Quyển 2 - Chương 4: Bộ mặt thật của Lãng Lăng Vân
Vô Tình Bảo Bảo
09/08/2014
Trận đã phá, cuối cùng mọi người có thể rời đi được rồi.
“Làm sao bây giờ? Ta không muốn qua đêm ở đây, đánh chết cũng không!” Tập Thiểu Kỳ cau mày nhìn trấn nhỏ có không khí đầy vẻ đe dọa trước mắt. Hắn tình nguyện hạ trại trong sa mạc chứ không nguyện qua đêm trong lữ điếm quỷ dị của trấn này.
“Những thi thể này sẽ phải rữa nát. Không biết có tạo thành dịch bệnh không.” Tập Thiểu Tư vuốt cằm, trầm giọng nói, “Nguồn nước nơi đây là điểm thu hút người đi đường. Nếu nguồn nước bị ô nhiễm thì thật không tốt. Cũng chẳng biết nước ngầm chảy tới đâu.”
“Để ta.” Lãnh Lăng Vân đứng dậy, hai tay tạo thành dấu tay phức tạp, nhắm mắt lại, nhỏ giọng niệm chú ngữ. Trong khoảnh khắc, tay Lãnh Lăng Vân liền có rất nhiều điểm ánh sáng nhỏ. Điểm sáng đột nhiên lan ra toàn trấn. Vô số điểm sáng rơi vào những thi thể kia thì từ từ thay đổi, trở nên trong suốt rồi dần dần biến mất. Không bao lâu, trên đường phố liền trống không. Tập Thiểu Kỳ quay đầu nhìn sang phòng bên cạnh, cũng thấy người trong đó từ từ biến thành điểm sáng trắng rồi biến mất. Cứ như vậy, cả trấn trống không, không một bóng người.
“Đây là ma pháp gì vậy?” Phong Dật Hiên cau mày. Cảm giác thật khó chịu.
“Đúng đó, đây là ma pháp gì vậy? Thật tà môn.” Tập Thiểu Tư phùng mang trợn má hỏi. Một luồng khí lạnh dâng lên từ đáy lòng.
“Là ma pháp đặc biệt của thần điện Quang Minh.” Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt đáp, không định nói thêm gì nữa mà xoay người dắt lạc đà ra ngoài, không để ý Tập Thiểu Tư tiếp tục hỏi tới sau lưng.
Đáy mắt Thích Ngạo Sương xẹt qua tia hiểu rõ. Chỉ sợ ma pháp này là biện pháp hủy thi diệt tích trên diện rộng của thần điện Quang Minh cho nên Lãnh Lăng Vân mới không muốn nói thêm gì nữa.
“Chúng ta phải cẩn thận, sợ rằng không chỉ có từng này sát thủ.” Tập Thiểu Tư dắt lạc đà theo sau, đáy lòng vẫn rất lo lắng.
Đoàn người rời khỏi trấn nhỏ trong đêm, cách rất xa mới dừng lại hạ trại.
Thích Ngạo Sương lấy trại từ chiếc nhẫn không gian ra. Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư bắt đầu dựng trại.
Đống lửa được nhóm lên, xua tan khí lạnh.
Phong Dật Hiên đang chuyên tâm nướng thịt, trong lòng thầm tính toán chỗ nào là ngon nhất để dành cho Thích Ngạo Sương. Chỗ nào khó ăn nhất thì dành cho tiểu tử Lãnh Lăng Vân kia. Bạch Đế và Hắc Vũ đứng trên vai Phong Dật Hiên, chờ thịt trong tay hắn chín.
Thích Ngạo Sương nhìn cái vòng nhỏ trong tay, trong lòng tràn đầy ngờ vực. Vật này thật thần kỳ. Cô bé mặc quần áo màu trắng xuất hiện trong một khắc cuối cùng là ai Nghiên mực Lưu Ly…Chẳng lẽ cô bé kia chính là nghiên mực Lưu Ly? Thích Ngạo Sương khẽ quay đầu thì thấy đôi mắt màu tím trên khuôn mặt bình tĩnh của Lãnh Lăng Vân chứa đầy đau khổ. Thích Ngạo Sương nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy một cái hộp đóng kín trên tay Lãnh Lăng Vân. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve cái hộp.
“Lãnh Lăng Vân, cái đó…”
Thích Ngạo Sương vừa hỏi thành lời thì liền hối hận. Có thể khiến cho Lãnh Lăng Vân đau khổ như thế thì còn là gì được?
Quả nhiên, Lãnh Lăng Vân thấp giọng trả lời, “Là tro của Huyên Huyên. Huyên Huyên từng nói nó muốn sống trong thế giới tinh khiết hoàn mỹ nhất thế giới. Huynh muốn an táng nó nhưng chưa tìm ra được chỗ như thế.”
Thích Ngạo Sương im lặng, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng.
“Cho huynh cái này. Hãy cất tro của Huyên Huyên trước đã. Sau này huynh tìm được chỗ đó thì sẽ an táng Huyên Huyên.” Thích Ngạo Sương lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa ra trước mặt Lãnh Lăng Vân.
“Chiếc nhẫn không gian?” Lãnh Lăng Vân nhỏ giọng hô.
Thích Ngạo Sương im lặng, ngầm thừa nhận.
“Không, vật quý giá như vậy…” Lãnh Lăng Vân nhẹ lắc đầu.
Một tiếng “cạch” vang lên giữa hai người.
Hai người quay lại thì thấy nhánh cây trong tay Phong Dật Hiên đã gãy làm hai đoạn.
Phong Dật Hiên nhìn Lãnh Lăng Vân chằm chằm. Ánh mắt Lãnh Lăng Vân trầm xuống, nhìn lại Phong Dật Hiên.
“Đại nam nhân mà lại kiểu cách như thế. Tay Sương Sương sắp cứng lại rồi, ngươi còn không nhận.” Hai người im lặng hồi lâu. Phong Dật Hiên nói những lời này xong lại vùi đầu nướng thịt. Lãnh Lăng Vân ngẩn ra, quay sang nhìn Thích Ngạo Sương. Hắn đối mắt với nàng, ngay sau đó trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lãnh Lăng Vân hiện lên một nụ cười thản nhiên. Hắn vươn tay nhận lấy chiếc nhẫn không gian trên tay Thích Ngạo Sương, nhỏ máu nhận chủ rồi đeo lên.
Dưới ánh trăng, trong sa mạc mênh mông, đoàn người vây quanh đống lửa, ăn thịt nướng. Tập Thiểu Kỳ lảm nhảm kể chuyện cười nhưng không buồn cười chút nào. Trước mặt Phong Dật Hiên, Bạch Đế và Hắc Vũ đang tranh nhau một miếng thịt nướng, hai bên bất phân thắng bại.
Buổi sáng mọi người lên lưng lạc đà. Buổi tối thì hạ trại trong sa mạc. Họ chỉ cách ốc đảo có người có vài ngày.
Màn đêm hạ xuống, Tập Thiểu Tư lại đứng chống nạnh trước đống lửa kể chuyện cười chẳng buồn cười, mọi người ngáp không ngừng.
Thích Ngạo Sương trêu chọc Bạch Đế và Hắc Vũ đang tranh giành thức ăn.
Bỗng nhiên, Thích Ngạo Sương đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trầm xuống, mắt lạnh nhìn phía sau, không động đậy.
Tập Thiểu Tư phát hiện bình nước trước mặt mình hơi rung lên.
“Một đội người ngựa đang chạy về phía này, tốc độ rất nhanh.” Tập Thiểu Tư nhìn bình nước trước mặt, trầm giọng nói.
“Vũ trang đầy đủ.” Phong Dật Hiên bổ sung. Nếu không được vũ trang đầy đủ thì tiếng vó ngựa sẽ không có quy luật và nặng nề như thế.
“Nhằm vào tiểu thư à?” Tập Thiểu Tư mở to mắt nhìn Thích Ngạo Sương.
“Ừ.” Thích Ngạo Sương lại gật đầu.
“Sao người biết? Bây giờ mà nói vì người thì có phải quá sớm không!” Tập Thiểu Kỳ hừ hừ.
“Bởi vì những người đó là Thánh kỵ sĩ của thần điện Quang Minh.” Thích Ngạo Sương rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nói ra, giống như lời chào tùy ý lúc sáng sớm.
“Sao người biết?” Tập Thiểu Kỳ hừ hừ. Chỉ bằng tiếng vó ngựa đã nhận ra thân phận người khác thì sao có thể. Nhất định là tiểu thư lại đang lừa gạt mình.
“Bởi vì ta thấy được.” Thích Ngạo Sương lại nói ra một câu còn tùy ý hơn khiến Tập Thiểu Kỳ sửng sốt, rồi nhìn thấy một nhóm người khí thế hung hăng đang tới gần. Dưới ánh trăng, áo giáp màu bạc phát sáng rạng rỡ, cây giáo dài lóe ra ánh sáng bạc lành lạnh. Còn có cả huy chương gắn trên ngực rất dễ thấy, thể hiện thân phận của bọn họ.
Tập Thiểu Kỳ giựt giựt khóe miệng, ai oán xoay người đối mặt với một đội kỵ sĩ đang tới gần rất nhanh, âm thầm kêu may mắn mình không thích cá cược với Thích Ngạo Sương. Nếu cá cược thì mình thua cũng chẳng oan uổng gì.
Có điều những người của thần điện Quang Minh này sao biết hành tung của bọn họ được? Sắc mặt Tập Thiểu Kỳ trầm xuống, lập tức nghĩ tới những người lập dị đã bày trận đưa bọn họ tới cái trấn kia. Tin tức tất nhiên là do những người lập dị kia truyền đi.
Lãnh Lăng Vân từ từ đứng lên, đáy mắt không có chút gợn sóng nào. Phong Dật Hiên cũng đứng lên, nắm đấm vang lên tiếng rắc rắc vang dội. Tập Thiểu Tư và Tập Thiểu Kỳ cũng lấy pháp trượng ra, mặt trầm như nước, chuẩn bị chiến đấu.
Thích Ngạo Sương chỉ hờ hững nhìn một đội Thánh kỵ sĩ đang ngày càng tới gần, trên mặt không có biểu tình gì, cũng không nhúc nhích.
Ầm ầm. Một đội Thánh kỵ sĩ được huấn luyện nghiêm khắc cấp tốc chạy như bay đến trước mặt mọi người. Thánh kỵ sĩ dẫn đầu thấy Lãnh Lăng Vân tóc bạch kim mắt màu tím thì sắc mặt đại biến. Hắn thầm mừng rỡ trong lòng. Đó chính là người bọn họ khốn khổ tìm kiếm. Hơn nữa, trong đoàn người này nhất định có người hắn từng thề phải hủy diệt bằng bất cứ giá nào – ma nữ không có nhân tính kia.
“Thánh tử đại nhân!” Thánh kỵ sĩ dẫn đầu tung người xuống ngựa, quỳ một gối xuống, đập mạnh nắm đấm tay phải lên ngực trái, trịnh trọng hành lễ một cách tiêu chuẩn của kỵ sĩ. Kỵ sĩ sau hắn cũng làm theo, toàn bộ xuống ngựa, trịnh trọng hành lễ.
Tiếp theo, hoàn toàn yên tĩnh.
Tập Thiểu Tư và Tập Thiểu Kỳ vẫn nắm chặt pháp trượng trong tay, nhìn Thánh kỵ sĩ trước mặt đầy cảnh giác. Phong Dật Hiên bĩu môi, không nói gì. Đáy mắt Thích Ngạo Sương vẫn không chút gợn sóng, lẳng lặng ngồi ở đó.
“Tạp Đặc, ta không phải là Thánh tử đại nhân gì cả.” Giọng Lãnh Lăng Vân không có chút độ ấm, lạnh lùng nói một câu như vậy. Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư khẽ nhíu mày, không ngờ những người này là người quen cũ của Lãnh Lăng Vân.
“Thánh tử đại nhân! Ngài thật bị ma nữ kia mê hoặc sao? Ả là ma nữ. Tóc đen mắt đen, tượng trưng cho sự sa ngã. Thánh tử đại nhân, xin ngài tỉnh lại, trở lại bên cạnh chúng thần, cùng chiến đấu với chúng thần. Nữ thần nhân từ sẽ tha thứ cho sự hồ đồ nhất thời của ngài. Giáo Hoàng đại nhân và Thánh nữ đại nhân đều hy vọng ngài trở về!” Thánh kỵ sĩ dẫn đầu – Tạp Đặc trong lời nói của Lãnh Lăng Vân – mặt tràn đầy đau xót, khuyên bảo tận tình. Một đám Thánh kỵ sĩ phía sau hắn cũng là dáng vẻ đau xót, ánh mắt nhìn Thích Ngạo Sương càng thêm thù hận. Chính là ma nữ này đã dụ dỗ Thánh tử đại nhân cao thượng tôn quý của bọn họ vào địa ngục.
Khi Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư nghe từ Nữ thần từ Tạp Đặc thì hai người đều lộ ra vẻ mặt khinh thường. Phong Dật Hiên híp mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, chờ Lãnh Lăng Vân trả lời.
“Các ngươi nhầm rồi. Ta không có cảm giác bị hạ cổ.” Giọng Lãnh Lăng Vân trầm tĩnh, không chút gợn sóng, thản nhiên nói, “Ta rất rõ ràng ta đang làm gì. Dù ai cũng không ép được ta phải làm gì. Bây giờ những gì ta làm đều là ý muốn thật sự của ta.”
Tạp Đặc sửng sốt. Các Thánh kỵ sĩ sau lưng cũng nhìn nhau, đều thấy được sự khiếp sợ và tức giận trong mắt nhau. Thánh tử đại nhân bị ma nữ hạ cổ thật!
Lãnh Lăng Vân thấy các Thánh kỵ sĩ nhìn Thích Ngạo Sương bằng ánh mắt thù hận thì liền biết bọn họ muốn gì.
Bỗng nhiên, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lãnh Lăng Vân hiện lên nụ cười khiếp người, nói rõ ràng từng chữ: “Ta nói lại lần nữa, ta không bị bất kỳ ai hạ độc.” Lần này, từng lời truyền vào tai các Thánh kỵ sĩ rất rõ ràng. Lãnh Lăng Vân dừng lại một chút, cười kỳ lạ, nói tiếp, “Còn nữa, Nữ thần Quang Minh chẳng phải là Nữ thần nhân từ gì mà là một người bỉ ổi vô sỉ thấp hèn.”
Gió thổi nhẹ qua, lời nói kinh thế hãi tục của Lãnh Lăng Vân cứ như vậy mà vọng trong tai mỗi một Thánh kỵ sĩ, vang vọng trong lòng họ.
Canh thứ hai
“Thánh tử đại nhân…” Tạp Đặc hét lên vô cùng đau đớn, tức giận trong mắt càng dày đặc hơn. Ánh mắt hắn nhìn Thích Ngạo Sương đều là thù hận, dường như có thể bắn thủng nàng.
Các Thánh kỵ sĩ sau lưng Tạp Đặc cũng đau lòng, nhìn Thích Ngạo Sương bằng ánh mắt thù hằn.
“Ma nữ kia, ngươi dám dụ dỗ Thánh tử đại nhân sa đọa như thế!” Tạp Đặc đứng lên, giơ cây giáo dài trong tay lên, nhìn Thích Ngạo Sương đầy căm tức, “Các dũng sĩ, phải diệt trừ ma nữ này hoàn toàn, cứu Thánh tử đại nhân của chúng ta về.”
Thích Ngạo Sương không tỏ rõ thái độ, vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, trêu đùa Bạch Đế và Hắc Vũ. Phong Dật Hiên dứt khoát đặt mông ngồi xuống, lấy một miếng thịt trong chiếc nhẫn không gian ra nướng. Mặt Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư đầy cảnh giác, nhìn đám Thánh kỵ sĩ trước mặt, thầm đếm trong lòng. Tất cả có chín người. Hai người khẽ cau mày. Chẳng lẽ chín Thánh kỵ sĩ này chính là kỵ sĩ Bụi Gai mà thần điện Quang Minh lấy làm tự hào?
Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư đoán không sai. Thánh kỵ sĩ trước mắt chính là lưỡi dao sắc bén của thần điện Quang Minh – đoàn kỵ sĩ Bụi Gai. Bọn họ chỉ có chín người, thực lực vô cùng cao, hơn nữa còn phối hợp vô cùng ăn ý, cho tới nay đều đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Thần điện Quang Minh đã giao rất nhiều nhiệm vụ khó khăn cho họ. Vậy nên nhiệm vụ bao vây tiêu diệt Thích Ngạo Sương cũng giao cho bọn họ.
Tạp Đặc cầm cây giáo dài trong tay, thở dài một hơi, toàn thân lập tức phát ra đấu khí màu trắng. Tám Thánh kỵ sĩ phía sau hắn cũng nhanh chóng đứng lên, xếp thành hàng, tạo thành một hình tam giác lấy Tạp Đặc làm đỉnh.
Trong mắt Tạp Đặc chỉ có thiếu nữ tóc đen vẫn bình tĩnh ngồi đó, không thèm nhìn bọn họ! Chính là ma nữ này đã mê hoặc Thánh tử đại nhân mạnh mẽ cao ngạo trong lòng bọn họ. Tóc đen mắt đen, nhuộm màu sa ngã. Bức họa thiếu nữ bị truy nã có mái tóc vàng, mắt màu xanh nhưng dù có thay đổi màu mắt và màu tóc thì vẫn chỉ cần nhìn một cái là nhận ra.
Tạp Đặc nắm chặt giáo dài trong tay, bước lên trước một bước, ngay lập tức có một bóng người lướt tới, chắn trước mặt hắn.
“Thánh tử đại nhân!!!” Trong lòng Tạp Đặc vừa giận vừa vội. Người chặn trước mắt hắn chính là Thánh tử Lãnh Lăng Vân mà trong lòng hắn tôn kính nhất!
Trên mặt Lãnh Lăng Vân không có biểu tình gì, đáy mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn người trước mắt, nhẹ nhàng nói một câu: “Ta đã nói ta không phải là Thánh tử đại nhân từ lâu rồi.”
“Thánh tử đại nhân thật muốn ngăn thần tiêu diệt ma nữ kia sao?” ánh mắt Tạp Đặc trầm xuống, trong lòng càng đau đớn hơn. Thánh tử đại nhân bị mê hoặc trở nên sa đọa đến nông nỗi này, muốn xung đột với cả bọn họ.
“Ừ.” Lãnh Lăng Vân hờ hững đáp trả, hơi dừng lại rồi nhẹ nhàng nói tiếp, “Nàng không phải là ma nữ.”
Sau khi Lãnh Lăng Vân dứt lời thì máu trong người chín Thánh kỵ sĩ đều đông lại. Mọi người trợn tròn mắt, rồi dần dần trong mắt vằn lên tia máu.
“Thánh tử đại nhân! Ngài cố ý muốn cản trở chúng thần sao?” lòng Tạp Đặc dường như rướm máu. Nếu có thể, hắn không muốn động thủ với Thánh tử đại nhân mà mình tôn kính nhất. Nam nhân tóc bạch kim mắt màu tím này từng là mục tiêu để bọn họ phấn đấu. Sự mạnh mẽ của hắn, sự tự đắc phi phàm của hắn, sự cao ngạo của hắn – tất cả đều khiến bọn họ phấn đấu để được như vậy.
“Thánh tử đại nhân, chẳng lẽ ngài đã quên mối thù của tiểu thư Huyên Huyên sao? Bây giờ ngài lại muốn bảo vệ hung thủ đã sát hại muội muội của người sao?” cây giáo dài của một Thánh kỵ sĩ sau lưng Tạp Đặc rung rung. Hắn không thể tiếp nhận nổi rằng Thánh tử đại nhân lại bị mê hoặc đến mức này, có thể vì bảo vệ kẻ thù của ngài ấy mà xung đột với bọn họ.
Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày, ánh mắt trầm xuống, một luồng khí thế khó tả đột nhiên bộc phát từ người hắn khiến nhóm người Tạp Đặc cảm thấy có một luồng áp lực vô hình đang bao vây họ.
“Ai nói cho các ngươi chuyện này?” mặt Lãnh Lăng Vân trầm như nước, giọng nói rét buốt như hàn băng ngàn năm.
Tạp Đặc hơi ngẩn ra, dừng lại một chút rồi gầm lên: “Chẳng lẽ không phải vì ma nữ này sao? Ả ta sát hại mẫu thân và thầy giáo vỡ lòng của mình một cách tàn nhẫn, còn làm tổn thương ông nội của mình. Tiểu thư Huyên Huyên cũng là do ả dùng thủ đoạn hiểm độc hại chết!”
“Thúi lắm.”
“Thúi lắm.”
Hai người cùng đồng thanh.
Một là Phong Dật Hiên, một là Lãnh Lăng Vân.
Hai người liếc đối phương bằng khóe mắt, không lên tiếng nữa.
Tạp Đặc và đám Thánh kỵ sĩ hoàn toàn sửng sốt. Thánh tử đại nhân tao nhã mà lại nói tục?! Người vĩnh viễn thánh khiết cao quý lãnh ngạo hoàn mỹ hôm nay lại nói tục.
Đáy mắt Thích Ngạo Sương lại thoáng qua tia âm lãnh. Thần điện Quang Minh thật không tệ, có thể hắt toàn bộ nước đục qua đây. Mình muốn xem xem còn gì để đổ tội nữa không. Thật ra Lãnh Huyên Huyên chết không phải là do Giáo Hoàng bày mưu đặt kế để đổ tội cho Thích Ngạo Sương, mà là do Liễu Tuyết Tình làm.
“Đội trưởng, nhiều lời vô ích. Xem ra chỉ có tiêu diệt ma nữ kia thì Thánh tử đại nhân của chúng ta mới có thể tỉnh táo lại.” một Thánh kỵ sĩ sau lưng Tạp Đặc lạnh giọng quát.
Không ai hiểu tâm tình lúc này của Tạp Đặc. Hắn vẫn đuổi theo mục tiêu bằng toàn bộ sức lực nhưng giờ lại thành ra như vậy. Còn nhớ năm đó, thiếu niên áo trắng cao ngạo nhẹ nhàng vung tay lên, liền cứu mình từ cõi chết trở về, không thèm liếc mình một cái, tựa như ngài chỉ đang cứu con mèo nhỏ ven đường. Cho tới bây giờ ngài cũng chưa từng nhìn thẳng vào mình. Hôm nay, cuối cùng ngài đã nhìn thẳng vào mình nhưng lại trong tình huống thế này.
“Ánh sáng che chở!” Tạp Đặc quát lạnh, giơ cao cây giáo dài trong tay. Một luồng ánh sáng trắng chói mắt chiếu xuống, bao phủ lấy hắn và các Thánh kỵ sĩ sau lưng. Đây là ma pháp giúp đỡ, thêm vào trên người có thể tăng cường sức khỏe cho con người.
Lãnh Lăng Vân khẽ híp mắt, sắp ra tay.
Ngay sau đó, trước mắt liền nhoáng một cái, một bóng dáng nho nhỏ đã chắn trước mặt hắn. Là Thích Ngạo Sương.
“Để muội.” Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nói.
Lãnh Lăng Vân muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc không thể thốt nên lời.
Thích Ngạo Sương nhìn các Thánh kỵ sĩ trước mắt một cách lạnh lùng, thầm bùi ngùi. Trong lòng những người này Lãnh Lăng Vân không đơn giản chỉ là một Thánh tử. Nàng hiểu ánh mắt của những người này khi nhìn Lãnh Lăng Vân. Đó là tôn kính, sùng bái, yêu quý... Nếu Lãnh Lăng Vân tự động thủ...
“Ma nữ, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!” Tạp Đặc nắm chặt cây giáo dài trong tay, thân thể hơn trầm xuống, quát khẽ một tiếng rồi phi thân lên.
“Dừng lại...” Thích Ngạo Sương vẫn không nhúc nhích, chỉ yếu ớt nói một câu mà như đã qua cả ngàn năm, thế sự xoay vần... Một luồng hơi thở thản nhiên tản ra, bao phủ lấy Thích Ngạo Sương trước mặt các Thánh kỵ sĩ.
Tạp Đặc giữ nguyên tư thế, cứ như thế mà đứng trong không trung không cách nào cử động được. Các Thánh kỵ sĩ sau lưng hắn cũng vậy.
“A? Có chuyện gì vậy?” Tập Thiểu Kỳ trừng to mắt nhìn tất cả các Thánh kỵ sĩ không thể nhúc nhích được. Ánh mắt bọn họ vô hồn, động tác cũng dừng lại toàn bộ.
Thích Ngạo Sương nhắm mắt lại, vươn hai tay lên, chỉ trong một cái nháy mắt, chín đóa hoa sen nhỏ màu vàng liền hiện ra, chậm rãi xoay tròn, bay đến trên trán từng Thánh kỵ sĩ một, rồi biến mất.
“Vậy là sao? Vậy là sao?” Tập Thiểu Kỳ kinh ngạc nhìn cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi trước mắt, hỏi rõ nguyên nhân.
“Đi thôi. Bọn họ sẽ sớm tỉnh lại.” Thích Ngạo Sương xoay người, không trả lời, đi tới vị trí vừa rồi của mình. Bạch Đế và Hắc Vũ nhảy lên vai của nàng.
“Không giết bọn họ à?” sắc mặt của Tập Thiểu Tư trầm xuống. Bọn họ luôn căm thù đến tận xương tủy với những người của thần điện Quang Minh. Cứ giết luôn cho sướng.
“Đúng đấy. Để ta đi làm thịt bọn họ.” Tập Thiểu Kỳ càng căm ghét người của thần điện Quang Minh hơn. Có điều, từ tối nay, hai huynh đệ bọn họ đã thay đổi thái độ với Lãnh Lăng Vân.
“Đừng.” Thích Ngạo Sương dắt lạc đà, đi về phía trước.
Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư nhìn các Thánh kỵ sĩ không thể phản kháng kia, tuy ngứa ngáy trong lòng, hận không thể đâm mấy cái lỗ trên ngực những người này. Nhưng bọn họ không dám làm trái lời của Thích Ngạo Sương. Hai người hiểu rất rõ tuy nàng chỉ nhàn nhạt nói ra một chữ đó nhưng điều nàng đã quyết định không ai có thể thay đổi. Có điều bọn họ không biết tại sao lại không giết những người ngoan cố đến mức khiến người khác ghê tởm kia.
Mọi người tiếp tục lên đường, từ từ đi về phía trước trong màn đêm.
“Cám ơn.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lãnh Lăng Vân truyền tới tai của Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương không quay lại, cũng không nói gì. Có đôi lúc không cần phải nói gì cả. Thích Ngạo Sương biết Lãnh Lăng Vân cũng không muốn động thủ với những người đó.
“Sương Sương, vừa rồi nàng dùng ma pháp gì vậy?” Phong Dật Hiên bên cạnh hỏi đầy nghi ngơ.
“Mộng Liên.” (hoa sen khiến người ta nằm mơ) Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nói.
“Hả?” Phong Dật Hiên chớp mắt, “Là sao?”
Thích Ngạo Sương vươn tay, vung nhẹ lên trong nháy mắt, trên tay nàng liền xuất hiện một đóa hoa sen màu vàng nho nhỏ, xung quanh nó là một luồng hơi thở nhàn nhạt màu đỏ.
“Có thể khiến cho người đó nhìn thấy thứ mà muội muốn cho họ thấy.” Thích Ngạo Sương thu tay về, hoa sen màu vàng biến mất.
“Chính là khiến ảo giác xuất hiện trong đầu người khác?” Phong Dật Hiên cau mày.
“Ừ.” Thích Ngạo Sương gật nhẹ đầu. Cũng gần đúng. Nhưng nàng để cho mấy Thánh kỵ sĩ kia thấy không phải cảnh giả mà là ký ức thật về trận chiến của mình! Dọc theo đường đi, Lãnh Lăng Vân vẫn im lặng cúi đầu khiến người khác không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Chín Thánh kỵ sĩ bị vây tại chỗ vẫn chưa tỉnh lại nhưng giờ phút này tâm trí bọn họ dường như sắp sụp đổ. Rất lâu sau bọn họ mới tỉnh lại. Tất cả mọi người đều ngã ngồi trên đất.
“Ảo giác! Tất cả chỉ là ảo giác! Đây là cảnh tượng trong mơ mà ma nữ kia tạo ra!” Tạp Đặc ngã trên đất, lẩm bẩm, ánh mắt rã rời. Nhất định những cảnh tượng vừa rồi trong đầu hắn là do ma nữ kia tạo ra.
“Đội trưởng!” những Thánh kỵ sĩ sau lưng gọi Tạp Đặc một cách khó khăn.
Tạp Đặc ngỡ ngàng quay đầu, đối diện với hắn là những đồng đội mà hắn tín nhiệm nhất. Nhìn vào đôi mắt của họ, hắn thấy mình đang mờ mịt.
“Là ảo giác...” Tạp Đặc khó khăn nói thì phát hiện lần đầu tiên tự thuyết phục mình lại khó như thế.
Trước mặt người đời, đối đầu với thần điện Quang Minh, không tiếc bất cứ giá nào để cứu mẫu thân của mình. Sau đó, giết chết mẫu thân mình một cách tàn nhẫn. Nguyên nhân là muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với thần điện Quang Minh.
Chuyện này có thể xảy ra sao?
“Làm sao bây giờ? Ta không muốn qua đêm ở đây, đánh chết cũng không!” Tập Thiểu Kỳ cau mày nhìn trấn nhỏ có không khí đầy vẻ đe dọa trước mắt. Hắn tình nguyện hạ trại trong sa mạc chứ không nguyện qua đêm trong lữ điếm quỷ dị của trấn này.
“Những thi thể này sẽ phải rữa nát. Không biết có tạo thành dịch bệnh không.” Tập Thiểu Tư vuốt cằm, trầm giọng nói, “Nguồn nước nơi đây là điểm thu hút người đi đường. Nếu nguồn nước bị ô nhiễm thì thật không tốt. Cũng chẳng biết nước ngầm chảy tới đâu.”
“Để ta.” Lãnh Lăng Vân đứng dậy, hai tay tạo thành dấu tay phức tạp, nhắm mắt lại, nhỏ giọng niệm chú ngữ. Trong khoảnh khắc, tay Lãnh Lăng Vân liền có rất nhiều điểm ánh sáng nhỏ. Điểm sáng đột nhiên lan ra toàn trấn. Vô số điểm sáng rơi vào những thi thể kia thì từ từ thay đổi, trở nên trong suốt rồi dần dần biến mất. Không bao lâu, trên đường phố liền trống không. Tập Thiểu Kỳ quay đầu nhìn sang phòng bên cạnh, cũng thấy người trong đó từ từ biến thành điểm sáng trắng rồi biến mất. Cứ như vậy, cả trấn trống không, không một bóng người.
“Đây là ma pháp gì vậy?” Phong Dật Hiên cau mày. Cảm giác thật khó chịu.
“Đúng đó, đây là ma pháp gì vậy? Thật tà môn.” Tập Thiểu Tư phùng mang trợn má hỏi. Một luồng khí lạnh dâng lên từ đáy lòng.
“Là ma pháp đặc biệt của thần điện Quang Minh.” Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt đáp, không định nói thêm gì nữa mà xoay người dắt lạc đà ra ngoài, không để ý Tập Thiểu Tư tiếp tục hỏi tới sau lưng.
Đáy mắt Thích Ngạo Sương xẹt qua tia hiểu rõ. Chỉ sợ ma pháp này là biện pháp hủy thi diệt tích trên diện rộng của thần điện Quang Minh cho nên Lãnh Lăng Vân mới không muốn nói thêm gì nữa.
“Chúng ta phải cẩn thận, sợ rằng không chỉ có từng này sát thủ.” Tập Thiểu Tư dắt lạc đà theo sau, đáy lòng vẫn rất lo lắng.
Đoàn người rời khỏi trấn nhỏ trong đêm, cách rất xa mới dừng lại hạ trại.
Thích Ngạo Sương lấy trại từ chiếc nhẫn không gian ra. Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư bắt đầu dựng trại.
Đống lửa được nhóm lên, xua tan khí lạnh.
Phong Dật Hiên đang chuyên tâm nướng thịt, trong lòng thầm tính toán chỗ nào là ngon nhất để dành cho Thích Ngạo Sương. Chỗ nào khó ăn nhất thì dành cho tiểu tử Lãnh Lăng Vân kia. Bạch Đế và Hắc Vũ đứng trên vai Phong Dật Hiên, chờ thịt trong tay hắn chín.
Thích Ngạo Sương nhìn cái vòng nhỏ trong tay, trong lòng tràn đầy ngờ vực. Vật này thật thần kỳ. Cô bé mặc quần áo màu trắng xuất hiện trong một khắc cuối cùng là ai Nghiên mực Lưu Ly…Chẳng lẽ cô bé kia chính là nghiên mực Lưu Ly? Thích Ngạo Sương khẽ quay đầu thì thấy đôi mắt màu tím trên khuôn mặt bình tĩnh của Lãnh Lăng Vân chứa đầy đau khổ. Thích Ngạo Sương nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy một cái hộp đóng kín trên tay Lãnh Lăng Vân. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve cái hộp.
“Lãnh Lăng Vân, cái đó…”
Thích Ngạo Sương vừa hỏi thành lời thì liền hối hận. Có thể khiến cho Lãnh Lăng Vân đau khổ như thế thì còn là gì được?
Quả nhiên, Lãnh Lăng Vân thấp giọng trả lời, “Là tro của Huyên Huyên. Huyên Huyên từng nói nó muốn sống trong thế giới tinh khiết hoàn mỹ nhất thế giới. Huynh muốn an táng nó nhưng chưa tìm ra được chỗ như thế.”
Thích Ngạo Sương im lặng, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng.
“Cho huynh cái này. Hãy cất tro của Huyên Huyên trước đã. Sau này huynh tìm được chỗ đó thì sẽ an táng Huyên Huyên.” Thích Ngạo Sương lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa ra trước mặt Lãnh Lăng Vân.
“Chiếc nhẫn không gian?” Lãnh Lăng Vân nhỏ giọng hô.
Thích Ngạo Sương im lặng, ngầm thừa nhận.
“Không, vật quý giá như vậy…” Lãnh Lăng Vân nhẹ lắc đầu.
Một tiếng “cạch” vang lên giữa hai người.
Hai người quay lại thì thấy nhánh cây trong tay Phong Dật Hiên đã gãy làm hai đoạn.
Phong Dật Hiên nhìn Lãnh Lăng Vân chằm chằm. Ánh mắt Lãnh Lăng Vân trầm xuống, nhìn lại Phong Dật Hiên.
“Đại nam nhân mà lại kiểu cách như thế. Tay Sương Sương sắp cứng lại rồi, ngươi còn không nhận.” Hai người im lặng hồi lâu. Phong Dật Hiên nói những lời này xong lại vùi đầu nướng thịt. Lãnh Lăng Vân ngẩn ra, quay sang nhìn Thích Ngạo Sương. Hắn đối mắt với nàng, ngay sau đó trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lãnh Lăng Vân hiện lên một nụ cười thản nhiên. Hắn vươn tay nhận lấy chiếc nhẫn không gian trên tay Thích Ngạo Sương, nhỏ máu nhận chủ rồi đeo lên.
Dưới ánh trăng, trong sa mạc mênh mông, đoàn người vây quanh đống lửa, ăn thịt nướng. Tập Thiểu Kỳ lảm nhảm kể chuyện cười nhưng không buồn cười chút nào. Trước mặt Phong Dật Hiên, Bạch Đế và Hắc Vũ đang tranh nhau một miếng thịt nướng, hai bên bất phân thắng bại.
Buổi sáng mọi người lên lưng lạc đà. Buổi tối thì hạ trại trong sa mạc. Họ chỉ cách ốc đảo có người có vài ngày.
Màn đêm hạ xuống, Tập Thiểu Tư lại đứng chống nạnh trước đống lửa kể chuyện cười chẳng buồn cười, mọi người ngáp không ngừng.
Thích Ngạo Sương trêu chọc Bạch Đế và Hắc Vũ đang tranh giành thức ăn.
Bỗng nhiên, Thích Ngạo Sương đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trầm xuống, mắt lạnh nhìn phía sau, không động đậy.
Tập Thiểu Tư phát hiện bình nước trước mặt mình hơi rung lên.
“Một đội người ngựa đang chạy về phía này, tốc độ rất nhanh.” Tập Thiểu Tư nhìn bình nước trước mặt, trầm giọng nói.
“Vũ trang đầy đủ.” Phong Dật Hiên bổ sung. Nếu không được vũ trang đầy đủ thì tiếng vó ngựa sẽ không có quy luật và nặng nề như thế.
“Nhằm vào tiểu thư à?” Tập Thiểu Tư mở to mắt nhìn Thích Ngạo Sương.
“Ừ.” Thích Ngạo Sương lại gật đầu.
“Sao người biết? Bây giờ mà nói vì người thì có phải quá sớm không!” Tập Thiểu Kỳ hừ hừ.
“Bởi vì những người đó là Thánh kỵ sĩ của thần điện Quang Minh.” Thích Ngạo Sương rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nói ra, giống như lời chào tùy ý lúc sáng sớm.
“Sao người biết?” Tập Thiểu Kỳ hừ hừ. Chỉ bằng tiếng vó ngựa đã nhận ra thân phận người khác thì sao có thể. Nhất định là tiểu thư lại đang lừa gạt mình.
“Bởi vì ta thấy được.” Thích Ngạo Sương lại nói ra một câu còn tùy ý hơn khiến Tập Thiểu Kỳ sửng sốt, rồi nhìn thấy một nhóm người khí thế hung hăng đang tới gần. Dưới ánh trăng, áo giáp màu bạc phát sáng rạng rỡ, cây giáo dài lóe ra ánh sáng bạc lành lạnh. Còn có cả huy chương gắn trên ngực rất dễ thấy, thể hiện thân phận của bọn họ.
Tập Thiểu Kỳ giựt giựt khóe miệng, ai oán xoay người đối mặt với một đội kỵ sĩ đang tới gần rất nhanh, âm thầm kêu may mắn mình không thích cá cược với Thích Ngạo Sương. Nếu cá cược thì mình thua cũng chẳng oan uổng gì.
Có điều những người của thần điện Quang Minh này sao biết hành tung của bọn họ được? Sắc mặt Tập Thiểu Kỳ trầm xuống, lập tức nghĩ tới những người lập dị đã bày trận đưa bọn họ tới cái trấn kia. Tin tức tất nhiên là do những người lập dị kia truyền đi.
Lãnh Lăng Vân từ từ đứng lên, đáy mắt không có chút gợn sóng nào. Phong Dật Hiên cũng đứng lên, nắm đấm vang lên tiếng rắc rắc vang dội. Tập Thiểu Tư và Tập Thiểu Kỳ cũng lấy pháp trượng ra, mặt trầm như nước, chuẩn bị chiến đấu.
Thích Ngạo Sương chỉ hờ hững nhìn một đội Thánh kỵ sĩ đang ngày càng tới gần, trên mặt không có biểu tình gì, cũng không nhúc nhích.
Ầm ầm. Một đội Thánh kỵ sĩ được huấn luyện nghiêm khắc cấp tốc chạy như bay đến trước mặt mọi người. Thánh kỵ sĩ dẫn đầu thấy Lãnh Lăng Vân tóc bạch kim mắt màu tím thì sắc mặt đại biến. Hắn thầm mừng rỡ trong lòng. Đó chính là người bọn họ khốn khổ tìm kiếm. Hơn nữa, trong đoàn người này nhất định có người hắn từng thề phải hủy diệt bằng bất cứ giá nào – ma nữ không có nhân tính kia.
“Thánh tử đại nhân!” Thánh kỵ sĩ dẫn đầu tung người xuống ngựa, quỳ một gối xuống, đập mạnh nắm đấm tay phải lên ngực trái, trịnh trọng hành lễ một cách tiêu chuẩn của kỵ sĩ. Kỵ sĩ sau hắn cũng làm theo, toàn bộ xuống ngựa, trịnh trọng hành lễ.
Tiếp theo, hoàn toàn yên tĩnh.
Tập Thiểu Tư và Tập Thiểu Kỳ vẫn nắm chặt pháp trượng trong tay, nhìn Thánh kỵ sĩ trước mặt đầy cảnh giác. Phong Dật Hiên bĩu môi, không nói gì. Đáy mắt Thích Ngạo Sương vẫn không chút gợn sóng, lẳng lặng ngồi ở đó.
“Tạp Đặc, ta không phải là Thánh tử đại nhân gì cả.” Giọng Lãnh Lăng Vân không có chút độ ấm, lạnh lùng nói một câu như vậy. Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư khẽ nhíu mày, không ngờ những người này là người quen cũ của Lãnh Lăng Vân.
“Thánh tử đại nhân! Ngài thật bị ma nữ kia mê hoặc sao? Ả là ma nữ. Tóc đen mắt đen, tượng trưng cho sự sa ngã. Thánh tử đại nhân, xin ngài tỉnh lại, trở lại bên cạnh chúng thần, cùng chiến đấu với chúng thần. Nữ thần nhân từ sẽ tha thứ cho sự hồ đồ nhất thời của ngài. Giáo Hoàng đại nhân và Thánh nữ đại nhân đều hy vọng ngài trở về!” Thánh kỵ sĩ dẫn đầu – Tạp Đặc trong lời nói của Lãnh Lăng Vân – mặt tràn đầy đau xót, khuyên bảo tận tình. Một đám Thánh kỵ sĩ phía sau hắn cũng là dáng vẻ đau xót, ánh mắt nhìn Thích Ngạo Sương càng thêm thù hận. Chính là ma nữ này đã dụ dỗ Thánh tử đại nhân cao thượng tôn quý của bọn họ vào địa ngục.
Khi Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư nghe từ Nữ thần từ Tạp Đặc thì hai người đều lộ ra vẻ mặt khinh thường. Phong Dật Hiên híp mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, chờ Lãnh Lăng Vân trả lời.
“Các ngươi nhầm rồi. Ta không có cảm giác bị hạ cổ.” Giọng Lãnh Lăng Vân trầm tĩnh, không chút gợn sóng, thản nhiên nói, “Ta rất rõ ràng ta đang làm gì. Dù ai cũng không ép được ta phải làm gì. Bây giờ những gì ta làm đều là ý muốn thật sự của ta.”
Tạp Đặc sửng sốt. Các Thánh kỵ sĩ sau lưng cũng nhìn nhau, đều thấy được sự khiếp sợ và tức giận trong mắt nhau. Thánh tử đại nhân bị ma nữ hạ cổ thật!
Lãnh Lăng Vân thấy các Thánh kỵ sĩ nhìn Thích Ngạo Sương bằng ánh mắt thù hận thì liền biết bọn họ muốn gì.
Bỗng nhiên, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lãnh Lăng Vân hiện lên nụ cười khiếp người, nói rõ ràng từng chữ: “Ta nói lại lần nữa, ta không bị bất kỳ ai hạ độc.” Lần này, từng lời truyền vào tai các Thánh kỵ sĩ rất rõ ràng. Lãnh Lăng Vân dừng lại một chút, cười kỳ lạ, nói tiếp, “Còn nữa, Nữ thần Quang Minh chẳng phải là Nữ thần nhân từ gì mà là một người bỉ ổi vô sỉ thấp hèn.”
Gió thổi nhẹ qua, lời nói kinh thế hãi tục của Lãnh Lăng Vân cứ như vậy mà vọng trong tai mỗi một Thánh kỵ sĩ, vang vọng trong lòng họ.
Canh thứ hai
“Thánh tử đại nhân…” Tạp Đặc hét lên vô cùng đau đớn, tức giận trong mắt càng dày đặc hơn. Ánh mắt hắn nhìn Thích Ngạo Sương đều là thù hận, dường như có thể bắn thủng nàng.
Các Thánh kỵ sĩ sau lưng Tạp Đặc cũng đau lòng, nhìn Thích Ngạo Sương bằng ánh mắt thù hằn.
“Ma nữ kia, ngươi dám dụ dỗ Thánh tử đại nhân sa đọa như thế!” Tạp Đặc đứng lên, giơ cây giáo dài trong tay lên, nhìn Thích Ngạo Sương đầy căm tức, “Các dũng sĩ, phải diệt trừ ma nữ này hoàn toàn, cứu Thánh tử đại nhân của chúng ta về.”
Thích Ngạo Sương không tỏ rõ thái độ, vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, trêu đùa Bạch Đế và Hắc Vũ. Phong Dật Hiên dứt khoát đặt mông ngồi xuống, lấy một miếng thịt trong chiếc nhẫn không gian ra nướng. Mặt Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư đầy cảnh giác, nhìn đám Thánh kỵ sĩ trước mặt, thầm đếm trong lòng. Tất cả có chín người. Hai người khẽ cau mày. Chẳng lẽ chín Thánh kỵ sĩ này chính là kỵ sĩ Bụi Gai mà thần điện Quang Minh lấy làm tự hào?
Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư đoán không sai. Thánh kỵ sĩ trước mắt chính là lưỡi dao sắc bén của thần điện Quang Minh – đoàn kỵ sĩ Bụi Gai. Bọn họ chỉ có chín người, thực lực vô cùng cao, hơn nữa còn phối hợp vô cùng ăn ý, cho tới nay đều đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Thần điện Quang Minh đã giao rất nhiều nhiệm vụ khó khăn cho họ. Vậy nên nhiệm vụ bao vây tiêu diệt Thích Ngạo Sương cũng giao cho bọn họ.
Tạp Đặc cầm cây giáo dài trong tay, thở dài một hơi, toàn thân lập tức phát ra đấu khí màu trắng. Tám Thánh kỵ sĩ phía sau hắn cũng nhanh chóng đứng lên, xếp thành hàng, tạo thành một hình tam giác lấy Tạp Đặc làm đỉnh.
Trong mắt Tạp Đặc chỉ có thiếu nữ tóc đen vẫn bình tĩnh ngồi đó, không thèm nhìn bọn họ! Chính là ma nữ này đã mê hoặc Thánh tử đại nhân mạnh mẽ cao ngạo trong lòng bọn họ. Tóc đen mắt đen, nhuộm màu sa ngã. Bức họa thiếu nữ bị truy nã có mái tóc vàng, mắt màu xanh nhưng dù có thay đổi màu mắt và màu tóc thì vẫn chỉ cần nhìn một cái là nhận ra.
Tạp Đặc nắm chặt giáo dài trong tay, bước lên trước một bước, ngay lập tức có một bóng người lướt tới, chắn trước mặt hắn.
“Thánh tử đại nhân!!!” Trong lòng Tạp Đặc vừa giận vừa vội. Người chặn trước mắt hắn chính là Thánh tử Lãnh Lăng Vân mà trong lòng hắn tôn kính nhất!
Trên mặt Lãnh Lăng Vân không có biểu tình gì, đáy mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn người trước mắt, nhẹ nhàng nói một câu: “Ta đã nói ta không phải là Thánh tử đại nhân từ lâu rồi.”
“Thánh tử đại nhân thật muốn ngăn thần tiêu diệt ma nữ kia sao?” ánh mắt Tạp Đặc trầm xuống, trong lòng càng đau đớn hơn. Thánh tử đại nhân bị mê hoặc trở nên sa đọa đến nông nỗi này, muốn xung đột với cả bọn họ.
“Ừ.” Lãnh Lăng Vân hờ hững đáp trả, hơi dừng lại rồi nhẹ nhàng nói tiếp, “Nàng không phải là ma nữ.”
Sau khi Lãnh Lăng Vân dứt lời thì máu trong người chín Thánh kỵ sĩ đều đông lại. Mọi người trợn tròn mắt, rồi dần dần trong mắt vằn lên tia máu.
“Thánh tử đại nhân! Ngài cố ý muốn cản trở chúng thần sao?” lòng Tạp Đặc dường như rướm máu. Nếu có thể, hắn không muốn động thủ với Thánh tử đại nhân mà mình tôn kính nhất. Nam nhân tóc bạch kim mắt màu tím này từng là mục tiêu để bọn họ phấn đấu. Sự mạnh mẽ của hắn, sự tự đắc phi phàm của hắn, sự cao ngạo của hắn – tất cả đều khiến bọn họ phấn đấu để được như vậy.
“Thánh tử đại nhân, chẳng lẽ ngài đã quên mối thù của tiểu thư Huyên Huyên sao? Bây giờ ngài lại muốn bảo vệ hung thủ đã sát hại muội muội của người sao?” cây giáo dài của một Thánh kỵ sĩ sau lưng Tạp Đặc rung rung. Hắn không thể tiếp nhận nổi rằng Thánh tử đại nhân lại bị mê hoặc đến mức này, có thể vì bảo vệ kẻ thù của ngài ấy mà xung đột với bọn họ.
Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày, ánh mắt trầm xuống, một luồng khí thế khó tả đột nhiên bộc phát từ người hắn khiến nhóm người Tạp Đặc cảm thấy có một luồng áp lực vô hình đang bao vây họ.
“Ai nói cho các ngươi chuyện này?” mặt Lãnh Lăng Vân trầm như nước, giọng nói rét buốt như hàn băng ngàn năm.
Tạp Đặc hơi ngẩn ra, dừng lại một chút rồi gầm lên: “Chẳng lẽ không phải vì ma nữ này sao? Ả ta sát hại mẫu thân và thầy giáo vỡ lòng của mình một cách tàn nhẫn, còn làm tổn thương ông nội của mình. Tiểu thư Huyên Huyên cũng là do ả dùng thủ đoạn hiểm độc hại chết!”
“Thúi lắm.”
“Thúi lắm.”
Hai người cùng đồng thanh.
Một là Phong Dật Hiên, một là Lãnh Lăng Vân.
Hai người liếc đối phương bằng khóe mắt, không lên tiếng nữa.
Tạp Đặc và đám Thánh kỵ sĩ hoàn toàn sửng sốt. Thánh tử đại nhân tao nhã mà lại nói tục?! Người vĩnh viễn thánh khiết cao quý lãnh ngạo hoàn mỹ hôm nay lại nói tục.
Đáy mắt Thích Ngạo Sương lại thoáng qua tia âm lãnh. Thần điện Quang Minh thật không tệ, có thể hắt toàn bộ nước đục qua đây. Mình muốn xem xem còn gì để đổ tội nữa không. Thật ra Lãnh Huyên Huyên chết không phải là do Giáo Hoàng bày mưu đặt kế để đổ tội cho Thích Ngạo Sương, mà là do Liễu Tuyết Tình làm.
“Đội trưởng, nhiều lời vô ích. Xem ra chỉ có tiêu diệt ma nữ kia thì Thánh tử đại nhân của chúng ta mới có thể tỉnh táo lại.” một Thánh kỵ sĩ sau lưng Tạp Đặc lạnh giọng quát.
Không ai hiểu tâm tình lúc này của Tạp Đặc. Hắn vẫn đuổi theo mục tiêu bằng toàn bộ sức lực nhưng giờ lại thành ra như vậy. Còn nhớ năm đó, thiếu niên áo trắng cao ngạo nhẹ nhàng vung tay lên, liền cứu mình từ cõi chết trở về, không thèm liếc mình một cái, tựa như ngài chỉ đang cứu con mèo nhỏ ven đường. Cho tới bây giờ ngài cũng chưa từng nhìn thẳng vào mình. Hôm nay, cuối cùng ngài đã nhìn thẳng vào mình nhưng lại trong tình huống thế này.
“Ánh sáng che chở!” Tạp Đặc quát lạnh, giơ cao cây giáo dài trong tay. Một luồng ánh sáng trắng chói mắt chiếu xuống, bao phủ lấy hắn và các Thánh kỵ sĩ sau lưng. Đây là ma pháp giúp đỡ, thêm vào trên người có thể tăng cường sức khỏe cho con người.
Lãnh Lăng Vân khẽ híp mắt, sắp ra tay.
Ngay sau đó, trước mắt liền nhoáng một cái, một bóng dáng nho nhỏ đã chắn trước mặt hắn. Là Thích Ngạo Sương.
“Để muội.” Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nói.
Lãnh Lăng Vân muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc không thể thốt nên lời.
Thích Ngạo Sương nhìn các Thánh kỵ sĩ trước mắt một cách lạnh lùng, thầm bùi ngùi. Trong lòng những người này Lãnh Lăng Vân không đơn giản chỉ là một Thánh tử. Nàng hiểu ánh mắt của những người này khi nhìn Lãnh Lăng Vân. Đó là tôn kính, sùng bái, yêu quý... Nếu Lãnh Lăng Vân tự động thủ...
“Ma nữ, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!” Tạp Đặc nắm chặt cây giáo dài trong tay, thân thể hơn trầm xuống, quát khẽ một tiếng rồi phi thân lên.
“Dừng lại...” Thích Ngạo Sương vẫn không nhúc nhích, chỉ yếu ớt nói một câu mà như đã qua cả ngàn năm, thế sự xoay vần... Một luồng hơi thở thản nhiên tản ra, bao phủ lấy Thích Ngạo Sương trước mặt các Thánh kỵ sĩ.
Tạp Đặc giữ nguyên tư thế, cứ như thế mà đứng trong không trung không cách nào cử động được. Các Thánh kỵ sĩ sau lưng hắn cũng vậy.
“A? Có chuyện gì vậy?” Tập Thiểu Kỳ trừng to mắt nhìn tất cả các Thánh kỵ sĩ không thể nhúc nhích được. Ánh mắt bọn họ vô hồn, động tác cũng dừng lại toàn bộ.
Thích Ngạo Sương nhắm mắt lại, vươn hai tay lên, chỉ trong một cái nháy mắt, chín đóa hoa sen nhỏ màu vàng liền hiện ra, chậm rãi xoay tròn, bay đến trên trán từng Thánh kỵ sĩ một, rồi biến mất.
“Vậy là sao? Vậy là sao?” Tập Thiểu Kỳ kinh ngạc nhìn cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi trước mắt, hỏi rõ nguyên nhân.
“Đi thôi. Bọn họ sẽ sớm tỉnh lại.” Thích Ngạo Sương xoay người, không trả lời, đi tới vị trí vừa rồi của mình. Bạch Đế và Hắc Vũ nhảy lên vai của nàng.
“Không giết bọn họ à?” sắc mặt của Tập Thiểu Tư trầm xuống. Bọn họ luôn căm thù đến tận xương tủy với những người của thần điện Quang Minh. Cứ giết luôn cho sướng.
“Đúng đấy. Để ta đi làm thịt bọn họ.” Tập Thiểu Kỳ càng căm ghét người của thần điện Quang Minh hơn. Có điều, từ tối nay, hai huynh đệ bọn họ đã thay đổi thái độ với Lãnh Lăng Vân.
“Đừng.” Thích Ngạo Sương dắt lạc đà, đi về phía trước.
Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư nhìn các Thánh kỵ sĩ không thể phản kháng kia, tuy ngứa ngáy trong lòng, hận không thể đâm mấy cái lỗ trên ngực những người này. Nhưng bọn họ không dám làm trái lời của Thích Ngạo Sương. Hai người hiểu rất rõ tuy nàng chỉ nhàn nhạt nói ra một chữ đó nhưng điều nàng đã quyết định không ai có thể thay đổi. Có điều bọn họ không biết tại sao lại không giết những người ngoan cố đến mức khiến người khác ghê tởm kia.
Mọi người tiếp tục lên đường, từ từ đi về phía trước trong màn đêm.
“Cám ơn.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lãnh Lăng Vân truyền tới tai của Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương không quay lại, cũng không nói gì. Có đôi lúc không cần phải nói gì cả. Thích Ngạo Sương biết Lãnh Lăng Vân cũng không muốn động thủ với những người đó.
“Sương Sương, vừa rồi nàng dùng ma pháp gì vậy?” Phong Dật Hiên bên cạnh hỏi đầy nghi ngơ.
“Mộng Liên.” (hoa sen khiến người ta nằm mơ) Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nói.
“Hả?” Phong Dật Hiên chớp mắt, “Là sao?”
Thích Ngạo Sương vươn tay, vung nhẹ lên trong nháy mắt, trên tay nàng liền xuất hiện một đóa hoa sen màu vàng nho nhỏ, xung quanh nó là một luồng hơi thở nhàn nhạt màu đỏ.
“Có thể khiến cho người đó nhìn thấy thứ mà muội muốn cho họ thấy.” Thích Ngạo Sương thu tay về, hoa sen màu vàng biến mất.
“Chính là khiến ảo giác xuất hiện trong đầu người khác?” Phong Dật Hiên cau mày.
“Ừ.” Thích Ngạo Sương gật nhẹ đầu. Cũng gần đúng. Nhưng nàng để cho mấy Thánh kỵ sĩ kia thấy không phải cảnh giả mà là ký ức thật về trận chiến của mình! Dọc theo đường đi, Lãnh Lăng Vân vẫn im lặng cúi đầu khiến người khác không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Chín Thánh kỵ sĩ bị vây tại chỗ vẫn chưa tỉnh lại nhưng giờ phút này tâm trí bọn họ dường như sắp sụp đổ. Rất lâu sau bọn họ mới tỉnh lại. Tất cả mọi người đều ngã ngồi trên đất.
“Ảo giác! Tất cả chỉ là ảo giác! Đây là cảnh tượng trong mơ mà ma nữ kia tạo ra!” Tạp Đặc ngã trên đất, lẩm bẩm, ánh mắt rã rời. Nhất định những cảnh tượng vừa rồi trong đầu hắn là do ma nữ kia tạo ra.
“Đội trưởng!” những Thánh kỵ sĩ sau lưng gọi Tạp Đặc một cách khó khăn.
Tạp Đặc ngỡ ngàng quay đầu, đối diện với hắn là những đồng đội mà hắn tín nhiệm nhất. Nhìn vào đôi mắt của họ, hắn thấy mình đang mờ mịt.
“Là ảo giác...” Tạp Đặc khó khăn nói thì phát hiện lần đầu tiên tự thuyết phục mình lại khó như thế.
Trước mặt người đời, đối đầu với thần điện Quang Minh, không tiếc bất cứ giá nào để cứu mẫu thân của mình. Sau đó, giết chết mẫu thân mình một cách tàn nhẫn. Nguyên nhân là muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với thần điện Quang Minh.
Chuyện này có thể xảy ra sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.