Tái Ngộ

Chương 5:

Bán Tiệt Bạch Thái

08/10/2022

“Cảm ơn Thiển Thiển học muội.” Lâm Phiêu đầy mặt đều là ý cười, coo tiếp nhận hộp gấm, nghiêng mặt đi xem Ứng Hạo, mang theo chế nhạo. Ứng Hạo chỉ tạm dừng một cái chớp mắt, tiếp tục bấm di động, cũng nói bâng quơ mà trả lời: “Cảm ơn học muội.”

Mạnh Thiển Thiển khuôn mặt bởi vì chung quanh ồn ào cùng với ánh mắt mà đỏ bừng, cô bị Thường Tuệ Tuệ cười xấu xa mà kéo ra ngoài, đám đông chen chúc những lời nói của anh đều truyền lại đây, rơi vào tai cô.

Cảm ơn học muội.

Không cần khách khí, học trưởng.

“Học muội, bên này.” Chu Ngạn nắm di động, cười ở bên kia vẫy tay, Thường Tuệ Tuệ lôi kéo Mạnh Thiển Thiển đi qua, Đường Tuyển cầm chai Coca, chống lên miệng chai , một tay dựa vào trên vai Chu Ngạn, cười tủm tỉm mà nhìn Mạnh Thiển Thiển, “Váy của học muội hôm nay rất đẹp.”

Đây là lần đầu tiên Mạnh Thiển Thiển nhìn thấy Đường Tuyển, cười rộ lên má có lúm đồng tiền, vừa thấy đó là người thích cười. Cô thẹn thùng cười, Chu Ngạn nhún vai đem tay Đường Tuyển lấy ra, mang theo Mạnh Thiển Thiển cùng Thường Tuệ Tuệ đi qua cùng Diệp Lam, Chu Phương các cô ngồi cùng nhau, trên sô pha ngồi không ít người.

Mạnh Thiển Thiển sau khi ngồi xuống, cách đó không xa đó là Ứng Hạo cùng Lâm Phiêu, có người ồn ào hỏi: “Sinh nhật cậu, Ứng Hạo mua cho cậu lễ vật gì?”

Tất cả mọi người động tác nhất trí mà nhìn qua, bao gồm Thường Tuệ Tuệ, Thường Tuệ Tuệ ghé vào Mạnh Thiển Thiển trên vai lắng nghe, Mạnh Thiển Thiển bất đắc dĩ cũng quay đầu theo.

Chỉ thấy Lâm Phiêu từ phía sau lấy ra một cái túi xách, đưa ở giữa không trung.

“Oa, Chanel.” Thường Tuệ Tuệ đầu tiên nhận ra, thét chói tai. Chung quanh nữ sinh ánh mắt đều mang theo hâm mộ, Mạnh Thiển Thiển an tĩnh mà liếc mắt cái túi kia liền thu hồi tầm mắt. Mà Ứng Hạo thân là trung tâm đề tài, anh cũng không tham dự, chân dài gác lên nhau dựa nghiêng trên trên sô pha ấn di động.

Chu Ngạn ở bên kia uy một tiếng, “Ứng Hạo.”

Anh nhấc đôi mắt lên, lọt vào trong tầm mắt trừ bỏ Chu Ngạn còn có mạt màu vàng cam ngồi ở Chu Ngạn đối diện kia, Mạnh Thiển Thiển đang ở uống nước trái cây, một ngụm lại ngụm, uống một ngụm liền liếm một chút, giống như nhấm nháp cái gì mỹ vị. Ứng Hạo đôi mắt hơi liễm, thu hồi tầm mắt, mới nhìn Chu Ngạn, Chu Ngạn cười nâng chén, nói: “Hào phóng.”

Ứng Hạo chân dài buông ra, ngồi thẳng thân mình, cầm qua cái ly, nói: “Các cậu chơi vui vẻ.”

Nói xong, uống rượu trong ly.

Chu Ngạn uống là nước trái cây, Ứng Hạo uống chính là rượu.

Một ngụm uống xong, Ứng Hạo buông ly rượu, ngồi trở về, Lâm Phiêu cười dựa trên bả vai anh, đôi mắt nhìn Mạnh Thiển Thiển, từ vào khi vào cửa đến nay, Ứng Hạo liền xem cũng chưa xem Mạnh Thiển Thiển, giác quan thứ sáu của cô ta cuối cùng có thể ngủ đông. Cô ta thấp giọng nhắc nhở Ứng Hạo, “Đừng uống quá nhiều.”

Ứng Hạo liếm rượu ở khóe môi nói: “Chính em cũng nên uống ít chút.”

“Vậy anh nhìn em a, em một khi cao hứng nói không chừng liền uống lên rất nhiều.”

Ứng Hạo cười, không có trả cô ta.

Mạnh Thiển Thiển cách bọn họ thật gần không xa, thanh âm Lâm Phiêu kia là thật là dễ nghe, khi làm nũng càng làm cho người khó có thể sánh được. Cô chống cằm, nhìn Thường Tuệ Tuệ chạy tới cùng các học trưởng học tỷ ca hát, Chu Ngạn lấy qua nước trái cây đưa cho Mạnh Thiển Thiển, “Học muội nghĩ có đến bài hát nào không ? Anh chọn cho em.”

“Không hát a.” Mạnh Thiển Thiển vuốt cái ly, cười lắc đầu.

Chu Ngạn cười hỏi: “Thẹn thùng?”

Mạnh Thiển Thiển nhìn Chu Ngạn, lại cười lắc đầu.

“Vậy em trước kia từng ca hát sao?”

Mạnh Thiển Thiển: “Hát a, bất quá bạn thân em càng thích hát.”

“Anh chọn cho em.”

Mạnh Thiển Thiển lại lắc đầu.

Cô không thể hát, trước kia khi hát Ứng Hạo liền nói miệng cô, nói cô ca hát mềm như bông, giống..... Cô không dám hát, cũng không có gì tâm tư để hát.

Cô nghĩ nghĩ, “Học trưởng, anh hát đi.”

Chu Ngạn sửng sốt, cười.

Đường Tuyển ở phía sau nghe được chua lòm, anh ấy trực tiếp ngồi ở bên người Mạnh Thiển Thiển, “Học muội, em là cảm thấy anh rất dong dài sao? Về sau học trưởng tuyệt không phiền em như vậy, ang đây phát WeChat cho em, em có thể trả lời không?”

Mạnh Thiển Thiển sửng sốt, cô nhìn về phía Đường Tuyển, kinh ngạc anh ấy tựa hồ hiểu lầm, cô lắc đầu, “Học trưởng, em không cảm thấy anh dong dài.”

“Không cảm thấy anh dong dài sao, vậy là tốt rồi, WeChat của anh em nhớ trả lời nha.” Đường Tuyển cười ra má lúm đồng tiền, không đợi cô nói xong trực tiếp quyết định.

Mạnh Thiển Thiển theo bản năng mà nhìn Chu Ngạn một cái.

Chu Ngạn cười mà không nói, đôi mắt nhiều ít có chút gợn sóng, nhưng Mạnh Thiển Thiển nhất thời nhìn không ra.

Lâm Phiêu ở bên cạnh cũng nghe đến đối thoại bên này, cô ta kéo cánh tay Ứng Hạo, có chút kinh ngạc nói: “Cho nên hai bạn cùng phòng của anh đều thích Thiển Thiển học muội sao?”

Ứng Hạo rũ mắt bấm di động, “Có khả năng.”



“Chậc, học muội rất lợi hại.” Lâm Phiêu lại nhìn Mạnh Thiển Thiển một cái, muốn nói rất xinh đẹp cũng không phải, nhưng xác thật có loại khí chất làm người ta muốn che chở.

Cô ta tiến lên, hôn sườn mặt Ứng Hạo một chút.

Ứng Hạo giữa mày nhăn lại thực rất nhỏ sau đó nhìn cô ta.

Lâm Phiêu cười, giả bộ hồ đồ.

Ứng Hạo: “Ta đi hút điếu thuốc.”

Nói xong, từ trên sô pha đứng lên, khom lưng nắm lấy lên trên mặt bàn hộp thuốc cùng bật lửa, tay cắm túi quần đi ra ngoài. Lâm Phiêu dựa vào sô pha, ôm cánh tay, nhìn bóng dáng anh đi ra ngoài, trong mắt mang theo một chút giãy giụa.

*

Thường Tuệ Tuệ uống rượu, uống vẫn là rượu ngon, mà cô trước kia lại căn bản không uống qua, có thể nghĩ, cô say. May mắn KTV cách đại học Hải Thành không xa, có thể đi đường trở về, Mạnh Thiển Thiển cùng Diệp Lam một trái một phải mà đỡ đường đi nghiêng ngả lảo đảo Thường Tuệ Tuệ trong miệng ở hát vang, Chu Phương cầm túi nhỏ của bốn người.

Đi ra TKV, Chu Ngạn cùng Đường Tuyển từ phía sau theo kịp, Chu Ngạn tay cắm ở túi quần, đi bên người đến Mạnh Thiển Thiển, Mạnh Thiển Thiển quay đầu liếc anh ấy một cái.

Chu Ngạn mỉm cười, “Cùng nhau trở về.”

Mạnh Thiển Thiển cười, “Được a.”

Đường Tuyển cười tủm tỉm mà gọi: “Học muội, cần giúp đỡ không?”

Mạnh Thiển Thiển lắc đầu: “Không cần.”

Đường Tuyển cười cắn điếu thuốc, đi lên trước, lấy đi túi trong tay Chu Phương, nói: “Tới tới tới, anh giúp các em cầm.”

Chu Phương mặt có chút hồng, nói: “Cảm ơn học trưởng.”

“Khách khí rồi.”

Chỉ chốc lát sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lâm Phiêu mỉm cười nói, “Ai, thật trùng hợp, đi bộ trở về sao?” Vài người quay đầu lại nhìn qua, Lâm Phiêu kéo cánh tay Ứng Hạo theo ở phía sau, Ứng Hạo tay cắm ở túi quần, mặt mày ẩn ở dưới bóng cây, vài phần lười nhác vài phần sắc bén, anh không có biểu tình gì hướng Chu Ngạn Đường Tuyển gật đầu.

Mạnh Thiển Thiển thực nhanh đầu quay lại, nghiêm túc nhìn đường về trường học.

Thường Tuệ Tuệ gắt gao mà dựa vào trên vai cô, trong miệng hừ, “Nếu đây là một lần cuối cùng, trước khi ngươi rời đi, có thể không để mình đem chuyện xưa trọng viết....”

“Mưa đã tạnh trên không trung giống như nước mắt xoay quanh ở hốc mắt....” Mùa thu làm ấm người đi đường, tiếng hát thế nhưng thật dễ nghe, người nghe đều an tĩnh.

Chỉ có tiếng bước chân nhỏ vụn ẩn ẩn vang lên, Thường Tuệ Tuệ ôm lấy Mạnh Thiển Thiển, “Thiển Thiển, cậu có nghĩ tới bạn trai cũ hay không? Cậu cảm thấy hắn ta sẽ nhớ cậu không? Các cậu về sau còn sẽ gặp lại không?”

Lời này vừa ra, liền tiếng bước chân cũng chưa. Mạnh Thiển Thiển hãi hùng khiếp vía, theo phản xạ mà che lại miệng cô ấy, cô nghe thấy được tiếng bước chân phía sau cũng tựa hồ cũng tạm dừng.

“Ngô ngô ngô, Thiển ngô Thiển, hắn ta còn yêu ngô yêu không ngô yêu cậu a — ngô ngô ngô ngô ngô ngô.” Mạnh Thiển Thiển nhắm mắt lại, toàn bộ thế giới phảng phất như an tĩnh.

Cô không có quay đầu lại, không biết biểu tình Ứng Hạo như thế nào.

Đỉnh đầu ấm áp, cô ngẩng đầu nhìn lại, Chu Ngạn cười nhìn cô, hỏi: “Thiển Thiển, em có bí mật.”

Mạnh Thiển Thiển chỉ nghĩ một lòng đâm chết Thường Tuệ Tuệ.

Đường Tuyển tấm tắc vài tiếng, nói: “Học muội, ngại ngùng, chúng tôi đều nghe được.”

Mạnh Thiển Thiển: “.....”

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, tiếng bước chân lại vang, Lâm Phiêu không nhịn được liếc mắt nhìn nam sinh bên cạnh, Ứng Hạo không có biểu tình gì, tay cắm ở túi quần, trong miệng ngậm một viên kẹo bạc hà ,cằm giật giật, nhìn dáng vẻở đó nhai nhai.

Không có nhìn Mạnh Thiển Thiển bên kia, làm như không nghe được đối thoại của bọn họ.

Lâm Phiêu cười một cái, nghĩ thầm chính mình nghĩ nhiều.

Thực nhanh, đoàn người từ Cửa Tây tiến vào, mơ hồ nhưng nghe thấy tiếng mèo con kêu, “Meow ~ meow~” ở trong trời đêm có vẻ phá lệ mềm yếu, phá lệ đáng thương.

Thường Tuệ Tuệ giãy giụa nghĩ nhanh chân đến xem, Diệp Lam ấn xuống bả vai cô ấy, cứng rắn kéo cô ấy rời đi. Thường Tuệ Tuệ khóc kêu, “Thật đáng thương , thật đáng thương, chúng nó đang tìm mẹ, chị chính là mẹ các em, mẹ tới đây.”

Một đám người không nhịn được cười lên, Mạnh Thiển Thiển thật sự là kéo không đực Thường Tuệ Tuệ, chỉ có thể mang theo cô ấy, đi hướng phòng cho mèo. Chu Ngạn cùng Đường Tuyển cũng đều đuổi kịp.

Lâm Phiêu dừng một chút, cô ta xác thật không có tình yêu động vật gì, cũng không nghĩ đi xem mèo, cô ta ôm lấy cánh tay Ứng Hạo kéo hướng ký túc xá đi đến, xem như bọn họ tách ra.

Ứng Hạo chân dài đã đi hướng phòng cho mèo, bị Lâm Phiêu một phen túm lấy, bước chân anh hơi ngừng lại, kẹo bạc hà trong cổ họng nuốt xuống, anh rũ mắt nhìn Lâm Phiêu.

Ánh trăng lạnh lẽo, làm anh thoạt nhìn cũng xa cách vài phần, nhìn cô ta cũng giống như chăm .



Lâm Phiêu mang theo vài phần làm nũng, “Chúng ta về ký túc xá đi?”

“Tốt.”

Chỉ dừng một chút, Ứng Hạo thu hồi tầm mắt, xoay người đi hướng con đường khác, hướng ký túc xá nữ mà đi. Tiếng kêu mèo con như cũ loáng thoáng truyền đến, cũng truyền đến thanh âm nữ sinh dễ nghe trong phòng.

“Thường Tuệ Tuệ, cậu không cần bắt đuôi nó, cẩn thận nó cắn! Đây là tiểu quất, không phải tiểu bạch, không cần gọi bậy......” Mơ hồ có thể tưởng tượng kia một một gương mặt đẹp muốn tức hộc máu.

*

Từ trong phòng ra tới, Thường Tuệ Tuệ có chút chật vật, móng vuốt mèo ở mu bàn tay cô ấy để lại mấy dấu đỏ, cô ấy ô ô ô mà ôm Mạnh Thiển Thiển cánh tay.

“Đau chết mất.”

Mạnh Thiển Thiển đỡ cô ấy: “ Đáng đời cậu, may mắn tiểu quất đã tiêm thuốc, bằng không cậu cũng phải đi tiêm.”

Thường Tuệ Tuệ ô ô mà giả khóc.

Diệp Lam cùng Chu Phương hai người cười muốn điên rồi.

Chu Ngạn cùng Đường Tuyển cũng cười, Chu Ngạn cầm theo túi xách của Mạnh Thiển Thiển, hai nam sinh đưa các cô mấy nữ sinh về ký túc xá, Mạnh Thiển Thiển từ trong tay Chu Ngạn nhận lấy túi nhỏ, cùng bọn họ vẫy tay, “Học trưởng ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, học muội.”

Chu Ngạn cùng Đường Tuyển đứng ở cửa thang lầu, nhìn theo các cô lên lầu, nhìn các cô đi lên sau mới xoay người rời đi. Bốn người ở lầu 3, Mạnh Thiển Thiển cùng Diệp Lam đem Thường Tuệ Tuệ dùng sức đẩy đến trên giường, hai người mệt đến thở hồng hộc, liếc nhau, ngay sau đó cười rộ lên, Chu Phương lấy áo ngủ dựa vào cầu thang nhìn Mạnh Thiển Thiển hỏi: “Cậu cảm thấy học trưởng nào tốt?”

Mạnh Thiển Thiển sửng sốt.

Chu Phương cười, “Cậu đừng tưởng rằng chúng tớ nhìn không ra, Chu Ngạn học trưởng cùng Đường Tuyển học trưởng đều đối với cậu có hảo cảm, kỳ thật ta cảm thấy Chu Ngạn học trưởng càng đáng tin cậy hơn một chút.”

Diệp Lam gật đầu: “Mình tán đồng, Đường Tuyển học trưởng có điểm cà lơ phất phơ, miệng rất biết ăn nói, loại này rất được nữ sinh thích.”

Mạnh Thiển Thiển nhấp môi, nửa ngày lắc lắc đầu, lại không biết lắc đầu làm gì, liền đi hướng ban công rửa tay. Chu Phương đi theo tiến vào, cười nói: “Bất quá thật ra cũng không cần áp lực, cậu cố lên.”

Cô ấy cười vỗ vỗ bả vai Mạnh Thiển Thiển.

Mạnh Thiển Thiển nhìn dòng nước, trong đầu hiện lên tiết học âm nhạc, anh đem sách vở che ở trước mặt hai người, đầu ngón tay lấp kín môi cô, cười hư hỏng, sau đó cầm một cái kính vạn hoa đưa cho cô, chuyển động kính vạn hoa, bên trong một con mèo con màu trắng dẫm lên cầu vẫn luôn chuyển, đặc biệt đáng yêu.

“Ai.” Cô hoàn hồn, nhẹ nhàng mà thở dài, Thành Ấm nói đúng, khoảng thời gian đẹp đẽ nhất đã mất đi.

*

Chu Ngạn cùng Đường Tuyển trở lại ký túc xá, Ứng Hạo mở ra máy tính đang xem đánh giá ô tô, Đường Tuyển đối cái này cũng cảm thấy hứng thú, lập tức kéo ghế dựa ngồi xuống.

Ứng Hạo tắm rồi, mặc áo màu đen cùng quần dài màu xám, biểu tình lười biếng. Chu Ngạn cầm áo ngủ, nói: “Đường Tuyển, nhường Thiển Thiển cho tôi đi.”

Đường Tuyển sửng sốt.

Ứng Hạo thu mắt.

Vài giây sau, Đường Tuyển cười quay đầu lại nhìn Chu Ngạn, “Dựa vào cái gì?”

Chu Ngạn dựa vào tủ quần áo cười nói: “Hiển nhiên có thể thấy được, cô ấy càng thích hợp với tôi hơn.”

Đường Tuyển cười, đứng lên, nói: “Cậu dùng chút tâm cơ, đừng cho là tôi không biết, tôi liền lười cùng cậu so đo mà thôi.”

Chu Ngạn nhướng mày, không phủ nhận.

Đường Tuyển: “Vẫn là dựa vào bản lĩnh đi.”

Anh ấy vỗ ghế dựa Ứng Hạo, “Hạo, cậu thấy thế nào.”

Ứng Hạo cười khẽ.

“Hỏi tôi làm gì? Tôi bảo các cậu cút, các cậu liền cút sao?”

Chu Ngạn: “.....”

Đường Tuyển: “Cũng đúng, cậu cùng Thiển Thiển lại không thân.”

Ứng Hạo chân dài để xuống, rũ mắt không trả lời, bên tai là thanh âm của người đánh giá, “Hôm nay chúng ta muốn đánh giá chiếc xe mới nhất của Hoa Tinh......”

Tác giả có lời muốn nói: Này chương tiếp tục một trăm bao lì xì, ngày mai thấy, moah moah.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tái Ngộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook