Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 2 - Chương 2: Một đời một kiếp không bao giờ phản bội

Vô Tình Bảo Bảo

09/08/2014

Long Tát Tư đi theo người phụ nữ mập mạp, đi tới trong phòng kia, người phụ nữ mập mạp thuần thục kéo cửa ra, một cỗ u lãnh không khí đập vào mặt.

"Xin mời, tiểu thư đang ở dưới chờ ngươi." Đường Á không kiêu ngạo không tự ti làm tư thế xin mời.

Long Tát Tư không do dự, nhấc chân bước đi xuống, theo lối đi vẫn đi về phía trước đi, xuyên qua hành lang dài, đi tới nơi đại sảnh có mảnh đèn dầu sáng rỡ.

Ở giữa đại sảnh có để cái bàn thật dài, người ngồi ở phía trên cao nhất là tuyệt đại thiếu nữ ban ngày hắn thấy. Ngồi bên phải thiếu nữ là một nam tử tuấn mỹ, tóc đỏ rực như lửa, khẽ hí mắt nhìn hắn. Bên trái thiếu nữ chính là một nam tử tuấn mỹ khác có khuôn mặt rất tuấn tú, con ngươi màu tím, tóc màu bạc.Phía sau thiếu nữ là hai nam tử nhìn rất giống nhau, một người trên tay bưng bình trà, một người khác nghiêng đầu đang quan sát hắn.

"Mời ngồi." Thích Ngạo Sương mỉm cười nhìn nam tử trước mắt.

Long Tát Tư khẽ cau mày, trước mắt đánh giá, người thiếu nữ này, hình như đã sớm ngờ tới mình sẽ đến. Thân phận của nàng rốt cuộc là gì? Hơn nữa sớm đã đem thân thế của mình tất cả điều tra rõ ràng, đi tới chỗ sa mạc để bị chính người của mình bắt được tuyệt không phải tình cờ. Mà là chắc chắn đang tìm mình.

Long Tát Tư ngồi ở đối diện Thích Ngạo Sương, Tập Ít Tư tiến lên rót thêm một ly trà hoa hồng cho Long Tát Tư

"Mời uống trà." Thích Ngạo Sương khẽ mỉm cười.

"Có thể nói một chút kế hoạch của ngươi được không?" Long Tát Tư sau khi ngồi xuống không có uống trà, mà là nhìn thích Ngạo Sương trầm giọng hỏi.

"Đem thanh danh của ngươi lên cao nhất, cuối cùng công bố thân phận của ngươi. Trả lại trong sạch cho ngươi." Thích Ngạo Sương ưu nhã miệng nhấp Trà hoa hồng nhàn nhạt trả lời.

"Làm thế nào mà được?" Long Tát Tư cau mày hỏi.

"Ngươi không cần làm gì hết. Ăn, chơi ngủ là tốt rồi." Thích Ngạo Sương mỉm cười nhìn Long Tát Tư, không đợi Long Tát Tư nói chuyện, Thích Ngạo Sương lên tiếng lần nữa,"Dĩ nhiên, như vậy là không thể nào được. Ngươi không đồng ý, ta cũng vậy sẽ không đồng ý."

Long Tát Tư giựt giựt khóe miệng, đột nhiên cảm thấy thiếu nữ trước mắt tính tình cùng với bề ngoài của nàng ấy nhìn thế nào cũng không đồng nhất. ( Đây chắc là sự thống nhất của hai mặt đối lập)

Tập Ít Kì và Tập Ít Tư liếc mắt nhìn nhau, trong mắt của đối phương lại thấy được đồng tình. Cái tên Long Tát Tư, lại trở thành một đối tượng để Thánh nữ đại nhân của bọn họ làm nhục rồi.

"Việc ngươi phải làm bây giờ chính là mang theo nhóm Tinh Vệ quân hành hiệp trượng nghĩa, cứu người dân gặp khó khăn, nhưng không cần lưu danh.Thời điểm làm việc trên mặt của mỗi người bịt kín bằng mặt nạ màu đỏ." Thích Ngạo Sương để ly xuống, trầm giọng nói.

"Hành hiệp trượng nghĩa?" Long Tát Tư nghi hoặc nhìn Thích Ngạo Sương, có chút không hiểu.

"Sa mạc này, trừ bọn ngươi ra chỉ còn lại bọn cướp khác thôi. Các ngươi cho tới nay cướp bóc cũng có đúng mực. Chỉ lấy của thương nhân một phần ba hàng hóa. Nhưng những tên cướp khác cũng không giống như vậy, giết người cướp của." Thích Ngạo Sương sờ sờ cằm của mình, có chút nghi ngờ nói, "Chỉ là, hôm nay tại sao các ngươi lại bắt ta? Cho tới nay các ngươi đều là cướp tiền không cướp sắc mà ." ( vì chị đẹp . Được chưa? )

Trên mặt Long Tát Tư xuất hiện vẻ lúng túng.

"Thôi, không muốn nói không cần phải nói. Tóm lại, kế tiếp các ngươi phải làm chính là ở thời điểm người dân cần nhất xuất hiện trước mặt bọn họ." Thích Ngạo Sương an bài. Ô Tát Lợi lúc này đây là quốc gia phần lớn là sa mạc, băng qua không có phương tiện. Mà bọn cướp đều là những kẻ cưỡi ngựa giỏi trong sa mạc, đợi chuyện xảy ra, nhiều nhất chỉ thấy bụi bặm cuồn cuộn, nhìn theo bóng lưng bọn chúng mà chửi mắng, không có biện pháp cướp lại.

"Cứ như vậy sao?" Long Tát Tư cau mày.

"Đúng vậy, trước mắt chính là muốn ngươi làm vậy. Còn cóthân phận của ngươi sẽ giữ kín, đến lúc thân phận của ngươi sẽ được tiết lộ, mọi ánh mắt cũng sẽ tập trung ở trên người ngươi.Kẻ đã hãm hại ngươi và người thân của ngươi, ta sẽ bắt bọn họ thừa nhận trước mặt mọi người." Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng gõ cái bàn, lạnh nhạt nói, "Nhớ, các ngươi phải che mặt, thống nhất mặt nạ màu đỏ."

"Vì sao phải mặt nạ màu đỏ?" Long Tát Tư rốt cuộc có chút hiểu được kế hoạch của thiếu nữ trước mắt.

"Vậy ngươi cũng có thể lựa chọn màu sắc khác. Chỉ cần đặc biệt, có thể phân biệt các ngươi và bọn cướp khác là được. Tốt nhất không nên đuổi tận giết tuyệt bọn cướp, bắt được bọn chúng rồi sau đó đợi mọi người đi hết thì thả bọn chúng ra. Hoặc là cứu người xong liền thả bọn chúng ." Thích Ngạo Sương cặn kẽ giao phó.

"Tại sao?" Long Tát Tư lại càng khó hiểu.

Sau một khắc, hắn liền hối hận vì đã hỏi như thế.

Đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của mấy người, Long Tát Tư đột nhiên cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị thoái hóa trầm trọng.

"Đương nhiên là để cho bọn họ tiếp tục làm điều ác, các ngươi tiếp tục diệt kẻ gian." Tập Ít Kì liếc mắt khinh thường kẻ không hiểu lời nói của Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương trả lời" bằng không lấy ở đâu ra nhiều cơ hội như vậy cho các ngươi hoạt động?"

( Một tập đoàn vô sỉ và rất hiểu ý đồng đội )

Long Tát Tư co quắp khóe miệng nhìn trước mắt thiếu nữ, trong đầu nhảy ra câu “ Vật họp theo loài”. Người thiếu nữ này thật quá quá .......cái đó gì đi. ( ý anh ấy chắc là quá vô sỉ mà không dám nói)

"Ngươi, thật có thể giúp ta tẩy rửa oan khuất?" trong mắt Long Tát Tư lóe lên một tia hoài nghi. Mặc dù người thiếu nữ và nam tử bên cạnh cực kỳ cường hãn, nàng cũng có thể khống chế tinh thần cấp cao, nhưng là, thật có thể làm được sao? người vu hãm hắn, bây giờ đã trở thành Hoàng đế và Hoàng hậu. . . . . .Cô gái mà mình từng thương mến bây giờ đã trở thành đương kim Hoàng hậu.

"Hiện tại đương nhiên được. Nếu như bọn hắn bây giờ xuất hiện ngay trước mặt ngươi, vậy thì như thế nào?" Thích Ngạo Sương cười nhạt một tiếng" chẳng lẽ ngươi không biết khi đấm người một phát xong liền rút tay về không phải là không đánh nữa, mà là vì để đánh ác hơn, đau hơn hay sao?" ( cái triết lí gì đây biết !!??? )

Long Tát Tư sửng sốt. Quả đấm lấy lại, là vì đánh ác hơn, đau hơn!

"Ngươi, rốt cuộc là người như thế nào?" Long Tát Tư đứng lên, cau mày trừng tròng mắt sáng quắc nhìn thiếu nữ trước mắt.

Thiếu nữ tóc đen mỉm cười, không trả lời.

Phong Dật Hiên đứng lên, trong tay trống rỗng xuất hiện một xấp tờ kim phiếu, đưa tới trước mặt của Long Tát Tư. Những kim phiếu này đều là của Phong gia trợ giúp Thích Ngạo Sương đem mấy cái bảo vật của Hắc Long Bản âm thầm bán đi rồi lấy đi một phần nhỏ tiền.

"Để làm cái gì?" Long Tát Tư xụ mặt xuống.

"Không cần tự mình đa tình, không phải cho ngươi xài. Những thứ này đổi thành Kim khăn, các ngươi dùng cái này trợ giúp những dân chúng cần trợ giúp." Phong Dật Hiên lại lần nữa khi dễ trí thông minh của người trước mắt

Trong lòng Long Tát Tư một hồi buồn bực. Từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.

Chỉ là, đây cũng là một thủ đoạn thật cao mình. Ô Tát Lợi vẫn luôn rất nghèo khó, nếu như cầm tiền tới trợ giúp mọi người, quả thật rất nhanh có thể thu mua lòng người.

Khi Long Tát Tư nhận lấy những tờ kim phiếu này vẫn rất thất kinh. Mỗi một tờ kim phiếu số tiền đều là một vạn, như vậy một xấp, nói ít cũng có trên trăm vạn! Hơn nữa còn là kim phiếu thông dụng ở toàn bộ đại lục.

Long Tát Tư ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt xem thường của Phong Dật Hiên, nhìn lại một chút khuôn mặt lạnh lùng Thích Ngạo Sương.

Bọn họ, rốt cuộc là ai?



"Đi đi. Mỗi thời điểm cuối tháng phái người đi đến vũ điếm một lần." Thích Ngạo Sương đứng dậy, có chút mệt mỏi ngáp một cái.

Long Tát Tư nhìn thiếu nữ trước mắt, thật lâu nói không ra lời.

Cái này thiếu nữ thần bí, không rõ lai lịch, mục đích gì mình cũng không biết. Nhưng là, trong lòng vì không biết vì sao lại tin tưởng người thiếu nữ này nhất định có thể giúp mình hoàn thành nguyện vọng!

"Tốt. Có chuyện ta sẽ đi vũ điếm tìm ngươi. Ta đi trước." Long Tát Tư nhận kim phiếu, gật đầu một cái với Thích Ngạo Sương, xoay người rời đi.

Đêm khuya, Thích Ngạo Sương đứng ở nóc phòng, yên lặng nhìn màn đêm không có ánh trăng.

Chợt, một cái áo khoác thật dầy khoác lên trên vai của nàng. Bỗng nhiên quay đầu lại, đối mặt với khuôn mặt đang mỉm cười của Phong Dật Hiên.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Phong Dật Hiên cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời không trăng.

Thích Ngạo Sương trầm mặc, lần này chậm rãi nói: "Đang suy nghĩ, thời điểm Long Tát Tư đối mặt người hãm hại hắn, có có thể xuống tay được hay không."

Phong Dật Hiên hơi ngẩn ra, ngay sau đó cười nhạt: "Đó là hắn ngu xuẩn, yêu một người không đáng giá. Hắn vừa bắt đầu đã sai lầm rồi, phía sau còn có thể chính xác được ư?"

Thích Ngạo Sương sửng sốt, quay đầu cứ như vậy nhìn chằm chằm Phong Dật Hiên, Phong Dật hiên vẫn như cũ mỉm cười: "Cái đó của bọn họ, không gọi tình yêu. Tình yêu có thể tùy tiện bị quyền lực, tiền bạc thu mua, vậy còn gọi tình yêu sao?"

Thích Ngạo Sương rủ thấp xuống lông mi, sâu xa nói: "Người" không phải là một loại động vật không ngừng truy đuổi tiền bạc quyền lực danh tiếng hay sao. . . . . ."

"Ít nhất ta không có như vậy. Ta một đời một kiếp cũng sẽ không phản bội nàng." lời nói của Thích Ngạo Sương vẫn chưa nói hết, liền bị lời nói như đinh chém sắt của Phong Dật Hiên chặt đứt.

"Ngạo Sương, cho dù tất cả thiên hạ có phản bội nàng, ta vẫn như cũ sẽ đứng ở bên cạnh nàng, đem hết toàn lực bảo vệ nàng." Phong Dật Hiên nắm bả vai Thích Ngạo Sương, làm cho Thích Ngạo Sương xoay người lại đối mặt với mình.

Thích Ngạo Sương kinh ngạc nhìn người trước mắt, nhìn đến nét mặt của hắn lúc này hết sức kiên nghị, đáy mắt chỉ có kiên định. Trong lúc nhất thời, Thích Ngạo Sương lời gì cũng nói không ra được. Chỉ là, đáy lòng có cái gì đó mọc rể, nảy mầm. . . . . .

"Cho nên, Tiểu Sương Sương~~, nàng không cần phải ủ rũ như thế, ta sẽ vẫn mãi mãi bên cạnh nàng nha ."Phong Dật hiên cười hì hì, dẩu môi lên, hướng Thích Ngạo Sương mà tiến tới.

"Thân ái ~~."

Phanh!

Sau một khắc, Phong Dật Hiên che hai mắt của mình ngồi chồm hổm trên mặt đất kêu rên.

Thích Ngạo Sương xoay người tức giận đằng đằng trực tiếp bay xuống.

Phong Dật Hiên đợi bóng dáng Thích Ngạo Sương biến mất, lúc này mới đứng dậy, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt có vui mừng. Nàng, rốt cuộc lại khôi phục lại bộ dạng trước kia. Đây mới chân chính là nàng. . . . . .

Phong Dật Hiên vuốt vuốt hai mắt của mình, hừ lạnh một tiếng: "Đi ra đi, ngươi đã thấy hết rồi?

Chung quanh vẫn một mảnh trầm mặc. Hồi lâu, bóng dáng Lãnh Lăng Vân xuất hiện.

"Ta cho ngươi biết, ta sẽ không để cho ngươi có bất kì cơ hội nào đâu." Phong Dật Hiên trừng tròng mắt xông vào Lãnh Lăng Vân quát lạnh. Chỉ là nhìn vào nửa bên mắt gấu mèo của hắn thì miệng nói những lời này thật không có lực uy hiếp.

Lãnh Lăng Vân trầm mặc, không nói gì.

"Hừ!" Phong Dật hiên hừ lạnh một tiếng, xoa mắt của mình không để ý tới Lãnh Lăng Vân, từ cái thang bò đi xuống. ( không hiểu sao ảnh không bay xuống?! ?!)

Lãnh Lăng Vân một mình đứng ở nóc nhà, trầm mặc nhìn không trung.

Không một tiếng động.

Hai ngày sau đó, một nhóm năm người lên đường rời đi Thanh Tuyền trấn. Lần này, còn có hai huynh đệ nhà họ Tập.

Mà mục đích của bọn họ, tất nhiên là đến vị trí điểm đỏ trong bản đồ. . . . . .

Một nhóm năm người cứ như vậy đi tiếp trong sa mạc, nhìn không thấy đầu sa mạc làm cho người ta không cảm thấy hứng thú , mọi người cứ như vậy mềm nhũn mà đi tới. Chung quanh là cảnh sắc không thay đổi, bãi cát, Tiên Nhân Chưởng khổng lồ bị cát che giấu một nửa thân hình.

"A! Ốc đảo!"Tập Ít Kì chợt hưng phấn kêu lên. Nắng gắt thiêu đốt, bây giờ nhìn thấy ốc đảo dĩ nhiên là cực kỳ kích động. Tập Ít Kì lập tức nghĩ đến có thể uống nước hả hê, sau đó thoải mái tắm rửa. !" Đó là một trấn nhỏ hình tròn." Tập Ít Tư lạnh nhạt nói, "Trung gian có một hồ nhỏ, hồ nhỏ này ở đáy có một suối nước. Cái trấn này xây vòng quanh hồ nhỏ, nên mới có hình một cái hình tròn, cho nên gọi vòng tròn trấn."

"Tiểu thư, chúng ta đi nghỉ ngơi một chút đi. Cái mông của ta giờ đến ngồi cũng đau." Tập Ít Kì vặn vẹo uốn éo cái mông, những ngày qua vẫn cưỡi Lạc Đà , quả thật quá mức.

"Được, đi nghỉ ngơi tiếp tế thực phẩm. Sáng sớm ngày mai lại xuất phát."Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng gật đầu, cùng mọi người hướng trấn nhỏ mà đi tới.

Trấn nhỏ này cũng như các trấn khác, chung quanh cũng có các tảng đá cao làm tường chắn, đem trấn nhỏ vây lại. Cửa trấn là tảng đá to thay cho cửa chính, bên cạnh của chính là một tảng đá hẹp dài ghi tên trấn.

Nhộn nhịp người đi đi lại lại trên đường, không có ai chú ý tới mấy người bọn họ. Đi ngang qua đây người đi đường cũng sẽ tới tiếp tế và nghỉ ngơi một chút, đây là chuyện quá bình thường.

"Tập Ít Tư, các ngươi đến quán trọ trước, chúng ta tới phía trước xem một chút." Thích Ngạo Sương đem dây cương trong tay giao cho Tập Ít Kì, rồi quan sát chung quanh.

"Được . . . . ." Tập Ít Kì đồng ý, hai người huynh đệ bọ họ ở thần điện Hắc Ám cho tới bây giờ đều là bọn họ sai bảo người khác, nhưng là kể từ đi theo Thích Ngạo Sương, vẫn bị Thích Ngạo Sương sai bảo . Không dám không nghe theo, chỉ vì vị Thánh nữ đại nhân này thật sự quá âm hiểm. Kể từ sự kiện kia về sau hắn liền không dám trêu chọc Thích Ngạo Sương. Lần đó đánh cuộc thua, thua cuộc chỉ cần vì đối phương làm một chuyện là đủ thôi mà. Tập Ít Kì bất mãn. Đồng ý làm một chuyện có gì khó khăn? Nhưng nghe được Thích Ngạo Sương để cho hắn làm người hầu sai vặt, hắn như vậy thì chết quách cho xong. Thích Ngạo Sương không biết đã làm gì hắn , mà hắn gặp người ta thì tự nhận mình là heo, hắn thật sự chính là heo, một cái đầu heo ngu ngốc. Nói xong câu đó liền lập tức đi tìm người kế tiếp nói. Thì ra là hắn bị khống chế tinh thần. Từ đó về sau, Tập Ít Kì đối với Thích Ngạo Sương là vâng lệnh nghe theo. Cũng không dám náo loạn nữa.

Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên còn có Lãnh Lăng Vân đi từ từ đến ngã tư đường, nhìn trên đường phố người lui tới, chợt nhíu mày. Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân cũng phát hiện có cái gì không đúng.

Những người này, mặc dù đang đi lại, nhưng lại hình như không có gì mục đích, cứ như vậy không ngừng đi tới đi lui. Đi tới cuối ngã tư đường, sau đó quay đầu lại, đi tới nha đạo lại một mặt khác nữa quay đầu lại đi về! Thích Ngạo Sương cau mày nhìn một người đi ngang qua bên cạnh mình, trong lòng hơi động. Người này ánh mắt không có một tia tiêu cự, không có bất kỳ nét mặt, chỉ có một nhiệm vụ là đi thôi.

"Này, xin hỏi ngươi. . . . . ." Phong Dật Hiên tự nhiên cũng cảm thấy có cái gì không đúng, thuận tay kéo qua đi ngang qua một người bên cạnh hắn sẽ phải mở miệng muốn hỏi. Vậy mà, làm cho người ta giật mình là một màn xảy ra như vậy. Người kia bị Phong Dật Hiên kéo cũng mắt điếc tai ngơ, lập tức đi về phía trước đi. Nhưng là mới vừa bước ra một bước, người liền thẳng tắp té xuống. Tiếp theo là bất động, không có hô hấp nữa!

Phong Dật Hiên nhìn một chút tay của mình, coi lại người nằm trên đất, giựt giựt khóe miệng. Đây là chuyện gì xảy ra? Kéo một cái cũng có thể kéo người chết?



Kỳ quái hơn là, chung quanh người đi đường giống như không nhìn thấy nhau, tiếp tục rục rịch.

"Người này, chết rồi." Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày nhìn ngươi té ở trước mặt bọn họ thản nhiên nói.

Phong Dật Hiên cũng cau mày, nữa ngẩng đầu nhìn về phía chung quanh, chợt kêu lên: “Không tốt! chúng ta bị mai phục" ,

Thích Ngạo Sương bỗng nhiên cả kinh, đỉnh đầu đã xuất hiện dị biến.

Đỉnh đầu thoáng qua một đạo ánh sáng chói mắt, sắc trời khẽ ảm đạm xuống. Khi bọn hắn nhận ra thì bên trên đỉnh đầu đã xuất hiện một đạo kết giới hơi mờ! Ánh mặt trời có thể xuyên qua , nhưng là, bọn họ lại thấy bóng dáng của mình trên đỉnh của kết giới! Kết giới này giống như một tấm gương, chỉ có thể mông lung nhìn ra bên ngoài, nhưng là hơn nữa là ở trên kết giới lại thấy cảnh tượng phía dưới. Cả trấn cũng bị tầng kết giới kỳ quái bao phủ lại.

"Những người này, đã chết từ trước rồi!" Phong Dật Hiên mặt nặng nề, nhìn lại một người đi ngang qua bên cạnh hắn trầm giọng nói.

"Thật đúng là Dụng Tâm Khổ Kế, vì vây khốn chúng ta, cư nhiên giết một trấn người." Lãnh Lăng Vân cũng xụ mặt xuống. Mặc dù hắn sẽ không thiện lương đến mức trách thương cho người dân, nhưng là, nhìn nhiều người vô tội bị sát hại vô cớ như vậy, trong lòng cũng bực tức.

"Đây là kết giới gì?" Thích Ngạo Sương mắt lạnh lùng nhìn kết giới trên đỉnh đầu trầm giọng nói. Kết giới như vậy nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

"Tiểu thư! Chuyện gì xảy ra à?" Tập Ít Kì nhảy lên vọt tới" tòa trấn tốt như vậy mà lại giống như là U Linh Trấn ấy ? Trên đầu chính là cái gì kết giới à?"

Tập Ít Tư cũng đi theo tới đây, sắc mặt cũng là một mảnh nặng nề.

"Tiểu thư, dọc theo đường đi đều là người chết." Tập Ít Tư tới đây trầm giọng nói, "Nhưng là, vẫn còn đang lập lại chuyện bọn họ đang làm dở lúc sống. Duy trì một động tác."

"Quỷ dị, thật là quỷ dị. Gặp quỷ rồi !" Tập Ít Kì run run , hướng bên này nhích lại gần. Trường hợp quỷ dị như vậy hắn quả thật chưa từng thấy qua. Nhiều nhất chính là thấy qua khống chế tinh thần người khác, nhưng đó cũng là khống chế người sống, sẽ không gặp qua người có thể khống chế Hoạt Tử Nhân.

" Con cừu nhỏ đáng yêu, các ngươi ở chỗ này hưởng thụ thật tốt thôi." Chợt, đỉnh đầu của mọi người truyền tới một thanh âm quỷ dị, trong giọng nói tất cả đều là hả hê cùng hài lòng.

Người nào? !

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn đến một lão ăn mặc quái dị, tóc giống như ổ gà đứng ở kết giới đỉnh cao nhất kết giới vừa hua tay múa chân vừa nói chuyện. Một bộ quần áo thoáng như dẻ rách hợp lại, có tới năm màu sắc, đầu tóc cột một nhúm dựng lên rất cao, chung quanh loạn thành một đoàn.

"Ngươi là người nào?" Tập Ít Tư quát lạnh hỏi.

Quái nhân kia giơ đôi tay lên ở trước ngực bày ra cái tư thế kỳ quái. Mọi người một hồi rét lạnh đến buồn nôn. Quái nhân kia lúc này mới nói: "Người sắp chết, chưa cần thiết phải biết tên của ta. Các ngươi chỉ cần biết rằng mạng của các ngươi rất đáng tiền. Đặc biệt là cô nàng giữa các ngươi . Quả thật Giá Trị Liên Thành, chậc chậc ~ "

Không đợi mọi người nói chuyện, quái nhân kia hú lên quái dị, mủi chân điểm một cái, nhanh chóng hướng dọc theo kết giới bay đi, nháy mắt liền biến mất ở trong mắt mọi người.

" Thần điện Quang Minh đuổi giết sao?" Phong Dật Hiên cau mày nhìn phương hướng lão quái nhân kia biến mất trầm giọng hỏi.

"Ít nhất không phải người của thần điện Quang Minh." Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng lắc đầu.

"Ý của ngươi là, . . . . . ." Tập Ít Tư cau mày.

"Không ngoại trừ Thần điện thuê sát thủ." Lãnh Lăng Vân sắc mặt có chút nặng nề. ! ! Rời khỏi nơi này rồi nói sau." Phong Dật Hiên quay đầu nhìn một chút chung quanh

"Cái trấn này hình như cũng bị kết giới này bao vây rồi."

"Nhìn xem có hay không có thể đọc được bước sóng kết giới (khoảng cách một chu kì dao động)." ( cái này là nguyên văn tác giả viết nha các nàng)

Thích Ngạo Sương đi dọc theo về phía, vươn tay nhẹ nhàng đi đụng chạm kết giới. Vậy mà, còn không có đụng tới kết giới, kết giới kia chợt sinh ra một cỗ phản lực nho nhỏ, đem tay Thích Ngạo Sương văng ra.

Hả? Thích Ngạo Sương nghi ngờ lần nữa đưa tay đến gần, kết quả lại một dạng. Một cỗ nhu hòa lần nữa đánh văng tay Thích Ngạo Sương ra!" Chuyện gì xảy ra?" Phong Dật Hiên cũng đi lên trước , thấy được một màn kỳ quái này.

"Không cách nào đến gần." Thích Ngạo Sương cau mày nói.

"Trực tiếp bổ ra không được sao." Tập Ít Kì hừ lạnh một tiếng, móc ra quyền trượng, trong miệng đã niệm lên chú ngữ.

Thích Ngạo Sương lại trầm tư, mới vừa rồi kết giới bắn ra cỗ sức lực kia, hình như có chút kỳ quái. Nhưng là kỳ quái ở đâu vậy?

Tập Ít Kì đã đọc xong chú ngữ, quyền trượng trong tay quơ múa, một đạo hắc quang cường đại liền đánh úp về phía kết giới.

"Đợi đã nào...!" Thích Ngạo Sương quát to ra tiếng, nàng rốt cuộc nhớ tới mới vừa rồi kì quái ở chỗ nào rồi.

"À?" Tập Ít Kì nháy mắt không hiểu nhìn Thích Ngạo Sương, không hiểu tại sao vào lúc này phải gọi hắn đợi chút.

Sau một khắc, Tập Ít Kì liền lập tức hiểu được.Cái đạo hắc quang mình phát ra, ở thời điểm sắp đánh tới kết giới đột nhiên quay đầu lại, dọc theo đường cũ cấp tốc phản kích lại! Tập Ít Kì tay vội chân loạn kết xuất một tấm chắn Ma Pháp Thuẫn ngăn trở công kích này. Cột sáng màu đen đánh tới tấm chắn, phát ra ầm một tiếng, chấn động lỗ tai Tập Ít Kì, hắn lại càng thêm run sợ không dứt. Thiếu chút nữa liền bị ma pháp của chính mình giết chết!

" Đại tiểu thư! Làm sao người không nói sớm?" Tập ít kỳ tâm kinh run sợ vỗ vỗ lồng ngực của mình, an ủi trái tim nhỏ đang nhảy kịch liệt.

Sắc mặt của những người khác cũng nặng nề, trong lòng đã đại khái hiểu đến cùng là có chuyện gì xảy ra rồi.

"Giống như mọi người thấy, kết giới này, có thể bắn ngược tất cả lực lượng." Thích Ngạo Sương cau mày nhìn kết giới hoàn hảo không hao tổn, trong lòng trầm xuống. Mới vừa rồi đang suy tư vẻ này bắn ngược lực lượng của mình vì sao có chút kỳ quái, chợt nhớ tới đó chính là mình đến gần kết giới thả ra một chút xíu áp lực. Lực độ không lớn cũng không nhỏ, vừa lúc phù hợp. Mà Tập Ít Kì gấp gáp ra tay không còn kịp nữa ngăn cản, dĩ nhiên là bị bắn ngược trở lại.

"Cái gì mà kết giới lại biến thái vậy? !" Tập Ít Kỳ sợ hãi mắng. Nói qua ngồi xổm xuống, tiện tay nhặt lên cục đá nhỏ nhẹ nhàng ném tới, quả nhiên, này cục đá nhỏ mới vừa đến gần kết giới, liền theo đường cũ bay trở lại. May mắn sức lực không lớn, tự nhiên cũng không có khiến tay chân hắn loạn lên ứng phó.

Đây tất cả tất cả mọi người nhìn ở trong mắt, không cách nào đi ra ngoài, cũng không cách nào phá kết giới này. Dùng bao nhiêu lực lượng công kích kết giới liền bị bị bắn ngược trở về bao nhiêu lực lượng.

"Ta thử một chút." Phong Dật Hiên nhẹ nhàng vung tay lên, trên tay đã nắm ở một thanh Phong Nhận khổng lồ gần như trong suốt.

"Tốt nhất không cần." Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng lắc đầu.

"Nếu như dùng lực lượng công kích vượt qua giới hạn của kết giới này, có lẽ cũng sẽ không bắn ngược, mà là đem kết giới phá đi." Phong Dật Hiên khẽ cau mày phân tích chuẩn bị Toàn Lực Nhất Kích thử một chút.

"Nếu như không phải thì sao?" Thích Ngạo Sương nhàn nhạt hỏi ngược một câu. . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tài Năng Tuyệt Sắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook