Quyển 1 - Chương 10: Một ngọn lửa!
Thất Thập Nhị Biên
21/04/2013
Băng qua một ngọn núi, theo một con đường nhỏ giữa hai hàng cây cổ thụ tiến vào một khe núi, một dòng suối nhỏ chảy róc rách, bên cạnh là một căn nhà gỗ nhỏ liền hiện ra trước mắt.
"Lão đầu, ta đã trở về." La Y hô lớn, dọc theo con dốc chạy nhanh đến chỗ ngôi nhà nhỏ.
Cặp mắt màu lam linh hoạt hữu thần cùng vẻ mặt vui sướng làm cho cả khuôn mặt của hắn giống như sống lại, từ mỗi lỗ chân lông đều lộ hiện ra một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi thông minh, ranh mãnh.
Thiếu niên nhẹ nhàng băng qua hàng rào bao quanh tiểu viện đi vào ngôi nhà gỗ đã bị rêu xanh cùng dây leo bao phủ.
Trong phòng ánh sáng mờ mờ, không có một bóng người. Chỉ có những đồ dùng trong nhà tự chế, thô sơ mộc mạc nhưng lại mang theo một vẻ đẹp xa xưa, lặng yên đứng đó.
"Đến hậu viện." Bỗng một thanh âm già nua vang lên.
La Y đi qua gian phòng, chạy về phía hậu viện. Chó mập bên cạnh đã lao lên trước.
Hậu viện là một sườn núi nhỏ, xung quanh có rất nhiều cây đại thụ cao lớn. Ánh mặt trời từ trong các khe hở tán cây bò ra, vỡ vụn thành những cột sáng to, nhỏ. Trên mặt đất một mảng màu vàng loang lổ.
Dưới một gốc cây cổ thụ bị dây leo quấn chằng chịt, một lão nhân với mái tóc hoa râm lặn yên nằm trên ghế.
La Y đi tới ngồi xuống trên một gốc cây nhỏ bị chặt ngang trước mặt lão nhân, rút ra một thanh tiểu đao, giơ con thỏ đang cầm trên tay lên cho lão nhân xem.
"Buổi trưa ăn thỏ."
"Uhm!" Lão nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, tùy tiện đáp ứng một tiếng, bỗng nhiên mở mắt: "Thỏ là do Áo Lợi Phất bắt hay là ngươi bắt?"
Chó mập Áo Lợi Phất đang nằm dưới chân lão nhân chợt phát ra tiếng nấc.
"Áo Lợi Phất bắt!" La Y nở nụ cười, đương nhiên hắn biết lão nhân đang lo lắng chuyện gì, "Nhưng rất may ta nhanh tay, trên người con thỏ không dính phải cái gì ghê tởm!"
"Chó hoang!" Lão nhân cũng cười, đá Áo Lợi Phất một cước.
Từng mảng thịt trên người chó mập đều run lên, vất vả lắm mới có thể bò dậy, ánh mắt u ám nhìn La Y cùng lão nhân, vươn đầu lưỡi liếm liếm cái mũi của mình, đi đến bên chuồng chó nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
"Con mẹ nó!" Lão nhân mắng một tiếng, quay lại nhìn La Y đang cười xấu xa, trừng mắt quát: "Còn cười! Đó cũng không phải là ngươi làm hư nó?"
"Đó là bản tính của nó rồi!" La Y vẻ mặt phơi phới nói.
Lão nhân đưa tay vỗ vỗ trên ót La Y, cầm lấy cái xích đu làm bằng cây mây, vừa đung đưa vừa híp mắt nhìn những cọc sáng từ trên tán cây chiếu xuống, cười hắc hắc nói:
" "Mấy ngày qua như thế nào? Có phát hiện ra tin tức gì của cái kia không?"
Trong rừng im ắng. Hai con hỏa diễm nga (bươm bướm lửa), từ dưới bóng cây bay ra ngoài. Một con sóc đang chạy trên hàng rào đại thụ, cái đuôi xõa tung như một cái bao vải lớn, gói đầy trái cây, nhảy chồm một cái liền biến mất trong cái động trên cây đại thụ...
La Y lột sạch da thỏ, treo trên một que gỗ trên kệ củi. Sau đó ngồi xuống bên cạnh lão nhân, nhìn ánh mắt lão nhân, buồn bực lắc đầu.
"Không có!"
"Hừm.." Trong giọng của lão nhân lộ ra sự thất vọng.
" Gia gia, chúng ta đã dừng lại ở chỗ này năm năm rồi, nhưng ngay cả thứ mình muốn tìm có hình dạng như thế nào cũng không biết..." La Y gãi gãi đầu: "Nói thật ngươi đừng mất hứng, ta cảm thấy người đang lãng phí thời gian a!"
"Ngươi thì biết cái gì, tiểu hỗn đàn..." Lão nhân tức giận đứng dậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ lên đầu La Y, "Đây chính là thần khí trong truyền thuyết. Khuyết điểm trên người ngươi có thể chữa được hay không đều dựa vào nó cả!"
" Trên thế giới này cũng không phải chỉ mình ta là không thể tu luyện đấu khí, mà không thể tu luyện thì sao cơ chứ!" La Y xoa xoa đầu, không phục nói: "Huống hồ, ta có thứ so với đấu khí còn mạnh hơn nhiều!"
Vừa nói La Y vừa búng tay một cái.
Trên đầu ngón tay bỗng nhiên xuất hiện một ngọn lửa nhỏ.
Trong rừng thanh tĩnh, im ắng, ngọn lửa nhỏ đang nhẹ nhàng nhảy múa trên đầu ngón tay của La Y như một tiểu ác ma màu đỏ.
Đây là bí mật lớn nhất trên người La Y.
Trừ gia gia Uy Liêm, ngay cả Thang Mỗ hắn cũng không nói.
Ở Ngả Ngõa Long đại lục, những người có thể cảm nhậm và khống chế được nguyên tố được gọi là ma pháp giác tỉnh giả.
Người như vậy cực ít, trong vạn người không có một.
Bình thường, Giác tỉnh giả vừa sinh ra khi tiếp nhận tẩy lễ, liền được phát hiện. Sau đó Thánh giáo sẽ ghi chép vào trong hồ sơ. Đợi đến khi người đó tròn mười sáu tuổi sẽ được chiêu mộ đến Ma Pháp học viện của giáo đình, trở thành một gã học đồ có tiềm năng.
Sau khi trải qua một thời gian ngắn bồi dưỡng, đạt tới cấp bậc khảo hạch, sẽ chính thức được trao tặng ma pháp bào, trở thành một gã Giác Tỉnh Pháp Sĩ được Giáo Đình công nhận.
Giác Tỉnh Pháp Sĩ là Ma Pháp Sư cấp bậc thấp nhất sau tiềm năng học đồ.
Trên đó nữa theo thứ tự là: Lãng Tinh Pháp Sư, Long Nguyệt Ma Đạo Sĩ, Kiêu Dương Ma Đạo Sư, Thương Khung Hiền Giả cùng Truyền Thuyết Pháp Thần. Truyện "Tài Quyết "
Trước cuộc chiến cuối cùng, trình độ ma pháp của nhân loại hưng thịnh hơn bây giờ nhiều lắm. Truyện "Tài Quyết "
Không kể đến hai pho tượng Thủy - Hỏa: Hỏa Hệ Pháp Thần Promets và Thủy Hệ Pháp Thần Poseidon hay là đệ nhất trưởng lão Pha-Ra-Ông-Khufu của Ma Pháp thánh điện, Lôi Hệ Pháp thần Thor, Vong Linh Hệ Pháp Thần Minh vương Hades... Đều là những mà pháp sư truyền kỳ, dậm chân một cái cũng có thể làm trời đất rung chuyển.
Đáng tiếc, hàng loạt Pháp Thần đều chết trận trong Cuộc Chiến Cuối Cùng, trình độ ma pháp của nhân loại nhanh chóng suy thoái. Để ngăn cản Ma tộc tấn công, nhân loại không thể không nghiêng về đấu khí, thứ mà nhiều người có thể tu luyện hơn.
Mấy chục năm sau đó, trên thế thế giới loài người lần xuất hiện những cái tên, ví dụ như Thánh Kỵ Sĩ Alexander được mệnh danh là Alexander Đại Đế, Thánh Kỵ Sĩ Arthur được mệnh danh là Arthur Vương và Thánh Kỵ Sĩ Charles, đoàn trưởng Sư Tâm Kỵ sĩ đoàn, được mệnh danh là Sư Tâm Vương, đều là các anh hùng truyền kỳ, nhân loại rốt cục tạo thành cục diện hiện tại, lấy đấu khí cùng kỵ làm chủ.
Ngọn lửa đang nhảy múa trên ngón tay, La Y cùng lão nhân nhìn ngọn lửa im lặng.
Hỏa diễm nga đang bay lượn bị hấp dẫn bởi ánh lửa, nhẹ nhàng bay tới. Nhưng vừa bay tới gần ngọn lửa, trong nháy mắt nó liền bị đốt thành một đám bụi lửa, sau đó bụi lửa lại nữa hợp lại thành hỏa diễm nga, một lần nữa bay tới...
Một lát sau, lão nhân từ trên ghế đứng lên, mệt mỏi đi vào nhà gỗ.
"Già rồi, tinh thần sa sút, ta muốn đi ngủ một chút!"
"Tại sao ta không thể làm Ma Pháp Sư?"
"Nướng thỏ xong để trên bàn là được, tranh thủ đưa Áo Lợi Phất ra ngoài săn thú, hướng Đông Bắc có một con Cuồng Bạo Hùng (gấu điên), là ma thú cấp ba, ngươi và Áo Lợi Phất có thể đối phó." Truyện "Tài Quyết "
"Lão đầu, ngươi lại như vậy! Cho ta lý do có được không? Ma Pháp Sư so với kỵ sĩ lại càng được ngưỡng mộ!"
Nhìn bóng lưng rời lão nhân rời đi, La Y nhụt chí ném ngọn lửa trên tay vào trong đống củi. Trong nháy mắt ngọn lửa bùng lên rừng rực, chiếu đỏ khuôn mặt như đưa đám của thiếu niên...
"Lão đầu, ta đã trở về." La Y hô lớn, dọc theo con dốc chạy nhanh đến chỗ ngôi nhà nhỏ.
Cặp mắt màu lam linh hoạt hữu thần cùng vẻ mặt vui sướng làm cho cả khuôn mặt của hắn giống như sống lại, từ mỗi lỗ chân lông đều lộ hiện ra một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi thông minh, ranh mãnh.
Thiếu niên nhẹ nhàng băng qua hàng rào bao quanh tiểu viện đi vào ngôi nhà gỗ đã bị rêu xanh cùng dây leo bao phủ.
Trong phòng ánh sáng mờ mờ, không có một bóng người. Chỉ có những đồ dùng trong nhà tự chế, thô sơ mộc mạc nhưng lại mang theo một vẻ đẹp xa xưa, lặng yên đứng đó.
"Đến hậu viện." Bỗng một thanh âm già nua vang lên.
La Y đi qua gian phòng, chạy về phía hậu viện. Chó mập bên cạnh đã lao lên trước.
Hậu viện là một sườn núi nhỏ, xung quanh có rất nhiều cây đại thụ cao lớn. Ánh mặt trời từ trong các khe hở tán cây bò ra, vỡ vụn thành những cột sáng to, nhỏ. Trên mặt đất một mảng màu vàng loang lổ.
Dưới một gốc cây cổ thụ bị dây leo quấn chằng chịt, một lão nhân với mái tóc hoa râm lặn yên nằm trên ghế.
La Y đi tới ngồi xuống trên một gốc cây nhỏ bị chặt ngang trước mặt lão nhân, rút ra một thanh tiểu đao, giơ con thỏ đang cầm trên tay lên cho lão nhân xem.
"Buổi trưa ăn thỏ."
"Uhm!" Lão nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, tùy tiện đáp ứng một tiếng, bỗng nhiên mở mắt: "Thỏ là do Áo Lợi Phất bắt hay là ngươi bắt?"
Chó mập Áo Lợi Phất đang nằm dưới chân lão nhân chợt phát ra tiếng nấc.
"Áo Lợi Phất bắt!" La Y nở nụ cười, đương nhiên hắn biết lão nhân đang lo lắng chuyện gì, "Nhưng rất may ta nhanh tay, trên người con thỏ không dính phải cái gì ghê tởm!"
"Chó hoang!" Lão nhân cũng cười, đá Áo Lợi Phất một cước.
Từng mảng thịt trên người chó mập đều run lên, vất vả lắm mới có thể bò dậy, ánh mắt u ám nhìn La Y cùng lão nhân, vươn đầu lưỡi liếm liếm cái mũi của mình, đi đến bên chuồng chó nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
"Con mẹ nó!" Lão nhân mắng một tiếng, quay lại nhìn La Y đang cười xấu xa, trừng mắt quát: "Còn cười! Đó cũng không phải là ngươi làm hư nó?"
"Đó là bản tính của nó rồi!" La Y vẻ mặt phơi phới nói.
Lão nhân đưa tay vỗ vỗ trên ót La Y, cầm lấy cái xích đu làm bằng cây mây, vừa đung đưa vừa híp mắt nhìn những cọc sáng từ trên tán cây chiếu xuống, cười hắc hắc nói:
" "Mấy ngày qua như thế nào? Có phát hiện ra tin tức gì của cái kia không?"
Trong rừng im ắng. Hai con hỏa diễm nga (bươm bướm lửa), từ dưới bóng cây bay ra ngoài. Một con sóc đang chạy trên hàng rào đại thụ, cái đuôi xõa tung như một cái bao vải lớn, gói đầy trái cây, nhảy chồm một cái liền biến mất trong cái động trên cây đại thụ...
La Y lột sạch da thỏ, treo trên một que gỗ trên kệ củi. Sau đó ngồi xuống bên cạnh lão nhân, nhìn ánh mắt lão nhân, buồn bực lắc đầu.
"Không có!"
"Hừm.." Trong giọng của lão nhân lộ ra sự thất vọng.
" Gia gia, chúng ta đã dừng lại ở chỗ này năm năm rồi, nhưng ngay cả thứ mình muốn tìm có hình dạng như thế nào cũng không biết..." La Y gãi gãi đầu: "Nói thật ngươi đừng mất hứng, ta cảm thấy người đang lãng phí thời gian a!"
"Ngươi thì biết cái gì, tiểu hỗn đàn..." Lão nhân tức giận đứng dậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ lên đầu La Y, "Đây chính là thần khí trong truyền thuyết. Khuyết điểm trên người ngươi có thể chữa được hay không đều dựa vào nó cả!"
" Trên thế giới này cũng không phải chỉ mình ta là không thể tu luyện đấu khí, mà không thể tu luyện thì sao cơ chứ!" La Y xoa xoa đầu, không phục nói: "Huống hồ, ta có thứ so với đấu khí còn mạnh hơn nhiều!"
Vừa nói La Y vừa búng tay một cái.
Trên đầu ngón tay bỗng nhiên xuất hiện một ngọn lửa nhỏ.
Trong rừng thanh tĩnh, im ắng, ngọn lửa nhỏ đang nhẹ nhàng nhảy múa trên đầu ngón tay của La Y như một tiểu ác ma màu đỏ.
Đây là bí mật lớn nhất trên người La Y.
Trừ gia gia Uy Liêm, ngay cả Thang Mỗ hắn cũng không nói.
Ở Ngả Ngõa Long đại lục, những người có thể cảm nhậm và khống chế được nguyên tố được gọi là ma pháp giác tỉnh giả.
Người như vậy cực ít, trong vạn người không có một.
Bình thường, Giác tỉnh giả vừa sinh ra khi tiếp nhận tẩy lễ, liền được phát hiện. Sau đó Thánh giáo sẽ ghi chép vào trong hồ sơ. Đợi đến khi người đó tròn mười sáu tuổi sẽ được chiêu mộ đến Ma Pháp học viện của giáo đình, trở thành một gã học đồ có tiềm năng.
Sau khi trải qua một thời gian ngắn bồi dưỡng, đạt tới cấp bậc khảo hạch, sẽ chính thức được trao tặng ma pháp bào, trở thành một gã Giác Tỉnh Pháp Sĩ được Giáo Đình công nhận.
Giác Tỉnh Pháp Sĩ là Ma Pháp Sư cấp bậc thấp nhất sau tiềm năng học đồ.
Trên đó nữa theo thứ tự là: Lãng Tinh Pháp Sư, Long Nguyệt Ma Đạo Sĩ, Kiêu Dương Ma Đạo Sư, Thương Khung Hiền Giả cùng Truyền Thuyết Pháp Thần. Truyện "Tài Quyết "
Trước cuộc chiến cuối cùng, trình độ ma pháp của nhân loại hưng thịnh hơn bây giờ nhiều lắm. Truyện "Tài Quyết "
Không kể đến hai pho tượng Thủy - Hỏa: Hỏa Hệ Pháp Thần Promets và Thủy Hệ Pháp Thần Poseidon hay là đệ nhất trưởng lão Pha-Ra-Ông-Khufu của Ma Pháp thánh điện, Lôi Hệ Pháp thần Thor, Vong Linh Hệ Pháp Thần Minh vương Hades... Đều là những mà pháp sư truyền kỳ, dậm chân một cái cũng có thể làm trời đất rung chuyển.
Đáng tiếc, hàng loạt Pháp Thần đều chết trận trong Cuộc Chiến Cuối Cùng, trình độ ma pháp của nhân loại nhanh chóng suy thoái. Để ngăn cản Ma tộc tấn công, nhân loại không thể không nghiêng về đấu khí, thứ mà nhiều người có thể tu luyện hơn.
Mấy chục năm sau đó, trên thế thế giới loài người lần xuất hiện những cái tên, ví dụ như Thánh Kỵ Sĩ Alexander được mệnh danh là Alexander Đại Đế, Thánh Kỵ Sĩ Arthur được mệnh danh là Arthur Vương và Thánh Kỵ Sĩ Charles, đoàn trưởng Sư Tâm Kỵ sĩ đoàn, được mệnh danh là Sư Tâm Vương, đều là các anh hùng truyền kỳ, nhân loại rốt cục tạo thành cục diện hiện tại, lấy đấu khí cùng kỵ làm chủ.
Ngọn lửa đang nhảy múa trên ngón tay, La Y cùng lão nhân nhìn ngọn lửa im lặng.
Hỏa diễm nga đang bay lượn bị hấp dẫn bởi ánh lửa, nhẹ nhàng bay tới. Nhưng vừa bay tới gần ngọn lửa, trong nháy mắt nó liền bị đốt thành một đám bụi lửa, sau đó bụi lửa lại nữa hợp lại thành hỏa diễm nga, một lần nữa bay tới...
Một lát sau, lão nhân từ trên ghế đứng lên, mệt mỏi đi vào nhà gỗ.
"Già rồi, tinh thần sa sút, ta muốn đi ngủ một chút!"
"Tại sao ta không thể làm Ma Pháp Sư?"
"Nướng thỏ xong để trên bàn là được, tranh thủ đưa Áo Lợi Phất ra ngoài săn thú, hướng Đông Bắc có một con Cuồng Bạo Hùng (gấu điên), là ma thú cấp ba, ngươi và Áo Lợi Phất có thể đối phó." Truyện "Tài Quyết "
"Lão đầu, ngươi lại như vậy! Cho ta lý do có được không? Ma Pháp Sư so với kỵ sĩ lại càng được ngưỡng mộ!"
Nhìn bóng lưng rời lão nhân rời đi, La Y nhụt chí ném ngọn lửa trên tay vào trong đống củi. Trong nháy mắt ngọn lửa bùng lên rừng rực, chiếu đỏ khuôn mặt như đưa đám của thiếu niên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.