Chương 81: Năm này qua năm khác
Ngũ Quân
09/09/2020
Lên
kế hoạch cho bộ phim điệp viên chiến tranh là một đơn vị chế tác phim
truyền hình chuyên nghiệp nổi danh, tiếng tăm rất tốt, từng sản xuất
không ít phim truyền hình dài tập tương đối có sức ảnh hưởng. Lần này
dàn diễn viên chính cũng đã xác định rồi, Dương Quýnh được thông báo trễ nhất, chờ đến khi kết thúc buổi thử vai cậu mới biết mình lại là vô
tình nhặt được món hời —— nhân vật này là vốn là Triệu Minh nỗ lực tranh thủ giành lấy cho Kiều Kiều, chỉ là sau đó đạo diễn đột ngột đổi ý,
muốn tìm người có má lúm đồng tiền, vừa khéo Kỷ Hiểu quen biết với đạo
diễn, bèn thuận miệng đề cử cậu, sau đó Tô An ngay lập tức đi theo liên
hệ, trong vòng hai ngày đã thu xếp xong việc này.
Dương Quýnh thử vai rất thành công, sau đó Tô An nhắc nhở: "Lần này dàn vai chính đều là diễn viên gạo cội phái thực lực, cậu trở về phải nghiền ngẫm nhân vật cho thật kỹ, tốt nhất là báo danh một khóa học luyện đọc lời thoại, vị đạo diễn này vẫn luôn thu âm giọng thật tại chỗ, nếu như cậu bởi vì đọc lời thoại không tốt mà bị đổi đi cũng là chuyện trong giây lát."
Dương Quýnh gật đầu ghi nhớ, sau khi về nhà liền bắt đầu cân nhắc vấn đề báo danh đi học.
Các lớp học bản địa ở Tân Thành cũng có, bởi vì có cơ sở điện ảnh, cho nên lớp huấn luyện muôn hình vạn trạng cũng càng ngày càng nhiều. Dương Quýnh đi mấy nơi trong thành phố, phát hiện phần nhiều là treo đầu dê bán thịt chó lừa bịp người ta, cuối cùng tốt xấu gì cũng hỏi thăm được một chỗ, là một trường đào tạo nằm ở trong thành phố điện ảnh*, quy mô không lớn, thế nhưng một người bạn của Lôi Bằng là giáo viên dạy học ở đó, coi như đáng tin cậy.
*thành phố điện ảnh: một khu vực rộng lớn được sử dụng làm phim trường, nếu bạn nào theo dõi Cbiz thì sẽ biết phim truường Hoành Điếm, cũng được gọi là thành phố điện ảnh.
Dương Quýnh nhờ vả một người gửi lời nhắn, lại mang theo quà cáp đến kính thăm nhà thầy giáo. Vừa đúng lúc vị thầy giáo kia đang muốn nhân dịp nghỉ đông mở một khóa học nhỏ kiếm thêm thu nhập, vì vậy liền thông báo đến những học sinh khác đã từng cố vấn, cuối cùng chốt mỗi tuần ba năm bảy lên lớp, học phí không thấp, thế nhưng nội dung cô đọng.
Dương Quýnh hồ hởi phấn chấn tự quyết định xong, sau khi về nhà rồi lại than ngắn thở dài, Phó Duy Diễn tan tầm trở về, hỏi cậu: "Lại làm sao vậy?"
Cậu đáp, muốn đi học, nhưng mà cách nhà quá xa.
Phó Duy Diễn không có tâm tư phức tạp, còn ở kia đau lòng cho cậu, làu bàu cách nhà xa như vậy chạy qua chạy lại khổ cực quá đi mất. Bất thình lình Dương Quýnh hùa theo lời hắn nói: "Đúng vậy đúng vậy, đặc biệt là mỗi sáng mỗi tối còn phải nấu cơm..."
Lần này Phó Duy Diễn hiểu được, kéo người lại cốc đầu một cái, cuối cùng thỏa thuận rồi, nấu cơm giặt giũ hai tư sáu Dương Quýnh lo, ba năm bảy thì lại đến lượt hắn, chủ nhật hai người đều nghỉ ngơi, hoặc là đi nhà Dương Bội Quỳnh ăn chực, hoặc là đi nhà bà Phó ăn chực.
Vợ chồng son từ xưa đến nay chưa từng chịu khó như thế bao giờ, định kỳ tới cửa quấy rầy, ăn cơm trưa xong cũng không đi, song song nằm lì trên ghế sô pha vỗ bụng chờ cơm tối. Dương Quýnh cảm thấy bình thường Phó Duy Diễn ít khi đến thăm bà Phó, bèn mới đầu chỉ đi mỗi bên kia, ai dè qua mấy lần bà Phó ngược lại không nhiệt tình đến vậy —— bà ngày thường phải bận rộn chuyện của công ty, cũng chỉ có cuối tuần mới hẹn người đi dạo phố đến spa dưỡng da, trước đây Phó Duy Diễn mấy tháng không về nhà được một chuyến bà hiển nhiên cảm thấy quý hóa vô cùng, hiện tại hai người này Chủ Nhật tuần nào cũng đến chơi, bà lại xa thơm gần thối, cảm thấy quá dồn dập.
Một lần nọ Phó Duy Diễn bị đuổi giữa ban ngày, sau khi trở về nhà rất tức giận, nói với Dương Quýnh: "Vẫn là mẹ tụi mình tốt, mẹ tụi mình chưa bao giờ chê anh phiền."
Dương Quýnh cảm thấy buồn cười, duỗi tay vuốt tóc dỗ dành hắn, hỏi hắn: "Mẹ nào của tụi mình?" Dương Quýnh thường theo thói quen phân chia rất rõ ràng mẹ anh mẹ em, bố anh bố em, hồi đầu là cảm thấy mình và bố mẹ nhà họ Phó trước sau hơi có khoảng cách, sau đó thì lại là để cho dễ phân biệt, dù sao cũng không thể gọi mẹ chồng*, càng không thể gọi là mẹ vợ...
*ở đây nguyên văn dùng bà bà và trượng mẫu nương, xưng hô trong tiếng TQ mẹ chồng là bà bà (婆婆), bố chồng là công công (公公), bố vợ là nghĩa phụ (岳父), mẹ vợ là nghĩa mẫu (岳母 ) hoặc trượng mẫu nương (丈母娘).
Phó Duy Diễn lại không giống, gọi ai cũng là mẹ tụi mình, bố tụi mình. Lúc này Dương Quýnh hỏi tới hắn cũng không ngại phiền phức, bổ sung thêm ở đằng sau: "Mẹ Dương của tụi mình."
Dương Quýnh chặc lưỡi: "Chuẩn rồi, mẹ Dương của anh còn ước gì mỗi ngày làm đồ ăn ngon cho anh tẩm bổ thân thể đây, phòng của các anh hiện giờ quả là thanh nhàn hơn so với trước kia nhiều."
Phó Duy Diễn nói: "Không thanh nhàn thì lấy đâu ra thời gian nấu cơm cho em, nhưng mà cũng không ổn, kiếm tiền lại ít, biết đâu mai này em nổi tiếng rồi thì em phải nuôi anh." Suy nghĩ một chút lại nói: "Hay là... để mẹ tụi mình qua đây ở?"
Bỗng dưng hắn nhắc đến chuyện này, Dương Quýnh kinh ngạc nói: "Tại sao, sao tự dưng lại nghĩ đến vấn đề này?" Nói xong vừa tự mình liên tưởng trước sau, tức khắc sáng tỏ: "Để mẹ tụi mình qua đây nấu cơm cho tụi mình á? Anh cũng giỏi sai khiến người ta quá đấy."
Cậu nói xong không để trong lòng, rồi lại bị Phó Duy Diễn túm lại.
Phó Duy Diễn thoáng lưỡng lự, trầm giọng nói: "Bữa đó anh nghe thấy mẹ tụi mình tâm sự với bác cả của em."
Bác cả của Dương Quýnh cuối cùng vẫn phải nằm viện, viêm loét đại tràng, còn rất nghiêm trọng. Phó Duy Diễn bận trước bận sau hỗ trợ làm thủ tục nằm viện giải phẫu, cuối cùng con trai của bà lại không tới, chỉ có Dương Bội Quỳnh đi theo ở bên cạnh chăm sóc. Phó Duy Diễn không quen biết người bác cả này, nhưng lo lắng bà Dương có việc yêu cầu hắn hỗ trợ, bởi vậy sau khi rời bàn giải phẩu liền chạy đến bên kia ngó xem.
Hắn vừa mới đi đến cửa, lại nghe người bác cả ở kia khóc than nuôi con trai vô dụng, lo cho ăn cho học mua nhà cưới vợ, kết quả mình rơi vào kết cục như thế, không bằng mình chết quách cho rồi.
Phó Duy Diễn đang do dự không biết có nên đi vào hay không, lại nghe Dương Bội Quỳnh khuyên bảo bà: "Đừng nói lời xúi quẩy như thế, chị bây giờ đã như vậy, cứ chăm sóc bản thân cho tốt đi. Con trai nhà chị không hiếu thuận, Quýnh Quýnh nhà em đây ngược lại là rất ngoan, thế nhưng có thể thế nào đây? Em chẳng phải cũng ở một mình như vậy cả."
Bác cả của cậu hỏi: "Nếu em bị bệnh thằng bé có thể mặc kệ?"
Dương Bội Quỳnh thở dài, nói: "Em nếu như nằm ở đây, Quýnh Quýnh chắc chắn sẽ đến. Thế nhưng sau này còn có nhiều năm như vậy kia mà, ngày thường kể cả không bệnh nặng, đau đầu nhức óc cũng phải tự mình vượt qua đúng không? Đôi khi ăn uống không được tốt còn có ai quan tâm? Đi đứng chậm chạp, bình đựng nước chẳng phải là tự mình khiêng, chi phí này kia lúc đó chẳng phải bản thân tự chạy tới chạy lui? Cho nên mới nói, con người một khi về già, liền tựa như nhà cũ gió lùa bốn phía, con cái không hiếu thuận không trông cậy nổi, con cái hiếu thuận cũng không có thể quá dựa dẫm vào bọn nhỏ, vẫn phải là tự mình chăm sóc mình, suy nghĩ thoáng ra."
Đối phương lại hỏi: "Vậy em ở cùng với con chứ."
Dương Bội Quỳnh trầm tư một hồi, nói: "Người trẻ tuổi suy nghĩ khác chúng ta, ở cùng nhau mâu thuẫn sẽ nhiều, hơn nữa nhà người ta bên kia cũng có bố mẹ, em mà qua ở thì coi sao được. Vợ chồng son tụi nhỏ hòa thuận là được, em sẽ không đi gây thêm rắc rối. Hiện tại cũng không cầu gì khác, em ít sinh bệnh chính là sự cổ vũ lớn nhất đối với tụi nhỏ." Bà nói xong nhớ tới chuyện cũ, lại bùi ngùi nói: "Em đây đến bệnh viện không ít lần, đầu tiên là bố của Quýnh Quýnh, lần tới nữa chính là ông nội thằng bé, bây giờ lại đến đây với chị... Chị phải cố gắng, chết tử tế không bằng sống sót qua ngày."
Hai chị em lại thổn thức với nhau trong chốc lát, Phó Duy Diễn ở bên ngoài nghe hơn một nửa, trong lòng cũng có chút khổ sở.
Hắn nhớ đến Dương Quýnh trước đây bướng bỉnh nói muốn ở cùng mẹ cậu, khi đó hai người bọn họ trào phúng lẫn nhau, hắn nói Dương Quýnh kết hôn chính là vì tìm người hầu hạ cho mẹ cậu, Dương Quýnh nói hắn là con độc nhất nên "độc" quen rồi, chỉ biết đòi lấy chứ không cam lòng trả giá. Chẳng qua ở điểm này Dương Quýnh trước sau thuộc về thế yếu, bởi vì hiện nay người xung quanh đã không có ai sẽ ở cùng một nhà với phụ huynh, về sau Dương Quýnh dần dần không nhắc lại nữa, Phó Duy Diễn còn cảm thấy là lẽ đương nhiên, bây giờ nhìn lại, mới biết là Dương Bội Quỳnh chủ động đề nghị.
Thế nhưng người của hai thế hệ tách ra, những vấn đề Dương Bội Quỳnh theo tuổi tác tăng trưởng mà gặp phải lại sẽ không biến mất, chỉ là bà lựa chọn tự mình chịu đựng mà thôi.
Phó Duy Diễn nói với Dương Quýnh: "Anh cảm thấy mẹ tụi mình thực ra rất không có cảm giác an toàn, em xem bố mẹ anh ít nhiều gì cũng có đôi có cặp, trong nhà cũng có dì giúp việc. Thế nhưng mẹ tụi mình chỉ có một thân một mình, ngẫm lại lỡ như ngày nào đó ngã một cái vấp một cái, cũng không ai biết, đáng sợ nhường nào."
Trong lòng Dương Quýnh ấm áp, cậu hôn hắn một cái nói: "Vậy anh nói phải làm sao bây giờ?"
"Để mẹ tụi mình chuyển tới?" Phó Duy Diễn chần chừ nói: "Anh thu dọn thư phòng một chút, dành ra chỗ làm phòng ngủ cũng có thể."
Dương Quýnh suy tư chốc lát, cuối cùng nói: "Vẫn là thôi đi, ở cùng nhau đích thực rất nhiều vấn đề... Bằng không mấy bữa nữa em hỏi bà thử xem, nếu như được thì chuyển tới ở một chỗ gần tụi mình."
"Được, " Phó Duy Diễn thoải mái đáp: "Anh xem thử trong tiểu khu có căn hộ sang tay lại nào thích hợp hay không." Lại nói: "Không có căn hộ sang tay đang rao bán thì thuê một cái cũng được, đến lúc đó nhà hai mẹ con em bên kia cũng cho thuê đi, bù trừ qua lại, không tiêu tốn bao nhiêu tiền, như vậy còn thuận tiện."
Hai người bọn họ thương lượng xong xuôi rồi, nói cho Dương Bội Quỳnh, người sau lúc đầu xua tay từ chối, Dương Quýnh lại thuyết phục, cuối cùng rốt cuộc đáp ứng.
Vừa sang năm mới không lâu, Dương Bội Quỳnh liền dời vào phòng ở mới.
Trong tiểu khu tạm thời không có căn hộ sang nhượng thích hợp, Phó Duy Diễn tốt xấu gì cũng ngắm được một căn đang cho bên ngoài thuê, ở ngay đằng sau tòa nhà của chính mình, kết cấu căn hộ tương tự, nội thất hoàn thiện, bao gồm dọn dẹp, đã để như vậy hai năm chưa từng có người vào ở. Chỉ là có một điểm khó chịu, chủ nhà đề nghị không cho nuôi thú cưng, bởi vì ghế sô pha và giường trong nhà đều là da thật, sợ bị cào hỏng.
Phó Duy Diễn xoắn xuýt đến xoay mòng mòng tại chỗ, lại cảm thấy căn hộ kia thật sự tốt, cuối cùng vẫn ký xuống hợp đồng, cùng lúc Dương Bội Quỳnh dọn nhà, hắn cũng đồng thời mắt to trừng mắt nhỏ đón con mèo đối địch kia trở về nhà.
Có điều kể từ đó về sau, hắn đích thực cũng đạt được rất nhiều lợi ích vô hình—— Dương Bội Quỳnh thi thoảng sẽ đưa đồ ăn ngon cho bọn họ, đặc biệt là những lúc Dương Quýnh bận rộn, bà hầu như sẽ ghé qua giúp việc nhà nấu bữa cơm. Phó Duy Diễn trong lòng cảm động, lại cảm thấy bà Dương quả thật đối với hắn quá tốt, gọi mẹ gọi ngọt hơn so với bất kỳ ai. Sau đó hắn thỉnh thoảng mua đồ, mặc kệ là ăn uống hay đồ dùng, đều là nhà mình một phần nhà bà Dương cũng một phần. Ngược lại là mẹ ruột của chính hắn chịu cảnh lạnh nhạt, đều là Dương Quýnh nhớ đến lâu lâu tặng đồ cho bên kia.
-
Tháng Tư <Nghịch Lữ> rốt cuộc bắt đầu phát sóng, mỗi tuần từ thứ hai đến thứ sáu, một ngày hai tập.
Ngày bắt đầu chiếu, Dương Quýnh đã đi nơi khác đóng phim, Phó Duy Diễn sau khi tan tầm gọi bà Dương, sang nhà cùng nhau xem TV.
Một già một trẻ đều là ngồi nghiêm chỉnh, sớm nửa tiếng đã bắt đầu cầm điều khiển TV chuẩn bị.
Phó Duy Diễn ngồi một lúc cảm thấy không đủ, lại cầm điện thoại di động bắt đầu lần lượt gọi điện thoại cho từng người, y hệt như đọc lời thoại quảng cáo: "Đêm nay tám giờ rưỡi nha, chuyển kênh chưa? Đúng đúng đúng, cũng đừng quá sớm, chờ sắp đến giờ rồi hẵng bật TV lên, phải cho thấy được là chuyên môn xem cái này!"
Trong danh bạ liên lạc bất kể là ai, cũng không thèm nhìn tới lần lượt từng số một bấm gọi.
Lão Lý nói: "Ông nội, tôi đang trực ban mà, xem TV kiểu gì?"
Phó Duy Diễn lập tức nói: "Trong phòng bệnh! I Khu phòng bệnh nhiều TV con như vậy đấy thây, anh mau đi xin xỏ!"
Lão Lý vô cùng tức giận, dứt khoát dập máy.
Phó Duy Diễn bất khuất, lại kéo xuống, bất thình lình bấm vào số của Hàn Thao.
Hai người đã rất lâu rồi không liên lạc, Hàn Thao hơi nghi hoặc, trong giọng nói rồi lại mang theo một chút niềm vui bất ngờ, hỏi hắn: "Sao tự dưng nhớ đến gọi điện thoại cho tôi thế?"
Phó Duy Diễn thoáng sửng sốt, tức khắc hối hận chính mình làm gì mà không nhìn kỹ, lại sợ nói nhiều rồi lại bị đem đi xuyên tạc, dứt khoát đưa điện thoại cho Dương Bội Quỳnh ở bên cạnh.
Dương Bội Quỳnh nghe hắn gọi chừng mười cuộc, lúc này nhận lấy điện thoại di động ngớ người.
Phó Duy Diễn vội chỉ vào nhà vệ sinh ở bên cạnh.
Hàn Thao ở bên kia thúc giục: "Phó Duy Diễn? Chơi trò gì vậy?"
Dương Bội Quỳnh không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: "Tiểu Phó tiêu chảy."
"..." Hàn Thao ồ một tiếng, trong lòng âm thầm kinh ngạc người phụ nữ này là ai, mẹ của Phó Duy Diễn? Vì vậy cười hỏi: "Vậy cậu ấy gọi điện thoại cho con phải chăng có chuyện gì không ạ?"
Dương Bội Quỳnh nói: "Ồ không có việc gì, thằng bé đang gọi cho từng người nhắc xem phim Quýnh Quýnh đóng đây, vừa vặn đến con." Lại học giọng điệu của Phó Duy Diễn ban nãy, hỏi: "Con biết chưa? Tám giờ rưỡi, Thượng Hải hoặc là Giang Tô đều được, đừng chuyển kênh quá sớm, lúc phim sắp bắt đầu hẵng mở ti vi."
Hàn Thao: "..."
Một lát sau Phó Duy Diễn đi ra, Dương Bội Quỳnh đưa trả điện thoại di động, còn hỏi hắn: "Ban nãy nói như vậy ổn chứ?"
Phó Duy Diễn gật đầu liên tục, nói: "Ổn ạ! Quá ổn luôn." Suy nghĩ một chút, lại thêm "ZZ" ở trước tên của Hàn Thao, để cho y tự động xếp tới dưới cùng trong danh bạ.
<Nghịch Lữ> phát sóng ngày đầu tiên, tỉ lệ người xem là 0.7%. Điều duy nhất có thể duy trì doanh thu của bộ phim này chính là Tịch Đồng, thế nhưng công tác tuyên truyền tiền kỳ không quá nhiều, đề tài đi ngược với thị hiếu, kén người xem, fan cũng không phải tất cả đều biết đến, cho nên rating ngày đầu còn không bằng bộ phim <Tân Nương> của Kiều Kiều trước kia.
Phó Duy Diễn nhịn không được có chút sốt ruột, đăng ảnh trong phim Nghịch Lữ ở trong vòng bạn bè, lại đăng lên một bình luận dài ngoằng văn chương lai láng, khen lấy khen để từng chi tiết một từ quần áo cho đến đạo cụ. Hắn đăng xong cảm thấy chưa đủ, lại lên weibo bắt đầu viết review phim.
Một khi đã viết thì không ngừng được, hắn lần này xem <Nghịch Lữ> tuy rằng chủ yếu là vì Dương Quýnh, mà không thể không thừa nhận bản thân bộ phim cũng có rất nhiều điểm sáng. Kỷ Hiểu có phong cách của chính mình, quần áo và trang sức, cách bố trí cảnh quay trong phim, thần thái và động tác khác thường của mỗi người...
Phó Duy Diễn không muốn khen Dương Quýnh mà khen quá lộ liễu, vì thế mỗi ngày viết một phần bình luận, ban đầu chỉ là văn tự, sau đó cảm thấy chưa đủ đô, học theo người ta đính kèm ảnh, còn thêm biểu tượng cảm xúc. Nội dung cũng từ đơn thuần khen ngợi bắt đầu có xu hướng nghiêng về giải mã bí ẩn, chỉ là đều không ngoại lệ, cuối cùng kiểu gì cũng sẽ thêm vào một câu bày tỏ tình cảm với Dương Quýnh. Hắn ngày thường ngượng ngùng nói, lên tới trên mạng thì ngược lại bung lụa hết cỡ, mỗi lần há mồm ngậm miệng đều là "Dương Quýnh Dương Quýnh anh yêu em!"
Khi <Nghịch Lữ> phát sóng đến tập thứ mười, rating chậm rãi tăng lên, đột phá con số 1%. Lúc sau có một tài khoản tick xanh chuyên về thể loại bí ẩn trinh thám, không biết làm sao lại thấy được phỏng đoán giải mã của hắn, nhất thời cảm thấy hứng thú chia sẻ về để thảo luận, dẫn đến một làn sóng thảo luận. Fan của Tịch Đồng bắt đầu ra sức, bên đoàn phim lại mua hot search, bắt đầu lên bài báo lăng xê...
Càng ngày càng nhiều người qua đường bắt đầu bày tỏ đã xem mấy tập, cảm giác cũng không tệ cho lắm. Rating cũng mắt thấy vững bước tăng lên hằng ngày, chờ đến khi phát sóng được một nửa số tập, weibo chính thức bắt đầu đăng cảnh hậu trường. Mỗi lần đều là một đoạn video mười mấy hai mươi giây, quá nửa là quay Tịch Đồng.
Phó Duy Diễn ban ngày bận rộn, chỉ có thể buổi trưa hoặc buổi tối lúc nghỉ ngơi tranh thủ thời gian ngó qua, fan của Tịch Đồng xem cảm thấy mỹ mãn, ở dưới bình luận đứng xếp hàng thổ lộ, vui sướng gào thét không ngừng. Hắn trái lại là soi tới soi lui bối cảnh hỗn độn ở đằng sau, nhìn xem có hay không bóng dáng của Dương Quýnh.
Tốt xấu gì cũng không uổng công phu, ở một đoạn cuối cùng trong video tổng hợp cảnh hậu trường, rốt cuộc có phần của Dương Quýnh.
Những cảnh quay này là được người cắt nối biên tập lại với nhau, mỗi một đoạn chỉ có vài giây rất ngắn, Phó Duy Diễn trợn to mắt, nhìn thấy Dương Quýnh trong một phân cảnh phải bổ nhào trên mặt đất, trên mặt đất không có miếng lót phòng hộ, cậu bổ nhào ba, bốn lần, lúc đứng dậy cánh tay trầy hẳn một mảng lớn.
Lại nhìn thấy Dương Quýnh bị cảm, ở một bên chà xát mũi không ngừng, đôi mắt và mũi đều đỏ lên, y như một con thỏ nhỏ. Người khác hỏi cậu: "Dương Quýnh cậu bị cảm à?"
Dương Quýnh vội quay đầu lại khom lưng cười chào, gật đầu nói: "Vầng, hơi hơi."
Trời nắng Dương Quýnh xông xáo giúp tổ đạo cụ dọn đồ... Trời mưa cầm ô che cho cô bé thư ký trường quay...
Ngày đó quay cảnh hôn vào ban đêm, cậu bị đông lạnh đến phát run, đứng lên vẫn trước tiên khom lưng nói "vất vả" với mỗi một nhân viên công tác...
Cảnh cuối cùng là Dương Quýnh ghé vào trước ống kính, hỏi người ở đằng sau: "Camera này không bật đâu nhỉ?"
Đằng sau vang lên giọng nói của Tịch Đồng, nhịn cười, nói: "Không bật."
Dương Quýnh lập tức phấn khởi vô cùng, vừa chỉnh trang quần áo vừa ngâm nga sửa tóc.
Tịch Đồng hỏi cậu: "Làm sao mà vui vẻ thế, thấy anh ngâm nga hơn nửa ngày rồi."
Dương Quýnh nghiêng mặt sang trái hỏi: "Có sao?" Lại nghiêng sang phải: "Có sao?" Chính cậu không hề hay biết tình hình, ở kia làm trò tinh nghịch.
Tịch Đồng tiếp tục hỏi: "Hôm nay đóng phim cảm giác thế nào?"
"Rất tuyệt!"
"Đã ghiền sao?"
"Đã ghiền!"
"Thích đóng phim sao?"
"..." Dương Quýnh cười ha ha, gật đầu lia lịa: "Thích! Đặc biệt đặc biệt thích."
Tịch Đồng cũng cười theo: "Anh mỗi ngày đều nói như vậy, sao mà hôm nay lại hào hứng thế?"
Dương Quýnh ngó nghiêng hai bên, nhịn không được, lại gần nhỏ giọng nói: "Hôm nay người nhà tôi đến!"
Màn ảnh run lên một chút, Tịch Đồng hỏi: "Người nhà anh dáng dấp ra sao? Miêu tả cho chúng tôi xem nào?"
Dương Quýnh dang cánh tay sang hai bên, mở rộng đến lớn nhất, nói giọng khoe khoang: "Người nhà tôi đẹp trai như vầy như vầy nè!" Lại tay trên tay dưới vươn đến xa nhất minh họa: "Có chừng này chừng này anh tuấn... Còn có nhiêu đây nhiêu đây đáng yêu..."
Phó Duy Diễn ở bên này bỗng dưng đỏ mặt.
Bên kia Tịch Đồng có vẻ như đang cười, ống kính có chút không ổn định, Dương Quýnh vỗ y: "Cầm cho chắc vào, tôi soi mặt mũi một chút, lát nữa phải đi rồi."
Tịch Đồng cười ha ha, trêu cậu: "Hay là tôi với người nhà anh đổi lại thử xem? Tụi mình hợp thành một đôi. Tôi cũng rất đẹp trai rất đáng yêu mà."
Dương Quýnh cũng không dừng động tác, hầm hừ nói: "Không muốn."
"Tại sao?"
Dương Quýnh mím môi cười khì khì không ngừng, trong chốc lát chỉnh trang xong quần áo, cậu trốn ở một bên nhỏ giọng gọi điện thoại. Bên này Tịch Đồng còn muốn tiếp tục tán gẫu, đã thấy Dương Quýnh cúp điện thoại ở phía xa tươi cười vẫy tay về phía y, quay đầu liền chạy ra.
Tư thế của Dương Quýnh dưới ống kính có chút khôi hài, vung tay như là con vịt vẩy nước.
Phó Duy Diễn biết rõ là cậu đang vui vẻ, ngày đó cậu như bứt tốc 100 mét cuối về đích vọt thẳng một hơi đến trước mặt mình, đôi mắt chăm chú, nụ cười đặc biệt hân hoan, ánh mặt trời nhảy qua mái tóc cậu, cuối cùng đều rơi xuống lúm đồng tiền lõm sâu vào hai bên má của cậu, cả người cậu đều tỏa sáng rạng ngời.
Cũng là một ngày kia, hắn mệt rũ rượi mà ngủ thiếp đi, Dương Quýnh chờ hắn tỉnh lại, nhỏ giọng thương lượng với hắn: "... Hay là em sẽ không đóng phim nữa nhé..."
Ngày <Nghịch Lữ> chiếu xong vừa đúng lúc bước vào tháng Sáu, cuối cùng tỷ lệ người xem bình quân là 1.9, tuy rằng không tính là nổi như cồn, nhưng danh tiếng không tồi, cũng vượt xa mong đợi của bên sản xuất, xem như là một "con ngựa ô"* trong số những bộ phim truyền hình nửa năm đầu. Trong phim không ít người mới có kỹ năng diễn xuất tinh xảo, lần này cả dàn diễn viên nổi tiếng chỉ sau một bộ phim, Dương Quýnh xét về diễn xuất chẳng hề tính là đột phá, cậu và Tịch Đồng đều chỉ có thể coi là phát huy tốt hơn hẳn bình thường, vượt xa trình độ hiện có của chính mình, thế nhưng khoảng cách với phái thực lực chân chính cũng rất xa.
*ngựa ô (dark horse): con ngựa đen ít được để ý đến trong cuộc đua, một thuật ngữ ám chỉ những ứng cử viên không được đề cao, ít người biết đến nhưng lại bất ngờ làm nên kỳ tích.
Trung tuần tháng Sáu, Dương Quýnh quay xong bộ phim điệp viên chiến tranh, về nhà lại ngây người hai tháng. Công ty bất động sản bên kia sau một thời gian dài quản lý, cũng không còn căng thẳng giống như ban đầu nữa, thỉnh thoảng đi qua kiểm tra một chút là được, cậu lúc ở nhà vẫn ôm đồm phần lớn việc nhà, mỗi ngày đổi món đa dạng nấu cơm, chỉ có mỗi thu dọn cát mèo là không muốn làm.
Ăn uống ngủ nghỉ của con mèo oan gia kia đều thành công việc của Phó Duy Diễn, lúc đầu hắn còn cò kè mặc cả, thương lượng cùng Dương Quýnh có thể nào đổi bằng giặt quần áo lau nhà hay không, người sau không chấp nhận. Cuối cùng hắn chỉ có thể trút bực bội lên đầu con mèo, mỗi lần làm việc hay chơi đùa đều phải chỉ vào đối phương uy mà hiếp, không nghe lời là vứt mày đó, tự mình ra ngoài mà lưu lạc đi thôi!
Con mèo kia không sợ chút nào, còn hình thành một thói quen xấu —— đói bụng là gõ bát ăn, dùng móng vuốt đập vào thành bát, gõ bát ăn vang lên cộc cộc. Sau đó lại càng trầm trọng thêm nữa, đói bụng gõ, khát nước gõ, những lúc Phó Duy Diễn được nghỉ ở nhà đùa giỡn lưu manh, Dương Quýnh vừa làm ra động tĩnh kỳ quái, nó cũng gõ... Hệt như chỉ huy dàn nhạc mà gõ mãi đến khi nào có người đi qua xem nó mới thôi.
Phó Duy Diễn thiếu điều bị nó gõ đến héo, lại buồn bực ranh con này làm sao mà chưa động dục. Sau đó một ngày nọ bế nó đi tắm, nhìn thấy dưới bụng mèo có hai "hòn bi" mới hiểu được, tức giận đến gào rú ầm ĩ trong phòng tắm, khăng khăng nói mèo này thành tinh rồi, không nhớ thương mèo mà nhớ thương người, còn nói kẻ cắp trong nhà khó phòng bị, muốn mang nó đi thiến.
Dương Quýnh từ trước đã muốn dẫn nó đi triệt sản, chung quy cứ bị chuyện này chuyện kia bị làm lỡ, lần này vừa vặn rảnh rỗi, dở khóc dở cười nhất trí với hắn, lại xin cố vấn ở bệnh viện thú cưng. Sau khi chuẩn bị xong hai người hùng hùng hổ hổ bế mèo đến, Phó Duy Diễn trông có vẻ tương đối hả giận, chờ đến lúc cắt "bi" xong, con mèo nhỏ được gây tê chưa tỉnh, đôi mắt vô thần, đầu thi thoảng giật giật, hắn lại đột nhiên đau lòng, ở bên cạnh đỏ vành mắt.
Dương Quýnh kéo người sang một bên trách hắn: "Đừng có lộn xộn coi, anh còn là bác sĩ khoa ngoại mà, bình thường bệnh nhân không phải cũng gây tê sao."
Phó Duy Diễn chớp mắt: "Người kia cũng sẽ không gật gà gật gù như vậy..." Lại lẩm bẩm: "Tại sao không dùng hơi gây mê cho mèo, em xem, người thì giờ này đã tỉnh rồi..."
Chính hắn cũng biết phẫu thuật cắt tinh hoàn cho mèo đực quá đơn giản, hai phút là làm xong, bác sĩ nói không cần gây mê là có lòng tốt kiến nghị. Lúc này nói lẩm bẩm trong chốc lát, cũng nhớ lại ngày thường mình bị bệnh nhân oán trách, bất giác bật cười.
Lúc về nhà, con mèo nhỏ nhận được đãi ngộ tốt hơn bao giờ hết, hai người mua cho nó một đống hộp pate, bốn năm con chuột đồ chơi, số lượng lớn gậy đùa mèo tựa như bán sỉ, còn vác một nhà cây cho mèo cực to từ cửa hàng thú cưng về, Dương Quýnh lắp cho nó, đặt ở trong thư phòng.
Phó Duy Diễn từng chuyến từng chuyến bày đồ vật mua về ra bên ngoài, mèo oan gia dần dần hết thuốc tê tỉnh lại, loạng choạng dò dẫm đi tới chơi. Phó Duy Diễn bất chợt tạm ngừng, bỏ nó lại đi gọi Dương Quýnh.
Dương Quýnh xoa tay đi ra, cười hỏi hắn: "Lại làm sao nữa?"
Phó Duy Diễn nhét tay vào túi trong của áo khoác, dùng sức che lại, thần thần bí bí nói: "Cho em xem cái này hay lắm."
Hai người ban nãy chỉ đi cửa hàng thú cưng, Dương Quýnh cũng không nhớ là hắn đi mua gì khác, nhìn hắn như vậy không nhịn được tò mò, ngước lên cười nhìn hắn.
Phó Duy Diễn nói: "Em không được không thích."
Dương Quýnh đáp lại: "Thích thích, anh cho em cái gì cũng thích hết."
Phó Duy Diễn liếc cậu một cái, lại nói: "Nhất định phải nhận lấy."
Dương Quýnh cười ngất ngưởng, vẫn gật đầu: "Nhận lấy nhận lấy."
Cậu nói xong cảm thấy Phó Duy Diễn thật giống như hơi ngượng ngùng, thò đầu qua xem, liền thấy người sau vén áo ra, dùng tay ấn ngực trái nói: "... Cho nè, tim của anh."
Dương Quýnh: "..."
Hai người cười vui vẻ, anh cào em cấu mà náo loạn nửa ngày.
Dưới lầu bóng cây nghiêng nghiêng, trong tiểu khu không biết từ bao giờ đã trồng xuống một khu vườn hoa hồng nguyệt quý rộng lớn, hoa phu nhân Emma Hamilton độc chiếm một mảnh đất.
Về sau Dương Quýnh lấy hoa này làm ảnh đại diện của chính mình. Cậu đến lớp tu nghiệp, đến trường học, đi đóng phim, dự lễ trao giải, lại hoặc là tụ họp bạn bè, bất kể thời điểm nào, người khác hỏi đến đây là cái gì, cậu đều nhoẻn cười giải thích với đối phương: Đây là người thương của tôi.
Phó Duy Diễn thì càng trực tiếp hơn, hắn chụp trộm một tấm ảnh Dương Quýnh cho mèo ăn, trên màn ảnh Dương Quýnh mặc quần áo ở nhà, nhẹ nhàng thư thái, con mèo chờ pate lại cảnh giác nhìn thẳng ống kính, lực uy hiếp mười phần.
Phó Duy Diễn đổi ảnh đại diện trong vòng bạn bè thành tấm này, lại đính kèm một dòng nhắn gửi: Người trong hình này có pháp lực vô biên, ai gặp được nhất định phải chào đón với gương mặt tươi cười, bằng không Phó Duy Diễn và mèo đại vương is watching you...
Một lúc sau lại tự mình vá lỗi: "are watching you..."
Bình luận một tràng "Hahahahahaha".
Có người hỏi: "Watch bao lâu thế?"
Phó Duy Diễn trả lời rất nhanh, nói: "Năm này qua năm khác."
Dương Quýnh thử vai rất thành công, sau đó Tô An nhắc nhở: "Lần này dàn vai chính đều là diễn viên gạo cội phái thực lực, cậu trở về phải nghiền ngẫm nhân vật cho thật kỹ, tốt nhất là báo danh một khóa học luyện đọc lời thoại, vị đạo diễn này vẫn luôn thu âm giọng thật tại chỗ, nếu như cậu bởi vì đọc lời thoại không tốt mà bị đổi đi cũng là chuyện trong giây lát."
Dương Quýnh gật đầu ghi nhớ, sau khi về nhà liền bắt đầu cân nhắc vấn đề báo danh đi học.
Các lớp học bản địa ở Tân Thành cũng có, bởi vì có cơ sở điện ảnh, cho nên lớp huấn luyện muôn hình vạn trạng cũng càng ngày càng nhiều. Dương Quýnh đi mấy nơi trong thành phố, phát hiện phần nhiều là treo đầu dê bán thịt chó lừa bịp người ta, cuối cùng tốt xấu gì cũng hỏi thăm được một chỗ, là một trường đào tạo nằm ở trong thành phố điện ảnh*, quy mô không lớn, thế nhưng một người bạn của Lôi Bằng là giáo viên dạy học ở đó, coi như đáng tin cậy.
*thành phố điện ảnh: một khu vực rộng lớn được sử dụng làm phim trường, nếu bạn nào theo dõi Cbiz thì sẽ biết phim truường Hoành Điếm, cũng được gọi là thành phố điện ảnh.
Dương Quýnh nhờ vả một người gửi lời nhắn, lại mang theo quà cáp đến kính thăm nhà thầy giáo. Vừa đúng lúc vị thầy giáo kia đang muốn nhân dịp nghỉ đông mở một khóa học nhỏ kiếm thêm thu nhập, vì vậy liền thông báo đến những học sinh khác đã từng cố vấn, cuối cùng chốt mỗi tuần ba năm bảy lên lớp, học phí không thấp, thế nhưng nội dung cô đọng.
Dương Quýnh hồ hởi phấn chấn tự quyết định xong, sau khi về nhà rồi lại than ngắn thở dài, Phó Duy Diễn tan tầm trở về, hỏi cậu: "Lại làm sao vậy?"
Cậu đáp, muốn đi học, nhưng mà cách nhà quá xa.
Phó Duy Diễn không có tâm tư phức tạp, còn ở kia đau lòng cho cậu, làu bàu cách nhà xa như vậy chạy qua chạy lại khổ cực quá đi mất. Bất thình lình Dương Quýnh hùa theo lời hắn nói: "Đúng vậy đúng vậy, đặc biệt là mỗi sáng mỗi tối còn phải nấu cơm..."
Lần này Phó Duy Diễn hiểu được, kéo người lại cốc đầu một cái, cuối cùng thỏa thuận rồi, nấu cơm giặt giũ hai tư sáu Dương Quýnh lo, ba năm bảy thì lại đến lượt hắn, chủ nhật hai người đều nghỉ ngơi, hoặc là đi nhà Dương Bội Quỳnh ăn chực, hoặc là đi nhà bà Phó ăn chực.
Vợ chồng son từ xưa đến nay chưa từng chịu khó như thế bao giờ, định kỳ tới cửa quấy rầy, ăn cơm trưa xong cũng không đi, song song nằm lì trên ghế sô pha vỗ bụng chờ cơm tối. Dương Quýnh cảm thấy bình thường Phó Duy Diễn ít khi đến thăm bà Phó, bèn mới đầu chỉ đi mỗi bên kia, ai dè qua mấy lần bà Phó ngược lại không nhiệt tình đến vậy —— bà ngày thường phải bận rộn chuyện của công ty, cũng chỉ có cuối tuần mới hẹn người đi dạo phố đến spa dưỡng da, trước đây Phó Duy Diễn mấy tháng không về nhà được một chuyến bà hiển nhiên cảm thấy quý hóa vô cùng, hiện tại hai người này Chủ Nhật tuần nào cũng đến chơi, bà lại xa thơm gần thối, cảm thấy quá dồn dập.
Một lần nọ Phó Duy Diễn bị đuổi giữa ban ngày, sau khi trở về nhà rất tức giận, nói với Dương Quýnh: "Vẫn là mẹ tụi mình tốt, mẹ tụi mình chưa bao giờ chê anh phiền."
Dương Quýnh cảm thấy buồn cười, duỗi tay vuốt tóc dỗ dành hắn, hỏi hắn: "Mẹ nào của tụi mình?" Dương Quýnh thường theo thói quen phân chia rất rõ ràng mẹ anh mẹ em, bố anh bố em, hồi đầu là cảm thấy mình và bố mẹ nhà họ Phó trước sau hơi có khoảng cách, sau đó thì lại là để cho dễ phân biệt, dù sao cũng không thể gọi mẹ chồng*, càng không thể gọi là mẹ vợ...
*ở đây nguyên văn dùng bà bà và trượng mẫu nương, xưng hô trong tiếng TQ mẹ chồng là bà bà (婆婆), bố chồng là công công (公公), bố vợ là nghĩa phụ (岳父), mẹ vợ là nghĩa mẫu (岳母 ) hoặc trượng mẫu nương (丈母娘).
Phó Duy Diễn lại không giống, gọi ai cũng là mẹ tụi mình, bố tụi mình. Lúc này Dương Quýnh hỏi tới hắn cũng không ngại phiền phức, bổ sung thêm ở đằng sau: "Mẹ Dương của tụi mình."
Dương Quýnh chặc lưỡi: "Chuẩn rồi, mẹ Dương của anh còn ước gì mỗi ngày làm đồ ăn ngon cho anh tẩm bổ thân thể đây, phòng của các anh hiện giờ quả là thanh nhàn hơn so với trước kia nhiều."
Phó Duy Diễn nói: "Không thanh nhàn thì lấy đâu ra thời gian nấu cơm cho em, nhưng mà cũng không ổn, kiếm tiền lại ít, biết đâu mai này em nổi tiếng rồi thì em phải nuôi anh." Suy nghĩ một chút lại nói: "Hay là... để mẹ tụi mình qua đây ở?"
Bỗng dưng hắn nhắc đến chuyện này, Dương Quýnh kinh ngạc nói: "Tại sao, sao tự dưng lại nghĩ đến vấn đề này?" Nói xong vừa tự mình liên tưởng trước sau, tức khắc sáng tỏ: "Để mẹ tụi mình qua đây nấu cơm cho tụi mình á? Anh cũng giỏi sai khiến người ta quá đấy."
Cậu nói xong không để trong lòng, rồi lại bị Phó Duy Diễn túm lại.
Phó Duy Diễn thoáng lưỡng lự, trầm giọng nói: "Bữa đó anh nghe thấy mẹ tụi mình tâm sự với bác cả của em."
Bác cả của Dương Quýnh cuối cùng vẫn phải nằm viện, viêm loét đại tràng, còn rất nghiêm trọng. Phó Duy Diễn bận trước bận sau hỗ trợ làm thủ tục nằm viện giải phẫu, cuối cùng con trai của bà lại không tới, chỉ có Dương Bội Quỳnh đi theo ở bên cạnh chăm sóc. Phó Duy Diễn không quen biết người bác cả này, nhưng lo lắng bà Dương có việc yêu cầu hắn hỗ trợ, bởi vậy sau khi rời bàn giải phẩu liền chạy đến bên kia ngó xem.
Hắn vừa mới đi đến cửa, lại nghe người bác cả ở kia khóc than nuôi con trai vô dụng, lo cho ăn cho học mua nhà cưới vợ, kết quả mình rơi vào kết cục như thế, không bằng mình chết quách cho rồi.
Phó Duy Diễn đang do dự không biết có nên đi vào hay không, lại nghe Dương Bội Quỳnh khuyên bảo bà: "Đừng nói lời xúi quẩy như thế, chị bây giờ đã như vậy, cứ chăm sóc bản thân cho tốt đi. Con trai nhà chị không hiếu thuận, Quýnh Quýnh nhà em đây ngược lại là rất ngoan, thế nhưng có thể thế nào đây? Em chẳng phải cũng ở một mình như vậy cả."
Bác cả của cậu hỏi: "Nếu em bị bệnh thằng bé có thể mặc kệ?"
Dương Bội Quỳnh thở dài, nói: "Em nếu như nằm ở đây, Quýnh Quýnh chắc chắn sẽ đến. Thế nhưng sau này còn có nhiều năm như vậy kia mà, ngày thường kể cả không bệnh nặng, đau đầu nhức óc cũng phải tự mình vượt qua đúng không? Đôi khi ăn uống không được tốt còn có ai quan tâm? Đi đứng chậm chạp, bình đựng nước chẳng phải là tự mình khiêng, chi phí này kia lúc đó chẳng phải bản thân tự chạy tới chạy lui? Cho nên mới nói, con người một khi về già, liền tựa như nhà cũ gió lùa bốn phía, con cái không hiếu thuận không trông cậy nổi, con cái hiếu thuận cũng không có thể quá dựa dẫm vào bọn nhỏ, vẫn phải là tự mình chăm sóc mình, suy nghĩ thoáng ra."
Đối phương lại hỏi: "Vậy em ở cùng với con chứ."
Dương Bội Quỳnh trầm tư một hồi, nói: "Người trẻ tuổi suy nghĩ khác chúng ta, ở cùng nhau mâu thuẫn sẽ nhiều, hơn nữa nhà người ta bên kia cũng có bố mẹ, em mà qua ở thì coi sao được. Vợ chồng son tụi nhỏ hòa thuận là được, em sẽ không đi gây thêm rắc rối. Hiện tại cũng không cầu gì khác, em ít sinh bệnh chính là sự cổ vũ lớn nhất đối với tụi nhỏ." Bà nói xong nhớ tới chuyện cũ, lại bùi ngùi nói: "Em đây đến bệnh viện không ít lần, đầu tiên là bố của Quýnh Quýnh, lần tới nữa chính là ông nội thằng bé, bây giờ lại đến đây với chị... Chị phải cố gắng, chết tử tế không bằng sống sót qua ngày."
Hai chị em lại thổn thức với nhau trong chốc lát, Phó Duy Diễn ở bên ngoài nghe hơn một nửa, trong lòng cũng có chút khổ sở.
Hắn nhớ đến Dương Quýnh trước đây bướng bỉnh nói muốn ở cùng mẹ cậu, khi đó hai người bọn họ trào phúng lẫn nhau, hắn nói Dương Quýnh kết hôn chính là vì tìm người hầu hạ cho mẹ cậu, Dương Quýnh nói hắn là con độc nhất nên "độc" quen rồi, chỉ biết đòi lấy chứ không cam lòng trả giá. Chẳng qua ở điểm này Dương Quýnh trước sau thuộc về thế yếu, bởi vì hiện nay người xung quanh đã không có ai sẽ ở cùng một nhà với phụ huynh, về sau Dương Quýnh dần dần không nhắc lại nữa, Phó Duy Diễn còn cảm thấy là lẽ đương nhiên, bây giờ nhìn lại, mới biết là Dương Bội Quỳnh chủ động đề nghị.
Thế nhưng người của hai thế hệ tách ra, những vấn đề Dương Bội Quỳnh theo tuổi tác tăng trưởng mà gặp phải lại sẽ không biến mất, chỉ là bà lựa chọn tự mình chịu đựng mà thôi.
Phó Duy Diễn nói với Dương Quýnh: "Anh cảm thấy mẹ tụi mình thực ra rất không có cảm giác an toàn, em xem bố mẹ anh ít nhiều gì cũng có đôi có cặp, trong nhà cũng có dì giúp việc. Thế nhưng mẹ tụi mình chỉ có một thân một mình, ngẫm lại lỡ như ngày nào đó ngã một cái vấp một cái, cũng không ai biết, đáng sợ nhường nào."
Trong lòng Dương Quýnh ấm áp, cậu hôn hắn một cái nói: "Vậy anh nói phải làm sao bây giờ?"
"Để mẹ tụi mình chuyển tới?" Phó Duy Diễn chần chừ nói: "Anh thu dọn thư phòng một chút, dành ra chỗ làm phòng ngủ cũng có thể."
Dương Quýnh suy tư chốc lát, cuối cùng nói: "Vẫn là thôi đi, ở cùng nhau đích thực rất nhiều vấn đề... Bằng không mấy bữa nữa em hỏi bà thử xem, nếu như được thì chuyển tới ở một chỗ gần tụi mình."
"Được, " Phó Duy Diễn thoải mái đáp: "Anh xem thử trong tiểu khu có căn hộ sang tay lại nào thích hợp hay không." Lại nói: "Không có căn hộ sang tay đang rao bán thì thuê một cái cũng được, đến lúc đó nhà hai mẹ con em bên kia cũng cho thuê đi, bù trừ qua lại, không tiêu tốn bao nhiêu tiền, như vậy còn thuận tiện."
Hai người bọn họ thương lượng xong xuôi rồi, nói cho Dương Bội Quỳnh, người sau lúc đầu xua tay từ chối, Dương Quýnh lại thuyết phục, cuối cùng rốt cuộc đáp ứng.
Vừa sang năm mới không lâu, Dương Bội Quỳnh liền dời vào phòng ở mới.
Trong tiểu khu tạm thời không có căn hộ sang nhượng thích hợp, Phó Duy Diễn tốt xấu gì cũng ngắm được một căn đang cho bên ngoài thuê, ở ngay đằng sau tòa nhà của chính mình, kết cấu căn hộ tương tự, nội thất hoàn thiện, bao gồm dọn dẹp, đã để như vậy hai năm chưa từng có người vào ở. Chỉ là có một điểm khó chịu, chủ nhà đề nghị không cho nuôi thú cưng, bởi vì ghế sô pha và giường trong nhà đều là da thật, sợ bị cào hỏng.
Phó Duy Diễn xoắn xuýt đến xoay mòng mòng tại chỗ, lại cảm thấy căn hộ kia thật sự tốt, cuối cùng vẫn ký xuống hợp đồng, cùng lúc Dương Bội Quỳnh dọn nhà, hắn cũng đồng thời mắt to trừng mắt nhỏ đón con mèo đối địch kia trở về nhà.
Có điều kể từ đó về sau, hắn đích thực cũng đạt được rất nhiều lợi ích vô hình—— Dương Bội Quỳnh thi thoảng sẽ đưa đồ ăn ngon cho bọn họ, đặc biệt là những lúc Dương Quýnh bận rộn, bà hầu như sẽ ghé qua giúp việc nhà nấu bữa cơm. Phó Duy Diễn trong lòng cảm động, lại cảm thấy bà Dương quả thật đối với hắn quá tốt, gọi mẹ gọi ngọt hơn so với bất kỳ ai. Sau đó hắn thỉnh thoảng mua đồ, mặc kệ là ăn uống hay đồ dùng, đều là nhà mình một phần nhà bà Dương cũng một phần. Ngược lại là mẹ ruột của chính hắn chịu cảnh lạnh nhạt, đều là Dương Quýnh nhớ đến lâu lâu tặng đồ cho bên kia.
-
Tháng Tư <Nghịch Lữ> rốt cuộc bắt đầu phát sóng, mỗi tuần từ thứ hai đến thứ sáu, một ngày hai tập.
Ngày bắt đầu chiếu, Dương Quýnh đã đi nơi khác đóng phim, Phó Duy Diễn sau khi tan tầm gọi bà Dương, sang nhà cùng nhau xem TV.
Một già một trẻ đều là ngồi nghiêm chỉnh, sớm nửa tiếng đã bắt đầu cầm điều khiển TV chuẩn bị.
Phó Duy Diễn ngồi một lúc cảm thấy không đủ, lại cầm điện thoại di động bắt đầu lần lượt gọi điện thoại cho từng người, y hệt như đọc lời thoại quảng cáo: "Đêm nay tám giờ rưỡi nha, chuyển kênh chưa? Đúng đúng đúng, cũng đừng quá sớm, chờ sắp đến giờ rồi hẵng bật TV lên, phải cho thấy được là chuyên môn xem cái này!"
Trong danh bạ liên lạc bất kể là ai, cũng không thèm nhìn tới lần lượt từng số một bấm gọi.
Lão Lý nói: "Ông nội, tôi đang trực ban mà, xem TV kiểu gì?"
Phó Duy Diễn lập tức nói: "Trong phòng bệnh! I Khu phòng bệnh nhiều TV con như vậy đấy thây, anh mau đi xin xỏ!"
Lão Lý vô cùng tức giận, dứt khoát dập máy.
Phó Duy Diễn bất khuất, lại kéo xuống, bất thình lình bấm vào số của Hàn Thao.
Hai người đã rất lâu rồi không liên lạc, Hàn Thao hơi nghi hoặc, trong giọng nói rồi lại mang theo một chút niềm vui bất ngờ, hỏi hắn: "Sao tự dưng nhớ đến gọi điện thoại cho tôi thế?"
Phó Duy Diễn thoáng sửng sốt, tức khắc hối hận chính mình làm gì mà không nhìn kỹ, lại sợ nói nhiều rồi lại bị đem đi xuyên tạc, dứt khoát đưa điện thoại cho Dương Bội Quỳnh ở bên cạnh.
Dương Bội Quỳnh nghe hắn gọi chừng mười cuộc, lúc này nhận lấy điện thoại di động ngớ người.
Phó Duy Diễn vội chỉ vào nhà vệ sinh ở bên cạnh.
Hàn Thao ở bên kia thúc giục: "Phó Duy Diễn? Chơi trò gì vậy?"
Dương Bội Quỳnh không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: "Tiểu Phó tiêu chảy."
"..." Hàn Thao ồ một tiếng, trong lòng âm thầm kinh ngạc người phụ nữ này là ai, mẹ của Phó Duy Diễn? Vì vậy cười hỏi: "Vậy cậu ấy gọi điện thoại cho con phải chăng có chuyện gì không ạ?"
Dương Bội Quỳnh nói: "Ồ không có việc gì, thằng bé đang gọi cho từng người nhắc xem phim Quýnh Quýnh đóng đây, vừa vặn đến con." Lại học giọng điệu của Phó Duy Diễn ban nãy, hỏi: "Con biết chưa? Tám giờ rưỡi, Thượng Hải hoặc là Giang Tô đều được, đừng chuyển kênh quá sớm, lúc phim sắp bắt đầu hẵng mở ti vi."
Hàn Thao: "..."
Một lát sau Phó Duy Diễn đi ra, Dương Bội Quỳnh đưa trả điện thoại di động, còn hỏi hắn: "Ban nãy nói như vậy ổn chứ?"
Phó Duy Diễn gật đầu liên tục, nói: "Ổn ạ! Quá ổn luôn." Suy nghĩ một chút, lại thêm "ZZ" ở trước tên của Hàn Thao, để cho y tự động xếp tới dưới cùng trong danh bạ.
<Nghịch Lữ> phát sóng ngày đầu tiên, tỉ lệ người xem là 0.7%. Điều duy nhất có thể duy trì doanh thu của bộ phim này chính là Tịch Đồng, thế nhưng công tác tuyên truyền tiền kỳ không quá nhiều, đề tài đi ngược với thị hiếu, kén người xem, fan cũng không phải tất cả đều biết đến, cho nên rating ngày đầu còn không bằng bộ phim <Tân Nương> của Kiều Kiều trước kia.
Phó Duy Diễn nhịn không được có chút sốt ruột, đăng ảnh trong phim Nghịch Lữ ở trong vòng bạn bè, lại đăng lên một bình luận dài ngoằng văn chương lai láng, khen lấy khen để từng chi tiết một từ quần áo cho đến đạo cụ. Hắn đăng xong cảm thấy chưa đủ, lại lên weibo bắt đầu viết review phim.
Một khi đã viết thì không ngừng được, hắn lần này xem <Nghịch Lữ> tuy rằng chủ yếu là vì Dương Quýnh, mà không thể không thừa nhận bản thân bộ phim cũng có rất nhiều điểm sáng. Kỷ Hiểu có phong cách của chính mình, quần áo và trang sức, cách bố trí cảnh quay trong phim, thần thái và động tác khác thường của mỗi người...
Phó Duy Diễn không muốn khen Dương Quýnh mà khen quá lộ liễu, vì thế mỗi ngày viết một phần bình luận, ban đầu chỉ là văn tự, sau đó cảm thấy chưa đủ đô, học theo người ta đính kèm ảnh, còn thêm biểu tượng cảm xúc. Nội dung cũng từ đơn thuần khen ngợi bắt đầu có xu hướng nghiêng về giải mã bí ẩn, chỉ là đều không ngoại lệ, cuối cùng kiểu gì cũng sẽ thêm vào một câu bày tỏ tình cảm với Dương Quýnh. Hắn ngày thường ngượng ngùng nói, lên tới trên mạng thì ngược lại bung lụa hết cỡ, mỗi lần há mồm ngậm miệng đều là "Dương Quýnh Dương Quýnh anh yêu em!"
Khi <Nghịch Lữ> phát sóng đến tập thứ mười, rating chậm rãi tăng lên, đột phá con số 1%. Lúc sau có một tài khoản tick xanh chuyên về thể loại bí ẩn trinh thám, không biết làm sao lại thấy được phỏng đoán giải mã của hắn, nhất thời cảm thấy hứng thú chia sẻ về để thảo luận, dẫn đến một làn sóng thảo luận. Fan của Tịch Đồng bắt đầu ra sức, bên đoàn phim lại mua hot search, bắt đầu lên bài báo lăng xê...
Càng ngày càng nhiều người qua đường bắt đầu bày tỏ đã xem mấy tập, cảm giác cũng không tệ cho lắm. Rating cũng mắt thấy vững bước tăng lên hằng ngày, chờ đến khi phát sóng được một nửa số tập, weibo chính thức bắt đầu đăng cảnh hậu trường. Mỗi lần đều là một đoạn video mười mấy hai mươi giây, quá nửa là quay Tịch Đồng.
Phó Duy Diễn ban ngày bận rộn, chỉ có thể buổi trưa hoặc buổi tối lúc nghỉ ngơi tranh thủ thời gian ngó qua, fan của Tịch Đồng xem cảm thấy mỹ mãn, ở dưới bình luận đứng xếp hàng thổ lộ, vui sướng gào thét không ngừng. Hắn trái lại là soi tới soi lui bối cảnh hỗn độn ở đằng sau, nhìn xem có hay không bóng dáng của Dương Quýnh.
Tốt xấu gì cũng không uổng công phu, ở một đoạn cuối cùng trong video tổng hợp cảnh hậu trường, rốt cuộc có phần của Dương Quýnh.
Những cảnh quay này là được người cắt nối biên tập lại với nhau, mỗi một đoạn chỉ có vài giây rất ngắn, Phó Duy Diễn trợn to mắt, nhìn thấy Dương Quýnh trong một phân cảnh phải bổ nhào trên mặt đất, trên mặt đất không có miếng lót phòng hộ, cậu bổ nhào ba, bốn lần, lúc đứng dậy cánh tay trầy hẳn một mảng lớn.
Lại nhìn thấy Dương Quýnh bị cảm, ở một bên chà xát mũi không ngừng, đôi mắt và mũi đều đỏ lên, y như một con thỏ nhỏ. Người khác hỏi cậu: "Dương Quýnh cậu bị cảm à?"
Dương Quýnh vội quay đầu lại khom lưng cười chào, gật đầu nói: "Vầng, hơi hơi."
Trời nắng Dương Quýnh xông xáo giúp tổ đạo cụ dọn đồ... Trời mưa cầm ô che cho cô bé thư ký trường quay...
Ngày đó quay cảnh hôn vào ban đêm, cậu bị đông lạnh đến phát run, đứng lên vẫn trước tiên khom lưng nói "vất vả" với mỗi một nhân viên công tác...
Cảnh cuối cùng là Dương Quýnh ghé vào trước ống kính, hỏi người ở đằng sau: "Camera này không bật đâu nhỉ?"
Đằng sau vang lên giọng nói của Tịch Đồng, nhịn cười, nói: "Không bật."
Dương Quýnh lập tức phấn khởi vô cùng, vừa chỉnh trang quần áo vừa ngâm nga sửa tóc.
Tịch Đồng hỏi cậu: "Làm sao mà vui vẻ thế, thấy anh ngâm nga hơn nửa ngày rồi."
Dương Quýnh nghiêng mặt sang trái hỏi: "Có sao?" Lại nghiêng sang phải: "Có sao?" Chính cậu không hề hay biết tình hình, ở kia làm trò tinh nghịch.
Tịch Đồng tiếp tục hỏi: "Hôm nay đóng phim cảm giác thế nào?"
"Rất tuyệt!"
"Đã ghiền sao?"
"Đã ghiền!"
"Thích đóng phim sao?"
"..." Dương Quýnh cười ha ha, gật đầu lia lịa: "Thích! Đặc biệt đặc biệt thích."
Tịch Đồng cũng cười theo: "Anh mỗi ngày đều nói như vậy, sao mà hôm nay lại hào hứng thế?"
Dương Quýnh ngó nghiêng hai bên, nhịn không được, lại gần nhỏ giọng nói: "Hôm nay người nhà tôi đến!"
Màn ảnh run lên một chút, Tịch Đồng hỏi: "Người nhà anh dáng dấp ra sao? Miêu tả cho chúng tôi xem nào?"
Dương Quýnh dang cánh tay sang hai bên, mở rộng đến lớn nhất, nói giọng khoe khoang: "Người nhà tôi đẹp trai như vầy như vầy nè!" Lại tay trên tay dưới vươn đến xa nhất minh họa: "Có chừng này chừng này anh tuấn... Còn có nhiêu đây nhiêu đây đáng yêu..."
Phó Duy Diễn ở bên này bỗng dưng đỏ mặt.
Bên kia Tịch Đồng có vẻ như đang cười, ống kính có chút không ổn định, Dương Quýnh vỗ y: "Cầm cho chắc vào, tôi soi mặt mũi một chút, lát nữa phải đi rồi."
Tịch Đồng cười ha ha, trêu cậu: "Hay là tôi với người nhà anh đổi lại thử xem? Tụi mình hợp thành một đôi. Tôi cũng rất đẹp trai rất đáng yêu mà."
Dương Quýnh cũng không dừng động tác, hầm hừ nói: "Không muốn."
"Tại sao?"
Dương Quýnh mím môi cười khì khì không ngừng, trong chốc lát chỉnh trang xong quần áo, cậu trốn ở một bên nhỏ giọng gọi điện thoại. Bên này Tịch Đồng còn muốn tiếp tục tán gẫu, đã thấy Dương Quýnh cúp điện thoại ở phía xa tươi cười vẫy tay về phía y, quay đầu liền chạy ra.
Tư thế của Dương Quýnh dưới ống kính có chút khôi hài, vung tay như là con vịt vẩy nước.
Phó Duy Diễn biết rõ là cậu đang vui vẻ, ngày đó cậu như bứt tốc 100 mét cuối về đích vọt thẳng một hơi đến trước mặt mình, đôi mắt chăm chú, nụ cười đặc biệt hân hoan, ánh mặt trời nhảy qua mái tóc cậu, cuối cùng đều rơi xuống lúm đồng tiền lõm sâu vào hai bên má của cậu, cả người cậu đều tỏa sáng rạng ngời.
Cũng là một ngày kia, hắn mệt rũ rượi mà ngủ thiếp đi, Dương Quýnh chờ hắn tỉnh lại, nhỏ giọng thương lượng với hắn: "... Hay là em sẽ không đóng phim nữa nhé..."
Ngày <Nghịch Lữ> chiếu xong vừa đúng lúc bước vào tháng Sáu, cuối cùng tỷ lệ người xem bình quân là 1.9, tuy rằng không tính là nổi như cồn, nhưng danh tiếng không tồi, cũng vượt xa mong đợi của bên sản xuất, xem như là một "con ngựa ô"* trong số những bộ phim truyền hình nửa năm đầu. Trong phim không ít người mới có kỹ năng diễn xuất tinh xảo, lần này cả dàn diễn viên nổi tiếng chỉ sau một bộ phim, Dương Quýnh xét về diễn xuất chẳng hề tính là đột phá, cậu và Tịch Đồng đều chỉ có thể coi là phát huy tốt hơn hẳn bình thường, vượt xa trình độ hiện có của chính mình, thế nhưng khoảng cách với phái thực lực chân chính cũng rất xa.
*ngựa ô (dark horse): con ngựa đen ít được để ý đến trong cuộc đua, một thuật ngữ ám chỉ những ứng cử viên không được đề cao, ít người biết đến nhưng lại bất ngờ làm nên kỳ tích.
Trung tuần tháng Sáu, Dương Quýnh quay xong bộ phim điệp viên chiến tranh, về nhà lại ngây người hai tháng. Công ty bất động sản bên kia sau một thời gian dài quản lý, cũng không còn căng thẳng giống như ban đầu nữa, thỉnh thoảng đi qua kiểm tra một chút là được, cậu lúc ở nhà vẫn ôm đồm phần lớn việc nhà, mỗi ngày đổi món đa dạng nấu cơm, chỉ có mỗi thu dọn cát mèo là không muốn làm.
Ăn uống ngủ nghỉ của con mèo oan gia kia đều thành công việc của Phó Duy Diễn, lúc đầu hắn còn cò kè mặc cả, thương lượng cùng Dương Quýnh có thể nào đổi bằng giặt quần áo lau nhà hay không, người sau không chấp nhận. Cuối cùng hắn chỉ có thể trút bực bội lên đầu con mèo, mỗi lần làm việc hay chơi đùa đều phải chỉ vào đối phương uy mà hiếp, không nghe lời là vứt mày đó, tự mình ra ngoài mà lưu lạc đi thôi!
Con mèo kia không sợ chút nào, còn hình thành một thói quen xấu —— đói bụng là gõ bát ăn, dùng móng vuốt đập vào thành bát, gõ bát ăn vang lên cộc cộc. Sau đó lại càng trầm trọng thêm nữa, đói bụng gõ, khát nước gõ, những lúc Phó Duy Diễn được nghỉ ở nhà đùa giỡn lưu manh, Dương Quýnh vừa làm ra động tĩnh kỳ quái, nó cũng gõ... Hệt như chỉ huy dàn nhạc mà gõ mãi đến khi nào có người đi qua xem nó mới thôi.
Phó Duy Diễn thiếu điều bị nó gõ đến héo, lại buồn bực ranh con này làm sao mà chưa động dục. Sau đó một ngày nọ bế nó đi tắm, nhìn thấy dưới bụng mèo có hai "hòn bi" mới hiểu được, tức giận đến gào rú ầm ĩ trong phòng tắm, khăng khăng nói mèo này thành tinh rồi, không nhớ thương mèo mà nhớ thương người, còn nói kẻ cắp trong nhà khó phòng bị, muốn mang nó đi thiến.
Dương Quýnh từ trước đã muốn dẫn nó đi triệt sản, chung quy cứ bị chuyện này chuyện kia bị làm lỡ, lần này vừa vặn rảnh rỗi, dở khóc dở cười nhất trí với hắn, lại xin cố vấn ở bệnh viện thú cưng. Sau khi chuẩn bị xong hai người hùng hùng hổ hổ bế mèo đến, Phó Duy Diễn trông có vẻ tương đối hả giận, chờ đến lúc cắt "bi" xong, con mèo nhỏ được gây tê chưa tỉnh, đôi mắt vô thần, đầu thi thoảng giật giật, hắn lại đột nhiên đau lòng, ở bên cạnh đỏ vành mắt.
Dương Quýnh kéo người sang một bên trách hắn: "Đừng có lộn xộn coi, anh còn là bác sĩ khoa ngoại mà, bình thường bệnh nhân không phải cũng gây tê sao."
Phó Duy Diễn chớp mắt: "Người kia cũng sẽ không gật gà gật gù như vậy..." Lại lẩm bẩm: "Tại sao không dùng hơi gây mê cho mèo, em xem, người thì giờ này đã tỉnh rồi..."
Chính hắn cũng biết phẫu thuật cắt tinh hoàn cho mèo đực quá đơn giản, hai phút là làm xong, bác sĩ nói không cần gây mê là có lòng tốt kiến nghị. Lúc này nói lẩm bẩm trong chốc lát, cũng nhớ lại ngày thường mình bị bệnh nhân oán trách, bất giác bật cười.
Lúc về nhà, con mèo nhỏ nhận được đãi ngộ tốt hơn bao giờ hết, hai người mua cho nó một đống hộp pate, bốn năm con chuột đồ chơi, số lượng lớn gậy đùa mèo tựa như bán sỉ, còn vác một nhà cây cho mèo cực to từ cửa hàng thú cưng về, Dương Quýnh lắp cho nó, đặt ở trong thư phòng.
Phó Duy Diễn từng chuyến từng chuyến bày đồ vật mua về ra bên ngoài, mèo oan gia dần dần hết thuốc tê tỉnh lại, loạng choạng dò dẫm đi tới chơi. Phó Duy Diễn bất chợt tạm ngừng, bỏ nó lại đi gọi Dương Quýnh.
Dương Quýnh xoa tay đi ra, cười hỏi hắn: "Lại làm sao nữa?"
Phó Duy Diễn nhét tay vào túi trong của áo khoác, dùng sức che lại, thần thần bí bí nói: "Cho em xem cái này hay lắm."
Hai người ban nãy chỉ đi cửa hàng thú cưng, Dương Quýnh cũng không nhớ là hắn đi mua gì khác, nhìn hắn như vậy không nhịn được tò mò, ngước lên cười nhìn hắn.
Phó Duy Diễn nói: "Em không được không thích."
Dương Quýnh đáp lại: "Thích thích, anh cho em cái gì cũng thích hết."
Phó Duy Diễn liếc cậu một cái, lại nói: "Nhất định phải nhận lấy."
Dương Quýnh cười ngất ngưởng, vẫn gật đầu: "Nhận lấy nhận lấy."
Cậu nói xong cảm thấy Phó Duy Diễn thật giống như hơi ngượng ngùng, thò đầu qua xem, liền thấy người sau vén áo ra, dùng tay ấn ngực trái nói: "... Cho nè, tim của anh."
Dương Quýnh: "..."
Hai người cười vui vẻ, anh cào em cấu mà náo loạn nửa ngày.
Dưới lầu bóng cây nghiêng nghiêng, trong tiểu khu không biết từ bao giờ đã trồng xuống một khu vườn hoa hồng nguyệt quý rộng lớn, hoa phu nhân Emma Hamilton độc chiếm một mảnh đất.
Về sau Dương Quýnh lấy hoa này làm ảnh đại diện của chính mình. Cậu đến lớp tu nghiệp, đến trường học, đi đóng phim, dự lễ trao giải, lại hoặc là tụ họp bạn bè, bất kể thời điểm nào, người khác hỏi đến đây là cái gì, cậu đều nhoẻn cười giải thích với đối phương: Đây là người thương của tôi.
Phó Duy Diễn thì càng trực tiếp hơn, hắn chụp trộm một tấm ảnh Dương Quýnh cho mèo ăn, trên màn ảnh Dương Quýnh mặc quần áo ở nhà, nhẹ nhàng thư thái, con mèo chờ pate lại cảnh giác nhìn thẳng ống kính, lực uy hiếp mười phần.
Phó Duy Diễn đổi ảnh đại diện trong vòng bạn bè thành tấm này, lại đính kèm một dòng nhắn gửi: Người trong hình này có pháp lực vô biên, ai gặp được nhất định phải chào đón với gương mặt tươi cười, bằng không Phó Duy Diễn và mèo đại vương is watching you...
Một lúc sau lại tự mình vá lỗi: "are watching you..."
Bình luận một tràng "Hahahahahaha".
Có người hỏi: "Watch bao lâu thế?"
Phó Duy Diễn trả lời rất nhanh, nói: "Năm này qua năm khác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.