Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 3 - Chương 9: Thiếu chủ có ý đồ như thế

Vô Tình Bảo Bảo

09/08/2014

Vòng sáng biến mất.

Tất cả mọi người bước vào vòng sáng chỉ cảm thấy hai mắt sáng bừng, thì đã đứng trên một khoảng đất trống.

Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ cũng đứng trên khoảng đất trống này.

“Chào mừng các vị đến tham gia tranh tài lần này. Quy tắc so tài vô cùng đơn giản. Xin các vị nhìn bản đồ trước mặt.” Một giọng nói mười phần trung khí vang lên. Tuy không vang dội nhưng lại truyền rất rõ vào tai từng người. Hiển nhiên là đã dùng ma pháp khuếch đại âm thanh.

Một bản đồ ma pháp cứ như vậy mà xuất hiện trong không trung. Bản đồ cho thấy sông núi chằng chịt, phần cuối bản đồ có một ký hiệu màu xanh lá cây.

“Xin các vị nhớ rõ bản đồ. Màu xanh lá cây chính là mục đích của mọi người. Tới được đó sẽ là người chiến thắng. Ta đã nói quy tắc rất đơn giản. Nếu đã không có quy tắc cụ thể thì mặc kệ dùng biện pháp gì, chỉ cần tới được đó là thắng. Nhưng nhớ chỉ có một người thắng mà thôi. Đi qua sơn động trước mặt, cuộc tranh tài chính thức bắt đầu. Mọi người không thể bay trong khu vực tranh tài.” Giọng nói mười phần trung khí tuyên bố quy tắc so tài. Ý trong lời nói không đơn giản. Chính là có thể dùng mọi thủ đoạn để tới được đó. Trên con đường này, tiêu diệt đối thủ cạnh tranh là cách làm được ủng hộ.

“Bắt đầu.” Sau khi giọng nói tan đi thì bản đồ cũng biến mất. Có Yêu tộc chưa kịp nhớ bản đồ liền mắng thành tiếng, mà có Yêu tộc đã bắt đầu ra tay tập kích yêu quái yếu hơn mình.

“Đi, đi qua sơn động kia trước đã.” Thích Ngạo Sương nói thật nhỏ với Tạp Mễ Nhĩ. Tạp Mễ Nhĩ gật đầu.

Trước mặt càng ngày càng lộn xộn. Chưa bước vào sơn động thì ở đây đã có một cuộc hỗn chiến lớn.

“Đi chết đi!” một giọng gầm kiêu ngạo vang lên.

Giọng nói rất quen tai. Là Thiếu chủ.

Thích Ngạo Sương quay lại nhìn về phía phát ra tiếng nói, thì thấy được Thiếu chủ mặc quần áo màu đen đứng đó, quần áo tung bay trong gió. Gương mặt nàng ta hung hãn và liều lĩnh. Phía trước nàng, rất nhiều Yêu tộc ngã xuống không đứng dậy nổi nữa.

Phong Dật Hiên không ở cạnh nàng ta.

“Đi!” Tạp Mễ Nhĩ nói nhỏ. Hắn không muốn đứng đây dây dưa với những Yêu tộc cấp thấp này.

Thích Ngạo Sương gật đầu.

Yêu tộc trước mặt Thiếu chủ cứ như vậy mà bị tiêu diệt. Tình cảnh này khiến rất nhiều Yêu tộc kinh hồn bạt vía. Có Yêu tộc chạy thục mạng về phía trước. Chỉ cần đi qua sơn động là thấy một vùng đất vô cùng rộng lớn, hơn nữa còn cấm bay nên cơ hội giữ được mạng lớn hơn rất nhiều.

Yêu tộc có thực lực cao hơn thì bay về phía sơn động.

“Xuống cho ta.” Sau một tiếng quát, Yêu tộc chi chít trên trời rơi xuống như cánh hoa.

Mà tiếng quát này là của Hắc Vũ.

Hắc Vũ bay ra từ một con đường khác trong không trung, thoải mái tự nhiên bay về phía sơn động.

Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ đã nhanh chóng đi tới trước sơn động khổng lồ. Hai người không nói hai lời liền chui vào sơn động, đi nhanh về phía trước.

Với tốc độ của hai người thì không bao lâu sau sẽ ra khỏi sơn động. Một khu rừng rậm rạp hiện ra trước mặt. Mà vùng đất này quả nhiên có cấm chế, không thể bay được. Yêu tộc phía sau cũng theo tới. Rất nhiều Yêu tộc ra khỏi sơn động rồi liền lập tức tản ra khắp nơi. Nếu gặp phải người có thực lực kém hơn mình khi đối đầu chính diện thì không nói, nếu đụng phải người có thực lực mạnh hơn mình thì chỉ có cách chịu chết mà thôi. Cho nên mau tìm nơi ẩn nấp là cách làm sáng suốt nhất.

Thích Ngạo Sương quay lại nhìn sơn động đen thui, nhẹ nhíu mày. Nàng hơi trầm người xuống, giơ hai tay lên chỉ vào động, quát khẽ: “Lửa cuồng long!”

Một luồng hỏa long gào thét xông vào sơn động sâu thẳm, một hơi thở cực nóng tản ra. Hỏa long khổng lồ chiếu sáng khắp sơn động âm u nhưng chỉ trong nháy mắt. Sau đó, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, còn có cả tiếng chửi mắng độc ác.

Tạp Mễ Nhĩ nhìn hành động của Thích Ngạo Sương, cười sáng lạn. Thật đúng tính cách của tiểu Ngạo Sương. Âm thầm hại người là sở trường của nàng. Có điều, hắn thích tiểu Ngạo Sương thế này.

Thích Ngạo Sương làm xong tất cả thì nói với Tạp Mễ Nhĩ: “Đi.”

Bóng dáng của Tạp Mễ Nhĩ và Thích Ngạo Sương biến mất trong khu rừng rậm. Yêu tộc phía sau cũng vọt lên, rối rít ẩn vào khu rừng này.

Rừng cây rậm rạp tràn ngập nguy hiểm, có các loại thực vật với hình dạng kỳ lạ.

“A.” Một tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh vang ra từ sâu trong rừng. Yêu tộc phát ra tiếng gào đang lăn lộn trên đất đầy đau đớn, mà Yêu tộc bằng hữu bên cạnh đang cuống quýt giúp hắn. Nơi hắn lăn qua bị máu nhuộm thành màu đỏ.

Yêu tộc này không phải bị Yêu tộc khác đánh lén mà là bị một bụi cây như cái chày tập kích. Khi bọn hắn vừa bước vào chỗ này thì đã cảm thấy trong không khí có dị động. Khi bọn họ nhìn rõ thì đó là một bụi cây hình chày đang đung đưa. Những xúc tua màu đen thật dài không có gió mà vẫn đung đưa. Bọn họ cũng không để ý lắm, chỉ định đi qua nơi này tiếp tục gấp rút lên đường. Nhưng không ngờ được Yêu tộc đi đầu vừa tới trước mặt bụi câu hình chày thì xúc tua của nó không còn chậm chạp như vừa nãy mà đánh úp thật nhanh về phía Yêu tộc.

Xúc tua màu đen trực tiếp quấn lấy Yêu tộc trước mặt, đâm mạnh vào da hắn. Điều khiến người khác giật mình là những xúc tua ấy biến thành vòi hút, bắt đầu hút máu của Yêu tộc không ngừng. Xúc tua màu đen biến thành màu đỏ bằng tốc độ mắt thường không thể thấy được. Yêu tộc phía sau kinh hãi, vội vàng tiến lên chém xúc tua xuống, còn có Yêu tộc dùng ma pháp phóng hỏa đốt trụi bụi cây hình chày này.

Vậy mà điều khiến người khác giật mình là những xúc tua đó không rơi xuống mà vẫn không ngừng hút máu của Yêu tộc kia. Máu không ngừng chảy ra từ chỗ xúc tua tiếp xúc, nhuộm đỏ quần áo của Yêu tộc và khoảng đất chỗ đó.

Cuối cùng, có Yêu tộc vội vàng rống to để Yêu tộc trên đất tự chặt cánh tay, lúc này mới thoát khỏi cảnh bị hút thành thịt khô.

Trong rừng rậm, bụi cây hình chày nguy hiểm này chỗ nào cũng có, khắp nơi đều vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Mà động vật nguy hiểm càng khiến người ta khó lòng đề phòng.

Động vật có hình dáng khổng lồ đáng sợ thường vô hại, ngược lại động vật chỉ như con sâu mới là trí mạng. Thậm chí có cả động vật nguy hiểm có thể tạo ra ảo giác.

Trước mặt Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ chính là động vật nguy hiểm như thế.

Một mỹ nữ phóng khoáng và một mỹ nam đang ngồi trên một gốc cây to, nhìn Tạp Mễ Nhĩ và Thích Ngạo Sương đầy tình cảm.

Mỹ nữ mặc rất thoải mái, đồ bằng lụa mỏng, phơi bày hoàn toàn dáng người xinh xắn, như ẩn như hiện dưới làn lụa mỏng, quyến rũ hơn là không mặc gì. Mà khuôn mặt của nàng xinh đẹp không chút tỳ vết, mái tóc dài màu vàng mềm mại đổ xuống, quấn quanh cánh tay của nàng. Đôi mắt màu xanh xinh đẹp động lòng người. Đôi môi anh đào tươi đẹp ướt ái, cực kỳ dụ người. Đôi chân xinh xắn trắng nõn như ẩn như hiện khiến người ta muốn phun máu mũi. Nàng ôm một cái đàn hạc màu trắng bạc, gẩy nhẹ, ánh mắt đắm đuối đưa tình nhìn Tạp Mễ Nhĩ.



Bên cạnh mỹ nữ là một mỹ nam siêu cấp đẹp mắt. Hắn có mái tóc màu nâu mềm mại. ánh mắt dịu dàng như chảy ra nước cũng đắm đuối đưa tình mà nhìn Thích Ngạo Sương. Dung mạo của hắn xinh đẹp có một không hai, thậm chí còn đẹp hơn Đông Phong Hầu mà Thích Ngạo Sương từng gặp vài lần. Hắn cũng mặc lụa mỏng màu trắng, phơi này hoàn toàn dáng người cường tráng của hắn. Nơi to lớn mạnh mẽ phía dưới :”> càng khiến người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối.

Hai người vô cùng xinh đẹp cùng nhẹ nhàng xuống khỏi gốc cây, bay tới trước mặt Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ.

“Tiểu thư xinh đẹp, có thể đồng hành với nàng được không? Ta sẽ ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng vĩnh viễn.” Nam tử vô cùng tuấn mỹ đứng trước mặt Thích Ngạo Sương, nói thật dịu dàng, thậm chí muốn cầm tay Thích Ngạo Sương, chuẩn bị hôn lên mu bàn tay nàng.

Mà mỹ nữ siêu cấp thì đứng trước mặt Tạp Mễ Nhĩ, giọng nói êm ái: “Loài người mạnh mẽ anh tuấn, chàng có bằng lòng giúp ta không?”

Sắc mặt Thích Ngạo Sương thay đổi, bởi vì lời của hai người này khiến nàng nhớ đến một người. Một người từng nói sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mình, một mực yên lặng bảo vệ mình – Tẫn Diêm!

“Đi chết đi con nhện xấu xí!” Ánh mắt Thích Ngạo Sương lạnh lẽo, khẽ giơ tay lên, một luồng ánh sáng rực rỡ màu vàng tỏa ra từ lòng bàn tay trái. Một chuôi kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay trái của nàng. Mà thanh bảo kiếm này giống thanh kiếm Tẫn Diêm sử dụng – kiếm Tử Vong - như đúc! Vào lúc này, Thích Ngạo Sương đang nhớ Tẫn Diêm nên thanh kiếm nàng rút ra có hình dạng giống với bảo kiếm trong tay hắn!

Thích Ngạo Sương bổ một kiếm về phía siêu cấp mỹ nam kia không chút do dự. Một tầng kết giới nhàn nhạt bao phủ lấy Thích Ngạo Sương. Đó là kết giới của Tạp Mễ Nhĩ. Chất lỏng màu xanh lá cây tanh hôi phun lên trên đó. Đó là máu của siêu cấp mữ nam trước mặt. Mà trên vũ khí của Thích Ngạo Sương không dính chút máu nào.

Tiếng kêu thảm thiết quái lạ vang lên. Thích Ngạo Sương không hề do dự, bổ thêm một kiếm về phía siêu cấp mỹ nữ với khuôn mặt sợ hãi trước mặt Tạp Mễ Nhĩ.

Tiếng “xì” vang lên. Đây là tiếng bảo kiếm đâm vào da thịt.

Tạp Mễ Nhĩ kêu lên một tiếng, vội vàng tạo kết giới bao lấy mình, chỉ sợ chất lỏng màu xanh ghê tởm ấy phun lên người mình.

Hai thích khách xinh đẹp đến kỳ lạ này ngã xuống đất, co quắp. Chất lỏng màu xanh lá chảy tràn khắp nơi. Ngay sau đó, hai người vô cùng đẹp trên đất đã không còn. Trước mặt Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ là hai con nhện tám chân xấu xí đang co quắp trên đất đầy đau đớn, từ từ ngừng động đậy. Khắp người con nhện tám chân xấu xí đều là chất lỏng màu xanh lá cây, hoàn toàn không giống hình người xinh đẹp đến kỳ lạ như vừa nãy.

Khóe miệng Tạp Mễ Nhĩ giựt giựt, nhìn hai quái vật xấu xí ghê tởm trên đất. Chợt trên mặt hắn hiện lên nụ cười quái dị, quay lại nói với Thích Ngạo Sương: “Tiểu Ngạo Sương, con nói xem những Yêu tộc kia bị mê hoặc mà ôm hôn mấy con nhện này sẽ có cảm giác gì?”

Thích Ngạo Sương vừa nghe thì sợ run cả người, cái lạnh dâng lên từ đáy lòng, lan ra toàn thân.

Ôm hôn những quái vật xấu như vậy…

Nôn…

“Đi thôi, đừng chần chừ ở đây nữa.” Thích Ngạo Sương thu vũ khí lại, nhẹ giọng nói.

Thích Ngạo Sương vừa nói xong thì mặt đất rung động mãnh liệt.

Trên mặt đất, một con nhện tám chân vô cùng to lớn cứ như thế mà chui ra từ trong đất trước mặt Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ. Đôi mắt màu xanh biếc nhìn Thích Ngạo Sương đầy hung ác. Nhìn dáng dấp thì có lẽ con nhện này đến để báo thù cho hai con kia.

Có điều, kết quả cũng như nhau mà thôi.

Thích Ngạo Sương đang chuẩn bị rút vũ khí ra thì một bóng đen hiện ra trước mặt.

Bóng đen này, Thích Ngạo Sương biết. Cả hơi thở từ người bóng đen, Thích Ngạo Sương cũng biết.

Người vừa xuất hiện là Thiếu chủ!

Đúng vậy. Người vừa xuất hiện chính là Thiếu chủ.

Thiếu chủ bay lên, ngưng tụ một luồng đạn màu đen trên tay, quát khẽ một tiếng rồi đánh về phía con nhện khổng lồ.

Ngay lập tức, luồng đạn màu đen đụng vào con nhện khổng lồ. Nó hóa thành tro bụi trong nháy mắt. Trên mặt đất vẫn còn cái hố mà vừa nãy con nhện chui ra từ đó nhưng không hề có dấu vết tồn tại của nó.

Thiếu chủ xoay người một cách xinh đẹp, đứng thẳng trước mặt Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương nhìn người trước mặt với ánh mắt đề phòng. Tuy từ đầu tới cuối chưa bao giờ nàng ghét Thiếu chủ, không từng căm ghét Thiếu chủ từng muốn giết nàng nhưng không có nghĩa Thích Ngạo Sương có thể bình tĩnh đối mặt với người nguy hiểm như vậy. Dù Thiếu chủ từng muốn giết nàng, nàng cũng không thể hận Thiếu chủ nổi. Cho tới nay, Thích Ngạo Sương vẫn rất thích tính cách của Thiếu chủ. Huống chi lúc ở Ma Vực Thiếu chủ đã giúp nàng, cũng giúp sư phụ Khắc Lý Phu của nàng đột phá. Những ân tình này, Thích Ngạo Sương đều nhớ rất rõ.

Tạp Mễ Nhĩ cũng mỉm cười nhìn Thiếu chủ trước mắt, im lặng đứng một bên.

Thiếu chủ trừng mắt nhìn Thích Ngạo Sương, cứ nhìn chằm chằm như vậy một lúc lâu không nói lời nào.

Thích Ngạo Sương cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn Thiếu chủ.

Hai người cứ nhìn chằm chằm nhau như vậy.

Đến nỗi Thích Ngạo Sương không hiểu Thiếu chủ làm vậy để làm gì. Nếu nói mục đích của Thiếu chủ là như trước đây, muốn tới giết nàng nhưng bây giờ trên người Thiếu chủ không có chút sát khí nào.

Ngược lại, Thích Ngạo Sương lại thấy được tia ngượng ngùng trong mắt Thiếu chủ. Thiếu chủ biết xấu hổ? Sao có thể? Có phải mình nhìn nhầm rồi hay không? Mình bị ảo giác à? Thích Ngạo Sương hơi vô lực mà nghĩ.

“Này!” Rốt cuộc, Thiếu chủ cũng mở miệng nói chuyện. Lỗ mũi hướng về phía Thích Ngạo Sương hừ lạnh, dường như muốn hếch lên trời luôn.

“Gì?” Thích Ngạo Sương hỏi đầy nghi ngờ.

“Ngươi! Vừa rồi thấy không?” Ánh mắt Thiếu chủ hơi tránh né.

“Thấy gì?” Thích Ngạo Sương càng thêm nghi ngờ. Sao có cảm giác Thiếu chủ trước mặt không bình thường nhỉ?

“Chẳng lẽ ngươi không thấy ta vừa cứu ngươi à?” Thiếu chủ sắp nhảy dựng lên, gầm lên, hỏi.



“À? A, hình như vậy.” Thích Ngạo Sương hơi mù mờ, mờ mịt gật đầu một cái. Thật ra thì không cần Thiếu chủ ra tay, nàng có thể giải quyết Yêu thú cấp thấp này. Rốt cuộc lời của Thiếu chủ là có ý gì?

“Tại sao lại là hình như? Vốn chính là ta đã cứu ngươi!” Thiếu chủ nhảy lên, chỉ tay vào mũi Thích Ngạo Sương, gào lên: “Vừa rồi là ta đã làm anh hùng cứu ngươi, nếu không ngươi sẽ gặp phải Yêu thú ngu ngốc này, không, ngươi sẽ bị Yêu thú hung dữ mạnh mẽ này tập kích, sẽ không giữ nổi tính mạng.”

Đầu Thích Ngạo Sương đầy mờ mịt, hoàn toàn không hiểu Thiếu chủ đang diễn trò gì.

Thấy Thích Ngạo Sương không nói lời nào, Thiếu chủ hơi nóng nảy, vội vàng nói: “Sao ngươi không nói lời nào? Ta vừa cứu ngươi, đúng không?”

“À? Ừ, đúng.” Thích Ngạo Sương vẫn không hiểu Thiếu chủ muốn làm gì, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp như thế của Thiếu chủ, vẫn phối hợp gật đầu một cái với nàng ta. Tuy vừa rồi không cần nàng ta cứu cũng được nhưng đúng là vừa nãy Thiếu chủ đã ra tay đánh chết nhện yêu đó. Điều này thì dễ hiểu hơn.

Tạp Mễ Nhĩ đứng bên cạnh, híp mắt nhìn trò cười trước mắt, tuy hăng hái nhưng vẫn giữ im lặng.

“Cho nên, ta đã cứu ngươi nên ngươi không được ghét ta, biết chưa?” Thiếu chủ rời mắt đi, mất tự nhiên quay sang một bên, nói ra một câu khiến Thích Ngạo Sương ngạc nhiên.

Gì cơ? Là sao? Thiếu chủ nói vậy là có ý gì?

“Có nghe thấy không? Không cho phép ghét ta. Ta là ân nhân cứu mạng ngươi. Tuy hôm đó hơi hung dữ với ngươi nhưng…” Thiếu chủ nhăn nhó, ánh mắt càng liếc trái liếc phải nhưng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy kinh ngạc của Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương trừng mắt nhìn, sau khi mờ mịt thì hình như đã hiểu ra.

Chẳng lẽ Thiếu chủ làm vậy là vì Phong Dật Hiên?

Nghĩ tới điểm này, đã có thể giải thích được hành động kỳ lạ của Thiếu chủ rồi.

“Được rồi, chính là như vậy. Nhớ, không được phép ghét ta!” Thiếu chủ cắn răng, giận dữ bỏ lại những lời này rồi quay người bỏ chạy thật xa, bóng dáng biến mất rất nhanh trong rừng.

Nàng để lại Thích Ngạo Sương đứng đó dở khóc dở cười. Thích Ngạo Sương nhìn mặt đất hơi lộn xộn rồi nhìn về phía bóng lưng Thiếu chủ biến mất, khóe miệng nở ra nụ cười hiểu ý. Thiếu chủ thật đáng yêu. Thiếu chủ của Ma giới mà lại có tính cách đáng yêu như thế.

“Đi thôi, tiểu Ngạo Sương!” Tạp Mễ Nhĩ lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương quay lại, nhìn Tạp Mễ Nhĩ, gật nhẹ. Nhưng trong lòng nàng đang nghĩ xem rốt cuộc quan hệ của Thiếu chủ và Phong Dật Hiên là gì. Sao Thiếu chủ lại quan tâm tới thái độ của Phong Dật Hiên như thế? Hôm nay Thiếu chủ hành động như vậy là do ảnh hưởng của Phong Dật Hiên. Nói vậy là đêm đó hắn không rời đi mà không xuất hiện để gặp mình. Nghĩ tới đây, lòng Thích Ngạo Sương hơi buồn. Tại sao Phong Dật Hiên không chịu nhận mình? Tại sao rõ ràng rất quan tâm mình lại làm ra vẻ rất lạnh lùng như thế?

Hai người tiếp tục lên đường. Thích Ngạo Sương ghi nhớ vị trí trên bản đồ vô cùng rõ ràng, vì vậy đi thẳng về phía mục tiêu.

Hu



Tiếng động kỳ lạ truyền tới từ phía trước, mà càng tới gần thì tiếng động càng lớn, nhiệt độ cũng càng ngày càng cao.

Đi tới cuối khu rừng, một cảnh tượng quái lạ hiện ra trước mặt Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ.

Khí nóng lượn lờ trước mặt, một cái hồ nước mênh mông như đang bị đun sôi. Bọt khí nổi lên ùng ục. Khi bọt khí nổ, những giọt nước nhỏ tản ra hơi thở nóng rực. Trên mặt hồ là những lá sen màu đỏ có kích cỡ không giống nhau. Muốn đi tới mục tiêu thì nhất định phải đi qua cái hồ này.

Trong hồ, có vài Yêu tộc đang cẩn thận từng li từng tí đi trên những lá sen lửa kia. Nhưng bọn họ đều có một điểm giống nhau đó là người đỏ bừng lên như trứng tôm. Trên mặt mỗi Yêu tộc đều là mồ hôi hột, thận trọng nhìn chằm chằm vị trí mà lá sen đi tới. Hiển nhiên nhiệt độ của nước hồ rất cao.

Thích Ngạo Sương nhặt một cái lá trên đất ném vào trong hồ. Chiếc lá bị thiêu rụi trong nháy mắt. Cảnh tượng rất quỷ dị. Lá cây lại có thể bùng cháy trong nước! Cái hồ này rất quỷ dị, những chiếc lá sen trôi trên mặt hồ càng kỳ lạ hơn. Nhiệt độ thật cao!

Xem ra mấy Yêu tộc tới trước kia đã tìm được cách vượt qua cái hồ kỳ lạ này rồi. Đó chính là đạp lên những lá sen đang chuyển động mà đi. Bởi vì khu vực này cấm bay nên không có biện pháp nào tốt hơn.

Thích Ngạo Sương tạo một kết giới quanh người mình, đi đầu đạp lên một cái lá sen đỏ như lửa gần nhất.

Vậy mà chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Kết giới trên người Thích Ngạo Sương biến mất một cách khó hiểu, mà nước hồ dưới chân nàng càng sôi mạnh hơn. Hơi thở nóng rực ngập trời cuốn về phía Thích Ngạo Sương trong nháy mắt.

Tạp Mễ Nhĩ vẫn đứng yên không động đậy, không có ý ra tay giúp Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương hơi kinh hãi, muốn chống lại hơi thở nóng rực không sao nói rõ được này, nhưng nàng lại dừng tay lại. Thích Ngạo Sương đứng lẳng lặng ở đó, không động đậy.

Thích Ngạo Sương cũng ngây ngẩn, bởi vì nàng không muốn làm thế mà nó như là phản ứng bản năng vậy.

Dòng hơi thở cuồng nhiệt điên cuồng hướng về phía Thích Ngạo Sương, trực tiếp tuôn vào cơ thể nàng. Thích Ngạo Sương không thể tránh được, vốn cho là mình cũng sẽ biến thành trứng tôm nhưng kết quả là Thích Ngạo Sương lại cảm thấy thoải mái không nói nên lời.

Hơi thở cuồng nhiệt cứ tràn vào cơ thể Thích Ngạo Sương như vậy, bị nàng hấp thu hoàn toàn. Nàng kinh ngạc, trợn to mắt. Nàng cảm nhận rất rõ ràng ma lực của mình đang không ngừng tăng lên, bây giờ toàn thân tràn đầy sức mạnh. Nhưng hơi thở cực nóng không có ý dừng lại mà vẫn liên tục đưa vào cơ thể nàng không ngừng.

Tạp Mễ Nhĩ híp mắt nhìn Thích Ngạo Sương trước mặt. Lúc này trên người nàng hiện lên một vòng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, khiến nàng càng thêm thần bí mà xinh đẹp.

Nhiệt độ của cả cái hồ mênh mông đều không ngừng hướng về bên này.

Những Yêu tộc đang cẩn thận đi trên lá sen dần dần phát hiện ra chỗ khác thường. Hơi thở cực nóng dưới chân đang từ từ giảm đi, không còn nóng rực đến nỗi khó thở như vừa nãy. Mà lá sen đỏ rực dưới chân cũng đang dần phai màu, từ màu đỏ trở lại màu xanh lá cây bình thường.

Thích Ngạo Sương cảm thấy sức mạnh nóng rực càng ngày càng nhiều, càng ngày càng điên cuồng, sắp vượt khỏi khả năng hấp thu của thân thể nàng, vượt qua khả năng chịu đựng của nàng. Nhưng sức mạnh nóng rực này không có ý dừng lại.

Dần dần, Thích Ngạo Sương cảm thấy thân thể mình như sắp nổ tung. Sức mạnh nóng rực càng ngày càng điên cuồng chạy trong tứ chi bách hài của nàng, dường như muốn thiêu đốt toàn bộ thân thể và ý thức của nàng. Đau đớn, đau đớn vô cùng ập tới.

Lúc này, Thích Ngạo Sương nhớ lại lời Tư Không Lâm. Nhất định là do viên thuốc nhỏ màu đỏ! Nàng mắng thầm, lão đầu khốn kiếp này, quả nhiên là không bình thường! Bắt tăng sức mạnh chỉ là bề ngoài, mà cắn nuốt sức mạnh bên trong mới là thật. Nhưng ai có thể nói cho nàng biết nên dừng luồng sức mạnh nóng rực đang không ngừng tràn vào cơ thể mình thế nào đây? Rốt cuộc, Tạp Mễ Nhĩ hành động. Hắn bay lên, điểm nhẹ vào trán Thích Ngạo Sương. Sức mạnh cuồng bạo nóng rực này dừng lại. Trước mắt Thích Ngạo Sương tối sầm, cứ như thế mà yếu ớt ngã xuống, rơi vào trong một vòng tay lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tài Năng Tuyệt Sắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook