Chương 62: "Làm sao để nhập tâm vào nhân vật nhanh nhất?"
Ngũ Quân
09/09/2020
Editor: Ở chương này tôi mới quyết định đổi lại tên của bộ phim Dương Quýnh
đóng lại thành "Nghịch Lữ" (逆旅) thay vì Lữ Quán như trước, lý do thì
được giải thích ở ngay bên dưới.
Ngoài ra chương này cũng bắt đầu nhắc đến các thuật ngữ giới giải trí TQ (OAO). Các từ như "tiểu sinh lưu lượng", "tiểu thịt tươi",... tôi đều sẽ cố gắng chuyển về tiếng Việt. Chỉ có một cái lưu ý nho nhỏ là nghệ sĩ ở Cbiz phân chia "tuyến", những diễn viên tuyến 1 thường là những người hoặc có năng lực diễn xuất tốt hoặc có độ nổi tiếng cao, được săn đón nhất, theo sau là tuyến 2, tuyến 3... Do đó mà cụm từ "diễn viên tuyến 18" dùng để ám chỉ những diễn viên kém nổi, thường chỉ đóng vai phụ.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nghịch Lữ*, vừa mang ý nghĩa "lữ quán", đại biểu cho khu cách ly mọi người tạm thời cư trú, đồng thời cũng ám chỉ cuộc đời đảo ngược của Bách Dương, hành trình không thuộc về "loài người".
*giải thích một chút: nguyên văn 逆旅 (Nghịch Lữ), Nghịch trong đối nghịch, trái ngược, Lữ trong lữ hành, nguyên cả cụm từ có nghĩa là lữ quán/quán trọ, nhưng tách chữ ra thì còn thêm một tầng nghĩa thứ hai như trên.
Kết cục cuối cùng của câu chuyện là tất cả người biến dị bị đánh gục, bên trong vòng tay của bọn họ ghi chép thông tin của từng người, nhưng cũng đồng thời lưu trữ thiết bị tự phát nổ. Bách Dương khiếp sợ nhìn người bên cạnh bất thình lình nổ thành một màn sương máu, hoảng hốt tìm kiếm Bách Chu, lại không tìm thấy. Mà điều làm cho người khó có thể tiếp thu nhất chính là, hắn trở thành người cuối cùng sống sót -- trên cổ tay Bách Dương không biết từ khi nào đã biến thành đeo vòng tay của Bách Chu, mà vòng tay của hắn thì lại lẻ nằm lẻ loi trên đất, cách hàng rào cách ly một bước xa.
Mạch truyện trên bề mặt của bộ phim này là sự phát triển tình cảm giữa Bách Dương và Bách Chu, còn mạch ngầm thì lại tiết lộ thân thế của Bách Chu, cùng với thái độ biến hóa của "loài người" đối với người biến dị. Kế hoạch tổng thể của bộ phim là quay bốn mươi tập, dòng thời gian dài hai mươi năm, kết cấu theo hình thức biên niên thể (theo trình tự thời gian), về cơ bản cứ hai tập là một năm. Trong thời gian này Bách Dương từ 30 tuổi đến 34 tuổi lại lão hóa ngược quay về 18 tuổi, còn Bách Chu là từ 18 tuổi cho đến 38 tuổi.
*nguyên văn sử dụng minh tuyến và ám tuyến, do không rõ về thuật ngữ trong phim ảnh nên tôi diễn giải theo định nghĩa của hai từ này. Minh tuyến là sợi dây xuyên suốt cốt truyện, mạch truyện mà người ta có thể dễ dàng nhìn ra, nhận thấy được, còn ám tuyến ẩn hiện thấp thoáng, hàm chứa trong một số tình tiết, gợi nên một tầng ý nghĩa khác, sâu sắc hơn.
Hiện nay phim truyền hình có kết cấu biên niên thể cũng không tính là hiếm thấy, thế nhưng đặt ở thể loại phim tận thế cũng rất mạo hiểm, bởi vì đề tài tận thế vốn dĩ không thể coi là gần gũi với đời sống của quần chúng, điện ảnh thì dễ làm, TV lại cần phải cân nhắc đến tâm lý đánh giá phim của khán giả, chẳng hạn như "lực lượng chủ lực" xem TV vào 8 giờ tối xung quanh Dương Quýnh, từ Dương Bội Quỳnh cho đến bà ngoại, khẩu vị của mọi người phức tạp không đồng nhất, tuy vậy chưa từng nghe nói ai hảo cái món phim tận thế này.
Ngoài ra, độ dài bốn mươi tập không ngắn, trong đó một nửa nội dung đều xoay quanh quá trình chạy trốn, mâu thuẫn và xung đột giữa các nhân vật cũng đủ nhiều, về mặt thời gian lại bị nén theo hình thức này, không thể không nói lá gan của Kỷ Hiểu và biên kịch đích thực rất lớn.
Thế nhưng lá gan Dương Quýnh lại rất nhỏ, cậu cảm thấy phần diễn lúc khoảng ba mươi tuổi thì mình còn dễ xử lý, mà càng về sau độ khó lại càng cao, dán râu ria cho cậu bảo cậu diễn vai một người trung niên cậu đã trầy trật, huống chi còn phải đảm đương một thân thể càng ngày càng trẻ tuổi, những phân cảnh tình cảm với Bách Chu cũng rất khó nắm bắt.
Cũng may ngày đầu tiên khởi quay, các phân cảnh được chọn đều vô cùng đơn giản, cảnh của Dương Quýnh là một màn đẩy cửa vào một tiệm sinh tố khởi đầu cuộn phim, màn này vừa vặn cũng là cảnh đầu tiên trong bộ phim chính kịch, từ cuộc trùng phùng sau nhiều năm và hồi ức của hai người mà làm rõ quan hệ của nhân vật, cũng dùng những cảnh quay đời thường để làm nhạt đi tông màu trầm trọng của tận thế.
Ngày ấy, Dương Quýnh lúc xem không nghĩ ngợi nhiều, đợi đến khi Kỷ Hiểu giải thích cảnh quay cho cậu, cậu mới ngộ ra được.
Kỷ Hiểu nói: "Cứ theo đúng những gì cậu biểu hiện ngày hôm đó đi thử vai, làm lại một lần."
Dương Quýnh: "..."
Tuy rằng Kỷ Hiểu không phải là kiểu đạo diễn già dữ tợn, nhưng Dương Quýnh vẫn có chút sợ gã, cảm giác giống như đối với giáo viên chủ nhiệm, nhỏ giọng hỏi: "Là cái lúc đẩy cửa ra?"
Kỷ Hiểu gật đầu.
Dương Quýnh nỗ lực hồi tưởng, lại hỏi: "Hoàn toàn giống y hệt sao? Quần áo giày dép gì đó..."
Kỷ Hiểu liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới đầy kỳ quái: "Đấy đều là việc của tổ phục trang, cậu bận tâm vớ vẩn cái gì? Cảnh quay này đơn giản, tranh thủ một lần là qua. Quay xong kết thúc công việc."
Trước đó phần diễn của những người khác quả thật đều một lần là qua, Dương Quýnh tức khắc không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn đi hoá trang thay quần áo, sau khi chuẩn bị xong mang lớp trang điểm chờ ở bên cạnh. Không lâu sau, ngoại cảnh kết thúc, mọi người chuyển địa điểm quay đến tiệm sinh tố, ai ngờ thật sự đợi đến lúc Dương Quýnh vào diễn, vừa bắt đầu đã mắc lỗi.
Kỷ Hiểu đang ngậm thuốc lá nhìn ở đằng sau màn hình theo dõi, tức khắc cả giận nói: "Dương Quýnh cậu sao lại thế này? Một cảnh đơn giản như vậy còn lỗi, trạng thái của cậu đâu? Cảm xúc đâu? Đẩy cửa là đẩy như thế sao? Thái độ phấn khích như thế kia là muốn làm gì hả? Biết được cậu là đến tìm người, không biết còn tưởng rằng cậu tới để đổi quà tặng đó, cậu làm sao thế?"
Các cảnh quay trước đều rất thuận lợi, Kỷ Hiểu lần đầu nổi nóng, tất cả mọi người lập tức ngậm miệng, người đang đợi đến lượt diễn lẫn người vừa mới quay xong đang ngồi bên cạnh nghỉ ngơi đều lặng im không nói lời nào nhìn về phía Dương Quýnh, những nhân viên khác cũng đều mắt nhìn mũi cúi đầu làm việc.
Dương Quýnh lập tức bị doạ đờ ra tại chỗ, tay chân có chút luống cuống.
Kỷ Hiểu buồn bực nói: "Làm lại!"
Làm lại vẫn là không qua.
Dương Quýnh tức khắc chảy mồ hôi đầy đầu. Cậu hơi lúng túng, theo bản năng liếc nhìn xung quanh, muốn từ những người khác thu được một chút an ủi hoặc cổ vũ, thế nhưng cậu không có trợ lý cũng không có người quen, có người ở bên cạnh xem cậu, chỉ sợ cũng là nghi ngờ cùng thiếu kiên nhẫn.
Cậu cũng không dám hỏi Kỷ Hiểu có thể nào giống như những người khác, thử diễn mấy lần tìm cảm giác rồi lại mở máy hay không, đành phải khom lưng nói xin lỗi với hết thảy những người ở bộ phận nhiếp ảnh, ánh sáng và chuyên gia trang điểm vì cậu mà phải bố trí lại một lần nữa.
Mặt Kỷ Hiểu lại càng đen hơn, gã không nhịn được nói: "Cho cậu thù lao là để đến khom lưng với người ta sao? Xong chưa vậy? Có biết mình tới để làm gì hay không?"
Dương Quýnh nói: "Biết."
"Lại một lần nữa!" Kỷ Hiểu liếc mắt nhìn cậu, miệng giật giật, không lên tiếng.
Dương Quýnh từ bên trong ánh mắt kia nhìn thấu sự thất vọng. Cậu đứng ở một bên âm thầm hít một hơi, trong lòng ủ rũ đến vô cùng, cảm thấy chính mình trước đây luôn cảm thấy có tài nhưng không gặp thời, thực tế lại là nói như rồng leo, làm như mèo mửa*, vốn dĩ cũng không đủ khả năng ăn bát cơm này mà vẫn một mực bấu víu không buông**, lại nghĩ một cảnh đơn giản như vậy cũng không qua được, thế rồi bị người đổi đi mất cũng không thể nói được gì, chỉ là nếu quả thật cứ như vậy đi trở về, Phó Duy Diễn sẽ không thất vọng sao? Người nọ ngày ấy vẻ mặt đầy hưng phấn nói muốn mình nổi tiếng vang dội, không chỉ một lần làm nũng với mình "cầu bao nuôi", mỗi lần trước khi tách ra đều kiêu ngạo gọi mình là "Dương nhà anh", ngày hôm qua rõ ràng một đêm không ngủ, buổi sáng rồi lại an ủi mình "nhất định có thể làm được ".
*nguyên văn: 眼高手低(nhãn cao thủ đê), tham vọng lớn nhưng khả năng kém.
**chỗ này ý nói không có năng khiếu, không có tài năng để làm nghề này nhưng vẫn cố chấp không từ bỏ.
Dương Quýnh xưa nay chưa từng khát vọng thành công đến như vậy, không phải muốn trở nên cực kỳ nổi tiếng, mà chỉ là thật sự từng bước từng bước diễn cho xong một bộ phim này, ít nhất xứng đáng với kỳ vọng của những người thân yêu.
Ở bên cạnh có người đi tới, Dương Quýnh liếc nhìn qua khóe mắt, nhận ra là vị biên kịch trong buổi lễ khởi quay ban sáng. Cậu đã không buồn để ý tới người khác đang ở kia thảo luận cái gì, nín thở, lại một lần nữa bắt đầu lại từ đầu.
Cửa hàng được xây dựng lại sau thảm họa, nằm ở cuối một con đường nhỏ chật chội. Bách Dương nhận được tin nhắn hẹn gặp mặt của người kia, sáng sớm đến chỗ hẹn lại chạy nhầm địa chỉ, thành thị ở đây đã khác với trong ký ức rất nhiều, hắn không tìm được người để hỏi thăm, chạy qua hết con đường này đến con đường khác, nhà này đến nhà khác đối chiếu tên để tìm kiếm. Mặt trời ngả về phía Tây, ngay trong giây phút hắn sắp tuyệt vọng, cho rằng hai người lại sẽ từ đây vĩnh biệt, rốt cuộc thấy được bảng hiệu của lữ quán nho nhỏ kia.
Lúc này cách thời gian đã hẹn chỉ kém một phút cuối cùng, Bách Dương chạy như điên tới, lại ở một giây trước khi mở cửa chậm rãi dừng lại. Hắn có chút sợ sệt, cánh tay theo bản năng nắm lấy âu phục vắt trên khuỷu tay, lại sợ chính mình một đường chạy tới quá mức lôi thôi, một tay khác lại vội vã cẩn thận vuốt gọn tóc mái về sau.
Cửa tiệm sinh tố hoa quả với bức rèm phủ sát đất bị đẩy ra, bên ngoài nắng chiều sáng sủa, bên trong ánh sáng lại cực kỳ tối tăm. Bách Dương một tay đẩy nắm cửa, ống kính dí lại gần, là mái tóc vẫn rối bời như cũ của hắn, ngọn tóc xiên xiên chọc vào khóe mắt, trên mặt Bách Dương có thể thấy được một tầng mồ hôi mỏng, hốc mắt của hắn đỏ lên, híp mắt thích ứng ánh sáng đồng thời lại hoảng sợ tìm kiếm quan sát.
Kích động, khát vọng cùng sợ hãi, còn có một chút ấm ức nhẫn nhịn trong âm thầm.
Kỷ Hiểu ở sau màn hình theo dõi khẽ nhếch khóe miệng, lặng lẽ dựng thẳng ngón tay cái với biên kịch ở bên cạnh.
Dương Quýnh lúc nghe được đạo diễn hô cắt giật mình một cái, hồi lâu sau mới hoàn hồn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cảnh quay đầu tiên của cậu rốt cuộc qua.
Hôm nay không bố trí cảnh quay ban đêm, sau khi kết thúc công việc Dương Quýnh cầm tờ thông báo cho ngày hôm sau trở về nghiền ngẫm kịch bản. Đoàn phim sắp đặt nơi ở không tồi, một khách sạn rất sạch sẽ.
Mọi người đều ở phòng tiêu chuẩn, chỉ là Dương Quýnh bây giờ vẫn ở một mình, cậu nghe nói có vẻ như đoàn phim sắp đặt cho cậu và vai nam số một ở chung một phòng, thuận tiện cho việc thảo luận kịch bản và bồi dưỡng tình cảm.
Buổi tối Phó Duy Diễn gọi điện thoại cho cậu, nói tới đây lập tức lại không vui.
Phó Duy Diễn nói: "Đoàn phim này làm ăn kiểu gì đấy? Tránh hiềm nghi có biết hay không? Hai người đã phải diễn vai tình nhân làm sao còn có thể ngủ chung một phòng, lỡ như diễn thành phim giả tình thật thì làm sao bây giờ?"
Dương Quýnh không muốn nói dối với hắn, vội dùng lời của hắn trước đây nói động viên: "Sẽ không đâu, có anh như châu ngọc ở phía trước, người khác không phải đều là mắt cá chết sao?"
Phó Duy Diễn suy nghĩ một chút, rồi lại sửa lời thoại, hừ một tiếng nói: "Tuy là nói như vậy, cơ mà chẳng phải là còn có câu 'ít còn hơn không' sao, châu ngọc có tốt hơn nữa cũng lại không ở trước mặt em, mắt cá chết muốn ngư mục hỗn châu (mắt cá trà trộn làm châu ngọc) thì biết làm thế nào." Chính hắn càng cân nhắc càng bực bội, suy nghĩ một hồi thành công chọc giận chính mình.
Dương Quýnh không nhịn được cười, lại nghĩ tới cảnh quay ban ngày vô cùng đơn giản lại khiến cho mình NG nhiều lần kia, nhẹ giọng nói: "Em sẽ không như vậy, hiện tại không mong gì khác, chỉ mong có thể thật thuận thuận lợi lợi quay xong bộ phim này là tốt rồi."
Phó Duy Diễn trực giác cảm thấy tâm tình của cậu có dao động, hỏi cậu: "Em hôm nay quay không thuận lợi sao?"
Dương Quýnh khựng lại, sau đó mới nói: "Không, rất thuận lợi."
Phó Duy Diễn không hoài nghi gì về cậu, ở bên kia cổ vũ: "Hẳn rồi, Dương nhà chúng ta là đỉnh nhất! Chờ em quay xong rồi anh làm tuyên truyền cho em, bảo đám lão Lý viết cảm tưởng sau khi xem phim cho em!" Lại đề ra yêu cầu: "Không có quyền lợi giám sát dễ dàng phát sinh hủ bại, em bây giờ cũng không phải ở núi sâu rừng già, mặc kệ bận rộn đến mấy, mỗi ngày phải nhắn tin WeChat một lần, tiếp đó hai ngày gọi một cú điện thoại."
"Được," Dương Quýnh cười đáp ứng, sau một lát, lại trịnh trọng nói với hắn: "Em sẽ nỗ lực."
Cậu lúc này không dám cho ra bất kỳ cam kết nào, lại cũng chẳng muốn không tiền đồ than vãn kể khổ với Phó Duy Diễn cầu an ủi. Cậu bây giờ cho dù bước đi khó khăn đến đâu, đều chẳng qua là trở ngại và phiền toái trong công việc, đây là những điều cậu phải tự mình đi đối mặt, không người nào có thể thay thế, cũng không người nào có thể trấn an.
Dương Quýnh cúp điện thoại rồi, lại nhắn tin WeChat dặn dò Phó Duy Diễn ngày mai Tân thành sẽ hạ nhiệt độ, nhắc hắn lấy trước áo khoác ra đặt ở bên giường, sau đó lại bắt đầu nghiền ngẫm kịch bản.
Lời thoại cậu đã sớm nhớ tới thuộc lòng, thậm chí ngay cả dưới loại cảm xúc này hẳn là nên làm động tác gì cũng đã vô số lần suy nghĩ, hiện tại gần như đi vào ngõ cụt. Dương Quýnh xem một lát rồi nhắm mắt lại, cuối cùng cắn răng, cầm kịch bản đi tới phòng của Kỷ Hiểu.
Lúc này trong phòng Kỷ Hiểu lại đang tụ tập một đám người nghiện thuốc lá, trong phòng khói thuốc lượn lờ, biên kịch và giám đốc sản xuất đều ngồi ở trên ghế sô pha tán gẫu, nhà thiết kế mỹ thuật ở bên cạnh lại cầm một xấp bản vẽ, bản vẽ phối cảnh và thiết kế nhân vật giăng đầy một cái bàn.
Dương Quýnh lúc đẩy cửa vào sững sờ, vội vã lần lượt khom lưng kêu từng người là thầy.
Biên kịch cười nói: "Đứa nhỏ này sao lại khách khí như vậy?" Bà thấy Dương Quýnh đứng ở cửa không dám tiến vào, lại hô lên: "Vào đi, đạo diễn của các cậu vừa mới mua đồ uống, cùng nhau uống một chút."
Dương Quýnh vội vã xua tay nói không cần. Lúc cậu đi qua Kỷ Hiểu quay đầu lại liếc nhìn cậu, cậu lại cũng thức thời chỉ đứng ở một góc. Sau một lát, mấy người này nhắm chừng tán gẫu xong rồi, chân trước chân sau rời đi, Kỷ Hiểu mở cửa sổ đuổi khói, Dương Quýnh mới tiến về phía trước lại gần, mạnh dạn nói: "Đạo diễn, anh có thể nói cho tôi một chút về bộ phim không?"
Kỷ Hiểu gật đầu, hất cằm lên, ra hiệu cậu ngồi xuống trên ghế sô pha. Dương Quýnh do dự một chút, lấy một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh
Kỷ Hiểu nói: "Cậu còn có chút thiên phú, về sau thêm vài lần một phát qua ngay như ngày hôm nay, cảm giác sẽ đúng."
Dương Quýnh: "..." Cậu không biết mình là nghe nhầm hay là Kỷ Hiểu nhớ lộn người, có chút lúng túng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đạo diễn, tôi là Dương Quýnh."
Kỷ Hiểu liếc cậu một cái, Dương Quýnh lại nói: "Ngày hôm nay người khác đều là một phát qua ngay... Tôi quay lại nhiều lần."
"... Cũng không tính là hoàn toàn quay lại, " Kỷ Hiểu lấy lại tinh thần, khựng lại trong chốc lát, chậm rãi nói: "Tôi không khởi động máy."
Dương Quýnh: "? ? ?"
Kỷ Hiểu quên mất phương pháp khích tướng của chính mình, cười ha ha hai tiếng rồi giải thích rõ: "Cảnh quay này của cậu yêu cầu biểu đạt tình cảm rất vi diệu, cho qua luôn thì sẽ có vẻ gượng ép, diễn không tới thì sẽ nhợt nhạt. Đặt ở ngày thứ nhất thật sự có chút mạo hiểm, có điều Tịch Đồng chưa tới, trước tiên luyện cậu một chút cũng được."
Dương Quýnh muộn màng đứng hình nửa ngày, cuối cùng đã sáng tỏ tại sao chính mình lúc đó không phải thử vai. Thế nhưng cậu chưa kịp tiêu hóa, lại bị một cái tên khác làm cho chấn kinh rồi.
Dương Quýnh há mồm líu lưỡi, mãi một lúc sau mới khó thể tin được mà nói: "Tịch Tịch Tịch... Đồng? ! Tịch Đồng nào cơ?"
Kỷ Hiểu nhìn cậu một cái nói: "Còn có thể là người nào?"
Từ đầu năm ngoái đã nghe đồn có mấy diễn viên trẻ có độ phủ sóng cao nhận thù lao đóng phim ở mức ngàn vạn (chục triệu), Tịch Đồng là một trong số đó, thế nhưng y và những diễn viên trẻ khác giống nhau, có phòng vé không có dư luận**, tuy rằng nhân duyên với người qua đường không kém**, thế nhưng vẫn luôn chưa thể có được tác phẩm nào để đời. Chỉ là mặc dù như thế, Tịch Đồng ngay từ lúc bắt đầu chính là đóng phim điện ảnh, đương nhiên rating của những phim điện ảnh tham gia đóng cũng không cao, phổ biến là ở bốn điểm trở xuống...
*ý nói được đóng nhiều phim nhưng không được người xem khen ngợi, giới phê bình đánh giá cao.
**nguyên văn: 路人缘(lộ nhân duyên), lộ nhân hay người qua đường có nghĩa là những người không theo đuổi thần tượng, không là fan ai, nhưng vẫn biết đến một số nghệ sĩ vì tiếng tăm của họ.
Dương Quýnh tuy rằng trà trộn ở trong vòng nhiều năm, thế nhưng không có nhiều cơ hội được tiếp xúc gần gũi với minh tinh nổi tiếng, trước đây làm diễn viên quần chúng tình cờ nhìn thấy, đừng nói là trò chuyện thậm chí đứng chung một chỗ, chỉ là nhìn từ xa hơn vài lần cũng sẽ bị đuổi đi. Những người nổi tiếng nhất mà cậu được tiếp xúc gần gũi, cũng chính là người trong cùng một công ty với cậu kiểu như Kiều Kiều.
Tịch Đồng ở trong mắt cậu tuyệt đối xem như là tuyến một, tuy rằng cậu cũng không biết Tịch Đồng nổi tiếng kiểu gì, cảm giác chính là đột nhiên có một ngày, người này giống như hầu vương đột nhiên từ đâu xuất hiện, nhất cử thành danh thiên hạ tri*...
*trích từ câu "Thập niên song hạ vô nhân vấn, nhất cử thành danh thiên hạ tri" (Mười năm dùi mài kinh sử bên cửa sổ, không có ai hỏi đến, chỉ một khoa cử thi đỗ cao/ thành danh thì cả thiên hạ biết đến).
Dương Quýnh có chút tiêu hóa không được, miệng nửa ngày không thể ngậm lại.
Kỷ Hiểu nói: "Một điểm này tuy rằng không cần đặc biệt bảo mật, nhưng đừng lộ ra, giai đoạn đầu ít người biết đến một chút tương đối tốt."
Dương Quýnh gật đầu liên tục, tuy vậy trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Kỷ Hiểu thế mà có thể mời đến Tịch Đồng? Kiểu này thì cần phải bỏ ra bao nhiêu tiền thù lao đây, tại sao đã mời Tịch Đồng còn để cho mình diễn vai nam thứ?
Trong đầu cậu có chút luẩn quẩn không ra, lại không nhịn được hưng phấn, xác nhận lại với Kỷ Hiểu: "Cậu ta diễn Bách Chu sao? Cậu cậu cậu ta ở chung phòng với tôi? Tôi và cậu ta có phải là còn có..." Cậu nói đến đoạn này, mím mím miệng, ngượng ngùng nói.
Cậu và Bách Chu có cảnh hôn, cũng có cái cảnh giường chiếu, tuy rằng trong kịch bản viết rất mịt mờ.
Dương Quýnh nghĩ tới đây nhịn không được tâm tư bay loạn, lại nghĩ Tịch Đồng cao hơn mình, mà khuôn mặt so với mình nhỏ hơn, đôi mắt rất xinh đẹp. Trong kịch bản vẫn chưa hề nói hai người ai là 1 ai là 0, có điều nếu như từ khuôn mặt xác định công thụ mà nói, vậy hẳn là chính mình càng công hơn một tí...
Thế nhưng nếu như có Tịch Đồng, phim truyền hình này hẳn là sẽ không lo không bán được, chính mình an tâm đóng phim là được, không bao giờ sợ đạo diễn bởi vì chọn mình mà phải bồi thường tiền.
Cậu nghĩ đến đây tháo xuống một khối trọng trách thật lớn, không nhịn được trộm tự cười một mình.
Kỷ Hiểu liếc mắt nhìn cậu đầy vẻ kỳ quái, trầm mặt xuống hỏi: "Cậu cười ngây ngô gì vậy? Còn nói chuyện bộ phim hay không?"
Lúc Dương Quýnh về lại phòng đã là hai giờ sau, trong thời gian này biên kịch lại đi qua một lần, cậu tuy rằng áp lực không còn lớn như vậy, nhưng cũng không muốn quá cản trở.
Ngày hôm nay lúc cậu ở một bên làm người đứng xem, quả thật nhìn thấu sự lợi hại của những người khác, bản lĩnh diễn xuất của những người này đều rất vững chắc, chẳng hạn như có một cô gái diễn phân đoạn đột nhiên tự mình phát hiện ra sau lưng có thịt thối vô cùng xuất sắc, lúc đó Dương Quýnh ở bên cạnh xem, tuy rằng cũng không nhìn thấy phía sau lưng của cô trông như thế nào, nhưng cô gái sợ hãi cực kỳ, cuối cùng bị âm thanh mãnh liệt từ trong miệng bật thốt lên đầy kinh ngạc kia làm cho da đầu cậu cũng ngứa ngáy theo.
Tuy vậy đối phương trước khi quay chỉ thử một lần liền bắt đầu quay rồi.
Tối nay Kỷ Hiểu lúc nêu ví dụ cho cậu cũng thản nhiên nói: "Không có nỗ lực nào là vô ích, bọn họ ở trường học lên lớp, huấn luyện, bất kể là trí tưởng tượng hay là lực tập trung, lại hoặc là hình thái thân thể, đều là ở trình độ mà cậu hiện tại thúc ngựa cũng không đuổi kịp, trước mắt mà nói, Dương Quýnh cậu và bọn họ cách biệt nhau không phải một điểm nhỏ tí ti. Lúc trước sở dĩ tuyển cậu, là bởi vì ngoại hình và khí chất của cậu đặc biệt phù hợp với Bách Dương, khi ấy nếu không phải tôi thấy được bức hình kia của cậu, chỉ bằng tài nghệ này của cậu bây giờ, có tặng không tôi cũng không thể lấy."
Dương Quýnh tự mình cũng rõ ràng, tuy rằng trên mặt nóng rát, nhưng cũng thành khẩn nói: "Vâng, tôi đích thực là... cái gì cũng không biết. Trước kia tôi ở nhà đọc sách muốn bù lại một chút, thế nhưng cảm giác đạo lý trong sách đều đã hiểu, cơ mà cho đến lúc tôi tự mình suy xét nhân vật lại chung quy không dùng được." Cậu nói đến đây bỗng dưng im bặt, dừng một chút, chuyển sang hứa hẹn: "Nhưng tôi sẽ cố gắng."
Tuy rằng Kỷ Hiểu tự đáy lòng biểu hiện rất ôn hòa, nhưng mà Dương Quýnh hiểu rõ, đạo diễn chọn cậu không phải để tới nói những lời ủ rũ.
Cậu lúc đến đây cũng mang theo sách Phó Duy Diễn mua cho cậu, lại cầm điện thoại di động tìm tòi phim điện ảnh cùng đề tài, cũng không hạn chế trong nước hay nước ngoài, tiếng Anh hay là tiếng Hàn, tiếng Nhật, chỉ đi tìm những cảnh quay hoặc nhân vật có chỗ tương tự với mình mà suy xét nhiều lần, lúc này cậu không khỏi bắt đầu hối hận xót xa khoảng thời gian bị chính mình lãng phí trước đó.
Trước khi vào đoàn phim, cậu rõ ràng có một khối lượng thời gian lớn, ngoại trừ học lời thoại tại sao không trau dồi thêm nhiều kiến thức? Hoặc là lùi về phía trước một đoạn nữa, lúc chính mình nhàn rỗi ở nhà, thấp thỏm chờ đợi công ty gia hạn hợp đồng, lại càng sớm hơn một chút, lúc ở đoàn phim tất tả làm diễn viên quần chúng, tại sao không biết đường dành ra thời gian để học tập hoặc là đăng ký một lớp học buổi tối nhỉ?
Dương Quýnh mỗi lần nhớ tới lại hối hận, cũng may giai đoạn đầu phần diễn của cậu không nhiều, trong đoàn phim lại có một diễn viên sân khấu kịch gạo cội, làm người cẩn thận, cũng vui vẻ giao lưu với cậu. Dương Quýnh dứt khoát buông xuống chút lòng hư vinh vì chính mình là diễn viên chính, mỗi ngày bưng hộp cơm lân la làm quen với người ta, lại mua thuốc lá ngon hầu hạ, cọ tới cọ lui rốt cuộc cũng nhận được lời khuyên từ bậc tiền bối.
Cậu đóng phim như cũ bị NG nhiều hơn so với người khác, Kỷ Hiểu có lúc tính tình bạo phát mắng cậu, cậu lại yên lặng lắng nghe. Đôi khi cậu cũng sẽ bởi vì trong lòng sốt sắng lại không biết làm sao tìm được trạng thái bị mắng tới khóc, thế nhưng trong chốc lát lau đi nước mắt, vẫn đi chỉnh lại lớp trang điểm rồi tiếp tục quay.
Nháy mắt hơn hai mươi ngày trôi qua, phần diễn đơn độc của Dương Quýnh đã quay được hơn một nửa, tình trạng của cậu so với lúc vừa mới vào đoàn đã khá hơn nhiều, dường như sờ tới một chút ranh giới. Dùng cách nói của Kỷ Hiểu, khả năng phân tích kịch bản của cậu hiện tại vốn đã nhập môn, mà ở phương diện hình thức diễn xuất càng nghiên về trường phái biểu hiện.
Dương Quýnh biết được trong nghệ thuật diễn xuất phân thành hai phe phái. Nói một cách đơn giản, trường phái trải nghiệm chủ trương diễn viên trong lúc diễn xuất phải dùng hết khả năng để thể nghiệm tình cảm của nhân vật, tự mình nảy sinh xúc động tiếp đó truyền đạt lại cho khán giả. Trường phái biểu hiện ngược lại là đắp nặn "hình mẫu lý tưởng", cũng tự chế ra cách biểu hiện tương ứng tuy "cây nhà lá vườn" mà chính xác.
Đương nhiên, loại sau cũng không phải là mô phỏng một cách cứng nhắc theo hình tượng có sẵn bên ngoài, cậu mặc dù là dựa theo khuôn mẫu Kỷ Hiểu yêu cầu mà làm ra biểu hiện tương ứng, thế nhưng biểu cảm của cậu là được nghiền ngẫm qua lại nhiều lần từ trước, lại dùng cách nói Kỷ Hiểu, tuy rằng diễn xuất của cậu không quá tinh xảo, nhưng coi như chuẩn xác. Mà suất diễn của một người có thể làm được như vậy đã khiến người rất hài lòng.
Dương Quýnh lúc nghe một hồi đánh giá như vậy nội tâm nhảy nhót không thôi, chỉ có điều Kỷ Hiểu cũng đồng thời đề ra yêu cầu, đợi đến khi Tịch Đồng vào đoàn phim, hai người bọn họ bắt đầu quay cảnh phối hợp, Dương Quýnh nhất định phải gắng sức thể nghiệm tình cảm của nhân vật, nhập tâm vào.
Bởi vì điểm kỹ xảo mà cậu học được trong thời gian ngắn này không đủ để chống đỡ cho đến hết bộ phim, hơn nữa chỉ cần hơi vô ý một chút, rất dễ dàng đi chệch hướng, ảnh hưởng đến sự dưỡng thành cảm giác chân thực, do đó biểu hiện càng ngày càng máy móc và gượng gạo.
Dương Quýnh ghi nhớ ở trong lòng, lại hỏi: "Làm sao để nhập tâm vào nhân vật nhanh nhất?"
Kỷ Hiểu đơn giản nói: "Xem Tịch Đồng là người yêu của cậu."
Dương Quýnh: "..."
Ngày mà Tịch Đồng vào đoàn phim, y biểu hiện rất khiêm tốn, bên người chỉ mang theo ba người phụ tá cùng một người đại diện. Y mặc một thân quần áo thể thao màu xanh lam, đội một cái mũ bóng chày. Dương Quýnh lúc đụng phải y đang muốn đi tìm toilet, bất thình lình đón đầu gặp được, tò mò đưa mắt dò xét khuôn mặt người dưới mũ. Cậu khi đó chưa kịp phản ứng lại, chỉ lo hiếu kỳ nghiêng đầu, ai dè đối phương lại nhận ra được tầm mắt của cậu, thoáng nhấc mũ lên, nghiêng mặt sang cho cậu một nụ hôn gió.
Dương Quýnh tức khắc bị dọa hết hồn, mặt đỏ tới mang tai mà nhảy lên một cái chạy ra xa. Thế nhưng chờ đến lúc cậu từ toilet trở về thu được thông báo của đoàn phim, lập tức trợn tròn mắt.
Trên mặt giấy điều thứ nhất thình lình viết: Buổi diễn: 28, Bầu không khí: Ban ngày ngoài trời, Cảnh lớn: Đường phố, Cảnh nhỏ: Bên cạnh tiệm sinh tố, số trang 0.3, nhắc nhở nội dung-- Bách Chu hôn trộm Bách Dương.
Dương Quýnh: "! ! !"
Dương Quýnh có chút bất ngờ, thế nhưng cậu biết Kỷ Hiểu sắp xếp như vậy nhất định có đạo lý của hắn, tuy rằng trong lòng cảm thấy không dễ chịu, nhưng cũng chỉ có thể phục tùng. Chỉ là Phó Duy Diễn từng yêu cầu diễn cảnh hôn nhất định phải báo cáo sớm, Dương Quýnh trước đây đáp ứng rất sảng khoái, cảm thấy việc này không tính là gì, thế nhưng bây giờ lại không kìm lòng được mà do dự.
Buổi tối Tịch Đồng vẫn luôn ở bên chỗ đạo diễn tán gẫu, Dương Quýnh lúc trở về phòng thấy được hai cái vali hành lý to đùng của y dựng thẳng ở bên giường, phía trên giường thì lại ném một bộ áo khoác màu trắng và đôi quyển tạp chí, bài tạp chí đều là chính Tịch Đồng. Áo khoác còn là cùng một kiểu với ảnh ở trên bìa.
Dương Quýnh thầm chặc lưỡi một tiếng, vừa nghiêng đầu liền sửng sốt -- trên giường của Tịch Đồng chỉ có đôi quyển tạp chí, thế nhưng trên gối của Dương Quýnh lại được người đặt chỉnh tề năm bản... Một quyển tạp chí xu hướng thời trang thịnh hành, hai bản tạp chí hàng đầu cho nam giới, một quyển tạp chí hàng đầu cho nữ giới, còn có một bản tạp chí diễn sinh* hàng đầu. Tất cả đều là một mình Tịch Đồng trên ảnh bìa, thời gian sớm nhất có năm trước, gần đây nhất là đầu tháng 9 năm nay.
*nguyên văn: 衍生刊, chỉ loại tạp chí là một nhánh ở các quốc gia, thuộc một tạp chí lớn, ví dụ như ở VN ó như ELLE Việt Nam, Vogue Việt Nam,...
Dương Quýnh: "..." Cậu mắt chữ O mồm chữ A mà thò tay lật ra, mắt càng trợn to hơn-- quyển ở trên cùng có viết một dòng chữ rồng bay phượng múa: TO Quýnh Quýnh, cậu em fanboy của tôi, chúc phim truyền hình mới đạt rating cầu vồng, Tịch Đồng.
Tịch Đồng kí tên còn dùng hai kiểu chữ viết.
Dương Quýnh: "..." Cậu có chút dở khóc dở cười, dù thế nào cũng không nghĩ tới Tịch Đồng cao lãnh với thế giới bên ngoài lại là một tên cuồng tự luyến, chính mình chẳng qua chỉ liếc mắt nhìn y đã bị nhận thức thành fanboy.
Tuy rằng cậu chẳng hề say mê người này, hơn nữa cậu so với Tịch Đồng còn lớn hơn ba tuổi. Thế nhưng lại nghĩ, việc này dường như cũng không có cách nào để giải thích, để cho bất kỳ ai thật hồ hởi đưa cho người một xấp tạp chí, rồi lại bị người tát thẳng vào mặt nói không phải là fan cũng không ổn, Dương Quýnh đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ một chút, đành phải nhận lấy mấy quyển tạp chí này, để biểu hiện sự quý trọng, còn tìm tờ giấy lót, để chung một chỗ với kịch bản.
Cậu làm xong những việc này rồi lại nghĩ tới Phó Duy Diễn ở đầu kia, tức khắc có chút đau đầu.
Nếu như cậu nói cho Phó Duy Diễn biết ngày mai quay cảnh hôn, vậy nhắm chừng bên kia đêm nay liền muốn bắt đầu uống giấm xuyên không gian rồi, thế nhưng phần diễn phối hợp giữa cậu và Tịch Đồng vừa mới bắt đầu, hiện tại đã bắt đầu ghen, hơn hai tháng kế tiếp phải làm sao đây...
Dương Quýnh trong lòng nhịn không được thoáng oán trách đạo diễn, cảm thấy đây là cái kiểu bố trí quái quỷ gì chơi nhau à. Lại suy nghĩ bằng không thì lần này trước hết che giấu, chờ đến lúc sắp hơ khô thẻ tre (đóng máy) lại khai báo, dù sao quay hay không quay hắn cũng không biết.
Cậu càng nghĩ càng có đạo lý, ai biết sợ cái gì thì đến cái đó, cậu ở bên này vừa mới ra quyết định, Phó Duy Diễn liền điện thoại tới. Dương Quýnh hơi bối rối, trực giác không tốt, mà ngón tay lại đi trước đại não ấn xuống nút nhận cuộc gọi.
Phó Duy Diễn quả nhiên ở bên kia cao hứng nói: "Cừu con! Chuẩn bị tiếp giá! Anh tích cóp một tháng không nghỉ phép, rốt cuộc tích góp đủ để có thể đi tham ban (thăm đoàn phim) rồi!"
Dương Quýnh: "! !"
Trong lòng Dương Quýnh lộp bộp một tiếng, nói năng lộn xộn: "Đừng đừng đừng, ngày mai đừng... Bọn em, đạo diễn của bọn em không cho tham ban."
Phó Duy Diễn không bận tâm, cười hì hì nói: "Tụi em cũng không phải bị vây nhốt chặt chẽ, đến lúc ấy anh giả vờ là cư dân ở gần đó, đi ngang qua chỗ tụi em một chút là được rồi."
Dương Quýnh khựng lại, có chút sốt ruột, lại sợ chính mình tìm lấy cớ thì ngược lại quá rõ ràng, khơi dậy lòng nghi ngờ của hắn, đành phải gồng mình giả vờ bình tĩnh nói: "Vậy thì anh lúc nào lại đây, em đại khái nắm chắc."
Phó Duy Diễn suy nghĩ một chút nói: "Ừm, để anh đến rồi gọi điện cho em."
Dương Quýnh tiếp tục nói lời khách sáo, hỏi hắn: "Buổi sáng hay là buổi chiều?"
"Đương nhiên là buổi chiều chứ?" Phó Duy Diễn nói: "Anh còn phải tốn thời gian trên đường mà."
Dương Quýnh lặng lẽ vỗ ngực, thầm nói nguy hiểm thật, lại nghĩ không phải chỉ là cảnh hôn thôi sao, sáng mai bất cứ giá nào, lấy ra trạng thái tốt nhất tranh thủ qua sớm một chút. Cậu lại hàn huyên đôi câu rồi vội vã cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, cầm kịch bản dứt khoát sớm tìm Tịch Đồng và đạo diễn cùng xem kịch bản thôi.
Mà ở một đầu khác, Phó Duy Diễn càng bận rộn hơn. Hắn tùy tiện nhét mấy bộ quần áo vào trong vali hành lý, lại ném hai đôi giày vào.
Tôn Mục nhấc theo vali hành lý của chính mình ở bên cạnh thúc giục: "Được rồi được rồi, nhanh lên một chút, lại chưa xuất phát nữa thì trễ giờ mất." Nói xong lại không nhịn được oán giận hắn: "Tôi đi là có việc gấp, cậu nói cậu gấp gáp như vậy để làm gì, ngày mai đi không được à, nhất thiết phải đuổi một chuyến bay khuya đỏ cả mắt?"
Phó Duy Diễn lục lọi soàn soạt lại ném vào hai cái áo khoác, lúc này mới qua loa mà kéo vali lên, vừa lấy ví tiền vừa lôi kéo vali đi ra ngoài nói: "Ngày mai đi? Đương nhiên không được! Tôi phải cho cừu nhà chúng tôi một niềm vui bất ngờ."
Hắn nói xong lại suy nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đạo diễn có thể tuyển Dương nhà tôi đóng vai chính, chứng tỏ ánh mắt rất sắc bén! Ước chừng tuyển người còn lại cũng không kém."
"..." Tôn Mục cạn lời, hỏi hắn: "Vậy cậu đi làm gì?"
"Đi báo tin mừng, nói cho Dương nhà tôi biết tôi đánh giá chức danh được phó cao*, " Phó Duy Diễn đối diện gương khoe khoang một chút, lại lắc đầu: "Tiện thể cũng để cho người ta nhìn thấy tư thái chính cung của tôi đây."
*nguyên văn: 副高 (phó cao), tương đương học hàm Phó Giáo sư, cái này thuộc về hệ thống phân loại đánh giá bác sĩ ở bên đó, mà mình không tìm được từ tương ứng ở VN nên đành phải để nguyên. Ở VN có bác sĩ CKI tương đương thạc sĩ, bác sĩ CKII tương đương tiến sĩ.
------------------
Tác giả có lời muốn nói:
ps: Lý luận về diễn xuất trong truyện chính là tham khảo và .
Ngoài ra chương này cũng bắt đầu nhắc đến các thuật ngữ giới giải trí TQ (OAO). Các từ như "tiểu sinh lưu lượng", "tiểu thịt tươi",... tôi đều sẽ cố gắng chuyển về tiếng Việt. Chỉ có một cái lưu ý nho nhỏ là nghệ sĩ ở Cbiz phân chia "tuyến", những diễn viên tuyến 1 thường là những người hoặc có năng lực diễn xuất tốt hoặc có độ nổi tiếng cao, được săn đón nhất, theo sau là tuyến 2, tuyến 3... Do đó mà cụm từ "diễn viên tuyến 18" dùng để ám chỉ những diễn viên kém nổi, thường chỉ đóng vai phụ.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nghịch Lữ*, vừa mang ý nghĩa "lữ quán", đại biểu cho khu cách ly mọi người tạm thời cư trú, đồng thời cũng ám chỉ cuộc đời đảo ngược của Bách Dương, hành trình không thuộc về "loài người".
*giải thích một chút: nguyên văn 逆旅 (Nghịch Lữ), Nghịch trong đối nghịch, trái ngược, Lữ trong lữ hành, nguyên cả cụm từ có nghĩa là lữ quán/quán trọ, nhưng tách chữ ra thì còn thêm một tầng nghĩa thứ hai như trên.
Kết cục cuối cùng của câu chuyện là tất cả người biến dị bị đánh gục, bên trong vòng tay của bọn họ ghi chép thông tin của từng người, nhưng cũng đồng thời lưu trữ thiết bị tự phát nổ. Bách Dương khiếp sợ nhìn người bên cạnh bất thình lình nổ thành một màn sương máu, hoảng hốt tìm kiếm Bách Chu, lại không tìm thấy. Mà điều làm cho người khó có thể tiếp thu nhất chính là, hắn trở thành người cuối cùng sống sót -- trên cổ tay Bách Dương không biết từ khi nào đã biến thành đeo vòng tay của Bách Chu, mà vòng tay của hắn thì lại lẻ nằm lẻ loi trên đất, cách hàng rào cách ly một bước xa.
Mạch truyện trên bề mặt của bộ phim này là sự phát triển tình cảm giữa Bách Dương và Bách Chu, còn mạch ngầm thì lại tiết lộ thân thế của Bách Chu, cùng với thái độ biến hóa của "loài người" đối với người biến dị. Kế hoạch tổng thể của bộ phim là quay bốn mươi tập, dòng thời gian dài hai mươi năm, kết cấu theo hình thức biên niên thể (theo trình tự thời gian), về cơ bản cứ hai tập là một năm. Trong thời gian này Bách Dương từ 30 tuổi đến 34 tuổi lại lão hóa ngược quay về 18 tuổi, còn Bách Chu là từ 18 tuổi cho đến 38 tuổi.
*nguyên văn sử dụng minh tuyến và ám tuyến, do không rõ về thuật ngữ trong phim ảnh nên tôi diễn giải theo định nghĩa của hai từ này. Minh tuyến là sợi dây xuyên suốt cốt truyện, mạch truyện mà người ta có thể dễ dàng nhìn ra, nhận thấy được, còn ám tuyến ẩn hiện thấp thoáng, hàm chứa trong một số tình tiết, gợi nên một tầng ý nghĩa khác, sâu sắc hơn.
Hiện nay phim truyền hình có kết cấu biên niên thể cũng không tính là hiếm thấy, thế nhưng đặt ở thể loại phim tận thế cũng rất mạo hiểm, bởi vì đề tài tận thế vốn dĩ không thể coi là gần gũi với đời sống của quần chúng, điện ảnh thì dễ làm, TV lại cần phải cân nhắc đến tâm lý đánh giá phim của khán giả, chẳng hạn như "lực lượng chủ lực" xem TV vào 8 giờ tối xung quanh Dương Quýnh, từ Dương Bội Quỳnh cho đến bà ngoại, khẩu vị của mọi người phức tạp không đồng nhất, tuy vậy chưa từng nghe nói ai hảo cái món phim tận thế này.
Ngoài ra, độ dài bốn mươi tập không ngắn, trong đó một nửa nội dung đều xoay quanh quá trình chạy trốn, mâu thuẫn và xung đột giữa các nhân vật cũng đủ nhiều, về mặt thời gian lại bị nén theo hình thức này, không thể không nói lá gan của Kỷ Hiểu và biên kịch đích thực rất lớn.
Thế nhưng lá gan Dương Quýnh lại rất nhỏ, cậu cảm thấy phần diễn lúc khoảng ba mươi tuổi thì mình còn dễ xử lý, mà càng về sau độ khó lại càng cao, dán râu ria cho cậu bảo cậu diễn vai một người trung niên cậu đã trầy trật, huống chi còn phải đảm đương một thân thể càng ngày càng trẻ tuổi, những phân cảnh tình cảm với Bách Chu cũng rất khó nắm bắt.
Cũng may ngày đầu tiên khởi quay, các phân cảnh được chọn đều vô cùng đơn giản, cảnh của Dương Quýnh là một màn đẩy cửa vào một tiệm sinh tố khởi đầu cuộn phim, màn này vừa vặn cũng là cảnh đầu tiên trong bộ phim chính kịch, từ cuộc trùng phùng sau nhiều năm và hồi ức của hai người mà làm rõ quan hệ của nhân vật, cũng dùng những cảnh quay đời thường để làm nhạt đi tông màu trầm trọng của tận thế.
Ngày ấy, Dương Quýnh lúc xem không nghĩ ngợi nhiều, đợi đến khi Kỷ Hiểu giải thích cảnh quay cho cậu, cậu mới ngộ ra được.
Kỷ Hiểu nói: "Cứ theo đúng những gì cậu biểu hiện ngày hôm đó đi thử vai, làm lại một lần."
Dương Quýnh: "..."
Tuy rằng Kỷ Hiểu không phải là kiểu đạo diễn già dữ tợn, nhưng Dương Quýnh vẫn có chút sợ gã, cảm giác giống như đối với giáo viên chủ nhiệm, nhỏ giọng hỏi: "Là cái lúc đẩy cửa ra?"
Kỷ Hiểu gật đầu.
Dương Quýnh nỗ lực hồi tưởng, lại hỏi: "Hoàn toàn giống y hệt sao? Quần áo giày dép gì đó..."
Kỷ Hiểu liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới đầy kỳ quái: "Đấy đều là việc của tổ phục trang, cậu bận tâm vớ vẩn cái gì? Cảnh quay này đơn giản, tranh thủ một lần là qua. Quay xong kết thúc công việc."
Trước đó phần diễn của những người khác quả thật đều một lần là qua, Dương Quýnh tức khắc không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn đi hoá trang thay quần áo, sau khi chuẩn bị xong mang lớp trang điểm chờ ở bên cạnh. Không lâu sau, ngoại cảnh kết thúc, mọi người chuyển địa điểm quay đến tiệm sinh tố, ai ngờ thật sự đợi đến lúc Dương Quýnh vào diễn, vừa bắt đầu đã mắc lỗi.
Kỷ Hiểu đang ngậm thuốc lá nhìn ở đằng sau màn hình theo dõi, tức khắc cả giận nói: "Dương Quýnh cậu sao lại thế này? Một cảnh đơn giản như vậy còn lỗi, trạng thái của cậu đâu? Cảm xúc đâu? Đẩy cửa là đẩy như thế sao? Thái độ phấn khích như thế kia là muốn làm gì hả? Biết được cậu là đến tìm người, không biết còn tưởng rằng cậu tới để đổi quà tặng đó, cậu làm sao thế?"
Các cảnh quay trước đều rất thuận lợi, Kỷ Hiểu lần đầu nổi nóng, tất cả mọi người lập tức ngậm miệng, người đang đợi đến lượt diễn lẫn người vừa mới quay xong đang ngồi bên cạnh nghỉ ngơi đều lặng im không nói lời nào nhìn về phía Dương Quýnh, những nhân viên khác cũng đều mắt nhìn mũi cúi đầu làm việc.
Dương Quýnh lập tức bị doạ đờ ra tại chỗ, tay chân có chút luống cuống.
Kỷ Hiểu buồn bực nói: "Làm lại!"
Làm lại vẫn là không qua.
Dương Quýnh tức khắc chảy mồ hôi đầy đầu. Cậu hơi lúng túng, theo bản năng liếc nhìn xung quanh, muốn từ những người khác thu được một chút an ủi hoặc cổ vũ, thế nhưng cậu không có trợ lý cũng không có người quen, có người ở bên cạnh xem cậu, chỉ sợ cũng là nghi ngờ cùng thiếu kiên nhẫn.
Cậu cũng không dám hỏi Kỷ Hiểu có thể nào giống như những người khác, thử diễn mấy lần tìm cảm giác rồi lại mở máy hay không, đành phải khom lưng nói xin lỗi với hết thảy những người ở bộ phận nhiếp ảnh, ánh sáng và chuyên gia trang điểm vì cậu mà phải bố trí lại một lần nữa.
Mặt Kỷ Hiểu lại càng đen hơn, gã không nhịn được nói: "Cho cậu thù lao là để đến khom lưng với người ta sao? Xong chưa vậy? Có biết mình tới để làm gì hay không?"
Dương Quýnh nói: "Biết."
"Lại một lần nữa!" Kỷ Hiểu liếc mắt nhìn cậu, miệng giật giật, không lên tiếng.
Dương Quýnh từ bên trong ánh mắt kia nhìn thấu sự thất vọng. Cậu đứng ở một bên âm thầm hít một hơi, trong lòng ủ rũ đến vô cùng, cảm thấy chính mình trước đây luôn cảm thấy có tài nhưng không gặp thời, thực tế lại là nói như rồng leo, làm như mèo mửa*, vốn dĩ cũng không đủ khả năng ăn bát cơm này mà vẫn một mực bấu víu không buông**, lại nghĩ một cảnh đơn giản như vậy cũng không qua được, thế rồi bị người đổi đi mất cũng không thể nói được gì, chỉ là nếu quả thật cứ như vậy đi trở về, Phó Duy Diễn sẽ không thất vọng sao? Người nọ ngày ấy vẻ mặt đầy hưng phấn nói muốn mình nổi tiếng vang dội, không chỉ một lần làm nũng với mình "cầu bao nuôi", mỗi lần trước khi tách ra đều kiêu ngạo gọi mình là "Dương nhà anh", ngày hôm qua rõ ràng một đêm không ngủ, buổi sáng rồi lại an ủi mình "nhất định có thể làm được ".
*nguyên văn: 眼高手低(nhãn cao thủ đê), tham vọng lớn nhưng khả năng kém.
**chỗ này ý nói không có năng khiếu, không có tài năng để làm nghề này nhưng vẫn cố chấp không từ bỏ.
Dương Quýnh xưa nay chưa từng khát vọng thành công đến như vậy, không phải muốn trở nên cực kỳ nổi tiếng, mà chỉ là thật sự từng bước từng bước diễn cho xong một bộ phim này, ít nhất xứng đáng với kỳ vọng của những người thân yêu.
Ở bên cạnh có người đi tới, Dương Quýnh liếc nhìn qua khóe mắt, nhận ra là vị biên kịch trong buổi lễ khởi quay ban sáng. Cậu đã không buồn để ý tới người khác đang ở kia thảo luận cái gì, nín thở, lại một lần nữa bắt đầu lại từ đầu.
Cửa hàng được xây dựng lại sau thảm họa, nằm ở cuối một con đường nhỏ chật chội. Bách Dương nhận được tin nhắn hẹn gặp mặt của người kia, sáng sớm đến chỗ hẹn lại chạy nhầm địa chỉ, thành thị ở đây đã khác với trong ký ức rất nhiều, hắn không tìm được người để hỏi thăm, chạy qua hết con đường này đến con đường khác, nhà này đến nhà khác đối chiếu tên để tìm kiếm. Mặt trời ngả về phía Tây, ngay trong giây phút hắn sắp tuyệt vọng, cho rằng hai người lại sẽ từ đây vĩnh biệt, rốt cuộc thấy được bảng hiệu của lữ quán nho nhỏ kia.
Lúc này cách thời gian đã hẹn chỉ kém một phút cuối cùng, Bách Dương chạy như điên tới, lại ở một giây trước khi mở cửa chậm rãi dừng lại. Hắn có chút sợ sệt, cánh tay theo bản năng nắm lấy âu phục vắt trên khuỷu tay, lại sợ chính mình một đường chạy tới quá mức lôi thôi, một tay khác lại vội vã cẩn thận vuốt gọn tóc mái về sau.
Cửa tiệm sinh tố hoa quả với bức rèm phủ sát đất bị đẩy ra, bên ngoài nắng chiều sáng sủa, bên trong ánh sáng lại cực kỳ tối tăm. Bách Dương một tay đẩy nắm cửa, ống kính dí lại gần, là mái tóc vẫn rối bời như cũ của hắn, ngọn tóc xiên xiên chọc vào khóe mắt, trên mặt Bách Dương có thể thấy được một tầng mồ hôi mỏng, hốc mắt của hắn đỏ lên, híp mắt thích ứng ánh sáng đồng thời lại hoảng sợ tìm kiếm quan sát.
Kích động, khát vọng cùng sợ hãi, còn có một chút ấm ức nhẫn nhịn trong âm thầm.
Kỷ Hiểu ở sau màn hình theo dõi khẽ nhếch khóe miệng, lặng lẽ dựng thẳng ngón tay cái với biên kịch ở bên cạnh.
Dương Quýnh lúc nghe được đạo diễn hô cắt giật mình một cái, hồi lâu sau mới hoàn hồn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cảnh quay đầu tiên của cậu rốt cuộc qua.
Hôm nay không bố trí cảnh quay ban đêm, sau khi kết thúc công việc Dương Quýnh cầm tờ thông báo cho ngày hôm sau trở về nghiền ngẫm kịch bản. Đoàn phim sắp đặt nơi ở không tồi, một khách sạn rất sạch sẽ.
Mọi người đều ở phòng tiêu chuẩn, chỉ là Dương Quýnh bây giờ vẫn ở một mình, cậu nghe nói có vẻ như đoàn phim sắp đặt cho cậu và vai nam số một ở chung một phòng, thuận tiện cho việc thảo luận kịch bản và bồi dưỡng tình cảm.
Buổi tối Phó Duy Diễn gọi điện thoại cho cậu, nói tới đây lập tức lại không vui.
Phó Duy Diễn nói: "Đoàn phim này làm ăn kiểu gì đấy? Tránh hiềm nghi có biết hay không? Hai người đã phải diễn vai tình nhân làm sao còn có thể ngủ chung một phòng, lỡ như diễn thành phim giả tình thật thì làm sao bây giờ?"
Dương Quýnh không muốn nói dối với hắn, vội dùng lời của hắn trước đây nói động viên: "Sẽ không đâu, có anh như châu ngọc ở phía trước, người khác không phải đều là mắt cá chết sao?"
Phó Duy Diễn suy nghĩ một chút, rồi lại sửa lời thoại, hừ một tiếng nói: "Tuy là nói như vậy, cơ mà chẳng phải là còn có câu 'ít còn hơn không' sao, châu ngọc có tốt hơn nữa cũng lại không ở trước mặt em, mắt cá chết muốn ngư mục hỗn châu (mắt cá trà trộn làm châu ngọc) thì biết làm thế nào." Chính hắn càng cân nhắc càng bực bội, suy nghĩ một hồi thành công chọc giận chính mình.
Dương Quýnh không nhịn được cười, lại nghĩ tới cảnh quay ban ngày vô cùng đơn giản lại khiến cho mình NG nhiều lần kia, nhẹ giọng nói: "Em sẽ không như vậy, hiện tại không mong gì khác, chỉ mong có thể thật thuận thuận lợi lợi quay xong bộ phim này là tốt rồi."
Phó Duy Diễn trực giác cảm thấy tâm tình của cậu có dao động, hỏi cậu: "Em hôm nay quay không thuận lợi sao?"
Dương Quýnh khựng lại, sau đó mới nói: "Không, rất thuận lợi."
Phó Duy Diễn không hoài nghi gì về cậu, ở bên kia cổ vũ: "Hẳn rồi, Dương nhà chúng ta là đỉnh nhất! Chờ em quay xong rồi anh làm tuyên truyền cho em, bảo đám lão Lý viết cảm tưởng sau khi xem phim cho em!" Lại đề ra yêu cầu: "Không có quyền lợi giám sát dễ dàng phát sinh hủ bại, em bây giờ cũng không phải ở núi sâu rừng già, mặc kệ bận rộn đến mấy, mỗi ngày phải nhắn tin WeChat một lần, tiếp đó hai ngày gọi một cú điện thoại."
"Được," Dương Quýnh cười đáp ứng, sau một lát, lại trịnh trọng nói với hắn: "Em sẽ nỗ lực."
Cậu lúc này không dám cho ra bất kỳ cam kết nào, lại cũng chẳng muốn không tiền đồ than vãn kể khổ với Phó Duy Diễn cầu an ủi. Cậu bây giờ cho dù bước đi khó khăn đến đâu, đều chẳng qua là trở ngại và phiền toái trong công việc, đây là những điều cậu phải tự mình đi đối mặt, không người nào có thể thay thế, cũng không người nào có thể trấn an.
Dương Quýnh cúp điện thoại rồi, lại nhắn tin WeChat dặn dò Phó Duy Diễn ngày mai Tân thành sẽ hạ nhiệt độ, nhắc hắn lấy trước áo khoác ra đặt ở bên giường, sau đó lại bắt đầu nghiền ngẫm kịch bản.
Lời thoại cậu đã sớm nhớ tới thuộc lòng, thậm chí ngay cả dưới loại cảm xúc này hẳn là nên làm động tác gì cũng đã vô số lần suy nghĩ, hiện tại gần như đi vào ngõ cụt. Dương Quýnh xem một lát rồi nhắm mắt lại, cuối cùng cắn răng, cầm kịch bản đi tới phòng của Kỷ Hiểu.
Lúc này trong phòng Kỷ Hiểu lại đang tụ tập một đám người nghiện thuốc lá, trong phòng khói thuốc lượn lờ, biên kịch và giám đốc sản xuất đều ngồi ở trên ghế sô pha tán gẫu, nhà thiết kế mỹ thuật ở bên cạnh lại cầm một xấp bản vẽ, bản vẽ phối cảnh và thiết kế nhân vật giăng đầy một cái bàn.
Dương Quýnh lúc đẩy cửa vào sững sờ, vội vã lần lượt khom lưng kêu từng người là thầy.
Biên kịch cười nói: "Đứa nhỏ này sao lại khách khí như vậy?" Bà thấy Dương Quýnh đứng ở cửa không dám tiến vào, lại hô lên: "Vào đi, đạo diễn của các cậu vừa mới mua đồ uống, cùng nhau uống một chút."
Dương Quýnh vội vã xua tay nói không cần. Lúc cậu đi qua Kỷ Hiểu quay đầu lại liếc nhìn cậu, cậu lại cũng thức thời chỉ đứng ở một góc. Sau một lát, mấy người này nhắm chừng tán gẫu xong rồi, chân trước chân sau rời đi, Kỷ Hiểu mở cửa sổ đuổi khói, Dương Quýnh mới tiến về phía trước lại gần, mạnh dạn nói: "Đạo diễn, anh có thể nói cho tôi một chút về bộ phim không?"
Kỷ Hiểu gật đầu, hất cằm lên, ra hiệu cậu ngồi xuống trên ghế sô pha. Dương Quýnh do dự một chút, lấy một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh
Kỷ Hiểu nói: "Cậu còn có chút thiên phú, về sau thêm vài lần một phát qua ngay như ngày hôm nay, cảm giác sẽ đúng."
Dương Quýnh: "..." Cậu không biết mình là nghe nhầm hay là Kỷ Hiểu nhớ lộn người, có chút lúng túng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đạo diễn, tôi là Dương Quýnh."
Kỷ Hiểu liếc cậu một cái, Dương Quýnh lại nói: "Ngày hôm nay người khác đều là một phát qua ngay... Tôi quay lại nhiều lần."
"... Cũng không tính là hoàn toàn quay lại, " Kỷ Hiểu lấy lại tinh thần, khựng lại trong chốc lát, chậm rãi nói: "Tôi không khởi động máy."
Dương Quýnh: "? ? ?"
Kỷ Hiểu quên mất phương pháp khích tướng của chính mình, cười ha ha hai tiếng rồi giải thích rõ: "Cảnh quay này của cậu yêu cầu biểu đạt tình cảm rất vi diệu, cho qua luôn thì sẽ có vẻ gượng ép, diễn không tới thì sẽ nhợt nhạt. Đặt ở ngày thứ nhất thật sự có chút mạo hiểm, có điều Tịch Đồng chưa tới, trước tiên luyện cậu một chút cũng được."
Dương Quýnh muộn màng đứng hình nửa ngày, cuối cùng đã sáng tỏ tại sao chính mình lúc đó không phải thử vai. Thế nhưng cậu chưa kịp tiêu hóa, lại bị một cái tên khác làm cho chấn kinh rồi.
Dương Quýnh há mồm líu lưỡi, mãi một lúc sau mới khó thể tin được mà nói: "Tịch Tịch Tịch... Đồng? ! Tịch Đồng nào cơ?"
Kỷ Hiểu nhìn cậu một cái nói: "Còn có thể là người nào?"
Từ đầu năm ngoái đã nghe đồn có mấy diễn viên trẻ có độ phủ sóng cao nhận thù lao đóng phim ở mức ngàn vạn (chục triệu), Tịch Đồng là một trong số đó, thế nhưng y và những diễn viên trẻ khác giống nhau, có phòng vé không có dư luận**, tuy rằng nhân duyên với người qua đường không kém**, thế nhưng vẫn luôn chưa thể có được tác phẩm nào để đời. Chỉ là mặc dù như thế, Tịch Đồng ngay từ lúc bắt đầu chính là đóng phim điện ảnh, đương nhiên rating của những phim điện ảnh tham gia đóng cũng không cao, phổ biến là ở bốn điểm trở xuống...
*ý nói được đóng nhiều phim nhưng không được người xem khen ngợi, giới phê bình đánh giá cao.
**nguyên văn: 路人缘(lộ nhân duyên), lộ nhân hay người qua đường có nghĩa là những người không theo đuổi thần tượng, không là fan ai, nhưng vẫn biết đến một số nghệ sĩ vì tiếng tăm của họ.
Dương Quýnh tuy rằng trà trộn ở trong vòng nhiều năm, thế nhưng không có nhiều cơ hội được tiếp xúc gần gũi với minh tinh nổi tiếng, trước đây làm diễn viên quần chúng tình cờ nhìn thấy, đừng nói là trò chuyện thậm chí đứng chung một chỗ, chỉ là nhìn từ xa hơn vài lần cũng sẽ bị đuổi đi. Những người nổi tiếng nhất mà cậu được tiếp xúc gần gũi, cũng chính là người trong cùng một công ty với cậu kiểu như Kiều Kiều.
Tịch Đồng ở trong mắt cậu tuyệt đối xem như là tuyến một, tuy rằng cậu cũng không biết Tịch Đồng nổi tiếng kiểu gì, cảm giác chính là đột nhiên có một ngày, người này giống như hầu vương đột nhiên từ đâu xuất hiện, nhất cử thành danh thiên hạ tri*...
*trích từ câu "Thập niên song hạ vô nhân vấn, nhất cử thành danh thiên hạ tri" (Mười năm dùi mài kinh sử bên cửa sổ, không có ai hỏi đến, chỉ một khoa cử thi đỗ cao/ thành danh thì cả thiên hạ biết đến).
Dương Quýnh có chút tiêu hóa không được, miệng nửa ngày không thể ngậm lại.
Kỷ Hiểu nói: "Một điểm này tuy rằng không cần đặc biệt bảo mật, nhưng đừng lộ ra, giai đoạn đầu ít người biết đến một chút tương đối tốt."
Dương Quýnh gật đầu liên tục, tuy vậy trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Kỷ Hiểu thế mà có thể mời đến Tịch Đồng? Kiểu này thì cần phải bỏ ra bao nhiêu tiền thù lao đây, tại sao đã mời Tịch Đồng còn để cho mình diễn vai nam thứ?
Trong đầu cậu có chút luẩn quẩn không ra, lại không nhịn được hưng phấn, xác nhận lại với Kỷ Hiểu: "Cậu ta diễn Bách Chu sao? Cậu cậu cậu ta ở chung phòng với tôi? Tôi và cậu ta có phải là còn có..." Cậu nói đến đoạn này, mím mím miệng, ngượng ngùng nói.
Cậu và Bách Chu có cảnh hôn, cũng có cái cảnh giường chiếu, tuy rằng trong kịch bản viết rất mịt mờ.
Dương Quýnh nghĩ tới đây nhịn không được tâm tư bay loạn, lại nghĩ Tịch Đồng cao hơn mình, mà khuôn mặt so với mình nhỏ hơn, đôi mắt rất xinh đẹp. Trong kịch bản vẫn chưa hề nói hai người ai là 1 ai là 0, có điều nếu như từ khuôn mặt xác định công thụ mà nói, vậy hẳn là chính mình càng công hơn một tí...
Thế nhưng nếu như có Tịch Đồng, phim truyền hình này hẳn là sẽ không lo không bán được, chính mình an tâm đóng phim là được, không bao giờ sợ đạo diễn bởi vì chọn mình mà phải bồi thường tiền.
Cậu nghĩ đến đây tháo xuống một khối trọng trách thật lớn, không nhịn được trộm tự cười một mình.
Kỷ Hiểu liếc mắt nhìn cậu đầy vẻ kỳ quái, trầm mặt xuống hỏi: "Cậu cười ngây ngô gì vậy? Còn nói chuyện bộ phim hay không?"
Lúc Dương Quýnh về lại phòng đã là hai giờ sau, trong thời gian này biên kịch lại đi qua một lần, cậu tuy rằng áp lực không còn lớn như vậy, nhưng cũng không muốn quá cản trở.
Ngày hôm nay lúc cậu ở một bên làm người đứng xem, quả thật nhìn thấu sự lợi hại của những người khác, bản lĩnh diễn xuất của những người này đều rất vững chắc, chẳng hạn như có một cô gái diễn phân đoạn đột nhiên tự mình phát hiện ra sau lưng có thịt thối vô cùng xuất sắc, lúc đó Dương Quýnh ở bên cạnh xem, tuy rằng cũng không nhìn thấy phía sau lưng của cô trông như thế nào, nhưng cô gái sợ hãi cực kỳ, cuối cùng bị âm thanh mãnh liệt từ trong miệng bật thốt lên đầy kinh ngạc kia làm cho da đầu cậu cũng ngứa ngáy theo.
Tuy vậy đối phương trước khi quay chỉ thử một lần liền bắt đầu quay rồi.
Tối nay Kỷ Hiểu lúc nêu ví dụ cho cậu cũng thản nhiên nói: "Không có nỗ lực nào là vô ích, bọn họ ở trường học lên lớp, huấn luyện, bất kể là trí tưởng tượng hay là lực tập trung, lại hoặc là hình thái thân thể, đều là ở trình độ mà cậu hiện tại thúc ngựa cũng không đuổi kịp, trước mắt mà nói, Dương Quýnh cậu và bọn họ cách biệt nhau không phải một điểm nhỏ tí ti. Lúc trước sở dĩ tuyển cậu, là bởi vì ngoại hình và khí chất của cậu đặc biệt phù hợp với Bách Dương, khi ấy nếu không phải tôi thấy được bức hình kia của cậu, chỉ bằng tài nghệ này của cậu bây giờ, có tặng không tôi cũng không thể lấy."
Dương Quýnh tự mình cũng rõ ràng, tuy rằng trên mặt nóng rát, nhưng cũng thành khẩn nói: "Vâng, tôi đích thực là... cái gì cũng không biết. Trước kia tôi ở nhà đọc sách muốn bù lại một chút, thế nhưng cảm giác đạo lý trong sách đều đã hiểu, cơ mà cho đến lúc tôi tự mình suy xét nhân vật lại chung quy không dùng được." Cậu nói đến đây bỗng dưng im bặt, dừng một chút, chuyển sang hứa hẹn: "Nhưng tôi sẽ cố gắng."
Tuy rằng Kỷ Hiểu tự đáy lòng biểu hiện rất ôn hòa, nhưng mà Dương Quýnh hiểu rõ, đạo diễn chọn cậu không phải để tới nói những lời ủ rũ.
Cậu lúc đến đây cũng mang theo sách Phó Duy Diễn mua cho cậu, lại cầm điện thoại di động tìm tòi phim điện ảnh cùng đề tài, cũng không hạn chế trong nước hay nước ngoài, tiếng Anh hay là tiếng Hàn, tiếng Nhật, chỉ đi tìm những cảnh quay hoặc nhân vật có chỗ tương tự với mình mà suy xét nhiều lần, lúc này cậu không khỏi bắt đầu hối hận xót xa khoảng thời gian bị chính mình lãng phí trước đó.
Trước khi vào đoàn phim, cậu rõ ràng có một khối lượng thời gian lớn, ngoại trừ học lời thoại tại sao không trau dồi thêm nhiều kiến thức? Hoặc là lùi về phía trước một đoạn nữa, lúc chính mình nhàn rỗi ở nhà, thấp thỏm chờ đợi công ty gia hạn hợp đồng, lại càng sớm hơn một chút, lúc ở đoàn phim tất tả làm diễn viên quần chúng, tại sao không biết đường dành ra thời gian để học tập hoặc là đăng ký một lớp học buổi tối nhỉ?
Dương Quýnh mỗi lần nhớ tới lại hối hận, cũng may giai đoạn đầu phần diễn của cậu không nhiều, trong đoàn phim lại có một diễn viên sân khấu kịch gạo cội, làm người cẩn thận, cũng vui vẻ giao lưu với cậu. Dương Quýnh dứt khoát buông xuống chút lòng hư vinh vì chính mình là diễn viên chính, mỗi ngày bưng hộp cơm lân la làm quen với người ta, lại mua thuốc lá ngon hầu hạ, cọ tới cọ lui rốt cuộc cũng nhận được lời khuyên từ bậc tiền bối.
Cậu đóng phim như cũ bị NG nhiều hơn so với người khác, Kỷ Hiểu có lúc tính tình bạo phát mắng cậu, cậu lại yên lặng lắng nghe. Đôi khi cậu cũng sẽ bởi vì trong lòng sốt sắng lại không biết làm sao tìm được trạng thái bị mắng tới khóc, thế nhưng trong chốc lát lau đi nước mắt, vẫn đi chỉnh lại lớp trang điểm rồi tiếp tục quay.
Nháy mắt hơn hai mươi ngày trôi qua, phần diễn đơn độc của Dương Quýnh đã quay được hơn một nửa, tình trạng của cậu so với lúc vừa mới vào đoàn đã khá hơn nhiều, dường như sờ tới một chút ranh giới. Dùng cách nói của Kỷ Hiểu, khả năng phân tích kịch bản của cậu hiện tại vốn đã nhập môn, mà ở phương diện hình thức diễn xuất càng nghiên về trường phái biểu hiện.
Dương Quýnh biết được trong nghệ thuật diễn xuất phân thành hai phe phái. Nói một cách đơn giản, trường phái trải nghiệm chủ trương diễn viên trong lúc diễn xuất phải dùng hết khả năng để thể nghiệm tình cảm của nhân vật, tự mình nảy sinh xúc động tiếp đó truyền đạt lại cho khán giả. Trường phái biểu hiện ngược lại là đắp nặn "hình mẫu lý tưởng", cũng tự chế ra cách biểu hiện tương ứng tuy "cây nhà lá vườn" mà chính xác.
Đương nhiên, loại sau cũng không phải là mô phỏng một cách cứng nhắc theo hình tượng có sẵn bên ngoài, cậu mặc dù là dựa theo khuôn mẫu Kỷ Hiểu yêu cầu mà làm ra biểu hiện tương ứng, thế nhưng biểu cảm của cậu là được nghiền ngẫm qua lại nhiều lần từ trước, lại dùng cách nói Kỷ Hiểu, tuy rằng diễn xuất của cậu không quá tinh xảo, nhưng coi như chuẩn xác. Mà suất diễn của một người có thể làm được như vậy đã khiến người rất hài lòng.
Dương Quýnh lúc nghe một hồi đánh giá như vậy nội tâm nhảy nhót không thôi, chỉ có điều Kỷ Hiểu cũng đồng thời đề ra yêu cầu, đợi đến khi Tịch Đồng vào đoàn phim, hai người bọn họ bắt đầu quay cảnh phối hợp, Dương Quýnh nhất định phải gắng sức thể nghiệm tình cảm của nhân vật, nhập tâm vào.
Bởi vì điểm kỹ xảo mà cậu học được trong thời gian ngắn này không đủ để chống đỡ cho đến hết bộ phim, hơn nữa chỉ cần hơi vô ý một chút, rất dễ dàng đi chệch hướng, ảnh hưởng đến sự dưỡng thành cảm giác chân thực, do đó biểu hiện càng ngày càng máy móc và gượng gạo.
Dương Quýnh ghi nhớ ở trong lòng, lại hỏi: "Làm sao để nhập tâm vào nhân vật nhanh nhất?"
Kỷ Hiểu đơn giản nói: "Xem Tịch Đồng là người yêu của cậu."
Dương Quýnh: "..."
Ngày mà Tịch Đồng vào đoàn phim, y biểu hiện rất khiêm tốn, bên người chỉ mang theo ba người phụ tá cùng một người đại diện. Y mặc một thân quần áo thể thao màu xanh lam, đội một cái mũ bóng chày. Dương Quýnh lúc đụng phải y đang muốn đi tìm toilet, bất thình lình đón đầu gặp được, tò mò đưa mắt dò xét khuôn mặt người dưới mũ. Cậu khi đó chưa kịp phản ứng lại, chỉ lo hiếu kỳ nghiêng đầu, ai dè đối phương lại nhận ra được tầm mắt của cậu, thoáng nhấc mũ lên, nghiêng mặt sang cho cậu một nụ hôn gió.
Dương Quýnh tức khắc bị dọa hết hồn, mặt đỏ tới mang tai mà nhảy lên một cái chạy ra xa. Thế nhưng chờ đến lúc cậu từ toilet trở về thu được thông báo của đoàn phim, lập tức trợn tròn mắt.
Trên mặt giấy điều thứ nhất thình lình viết: Buổi diễn: 28, Bầu không khí: Ban ngày ngoài trời, Cảnh lớn: Đường phố, Cảnh nhỏ: Bên cạnh tiệm sinh tố, số trang 0.3, nhắc nhở nội dung-- Bách Chu hôn trộm Bách Dương.
Dương Quýnh: "! ! !"
Dương Quýnh có chút bất ngờ, thế nhưng cậu biết Kỷ Hiểu sắp xếp như vậy nhất định có đạo lý của hắn, tuy rằng trong lòng cảm thấy không dễ chịu, nhưng cũng chỉ có thể phục tùng. Chỉ là Phó Duy Diễn từng yêu cầu diễn cảnh hôn nhất định phải báo cáo sớm, Dương Quýnh trước đây đáp ứng rất sảng khoái, cảm thấy việc này không tính là gì, thế nhưng bây giờ lại không kìm lòng được mà do dự.
Buổi tối Tịch Đồng vẫn luôn ở bên chỗ đạo diễn tán gẫu, Dương Quýnh lúc trở về phòng thấy được hai cái vali hành lý to đùng của y dựng thẳng ở bên giường, phía trên giường thì lại ném một bộ áo khoác màu trắng và đôi quyển tạp chí, bài tạp chí đều là chính Tịch Đồng. Áo khoác còn là cùng một kiểu với ảnh ở trên bìa.
Dương Quýnh thầm chặc lưỡi một tiếng, vừa nghiêng đầu liền sửng sốt -- trên giường của Tịch Đồng chỉ có đôi quyển tạp chí, thế nhưng trên gối của Dương Quýnh lại được người đặt chỉnh tề năm bản... Một quyển tạp chí xu hướng thời trang thịnh hành, hai bản tạp chí hàng đầu cho nam giới, một quyển tạp chí hàng đầu cho nữ giới, còn có một bản tạp chí diễn sinh* hàng đầu. Tất cả đều là một mình Tịch Đồng trên ảnh bìa, thời gian sớm nhất có năm trước, gần đây nhất là đầu tháng 9 năm nay.
*nguyên văn: 衍生刊, chỉ loại tạp chí là một nhánh ở các quốc gia, thuộc một tạp chí lớn, ví dụ như ở VN ó như ELLE Việt Nam, Vogue Việt Nam,...
Dương Quýnh: "..." Cậu mắt chữ O mồm chữ A mà thò tay lật ra, mắt càng trợn to hơn-- quyển ở trên cùng có viết một dòng chữ rồng bay phượng múa: TO Quýnh Quýnh, cậu em fanboy của tôi, chúc phim truyền hình mới đạt rating cầu vồng, Tịch Đồng.
Tịch Đồng kí tên còn dùng hai kiểu chữ viết.
Dương Quýnh: "..." Cậu có chút dở khóc dở cười, dù thế nào cũng không nghĩ tới Tịch Đồng cao lãnh với thế giới bên ngoài lại là một tên cuồng tự luyến, chính mình chẳng qua chỉ liếc mắt nhìn y đã bị nhận thức thành fanboy.
Tuy rằng cậu chẳng hề say mê người này, hơn nữa cậu so với Tịch Đồng còn lớn hơn ba tuổi. Thế nhưng lại nghĩ, việc này dường như cũng không có cách nào để giải thích, để cho bất kỳ ai thật hồ hởi đưa cho người một xấp tạp chí, rồi lại bị người tát thẳng vào mặt nói không phải là fan cũng không ổn, Dương Quýnh đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ một chút, đành phải nhận lấy mấy quyển tạp chí này, để biểu hiện sự quý trọng, còn tìm tờ giấy lót, để chung một chỗ với kịch bản.
Cậu làm xong những việc này rồi lại nghĩ tới Phó Duy Diễn ở đầu kia, tức khắc có chút đau đầu.
Nếu như cậu nói cho Phó Duy Diễn biết ngày mai quay cảnh hôn, vậy nhắm chừng bên kia đêm nay liền muốn bắt đầu uống giấm xuyên không gian rồi, thế nhưng phần diễn phối hợp giữa cậu và Tịch Đồng vừa mới bắt đầu, hiện tại đã bắt đầu ghen, hơn hai tháng kế tiếp phải làm sao đây...
Dương Quýnh trong lòng nhịn không được thoáng oán trách đạo diễn, cảm thấy đây là cái kiểu bố trí quái quỷ gì chơi nhau à. Lại suy nghĩ bằng không thì lần này trước hết che giấu, chờ đến lúc sắp hơ khô thẻ tre (đóng máy) lại khai báo, dù sao quay hay không quay hắn cũng không biết.
Cậu càng nghĩ càng có đạo lý, ai biết sợ cái gì thì đến cái đó, cậu ở bên này vừa mới ra quyết định, Phó Duy Diễn liền điện thoại tới. Dương Quýnh hơi bối rối, trực giác không tốt, mà ngón tay lại đi trước đại não ấn xuống nút nhận cuộc gọi.
Phó Duy Diễn quả nhiên ở bên kia cao hứng nói: "Cừu con! Chuẩn bị tiếp giá! Anh tích cóp một tháng không nghỉ phép, rốt cuộc tích góp đủ để có thể đi tham ban (thăm đoàn phim) rồi!"
Dương Quýnh: "! !"
Trong lòng Dương Quýnh lộp bộp một tiếng, nói năng lộn xộn: "Đừng đừng đừng, ngày mai đừng... Bọn em, đạo diễn của bọn em không cho tham ban."
Phó Duy Diễn không bận tâm, cười hì hì nói: "Tụi em cũng không phải bị vây nhốt chặt chẽ, đến lúc ấy anh giả vờ là cư dân ở gần đó, đi ngang qua chỗ tụi em một chút là được rồi."
Dương Quýnh khựng lại, có chút sốt ruột, lại sợ chính mình tìm lấy cớ thì ngược lại quá rõ ràng, khơi dậy lòng nghi ngờ của hắn, đành phải gồng mình giả vờ bình tĩnh nói: "Vậy thì anh lúc nào lại đây, em đại khái nắm chắc."
Phó Duy Diễn suy nghĩ một chút nói: "Ừm, để anh đến rồi gọi điện cho em."
Dương Quýnh tiếp tục nói lời khách sáo, hỏi hắn: "Buổi sáng hay là buổi chiều?"
"Đương nhiên là buổi chiều chứ?" Phó Duy Diễn nói: "Anh còn phải tốn thời gian trên đường mà."
Dương Quýnh lặng lẽ vỗ ngực, thầm nói nguy hiểm thật, lại nghĩ không phải chỉ là cảnh hôn thôi sao, sáng mai bất cứ giá nào, lấy ra trạng thái tốt nhất tranh thủ qua sớm một chút. Cậu lại hàn huyên đôi câu rồi vội vã cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, cầm kịch bản dứt khoát sớm tìm Tịch Đồng và đạo diễn cùng xem kịch bản thôi.
Mà ở một đầu khác, Phó Duy Diễn càng bận rộn hơn. Hắn tùy tiện nhét mấy bộ quần áo vào trong vali hành lý, lại ném hai đôi giày vào.
Tôn Mục nhấc theo vali hành lý của chính mình ở bên cạnh thúc giục: "Được rồi được rồi, nhanh lên một chút, lại chưa xuất phát nữa thì trễ giờ mất." Nói xong lại không nhịn được oán giận hắn: "Tôi đi là có việc gấp, cậu nói cậu gấp gáp như vậy để làm gì, ngày mai đi không được à, nhất thiết phải đuổi một chuyến bay khuya đỏ cả mắt?"
Phó Duy Diễn lục lọi soàn soạt lại ném vào hai cái áo khoác, lúc này mới qua loa mà kéo vali lên, vừa lấy ví tiền vừa lôi kéo vali đi ra ngoài nói: "Ngày mai đi? Đương nhiên không được! Tôi phải cho cừu nhà chúng tôi một niềm vui bất ngờ."
Hắn nói xong lại suy nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đạo diễn có thể tuyển Dương nhà tôi đóng vai chính, chứng tỏ ánh mắt rất sắc bén! Ước chừng tuyển người còn lại cũng không kém."
"..." Tôn Mục cạn lời, hỏi hắn: "Vậy cậu đi làm gì?"
"Đi báo tin mừng, nói cho Dương nhà tôi biết tôi đánh giá chức danh được phó cao*, " Phó Duy Diễn đối diện gương khoe khoang một chút, lại lắc đầu: "Tiện thể cũng để cho người ta nhìn thấy tư thái chính cung của tôi đây."
*nguyên văn: 副高 (phó cao), tương đương học hàm Phó Giáo sư, cái này thuộc về hệ thống phân loại đánh giá bác sĩ ở bên đó, mà mình không tìm được từ tương ứng ở VN nên đành phải để nguyên. Ở VN có bác sĩ CKI tương đương thạc sĩ, bác sĩ CKII tương đương tiến sĩ.
------------------
Tác giả có lời muốn nói:
ps: Lý luận về diễn xuất trong truyện chính là tham khảo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.