Tài Nguyên Hàng Đầu Là Một Con Mèo
Chương 24
Cáp Khiếm Huynh
03/11/2022
Edit: ji
[Có một số thứ mà định mệnh hắn sẽ không bao giờ có được trong đời …]
——o0o—–
Năm đó dù Nghiêm Hà và vợ cảm thấy tội lỗi nhưng họ vẫn quyết tâm cứu cậu con trai cả Alpha của mình. Khi biết cậu bé Beta đã nhìn thấu mục đích của họ, liền lập tức giam lỏng cậu bé.
Nghiêm Mặc Thanh biết mình không thể ngăn cản cha mẹ mình, lúc đó anh đang ốm nặng và suy yếu, bị gây mê rồi đưa lên bàn giải phẫu là việc làm dễ như trở bàn tay, anh không muốn khi tỉnh dậy mang trên mình tội danh giết người, vì vậy để cắt đứt hoàn toàn khả năng này, anh đã đưa cho Bùi Thược, người không còn gì để nương tựa và không còn nơi nào để trốn thoát liều thuốc gây suy tim.
Nghiêm Mặc Thanh đã nói với Bùi Thược về hậu quả của việc tiêm thuốc gây suy tim, lúc đó Nghiêm Mặc Thanh chỉ mong Bùi Thược có thể sống yên ổn trong xã hội của Beta. Nếu chỉ như vậy thì những vấn đề về tim sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của Bùi Thược, nhưng anh không ngờ nhiều năm sau, Bùi Thược thân là một Beta lại có thể đã đạt đến đỉnh cao của một Alpha, và căn bệnh suy tim năm đó đã trở thành gánh nặng lớn nhất đối với cơ thể của hắn bây giờ.
Nhưng cũng vì điều này, Nghiêm Mặc Thanh cảm thấy suy đoán của Bùi Thược là không hợp lý.
“Tôi hiểu rõ trái tim cậu có vấn đề hơn ai hết. Cho dù bây giờ muốn tự cứu mình, cũng không có khả năng nhắm vào cậu.” Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Bùi Thược, Nghiêm Mặc Thanh không hề né tránh, trái tim của Bùi Thược không thích hợp với việc cấy ghép tim, đây cũng là mục đích mà năm đó tiêm thuốc gây suy tim vào trái tim của Bùi Thược.
“Anh biết không có nghĩa tất cả mọi người đều biết. Thời điểm con mèo kia muốn đến lấy mạng tôi, nó có lẽ không biết rằng trái tim tôi không hề thích hợp …” Bùi Thược nói, lông mày chợt nhíu chặt, hắn đột nhiên nhớ tới Thẩm Trạm đã từng nói qua với hắn, Omega ZX có thể ở bên cạnh đối phương mà cảm nhận được tình trạng của cơ thể. Nếu là như vậy, liền có thể hiểu được vì sao Omega ZX lúc đó tấn công hắn lại dừng lại, rồi sau đó cũng không xuất hiện nữa.
Nghĩ thông suốt điều này, Bùi Thược ban đầu chỉ nghi ngờ, hiện tại lại càng tin tưởng Omega ZX có liên quan đến Nghiêm Mặc Thanh.
Nghiêm Mặc Thanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vẻ mặt ốm yếu càng thêm tái nhợt, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Tôi không biết mèo Omega cậu đang nói đến là ai, cậu đi đi, tôi cần nghỉ ngơi…”
Bùi Thược cũng không trông đợi lấy được thông tin quý giá nào từ miệng của Nghiêm Mặc Thanh nữa, nhưng khi hắn mở cửa định rời đi, hắn nghe thấy Nghiêm Mặc Thanh ở phía sau nhỏ giọng gọi hắn.
Quay người lại, Bùi Thược nhìn bóng lưng của Nghiêm Mặc Thanh ngồi trên xe lăn, không nhìn thấy vẻ mặt của Nghiêm Mặc Thanh, nhưng nghe thấy anh bình tĩnh hỏi: “Năm đó cậu nói cậu nợ tôi một ân tình, tương lai nếu có cơ hội sẽ trả lại cho tôi, những lời này còn tính không?”.
Năm đó nhờ có Nghiêm Mặc Thanh mà hắn sống sót, cũng nhờ Nghiêm Mặc Thanh cho đi học. Dù thời niên thiếu Bùi Thược oán hận Nghiêm Mặc Thanh, nhưng hắn không thể làm ngơ trước lòng tốt của Nghiêm Mặc Thanh. Hắn muốn nhanh chóng thoát khỏi tâm lý mâu thuẫn này, muốn cùng Nghiêm gia hoàn toàn phủi sạch quan hệ, cho nên hắn đã trịnh trọng hứa hẹn tương lai sẽ trả lại ân tình này cho Nghiêm Mặc Thanh.
Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
Cho nên hắn đương nhiên nhớ rõ, thậm chí hắn sau này nhân từ với Nghiêm gia cũng đều vì nhìn tới mặt mũi của Nghiêm Mặc Thanh.
“Anh muốn tôi trả lại bằng cách nào?” Bùi Thược trầm giọng hỏi, tất nhiên hắn hận không thể lập tức trả hết, nhưng không có nghĩa hắn sẽ chấp nhận tất cả mọi đòi hỏi mà không có nguyên tắc hay điểm mấu chốt.
“Tôi rất biết ơn cậu vẫn còn nhớ…” Nghiêm Mặc Thanh trầm giọng nói: “Nhưng tôi hy vọng ngày đó không tới”.
Thời điểm Bùi Thược rời khỏi biệt thự, mưa rất to, Hứa Lam đứng bên cạnh giơ ô đen ra cho hắn.
Trước khi lên xe, Bùi Thược nhìn lại biệt thự, ánh sáng từ cột đèn xuyên qua màn mưa, trong đôi mắt thâm thúy của hắn le lói ánh sáng và bóng tối lạnh lẽo.
Chết có nghĩa là mất đi tất cả, và Nghiêm Mặc Thanh, người sắp hai bàn tay trắng, không còn là người mà Bùi Thược nhắm tới.
Trong những năm sống ở Nghiêm gia, tình cảm của Bùi Thược đối với Nghiêm Mặc Thanh rất phức tạp: oán hận, đố kỵ, hâm mộ … Thiếu gia của danh gia vọng tộc, một Alpha cấp cao hệ CX, cha mẹ và những người thân yêu anh hơn cả mạng sống, tất cả những điều này hoàn toàn trái ngược với những gì hắn có hồi đó, hắn là sự sỉ nhục mà cha mẹ vứt bỏ, như con cá mắc cạn trong bùn, không ai thèm đoái hoài đến sự sống và cái chết.
Có một số thứ mà định mệnh hắn sẽ không bao giờ có được trong đời …
Nhưng có một số thứ, có được đã cảm thấy đủ rồi.
Sau khi lên xe, Bùi Thược nhận được cuộc gọi của Thẩm Trạm.
Trong điện thoại, Thẩm Trạm nói rằng máy cảm ứng được tin tức tố của Omega ZX đã được chế tạo xong.
Thẩm Trạm vừa ra khỏi viện nghiên cứu, xe Bùi Thược trở về tình cờ đi qua gần viện nghiên cứu, vì vậy hắn chở Thẩm Trạm cùng máy cảm ứng tin tức tố về.
Máy cảm ứng tin tức tố là một dụng cụ kim loại hình vuông, lớn hơn khối Rubik một chút, với các viên nang hình tổ ong thu thập tin tức tố ở tất cả các mặt, bên trong có một túi khí vi sinh vật phức tạp và tinh vi cùng một màn hình hiển thị ở trên cùng.
Nói chung, miễn cung cấp đủ tin tức tố, là có thể tạo ra một máy cảm ứng tương ứng với tin tức tố đó. Sở dĩ máy cảm ứng tin tức tố Omega ZX chế tạo khó khăn một phần là vì tin tức tố Omega ZX không có mùi, mẫu tóc lại càng ít hơn nữa, tin tức tố còn sót lại trên tóc lại càng ít đến đáng thương.
Cho dù hiện tại đã ra thành phẩm, Thẩm Trạm cũng không dám khẳng định 100% độ chính xác về khả năng cảm ứng của dụng cụ.
“Mở ra bên này, chỉ cần trong không khí có một chút tin tức tố của Omega ZX, giá trị nồng độ tin tức tố sẽ hiển thị ở đây.” Thẩm Trạm chỉ vào màn hình trên thiết bị, nghiêm túc nói: “Số liệu cao nhất là một ngàn tám, mẫu tóc và vòng cổ của Omega ZX ở viện nghiên cứu không có tin tức tố, vì vậy không có cách nào để xác nhận độ chính xác của dụng cụ. “
Bùi Thược nhìn dụng cụ, cau mày hỏi: “Nếu là người đã từng tiếp xúc với Omega ZX, liệu có thể phát hiện được không?”
“Dụng cụ này có thể phát hiện tiếp xúc trong vòng một giờ. Nếu Omega cố tình phóng thích tin tức tố trong quá trình tiếp xúc, thời gian phát hiện sẽ trong vòng năm giờ, và giá trị sẽ từ 0 đến 500. Tất nhiên, tiếp xúc càng thân mật, giá trị càng cao. “Thẩm Trạm đỡ kính lên sống mũi, vươn tay ấn vào công tắc cảm biến trên mặt dụng cụ: ” Pin dùng một tháng không có vấn đề gì, anh có thể để cấp dưới cầm ra ngoài làm việc, chỉ cần giá trị xuất hiện trên thiết bị, nó có nghĩa là … … “
Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
Lời còn chưa dứt, Thẩm Trạm ngây ngẩn cả người, giờ phút này chỉ số cảm ứng màu xanh lục trên màn hình tăng một cách nhanh chóng.
300, 600, 1000, 1300… Cuối cùng, giá trị nồng độ tin tức tố đạt đến một 1326, thật đáng sợ!
Thẩm Trạm khiếp sợ không nói nên lời … Với mật độ dày đặc này, nói một Omega ZX ở bên cạnh y cũng không ngoa!
Bùi Thược chỉ cau mày, cảm thấy dụng cụ gặp trục trặc.
“Không… không có khả năng thái quá như vậy.” Thẩm Trạm chỉ cảm thấy không thể tin được: “Tôi đã mở ra mấy lần rồi, giá trị vẫn luôn bằng không.”
Thẩm Trạm nhanh chóng khởi động lại thiết bị, nhưng giá trị trên máy cảm ứng vẫn như trước, sau một hồi đánh điên cuồng dừng lại ở 1326, nhưng y cảm thấy không đúng, yêu cầu tài xế đậu xe vào lề đường trước.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, Thẩm Trạm không cầm ô, sau khi xuống xe, y lấy áo khoác ngoài che cho dụng cụ, bước ra khỏi xe tiếp tục quan sát các giá trị trên dụng cụ.
Mưa có thể dễ dàng cuốn trôi mọi mùi trong không khí, Thẩm Trạm bất lực nhìn giá trị giảm từ hơn 1.300 xuống còn một chữ số, y chợt nhìn vào chiếc xe mà Bùi Thược đang ngồi.
Cửa phía sau mở ra, Bùi Thược nhìn y với vẻ mặt khó hiểu.
—————————
[Có một số thứ mà định mệnh hắn sẽ không bao giờ có được trong đời …]
——o0o—–
Năm đó dù Nghiêm Hà và vợ cảm thấy tội lỗi nhưng họ vẫn quyết tâm cứu cậu con trai cả Alpha của mình. Khi biết cậu bé Beta đã nhìn thấu mục đích của họ, liền lập tức giam lỏng cậu bé.
Nghiêm Mặc Thanh biết mình không thể ngăn cản cha mẹ mình, lúc đó anh đang ốm nặng và suy yếu, bị gây mê rồi đưa lên bàn giải phẫu là việc làm dễ như trở bàn tay, anh không muốn khi tỉnh dậy mang trên mình tội danh giết người, vì vậy để cắt đứt hoàn toàn khả năng này, anh đã đưa cho Bùi Thược, người không còn gì để nương tựa và không còn nơi nào để trốn thoát liều thuốc gây suy tim.
Nghiêm Mặc Thanh đã nói với Bùi Thược về hậu quả của việc tiêm thuốc gây suy tim, lúc đó Nghiêm Mặc Thanh chỉ mong Bùi Thược có thể sống yên ổn trong xã hội của Beta. Nếu chỉ như vậy thì những vấn đề về tim sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của Bùi Thược, nhưng anh không ngờ nhiều năm sau, Bùi Thược thân là một Beta lại có thể đã đạt đến đỉnh cao của một Alpha, và căn bệnh suy tim năm đó đã trở thành gánh nặng lớn nhất đối với cơ thể của hắn bây giờ.
Nhưng cũng vì điều này, Nghiêm Mặc Thanh cảm thấy suy đoán của Bùi Thược là không hợp lý.
“Tôi hiểu rõ trái tim cậu có vấn đề hơn ai hết. Cho dù bây giờ muốn tự cứu mình, cũng không có khả năng nhắm vào cậu.” Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Bùi Thược, Nghiêm Mặc Thanh không hề né tránh, trái tim của Bùi Thược không thích hợp với việc cấy ghép tim, đây cũng là mục đích mà năm đó tiêm thuốc gây suy tim vào trái tim của Bùi Thược.
“Anh biết không có nghĩa tất cả mọi người đều biết. Thời điểm con mèo kia muốn đến lấy mạng tôi, nó có lẽ không biết rằng trái tim tôi không hề thích hợp …” Bùi Thược nói, lông mày chợt nhíu chặt, hắn đột nhiên nhớ tới Thẩm Trạm đã từng nói qua với hắn, Omega ZX có thể ở bên cạnh đối phương mà cảm nhận được tình trạng của cơ thể. Nếu là như vậy, liền có thể hiểu được vì sao Omega ZX lúc đó tấn công hắn lại dừng lại, rồi sau đó cũng không xuất hiện nữa.
Nghĩ thông suốt điều này, Bùi Thược ban đầu chỉ nghi ngờ, hiện tại lại càng tin tưởng Omega ZX có liên quan đến Nghiêm Mặc Thanh.
Nghiêm Mặc Thanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vẻ mặt ốm yếu càng thêm tái nhợt, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Tôi không biết mèo Omega cậu đang nói đến là ai, cậu đi đi, tôi cần nghỉ ngơi…”
Bùi Thược cũng không trông đợi lấy được thông tin quý giá nào từ miệng của Nghiêm Mặc Thanh nữa, nhưng khi hắn mở cửa định rời đi, hắn nghe thấy Nghiêm Mặc Thanh ở phía sau nhỏ giọng gọi hắn.
Quay người lại, Bùi Thược nhìn bóng lưng của Nghiêm Mặc Thanh ngồi trên xe lăn, không nhìn thấy vẻ mặt của Nghiêm Mặc Thanh, nhưng nghe thấy anh bình tĩnh hỏi: “Năm đó cậu nói cậu nợ tôi một ân tình, tương lai nếu có cơ hội sẽ trả lại cho tôi, những lời này còn tính không?”.
Năm đó nhờ có Nghiêm Mặc Thanh mà hắn sống sót, cũng nhờ Nghiêm Mặc Thanh cho đi học. Dù thời niên thiếu Bùi Thược oán hận Nghiêm Mặc Thanh, nhưng hắn không thể làm ngơ trước lòng tốt của Nghiêm Mặc Thanh. Hắn muốn nhanh chóng thoát khỏi tâm lý mâu thuẫn này, muốn cùng Nghiêm gia hoàn toàn phủi sạch quan hệ, cho nên hắn đã trịnh trọng hứa hẹn tương lai sẽ trả lại ân tình này cho Nghiêm Mặc Thanh.
Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
Cho nên hắn đương nhiên nhớ rõ, thậm chí hắn sau này nhân từ với Nghiêm gia cũng đều vì nhìn tới mặt mũi của Nghiêm Mặc Thanh.
“Anh muốn tôi trả lại bằng cách nào?” Bùi Thược trầm giọng hỏi, tất nhiên hắn hận không thể lập tức trả hết, nhưng không có nghĩa hắn sẽ chấp nhận tất cả mọi đòi hỏi mà không có nguyên tắc hay điểm mấu chốt.
“Tôi rất biết ơn cậu vẫn còn nhớ…” Nghiêm Mặc Thanh trầm giọng nói: “Nhưng tôi hy vọng ngày đó không tới”.
Thời điểm Bùi Thược rời khỏi biệt thự, mưa rất to, Hứa Lam đứng bên cạnh giơ ô đen ra cho hắn.
Trước khi lên xe, Bùi Thược nhìn lại biệt thự, ánh sáng từ cột đèn xuyên qua màn mưa, trong đôi mắt thâm thúy của hắn le lói ánh sáng và bóng tối lạnh lẽo.
Chết có nghĩa là mất đi tất cả, và Nghiêm Mặc Thanh, người sắp hai bàn tay trắng, không còn là người mà Bùi Thược nhắm tới.
Trong những năm sống ở Nghiêm gia, tình cảm của Bùi Thược đối với Nghiêm Mặc Thanh rất phức tạp: oán hận, đố kỵ, hâm mộ … Thiếu gia của danh gia vọng tộc, một Alpha cấp cao hệ CX, cha mẹ và những người thân yêu anh hơn cả mạng sống, tất cả những điều này hoàn toàn trái ngược với những gì hắn có hồi đó, hắn là sự sỉ nhục mà cha mẹ vứt bỏ, như con cá mắc cạn trong bùn, không ai thèm đoái hoài đến sự sống và cái chết.
Có một số thứ mà định mệnh hắn sẽ không bao giờ có được trong đời …
Nhưng có một số thứ, có được đã cảm thấy đủ rồi.
Sau khi lên xe, Bùi Thược nhận được cuộc gọi của Thẩm Trạm.
Trong điện thoại, Thẩm Trạm nói rằng máy cảm ứng được tin tức tố của Omega ZX đã được chế tạo xong.
Thẩm Trạm vừa ra khỏi viện nghiên cứu, xe Bùi Thược trở về tình cờ đi qua gần viện nghiên cứu, vì vậy hắn chở Thẩm Trạm cùng máy cảm ứng tin tức tố về.
Máy cảm ứng tin tức tố là một dụng cụ kim loại hình vuông, lớn hơn khối Rubik một chút, với các viên nang hình tổ ong thu thập tin tức tố ở tất cả các mặt, bên trong có một túi khí vi sinh vật phức tạp và tinh vi cùng một màn hình hiển thị ở trên cùng.
Nói chung, miễn cung cấp đủ tin tức tố, là có thể tạo ra một máy cảm ứng tương ứng với tin tức tố đó. Sở dĩ máy cảm ứng tin tức tố Omega ZX chế tạo khó khăn một phần là vì tin tức tố Omega ZX không có mùi, mẫu tóc lại càng ít hơn nữa, tin tức tố còn sót lại trên tóc lại càng ít đến đáng thương.
Cho dù hiện tại đã ra thành phẩm, Thẩm Trạm cũng không dám khẳng định 100% độ chính xác về khả năng cảm ứng của dụng cụ.
“Mở ra bên này, chỉ cần trong không khí có một chút tin tức tố của Omega ZX, giá trị nồng độ tin tức tố sẽ hiển thị ở đây.” Thẩm Trạm chỉ vào màn hình trên thiết bị, nghiêm túc nói: “Số liệu cao nhất là một ngàn tám, mẫu tóc và vòng cổ của Omega ZX ở viện nghiên cứu không có tin tức tố, vì vậy không có cách nào để xác nhận độ chính xác của dụng cụ. “
Bùi Thược nhìn dụng cụ, cau mày hỏi: “Nếu là người đã từng tiếp xúc với Omega ZX, liệu có thể phát hiện được không?”
“Dụng cụ này có thể phát hiện tiếp xúc trong vòng một giờ. Nếu Omega cố tình phóng thích tin tức tố trong quá trình tiếp xúc, thời gian phát hiện sẽ trong vòng năm giờ, và giá trị sẽ từ 0 đến 500. Tất nhiên, tiếp xúc càng thân mật, giá trị càng cao. “Thẩm Trạm đỡ kính lên sống mũi, vươn tay ấn vào công tắc cảm biến trên mặt dụng cụ: ” Pin dùng một tháng không có vấn đề gì, anh có thể để cấp dưới cầm ra ngoài làm việc, chỉ cần giá trị xuất hiện trên thiết bị, nó có nghĩa là … … “
Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
Lời còn chưa dứt, Thẩm Trạm ngây ngẩn cả người, giờ phút này chỉ số cảm ứng màu xanh lục trên màn hình tăng một cách nhanh chóng.
300, 600, 1000, 1300… Cuối cùng, giá trị nồng độ tin tức tố đạt đến một 1326, thật đáng sợ!
Thẩm Trạm khiếp sợ không nói nên lời … Với mật độ dày đặc này, nói một Omega ZX ở bên cạnh y cũng không ngoa!
Bùi Thược chỉ cau mày, cảm thấy dụng cụ gặp trục trặc.
“Không… không có khả năng thái quá như vậy.” Thẩm Trạm chỉ cảm thấy không thể tin được: “Tôi đã mở ra mấy lần rồi, giá trị vẫn luôn bằng không.”
Thẩm Trạm nhanh chóng khởi động lại thiết bị, nhưng giá trị trên máy cảm ứng vẫn như trước, sau một hồi đánh điên cuồng dừng lại ở 1326, nhưng y cảm thấy không đúng, yêu cầu tài xế đậu xe vào lề đường trước.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, Thẩm Trạm không cầm ô, sau khi xuống xe, y lấy áo khoác ngoài che cho dụng cụ, bước ra khỏi xe tiếp tục quan sát các giá trị trên dụng cụ.
Mưa có thể dễ dàng cuốn trôi mọi mùi trong không khí, Thẩm Trạm bất lực nhìn giá trị giảm từ hơn 1.300 xuống còn một chữ số, y chợt nhìn vào chiếc xe mà Bùi Thược đang ngồi.
Cửa phía sau mở ra, Bùi Thược nhìn y với vẻ mặt khó hiểu.
—————————
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.