Tài Nguyên Hàng Đầu Là Một Con Mèo
Chương 1
Cáp Khiếm Huynh
03/11/2022
Edit: ji
[Đó là một con dao sắc bén...]
—–oOo—–
Vào đêm khuya giữa mùa hè, trong tòa nhà khoa nội trú của Bệnh viện Trung ương Hách Thành của Liên Á, y tá trên bàn trực đang ngủ gà ngủ gật, hành lang dài vắng lặng không một tiếng động.
Cuối hành lang, cánh cửa một phòng bệnh được đẩy ra rất nhẹ nhàng, ánh đèn hành lang thoáng chốc chiếu sáng một bóng người, rất nhanh cánh cửa đóng lại.
Người bước vào cửa không bật đèn, bước chân dưới sàn giống như một con mèo nhẹ nhàng, im lặng không phát ra một tiếng động.
Trên giường bệnh, Bùi Thược, cả người đang quấn đầy băng gạc, mở mắt yếu ớt, hắn đã sớm tỉnh lại trong vụ tai nạn xe hơi thảm khốc nhưng lại bị thương quá nặng. Lúc này, ngoại trừ đôi mắt, cả người không có chỗ nào có thể động đậy. Nhưng hắn có thể cảm nhận được, có ai đó đang đến gần giường hắn, lặng lẽ, thậm chí thở rất nhẹ.
Chẳng mấy chốc, dưới khóe mắt hắn nhìn thấy một bóng người, hình dáng quen thuộc, chỉ cần nhìn thoáng qua Bùi Thược cũng có thể nhận ra.
Ngoài cửa sổ bên giường bệnh, tầng mây từ từ bay đi, ánh trăng trắng lạnh lẽo xuyên qua kính cửa sổ chiếu vào phòng bệnh. Người đàn ông đeo khẩu trang, đôi lông mày thanh tú và nốt ruồi lệ chí ở đuôi mắt, một vẻ đẹp vô cùng tuấn mỹ. Hắn lấy ra một ống thuốc, đẩy thuốc vào bơm kim tiêm dưới ánh trăng, chất lỏng màu xanh lục bắn tung tóe trên đầu kim.
Dưới mặt nạ dưỡng khí, giọng nói gian nan của Bùi Thược thoát ra khỏi hàm răng, nhưng nó như thể chỉ còn lại một hơi thở: "Em... làm cái gì..."
Người thanh niên đeo khẩu trang hơi cúi xuống, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc mái của người đàn ông, nhẹ nhàng nói: "Anh Bùi đừng lo lắng, sau khi tiêm xong sẽ chết não ngay lập tức, sẽ không đau đớn, thả lỏng đi, thả lỏng..." Giọng nói thực sự nhẹ nhàng, như thể nó là sự an ủi được nói ra từ trái tim.
"Em..."
Bùi Thược hô hấp trở nên nặng nề, đáy mắt tơ máu như mạng nhện, hắn gắt gao nhìn chằm chằm người bên cạnh giường, như muốn khắc sâu diện mạo của người kia vào trong đồng tử.
Sau đó hắn nghe thấy người này nói với hắn một cách nhẹ nhàng, cảm ơn, một lời cám ơn được nói ra từ tấm lòng chân thành.
Tầm mắt của hắn dần dần mờ đi, hắn nhìn thấy người đứng bên giường hơi cong cong đôi mắt, nhưng đó không phải là một nụ cười lạnh lùng, vui sướng khi người gặp họa, mà là một nụ cười thuần túy và trong sáng, tựa như nụ cười ấy tràn đầy mong đợi về cuộc sống. Giống như một người đang sắp chết vì đói và lạnh, nóng lòng đưa những con lợn, con cừu được nuôi lâu năm lên bếp nướng...
Những điều này trước đây hắn còn chưa hiểu rõ, lúc này đột nhiên sáng tỏ, hắn hận chính mình ngu ngốc đến khi chết mới có thể nhìn thấy bộ mặt thật của người này.
Đó là một con dao sắc bén, nhưng chỉ sinh ra vì người khác, và hắn chỉ là vật hy sinh của con dao này cho người khác. Cho tới nay những cái khác đều không quan trọng...
——-
Nửa năm trước, Hách Thành của Liên Á...
Cái tên Khanh Tửu nghe có vẻ cổ điển và trang nhã, nhưng nó thực sự là câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất ở Hách Thành. Là tòa nhà cao tầng đứng sừng sững ở khu vực xa hoa, tráng lệ. Trong đêm đông giá lạnh, nó thật giống như một viên ngọc khổng lồ sang trọng và lộng lẫy.
Người ta nói rằng Khanh Tửu trước đây không chấp nhận khách hàng là Beta. Đây là biểu tượng trưng cho đẳng cấp của những người ở Liên Á. Phải đến khi ông chủ của nó bị thay thế bởi một người là Beta mới hủy bỏ quy định này. Chỉ là ông chủ này cũng chẳng tốt đẹp gì. Phí để trở thành thành viên từ trăm vạn đã tăng lên gấp đôi. Kể từ đó, Khanh Tửu đã thay đổi từ biểu tượng đẳng cấp thành biểu tượng thuần túy của sự giàu có.
Lần cuối cùng Tôn Diên Hải đến Khanh Tửu là lúc công ty của Tôn Gia đang ở đỉnh cao, khi đó ông ta có thể ném ra trăm vạn chỉ trong một đêm. Hiện giờ ông ta nợ nần quấn thân, đang trên bờ vực phá sản. Ông thậm chí không thể gia hạn được một nửa phí thành viên. Những người phục vụ dẫn đường cho ông ta cũng chưa từng một lần cung kính nhiệt tình. Nhưng từ khi ông ta đến gặp chủ nhân của Khanh Tửu nhờ giúp đỡ, Tôn Diên Hải tự nhiên cũng không dám có thái độ cao ngạo, ông quay đầu lại nhìn thanh niên đang âm thầm đi theo sau — Thanh niên tên An Cửu, là đứa con ngoài giá thú của Tôn Diên Hải vừa được tìm được cách đây vài ngày. Mười chín tuổi, nước da trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đen như mực rũ xuống, lúc này giống như một con nai con vô tình đi vào lãnh địa xa lạ, đôi mắt trong veo tràn đầy bất an.
Tôn Diên Hải cảm thấy mình đã nắm chắc, trước đây ông ta đã nhờ người hỏi thăm qua, Bùi Thược, chủ nhân của Khanh Tửu, rất thuần khiết và trong sạch, hơn nữa An Cửu vẫn là một Omega, mặc dù có một số khiếm khuyết nhưng để làm một người tình của Beta thì vẫn là quá đủ.
An Cửu mặc áo sơ mi trắng và quần jean, chân đi một đôi giày vải trắng xanh, ăn mặc chỉnh tề dường như lạc lõng với không khí say sưa khắp nơi trong Khanh Tửu này. Ánh đèn vàng ấm áp của hành lang chiếu vào mặt cậu, sống mũi thanh niên nổi lên một lớp mồ hôi mỏng.
Tôn Diên Hải mở miệng giả vờ an ủi An Cửu: "Tiểu Cửu đừng căng thẳng, con nói con và mẹ ở cái huyện nhỏ kia không hề có tương lai. Là Omega, từ khi sinh ra tuyến thể của con đã khiếm khuyết không thể đánh dấu được, càng không thể sinh con. Alpha nhất định sẽ coi thường con, bất luận một Beta nào muốn có con nối dõi cũng sẽ không kết hôn với con. Đa số chỉ muốn lợi dụng con. Còn không bằng cùng với Bùi tổng kia, người này luôn đối xử với người bên cạnh hào phóng. Con ở bên cạnh hắn không cần mấy năm, chỉ là vài tháng, nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn so cả một đời vất vả".
An Cửu rũ mắt xuống, khẽ gật đầu.
Người phục vụ dẫn hai người vào một phòng phải đi qua một bình phong (*) mới có thể vào bên trong. Giữa phòng có một bàn bi-a. Hai thanh niên đang chơi trên bàn bi-a, bên cạnh có một chiếc ghế sô pha bọc da màu đỏ sẫm, trên bức tường đối diện ghế sô pha, có một TV LCD gần 70 inch.
(*) Bình phong
Một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đang dựa vào ghế sô pha nhìn chằm chằm vào màn hình. Vẻ ngoài của hắn ta cực kì xuất sắc. Đôi mắt sâu và sắc nét dưới đôi lông mày cao. Sống mũi cao và sắc nét, đôi môi mỏng của hắn mím lại, lộ ra một luồng áp thấp biểu lộ người sống chớ lại gần.
"Ô, đây không phải là Tôn gia sao?"
Đứng ở bên cạnh bàn bi-a, Thành Tây bật cười. Dù là Beta nhưng gã thực sự rất đẹp trai, khoác trên người một chiếc áo sơ mi hoa, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười tà mị: "Không phải anh nói sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho Anh Bùi sao? Sao anh lại đến tay không?"
Đứng đối diện với Thành Tây, là một người đàn ông Alpha có vẻ ngoài mờ nhạt tên Hứa Lam, là một Alpha cường tráng, trong không khí tràn ngập pheromone hương vị rượu trắng nhàn nhạt nam tính của hắn, hờ hững liếc nhìn Tôn Diên Hải, nghiêng người tiếp tục chơi đùa, tựa hồ không có hứng thú với những chuyện bình thường như vậy.
"Thành thiếu gia nói đùa. Làm sao dám tới gặp Bùi tổng mà tay không cho được." Tôn Diên Hải cười cười, một tay nhẹ nhàng đẩy An Cửu về phía trước, An Cửu nhìn có chút chật vật, mím môi, hai tay đặt ở bên hông nắm chặt.
Thành Tây hiểu ra, đánh giá An Cửu, ánh mắt sáng lên có chút sửng sốt, quay đầu cười với người đàn ông ngồi trên ghế sô pha cách đó vài mét: "Anh Bùi thật là có phúc, thoạt nhìn so với những thứ sở hữu trước đây ngon miệng hơn rất nhiều."
Trên ghế sô pha, người đàn ông như không nghe thấy lời nói của Thành Tây, lười biếng dựa vào ghế sô pha, ánh mắt sắc bén, thâm trầm vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình TV như cũ.
Giờ phút này trên màn hình, người phụ nữ Omega có vẻ ngoài xinh đẹp, ăn mặc chỉnh tề đang nghiêm túc báo cáo tin tức.
—– Theo các bức ảnh cho thấy, người này bí mật lẻn vào trung tâm dữ liệu của liên minh ăn mặc kì quái, đeo khẩu trang màu đen, phát hiện có hai chiếc tai nhọn trên đỉnh đầu giống họ mèo, phía sau có đuôi đen....
– — – Tại hiện trường không có thương vong và không có thiệt hại về tài sản, theo điều tra, nghi phạm đã thâm nhập vào cơ sở dữ liệu cơ thể người toàn dân của Liên Á sau khi lẻn vào tòa nhà. Thông tin đã được sàng lọc trong cơ sở dữ liệu, nhưng nội dung sàng lọc cụ thể vẫn chưa rõ...
Một bức ảnh phóng đại được hiển thị trên màn hình, được một máy bay không người lái vô tình chụp được bên ngoài cửa sổ khi kẻ đột nhập nhảy qua cửa sổ. Mặc dù ánh sáng mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy người đó mặc áo đen trơn không nhìn thấy mặt vì đeo khẩu trang. Trên mái tóc có hai chiếc tai mèo dựng đứng, bộ lông mượt mà cùng chiếc đuôi dài màu đen sau lưng, mặc một chiếc áo khoác da bó sát màu đen, thắt lưng linh hoạt và mềm dẻo như một con dao mỏng.
Thành Tây muốn đến gọi Bùi Thược, nhìn đến ảnh chụp có chút sửng sốt, buột miệng nói: "Khốn kiếp, đây không phải là sát thủ tấn công anh Bùi từ hai tháng trước sao? Bọn em đã treo giải thưởng hai trăm triệu nhân dân tệ trên Dark web cũng không thể tìm thấy bất kì tin tức nào về hắn, không nghĩ tới lại xuất hiện ở đây".
Bùi Thược hơi nheo mắt lại, hai tháng trước ————— trong phòng tổng thống của một khách sạn ở Hách Thành sầm uất, hắn bị tấn công bởi một sát thủ xông vào từ ban công. Trang phục của người trong bức ảnh trên màn hình lúc này giống hệt như sát thủ đã tấn công hắn, bộ trang phục quái đản như vậy, gần như có thể khẳng định là cùng một người.
Lúc đó, cơ thể của hắn quá mệt mỏi nên đã không kịp đề phòng, hắn đã bị một con dao rạch ngang vai trái, miệng chảy máu dài hơn chục cm, suýt chút nữa làm đứt động mạch chủ. Cuối cùng khi cấp dưới của hắn chạy tới, tên sát thủ kia mới nhảy khỏi ban công, trên bức tường ngoài của tòa nhà cao cả trăm mét hắn ta trèo và nhảy bằng cả tứ chi, động tác nhẹ nhàng, nhanh nhẹn như một con mèo hoang thực thụ.
"Em không hiểu, tên này thích cosplay đến mức nào, hắn tấn công anh Bùi và xâm nhập vào trung tâm dữ liệu bằng cách giả làm một con mèo." Thành Tây đối với chuyện bị tấn công của Bùi Thược vẫn còn sợ hãi, nhưng nhìn vào bức ảnh kia lại cảm thấy vô lý và nực cười.
Hình ảnh trên màn hình tạm dừng, Bùi Thược cầm ly rượu trên bàn đứng dậy, chiếc áo sơ mi đen mỏng mở rộng lộ ra khuôn ngực rộng cùng những đường cơ rắn chắc.
Đến gần màn hình, Bùi Thược ngẩng đầu, uống cạn ly rượu trong tay, sau đó mới nhìn chằm chằm tấm ảnh trên màn hình, trầm giọng nói: "Hắn ta không phải là cosplay, tai và đuôi đều ở trên người hắn." Cách đây một tháng trong lúc hắn đánh nhau với sát thủ, hắn đã cảm nhận được, khi đó hắn túm được đuôi của sát thủ này, sờ mềm như nhung không khác gì đuôi mèo thật...
"Nó mọc trên thân thể?" Thành Tây kinh ngạc nói: "Mèo cùng hợp thể với người được sao?"
Hứa Lam ở một bên nhìn Thành Tây, lãnh đạm nói: "Là thí nghiệm cải tạo cơ thể con người, có nhiều khả năng nếu dung hợp một số gen của động vật với con người sẽ làm cho cơ thể con người mạnh mẽ hơn, loại thí nghiệm này sẽ khiến nhiều thế lực sôi sục".
Tôn Diên Hải, người bị vứt bỏ một bên trong một thời gian dài, có một chút lúng túng. Mấy người trước mặt dường như coi ông ta như không khí, nhưng ông cũng không có gan chen ngang, vội vàng đẩy An Cửu sang một bên và nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu Cửu, ly rượu của Bùi tổng đã cạn, đi, rót đầy ly cho Bùi tổng".
—————–
Tác giả có điều muốn nói:
Khoác áo ngoài ABO siêu siêu cẩu huyết đến rồi.
Ji: Bạn đã sẵn sàng uống thuộc trợ tim để có thể theo đuổi câu truyện cẩu huyết máu chó này hay chưa?
[Đó là một con dao sắc bén...]
—–oOo—–
Vào đêm khuya giữa mùa hè, trong tòa nhà khoa nội trú của Bệnh viện Trung ương Hách Thành của Liên Á, y tá trên bàn trực đang ngủ gà ngủ gật, hành lang dài vắng lặng không một tiếng động.
Cuối hành lang, cánh cửa một phòng bệnh được đẩy ra rất nhẹ nhàng, ánh đèn hành lang thoáng chốc chiếu sáng một bóng người, rất nhanh cánh cửa đóng lại.
Người bước vào cửa không bật đèn, bước chân dưới sàn giống như một con mèo nhẹ nhàng, im lặng không phát ra một tiếng động.
Trên giường bệnh, Bùi Thược, cả người đang quấn đầy băng gạc, mở mắt yếu ớt, hắn đã sớm tỉnh lại trong vụ tai nạn xe hơi thảm khốc nhưng lại bị thương quá nặng. Lúc này, ngoại trừ đôi mắt, cả người không có chỗ nào có thể động đậy. Nhưng hắn có thể cảm nhận được, có ai đó đang đến gần giường hắn, lặng lẽ, thậm chí thở rất nhẹ.
Chẳng mấy chốc, dưới khóe mắt hắn nhìn thấy một bóng người, hình dáng quen thuộc, chỉ cần nhìn thoáng qua Bùi Thược cũng có thể nhận ra.
Ngoài cửa sổ bên giường bệnh, tầng mây từ từ bay đi, ánh trăng trắng lạnh lẽo xuyên qua kính cửa sổ chiếu vào phòng bệnh. Người đàn ông đeo khẩu trang, đôi lông mày thanh tú và nốt ruồi lệ chí ở đuôi mắt, một vẻ đẹp vô cùng tuấn mỹ. Hắn lấy ra một ống thuốc, đẩy thuốc vào bơm kim tiêm dưới ánh trăng, chất lỏng màu xanh lục bắn tung tóe trên đầu kim.
Dưới mặt nạ dưỡng khí, giọng nói gian nan của Bùi Thược thoát ra khỏi hàm răng, nhưng nó như thể chỉ còn lại một hơi thở: "Em... làm cái gì..."
Người thanh niên đeo khẩu trang hơi cúi xuống, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc mái của người đàn ông, nhẹ nhàng nói: "Anh Bùi đừng lo lắng, sau khi tiêm xong sẽ chết não ngay lập tức, sẽ không đau đớn, thả lỏng đi, thả lỏng..." Giọng nói thực sự nhẹ nhàng, như thể nó là sự an ủi được nói ra từ trái tim.
"Em..."
Bùi Thược hô hấp trở nên nặng nề, đáy mắt tơ máu như mạng nhện, hắn gắt gao nhìn chằm chằm người bên cạnh giường, như muốn khắc sâu diện mạo của người kia vào trong đồng tử.
Sau đó hắn nghe thấy người này nói với hắn một cách nhẹ nhàng, cảm ơn, một lời cám ơn được nói ra từ tấm lòng chân thành.
Tầm mắt của hắn dần dần mờ đi, hắn nhìn thấy người đứng bên giường hơi cong cong đôi mắt, nhưng đó không phải là một nụ cười lạnh lùng, vui sướng khi người gặp họa, mà là một nụ cười thuần túy và trong sáng, tựa như nụ cười ấy tràn đầy mong đợi về cuộc sống. Giống như một người đang sắp chết vì đói và lạnh, nóng lòng đưa những con lợn, con cừu được nuôi lâu năm lên bếp nướng...
Những điều này trước đây hắn còn chưa hiểu rõ, lúc này đột nhiên sáng tỏ, hắn hận chính mình ngu ngốc đến khi chết mới có thể nhìn thấy bộ mặt thật của người này.
Đó là một con dao sắc bén, nhưng chỉ sinh ra vì người khác, và hắn chỉ là vật hy sinh của con dao này cho người khác. Cho tới nay những cái khác đều không quan trọng...
——-
Nửa năm trước, Hách Thành của Liên Á...
Cái tên Khanh Tửu nghe có vẻ cổ điển và trang nhã, nhưng nó thực sự là câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất ở Hách Thành. Là tòa nhà cao tầng đứng sừng sững ở khu vực xa hoa, tráng lệ. Trong đêm đông giá lạnh, nó thật giống như một viên ngọc khổng lồ sang trọng và lộng lẫy.
Người ta nói rằng Khanh Tửu trước đây không chấp nhận khách hàng là Beta. Đây là biểu tượng trưng cho đẳng cấp của những người ở Liên Á. Phải đến khi ông chủ của nó bị thay thế bởi một người là Beta mới hủy bỏ quy định này. Chỉ là ông chủ này cũng chẳng tốt đẹp gì. Phí để trở thành thành viên từ trăm vạn đã tăng lên gấp đôi. Kể từ đó, Khanh Tửu đã thay đổi từ biểu tượng đẳng cấp thành biểu tượng thuần túy của sự giàu có.
Lần cuối cùng Tôn Diên Hải đến Khanh Tửu là lúc công ty của Tôn Gia đang ở đỉnh cao, khi đó ông ta có thể ném ra trăm vạn chỉ trong một đêm. Hiện giờ ông ta nợ nần quấn thân, đang trên bờ vực phá sản. Ông thậm chí không thể gia hạn được một nửa phí thành viên. Những người phục vụ dẫn đường cho ông ta cũng chưa từng một lần cung kính nhiệt tình. Nhưng từ khi ông ta đến gặp chủ nhân của Khanh Tửu nhờ giúp đỡ, Tôn Diên Hải tự nhiên cũng không dám có thái độ cao ngạo, ông quay đầu lại nhìn thanh niên đang âm thầm đi theo sau — Thanh niên tên An Cửu, là đứa con ngoài giá thú của Tôn Diên Hải vừa được tìm được cách đây vài ngày. Mười chín tuổi, nước da trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đen như mực rũ xuống, lúc này giống như một con nai con vô tình đi vào lãnh địa xa lạ, đôi mắt trong veo tràn đầy bất an.
Tôn Diên Hải cảm thấy mình đã nắm chắc, trước đây ông ta đã nhờ người hỏi thăm qua, Bùi Thược, chủ nhân của Khanh Tửu, rất thuần khiết và trong sạch, hơn nữa An Cửu vẫn là một Omega, mặc dù có một số khiếm khuyết nhưng để làm một người tình của Beta thì vẫn là quá đủ.
An Cửu mặc áo sơ mi trắng và quần jean, chân đi một đôi giày vải trắng xanh, ăn mặc chỉnh tề dường như lạc lõng với không khí say sưa khắp nơi trong Khanh Tửu này. Ánh đèn vàng ấm áp của hành lang chiếu vào mặt cậu, sống mũi thanh niên nổi lên một lớp mồ hôi mỏng.
Tôn Diên Hải mở miệng giả vờ an ủi An Cửu: "Tiểu Cửu đừng căng thẳng, con nói con và mẹ ở cái huyện nhỏ kia không hề có tương lai. Là Omega, từ khi sinh ra tuyến thể của con đã khiếm khuyết không thể đánh dấu được, càng không thể sinh con. Alpha nhất định sẽ coi thường con, bất luận một Beta nào muốn có con nối dõi cũng sẽ không kết hôn với con. Đa số chỉ muốn lợi dụng con. Còn không bằng cùng với Bùi tổng kia, người này luôn đối xử với người bên cạnh hào phóng. Con ở bên cạnh hắn không cần mấy năm, chỉ là vài tháng, nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn so cả một đời vất vả".
An Cửu rũ mắt xuống, khẽ gật đầu.
Người phục vụ dẫn hai người vào một phòng phải đi qua một bình phong (*) mới có thể vào bên trong. Giữa phòng có một bàn bi-a. Hai thanh niên đang chơi trên bàn bi-a, bên cạnh có một chiếc ghế sô pha bọc da màu đỏ sẫm, trên bức tường đối diện ghế sô pha, có một TV LCD gần 70 inch.
(*) Bình phong
Một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đang dựa vào ghế sô pha nhìn chằm chằm vào màn hình. Vẻ ngoài của hắn ta cực kì xuất sắc. Đôi mắt sâu và sắc nét dưới đôi lông mày cao. Sống mũi cao và sắc nét, đôi môi mỏng của hắn mím lại, lộ ra một luồng áp thấp biểu lộ người sống chớ lại gần.
"Ô, đây không phải là Tôn gia sao?"
Đứng ở bên cạnh bàn bi-a, Thành Tây bật cười. Dù là Beta nhưng gã thực sự rất đẹp trai, khoác trên người một chiếc áo sơ mi hoa, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười tà mị: "Không phải anh nói sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho Anh Bùi sao? Sao anh lại đến tay không?"
Đứng đối diện với Thành Tây, là một người đàn ông Alpha có vẻ ngoài mờ nhạt tên Hứa Lam, là một Alpha cường tráng, trong không khí tràn ngập pheromone hương vị rượu trắng nhàn nhạt nam tính của hắn, hờ hững liếc nhìn Tôn Diên Hải, nghiêng người tiếp tục chơi đùa, tựa hồ không có hứng thú với những chuyện bình thường như vậy.
"Thành thiếu gia nói đùa. Làm sao dám tới gặp Bùi tổng mà tay không cho được." Tôn Diên Hải cười cười, một tay nhẹ nhàng đẩy An Cửu về phía trước, An Cửu nhìn có chút chật vật, mím môi, hai tay đặt ở bên hông nắm chặt.
Thành Tây hiểu ra, đánh giá An Cửu, ánh mắt sáng lên có chút sửng sốt, quay đầu cười với người đàn ông ngồi trên ghế sô pha cách đó vài mét: "Anh Bùi thật là có phúc, thoạt nhìn so với những thứ sở hữu trước đây ngon miệng hơn rất nhiều."
Trên ghế sô pha, người đàn ông như không nghe thấy lời nói của Thành Tây, lười biếng dựa vào ghế sô pha, ánh mắt sắc bén, thâm trầm vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình TV như cũ.
Giờ phút này trên màn hình, người phụ nữ Omega có vẻ ngoài xinh đẹp, ăn mặc chỉnh tề đang nghiêm túc báo cáo tin tức.
—– Theo các bức ảnh cho thấy, người này bí mật lẻn vào trung tâm dữ liệu của liên minh ăn mặc kì quái, đeo khẩu trang màu đen, phát hiện có hai chiếc tai nhọn trên đỉnh đầu giống họ mèo, phía sau có đuôi đen....
– — – Tại hiện trường không có thương vong và không có thiệt hại về tài sản, theo điều tra, nghi phạm đã thâm nhập vào cơ sở dữ liệu cơ thể người toàn dân của Liên Á sau khi lẻn vào tòa nhà. Thông tin đã được sàng lọc trong cơ sở dữ liệu, nhưng nội dung sàng lọc cụ thể vẫn chưa rõ...
Một bức ảnh phóng đại được hiển thị trên màn hình, được một máy bay không người lái vô tình chụp được bên ngoài cửa sổ khi kẻ đột nhập nhảy qua cửa sổ. Mặc dù ánh sáng mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy người đó mặc áo đen trơn không nhìn thấy mặt vì đeo khẩu trang. Trên mái tóc có hai chiếc tai mèo dựng đứng, bộ lông mượt mà cùng chiếc đuôi dài màu đen sau lưng, mặc một chiếc áo khoác da bó sát màu đen, thắt lưng linh hoạt và mềm dẻo như một con dao mỏng.
Thành Tây muốn đến gọi Bùi Thược, nhìn đến ảnh chụp có chút sửng sốt, buột miệng nói: "Khốn kiếp, đây không phải là sát thủ tấn công anh Bùi từ hai tháng trước sao? Bọn em đã treo giải thưởng hai trăm triệu nhân dân tệ trên Dark web cũng không thể tìm thấy bất kì tin tức nào về hắn, không nghĩ tới lại xuất hiện ở đây".
Bùi Thược hơi nheo mắt lại, hai tháng trước ————— trong phòng tổng thống của một khách sạn ở Hách Thành sầm uất, hắn bị tấn công bởi một sát thủ xông vào từ ban công. Trang phục của người trong bức ảnh trên màn hình lúc này giống hệt như sát thủ đã tấn công hắn, bộ trang phục quái đản như vậy, gần như có thể khẳng định là cùng một người.
Lúc đó, cơ thể của hắn quá mệt mỏi nên đã không kịp đề phòng, hắn đã bị một con dao rạch ngang vai trái, miệng chảy máu dài hơn chục cm, suýt chút nữa làm đứt động mạch chủ. Cuối cùng khi cấp dưới của hắn chạy tới, tên sát thủ kia mới nhảy khỏi ban công, trên bức tường ngoài của tòa nhà cao cả trăm mét hắn ta trèo và nhảy bằng cả tứ chi, động tác nhẹ nhàng, nhanh nhẹn như một con mèo hoang thực thụ.
"Em không hiểu, tên này thích cosplay đến mức nào, hắn tấn công anh Bùi và xâm nhập vào trung tâm dữ liệu bằng cách giả làm một con mèo." Thành Tây đối với chuyện bị tấn công của Bùi Thược vẫn còn sợ hãi, nhưng nhìn vào bức ảnh kia lại cảm thấy vô lý và nực cười.
Hình ảnh trên màn hình tạm dừng, Bùi Thược cầm ly rượu trên bàn đứng dậy, chiếc áo sơ mi đen mỏng mở rộng lộ ra khuôn ngực rộng cùng những đường cơ rắn chắc.
Đến gần màn hình, Bùi Thược ngẩng đầu, uống cạn ly rượu trong tay, sau đó mới nhìn chằm chằm tấm ảnh trên màn hình, trầm giọng nói: "Hắn ta không phải là cosplay, tai và đuôi đều ở trên người hắn." Cách đây một tháng trong lúc hắn đánh nhau với sát thủ, hắn đã cảm nhận được, khi đó hắn túm được đuôi của sát thủ này, sờ mềm như nhung không khác gì đuôi mèo thật...
"Nó mọc trên thân thể?" Thành Tây kinh ngạc nói: "Mèo cùng hợp thể với người được sao?"
Hứa Lam ở một bên nhìn Thành Tây, lãnh đạm nói: "Là thí nghiệm cải tạo cơ thể con người, có nhiều khả năng nếu dung hợp một số gen của động vật với con người sẽ làm cho cơ thể con người mạnh mẽ hơn, loại thí nghiệm này sẽ khiến nhiều thế lực sôi sục".
Tôn Diên Hải, người bị vứt bỏ một bên trong một thời gian dài, có một chút lúng túng. Mấy người trước mặt dường như coi ông ta như không khí, nhưng ông cũng không có gan chen ngang, vội vàng đẩy An Cửu sang một bên và nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu Cửu, ly rượu của Bùi tổng đã cạn, đi, rót đầy ly cho Bùi tổng".
—————–
Tác giả có điều muốn nói:
Khoác áo ngoài ABO siêu siêu cẩu huyết đến rồi.
Ji: Bạn đã sẵn sàng uống thuộc trợ tim để có thể theo đuổi câu truyện cẩu huyết máu chó này hay chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.