Quyển 1 - Chương 5: Ai là đứa ngốc
Thất Thập Nhị Biên
21/04/2013
Đám người than thở tản đi, người ngâm thơ rong cũng thu thập đồ đạc hướng giáo đường chỗ cái suối phun ở quảng trường đi tới, chỉ còn lại có La Y cùng Thang Mỗ ở lại mắt to trừng mắt nhỏ.
Chó mập Áo Lợi Phất ngồi chồm hổm dưới đất, đầu thì gật gật, miệng thì nước miếng chảy ròng, dĩ nhiên đã ngủ.
"Hỏa kế, chúng ta bây giờ làm gì đây?" Thang Mỗ lấy một nhánh cây, nhàm chán gạch bậy trên mặt đất.
La Y khờ khờ lắc đầu nói: "Không có gì thì ngồi xuống đi."
"Nếu không, hay là tìm một chỗ. ngươi chỉ bảo ta một ít vũ kỹ đi, gần đây ta cứ có cảm giác các chiêu thức luôn có chút gì đó không đúng..." Thang Mỗ ánh mắt sáng lên, rất nhanh liền nói.
Nhưng vừa mới ngẩn đầu, đã thấy La Y cười hì hì liếc xéo về phía mình.
Thang Mỗ nhất thời chỉ có thể cười hắc hắc, vẻ mặt lúng túng.
Ba Lạp Bối Nhĩ thành, người nào cũng cho rằng La Y là một đứa ngốc. Nhưng theo Thang Mỗ thấy thì nếu ai xem La Y là đứa ngốc thì người đó mới chân chính là kẻ đại ngốc! Sẽ có một ngày bị tên đầu to này bán đi cũng không biết! Truyện "Tài Quyết "
Mặc dù những năm gần đây, La Y mặc kệ là đang ở trước mặt người khác hay là đang ở trước mặt Thang Mỗ, trên mặt vẫn giữ vẻ buồn cười cùng mơ hồ. Nhưng Thang Mỗ so với bất kỳ người nào đều rõ ràng hơn, những ý nghĩ xấu trong bụng đầu to có lấy một cái hang chứa cũng không hết, tâm tư ấy, so với mấy lão hồ ly giảo hoạt nhất còn ghê gớm hơn.
Thang Mỗ còn nhớ, năm năm trước, thời điểm đầu to vừa mới tới Ba Lạp Bối Nhĩ thành còn là một tiểu hài tử mười tuổi.
Lúc ấy hắn đi làm tại mấy quầy trái cây đối diện tiệm rèn. Bời vì tướng mạo khả ái, ngốc nghêc, thường bị các nữ nhân xoa đầu, bẹo má, ôm vào ngực xem như tâm cam bảo bối mà hôn loạn. Đầu to mặt ngoài có vẻ không tình nguyện, nhưng Thang Mỗ lại rõ ràng nhìn thấy, chỉ cần bị nữ nhân xinh đẹp ôm lấy, tên đầu to này nhất định sẽ dính lấy bộ ngực của nhân gia. (sắc ma _._!)
Sau đó, các nữ nhân lấy việc trêu chọc đầu to làm chuyện vui, từ khi đi qua quầy trái cây bị bắt được, mỗi lần nhìn thấy người đến bắt mình, đầu to liền bỏ chạy. Truyện "Tài Quyết "
Nhưng là, những nữ nhân khác bắt, tên này chạy thật nhanh. Còn gặp phải Tiểu Nhu tẩu đầu phố, Tiểu Lan tỷ bán hoa cùng những nữ nhân xinh đẹp khác, tên này động tác luôn là không lộ dấu vết chậm đi nửa nhịp, sau đó ra vẻ rất không tình nguyện bị ôm lại, rất buồn bực mặc người ta vân vê khuôn mặt, gương mặt đỏ bừng mà đem cả cái đầu to dính lên bộ ngực của nhân gia. Truyện "Tài Quyết "
Nữ nhân đều thích đem hắn ôm trong ngực, thật ra thì, con ***, Thang Mỗ dám cá, đầu to cũng rất sung sướng. (đầu to óc to ^^)
Người này rất khó chịu!
Từ lần đó, Thang Mỗ liền chú ý đến đầu to. Mà bọn họ trở thành bằng hữu vẫn là từ lúc La Y đi làm thuê ở tiệm rèn.
Năm ấy, bởi vì thân phận bình dân mà Thang Mỗ không được lựa chọn vào thành bảo học tập, cùng một kỵ sĩ nghèo túng lưu lãng đến Ba Lạp Bối Nhĩ thành học tập đấu khí một tháng.
Một tháng sau, khi kỵ sĩ kia rời đi không nói gì, chỉ nói cho Thang Mỗ, nếu như trên vấn đề chiến kỹ có vần đề nào không rõ, có thể đi hỏi cái tên đầu to vui vẻ bên cạnh.
Thang Mỗ lúc ấy vẫn không rõ. Dù sao, La Y không thể tu luyện đấu khí, ở thành Ba Lạp Bối Nhĩ này cũng chẳng phải là bí mật.
Nhưng bình thường sớm chiều ở chung, hết lần này đến lần khác khi La Y bị các hài tử khác khi dễ hắn đều ra mặt. Thang Mỗ cùng La Y rất nhanh liền trở thành bằng hữu, giống như thân huynh đệ vậy.
Đến lúc này, Thang Mỗ mới biết những kinh lịch của La Y trước khi đến Ba Lạp Bối Nhĩ, cũng biết La Y thân thể mặc dù đơn bạc, khí lực cũng nhỏ nhưng một thân bản lãnh kinh người, bất kỳ vũ kỹ nào của kỵ sĩ, chỉ cần hắn xem kỹ vài lần là hắn có thể y nguyên xuất ra. Mấu chốt trong đó bí quyết, phân tích phải nói nhất thanh nhị sở, căn bản không gạt được ánh mắt của hắn.
Đừng nhìn đám kỵ sĩ học đổ trong sân huấn luyện kia thần khí hiện ra như thật, nếu so về lực lĩnh ngộ cùng ánh mắt, bọn họ có lớn đến đâu cũng không đáng xách giày cho La Y! đám người kia học chiêu thức mới, trong khi bọn chúng còn đang rối tinh rối mù trong sân huấn luyện, mình đã sớm được La Y chỉ dẫn nắm giữ.
Hiện tại, đấu khí Thang Mỗ đã luyện đến tần thứ sáu. Mà phương diện vũ kỹ, Thang Mỗ tự tin, cái đám học đồ của lãnh chủ phủ kia, không có mấy kẻ là đối thủ của mình!
Dĩ nhiên, những thứ về La Y, Thang Mỗ không nói cho ai biết cả. Đầu to là huynh đệ tốt nhất của hắn. Là tiểu nhị tốt nhất. Chỉ cần đầu to vui vẻ như những ngày đã qua, hắn sẽ ở bên cạnh xem trò vui.
Vì lão đại không thể tu luyện đấu khí nên chỉ có thể tiếc nuối rời xa thân phận kỵ sĩ, Thang Mỗ thiề, mình nhất định sẽ trở thành kỵ sĩ vĩ đại nhất trên thế giới này, để cho lão đại vĩnh viễn không bị người bắt nạt! (cảm cộng quá 7.7)
"Được rồi!" Nhìn ánh mắt chờ đợi của Thang Mỗ, La Y hạ thấp thanh âm nói: "Hôm nay ta vừa mới học xong Phong Quyển Tàn Vân."
"Phong...." Thang Mỗ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mới vừa quát to một tiếng, chợt bưng kín miệng, gương mặt chỉ còn lộ ra hai con mắt thiếu chút nữa thì lồi ra khỏi hốc mắt.
Hai nam hài người nhìn ta rồi ta nhìn người, biểu hiện trên mặt như tên trộm, dương dương đắc ý. Song bọn họ không có phát hiện, một thiếu niên với ánh mắt bất thiện đang từ sân huấn luyện hướng bọn họ đi tới. Càng không phát hiện, càng không phát hiện cách đó không xa, dưới mái tiểu lâu, hai cặp mắt xinh đẹp mê người, đang mang theo chút kinh ngạc chăm chú nhìn vào bên này.
La Y cùng thang mỗ vừa mơi đứng lên, một thân ảnh cao lớn to con, đã chắn trước mặt họ.
"Tên ngốc La Y, ngươi lại trốn ở chỗ này lười biếng!"
La Y ngẩn đầu. ánh mắt dương quang loang loáng, đối thủ sống chết An Đức Lỗ đang mang theo vẻ mặt khinh thường, cúi đầu nhìn mình chằm chằm.
Chó mập Áo Lợi Phất ngồi chồm hổm dưới đất, đầu thì gật gật, miệng thì nước miếng chảy ròng, dĩ nhiên đã ngủ.
"Hỏa kế, chúng ta bây giờ làm gì đây?" Thang Mỗ lấy một nhánh cây, nhàm chán gạch bậy trên mặt đất.
La Y khờ khờ lắc đầu nói: "Không có gì thì ngồi xuống đi."
"Nếu không, hay là tìm một chỗ. ngươi chỉ bảo ta một ít vũ kỹ đi, gần đây ta cứ có cảm giác các chiêu thức luôn có chút gì đó không đúng..." Thang Mỗ ánh mắt sáng lên, rất nhanh liền nói.
Nhưng vừa mới ngẩn đầu, đã thấy La Y cười hì hì liếc xéo về phía mình.
Thang Mỗ nhất thời chỉ có thể cười hắc hắc, vẻ mặt lúng túng.
Ba Lạp Bối Nhĩ thành, người nào cũng cho rằng La Y là một đứa ngốc. Nhưng theo Thang Mỗ thấy thì nếu ai xem La Y là đứa ngốc thì người đó mới chân chính là kẻ đại ngốc! Sẽ có một ngày bị tên đầu to này bán đi cũng không biết! Truyện "Tài Quyết "
Mặc dù những năm gần đây, La Y mặc kệ là đang ở trước mặt người khác hay là đang ở trước mặt Thang Mỗ, trên mặt vẫn giữ vẻ buồn cười cùng mơ hồ. Nhưng Thang Mỗ so với bất kỳ người nào đều rõ ràng hơn, những ý nghĩ xấu trong bụng đầu to có lấy một cái hang chứa cũng không hết, tâm tư ấy, so với mấy lão hồ ly giảo hoạt nhất còn ghê gớm hơn.
Thang Mỗ còn nhớ, năm năm trước, thời điểm đầu to vừa mới tới Ba Lạp Bối Nhĩ thành còn là một tiểu hài tử mười tuổi.
Lúc ấy hắn đi làm tại mấy quầy trái cây đối diện tiệm rèn. Bời vì tướng mạo khả ái, ngốc nghêc, thường bị các nữ nhân xoa đầu, bẹo má, ôm vào ngực xem như tâm cam bảo bối mà hôn loạn. Đầu to mặt ngoài có vẻ không tình nguyện, nhưng Thang Mỗ lại rõ ràng nhìn thấy, chỉ cần bị nữ nhân xinh đẹp ôm lấy, tên đầu to này nhất định sẽ dính lấy bộ ngực của nhân gia. (sắc ma _._!)
Sau đó, các nữ nhân lấy việc trêu chọc đầu to làm chuyện vui, từ khi đi qua quầy trái cây bị bắt được, mỗi lần nhìn thấy người đến bắt mình, đầu to liền bỏ chạy. Truyện "Tài Quyết "
Nhưng là, những nữ nhân khác bắt, tên này chạy thật nhanh. Còn gặp phải Tiểu Nhu tẩu đầu phố, Tiểu Lan tỷ bán hoa cùng những nữ nhân xinh đẹp khác, tên này động tác luôn là không lộ dấu vết chậm đi nửa nhịp, sau đó ra vẻ rất không tình nguyện bị ôm lại, rất buồn bực mặc người ta vân vê khuôn mặt, gương mặt đỏ bừng mà đem cả cái đầu to dính lên bộ ngực của nhân gia. Truyện "Tài Quyết "
Nữ nhân đều thích đem hắn ôm trong ngực, thật ra thì, con ***, Thang Mỗ dám cá, đầu to cũng rất sung sướng. (đầu to óc to ^^)
Người này rất khó chịu!
Từ lần đó, Thang Mỗ liền chú ý đến đầu to. Mà bọn họ trở thành bằng hữu vẫn là từ lúc La Y đi làm thuê ở tiệm rèn.
Năm ấy, bởi vì thân phận bình dân mà Thang Mỗ không được lựa chọn vào thành bảo học tập, cùng một kỵ sĩ nghèo túng lưu lãng đến Ba Lạp Bối Nhĩ thành học tập đấu khí một tháng.
Một tháng sau, khi kỵ sĩ kia rời đi không nói gì, chỉ nói cho Thang Mỗ, nếu như trên vấn đề chiến kỹ có vần đề nào không rõ, có thể đi hỏi cái tên đầu to vui vẻ bên cạnh.
Thang Mỗ lúc ấy vẫn không rõ. Dù sao, La Y không thể tu luyện đấu khí, ở thành Ba Lạp Bối Nhĩ này cũng chẳng phải là bí mật.
Nhưng bình thường sớm chiều ở chung, hết lần này đến lần khác khi La Y bị các hài tử khác khi dễ hắn đều ra mặt. Thang Mỗ cùng La Y rất nhanh liền trở thành bằng hữu, giống như thân huynh đệ vậy.
Đến lúc này, Thang Mỗ mới biết những kinh lịch của La Y trước khi đến Ba Lạp Bối Nhĩ, cũng biết La Y thân thể mặc dù đơn bạc, khí lực cũng nhỏ nhưng một thân bản lãnh kinh người, bất kỳ vũ kỹ nào của kỵ sĩ, chỉ cần hắn xem kỹ vài lần là hắn có thể y nguyên xuất ra. Mấu chốt trong đó bí quyết, phân tích phải nói nhất thanh nhị sở, căn bản không gạt được ánh mắt của hắn.
Đừng nhìn đám kỵ sĩ học đổ trong sân huấn luyện kia thần khí hiện ra như thật, nếu so về lực lĩnh ngộ cùng ánh mắt, bọn họ có lớn đến đâu cũng không đáng xách giày cho La Y! đám người kia học chiêu thức mới, trong khi bọn chúng còn đang rối tinh rối mù trong sân huấn luyện, mình đã sớm được La Y chỉ dẫn nắm giữ.
Hiện tại, đấu khí Thang Mỗ đã luyện đến tần thứ sáu. Mà phương diện vũ kỹ, Thang Mỗ tự tin, cái đám học đồ của lãnh chủ phủ kia, không có mấy kẻ là đối thủ của mình!
Dĩ nhiên, những thứ về La Y, Thang Mỗ không nói cho ai biết cả. Đầu to là huynh đệ tốt nhất của hắn. Là tiểu nhị tốt nhất. Chỉ cần đầu to vui vẻ như những ngày đã qua, hắn sẽ ở bên cạnh xem trò vui.
Vì lão đại không thể tu luyện đấu khí nên chỉ có thể tiếc nuối rời xa thân phận kỵ sĩ, Thang Mỗ thiề, mình nhất định sẽ trở thành kỵ sĩ vĩ đại nhất trên thế giới này, để cho lão đại vĩnh viễn không bị người bắt nạt! (cảm cộng quá 7.7)
"Được rồi!" Nhìn ánh mắt chờ đợi của Thang Mỗ, La Y hạ thấp thanh âm nói: "Hôm nay ta vừa mới học xong Phong Quyển Tàn Vân."
"Phong...." Thang Mỗ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mới vừa quát to một tiếng, chợt bưng kín miệng, gương mặt chỉ còn lộ ra hai con mắt thiếu chút nữa thì lồi ra khỏi hốc mắt.
Hai nam hài người nhìn ta rồi ta nhìn người, biểu hiện trên mặt như tên trộm, dương dương đắc ý. Song bọn họ không có phát hiện, một thiếu niên với ánh mắt bất thiện đang từ sân huấn luyện hướng bọn họ đi tới. Càng không phát hiện, càng không phát hiện cách đó không xa, dưới mái tiểu lâu, hai cặp mắt xinh đẹp mê người, đang mang theo chút kinh ngạc chăm chú nhìn vào bên này.
La Y cùng thang mỗ vừa mơi đứng lên, một thân ảnh cao lớn to con, đã chắn trước mặt họ.
"Tên ngốc La Y, ngươi lại trốn ở chỗ này lười biếng!"
La Y ngẩn đầu. ánh mắt dương quang loang loáng, đối thủ sống chết An Đức Lỗ đang mang theo vẻ mặt khinh thường, cúi đầu nhìn mình chằm chằm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.