Chương 1:
Bán Tiệt Bạch Thái
08/10/2022
Ngày hôm sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, chân Mạnh Thiển Thiển sáng sớm liền có chút rút gân, không dám đánh thức bạn cùng phòng, dùng một chân nhảy đến ban công nhỏ, di động vừa lúc vang lên, cô cầm lấy, xem một cái, điện thoại trong nhà.
Cô nhấp môi tiếp nhận.
Thanh âm quen thuộc của mẹ truyền đến,: “Trước kia đồng phục em trai cô để nơi nào? Như thế nào không tìm được, còn có em gái cô thời điểm nghỉ hè mua vớ, cô cùng để ở chỗ nào?.”
“Đều ở tủ quần áo trong phòng Mạnh Khiếu, ngăn trên cùng.”
“Vớ của Viện Viện cũng ở đó? Vớ của con gái sao có thể để cùng chỗ với vớ của em trai cô....”
“Mạnh Khiếu nói muốn!”
Một câu trực tiếp ngăn chặn bên kia nói, bà dừng một chút, nói: “Được, nếu Mạnh Khiếu muốn liền phải làm, đúng rồi, trả nhiều tiền như vậy để cô đi học đại học Hải Thành, cô nhưng phải học thật tốt cho tôi, không được đi tìm Ứng Hạo kia, đừng cho là tôi không biết, cậu ta cũng học ở Hải Thành....”
Nghe thấy cái tên kia, lòng Mạnh Thiển Thiển trầm xuống, lấy di động ra, cắt đứt điện thoại, không có thanh âm lải nhải nói liên miên, chân cô giống như liền tốt hơn. Mạnh Thiển Thiển khom lưng xoa mắt cá chân.
Các bạn cùng phòng còn ngủ, cô đánh cái ngáp, chuẩn bị cũng trở về ngủ bù, hành lang ký túc xá gió lớn, lạch cạch một tiếng, một cái quần ngủ rớt ở trên lan can.
Đó là cái bạn cùng phòng Thường Tuệ Tuệ thích nhất.
Mạnh Thiển Thiển chân dẫm lên cầu thang liền thu trở về, gãi đầu, một phen kéo cửa ra, chuẩn bị đi nhặt cái quần ngủ kia, tiếng bước chân từ hành lang bên kia truyền đến.
Cô vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một thân ảnh cao gầy đeo túi xách ở vai, mặc quần dài cùng áo ngắn phía trên, tóc cột đuôi ngựa, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ.
Khóe môi cô ta hàm chứa ý cười, nhìn đến Mạnh Thiển Thiển, nói: “Buổi sáng tốt lành, đàn em.”
Mạnh Thiển Thiển nhìn đối phương liếc mắt một cái, ấp úng mà ừ một tiếng, “Buổi sáng tốt lành, đàn chị.”
Cô gái kia nhẹ nhàng cười, mang theo đầy sự thích thú cùng với đuôi lông mày đầy ý xuân hướng cầu thang đi qua, tiếng bước chân lộc cộc với giày cao gót càng lúc càng xa.
Mạnh Thiển Thiển đứng tại chỗ vài giây, mới tiến lên, duỗi tay đi lấy quần ngủ, rũ mắt quét tới.
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào trên ngọn cây gián tiếp dừng ở người con trai đứng dưới tàng cây. Ứng Hạo tay cắm ở túi quần cúi đầu bấm di động, đàn chị vừa mới cùng Mạnh Thiển Thiển chào hỏi từ cửa cầu thang chạy ra, bắt lấy cánh tay anh.
Anh ngẩng đầu cùng bạn gái nói nhỏ nhẹ vài câu, liền mang theo bạn gái xoay người rời đi.
Mạnh Thiển Thiển thu hồi tầm mắt, không có biểu tình gì mà đi qua, lấy quần ngủ đẩy cửa ký túc xá ra, bạn cùng phòng còn ngủ rất say, hơi có tiếng ngáy.
Cô đem quần ngủ tùy tiện đặt ở trên bàn Thường Tuệ Tuệ, xoay người trở lại giường chính mình, kéo chăn ra cuộn tròn ở bên trong, lại giơ tay sờ mắt cá chân.
Trong đầu hiện lên cao trung kia một năm, khi chân bị thương, Ứng Hạo một phen túm chặt cánh tay của cô, trước mặt mọi người chặn ngang đem cô ôm lên, trực tiếp ôm đến phòng y tế.
Sau khi bác sĩ xem xong, lại ngồi xổm xuống cõng cô rời đi phòng y tế, anh trong miệng không kiên nhẫn còn mắng cô ngốc, nhưng động tác lại rất ôn nhu, cõng cô, nói: “Em ngốc như vậy, trừ bỏ anh, còn có ai dám muốn em.”
Cô đỏ mặt, che miệng anh, không thấy đau đớn, chỉ là mặt đầy ửng đỏ mà ghé vào trên lưng anh.
“Nha.” Ký túc xá an tĩnh phát ra một âm thanh duỗi người . Mạnh Thiển Thiển từ trong hồi ức trở về, liền nghe được bạn cùng phòng Thường Tuệ Tuệ hô: “Thiển Thiển, quần ngủ của mình là cậu lấy vào sao?”
Mạnh Thiển Thiển: “Ừ.”
“Rất cảm kích a, đây là cái mình thích nhất, chỉ là dây quần có chút rộng.” Thường Tuệ Tuệ cũng còn lười biếng mà nằm ở trên giường, mặt khác hai giường khác cũng có một thanh âm, nhìn có vẻ như các bạn cùng phòng đều tỉnh.
Vài giây sau.
Bạn cùng phòng Diệp Lam có chút chưa thể rời giường nói: “Thường Tuệ Tuệ, cậu rời giường động tĩnh có thể hay không nhỏ chút.”
Bạn cùng phòng Chu Phương cũng đánh cái ngáp, ghé vào gối đầu nói: “Cậu lại không phải ngày đầu tiên biết cậu ta, cậu ta nếu dậy, chúng ta mọi người đều phải dậy, vẫn là Thiển Thiển tốt a, ôn nhu săn sóc, cậu dậy mình hoàn toàn không biết.”
Diệp Lam: “Thiển Thiển đó là vì chúng ta suy xét, không giống người nào đó.”
Bị ám chỉ Thường Tuệ Tuệ không có phản bác, lôi kéo chăn nói: “Sớm như vậy, không bằng chúng ta nói cái gì giúp tỉnh táo đi.”
“Nói cái gì.” Chu Phương hỏi.
Thường Tuệ Tuệ xoa xoa cái mũi nói, “Mình nằm mơ mơ thấy đã người từng thích, đột nhiên cảm thấy thời gian quá đến thật nhanh.” Cô ấy nghiêng thân thể, hỏi: “Các cậu yêu đương qua rồi sao?”
Trong ký túc xá lại lần nữa lâm vào an tĩnh, chỉ nghe được một chút tiếng gió thổi tới từ ban công. Thường Tuệ Tuệ lập tức nhìn giường đối diện, nói: “Thiển Thiển, cậu nói trước.”
Trong ổ chăn kín gió, Mạnh Thiển Thiển nhỏ giọng hô hấp, cô thanh âm rất thấp, hỏi: “Nói cái gì.”
“Từng yêu đương sao !” Thường Tuệ Tuệ lớn tiếng hỏi.
Mạnh Thiển Thiển đầu ngón tay túm mép chăn, giống như ve nhộng, hồi lâu, mới thấp thấp mà nói: “Yêu qua.”
Trong những người khác ký túc xá xoay người thanh âm có chút lớn, Thường Tuệ Tuệ ghé vào lan can, oa một tiếng, “Khi nào? Yêu đương cảm giác thế nào?”
Mạnh Thiển Thiển cười khổ.
“Cao trung, cảm giác thực tốt, thật sự rất tốt, chẳng sợ tiếc nuối.”
Chẳng sợ tiếc nuối.
Tức khắc, những người khác đều an tĩnh lại, Thường Tuệ Tuệ cũng an tĩnh, nửa ngày, cô hỏi, “Anh ta là ai? Hiện tại ở đâu?”
“Anh ấy hiện tại có cô gái yêu thích.”
Trong ký túc xá càng thêm an tĩnh, Thường Tuệ Tuệ nhìn không được mặt Mạnh Thiển Thiển, chỉ nhìn đến nàng chăn, hồi lâu, Diệp Lam nói: “Không có việc gì, đại học có nhiều soái ca nhiều như vậy, chúng ta lại xem xét.”
Thường Tuệ Tuệ lập tức phụ họa, “Đúng vậy, Thiển Thiển, chúng ta xem xét một chút.”
“Giống đàn chị Lâm Phiêu bên cạnh, tìm một người giống đàn anh Ứng Hạo vậy, học giỏi, lớn lên lại soái!”
Mạnh Thiển Thiển trong ổ chăn an tĩnh, không trả lời.
*
“Phụt.” Đi tới, Lâm Phiêu đột nhiên cười rộ lên. Ứng Hạo bấm di động, nhàn nhạt hỏi, “Cười cái gì.”
Lâm Phiêu ôm chặt cánh tay anh, cười nói: “Chúng em tầng lầu kia có một đàn em, em không nhớ rõ cô ấy gọi là gì, nhưng có chút đáng yêu, em hôm nay là lần thứ ba nhìn thấy cô ấy sáng sớm giúp bạn cùng phòng thu quần, hơn nữa còn lấy cùng một cái quần.”
Ứng Hạo hừ cười một tiếng, đuôi lông mày lười nhác, không chút để ý.
Lâm Phiêu nghiêng đầu xem anh, liền như vậy yêu anh.
Hai người thực nhanh đến nhà ăn, ăn qua bữa sáng, Ứng Hạo đưa Lâm Phiêu đến phòng học, xoay người liền đi đến hội học sinh, bạn cùng phòng của anh là Đường Tuyển, Chu Ngạn cùng lúc đều ở đây, Đường Tuyển vỗ cái bàn, “ Bữa sáng của tôi đâu.”
Ứng Hạo đem bánh quẩy cùng sữa đậu nành ném ở trên bàn, theo sau dùng chân câu ghế dựa ngồi xuống, cầm lấy trên bàn quả quýt bắt đầu lột, lột đi một múi hướng trong miệng bỏ, nói: “Chu Ngạn, những mèo con kí tìm cho chúng nó cái phòng học trống nhận nuôi , tôi đã viết báo cáo,không quá hai ngày sẽ có thú y đến đây cho chúng nó kiểm tra sức khoẻ, tiêm vắc-xin phòng bệnh.”
Chu Ngạn gật đầu: “Được.”
Đại học Hải Thành ở phụ cận Hải Thành khu phố cũ, nơi này có viện dưỡng lão cùng một ít khu chung cư cũ, ở có một ít người già sống một mình, người già rất thích nuôi mèo dưỡng chó làm bạn với mình, nhưng mà người già chỉ có thể cố lo một con, không thể chăm sóc những con mèo sinh sản , vì thế một ít mèo con sẽ tự động liền hướng đại học Hải Thành chạy đến, có chút nhiều, cố tình sinh viên lại đều có tình thương với động vật, thường xuyên chơi cùng chúng nó, cho chúng nó ăn.
Cho nên kiểm tra sức khoẻ, tiêm vắc-xin phòng bệnh rất cần thiết.
Đường Tuyển đem bánh quẩy ăn cùng uống sữa đậu nành, ăn đến đôi mắt nheo lại, anh ấy cười nói, “Lần này có một học muội năm nhất ăn mặc rất mộc mạc, nhưng lớn lên đẹp , cột tóc đuôi ngựa, mắt hạnh, da lại trắng, giống như thỏ con.....”
Giống thỏ con.
Nghe thấy năm chữ này, Ứng Hạo ngón tay tách quả đầu quýt, nửa ngày, anh mới đưa quả quýt bỏ vào trong miệng, nhai nhai, chân dài chồng lên nhau, hỏi: “Cậu thích loại hình này?”
Đường Tuyển lau môi mỏng, nói: “Trước kia không thích qua, về sau cũng không biết, cô ấy ngày hôm qua huấn luyện xong trở về, mình nhìn như thế nào một chút đều không đen, ngược lại còn trắng.”
Chu Ngạn ở một bên cười không ngừng.
“Cậu như vậy chú ý cô ấy, cô ấy có phải bị cậu hù chết.”
Đường Tuyển: “Nói bừa, các cậu là chưa thấy qua cô ấy, gặp qua khẳng định cũng như mình có ý nghĩ giống nhau.”
Ứng Hạo ăn quả quýt, câu môi cười cười, hầu kết lên xuống, anh hỏi Chu Ngạn, “Cậu gặp qua rồi sao?”
Chu Ngạn lắc đầu, “Chưa thấy qua.”
Ứng Hạo nhìn về phía Đường Tuyển, “Chúc cậu theo đuổi được người, lần tới mang đến cho chúng tôi nhìn xem.”
Đường Tuyển nhấc tay: “Ok.”
Nói xong, như có nhiều động lực, liền đem bữa sáng ăn xong.
Tác giả có lời muốn nói: Tới rồi, trước tiên, trời lạnh nhóm tiểu khả ái chú ý giữ ấm. Chương sau ngày mai buổi chiều 5 giờ trước.
Này chương 100: cái bao lì xì, moah moah.
Cô nhấp môi tiếp nhận.
Thanh âm quen thuộc của mẹ truyền đến,: “Trước kia đồng phục em trai cô để nơi nào? Như thế nào không tìm được, còn có em gái cô thời điểm nghỉ hè mua vớ, cô cùng để ở chỗ nào?.”
“Đều ở tủ quần áo trong phòng Mạnh Khiếu, ngăn trên cùng.”
“Vớ của Viện Viện cũng ở đó? Vớ của con gái sao có thể để cùng chỗ với vớ của em trai cô....”
“Mạnh Khiếu nói muốn!”
Một câu trực tiếp ngăn chặn bên kia nói, bà dừng một chút, nói: “Được, nếu Mạnh Khiếu muốn liền phải làm, đúng rồi, trả nhiều tiền như vậy để cô đi học đại học Hải Thành, cô nhưng phải học thật tốt cho tôi, không được đi tìm Ứng Hạo kia, đừng cho là tôi không biết, cậu ta cũng học ở Hải Thành....”
Nghe thấy cái tên kia, lòng Mạnh Thiển Thiển trầm xuống, lấy di động ra, cắt đứt điện thoại, không có thanh âm lải nhải nói liên miên, chân cô giống như liền tốt hơn. Mạnh Thiển Thiển khom lưng xoa mắt cá chân.
Các bạn cùng phòng còn ngủ, cô đánh cái ngáp, chuẩn bị cũng trở về ngủ bù, hành lang ký túc xá gió lớn, lạch cạch một tiếng, một cái quần ngủ rớt ở trên lan can.
Đó là cái bạn cùng phòng Thường Tuệ Tuệ thích nhất.
Mạnh Thiển Thiển chân dẫm lên cầu thang liền thu trở về, gãi đầu, một phen kéo cửa ra, chuẩn bị đi nhặt cái quần ngủ kia, tiếng bước chân từ hành lang bên kia truyền đến.
Cô vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một thân ảnh cao gầy đeo túi xách ở vai, mặc quần dài cùng áo ngắn phía trên, tóc cột đuôi ngựa, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ.
Khóe môi cô ta hàm chứa ý cười, nhìn đến Mạnh Thiển Thiển, nói: “Buổi sáng tốt lành, đàn em.”
Mạnh Thiển Thiển nhìn đối phương liếc mắt một cái, ấp úng mà ừ một tiếng, “Buổi sáng tốt lành, đàn chị.”
Cô gái kia nhẹ nhàng cười, mang theo đầy sự thích thú cùng với đuôi lông mày đầy ý xuân hướng cầu thang đi qua, tiếng bước chân lộc cộc với giày cao gót càng lúc càng xa.
Mạnh Thiển Thiển đứng tại chỗ vài giây, mới tiến lên, duỗi tay đi lấy quần ngủ, rũ mắt quét tới.
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào trên ngọn cây gián tiếp dừng ở người con trai đứng dưới tàng cây. Ứng Hạo tay cắm ở túi quần cúi đầu bấm di động, đàn chị vừa mới cùng Mạnh Thiển Thiển chào hỏi từ cửa cầu thang chạy ra, bắt lấy cánh tay anh.
Anh ngẩng đầu cùng bạn gái nói nhỏ nhẹ vài câu, liền mang theo bạn gái xoay người rời đi.
Mạnh Thiển Thiển thu hồi tầm mắt, không có biểu tình gì mà đi qua, lấy quần ngủ đẩy cửa ký túc xá ra, bạn cùng phòng còn ngủ rất say, hơi có tiếng ngáy.
Cô đem quần ngủ tùy tiện đặt ở trên bàn Thường Tuệ Tuệ, xoay người trở lại giường chính mình, kéo chăn ra cuộn tròn ở bên trong, lại giơ tay sờ mắt cá chân.
Trong đầu hiện lên cao trung kia một năm, khi chân bị thương, Ứng Hạo một phen túm chặt cánh tay của cô, trước mặt mọi người chặn ngang đem cô ôm lên, trực tiếp ôm đến phòng y tế.
Sau khi bác sĩ xem xong, lại ngồi xổm xuống cõng cô rời đi phòng y tế, anh trong miệng không kiên nhẫn còn mắng cô ngốc, nhưng động tác lại rất ôn nhu, cõng cô, nói: “Em ngốc như vậy, trừ bỏ anh, còn có ai dám muốn em.”
Cô đỏ mặt, che miệng anh, không thấy đau đớn, chỉ là mặt đầy ửng đỏ mà ghé vào trên lưng anh.
“Nha.” Ký túc xá an tĩnh phát ra một âm thanh duỗi người . Mạnh Thiển Thiển từ trong hồi ức trở về, liền nghe được bạn cùng phòng Thường Tuệ Tuệ hô: “Thiển Thiển, quần ngủ của mình là cậu lấy vào sao?”
Mạnh Thiển Thiển: “Ừ.”
“Rất cảm kích a, đây là cái mình thích nhất, chỉ là dây quần có chút rộng.” Thường Tuệ Tuệ cũng còn lười biếng mà nằm ở trên giường, mặt khác hai giường khác cũng có một thanh âm, nhìn có vẻ như các bạn cùng phòng đều tỉnh.
Vài giây sau.
Bạn cùng phòng Diệp Lam có chút chưa thể rời giường nói: “Thường Tuệ Tuệ, cậu rời giường động tĩnh có thể hay không nhỏ chút.”
Bạn cùng phòng Chu Phương cũng đánh cái ngáp, ghé vào gối đầu nói: “Cậu lại không phải ngày đầu tiên biết cậu ta, cậu ta nếu dậy, chúng ta mọi người đều phải dậy, vẫn là Thiển Thiển tốt a, ôn nhu săn sóc, cậu dậy mình hoàn toàn không biết.”
Diệp Lam: “Thiển Thiển đó là vì chúng ta suy xét, không giống người nào đó.”
Bị ám chỉ Thường Tuệ Tuệ không có phản bác, lôi kéo chăn nói: “Sớm như vậy, không bằng chúng ta nói cái gì giúp tỉnh táo đi.”
“Nói cái gì.” Chu Phương hỏi.
Thường Tuệ Tuệ xoa xoa cái mũi nói, “Mình nằm mơ mơ thấy đã người từng thích, đột nhiên cảm thấy thời gian quá đến thật nhanh.” Cô ấy nghiêng thân thể, hỏi: “Các cậu yêu đương qua rồi sao?”
Trong ký túc xá lại lần nữa lâm vào an tĩnh, chỉ nghe được một chút tiếng gió thổi tới từ ban công. Thường Tuệ Tuệ lập tức nhìn giường đối diện, nói: “Thiển Thiển, cậu nói trước.”
Trong ổ chăn kín gió, Mạnh Thiển Thiển nhỏ giọng hô hấp, cô thanh âm rất thấp, hỏi: “Nói cái gì.”
“Từng yêu đương sao !” Thường Tuệ Tuệ lớn tiếng hỏi.
Mạnh Thiển Thiển đầu ngón tay túm mép chăn, giống như ve nhộng, hồi lâu, mới thấp thấp mà nói: “Yêu qua.”
Trong những người khác ký túc xá xoay người thanh âm có chút lớn, Thường Tuệ Tuệ ghé vào lan can, oa một tiếng, “Khi nào? Yêu đương cảm giác thế nào?”
Mạnh Thiển Thiển cười khổ.
“Cao trung, cảm giác thực tốt, thật sự rất tốt, chẳng sợ tiếc nuối.”
Chẳng sợ tiếc nuối.
Tức khắc, những người khác đều an tĩnh lại, Thường Tuệ Tuệ cũng an tĩnh, nửa ngày, cô hỏi, “Anh ta là ai? Hiện tại ở đâu?”
“Anh ấy hiện tại có cô gái yêu thích.”
Trong ký túc xá càng thêm an tĩnh, Thường Tuệ Tuệ nhìn không được mặt Mạnh Thiển Thiển, chỉ nhìn đến nàng chăn, hồi lâu, Diệp Lam nói: “Không có việc gì, đại học có nhiều soái ca nhiều như vậy, chúng ta lại xem xét.”
Thường Tuệ Tuệ lập tức phụ họa, “Đúng vậy, Thiển Thiển, chúng ta xem xét một chút.”
“Giống đàn chị Lâm Phiêu bên cạnh, tìm một người giống đàn anh Ứng Hạo vậy, học giỏi, lớn lên lại soái!”
Mạnh Thiển Thiển trong ổ chăn an tĩnh, không trả lời.
*
“Phụt.” Đi tới, Lâm Phiêu đột nhiên cười rộ lên. Ứng Hạo bấm di động, nhàn nhạt hỏi, “Cười cái gì.”
Lâm Phiêu ôm chặt cánh tay anh, cười nói: “Chúng em tầng lầu kia có một đàn em, em không nhớ rõ cô ấy gọi là gì, nhưng có chút đáng yêu, em hôm nay là lần thứ ba nhìn thấy cô ấy sáng sớm giúp bạn cùng phòng thu quần, hơn nữa còn lấy cùng một cái quần.”
Ứng Hạo hừ cười một tiếng, đuôi lông mày lười nhác, không chút để ý.
Lâm Phiêu nghiêng đầu xem anh, liền như vậy yêu anh.
Hai người thực nhanh đến nhà ăn, ăn qua bữa sáng, Ứng Hạo đưa Lâm Phiêu đến phòng học, xoay người liền đi đến hội học sinh, bạn cùng phòng của anh là Đường Tuyển, Chu Ngạn cùng lúc đều ở đây, Đường Tuyển vỗ cái bàn, “ Bữa sáng của tôi đâu.”
Ứng Hạo đem bánh quẩy cùng sữa đậu nành ném ở trên bàn, theo sau dùng chân câu ghế dựa ngồi xuống, cầm lấy trên bàn quả quýt bắt đầu lột, lột đi một múi hướng trong miệng bỏ, nói: “Chu Ngạn, những mèo con kí tìm cho chúng nó cái phòng học trống nhận nuôi , tôi đã viết báo cáo,không quá hai ngày sẽ có thú y đến đây cho chúng nó kiểm tra sức khoẻ, tiêm vắc-xin phòng bệnh.”
Chu Ngạn gật đầu: “Được.”
Đại học Hải Thành ở phụ cận Hải Thành khu phố cũ, nơi này có viện dưỡng lão cùng một ít khu chung cư cũ, ở có một ít người già sống một mình, người già rất thích nuôi mèo dưỡng chó làm bạn với mình, nhưng mà người già chỉ có thể cố lo một con, không thể chăm sóc những con mèo sinh sản , vì thế một ít mèo con sẽ tự động liền hướng đại học Hải Thành chạy đến, có chút nhiều, cố tình sinh viên lại đều có tình thương với động vật, thường xuyên chơi cùng chúng nó, cho chúng nó ăn.
Cho nên kiểm tra sức khoẻ, tiêm vắc-xin phòng bệnh rất cần thiết.
Đường Tuyển đem bánh quẩy ăn cùng uống sữa đậu nành, ăn đến đôi mắt nheo lại, anh ấy cười nói, “Lần này có một học muội năm nhất ăn mặc rất mộc mạc, nhưng lớn lên đẹp , cột tóc đuôi ngựa, mắt hạnh, da lại trắng, giống như thỏ con.....”
Giống thỏ con.
Nghe thấy năm chữ này, Ứng Hạo ngón tay tách quả đầu quýt, nửa ngày, anh mới đưa quả quýt bỏ vào trong miệng, nhai nhai, chân dài chồng lên nhau, hỏi: “Cậu thích loại hình này?”
Đường Tuyển lau môi mỏng, nói: “Trước kia không thích qua, về sau cũng không biết, cô ấy ngày hôm qua huấn luyện xong trở về, mình nhìn như thế nào một chút đều không đen, ngược lại còn trắng.”
Chu Ngạn ở một bên cười không ngừng.
“Cậu như vậy chú ý cô ấy, cô ấy có phải bị cậu hù chết.”
Đường Tuyển: “Nói bừa, các cậu là chưa thấy qua cô ấy, gặp qua khẳng định cũng như mình có ý nghĩ giống nhau.”
Ứng Hạo ăn quả quýt, câu môi cười cười, hầu kết lên xuống, anh hỏi Chu Ngạn, “Cậu gặp qua rồi sao?”
Chu Ngạn lắc đầu, “Chưa thấy qua.”
Ứng Hạo nhìn về phía Đường Tuyển, “Chúc cậu theo đuổi được người, lần tới mang đến cho chúng tôi nhìn xem.”
Đường Tuyển nhấc tay: “Ok.”
Nói xong, như có nhiều động lực, liền đem bữa sáng ăn xong.
Tác giả có lời muốn nói: Tới rồi, trước tiên, trời lạnh nhóm tiểu khả ái chú ý giữ ấm. Chương sau ngày mai buổi chiều 5 giờ trước.
Này chương 100: cái bao lì xì, moah moah.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.