của Phó Duy Diễn chuyển sang nhà ở mới, thế nhưng hình như đã xảy ra chút vấn đề. Mấy ngày trước bà Phó hỏi Phó Duy Diễn có tiền hay chưa, nói là phải chuyển sang cho bà ngoại dùng, tiền của chính bà thì đã đem đi đầu tư. Bởi vậy Phó Duy Diễn cân nhắc, dứt khoát thúc giục người bạn của Tôn Mục, làm cho xong việc thanh toán căn chung cư kia.
Bây giờ quy trình cũng đã gần hoàn tất, phần tiền trả trước cũng đã thanh toán xong, bên kia cũng đã giao đủ tài liệu chờ ngân hàng xét duyệt cho vay, bà Phó lại gọi điện thoại nói: "Không cần tiền nữa."
Phó Duy Diễn dạ một tiếng, vẫn không nghĩ gì nhiều.
Bà Phó sau đó lại nói: "Bà ngoại con không muốn ở kia, nhà cũ phá rồi, nhà mới lại không yên ổn, nhà hàng xóm tu sửa khoan cắt ầm ầm suốt ngày. Bà nói là không ngủ được bữa nào yên giấc, muốn đến nhà chúng ta ở."
Phó Duy Diễn hỏi: "Ngày nào bà đến đây ạ? Đến lúc đó ở nhà mình sao?"
"Cho nên mới gọi điện cho con còn gì?" Bà Phó ấp úng, nửa ngày sau nói: "Duy Diễn à, mẹ thương lượng với con chuyện này, có thể nào để bà ngoại ở lại chỗ của con hay không?"
Phó Duy Diễn sửng sốt.
Bà Phó nói: "Bố của con ấy mà... Con cũng không phải là không biết, mấy năm nay mẹ cũng không trông cậy vào, nhưng mà bà ngoại vẫn chưa biết gì cả, bà lại đã lớn tuổi rồi còn mang một thân bệnh tật, ăn ngon ngủ kỹ còn chưa xác định được có thể hưởng thêm mấy năm phúc phận đây... Lỡ như đến lúc đó để cho bà gặp được người nào thấy phải chuyện gì, chẳng phải sẽ tức chết sao?"
Phó Duy Diễn thật sự không muốn để cho người khác đến ở nhà mình, hắn không nhịn được cau mày, nói: "Bà ở chỗ con thì con thấy không tiện, bằng không mình thuê cho bà một căn phòng?"
"Đang êm đẹp nhà mình cũng chẳng phải là không có phòng ở, làm sao mà phải thuê? Đến lúc đó bà ngoại nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ." Bà Phó nói: "Hơn nữa đến lúc đó bà ngoại ở một thân một mình, một người già tám chục tuổi, như vậy làm sao có thể yên tâm cho được!"
"... Vậy mẹ đến chăm bà đi?" Phó Duy Diễn im lặng một lúc rồi mới nói: "Phòng thuê để con bỏ tiền, nơi chốn thì tùy mẹ chọn, mẹ đến ở cùng bà ngoại con là được."
Bà Phó không nói gì nữa, sau một lát, lại nghe bên kia truyền đến từng trận than thở, còn xen lẫn vài âm thanh nức nở.
Phó Duy Diễn đau đầu nhất với chiêu này của bà, không khỏi thở dài một hơi.
"... Duy Diễn, con không thể thông cảm cho mẹ một chút à?" Bà Phó nhỏ giọng rù rì: "Nhà con có ba phòng ngủ kia mà, cứ dành ra một phòng nhỏ cho bà ngoại ngủ, không được nữa thì lấy căn phòng ở phía Bắc cũng được. Bà ngoại con cũng không phải kiểu người dông dài phiền phức. Lại nói, lúc con còn bé, bà ngoại từng trông nom con mấy năm, bà cũng rất nhớ con, vẫn luôn mong ngóng được gặp cháu ngoại đã lớn."
Bà nói xong thở dài, không nhịn được nói tiếp: "Hơn nữa nhà kia của con, ban đầu cũng là mẹ cho con tiền, tiền này con đừng đưa lại mẹ, coi như một phần nhân tình cũng được, mà coi như tiền thuê nhà cũng xong, để bà ngoại ở lại chỗ con mấy ngày cũng không tình nguyện sao?"
Phó Duy Diễn là thật sự không tình nguyện, thế nhưng vừa nghe mẹ hắn bắt đầu khóc, lại lải nhải đến vấn đề này, nhất thời cũng không biết giải quyết thế nào cho tốt. Vừa nghe đến nửa câu sau, hắn không nhịn được buột miệng nói: "Sớm biết vậy ngay từ đầu con đã đi vay tiền, cũng không cần đến tiền của mẹ."
Dương Quýnh lúc đầu cho là hắn đang điện thoại với đồng nghiệp, sau đó càng nghe càng thấy không đúng, chờ đến lúc nghe hiểu được đại khái ngọn nguồn câu chuyện, lại thấy Phó Duy Diễn bắt đầu bực bội, vội cầm lấy cánh tay của hắn, khẽ lắc lắc.
Cùng lúc đó hai người nhà lão Lý hai vừa mới mua đồ xong, hớn hở quay trở lại, Dương Quýnh trước tiên nghênh đón, hỏi hai người đi ăn ở chỗ nào. Chị Lý mua son môi xong lại không nỡ tốn tiền, do dự muốn tìm một chỗ rẻ rẻ, thế nhưng lại lom lom nhìn Phó Duy Diễn và Dương Quỳnh, xấu hổ không dám nói ra, chỉ bảo để Dương Quýnh quyết định. Dương Quýnh không quá quen thuộc khu này, suy nghĩ một chút thấy bên kia có một chuỗi cửa hàng, dứt khoát nói: "Vậy thì ăn vịt nướng đi." Nói xong lại bổ sung: "Hôm nay Phó Duy Diễn mời khách."
Lão Lý liếc mắt về phía sau nhìn Phó Duy Diễn, phát hiện có gì là lạ, hỏi cậu: "Lão Phó sao vậy, nhìn cứ không vui kiểu gì."
Dương Quýnh thuận miệng bịa chuyện: "Chê em mua cho anh ấy ngọc bài chưa đủ tốt, đang ở kia hờn dỗi đấy."
Ba người đi về phía trước hai bước, Dương Quýnh lại đảo ngược trở về kéo Phó Duy Diễn. Người sau cúp điện thoại xong thực ra không tiếp tục khó ở, nhưng hiển nhiên là tâm tình không còn vui vẻ như lúc ban đầu, ăn cơm cũng ủ rũ, Dương Quýnh đưa cho hắn một cái bánh bao thì hắn ăn một cái, không đưa cho thì hắn chỉ giương mắt nhìn.
Rốt cuộc cũng cơm nước xong xuôi, hai người về nhà, trên đường về Dương Quýnh lại nhịn không được trách cứ hắn, nói: "Ban nãy có phải là anh chẳng biết ý tứ gì không, anh Lý dẫn theo bà xã vui vẻ ăn với anh một bữa cơm, mặt anh lại dài thườn thượt đến mức đủ kéo một vòng quanh Trái đất, quá ư là mất hứng! Mà đấy là hai anh còn thân thiết, nếu như lúc bình thường đối với những người khác cũng như vậy, không biết quản lý cảm xúc và chú ý hoàn cảnh, sẽ ngấm ngầm đắc tội với biết bao nhiêu người trong bóng tối? Anh rõ ràng lớn tuổi hơn tôi, làm sao có thể còn không hiểu đạo lý này?"
"... Lúc thường tôi cũng không như vậy, " Phó Duy Diễn cũng biết vừa rồi mình xử sự không quá tốt, chỉ thở dài, lại nhéo nhéo ấn đường, buồn bực nói: "Thế nhưng ngày hôm nay gặp chuyện quá phiền, hơn nữa không phải đã có cậu còn gì. Tôi thấy cậu với bọn họ tán gẫu rất vui vẻ, cho nên cứ để cho bản thân phóng túng một hồi."
"Anh lại nguỵ biện đi, " Dương Quýnh bất đắc dĩ, lại nghĩ đến chuyện lúc trước: "Anh như vậy rốt cuộc là làm sao, ban nãy mẹ anh gọi à?"
Phó Duy Diễn gật đầu, ừ một tiếng.
"Bà ngoại anh muốn đến ở?"
"Ừm."
"... Vậy thì cứ để bà đến chứ, " Dương Quýnh không hiểu rõ lắm: "Không đến nỗi vì chuyện này mà tức giận đi."
"Tại sao phải ở chỗ tôi, hoàn toàn có thể thuê cho bà một căn phòng ở mà, " Phó Duy Diễn cau mày nói: "Tôi biết ý của mẹ tôi, mẹ sợ bà ngoại bắt gặp cha tôi mang nguời phụ nữ khác về nhà, đến lúc đó vừa sợ bà ngoại tức giận lại sợ chính mình mất mặt. Nếu không ở nhà thì thuê một chỗ khác cũng không thành vấn đề mà, mẹ không yên tâm vậy thì đến ở cùng bà, còn nếu mẹ yên tâm thì thi thoảng ghé thăm, đây đều không phải là biện pháp giải quyết sao?"
"Có thể là vì sợ bà ngoại buồn bực vì sao lại không được ở trong nhà đi?" Dương Quýnh suy nghĩ một chút, ít nhiều cũng đã sáng tỏ ý nghĩ của bà Phó: "Thu xếp ở chỗ anh thì tương đối danh chính ngôn thuận, cũng không sợ bà ngoại suy nghĩ nhiều. Hơn nữa mẹ anh cũng bớt lo."
"Lại còn vì sợ bà ngoại hỏi đến cho nên đẩy sang cho tôi?" Phó Duy Diễn lắc đầu phản bác: "Thế này không phải là trốn tránh trách nhiệm sao, mẹ tôi không muốn đối mặt liền để tôi hứng chịu, cái chính, là tôi bận rộn công tác, vốn dĩ không rảnh để quản, lại nói cách nhau hai đời người, hết thảy quan niệm và thói quen đều quá bất đồng, những lúc tôi đến thăm nhà bà ngoại, cả máy sấy tóc còn không được dùng, bà ngoại sợ phí điện. Trang bị cho bà máy nước nóng, mười lần đi thì chín lần máy không mở, cũng chưa bao giờ dùng. Cậu nói xem, thân thể bà còn không khỏe, đến lúc đó ở nơi này là tôi tạm thời chịu đựng bà, hay là bà tạm thời chịu đựng tôi?"
Phó Duy Diễn nói liền một hơi, lồng ngực vẫn phập phồng đầy bất bình, cả giận nói: "Có mấy lời nói ra khó nghe, ai nói thì người đó chính là không hiếu thuận, nhưng khi đặt bản thân mình vào mà nói, cậu xem, có mấy ai nguyện ý chung sống với người già. Chẳng phải đều là tình nguyện mua thêm một gian nhà, thực sự không được cũng thà đi ra ngoài thuê còn hơn là ở chung một chỗ đó sao?"
Dương Quýnh nghe hắn nói xong, há miệng, lại đem lời định nói nuốt trở vào, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ nở nụ cười.
Khoảng cách thế hệ, trước kia cậu còn chưa hiểu, sau đó tuổi càng lớn, càng trải qua nhiều chuyện, mới phát hiện có những lúc vắt ngang ở giữa hai thế hệ là khe hở sâu đến không thể nào lấp đầy. Dương Quýnh từ lúc mới bắt đầu xác định tính hướng trở về sau đều không tìm phụ nữ, thế nhưng cậu cũng biết, ở trên thị trường xem mắt kết hôn, những người là con trong gia đình bố mẹ đơn thân, bất kể là nam hay nữ, đều sẽ bị chấm điểm thấp đi ở một mức độ nào đó. Bởi vì con của những gia đình này đa số đều sẽ càng coi trọng quan hệ với bố hoặc mẹ mình, mà bố hoặc mẹ của họ cũng sẽ có tính ỷ lại càng mạnh mẽ. Thế nhưng đối với trong hôn nhân, từ góc nhìn của bên còn lại, điều này mang ý nghĩa vào thời điểm quan hệ mẹ chồng - nàng dâu xảy ra xung đột, quan trọng là người chồng sẽ nghiêng về bên nào. Nếu có người lại cứ hồ đồ, vừa không thể phối hợp hài hòa lại vừa không biết cách giải quyết vấn đề, hay là giữa người già và người trẻ lại có một bên ngang ngược không cần lý lẽ, vậy thì diễn biến thành mâu thuẫn gia đình gay gắt chẳng qua chỉ là chuyện xảy ra trong vòng một giây. Đương nhiên còn có càng nhiều hơn nữa, là những người giống như Phó Duy Diễn, trời sinh bài xích việc quan hệ quá thân cận với cha mẹ, cho nên già trẻ lớn bé mỗi bên đều chỉ tập trung vào gia đình của riêng mình, ai cũng không can thiệp hay ảnh hưởng đến sinh hoạt của đối phương.
Dương Quýnh rất thấu hiểu những chuyện này, đặc biệt là hết thảy nỗi âu lo trong âm thầm đều đánh trúng tâm lý cậu, người khác đã theo đuổi chủ nghĩa tự do tự chủ, cậu còn muốn truyền thống tứ đại đồng đường. Hơn nữa, cậu và Dương Bội Quỳnh mấy năm nay sống nương tựa lẫn nhau, mặc dù không đến nỗi ngậm đắng nuốt cay, thế nhưng những gì Dương Bội Quỳnh đã trải qua thật không mấy dễ dàng, đặc biệt là trong mấy năm khốn khó nhất, bà vừa phải chăm sóc người chồng sinh bệnh, lo cho người bố chồng già nua, đứa con trai trong thời kỳ phản nghịch, còn phải gánh nặng trên vai chi phí chữa bệnh cao chót vót, cùng những chi tiêu khác trong sinh hoạt càng lúc càng đắt đỏ. Bao năm nay Dương Quýnh nhìn ở trong mắt ghi ở trong lòng, lại chứng kiến tình cảnh thê thảm của người bác cả, bởi vậy vẫn luôn quyết định chờ mấy năm nữa Dương Bội Quỳnh già rồi, chính mình sẽ ở cùng với bà.
Về điểm này, cậu và Phó Duy Diễn đích xác là có bất đồng rất lớn, lần trước Phó Duy Diễn nói cậu kết hôn chỉ vì tìm người hầu hạ mẹ cậu, trong lòng Dương Quýnh cũng có chút không thoải mái. Lần này lại thấy Phó Duy Diễn đối xử với bà ngoại của mình như vậy, cậu suy tư hết nửa ngày, nửa ngày còn lại cũng chỉ có thể thở dài.
Buổi tối bà Phó lại gọi điện đến, Phó Duy Diễn ở trên ban công tranh luận với đầu dây bên kia một lúc lâu, ngữ điệu vẫn như trước không quá hòa hảo.
Dương Quýnh có mấy lần muốn nói lại thôi, rốt cuộc ở thời điểm Phó Duy Diễn đến tìm cậu, lại nhịn xuống không nổi.
Phó Duy Diễn gõ cửa tới tìm cậu, trên cổ đeo chiếc ngọc bài dê chi ngọc*.
*dê chi ngọc (mutton fat jade): hay còn gọi là ngọc Hòa Điền, một loại ngọc "mịn như mỡ dê, trắng như ánh trăng, bóng lọng như thoa dầu".
Dương Quýnh vốn đang đọc sách ở trên giường, thấy hắn bực tức đến đầu mũi còn đỏ, không khỏi bất đắc dĩ nhoẻn cười, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Phó Duy Diễn ngồi xuống cũng không nói lời nào.
Dương Quýnh thấy dây đeo ngọc bài sau cổ hơi xoắn một chút, bèn duỗi tay chỉnh lại cho hắn.
Phó Duy Diễn ngồi một lúc, cúi đầu vân vê ngón tay, lại hỏi cậu: "Đẹp không?"
"Đẹp, " Dương Quýnh cười dỗ ngọt hắn: "Xương quai xanh của anh rất đẹp, đeo cái gì cũng dễ nhìn."
"... Hẳn rồi."
Dương Quýnh do dự mất một lúc, nhớ tới những lời Phó Duy Diễn nói trước đó, suy nghĩ tìm cách vào đề: "Trước đây lúc anh quyết định mua căn hộ này, không phải đã nói phòng ngủ phía Bắc là chuẩn bị cho mẹ tôi sao? Nếu như bây giờ bà muốn đến đây ở, thì làm sao bây giờ?"
Phó Duy Diễn nhướng mày, thấp thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn sảng khoái nói: "Vậy thì dọn dẹp lại một chút, mua cái giường bỏ vào." Hắn nói xong mới bắt đầu lo lắng, do dự một chút, lại hỏi Dương Quýnh: "Mẹ cậu muốn qua đây ở bao lâu?"
Dương Quýnh mới đầu không ngờ tới hắn sẽ đáp ứng nhẹ tênh như vậy, sửng sốt trong chốc lát mới nói: "Không biết nữa, bà chưa nói."
Phó Duy Diễn có chút rối rắm, cắn môi dưới, lại nhả ra, lại cắn xuống...
Dương Quýnh nhìn một lát, không nhịn được nói: "Lại cắn nữa thì trầy da mất."
"Vậy cứ để bà đến đi, " Phó Duy Diễn hạ quyết định, "Đến lúc đó tôi đi đón bà?"
Dương Quýnh: "..."
Phó Duy Diễn hỏi: "Sao thế?"
Dương Quýnh nói: "Tại sao mẹ tôi đến thì được, mà bà ngoại anh đến thì anh lại không đồng ý?"
Phó Duy Diễn bây giờ mới phản ứng lại được là Dương Quýnh đang thăm dò hắn. Hắn nhíu mày đứng lên định bỏ đi, liền bị Dương Quýnh kéo tay lại.
Phó Duy Diễn giật ra, Dương Quýnh lại đuổi theo đằng sau hỏi: "Bà ngoại anh đến đây ở cũng vậy thôi mà, nếu anh thực sự thấy không ổn thì hỏi thử bà xem muốn ở lại bao lâu, sau đó thử cân nhắc biện pháp khác để giải quyết?"
"Vậy nếu như có biện pháp khác để giải quyết thì tại sao ngay từ đầu không lấy ra dùng," Phó Duy Diễn tỏ vẻ không hiểu: "Cậu chỉ có một người mẹ, mẹ cậu không thể đến ở với cậu cũng không đến nỗi khóc chết, nhưng bà ngoại tôi không phải thế, bà có con gái, cũng có con trai, mắc gì lại đến ở với tôi. Mời thần đến thì dễ, tiễn thần đi thì khó cậu biết không, giả sử như lỡ ở đến nghiện rồi, cậu phải làm sao để bà dọn đi bây giờ?
Dương Quýnh lúc này mới nghe được rõ ràng nỗi lo lắng của hắn, lời nói thô nhưng lý lẽ không thô, đối người bình thường mà nói, có lẽ cho ở cùng một thời gian để tỏ lòng hiếu thảo thì vẫn có thể du di, mà nếu như vẫn cứ ở mãi cho đến dưỡng lão đưa tang, thì lại là một câu chuyện khác hoàn toàn... Quả thật cũng có chút phiền phức.
Trong lúc nhất thời cậu cũng không đưa ra được lời khuyên nào tốt, đành phải cứng đờ đứng tại chỗ.
Phó Duy Diễn liếc cậu một cái, lại nghĩ tới chuyện khác, hừ một tiếng, nói: "Tôi thì cái gì cũng đều thay cậu dự liệu trước, cũng nguyện ý để mẹ cậu đến đây ở. Thế mà cậu thì hay quá rồi, ngược lại làm gì cũng không vì tôi mà cân nhắc, đưa cái ngọc bài cũng là vốn định cho người khác nhưng còn thừa lại mới cho tôi." Tính tình bướng bỉnh của hắn lại bộc phát, hắn tháo ngọc bài xuống, quẳng lên trên bàn trà, nói: "Không thèm, đeo lên thật khó coi."
Dương Quýnh: "..." Cái bộ dạng giận cá chém thớt tính tình nhỏ nhen của người này học từ ai thế không biết.
Tuy vậy thái độ của Phó Duy Diễn đối với bà Dương làm cho cậu rất bất ngờ, Dương Quýnh cũng không muốn đang yên đang lành lại hiểu lầm ầm ĩ lên, trước tiên giải thích: "Cái này thực sự là mua cho anh."
Phó Duy Diễn không hề bị lay động.
"Nếu là mua cho Từ Chí thì tôi đã đưa cho gã ngay tại chỗ rồi, cầm trong tay để làm gì. Vật này tốt xấu cũng ngốn hết một tháng lương của tôi, tôi keo kiệt như vậy, làm sao có thể vì một câu nói nhảm sẽ tiện tay cho anh?" Dương Quýnh không có lựa chọn, đành phải nói: "Ở bệnh viện nơi các anh làm âm khí quá nặng, tính tình của anh lại kém, đeo lên coi như bảo hộ bình an, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút."
Phó Duy Diễn giương mắt nhìn cậu chằm chằm.
Dương Quýnh hỏi: "Anh có muốn hay không đây?"
"... Xùy." Phó Duy Diễn ngoài miệng không nói gì, tay lại nhanh chóng duỗi tới túm ngọc trở về, cầm trong tay thưởng thức. Kỳ thực hắn sở hữu không ít ngọc Quan Âm, có chiếc là mẹ hắn cầu trong miếu, người khác đưa cho bố hắn rồi bố hắn lại cho hắn, còn có chiếc là trước đây Hàn Thao đưa... Giá cả mỗi chiếc đều không ít. Chỉ là hắn vẫn cảm thấy mấy món đồ chơi này thật vướng bận, quăng chỗ này vứt chỗ kia. Hôm nay thu được cái này thế nhưng vừa khéo, hắn vốn là hiếu kỳ lấy ra xem, đâu ngờ sờ một cái còn rất thuận tay, vật nhỏ giá mấy ngàn đồng càng xem càng thích. Nếu không phải hắn cũng sẽ chẳng đeo lên cho Dương Quýnh xem làm gì.
Phó Duy Diễn ngồi kia suy nghĩ một lúc, mở miệng hỏi: "Cậu muốn mua son màu gì."
Dương Quýnh: "..."
Dương Quýnh quả nhiên bật cười, bất đắc dĩ nói: "Dở hơi à, hồi trưa đùa anh thôi."
Cậu nói xong ngừng một lát, lại nghiêm túc nói: "Chuyện của nhà anh tôi khó mà nói được quá nhiều, dù sao phương thức sống của anh vẫn là anh làm chủ, hơn nữa điều mà anh cân nhắc cũng có lý, chỉ là cố gắng xử lý sao cho ôn hòa một chút đi, dù cho không đồng ý cũng đổi lời giải thích dễ nghe một chút, tính cách kia của mẹ anh bình thường bị cha anh dạy bảo cũng đành thôi, ngữ điệu của anh cũng nặng nề như thế, bà đáng thương phải biết."
Phó Duy Diễn thoáng sửng sốt, phản xạ có điều kiện mà muốn tìm cớ biện minh, vậy mà thấy Dương Quýnh cười nhìn hắn, hắn lại không nói ra được câu nào.
Buổi tối Phó Duy Diễn có chút mất ngủ, kỳ thực lúc bình thường chất lượng giấc ngủ của hắn cũng không phải là quá tốt, cái nghề nghiệp này làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, áp lực tinh thần cũng lớn, ngoại trừ đầy đầu đều là cân nhắc xem bệnh nhân giường này dùng thuốc thế nào, ngày mai có bao nhiêu bệnh nhân xuất viện, hôm nay ca bệnh nào khó nhai, còn phải nghĩ thuyết trình luận văn, phải đối mặt quan hệ với các loại nhân vật. Hắn không thể không thừa nhận lúc ở bệnh viện, bản thân hắn cũng không tùy theo cảm xúc như thế, bởi vì sắc mặt của hắn có thể sẽ làm cho người nhà thấp thỏm âu lo không cần thiết, hoặc là hơi không chú ý liền nảy sinh mâu thuẫn gay gắt gì đó, cho nên Phó Duy Diễn hầu hết thời gian đều giống như những đồng nghiệp khác, chỉ lộ ra khuôn mặt tươi cười, có cảm xúc tiêu cực gì cũng đều nén ở trong lòng.
Thế nhưng mỗi khi trở về nhà, hắn lại không khỏi thả lỏng tinh thần, tiện đà có chút làm càn... Dùng cách nói của lão Lý, con người hắn có chút lợi dụng tình thân*.
*nguyên văn: sát thục (杀熟), sát là giết, thục là thân quen, ý nghĩa là lợi dụng mối quan hệ thân cận để đạt được lợi ích, từ đó giết chết mối quan hệ.
Dương Quýnh là một trong số ít người có thể làm cho hắn cực độ thả lỏng, có thể bao dung hắn, cũng là số ít người có thể nói cho hắn biết "anh đối xử với mẹ mình như vậy là không tốt". Lúc Phó Duy Diễn nghe câu này trong lòng cảm giác không thoải mái, bấy giờ nằm ở trên giường, lại không thể không thừa nhận xác thực là có chỗ đúng, hắn đối với mẹ mình khuyết thiếu một ít sự tôn trọng cơ bản nhất. Điểm này có liên quan đến tính cách của mẹ hắn, cũng có thể là bởi vì từ nhỏ hắn đã chịu ảnh hưởng từ hành vi và hình thức đối xử với mẹ của bố hắn.
Phó Duy Diễn ở trong lòng thở dài, đưa tay lên sờ khối ngọc bài, lại phát hiện vật nhỏ kia không biết từ lúc nào đã chuyển đến sau gáy. Hắn thò tay ra sau mò mẫm kéo lại về đằng trước, rũ mắt nhìn một chút, bỗng dưng không hiểu vì sao mà lại thấy vui vẻ hẳn lên.
Không lâu sau hắn nắm ngọc bài trong tay mà thiếp đi. Bên chỗ Dương Quýnh lại vẫn sáng đèn.
Lôi Bằng gửi tin nhắn hỏi cậu: Hôm nay Từ Chí tìm tôi hỏi cho rõ ràng, gã hỏi cậu và Phó Duy Diễn có phải là kết hôn thật hay không, còn nói mình lúc đầu tưởng là tình cảm của hai cậu không tốt hoặc là kết hôn giả.
Dương Quýnh cầm điện thoại do dự nửa ngày. Cậu vốn là thật tâm muốn thẳng thắn cùng Từ Chí phát triển sâu sắc thêm mối quan hệ, thế nhưng hiện giờ Phó Duy Diễn... lại đang trong thời kỳ mấu chốt của sự nghiệp, còn gặp phải mâu thuẫn trong gia đình... Nếu như bảo cậu lúc này buông tay mặc kệ, cậu dường như lại có chút không đành lòng.
Dương Quýnh trước nay chưa từng có bao giờ thống hận tính do dự thiếu quyết đoán của chính mình đến thế.
Lôi Bằng lại nói: Hay là như vầy, anh hỏi cậu đáp đi, Từ Chí và Phó Duy Diễn, xét từ bề ngoài, tính cách, thói quen, công tác, bối cảnh gia đình, cậu chấm điểm trên những phương diện này, là ai cao hơn một chút?
Dương Quýnh đã tính qua từ trước, trả lời: " Từ Chí."
Lôi Bằng lại hỏi: Trong giới hạn hiểu biết của cậu, tổng thể với ai thì tam quan* càng dễ tiếp cận?"
*tam quan gồm : thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan.
Dương Quýnh đáp: Từ Chí.
Lôi Bằng hỏi tiếp: Cậu cảm thấy ở bên ai thoải mái hơn?
Dương Quýnh thở dài, vẫn trả lời: Từ Chí
Lôi Bằng trả lời một chữ "ok", sau đó lại tiếp tục đang nhập văn bản. Lần này thời gian gõ chữ rất dài, Dương Quýnh nhìn điện thoại chăm chú chờ đợi, nghĩ thầm có lẽ nào trong lòng mình thật sự càng nghiêng về Từ Chí?
Trong lúc cậu đang ngây người, bên Lôi Bằng rốt cuộc gửi tin đến, lại là hỏi: Giả sử Từ Chí và Phó Duy Diễn đều rơi vào nước sắp chết đuối, cậu chỉ có thể cứu một người, cậu sẽ cứu ai? Dùng trực giác trả lời anh, chọn một trong hai.
Dương Quýnh:... Phó Duy Diễn.
Lôi Bằng:...
Dương Quýnh lại do dự:... Hay là để em suy nghĩ thêm?
Lôi Bằng: Nghĩ đi.
Một lúc sau, Lôi Bằng hỏi: Nghĩ ra chưa?
"..." Dương Quýnh rất khó xử, nhưng vẫn thật thà trả lời:... Vẫn là Phó Duy Diễn.
Lần này Lôi Bằng nhịn không được, dứt khoát gọi điện thoại đến, ở đầu dây bên kia cười mắng: "Cậu đúng là cái đồ khẩu thị tâm phi (nói một đằng nghĩ một nẻo), ngốc xít !"
"... Anh mới ngốc xít, " Dương Quýnh bất đắc dĩ nói: "Em đang buồn bực đây."
"Buồn bực cái gì, anh đây cứ trả lời như vậy thay cậu, " Lôi Bằng nói: "Anh bảo với Từ Chí, Quýnh Quýnh nhà chúng tôi nói, cậu rất tốt, điểm đánh giá cao, tam quan phù hợp, ở bên cậu rất thoải mái, thế nhưng đều có ích gì kia chứ, lỡ như cậu rơi xuống nước, em ấy vẫn là càng nguyện ý chọn cứu chồng mình."
Dương Quýnh nghe thế cũng cười.
Lôi Bằng nói: "Nghiêm túc một chút, cậu nghĩ như thế nào?"
"Em bằng không..." Dương Quýnh suy tính trong chốc lát, cuối cùng do dự nói: "Chờ thêm một nửa năm này rồi nói sau đi. Hình như là năm nay rất mấu chốt đối với Phó Duy Diễn." Cho đến hết nửa năm đó, Phó Duy Diễn nên đào tạo sâu cũng đã đào tạo sâu, nên đánh giá chức danh cũng đã đánh giá... Cậu cũng coi như là có thể công thành lui thân (xong việc rút lui).
"Được, " Lôi Bằng thở dài, vốn định khuyên cậu đừng ngớ ngẩn, thế nhưng ngẫm đi ngẫm lại cảm thấy có khuyên cũng khuyên không nổi, cuối cùng chỉ có thể nói: "Ngốc xít ạ, vậy cứ quyết định thế đi."
Y thoát cuộc trò chuyện, lại trả lời Từ Chí, trong lòng thầm nghĩ tôi đây là người mai mối kiểu gì thế này, Từ Chí cũng coi như là tầng tầng sàng lọc chọn lựa rồi mới yên tâm giới thiệu, những cái khác không nói, chứ người này độc lập, lại mạnh mẽ, trên người cũng ít tật xấu linh tinh. Thậm chí ở một phương diện nào đó, ngay cả Hứa Thụy Vân nhà y cũng không sánh được. Vậy mà cố tình với Dương Quýnh lại ma xui quỷ khiến thế nào mà không ghép thành được một đôi. Lôi Bằng suy nghĩ trong chốc lát, gửi sang một tin nhắn làm sáng tỏ vấn đề, đồng thời cũng ám chỉ với Từ Chí, việc này có khả năng sẽ thất bại.
Y gửi tin xong nhoài người trên ghế sô pha chờ hồi âm, một lúc sau màn hình điện thoại sáng lên, đầu kia cũng không phải là tin nhắn của Từ Chí, mà là của Hứa Thụy Vân: "Hôm nay anh giúp bạn dọn nhà, về nhà muộn một chút."
Trong lòng Lôi Bằng bỗng dưng có chút nôn nao, y cầm lấy điện thoại đang chuẩn bị hỏi Hứa Thụy Vân bây giờ ở đâu, là người bạn nào, đã thấy trên điện thoại nhảy ra một thông báo mới.
Lần này là Từ Chí, Từ Chí nói: "Được, cảm ơn."
Cùng lúc đó, Dương Quýnh bên kia cũng thu được tin nhắn của Từ Chí, nội dung lại cụ thể hơn một chút.
Từ Chí nói: Tôi và bạn mình đồng thời báo danh chuyến tàu biển chở khách định kỳ đi 112 ngày vòng quanh Trái đất, đại khái vào khoảng trung tuần tháng sau xuất phát, gần đây đang trong quá trình chuẩn bị. Vốn là ngày hôm nay muốn giáp mặt nói lời tạm biệt với cậu, chẳng ngờ lại không thể được như ý nguyện. Lần này từ biệt, lần tới gặp lại có thể sẽ phải đến tháng mười cuối mùa thu... Chúc cậu mạnh khỏe, gặp lại vẫn như lúc ban đầu.
Dương Quýnh nhìn tin nhắn nửa ngày không nhúc nhích, cuối cùng viết viết xóa xóa, một đoạn văn dài nghiêm chỉnh bị cậu trong chốc lát xóa sạch, chỉ chừa hai chữ -- "Chúc may mắn."
Cậu gửi tin nhắn xong vẫn không cảm thấy buồn ngủ, tin tức vụn vặt phức tạp trên điện thoại làm người cảm thấy buồn chán, đủ loại sự tình xảy ra bên người lại luôn khiến cậu cảm giác như đang bước đi trên cây bông, không dám dùng lực giẫm xuống rồi lại không thể khắc chế được chính mình. Dương Quýnh sửng sốt muộn màng trong chốc lát, lòng vẫn cảm thấy phiền muộn, lại lôi điện thoại ra xem vòng bạn bè.
Lướt qua một loạt tin tức mới, nhìn thoáng qua lại cảm thấy không có gì hay ho, lúc định tắt đi thì bất tri bất giác bấm vào tài khoản của Phó Duy Diễn. Phó Duy Diễn không đăng gì mới, tuy nhiên bởi vì hôm nay Dương Quýnh vừa mới kết bạn cùng lão Lý, cho nên ngược lại là thấy được một đoạn bình luận trước đó của lão Lý và Phó Duy Diễn.
Đế (Lý Nghị): Tại sao phải là thứ bảy? Tôi phải dành thời gian cho bà xã.
Phó Duy Diễn: Không làm lỡ anh dành thời gian cho bà xã, đi học mấy thứ mà thôi
Đế (Lý Nghị): Học món gì? Cậu làm theo công thức hướng dẫn không được hả?
Phó Duy Diễn: Tôi xem không hiểu.
Đế (Lý Nghị): Món gì?
Phó Duy Diễn: Thịt cừu xào đầu hành, thịt cừu kho, thịt cừu luộc, dẻ sườn cừu nướng, canh thịt cừu hầm.
Đế (Lý Nghị):... 【 kinh hoảng 】 không sợ nóng trong người?
Phó Duy Diễn: Không, đã sẵn nóng rồi.
Đế (Lý Nghị): Vậy được thôi, giữa thời tiết nóng bức thế này cậu muốn đi đâu mua thịt dê?
Phó Duy Diễn: Đợi lát nữa đi, tôi qua phòng kia xem thử.
...
Phó Duy Diễn: Trung tâm mua sắm Quý Long.
=========================================================
Editor: Thực sự, truyện của chị Ngũ quá "đời", những mối âu lo trăn trở cũng rất thực tế, nói trúng tim đen của phần lớn tầng lớp trẻ hiện giờ. Mặc dù bản thân mình chưa lập gia đình, chưa bị áp lực chuyện phụng dưỡng bố mẹ về già, nhưng đọc mấy đoạn này cũng không khỏi cảm khái, thấy được băn khoăn của chính mình trong đó. Thương Quýnh Quýnh, cũng thương Duy Diễn, đúng là chua chua ngọt ngọt, là kiểu văn chương sưởi ấm lòng người.
À hiện tại xưng hô mình vẫn để tôi-anh, tôi-cậu, tuy nhiên gặp người ngoài thì Duy Diễn sẽ gọi Dương Quýnh là 'em' cho nó có vẻ thân mật hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.