Quyển 4 - Chương 17: Các ngươi mới là kẻ vong ân phụ nghĩa
Vô Tình Bảo Bảo
09/08/2014
Ánh mắt của Mạt Lý Na tự nhiên cũng rơi vào trên người của Tháp Lệ Na, bởi vì, Tháp Lệ Na đang nhìn Thích Ngạo Sương.
"Sư đệ. . . . . ." Tháp Lệ Na nhẹ nhàng mở miệng, có chút giật mình khi nhìn thấy hắn ở chỗ này.
"Sư tỷ." Thích Ngạo Sương lễ phép gật đầu một cái coi như là chào hỏi. Nói thế nào Tháp Lệ Na cũng đối với mình tỏ vẻ quan tâm lúc ở phòng ăn, Thích Ngạo Sương đối với nàng vẫn còn có chút hảo cảm.
"Thích Ngạo Sương, chúng ta lúc nào thì lên đường?" Mạt Lý Na nhìn ánh mắt của Tháp Lệ Na, đáy mắt chợt lộ ra một tia giảo hoạt không dễ dàng phát giác, không biến sắc nhích gần lại Thích Ngạo Sương.
"Một lát nữa." Thích Ngạo Sương phun ra hai chữ.
ánh mắt của Tháp Lệ Na rơi xuống trên người của Mạt Lý Na, đáy mắt thoáng qua tâm tình phức tạp. Nữ tử này, là ai? Cùng Thích Ngạo Sương có quan hệ như thế nào? Tại sao phải chung một chỗ? Thoạt nhìn hình như quan hệ của họ rất thân thiết.
"Sư đệ, ngươi. . . . . ." Tháp Lệ Na mở miệng, nhưng không biết nói cái gì cho phải.
" Tháp Lệ Na, vị này là sư đệ của ngươi sao? Có muốn đi cùng chúng ta hay không, chúng ta cũng có thể chăm sóc hắn một chút." Nam tử ở bên cạnh Tháp Lệ Na nhỏ giọng mở miệng.
Tháp Lệ Na trong nội tâm rất vui vẻ, hai nam tử này thực lực cường đại là sư huynh ở cùng môn phái với Vưu Lệ Á, nể mặt Vưu Lệ Á mới cho mình đi cùng. Nếu như có thể mang Thích Ngạo Sương cùng đi thì thật là tốt.
Còn không đợi Tháp Lệ Na nói chuyện, Thích Ngạo Sương đã nhàn nhạt lên tiếng: "Cám ơn vị tiền bối tốt tính này, không cần."
Sắc mặt Nam tử kia khẽ hơi biến đổi , đáy mắt thoáng qua vẻ tức giận. Ý tứ rất rõ ràng, là đang nói Thích Ngạo Sương không biết điều.
Tháp Lệ Na khẽ há mồm, nhưng không biết nói cái gì cho phải. Nam nhân đều có lòng tự ái, chẳng lẽ hành động mới vừa rồi của nam tử này chọc vào lòng tự ái của Thích Ngạo Sương? trong lòng Tháp Lệ Na có chút hối hận.
"Như vậy nếu, vậy các ngươi mình cẩn thận một chút đi, chúng ta đi trước." Vưu Lệ Á lúc này mở miệng nói.
"Sư đệ, ngươi, phải cẩn thận." Tháp Lệ Na quay đầu nói một câu như vậy. Nàng thật ra muốn nói Thích Ngạo Sương nếu như thực lực không đủ thì không cần phải đi lên thêm nữa. Nàng không muốn Thích Ngạo Sương gặp chuyện không may, nhưng vừa ngại tại đây có nhiều người như vậy không tiện nói ra.
Thích Ngạo Sương gật đầu một cái, không nói gì thêm.
Đoàn người Tháp Lệ Na cứ như vậy rời đi, mà Tháp Lệ Na trước khi đi vẫn còn quay đầu lại nhìn Thích Ngạo Sương, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Mạt Lý Na ở bên cạnh co quắp khóe miệng, trong lòng đau khổ, không phải chứ, cái tên đầu gỗ mục này, là kẻ không hiểu được thương hương tiếc ngọc, lại có người để ý hắn?
Đợi đoàn người Tháp Lệ Na đi xa, Mạt Lý Na lúc này mới ngồi chồm hổm xuống đất, nhìn Thích Ngạo Sương ngồi ở một bên, chế nhạo mà hỏi: "Này, Thích Ngạo Sương, cô gái kia là ai? Sư tỷ của ngươi? Ta cảm thấy ánh mắt nàng nhìn ngươi không giống nha.
Thích Ngạo Sương không để ý đến, bắt đầu tìm kiếm đồ trong nhẫn không gian.
"Này, cái nữ nhân đó có phải thích ngươi hay không?" Mạt Lý Na nhất quyết không tha hỏi.
"Nàng đối với tất cả Sư đệ sư muội nào cũng giống nhau”.Thích Ngạo Sương rốt cuộc lạnh lùng nói một câu.Theo Thích Ngạo Sương thì sự thật chính là như vậy. Tháp Lệ Na là một sư tỷ mà đối với tất cả mọi người nàng đều rất săn sóc, là một cô gái thiện lương.
Mạt Lý Na mắt trợn trắng, thật sự là như vậy sao? Đầu gỗ này cũng quá trì độn rồi? Cô gái kia nhìn hắn bằng ánh mắt khồng giống sử tỷ nhìn sư đệ nha. Hắc hắc, như vậy cũng tốt. Đối với mình vô cùng có lợi.
"Đúng rồi, Trường Không đâu?" Mạt Lý Na nghi ngờ hỏi.
"Hắn quá mệt mỏi, đang nghỉ ngơi." Thích Ngạo Sương tùy ý qua loa nói.
"Ah, nghỉ ngơi ở nơi nào? Chẳng lẽ ngươi có trang bị túi linh thú?" Mạt Lý Na nháy mắt nghi ngờ hỏi. Trong nhẫn không gian không có không khí, sinh vật không có cách nào sống bên trong đó cả. Như vậy Thích Ngạo Sương nhất định là có túi linh thú. Vật kia thật ra cũng không được coi là trân quý lắm.
Thích Ngạo Sương không trả lời, Thân phận chân chính của phong chi nguyên, nàng sẽ không nói cho bất kì kẻ nào biết. Mạt Lý Na thấy Thích Ngạo Sương không trả lời, chỉ coi là hắn chấp nhận.
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Mạt Lý Na Thích Ngạo Sương lấy công cụ nướng thịt cùng gia vị, đốt lửa bắt đầu nướng thịt nướng. Thịt nướng bốc lên mùi thơm, mỡ chảy ra nhỏ giọt trên đống lửa, một loạt mùi thơm truyền đến trong lỗ mũi Mạt Lý Na. Mạt Lý Na nhìn thịt nướng dần dần trở nên vàng óng mê người, nuốt nước miếng một cái nói: "Ngươi, ngươi còn có thể nướng thịt nướng?"
Thích Ngạo Sương không nói gì, ánh mắt nhìn thịt nướng có chút lơ đãng. Nàng nghĩ đến các bằng hữu của nàng, nhớ lại hôm đó ở Phong Đảo liên hoan. Giống như mới hôm qua, bọn họ còn ở đây. Nhưng là, hiện tại, tất cả mọi người không có ở bên cạnh mình. Lúc nào thì mới có thể cùng bọn họ gặp lại, ngày đó sẽ đến sao? Nhất định sẽ có.
( Vâng chính là ngày Đại hỉ của tiểu Sương đấy ạ)
Thích Ngạo Sương nướng xong rồi thịt, thuận tay cắt cho Mạt Lý Na một nửa.
"Cho ta, cho ta?" Mạt Lý Na có chút kinh ngạc, nhìn thịt nướng, rồi chỉ chỉ chính mình, hồ nghi hỏi. Cái đầu gỗ lãnh khốc này chủ động cho mình?
"Không cần thì thôi." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt bỏ lại một câu, chuẩn bị thu hồi miếng thịt.
"Ai nói ta không muốn?" Mạt Lý Na vừa thấy vội vàng đưa tay ra giành, cướp được thịt nướng lại vội vàng chuyền qua tay trái, trong miệng kêu lên, "Thật là nóng, thật là nóng a ~~~"
Thích Ngạo Sương yên lặng ăn thức ăn, không để ý Mạt Lý Na nữa.
Mạt Lý Na vừa ăn thịt nướng, một bên nghiêng mắt nhìn Thích Ngạo Sương. Trong lòng than thở thịt nướng đúng là mỹ vị, càng thêm nghi ngờ thân phận của Thích Ngạo Sương. Người này mặc dù rất lãnh khốc, thật ra thì, tâm địa không giống như vậy nha, hơn nữa còn biết làm món thịt nướng ngon như vậy. Nếu như làm bạn trai của mình thì thật sự là không tồi. Phi phi phi! Mình ở nghĩ cái gì vậy? Đây không phải là kế hoạch ban đầu của mình. Mục tiêu của mình là bắt được lòng của hắn, sau đó giày vò rồi giết hắn.
Nghỉ ngơi sau đó hai người lần nữa lên đường, xuyên qua rừng cây nhỏ, quả nhiên thuận lợi đi tới Tầng thứ tư. Tầng thứ tư lại là một hồ nước khổng lồ. Hồ nước trong veo không thấy đáy, phía dưới Thủy Thảo, rồi cả cá dưới hồ cũng thấy rất rõ ràng. Nhưng nước trong suốt như vậy có chút quỷ dị. Không hề gợn sóng. Đáy hồ cũng phẳng lặng không hề có chút dòng chảy nào.
"Chỉ cần thông qua cái hồ này đây thì có thể thuận lợi đi tới vòng tiếp theo. Chỉ là, cái hồ này, không phải đơn giản như vậy. Hồ này chỉ chứa được sức nặng rất nhỏ, không thể bay cũng không thể đóng thuyền, người càng không cách nào đi qua." Mạt Lý Na nói xong, từ bên cạnh lấy cái cọc gỗ ném xuống dưới, cọc gỗ ngay lập tức chìm xuống.
"Thấy được chưa? Cọc gỗ nhẹ vậy mà cũng không thể nổi lên trên. Chỉ là. . . . . ." Mạt Lý Na vừa nói vừa nhặt lên một mảnh lá cây ném xuống , lá cây lơ lửng ở trên mặt nước."Chỉ có thể chịu đựng sức nặng như vậy thôi, lớn hơn nữa thì không được." Mạt Lý Na giải thích.
Thích Ngạo Sương nhìn lá cây trên mặt hồ, không nói gì.
Mạt Lý Na khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt, trong lòng thầm dễ chịu. Tiểu tử chết toi, xem ngươi lần này có cần nhờ giúp đỡ ta không? Không có ta ngươi sẽ không có biện pháp xuyên qua cái hồ này. Xem ngươi làm thế nào!
Mạt Lý Na âm thầm hả hê , ở đó híp mắt chờ đợi Thích Ngạo Sương mở miệng hỏi nàng, sau đó sẽ châm chọc hắn một phen rồi mới dẫn hắn qua. Nhưng sau một khắc Mạt Lý Na trợn to hai mắt.
Chỉ thấy Thích Ngạo Sương hai chân nhẹ nhàng, bồng bềnh đi trước, nhẹ nhàng đứng ở trên mảnh lá cây mảnh khảnh đó. Vậy mà này mảnh lá cây lại hoàn toàn không có ảnh hưởng gì, vẫn như cũ trôi lơ lửng ở trên mặt nước. Sau một khắc, trận gió nhẹ thổi qua, lá cây chậm rãi di động, mang theo Thích Ngạo Sương đi về phía trước.
Mạt Lý Na trợn to hai mắt, nhìn Thích Ngạo Sương cứ như vậy trôi đi, hồi lâu nói không ra lời. Đây là làm sao làm được? Tại sao người này giống như không có sức nặng vậy, cư nhiên có thể đứng ở trên lá cây, sau đó gió thổi đi? !
Bóng dáng của Thích Ngạo Sương càng ngày càng xa, Mạt Lý Na lúc này mới phục hồi tinh thần lại, giận dữ hừ lạnh một tiếng. Sau đó ngồi chồm hổm xuống đem bàn tay đẩy nước dưới mặt hồ, trong miệng nói lẩm bẩm. Rất nhanh, trước mắt nàng mặt nước liền nổi lên một con vật kì quái. Một con Rùa khổng lồ nhanh chóng xuất hiện. Mạt Lý Na không chút khách khí, trực tiếp nhảy lên lưng con rùa đuổi theo Thích Ngạo Sương.
Khi Mạt Lý Na đuổi theo kịp Thích Ngạo Sương, giương nanh múa vuốt hỏi: "Này, Thích Ngạo Sương, ngươi là làm sao làm được? Làm sao ngươi có thể đứng ở trên lá cây này?"
Thích Ngạo Sương trầm mặc, không trả lời, ánh mắt lại lạc ở đoàn người trước mặt.
"Này, Thích Ngạo Sương, ta đang hỏi ngươi nha, ngươi làm sao làm được? Chẳng lẽ ngươi không phải là người, chẳng lẽ ngươi là quỷ sao?" Mạt Lý Na trong nội tâm hồi hộp, lại lập tức bĩu môi, cười thầm mình tại sao nói ra những lời không có đạo lý như vậy.
Thích Ngạo Sương đã nhìn thấy bọn người Tháp Lệ Na, hình như tình trạng của bọn họ không quá tốt thì phải. Bởi vì sắc mặt bọn họ có chút nóng nảy. Bốn người bọn họ cũng đứng trên một vòng tròn màu xanh nhạt, vong tròn kia nhẹ nhàng lơ lửng trôi trên mặt nước. Hiển nhiên đó là bảo vật của một trong số bọn họ. Nhưng giờ phút này cái bảo vật kia không có trôi đi một chút nào, nó đang đứng nguyên tại chỗ.
"Giúp đỡ ta, ta nợ ngươi một cái ân tình." Thích Ngạo Sương chợt trầm giọng mở miệng.
"Cái gì?" Mạt Lý Na sợ mình nghe lầm, cái tên lãnh khốc này muốn ta giúp hắn? không phải chứ?
Thích Ngạo Sương trầm mặc, không có lặp lại lời nói vừa rồi. Sắc mặt vẫn như cũ lạnh nhạt một mảnh.
Mạt Lý Na bĩu môi, bất mãn nói: " giúp giúp giúp, ngươi nói đi, giúp ngươi gấp cái gì?" Nhưng trong lòng thì thầm dễ chịu, tiểu tử thúi, ngươi cũng có hôm nay! Ngươi cũng có lúc cầu xin ta. Ha ha ha ~~~ ta giúp ngươi về sau lấy đó chế nhạo ngươi.
"Đem mấy người kia sang bờ bên kia." Thích Ngạo Sương chỉ chỉ đoàn người Tháp Lệ Na mà nói.
Mạt Lý Na theo phương hướng ngón tay Thích Ngạo Sương chỉ, thấy được đoàn người Tháp Lệ Na bị vây tại chỗ, nàng ta có chút tức giận. Cái tên khốn kiếp này, thì ra là muốn mình giúp người khác? ! Còn tưởng rằng hắn muốn cầu cạnh mình, không ngờ là vì giúp người khác, vẫn là vì cái nữ nhân kia.
"Ngươi sao phải giúp bọn hắn? Ta tại sao phải nghe lời ngươi? Ta tại sao phải giúp bọn họ?" Mạt Lý Na trong lòng tức giận, vô cùng khó chịu. Bởi vì trong lòng có tính toán nên không có bốc hỏa tại chỗ mà thôi. Vốn là muốn thấy dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của Thích Ngạo Sương, không ngờ thì ra là như vậy.
"Giúp? Hay là không giúp?" Thích Ngạo Sương không có lời thừa thải, không mặn không lạt chỉ hỏi ra khỏi một câu nói như vậy.
“ Giúp, giúp! Nhưng nhớ, ngươi nợ ta một cái nhân tình." Mạt Lý Na trong lòng thầm hận, kêu con rùa khổng lồ đi lên phía trước.
"Đã biết." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt khạc ra hai chữ, thân hình lại nhanh hơn, vượt qua Mạt Lý Na. Nhẹ nhàng bỏ lại câu, "Ta ở trên bờ chờ ngươi."
"Tốt." Mạt Lý Na nghe được Thích Ngạo Sương câu nói sau cùng, trong lòng cuối cùng thư thái một chút.
Thích Ngạo Sương cứ như vậy bồng bềnh lướt qua đoàn người Tháp Lệ Na, không có nhìn bọn hắn một cái, trực tiếp đi về phía trước.
"Sư đệ? !" Tháp Lệ Na thấy được Thích Ngạo Sương, kinh ngạc nhỏ giọng hô ra tiếng. Những người khác cũng đều kinh ngạc nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương cứ như vậy nhẹ nhàng trôi lơ lửng ở trên mặt nước. Đây là ma pháp gì?
"Sư đệ ngươi? Cũng không có nhìn ngươi một cái! Thua thiệt cho ngươi vẫn luôn lo lắng cho hắn." Vưu Lệ Á nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, sắc mặt trầm xuống, bất mãn hừ lạnh. Chỉ là, người này làm thế nào trôi lơ lửng được trên mặt nước vậy?
"Người như vậy, quả thật không đáng giá cho ngươi lo lắng." Ở bên cạnh Vưu Lệ Á, nam tử kia cũng mở miệng chê bai Thích Ngạo Sương."Trong lòng ngươi nhớ hắn, nhưng hắn hoàn toàn không đem ngươi để trong mắt." Giọng điệu khinh thường mơ hồ còn mang theo tia ghen tỵ, bởi vì hắn cũng không cách nào làm được như Thích Ngạo Sương trôi lơ lửng ở trên mặt nước như vậy, đi về phía trước đơn giản thế. Khó trách mới vừa rồi cái tiểu tử tóc đỏ cự tuyệt đi cùng bọn họ, xem ra cũng có chút thực lực.
"Hắn căn bản là không muốn giúp ngươi, hừ!" Vưu Lệ Á nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương càng ngày càng xa, trong lòng càng thêm hận, thời điểm hắn thua thiệt tại phòng ăn hắn còn rất thân thiết với Tháp Lệ Na, vậy mà giờ… cái đồ vong ân bộ nghĩa, khốn khiếp! Nghĩ tới đây trong lòng Vưu Lệ Á lại càng tức hơn, "Sư huynh, cái bảo vật này có chuyện gì vậy? mau bổ sung ma lực cho nó đi”.
" bổ sung,bổ sung, ta đã rất nhanh rồi mà." Nam tử khác đầu đầy mồ hôi nói, nhưng mà lời của hắn một chút tác dụng an ủi cũng không có. Hắn cũng không ngờ xuất hiện cái tình huống như vậy, làm cho hắn bất ngờ. Lần này thảm, có lẽ phải ở lại chỗ này vài ngày rồi.
Tháp Lệ Na nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, sắc mặt phức tạp. Hắn, thật không có nhìn mình một lần, cứ như vậy rời đi sao? Hắn, sẽ là người như vậy sao? Nhưng lòng của Tháp Lệ Na nguyện ý tin tưởng Thích Ngạo Sương không phải là người như vậy.
"Này, các ngươi, gặp khó khăn hả?" Chợt, một giọng nữ đã từng nghe qua lên tiếng.
"Ngươi?" đoàn người Tháp Lệ Na nghi ngờ quay đầu lại, đằng sau có một nữ nhân ngồi trên lưng con rùa khổng lồ đang trừng to mắt nhìn bọn họ. Mọi người thấy một màn này có chút kinh ngạc, nữ tử này có phương thức có thể vượt qua được cái hồ. Thật là kỳ lạ! Chỉ là, Học Viện Ngôi Sao dị nhân kiểu gì chẳng có, nàng ta cũng chỉ là một trong số đó thôi. Mọi người hơi kinh ngạc liền sau khôi phục thái độ bình thường.
"Đúng vậy a. Chúng ta gặp được chút ít phiền toái." Sư huynh của Vưu Lệ Á có chút xấu hổ mở miệng. Hắn hiểu được, bảo vật phải cần nhiều ngày mới tu sửa được. Có lẽ phải ở trên mặt nước này giằng co thêm vài ngày nữa.
Tháp Lệ Na tự nhiên cũng nhận ra nữ tử này, là cô gái ở cùng với Thích Ngạo Sương. Có chút kì quái là bọn họ vì sao lại chia ra hành động, nhưng nàng không hỏi.
"Cần giúp một tay sao? Ta mang bọn ngươi lên bờ, cứ chờ đợi ở đây cũng không phải là biện pháp." Mạt Lý Na cũng không có kiêu ngạo, ngược lại giọng điệu rất ôn hòa. Nàng biết, nếu như quá mức cao ngạo, những người này nhất thời giận dỗi không lên đây, vậy thì không có biện pháp mang bọn họ đi, sẽ không có biện pháp khiến cái kẻ đầu gỗ mục kia thiếu nợ ân tình của mình rồi.
"Như vậy thật là cảm tạ” Sư huynh của Vưu Lệ Á lên tiếng nói cám ơn .
"Chuyện nhỏ, tất cả mọi người lên đây đi." Mạt Lý Na mỉm cười khiến con rùa khổng lồ tiến đến, tất cả mọi người cùng trèo lên. Sư huynh của Vưu Lệ Á thu hồi bảo vật, Mạt Lý Na ra lệnh cho con rùa khổng lồ tiến lên phía trước.
"Thật là cám ơn ngươi." Vưu Lệ Á lên tiếng nói cám ơn .
"Không có gì" Mạt Lý Na ngoài mặt khách khí đáp trả, nhưng trong lòng ở đau khổ, ai nguyện ý làm gà mẹ cứu các ngươi nha, không phải tại cái kẻ đầu gỗ mục, ta mới không làm loại chuyện chẳng có gì tốt đẹp lại phí sức lực này.
Nét mặt Tháp Lệ Na có chút phức tạp, không biết đang nghĩ cái gì.
" Tháp Lệ Na, ngươi nhìn một chút đi, lòng dạ người ta như vậy so với sư đệ ngươi thì sao. Hừ! Vong ân phụ nghĩa!" Vưu Lệ Á hừ lạnh phát tiết bất mãn trong lòng, "Ngươi suy nghĩ một chút đi, thời điểm tại phòng ăn ngươi không suy nghĩ tới an nguy của mình cứu hắn, mới vừa rồi cũng lo lắng cho hắn như vậy, ngươi xem hắn lúc nãy đi qua đây, mắt cũng không liếc ngươi một cái, hắn đáng giá để cho ngươi lo lắng sao?
Tháp Lệ Na không nói gì, ánh mắt có chút tối đi.
Mạt Lý Na nghe lời này, nhưng trong lòng không khỏi một hồi khó chịu. Ra lệnh cho con rùa tăng tốc, mọi người ai cũng hết hồn. Đã đứng vững rồi mà trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.
"Ngượng ngùng, mọi người đứng vững a." Mạt Lý Na làm bộ như không có việc gì dặn dò mọi người.
Mọi người gật đầu đồng ý .
"Được rồi, Vưu Lệ Á , đừng nói nữa ahhh...Tháp Lệ Na trong lòng cũng không chịu nổi mà." Một người trong đó nam tử mở miệng an ủi.
Vưu Lệ Á hừ lạnh một tiếng, vẫn như cũ trầm mặt, không nói.
Mạt Lý Na lại càng nghe càng tức, loại người này rất đáng ghét. So với cái tên đầu gỗ kia thì bọn họ càng làm cho nàng chán ghét hơn! Hừ, chờ lên bờ ta làm thế nào trừng trị bọn khốn kiếp các ngươi, đồ vong ân phụ nghĩa.
Lên bờ, Vưu Lệ Á dĩ nhiên là đối với Mạt Lý Na vô cùng cảm kích. Mạt Lý Na lúc này lại xụ mặt xuống: "Tạ lầm người rồi, các ngươi thật sự cho rằng ta ăn no không có việc gì làm liền ra tay cứu các ngươi sao?
"Có ý tứ gì?" đoàn người Vưu Lệ Á ngạc nhiên, không hiểu cô gái trước mắt thế nào lại trở mặt nhanh như vậy.
"Ta mới không có rãnh rỗi giúp mấy kẻ vô dụng như các người, chỉ là một cái hồ liền không thể vượt qua được. Thật vô dụng. Nếu không phải là Thích Ngạo Sương kêu ta giúp các ngươi, các ngươi cho là ta sẽ đến giúp các ngươi sao? Vong ân phụ nghĩa, cũng không biết là người nào vong ân phụ nghĩa, thật không biết điều!" Mạt Lý Na chanh chua nói, nàng nhìn sắc mặt của mọi người đặc sắc biến hóa, trong lòng thoải mái tới cực điểm, dù sao hiện tại cũng dẫn bọn hắn lên bờ, đương nhiên là hắn phải nợ ân tình mình, mình phải nắm chặt cơ hội hung hăng bắt nạt hắn.
Đoàn người Vưu Lệ Á sắc mặt có thể nói cực kỳ đặc sắc, đổi tới đổi lui, màu gan heo, cuối cùng chợt đỏ bừng, lại một câu cũng nói không nên lời. Tháp Lệ Na trong lòng càng thêm phức tạp, có kinh ngạc, cảm kích, cảm động, xấu hổ, hối hận. . . . . .
"Ha ha, tên đầu gỗ mục, lần này rốt cuộc thiếu ta một cái nhân tình, xem ta hành hạ hắn như thế nào!" Lúc gần đi, Mạt Lý Na ác ngoan ngoan cười lớn rời đi. Lưu lại đoàn người Vưu Lệ Á sắc mặt phức tạp đợi tại tại chỗ.
Vưu Lệ Á tức giận nhìn bóng dáng của Mạt Lý Na đi xa, lại nửa ngày nghẹn không ra một câu. “Cái cô gái ghê tởm này, thì ra mọi chuyện là vậy!” Tháp Lệ Na nghe câu nói cuối cùng của Mạt Lý Na, trong lòng lo lắng không dứt. Càng thêm có chút hối hận tại sao lại dễ dàng nhận sự giúp đỡ của người ta, giờ chẳng phải nàng ta sẽ làm khó dễ Thích Ngạo Sương sao? Phải làm sao đây?
Mạt Lý Na đi phía trước đuổi theo thấy Thích Ngạo Sương đang đứng ở phía trước chờ nàng, trong lòng dâng lên một cỗ vui mừng.
"Thích Ngạo Sương, đi thôi." Mạt Lý Na vui mừng nói.
Thích Ngạo Sương liếc mắt thấy Mạt Lý Na có chút khác thường, cũng không có lên tiếng hỏi thăm, chỉ là nhàn nhạt gật đầu một cái: "Đi thôi." Dứt lời liền đi về phía trước.
Mạt Lý Na cười híp mắt đi theo phía sau, tâm tình thật tốt.
Dần dần càng đi, người tham gia càng ít. Có người không cách nào nữa đi tới, không muốn mất tính mạng, dứt khoát bỏ qua, dùng quyển trục truyền tống duy nhất Học Viện cho, bỏ về. Tự nhiên sẽ có Lão sư để phán đoán cấp bậc của bọn họ.
Tầng thứ năm, Thich Ngạo Sương dễ dàng thông qua, Mạt Lý Na đã không cảm thấy ngạc nhiên. Nàng hiểu được, cái thiếu niên tóc đỏ này chỉ có thể hơn học viên thực lực sáu sao chứ không có chuyện kém.
Tầng thứ sáu bắt đầu cso chút khó khăn, tầng thứ sáu là một mảnh bình nguyên, nhưng trên bình nguyên này có một loại gió gọi là Long Quyển Phong, thổi không ngừng nghỉ. Phải bình an vô sự xuyên qua nơi này mới được xem là thông qua tầng thứ sáu. Rất nhiều người bị Long Quyển Phong chơi đùa chỉ còn lại nửa cái mạng, vì vậy buông tha việc tiến lên. Chỉ lấy được chứng chỉ thực lực sáu sao.
Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn cỗ Long Quyển Phong kì quái này, Long Quyển Phong gầm thét, lực lượng cuồng bạo hình như muốn xét nát người ta. Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy được một màn rất 囧 . Long Quyển Phong cuốn lên bầu trời, có vô số mảnh vụn, còn có chút vật phẩm tùy thân riêng tư bay lên cao. Rõ ràng là y phục của đám người tiến vào đây .
Đối với người khác, Long Quyển Phong là một nơi khó vượt qua nhưng đối với Thích Ngạo Sương thì khác. Tất cả loại gió , đều là bằng hữu Thích Ngạo Sương . . . . . . ( đây là bạn của Phong Giật Hiên nên có thể coi là nhà họ nội nha)
Thích Ngạo Sương mặt bình thản tiến vào Long Quyển Phong, Mạt Lý Na vội vàng đi theo phía sau. Quả nhiên, Thích Ngạo Sương thần kì đến mức, Long Quyển Phong không nữa cuồng bạo, mà là êm ái vòng qua Thích Ngạo Sương, hoặc là ở bên cạnh Thích Ngạo Sương dịu dàng lẩn quẩn. Mạt Lý Na trợn mắt hốc mồm, đây là lần đầu tiên thấy gió lại có thể biết thân cận một người. Coi như người này thể chất là Phong Thuộc Tính, chính là dùng Phong Hệ Ma Pháp, cũng không khoa trương vậy chứ. Người này, rốt cuộc là ai? Nhờ phúc của Thích Ngạo Sương, Mạt Lý Na theo sát bên người Thích Ngạo Sương, tay kéo vạt áo Thích Ngạo Sương , cứ như vậy thông qua.
"Oa ~, ta chính là lần đầu tiên nhẹ nhàng mà thông qua như vậy đấy." Mạt Lý Na vỗ vỗ lồng ngực của mình, le lưỡi một cái dí dỏm nói. Long Quyển Phong rất quái lạ , thực lực càng mạnh thì phải chịu sát thương càng lớn, thực lực yếu chịu sát thương nhỏ, nhưng sẽ rất dễ dàng bị thổi bay lên trời. Thế nào cũng không tốt." Mạt Lý Na giải thích.
Thích Ngạo Sương nhìn một chút Long Quyển Phong, như có điều suy nghĩ. Long Quyển Phong quả thật rất kỳ quái. Kéo dài không ngớt, gặp mạnh là mạnh, gặp yếu là yếu.
Tầng thứ bảy tương đối hung hiểm, quả nhiên cùng tầng thứ sáu là hai cấp bậc rõ rệt, người thông qua dĩ nhiên là ít hơn rồi. Đây là một vùng đất thần kì. Bầu trời không ngừng rơi xuống băng nhũ, gió lạnh gào thét, băng hàn thấu xương. Nhưng là mặt đất lại nóng bức vô cùng, nhiệt độ cao khác thường, từ trên mặt đất không ngừng phun ra ngọn lửa, không chú ý sẽ bị nướng chín. Một nửa nóng bức, một nửa rét lạnh, chân chính là Thiên Băng Địa Hỏa
Con người một khi đạp lên, sợ rằng cả giầy cũng lập tức bị nướng cháy. Còn phòng bị trên mặt đất, thì bầu trời đã rơi xuống băng nhũ.
"Thấy được chưa? Bắt đầu tầng thứ bảy, liền hoàn toàn khác nhau, ta chưa đi qua đây, thực sự quá nguy hiểm. Nơi này quá nguy hiểm. Có người nổi bật trong môn phái thì có sư phụ cho bọn hắn bảo vật, bọn họ có thể mượn bảo vật thông qua nơi này. Rất ít người có thể tự có bản lĩnh thông qua được tầng này. Tầng thứ tám thì càng khó khăn, Tầng thứ chín còn chưa có người nhìn thấy nữa." Mạt Lý Na đứng tại chỗ, mắt vẫn lo lắng, nhìn đông nhìn tây.
Thích Ngạo Sương trầm mặc nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mắt, bầu trời Băng Trụ không ngừng rơi xuống, mãnh liệt cắm vào mặt đất, ngay sau đó phát ra tiếng xì xì, lập tức bị bốc hơi. Mà trên đất không ngừng toát ra ngọn lửa, nhiệt độ ngọn lửa hình như có thể đốt cháy tất cả, làm cho lòng người sợ hãi. Càng làm cho người ta nhức đầu ấy là ngọn lửa kia thoát ra vô cùng không quy luật, căn bản là không có cách nào dự liệu ngọn lửa sẽ lại nổi lên chỗ nào.
"Ta không cùng ngươi đi tiếp nữa, ngươi cẩn thận." Mạt Lý Na dặn dò, chợt cau mày nhớ ra cái gì đó. Nhỏ giọng nói, "Đúng rồi, Tầng thứ tám nghe nói là một đầm lầy đáng sợ , ao đầm nổi lên rất nhiều khối nham thạch, chỉ có đạp khối nham thạch mới có thể thông qua. Nhưng là không phải khối nham thạch nào cũng có thể chịu đựng được người đứng ở phía trên . Ngươi phải cẩn thận, không cần té xuống rồi, té xuống liền vạn kiếp bất phục rồi, khẳng định mất mạng. Ta là nghe người ta nói , ngươi phải cẩn thận, không cần chết nha, ngươi phải nhớ ngươi còn thiếu ta một ân tình chưa trả đấy."
Mạt Lý Na hiểu, theo tu vi của mình, không cách nào đi tiếp. Không thể làm cho Thích Ngạo Sương vì mình mà chịu phiền toái được, như vậy có lẽ sẽ khiến hai người cũng lâm vào nguy hiểm.
Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn Mạt Lý Na, gật đầu một cái: "Cám ơn, ta sẽ cẩn thận. Cũng sẽ còn sống trở về trả nhân tình của ngươi ."
"Hừ! Ngươi biết là tốt rồi." Mạt Lý Na quệt mồm hừ lạnh một tiếng, sau đó móc ra quyển trục Truyền Tống học viện cho xét nát, chờ đợi bị truyền tống đi ra ngoài.
"Không được liền rút lui, không cần uổng mất tánh mạng, nhớ a." Bóng dáng của Mạt Lý Na từ từ biến mất, cuối cùng còn không ngừng dặn dò . Mà Mạt Lý Na không phát hiện thái độ mình đang thay đổi. Từ lúc mới bắt đầu chỉ muốn bắt hắn làm tù binh, vậy mà từ lúc nào nàng bắt đầu thật lòng quan tâm hăn?
Thích Ngạo Sương nhìn cảnh tưởng trước mắt, không do dự bước vào địa phương tựa như Tu La Địa Ngục
"Sư đệ. . . . . ." Tháp Lệ Na nhẹ nhàng mở miệng, có chút giật mình khi nhìn thấy hắn ở chỗ này.
"Sư tỷ." Thích Ngạo Sương lễ phép gật đầu một cái coi như là chào hỏi. Nói thế nào Tháp Lệ Na cũng đối với mình tỏ vẻ quan tâm lúc ở phòng ăn, Thích Ngạo Sương đối với nàng vẫn còn có chút hảo cảm.
"Thích Ngạo Sương, chúng ta lúc nào thì lên đường?" Mạt Lý Na nhìn ánh mắt của Tháp Lệ Na, đáy mắt chợt lộ ra một tia giảo hoạt không dễ dàng phát giác, không biến sắc nhích gần lại Thích Ngạo Sương.
"Một lát nữa." Thích Ngạo Sương phun ra hai chữ.
ánh mắt của Tháp Lệ Na rơi xuống trên người của Mạt Lý Na, đáy mắt thoáng qua tâm tình phức tạp. Nữ tử này, là ai? Cùng Thích Ngạo Sương có quan hệ như thế nào? Tại sao phải chung một chỗ? Thoạt nhìn hình như quan hệ của họ rất thân thiết.
"Sư đệ, ngươi. . . . . ." Tháp Lệ Na mở miệng, nhưng không biết nói cái gì cho phải.
" Tháp Lệ Na, vị này là sư đệ của ngươi sao? Có muốn đi cùng chúng ta hay không, chúng ta cũng có thể chăm sóc hắn một chút." Nam tử ở bên cạnh Tháp Lệ Na nhỏ giọng mở miệng.
Tháp Lệ Na trong nội tâm rất vui vẻ, hai nam tử này thực lực cường đại là sư huynh ở cùng môn phái với Vưu Lệ Á, nể mặt Vưu Lệ Á mới cho mình đi cùng. Nếu như có thể mang Thích Ngạo Sương cùng đi thì thật là tốt.
Còn không đợi Tháp Lệ Na nói chuyện, Thích Ngạo Sương đã nhàn nhạt lên tiếng: "Cám ơn vị tiền bối tốt tính này, không cần."
Sắc mặt Nam tử kia khẽ hơi biến đổi , đáy mắt thoáng qua vẻ tức giận. Ý tứ rất rõ ràng, là đang nói Thích Ngạo Sương không biết điều.
Tháp Lệ Na khẽ há mồm, nhưng không biết nói cái gì cho phải. Nam nhân đều có lòng tự ái, chẳng lẽ hành động mới vừa rồi của nam tử này chọc vào lòng tự ái của Thích Ngạo Sương? trong lòng Tháp Lệ Na có chút hối hận.
"Như vậy nếu, vậy các ngươi mình cẩn thận một chút đi, chúng ta đi trước." Vưu Lệ Á lúc này mở miệng nói.
"Sư đệ, ngươi, phải cẩn thận." Tháp Lệ Na quay đầu nói một câu như vậy. Nàng thật ra muốn nói Thích Ngạo Sương nếu như thực lực không đủ thì không cần phải đi lên thêm nữa. Nàng không muốn Thích Ngạo Sương gặp chuyện không may, nhưng vừa ngại tại đây có nhiều người như vậy không tiện nói ra.
Thích Ngạo Sương gật đầu một cái, không nói gì thêm.
Đoàn người Tháp Lệ Na cứ như vậy rời đi, mà Tháp Lệ Na trước khi đi vẫn còn quay đầu lại nhìn Thích Ngạo Sương, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Mạt Lý Na ở bên cạnh co quắp khóe miệng, trong lòng đau khổ, không phải chứ, cái tên đầu gỗ mục này, là kẻ không hiểu được thương hương tiếc ngọc, lại có người để ý hắn?
Đợi đoàn người Tháp Lệ Na đi xa, Mạt Lý Na lúc này mới ngồi chồm hổm xuống đất, nhìn Thích Ngạo Sương ngồi ở một bên, chế nhạo mà hỏi: "Này, Thích Ngạo Sương, cô gái kia là ai? Sư tỷ của ngươi? Ta cảm thấy ánh mắt nàng nhìn ngươi không giống nha.
Thích Ngạo Sương không để ý đến, bắt đầu tìm kiếm đồ trong nhẫn không gian.
"Này, cái nữ nhân đó có phải thích ngươi hay không?" Mạt Lý Na nhất quyết không tha hỏi.
"Nàng đối với tất cả Sư đệ sư muội nào cũng giống nhau”.Thích Ngạo Sương rốt cuộc lạnh lùng nói một câu.Theo Thích Ngạo Sương thì sự thật chính là như vậy. Tháp Lệ Na là một sư tỷ mà đối với tất cả mọi người nàng đều rất săn sóc, là một cô gái thiện lương.
Mạt Lý Na mắt trợn trắng, thật sự là như vậy sao? Đầu gỗ này cũng quá trì độn rồi? Cô gái kia nhìn hắn bằng ánh mắt khồng giống sử tỷ nhìn sư đệ nha. Hắc hắc, như vậy cũng tốt. Đối với mình vô cùng có lợi.
"Đúng rồi, Trường Không đâu?" Mạt Lý Na nghi ngờ hỏi.
"Hắn quá mệt mỏi, đang nghỉ ngơi." Thích Ngạo Sương tùy ý qua loa nói.
"Ah, nghỉ ngơi ở nơi nào? Chẳng lẽ ngươi có trang bị túi linh thú?" Mạt Lý Na nháy mắt nghi ngờ hỏi. Trong nhẫn không gian không có không khí, sinh vật không có cách nào sống bên trong đó cả. Như vậy Thích Ngạo Sương nhất định là có túi linh thú. Vật kia thật ra cũng không được coi là trân quý lắm.
Thích Ngạo Sương không trả lời, Thân phận chân chính của phong chi nguyên, nàng sẽ không nói cho bất kì kẻ nào biết. Mạt Lý Na thấy Thích Ngạo Sương không trả lời, chỉ coi là hắn chấp nhận.
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Mạt Lý Na Thích Ngạo Sương lấy công cụ nướng thịt cùng gia vị, đốt lửa bắt đầu nướng thịt nướng. Thịt nướng bốc lên mùi thơm, mỡ chảy ra nhỏ giọt trên đống lửa, một loạt mùi thơm truyền đến trong lỗ mũi Mạt Lý Na. Mạt Lý Na nhìn thịt nướng dần dần trở nên vàng óng mê người, nuốt nước miếng một cái nói: "Ngươi, ngươi còn có thể nướng thịt nướng?"
Thích Ngạo Sương không nói gì, ánh mắt nhìn thịt nướng có chút lơ đãng. Nàng nghĩ đến các bằng hữu của nàng, nhớ lại hôm đó ở Phong Đảo liên hoan. Giống như mới hôm qua, bọn họ còn ở đây. Nhưng là, hiện tại, tất cả mọi người không có ở bên cạnh mình. Lúc nào thì mới có thể cùng bọn họ gặp lại, ngày đó sẽ đến sao? Nhất định sẽ có.
( Vâng chính là ngày Đại hỉ của tiểu Sương đấy ạ)
Thích Ngạo Sương nướng xong rồi thịt, thuận tay cắt cho Mạt Lý Na một nửa.
"Cho ta, cho ta?" Mạt Lý Na có chút kinh ngạc, nhìn thịt nướng, rồi chỉ chỉ chính mình, hồ nghi hỏi. Cái đầu gỗ lãnh khốc này chủ động cho mình?
"Không cần thì thôi." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt bỏ lại một câu, chuẩn bị thu hồi miếng thịt.
"Ai nói ta không muốn?" Mạt Lý Na vừa thấy vội vàng đưa tay ra giành, cướp được thịt nướng lại vội vàng chuyền qua tay trái, trong miệng kêu lên, "Thật là nóng, thật là nóng a ~~~"
Thích Ngạo Sương yên lặng ăn thức ăn, không để ý Mạt Lý Na nữa.
Mạt Lý Na vừa ăn thịt nướng, một bên nghiêng mắt nhìn Thích Ngạo Sương. Trong lòng than thở thịt nướng đúng là mỹ vị, càng thêm nghi ngờ thân phận của Thích Ngạo Sương. Người này mặc dù rất lãnh khốc, thật ra thì, tâm địa không giống như vậy nha, hơn nữa còn biết làm món thịt nướng ngon như vậy. Nếu như làm bạn trai của mình thì thật sự là không tồi. Phi phi phi! Mình ở nghĩ cái gì vậy? Đây không phải là kế hoạch ban đầu của mình. Mục tiêu của mình là bắt được lòng của hắn, sau đó giày vò rồi giết hắn.
Nghỉ ngơi sau đó hai người lần nữa lên đường, xuyên qua rừng cây nhỏ, quả nhiên thuận lợi đi tới Tầng thứ tư. Tầng thứ tư lại là một hồ nước khổng lồ. Hồ nước trong veo không thấy đáy, phía dưới Thủy Thảo, rồi cả cá dưới hồ cũng thấy rất rõ ràng. Nhưng nước trong suốt như vậy có chút quỷ dị. Không hề gợn sóng. Đáy hồ cũng phẳng lặng không hề có chút dòng chảy nào.
"Chỉ cần thông qua cái hồ này đây thì có thể thuận lợi đi tới vòng tiếp theo. Chỉ là, cái hồ này, không phải đơn giản như vậy. Hồ này chỉ chứa được sức nặng rất nhỏ, không thể bay cũng không thể đóng thuyền, người càng không cách nào đi qua." Mạt Lý Na nói xong, từ bên cạnh lấy cái cọc gỗ ném xuống dưới, cọc gỗ ngay lập tức chìm xuống.
"Thấy được chưa? Cọc gỗ nhẹ vậy mà cũng không thể nổi lên trên. Chỉ là. . . . . ." Mạt Lý Na vừa nói vừa nhặt lên một mảnh lá cây ném xuống , lá cây lơ lửng ở trên mặt nước."Chỉ có thể chịu đựng sức nặng như vậy thôi, lớn hơn nữa thì không được." Mạt Lý Na giải thích.
Thích Ngạo Sương nhìn lá cây trên mặt hồ, không nói gì.
Mạt Lý Na khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt, trong lòng thầm dễ chịu. Tiểu tử chết toi, xem ngươi lần này có cần nhờ giúp đỡ ta không? Không có ta ngươi sẽ không có biện pháp xuyên qua cái hồ này. Xem ngươi làm thế nào!
Mạt Lý Na âm thầm hả hê , ở đó híp mắt chờ đợi Thích Ngạo Sương mở miệng hỏi nàng, sau đó sẽ châm chọc hắn một phen rồi mới dẫn hắn qua. Nhưng sau một khắc Mạt Lý Na trợn to hai mắt.
Chỉ thấy Thích Ngạo Sương hai chân nhẹ nhàng, bồng bềnh đi trước, nhẹ nhàng đứng ở trên mảnh lá cây mảnh khảnh đó. Vậy mà này mảnh lá cây lại hoàn toàn không có ảnh hưởng gì, vẫn như cũ trôi lơ lửng ở trên mặt nước. Sau một khắc, trận gió nhẹ thổi qua, lá cây chậm rãi di động, mang theo Thích Ngạo Sương đi về phía trước.
Mạt Lý Na trợn to hai mắt, nhìn Thích Ngạo Sương cứ như vậy trôi đi, hồi lâu nói không ra lời. Đây là làm sao làm được? Tại sao người này giống như không có sức nặng vậy, cư nhiên có thể đứng ở trên lá cây, sau đó gió thổi đi? !
Bóng dáng của Thích Ngạo Sương càng ngày càng xa, Mạt Lý Na lúc này mới phục hồi tinh thần lại, giận dữ hừ lạnh một tiếng. Sau đó ngồi chồm hổm xuống đem bàn tay đẩy nước dưới mặt hồ, trong miệng nói lẩm bẩm. Rất nhanh, trước mắt nàng mặt nước liền nổi lên một con vật kì quái. Một con Rùa khổng lồ nhanh chóng xuất hiện. Mạt Lý Na không chút khách khí, trực tiếp nhảy lên lưng con rùa đuổi theo Thích Ngạo Sương.
Khi Mạt Lý Na đuổi theo kịp Thích Ngạo Sương, giương nanh múa vuốt hỏi: "Này, Thích Ngạo Sương, ngươi là làm sao làm được? Làm sao ngươi có thể đứng ở trên lá cây này?"
Thích Ngạo Sương trầm mặc, không trả lời, ánh mắt lại lạc ở đoàn người trước mặt.
"Này, Thích Ngạo Sương, ta đang hỏi ngươi nha, ngươi làm sao làm được? Chẳng lẽ ngươi không phải là người, chẳng lẽ ngươi là quỷ sao?" Mạt Lý Na trong nội tâm hồi hộp, lại lập tức bĩu môi, cười thầm mình tại sao nói ra những lời không có đạo lý như vậy.
Thích Ngạo Sương đã nhìn thấy bọn người Tháp Lệ Na, hình như tình trạng của bọn họ không quá tốt thì phải. Bởi vì sắc mặt bọn họ có chút nóng nảy. Bốn người bọn họ cũng đứng trên một vòng tròn màu xanh nhạt, vong tròn kia nhẹ nhàng lơ lửng trôi trên mặt nước. Hiển nhiên đó là bảo vật của một trong số bọn họ. Nhưng giờ phút này cái bảo vật kia không có trôi đi một chút nào, nó đang đứng nguyên tại chỗ.
"Giúp đỡ ta, ta nợ ngươi một cái ân tình." Thích Ngạo Sương chợt trầm giọng mở miệng.
"Cái gì?" Mạt Lý Na sợ mình nghe lầm, cái tên lãnh khốc này muốn ta giúp hắn? không phải chứ?
Thích Ngạo Sương trầm mặc, không có lặp lại lời nói vừa rồi. Sắc mặt vẫn như cũ lạnh nhạt một mảnh.
Mạt Lý Na bĩu môi, bất mãn nói: " giúp giúp giúp, ngươi nói đi, giúp ngươi gấp cái gì?" Nhưng trong lòng thì thầm dễ chịu, tiểu tử thúi, ngươi cũng có hôm nay! Ngươi cũng có lúc cầu xin ta. Ha ha ha ~~~ ta giúp ngươi về sau lấy đó chế nhạo ngươi.
"Đem mấy người kia sang bờ bên kia." Thích Ngạo Sương chỉ chỉ đoàn người Tháp Lệ Na mà nói.
Mạt Lý Na theo phương hướng ngón tay Thích Ngạo Sương chỉ, thấy được đoàn người Tháp Lệ Na bị vây tại chỗ, nàng ta có chút tức giận. Cái tên khốn kiếp này, thì ra là muốn mình giúp người khác? ! Còn tưởng rằng hắn muốn cầu cạnh mình, không ngờ là vì giúp người khác, vẫn là vì cái nữ nhân kia.
"Ngươi sao phải giúp bọn hắn? Ta tại sao phải nghe lời ngươi? Ta tại sao phải giúp bọn họ?" Mạt Lý Na trong lòng tức giận, vô cùng khó chịu. Bởi vì trong lòng có tính toán nên không có bốc hỏa tại chỗ mà thôi. Vốn là muốn thấy dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của Thích Ngạo Sương, không ngờ thì ra là như vậy.
"Giúp? Hay là không giúp?" Thích Ngạo Sương không có lời thừa thải, không mặn không lạt chỉ hỏi ra khỏi một câu nói như vậy.
“ Giúp, giúp! Nhưng nhớ, ngươi nợ ta một cái nhân tình." Mạt Lý Na trong lòng thầm hận, kêu con rùa khổng lồ đi lên phía trước.
"Đã biết." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt khạc ra hai chữ, thân hình lại nhanh hơn, vượt qua Mạt Lý Na. Nhẹ nhàng bỏ lại câu, "Ta ở trên bờ chờ ngươi."
"Tốt." Mạt Lý Na nghe được Thích Ngạo Sương câu nói sau cùng, trong lòng cuối cùng thư thái một chút.
Thích Ngạo Sương cứ như vậy bồng bềnh lướt qua đoàn người Tháp Lệ Na, không có nhìn bọn hắn một cái, trực tiếp đi về phía trước.
"Sư đệ? !" Tháp Lệ Na thấy được Thích Ngạo Sương, kinh ngạc nhỏ giọng hô ra tiếng. Những người khác cũng đều kinh ngạc nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương cứ như vậy nhẹ nhàng trôi lơ lửng ở trên mặt nước. Đây là ma pháp gì?
"Sư đệ ngươi? Cũng không có nhìn ngươi một cái! Thua thiệt cho ngươi vẫn luôn lo lắng cho hắn." Vưu Lệ Á nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, sắc mặt trầm xuống, bất mãn hừ lạnh. Chỉ là, người này làm thế nào trôi lơ lửng được trên mặt nước vậy?
"Người như vậy, quả thật không đáng giá cho ngươi lo lắng." Ở bên cạnh Vưu Lệ Á, nam tử kia cũng mở miệng chê bai Thích Ngạo Sương."Trong lòng ngươi nhớ hắn, nhưng hắn hoàn toàn không đem ngươi để trong mắt." Giọng điệu khinh thường mơ hồ còn mang theo tia ghen tỵ, bởi vì hắn cũng không cách nào làm được như Thích Ngạo Sương trôi lơ lửng ở trên mặt nước như vậy, đi về phía trước đơn giản thế. Khó trách mới vừa rồi cái tiểu tử tóc đỏ cự tuyệt đi cùng bọn họ, xem ra cũng có chút thực lực.
"Hắn căn bản là không muốn giúp ngươi, hừ!" Vưu Lệ Á nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương càng ngày càng xa, trong lòng càng thêm hận, thời điểm hắn thua thiệt tại phòng ăn hắn còn rất thân thiết với Tháp Lệ Na, vậy mà giờ… cái đồ vong ân bộ nghĩa, khốn khiếp! Nghĩ tới đây trong lòng Vưu Lệ Á lại càng tức hơn, "Sư huynh, cái bảo vật này có chuyện gì vậy? mau bổ sung ma lực cho nó đi”.
" bổ sung,bổ sung, ta đã rất nhanh rồi mà." Nam tử khác đầu đầy mồ hôi nói, nhưng mà lời của hắn một chút tác dụng an ủi cũng không có. Hắn cũng không ngờ xuất hiện cái tình huống như vậy, làm cho hắn bất ngờ. Lần này thảm, có lẽ phải ở lại chỗ này vài ngày rồi.
Tháp Lệ Na nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, sắc mặt phức tạp. Hắn, thật không có nhìn mình một lần, cứ như vậy rời đi sao? Hắn, sẽ là người như vậy sao? Nhưng lòng của Tháp Lệ Na nguyện ý tin tưởng Thích Ngạo Sương không phải là người như vậy.
"Này, các ngươi, gặp khó khăn hả?" Chợt, một giọng nữ đã từng nghe qua lên tiếng.
"Ngươi?" đoàn người Tháp Lệ Na nghi ngờ quay đầu lại, đằng sau có một nữ nhân ngồi trên lưng con rùa khổng lồ đang trừng to mắt nhìn bọn họ. Mọi người thấy một màn này có chút kinh ngạc, nữ tử này có phương thức có thể vượt qua được cái hồ. Thật là kỳ lạ! Chỉ là, Học Viện Ngôi Sao dị nhân kiểu gì chẳng có, nàng ta cũng chỉ là một trong số đó thôi. Mọi người hơi kinh ngạc liền sau khôi phục thái độ bình thường.
"Đúng vậy a. Chúng ta gặp được chút ít phiền toái." Sư huynh của Vưu Lệ Á có chút xấu hổ mở miệng. Hắn hiểu được, bảo vật phải cần nhiều ngày mới tu sửa được. Có lẽ phải ở trên mặt nước này giằng co thêm vài ngày nữa.
Tháp Lệ Na tự nhiên cũng nhận ra nữ tử này, là cô gái ở cùng với Thích Ngạo Sương. Có chút kì quái là bọn họ vì sao lại chia ra hành động, nhưng nàng không hỏi.
"Cần giúp một tay sao? Ta mang bọn ngươi lên bờ, cứ chờ đợi ở đây cũng không phải là biện pháp." Mạt Lý Na cũng không có kiêu ngạo, ngược lại giọng điệu rất ôn hòa. Nàng biết, nếu như quá mức cao ngạo, những người này nhất thời giận dỗi không lên đây, vậy thì không có biện pháp mang bọn họ đi, sẽ không có biện pháp khiến cái kẻ đầu gỗ mục kia thiếu nợ ân tình của mình rồi.
"Như vậy thật là cảm tạ” Sư huynh của Vưu Lệ Á lên tiếng nói cám ơn .
"Chuyện nhỏ, tất cả mọi người lên đây đi." Mạt Lý Na mỉm cười khiến con rùa khổng lồ tiến đến, tất cả mọi người cùng trèo lên. Sư huynh của Vưu Lệ Á thu hồi bảo vật, Mạt Lý Na ra lệnh cho con rùa khổng lồ tiến lên phía trước.
"Thật là cám ơn ngươi." Vưu Lệ Á lên tiếng nói cám ơn .
"Không có gì" Mạt Lý Na ngoài mặt khách khí đáp trả, nhưng trong lòng ở đau khổ, ai nguyện ý làm gà mẹ cứu các ngươi nha, không phải tại cái kẻ đầu gỗ mục, ta mới không làm loại chuyện chẳng có gì tốt đẹp lại phí sức lực này.
Nét mặt Tháp Lệ Na có chút phức tạp, không biết đang nghĩ cái gì.
" Tháp Lệ Na, ngươi nhìn một chút đi, lòng dạ người ta như vậy so với sư đệ ngươi thì sao. Hừ! Vong ân phụ nghĩa!" Vưu Lệ Á hừ lạnh phát tiết bất mãn trong lòng, "Ngươi suy nghĩ một chút đi, thời điểm tại phòng ăn ngươi không suy nghĩ tới an nguy của mình cứu hắn, mới vừa rồi cũng lo lắng cho hắn như vậy, ngươi xem hắn lúc nãy đi qua đây, mắt cũng không liếc ngươi một cái, hắn đáng giá để cho ngươi lo lắng sao?
Tháp Lệ Na không nói gì, ánh mắt có chút tối đi.
Mạt Lý Na nghe lời này, nhưng trong lòng không khỏi một hồi khó chịu. Ra lệnh cho con rùa tăng tốc, mọi người ai cũng hết hồn. Đã đứng vững rồi mà trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.
"Ngượng ngùng, mọi người đứng vững a." Mạt Lý Na làm bộ như không có việc gì dặn dò mọi người.
Mọi người gật đầu đồng ý .
"Được rồi, Vưu Lệ Á , đừng nói nữa ahhh...Tháp Lệ Na trong lòng cũng không chịu nổi mà." Một người trong đó nam tử mở miệng an ủi.
Vưu Lệ Á hừ lạnh một tiếng, vẫn như cũ trầm mặt, không nói.
Mạt Lý Na lại càng nghe càng tức, loại người này rất đáng ghét. So với cái tên đầu gỗ kia thì bọn họ càng làm cho nàng chán ghét hơn! Hừ, chờ lên bờ ta làm thế nào trừng trị bọn khốn kiếp các ngươi, đồ vong ân phụ nghĩa.
Lên bờ, Vưu Lệ Á dĩ nhiên là đối với Mạt Lý Na vô cùng cảm kích. Mạt Lý Na lúc này lại xụ mặt xuống: "Tạ lầm người rồi, các ngươi thật sự cho rằng ta ăn no không có việc gì làm liền ra tay cứu các ngươi sao?
"Có ý tứ gì?" đoàn người Vưu Lệ Á ngạc nhiên, không hiểu cô gái trước mắt thế nào lại trở mặt nhanh như vậy.
"Ta mới không có rãnh rỗi giúp mấy kẻ vô dụng như các người, chỉ là một cái hồ liền không thể vượt qua được. Thật vô dụng. Nếu không phải là Thích Ngạo Sương kêu ta giúp các ngươi, các ngươi cho là ta sẽ đến giúp các ngươi sao? Vong ân phụ nghĩa, cũng không biết là người nào vong ân phụ nghĩa, thật không biết điều!" Mạt Lý Na chanh chua nói, nàng nhìn sắc mặt của mọi người đặc sắc biến hóa, trong lòng thoải mái tới cực điểm, dù sao hiện tại cũng dẫn bọn hắn lên bờ, đương nhiên là hắn phải nợ ân tình mình, mình phải nắm chặt cơ hội hung hăng bắt nạt hắn.
Đoàn người Vưu Lệ Á sắc mặt có thể nói cực kỳ đặc sắc, đổi tới đổi lui, màu gan heo, cuối cùng chợt đỏ bừng, lại một câu cũng nói không nên lời. Tháp Lệ Na trong lòng càng thêm phức tạp, có kinh ngạc, cảm kích, cảm động, xấu hổ, hối hận. . . . . .
"Ha ha, tên đầu gỗ mục, lần này rốt cuộc thiếu ta một cái nhân tình, xem ta hành hạ hắn như thế nào!" Lúc gần đi, Mạt Lý Na ác ngoan ngoan cười lớn rời đi. Lưu lại đoàn người Vưu Lệ Á sắc mặt phức tạp đợi tại tại chỗ.
Vưu Lệ Á tức giận nhìn bóng dáng của Mạt Lý Na đi xa, lại nửa ngày nghẹn không ra một câu. “Cái cô gái ghê tởm này, thì ra mọi chuyện là vậy!” Tháp Lệ Na nghe câu nói cuối cùng của Mạt Lý Na, trong lòng lo lắng không dứt. Càng thêm có chút hối hận tại sao lại dễ dàng nhận sự giúp đỡ của người ta, giờ chẳng phải nàng ta sẽ làm khó dễ Thích Ngạo Sương sao? Phải làm sao đây?
Mạt Lý Na đi phía trước đuổi theo thấy Thích Ngạo Sương đang đứng ở phía trước chờ nàng, trong lòng dâng lên một cỗ vui mừng.
"Thích Ngạo Sương, đi thôi." Mạt Lý Na vui mừng nói.
Thích Ngạo Sương liếc mắt thấy Mạt Lý Na có chút khác thường, cũng không có lên tiếng hỏi thăm, chỉ là nhàn nhạt gật đầu một cái: "Đi thôi." Dứt lời liền đi về phía trước.
Mạt Lý Na cười híp mắt đi theo phía sau, tâm tình thật tốt.
Dần dần càng đi, người tham gia càng ít. Có người không cách nào nữa đi tới, không muốn mất tính mạng, dứt khoát bỏ qua, dùng quyển trục truyền tống duy nhất Học Viện cho, bỏ về. Tự nhiên sẽ có Lão sư để phán đoán cấp bậc của bọn họ.
Tầng thứ năm, Thich Ngạo Sương dễ dàng thông qua, Mạt Lý Na đã không cảm thấy ngạc nhiên. Nàng hiểu được, cái thiếu niên tóc đỏ này chỉ có thể hơn học viên thực lực sáu sao chứ không có chuyện kém.
Tầng thứ sáu bắt đầu cso chút khó khăn, tầng thứ sáu là một mảnh bình nguyên, nhưng trên bình nguyên này có một loại gió gọi là Long Quyển Phong, thổi không ngừng nghỉ. Phải bình an vô sự xuyên qua nơi này mới được xem là thông qua tầng thứ sáu. Rất nhiều người bị Long Quyển Phong chơi đùa chỉ còn lại nửa cái mạng, vì vậy buông tha việc tiến lên. Chỉ lấy được chứng chỉ thực lực sáu sao.
Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn cỗ Long Quyển Phong kì quái này, Long Quyển Phong gầm thét, lực lượng cuồng bạo hình như muốn xét nát người ta. Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy được một màn rất 囧 . Long Quyển Phong cuốn lên bầu trời, có vô số mảnh vụn, còn có chút vật phẩm tùy thân riêng tư bay lên cao. Rõ ràng là y phục của đám người tiến vào đây .
Đối với người khác, Long Quyển Phong là một nơi khó vượt qua nhưng đối với Thích Ngạo Sương thì khác. Tất cả loại gió , đều là bằng hữu Thích Ngạo Sương . . . . . . ( đây là bạn của Phong Giật Hiên nên có thể coi là nhà họ nội nha)
Thích Ngạo Sương mặt bình thản tiến vào Long Quyển Phong, Mạt Lý Na vội vàng đi theo phía sau. Quả nhiên, Thích Ngạo Sương thần kì đến mức, Long Quyển Phong không nữa cuồng bạo, mà là êm ái vòng qua Thích Ngạo Sương, hoặc là ở bên cạnh Thích Ngạo Sương dịu dàng lẩn quẩn. Mạt Lý Na trợn mắt hốc mồm, đây là lần đầu tiên thấy gió lại có thể biết thân cận một người. Coi như người này thể chất là Phong Thuộc Tính, chính là dùng Phong Hệ Ma Pháp, cũng không khoa trương vậy chứ. Người này, rốt cuộc là ai? Nhờ phúc của Thích Ngạo Sương, Mạt Lý Na theo sát bên người Thích Ngạo Sương, tay kéo vạt áo Thích Ngạo Sương , cứ như vậy thông qua.
"Oa ~, ta chính là lần đầu tiên nhẹ nhàng mà thông qua như vậy đấy." Mạt Lý Na vỗ vỗ lồng ngực của mình, le lưỡi một cái dí dỏm nói. Long Quyển Phong rất quái lạ , thực lực càng mạnh thì phải chịu sát thương càng lớn, thực lực yếu chịu sát thương nhỏ, nhưng sẽ rất dễ dàng bị thổi bay lên trời. Thế nào cũng không tốt." Mạt Lý Na giải thích.
Thích Ngạo Sương nhìn một chút Long Quyển Phong, như có điều suy nghĩ. Long Quyển Phong quả thật rất kỳ quái. Kéo dài không ngớt, gặp mạnh là mạnh, gặp yếu là yếu.
Tầng thứ bảy tương đối hung hiểm, quả nhiên cùng tầng thứ sáu là hai cấp bậc rõ rệt, người thông qua dĩ nhiên là ít hơn rồi. Đây là một vùng đất thần kì. Bầu trời không ngừng rơi xuống băng nhũ, gió lạnh gào thét, băng hàn thấu xương. Nhưng là mặt đất lại nóng bức vô cùng, nhiệt độ cao khác thường, từ trên mặt đất không ngừng phun ra ngọn lửa, không chú ý sẽ bị nướng chín. Một nửa nóng bức, một nửa rét lạnh, chân chính là Thiên Băng Địa Hỏa
Con người một khi đạp lên, sợ rằng cả giầy cũng lập tức bị nướng cháy. Còn phòng bị trên mặt đất, thì bầu trời đã rơi xuống băng nhũ.
"Thấy được chưa? Bắt đầu tầng thứ bảy, liền hoàn toàn khác nhau, ta chưa đi qua đây, thực sự quá nguy hiểm. Nơi này quá nguy hiểm. Có người nổi bật trong môn phái thì có sư phụ cho bọn hắn bảo vật, bọn họ có thể mượn bảo vật thông qua nơi này. Rất ít người có thể tự có bản lĩnh thông qua được tầng này. Tầng thứ tám thì càng khó khăn, Tầng thứ chín còn chưa có người nhìn thấy nữa." Mạt Lý Na đứng tại chỗ, mắt vẫn lo lắng, nhìn đông nhìn tây.
Thích Ngạo Sương trầm mặc nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mắt, bầu trời Băng Trụ không ngừng rơi xuống, mãnh liệt cắm vào mặt đất, ngay sau đó phát ra tiếng xì xì, lập tức bị bốc hơi. Mà trên đất không ngừng toát ra ngọn lửa, nhiệt độ ngọn lửa hình như có thể đốt cháy tất cả, làm cho lòng người sợ hãi. Càng làm cho người ta nhức đầu ấy là ngọn lửa kia thoát ra vô cùng không quy luật, căn bản là không có cách nào dự liệu ngọn lửa sẽ lại nổi lên chỗ nào.
"Ta không cùng ngươi đi tiếp nữa, ngươi cẩn thận." Mạt Lý Na dặn dò, chợt cau mày nhớ ra cái gì đó. Nhỏ giọng nói, "Đúng rồi, Tầng thứ tám nghe nói là một đầm lầy đáng sợ , ao đầm nổi lên rất nhiều khối nham thạch, chỉ có đạp khối nham thạch mới có thể thông qua. Nhưng là không phải khối nham thạch nào cũng có thể chịu đựng được người đứng ở phía trên . Ngươi phải cẩn thận, không cần té xuống rồi, té xuống liền vạn kiếp bất phục rồi, khẳng định mất mạng. Ta là nghe người ta nói , ngươi phải cẩn thận, không cần chết nha, ngươi phải nhớ ngươi còn thiếu ta một ân tình chưa trả đấy."
Mạt Lý Na hiểu, theo tu vi của mình, không cách nào đi tiếp. Không thể làm cho Thích Ngạo Sương vì mình mà chịu phiền toái được, như vậy có lẽ sẽ khiến hai người cũng lâm vào nguy hiểm.
Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn Mạt Lý Na, gật đầu một cái: "Cám ơn, ta sẽ cẩn thận. Cũng sẽ còn sống trở về trả nhân tình của ngươi ."
"Hừ! Ngươi biết là tốt rồi." Mạt Lý Na quệt mồm hừ lạnh một tiếng, sau đó móc ra quyển trục Truyền Tống học viện cho xét nát, chờ đợi bị truyền tống đi ra ngoài.
"Không được liền rút lui, không cần uổng mất tánh mạng, nhớ a." Bóng dáng của Mạt Lý Na từ từ biến mất, cuối cùng còn không ngừng dặn dò . Mà Mạt Lý Na không phát hiện thái độ mình đang thay đổi. Từ lúc mới bắt đầu chỉ muốn bắt hắn làm tù binh, vậy mà từ lúc nào nàng bắt đầu thật lòng quan tâm hăn?
Thích Ngạo Sương nhìn cảnh tưởng trước mắt, không do dự bước vào địa phương tựa như Tu La Địa Ngục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.