Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 1 - Chương 83: Khế ước thay đổi. Ra oai phủ đầu

Vô Tình Bảo Bảo

08/08/2014

“Chiêm chiếp!” Bạch Đế kêu lên đầy tức giận, nhảy lên vai của Khắc Lôi Nhã.

Nhưng đã chậm. Lực lượng bá đạo quen thuộc tràn vào thân thể Khắc Lôi Nhã một lần nữa. Đây là lực lượng ký kết khế ước vô cùng mạnh mẽ.

Thân hình Khắc Lôi Nhã lung lay, đứng không vững. Tẫn Diêm đứng gần nhất vội vươn tay ra đỡ.

“Khắc Lôi Nhã!” mọi người kêu lên. Thật là sóng trước chưa dừng sóng sau đã tới.

“Tên ta là Hắc Vũ.” Một giọng nói liều lĩnh vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã. Nàng hiểu rằng đây là tên của viên bi đen. Thì ra nó tên là Hắc Vũ!

Khắc Lôi Nhã choáng váng. Lực lượng bá đạo mạnh mẽ đang xung đột với nhau trong cơ thể nàng. Hình như nó đang cố gắng xua đuổi liên lạc giữa Khắc Lôi Nhã và Bạch Đế. Hắn muốn trở thành chủ nhân của khế ước.

Hai cỗ lực lượng bá đạo, cường đại bắt đầu tranh đấu trong cơ thể Khắc Lôi Nhã, không ai chịu nhường ai. Nhưng lại khiến Khắc Lôi Nhã thống khổ! Hai cỗ lực lượng bá đạo cường đại như nhau cứ như vậy mà tàn phá bừa bãi trong cơ thể Khắc Lôi Nhã. Chúng xua đuổi nhau, muốn thay thế nhau. Nét mặc Khắc Lôi Nhã ngày càng thống khổ. Toàn thân nàng đau như muốn nổ tung.

“Chuyện gì xảy ra vậy Khắc Lôi Nhã?” mặt Lãnh Lăng Vân biến sắc, lập tức thi triển ma pháp trị liệu nhưng không có một chút tác dụng nào. Sắc mặt Khắc Lôi Nhã ngày càng thống khổ. Từng hạt mồ hôi lạnh to như hạt đậu toát ra trên trán nàng.

Sắc mặt Tẫn Diêm cũng thay đổi. Hắn đang đỡ Khắc Lôi Nhã nên cảm nhận rõ ràng được lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh!

“Rốt cuộc là ngươi đã làm gì?” Lý Nguyệt Văn giận dữ, đưa tay muốn bắt viên bi đen.

Viên bi đen bay lên, vỗ cánh, kêu “Ôi ôi” hai tiếng, nghiêng đầu nhìn Khắc Lôi Nhã.

“Chiêm chiếp!” Bạch Đế nhảy lên vai Lý Nguyệt Văn, kêu lên đầy lo lắng. Hình như nó đang muốn nói với Lý Nguyệt Văn rằng đừng ra tay với viên bi đen.

“Hình như nó kêu ngươi đừng ra tay với viên bị đen.” Tạp Mễ Nhĩ nghi ngờ, vuốt cằm, “Chuyện này là sao?”

“Chẳng lẽ là ký kết khế ước?” Tẫn Diêm chợt nhớ ra khi Bạch Đế xuất hiện Khắc Lôi Nhã cũng từng bị như thế này.

“Cái gì? Ký kết khế ước? Một người chỉ có thể ký kết khế ước với một thú mà thôi!” Lý Nguyệt Văn vừa nghe thì càng trở nên nóng nảy. Nàng đã sớm biết Bạch Đế là thú ký khế ước với Khắc Lôi Nhã.

“Làm sao bây giờ?” Hạ Thiên vừa nghe cũng nóng lòng, “Khắc Lôi Nhã có chết không?”

“Ngươi nói lung tung gì vậy? Sẽ không!” Kiều Sở Tâm lập tức quát Hạ Thiên, “Khắc Lôi Nhã nhất định không sao.”

“Bây giờ không thể động tới viên bi đen. Chúng ta không biết động vào nó có gây tổn thương gì cho Khắc Lôi Nhã không. Bạch Đế ngăn các ngươi không cho ra tay với Khắc Lôi Nhã, chắc nó biết điều gì đó. Các ngươi đừng làm gì hết. Chúng ta rời khỏi đây đã.” Tẫn Diêm trầm giọng nói xong thì ôm lấy Khắc Lôi Nhã thống khổ đến sắp bất tỉnh.

“Đúng, về khách sạn để Khắc Lôi Nhã nghỉ ngơi.” Lý Nguyệt Văn lấy lại tinh thần, nói liên tiếp.

“Còn trở về khách sạn làm gì? Trực tiếp đi tới nơi muốn đi thôi. Dù sao hành lý của các ngươi cũng đều để trong Chiếc nhẫn không gian của Khắc Lôi Nhã còn gì?” Hắc Long Bản quát lên một tiếng, khôi phục nguyên hình rồi quát lên đầy khó chịu với mọi người, “Phải để cho nhân loại các ngươi cưỡi trên lưng ta. Chỉ một lần này thôi. Nhanh lên.”

“Cám ơn.” Hạ Thiên nhìn khuôn mặt tái nhợt của Khắc Lôi Nhã, vui mừng cám ơn Hắc Long Bản.

“Vì để tránh cho ngươi ói lên lưng ta nên ngươi ở đây đi.” Hắc Long Bản dứt lời thì chụp lấy Hạ Thiên bằng móng vuốt của mình.

“A! Đồ con rồng chết tiệt vô giáo dục!” Hạ Thiên la hoản lên nhưng không thể thoát khỏi móng vuốt của Hắc Long Bản.

Mọi người leo lên lưng của Hắc Long Bản xong thì Hắc Vũ cũng bay lên, đậu trên vai Tẫn Diêm. Hắc Long Bản giương cánh bay lên trời. Cùng với tiếng thét chói tai của Hạ Thiên, đoàn người cứ như vậy mà đi xa. Dọc đường đi, Hạ Thiên hét chói tai không ngừng. Sau đó thì ói không ngừng. Ở trên lưng hắn thì không sao nhưng giờ lại bị ói rầm rầm ào ào.

Hắc Long Bản bay rất nhanh. Vì để tránh cho mọi người bị hoảng sợ, Lý Nguyệt Văn chỉ một chỗ ngoài đế đô của Lạp Cách Tạp để hắn đáp xuống. Cửa thành đã đóng. Nhưng khi Lý Nguyệt Văn và Lý Minh Ngữ nói rõ thân phận thì tiểu đội trưởng của đội thủ thành vẫn mở cửa cho họ. Dù Lý gia có sa sút thì vẫn là một trong tứ đại gia tộc. Tiểu nhân vật như bọn họ không thể đắc tội được.

Sắc mặt Tẫn Diêm càng ngày càng gần. Khắc Lôi Nhã đã hoàn toàn hôn mê trong lòng hắn! Chân mày nhíu chặt cho thấy giờ phút này nàng đang phải thừa nhận thống khổ mà không người bình thường nào chịu nổi.

Đoàn người đi vội vã trên đường. Ở phương Đông đã có tia nắng mặt trời. Trời sắp sáng rồi.

Lý Nguyệt Văn và Lý Minh Ngữ dẫn mọi người đến trước một tòa nhà rộng rãi cổ kính.

Trước cửa có hai nam tử đang canh giữ. Khi bọn họ thấy hai dáng người quen thuộc thì đáy mắt thoáng qua sự vui mừng.

“Đại thiếu gia, nhị tiểu thư, hai người đã trở lại! Mấy lão già kia ngày nào cũng hỏi chúng ta về hai người.” một người nhìn Lý Minh Ngữ nói đầy vui mừng.

“Ừ, để sau hãy nói. Ta sẽ xử lý. Hiện tại ta có bằng hữu cần nghỉ ngơi.” Lý Nguyệt Văn nóng nảy phất tay.

Ánh mắt ngạc nhiên của hai người nhìn đến Khắc Lôi Nhã đang được Tẫn Diêm ôm trong lòng. Bằng hữu? Lần đầu tiên nghe được từ này từ miệng nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư lạnh nhạt cường địa này có bằng hữu? Những người này cũng là bằng hữu của nàng sao? Nhiều người như vậy?

Lý Nguyệt Văn không nói thêm gì nữa, dẫn đầu đi trước. Những người khác theo thật sát phía sau.

Hai người trẻ tuổi đứng chết trân, đưa mắt nhìn bóng lưng của đoàn người biến mất rồi mới thu hồi tầm mắt. Họ nhìn vào mắt nhau và đều thấy được trong đó sự kinh ngạc và mừng rỡ, còn có cả hy vọng.

“Ngươi có nghe không? Nhị tiểu thư nói là bằng hữu của nàng?!”



“Nghe! Ta còn tưởng mình nghe nhầm. Nhưng đúng là nhị tiểu thư nói như vậy. Còn nữa, nhìn bộ dạng của tiểu thư hình như rất lo lắng cho thiếu nữ kia.”

“Ngươi có phát hiện được không? Trong số họ có mấy cao thủ! Họ tới giúp đại thiếu gia và nhị tiểu thư sao?”

“Hy vọng là như vậy! A! Quên mất không hỏi chuyến này đại thiếu gia và nhị tiểu thư thu hoạch được gì.”

“Nhất định là có thu hoạch rất lớn. Mấy lão già kia cả ngày cứ tìm cớ đuổi đại thiếu gia khỏi vị trí trưởng tộc. Hừ! Một bọn chỉ biết ăn uống.”

Khắc Lôi Nhã rất nhanh được đặt trên giường rộng rãi ấm áp. Xung quanh nàng đứng đầy người với khuôn mặt lo lắng. Lãnh Lăng Vân ngồi bên giường kiểm tra cho nàng. Ánh mắt tràn đầy lo âu và chờ mong của họ nhìn Lãnh Lăng Vân. Họ hy vọng Lãnh Lăng Vân có thể nói lời khiến họ an tâm.

“Có hai cỗ lực lượng đang tranh đấu trong cơ thể Khắc Lôi Nhã nên nàng mới thống khổ như vậy.” Lãnh Lăng Vân kiểm tra xong thì cau mày, nói.

“Cái gì?!” mọi người kinh hô. Họ hiểu rằng hai cỗ lực lượng đang tranh đấu này là lực lượng khế ước của hai ma thú kia. Một người chỉ có thể có một ma thú! Thân thể Khắc Lôi Nhã là chiến trường à?

“Vậy làm sao bây giờ? Bóp chết viên bi đen khốn kiếp kia? Rốt cuộc viên bi đen này là đồ chơi gì vậy?” Ngõa Nhĩ Đa gấp gáp, nóng nảy, hỏi đầy bạo ngược. Hắn nhìn viên bi đen đang đứng bên gối Khắc Lôi Nhã bằng cặp mắt ác độc.

“Không thể. Làm như vậy Khắc Lôi Nhã sẽ gặp nguy hiểm.” sắc mặt Lãnh Lăng Vân nặng nề, lắc đầu.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ không có biện pháp gì sao?” Ngõa Nhĩ Đa tức giận hỏi.

“Chỉ có thể chờ.” Lãnh Lăng Vân quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Khắc Lôi Nhã, nói đầy bất đắc dĩ, “Điều chúng ta có thể làm bây giờ chỉ có thể là chờ đợi. Chờ lực lượng khế ước của một trong hai ma thú áp bên kia.”

“Vậy chẳng phải Khắc Lôi Nhã rất nguy hiểm?” Lý Nguyệt Văn gấp gáp hỏi.

“Chờ đi. Ta tin Khắc Lôi Nhã sẽ không sao.” Tạp Mễ Nhĩ nói rất thản nhiên.

“Đúng. Khắc Lôi Nhã sẽ không sao. Nhất định tỷ ấy sẽ không sao!” Kiều Sở Tâm đứng bên giường, cầm chặt tay Khắc Lôi Nhã, nói đầy kiên định.

“Sẽ không chết…chết rồi…không ai…cho ăn.” Giọng nói không rõ ràng của Đông Phong Hầu truyền đến. Vừa dứt lời thì mấy đạo ánh mắt âm trầm liền bắn lên người hắn. Hắn mờ mịt nhìn những người đang nhìn chằm chằm mình, không hiểu rốt cuộc mình đã nói sai cái gì.

“Các ngươi đi nghỉ ngơi đi. Ta chăm sóc nha đầu này cho.” Lý Nguyệt Văn quay đầu lại nói với mọi người, rồi tiếp, “Đại ca, huynh dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi đi. Muội ở đây canh chừng nha đầu, đợi nàng tỉnh lại. Ta cũng tin nha đầu này không dễ chết như vậy.”

Lý Minh Ngữ muốn nói gì đó nhưng bắt gặp ánh mắt của Tạp Mễ Nhĩ. Tạp Mễ Nhĩ gật đầu: “Chờ ở đây cũng không phải là cách hay. Đi nghỉ ngơi thôi. Biết đâu ngày mai người này sẽ vui vẻ muốn ta pha trà ướp hương cho nàng uống. Hơn nữa, nàng cũng cần được yên tĩnh.”

Câu nói sau cùng khiến cho tất cả mọi người rời khỏi gian phòng này để đi nghỉ ngơi. Chỉ còn Tẫn Diêm vẫn trầm mặc đứng ở cửa.

“Ngươi đi nghỉ ngơi đi. Ngươi ở ngay bên cạnh nên có chuyện gì ngươi có thể tới ngay lập tức.” Lý Minh Ngữ thấy Tẫn Diêm đứng trầm mặc bên cửa thì không nhịn được mà lên tiếng.

“Không cần. Ta ở đây chờ tiểu thư tỉnh lại.” Tẫn Diêm đáp lại bằng giọng nói đầy buồn bực nhưng cũng rất kiên định.

Lý Minh Ngữ thấy thế cũng chỉ có cách để mặc hắn.

“Đại thiếu gia, đại thiếu gia. Ba vị trưởng lão nghe nói người trở về liền muốn gặp người. Họ đang chờ ở đại sảnh.” Một thị nữ trẻ vội vã tới, nói đầy lo lắng. Ai cũng biết ba vị trưởng lão kia vẫn như hổ rình mồi với vị trí tộc trưởng. Họ một mực tìm cơ hội. Lần này lại có thủ đoạn gì?

Sắc mặt Lý Minh Ngữ khẽ trầm xuống. Đương nhiên hắn biết mấy lão đầu kia tìm hắn có chuyện gì. Lần này ra ngoài tìm kiếm Thương Lan mất không ít tinh lực và tiền tài nhưng cuối cùng lại trắng tay. Lần này sợ là không thể ăn nói với họ.

Lý Minh Ngữ nhàn nhạt gật đầu: “Biết rồi. Ngươi lui ra đi. Nói cho mấy vị trưởng lão ta sẽ tới ngay lập tức.”. “Dạ, đại thiếu gia.” Thị nữ lo lắng, đáp lời rồi xoay người rời đi. Lý Minh Ngữ quay đầu lại nhìn Khắc Lôi Nhã đang nằm trên giường và Lý Nguyệt Văn ngồi bên cạnh. Hắn thở dài rồi cũng xoay người rời đi. Lúc này không ai biết rằng nàng đang chống lại hai cỗ lực lượng bá đạo trong cơ thể. Khế ước chủ tớ? Thật là tốt!

Lý Minh Ngữ thở dài, đi tới đại sảnh.

Đại sảnh được thắp nến sáng ngời. Một cái giá nến khổng lồ có rất nhiều nến bên trong treo trên trần nhà. Trên vách tưởng đại sảnh cũng có chân nến hình tam giác đầy nến bên trên. Lý gia bây giờ đã không còn có thể dùng khoáng thạch thắp sáng nữa rồi. Họ phải dùng nến để chiếu sáng. Thời kỳ huy hoàng của Lý gia đã qua.

Ba lão giả mặc y phục gọn gàng ngồi ngay ngắn ở chỗ cao nhất của đại sảnh. Y phục và trang sức của họ vẫn là những bảo thạch hoa lệ và trân quý nhưng có tuổi thọ đã vài chục năm. Trên tay họ đeo nhẫn bằng bảo thạch, sắc mặt trang trọng và nghiêm túc. Dung mạo của họ có mấy phần giống nhau. Họ đều là huynh đệ của gia gia của Lý Minh Ngữ (anh em của ông nội @.@). Bên cạnh bọn họ là con trai và cháu trai đang nhìn Lý Minh Ngữ với sắc mặt âm trầm. Lý Minh Ngữ khẽ thở dài trong lòng. Những người này vẫn còn chìm đắm trong thời khắc huy hoàng của Lý gia không chịu tỉnh. Họ đều nhòm ngó vị trí tộc trưởng. Sao bọn họ không chịu chấp nhận thực tế?

“Minh Ngữ, lần này ra ngoài hy vọng ngươi không để cho chúng ta phải thất vọng.” Đại trưởng lão ngồi phía trên cùng mỉm cười mở miệng. Nhưng nụ cười kia cho thấy ông chỉ là ngoài cười nhưng trong không cười. Hơn nữa ông luôn nghĩ rằng mình là trưởng bối nên toàn cậy già lên mặt. Lý Minh Ngữ là tộc trưởng nhưng những trưởng lão này không gọi một tiếng tộc trưởng mà gọi thẳng tên. Vậy mà còn có thái độ thân thiết như vậy!

“Đúng đó Minh Ngữ. Tin rằng ngươi đã lấy được kiếm Thương Lan.” Nhị trưởng lão cũng cười giả dối.

“Các ngươi đã từng thề son sắt rằng nhất định sẽ tìm được kiếm Thương Lan nên chúng ta mới giao Thương Lan để các ngươi đi tìm Bảo Châu về!” Tam trưởng lão cười âm hiểm, nhìn Lý Minh Ngữ bằng cặp mắt tràn đầy thâm ý.

Những người đứng bên cạnh các trưởng lão cũng lạnh lùng mà nhìn Lý Minh Ngữ. Đáy mắt họ hiện lên sự vui sướng khi người gặp họa và tàn nhẫn. Đã có người sớm nhìn thấy lúc trở về trên tay Lý Minh Ngữ không có kiếm. Lý Nguyệt Văn cũng không có. Với tính cách của bọn họ thì không thể cất kiếm Thương Lan trong Chiếc nhẫn không gian. Vậy là bọn họ không tìm được kiếm Thương Lan! Hừ, để xem vị tộc trưởng tuổi trẻ tài cao này làm sao ăn nói với mọi người. Nếu không phải bởi vì đánh không lại huynh muội hắn thì bọn họ sớm đã dùng vũ lực mà đánh đuổi hắn khỏi vị trí tộc trưởng rồi.

“Con không đem kiếm Thương Lan về!” Lý Minh Ngữ nói rất thản nhiên.

“Cái gì?! Lý Minh Ngữ! Ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Chỉ còn hơn hai tháng nữa là tới đại hội tỷ võ của cả nước. Đây là cơ hội để chấn hưng Lý gia. Bây giờ ngươi lại nói không đem kiếm Thương Lan về!” Đại trưởng lão vừa nghe thì sắc mặt đại biến, buồn bực và nóng giận mà quát Lý Minh Ngữ. Trên khuôn mặt già nua hiện lên thần thái sáng láng, hùng hổ dọa người.

“Ngươi có tư cách gì làm tộc trưởng của chúng ta nữa?” Nhị trưởng lão tức giận, vỗ mạnh tay vịn của ghế, gào thét. Khuôn mặt toàn nếp nhăn đã nhăn lại thành một đoàn.

“Lý Minh Ngữ, giao Thương Lan và con dấu tộc trưởng ra đây!” Tam trưởng lão đứng bật dậy, làm ầm ĩ. Thân thể ông hơi run rẩy giống như đang là anh hùng trừ hại giúp dân.

“Thứ cho con không thể làm theo.” Lý Minh Ngữ không động đậy, nhàn nhạt nói ra một câu như vậy.



“Cái gì?” sắc mặt nhóm người trong đại sảnh căng thẳng. Bọn họ không thể ngờ một Lý Minh Ngữ hành sự bất lực lại có thể dám nói đúng lý hợp tình như vậy.

“Lý Minh Ngữ, ngươi muốn làm phản hả? Chẳng lẽ cơ nghiệp hơn nghìn năm của Lý gia phải hủy trong tay ngươi? Nếu gia gia và phụ thân đã mất của ngươi biết nhất định cũng sẽ không tha cho ngươi.” Gương mặt già nua của Đại trưởng lão vặn vẹo, nói đầy ác độc. Ông độc ác mà chụp một cái mũ sắc bén lên đầy Lý Minh Ngữ.

“Chính là bởi vì không muốn cơ nghiệp ngàn năm của Lý gia bị hủy diệt nên mới không thể giao vị trí tộc trưởng.” Lý Minh Ngữ nhàn nhạt nói. Ánh mắt hắn đầy khinh miệt mà nhìn các trưởng lão và những người đứng bên cạnh. Những người này đều là loại không có chí tiến thủ, chỉ mong được hưởng lạc. Nếu vị trí tộc trưởng lọt vào tay họ chỉ Lý gia thật sự đã kết thúc.

“Ngươi nói cái gì?!” Tam trưởng lão gầm lên. Ông chỉ tay vào Lý Minh Ngữ, quát, “Ý của ngươi là chúng ta không có tư cách làm tộc trưởng cũng không có năng lực lãnh đạo Lý gia sao?”

Chỉ trích như vậy bất luận người nào của Lý gia cũng không thể chịu nổi. Bởi vì dù sao mấy người đang ngồi phía trên cũng là trưởng lão của Lý gia, là người già nhất của Lý gia và là người có uy tín cao nhất!

Nhưng…

Mặt Lý Minh Ngữ không đổi sắc, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng khạc ra mấy chữ: “Chính là ý này.”

“Ngươi! Lý Minh Ngữ, ngươi muốn làm phản? Ngươi cho rằng ở đây không ai có thể đánh lại ngươi phải không?” Đại trưởng lão tức giận vỗ xuống tay vịn của ghế, đứng lên. Tay vịn ghế bị trưởng lão vỗ vào liền biến thành bột ngay lập tức.

Sắc mặt Lý Minh Ngữ vẫn không đổi, lạnh nhạt nói: “Nói như vậy là đại hội tỷ võ hơn hai tháng sau mọi người đã tìm được người tham gia? Hơn nữa đã nắm chắc phần thắng rồi?”

Một câu nói khiến cho mấy người trên địa sảnh nhất thời uể oải. Đại hội tỷ võ! Không có ai trong Lý gia có thể là đối thủ của Lý Minh Ngữ. Dĩ nhiên nếu liên thủ thì chưa chắc.

“Ngươi dùng việc này để uy hiếp chúng ta? Ngươi cho rằng trừ ngươi ra thì trên dưới Lý gia không còn ai sao? Lần này ngươi hành sự bất lực là thật! Giao vị trí tộc trưởng lại! Về chuyện tỷ thí hơn hai tháng sau, ngươi là người của Lý gia nên tham gia là đúng, là không thể trách móc ai!” gương mặt Đại trưởng lão đã trở nên vặn vẹo, lạnh lùng nói, “Người đâu, bắt nó lại cho ta, tìm cho ra con dấu của tộc trưởng!”

Mọi người chuẩn bị động thủ bắt Lý Minh Ngữ thì xảy ra dị biến!

Một kiếm khí cường đại kinh khủng trực diện đánh tới.

Như cuồng phong quét qua, toàn bộ mọi thứ trong đại sảnh bị phá hủy.

Một vết nứt đáng sợ mở rộng ra trên đất, thẳng tới trước mặt mấy trưởng lão. Mặt họ tái nhợt. Bọn họ không thể chống lại cỗ lực lượng cường đại đáng sợ này.

Trong nhất thời, tình cảnh hỗn loạn. Thật là náo nhiệt.

Mấy người đức cao vọng trọng vừa rồi còn có hình người với khí thế bức người giờ đây chạy nhanh hơn thỏ, vô cùng chật vật mà chạy. Con trai và cháu trai của bọn họ thì càng chạy nhanh hơn.

Rầm!

Chỗ mấy trưởng lão vừa ngồi bị nổ vỡ tan tành.

Bụi bay đầy trời. Đại sảnh vô cùng lộn xộn.

“Ha ha. Ta chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ như vậy. Hôm nay được mở rộng tầm mắt. Không có bản lĩnh đảm nhiệm vị trí tộc trưởng lại cứ muốn làm. Không có năng lực tham gia tỷ thí lại cứ học theo chó sủa để phô trương thanh thế. Đã vậy còn muốn người bị tước đoạt vị trí tộc trưởng đi tỷ thí. Lần đầu tiên thấy súc sinh vô sỉ như vậy!” một giọng nói thanh thúy nhưng tràn đầy khinh bỉ và mỉa mai vang lên trong đại sảnh.

“Ai?” Đoàn người Đại trưởng lão tức giận mà hỏi. Dám vũ nhục bọn họ! Chó? Súc sinh?

Bụi tản đi, mọi người tập trung tư tưởng nhìn người đứng ở cửa.

Một thiếu nữ với mái tóc vàng óng và đôi mắt màu xanh dương mê người với khuôn mặt lạnh nhạt đứng ở cửa. Nàng cầm một thanh kiếm trong tay. Kiếm cắm trên đất. Bên cạnh là Lý Nguyệt Văn với khuôn mặt phẫn hận.

“Tiểu súc sinh dã man này từ đâu tới? Dám can đảm lỗ mãng ở Lý gia?!” một con cháu Lý gia mở miệng mắng đầy tức giận.

Khắc Lôi Nhã lạnh lùng liếc người trẻ tuổi này của Lý gia. Chỉ một ánh mắt làm cho hắn cảm thấy lạnh như đang ở trong hầm băng. Hắn cảm thấy cả người vô lực, rùng mình.

“Cắt lưỡi của ngươi hay là một cái tay đây?” mặt Khắc Lôi Nhã hiện lên sự phiền não. Một cỗ kiếm khí đánh về phía người này nhanh như chớp. Phanh! Tiếng nổ lớn vang lên bên tai mọi người. Lưng của thanh niên vừa nói năng lỗ mãng kia đụng mạnh vào tường. Tường phía sau hắn bị nứt thành hình mạng nhện, nhìn thấy mà giật mình. Thân thể hắn mềm nhũn trượt xuống đất, ói máu tươi, không rõ sống chết. Tất cả mọi người ngây ngẩn. Thiếu nữ này ra tay họ đều thây nhưng không ai có thể ngăn cản!

“Kiếm Thương, Thương Lan!!!” Đại trưởng lão kinh ngạc, kêu lên thất thanh. Trong phòng chứa sách của Lý gia có bức vẽ của kiếm Thương Lan nên ông nhìn một cái là có thể nhận ra. Nhưng bảo kiếm này nên nhận người của Lý gia làm chủ nhân chứ? Sao lại ở trong tay một thiếu nữ xa lạ?

“Cái gì? Là kiếm Thương Lan?” những người khác cũng kinh hô. Giọng điệu của họ khiến Khắc Lôi Nhã cười lạnh đầy khinh thường.

“Có phải đám phế vật các ngươi cảm thấy ta có kiếm Thương Lan trong tay mới có thể khống chế các ngươi?” Khắc Lôi Nhã cười lạnh, tùy ý ném kiếm trong tay xuống. Trên tay trống không của nàng xuất hiện một thanh kiếm bằng lửa. Nàng cười nói: “Nếu không thì hôm nay sẽ thay máu cho Lý gia. Giết hết các ngươi là được.”

Mọi người trong đại sảnh cảm thấy lạnh lẽo. Lần đầu tiên thấy có người dùng ngọn lửa biến hình! Mặc dù thiếu nữ trước mặt đang cười nhưng khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, tàn khốc. Nàng không phải đang nói giỡn mà là nghiêm túc. Nàng có thực lực này! Nàng có thể giết sạch người trong đại sảnh!

Khắc Lôi Nhã tản ra khí thế kinh khủng khiến người trong đại sảnh hoảng sợ không thôi. Một cỗ hơi thở khắc nghiệt lan ra, ngập tràn đại sảnh. Ai cũng không dám động dù chỉ một chút. Người đang nằm trên đất không rõ sống chết chính là tấm gương cho bọn họ. Chỉ một lời nói vô lễ của hắn đã đem đến hậu quả như thế! Thực lực của thiếu nữ này thật đáng sợ! Rốt cuộc nàng là ai?

“Tộc trưởng, tộc trưởng!” Đại trưởng lão dẫn đầu vội vàng mở miệng, trong giọng nói đều là cẩu khẩn. Lúc này ông không gọi là Minh Ngữ hay Lý Minh Ngữ mà gọi tộc trưởng vô cùng tôn kính.

“Tộc trưởng, mau cứu chúng ta. Nhị tiểu thư, mau cứu chúng ta. Dù gì chúng ta cũng là người của Lý gia. Các ngươi không thể trơ mắt mà nhìn người ngoài giết chúng ta được!” Tam trưởng lão run giọng cẩu khẩn.

“Nàng không phải là người ngoài.” Lý Nguyệt Văn hừ lạnh một tiếng. Câu nói của nàng khiến người trong đại sảnh sửng sốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tài Năng Tuyệt Sắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook