Quyển 1 - Chương 25: Người ngã ngựa đổ (1)
Thất Thập Nhị Biên
21/04/2013
Kỵ binh của Phỉ Liệt đế quốc bất ngờ xuất hiện khiến vùng núi phía bắc Ba Lạp Bối Nhĩ luôn yên tĩnh trở thành địa ngục trong chốc lát.
Bá tánh và binh lính tham gia vào cuộc vây săn hoàn toàn không có sự phòng bị, bỗng nhiên xuất hiện kẻ địch ngay bên cạnh liền giống như lúa mạch bị cắt ngã. Tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên rỉ, tiếng la hét chói tai, tiếng cầu xin tha thứ, không dứt bên tai.
Nhưng dù là bá tánh vô tội đang quỳ trên mặt đất, hay binh sĩ đang thất kinh mà vứt bỏ cả vũ khí đều đổi lấy bằng một nhát kiếm lãnh khốc vô tình khi đoàn kỵ binh của Phỉ Liệt đế quốc phóng ngựa đi qua. Máu tươi thấm đẫm trên mặt đất, âm thanh đao kiếm đâm xuyên thân thể vang lên không dứt. Những dân chúng vô tội khi bị đuổi kịp, lần lượt bị chặt đầu, bị cắt cổ họng hay bị đâm thủng lồng ngực.
Chúng nhân chạy trốn tản ra tứ phía rải đầy khắp vùng núi, bọn lính liều mạng dựa vào đồng bọn ở phụ cận. Có kỵ sĩ cưỡi ngựa và binh lính giống như đang nổi cơn điên, nhằm vào phía nam cắm đầu chạy, từng mũi tên lệnh từ khắp các đỉnh núi bắn thẳng lên trời.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Khi âm thanh loạn lạc từ bốn phía vang lên, Nam Tước phu nhân bỗng nhiên đứng dậy. Nàng đảo mắt nhìn quanh, gấp gáp hỏi.
Phút chốc, một vùng núi tràn đầy hoan hô, tiếng cười đùa đã trở nên yên lặng như tờ.
Chỉ một phút trước đó, những vị phu nhân, tiểu thư quý tộc còn đang phe phẩy chiếc quạt lụa, đảo xiên nướng cá. Họ đang khoe ra những vòng eo nhỏ nhắn, những bộ ngực cao vút đầy đặn, trắng như tuyết đầy kiêu ngạo, trò chuyện vui vẻ cùng bọn kỵ sĩ. Thỉnh thoảng khuôn mặt họ lại hiện lên vẻ hoảng hốt, cự tuyệt thức ăn do bọn hạ nhân dâng lên, sau đó nũng nịu mỉm cười trước ánh mắt soi mói của các nam sĩ quý tộc.
Nhưng hiện tại, không khí an tường vui vẻ đã hoàn toàn biến mất.
Không chỉ có các nữ sĩ hoảng sợ bất an khiến sắc mặt trắng bệch, ngay cả những trang viên bên cạnh phủ lĩnh chủ và một số nam sĩ tiểu quý tộc không có lãnh địa cũng lộ ra thần sắc kinh hoàng.
Bọn lính hộ vệ bốn phía Ba Lạp Bối Nhĩ đều rút kiếm ra, vừa chuẩn bị tư thế bảo hộ, vừa quan sát bốn phía chung quanh. Trong tai họ không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, sắc mặt khẩn trương, ánh mắt mờ mịt. Không có ai biết được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Trong lúc mọi người đang căng thẳng đến cực điểm, bỗng nhiên, một vị binh sĩ toàn thân đều là máu cưỡi trên một con khoái mã, từ trong núi rừng rậm rạp chui ra, xông thẳng đến trước mặt Nam Tước phu nhân.
“Có địch tập kích... Phu nhân... Là bọn kỵ binh của Phỉ Liệt đế quốc...”
Kỵ binh cả người đều là vết thương, cơ hồ từ lưng ngựa té lăn xuống mặt đất, thở không ra hơi.
“Hàng trăm hàng ngàn... Bọn chúng đang tấn công chúng ta...”
Đầu óc của mọi người trong phúc chốc đều trở nên ngây ngốc.
Chỉ chốc lát sau, các nữ nhân đồng loạt phát ra từng tiếng thét chói tai, rối rít kéo váy kinh hoàng chạy nhanh về hướng xe ngựa bên ngoài rừng cây nhỏ. Nam nhân cũng ném thức ăn trong tay xuống, nhanh chân bỏ chạy. Những cái bàn trải khăn trắng bị đụng vào ngã chỏng chơ. Giày, mâm thức ăn, chén rượu và thức ăn bị ném đầy mặt đất, vô cùng lộn xộn.
“Thánh Đế trên cao...”
Nam Tước phu nhân lấy tay che miệng lại, thoáng cái, nước mắt đã tuôn rơi.
Kỵ binh của Phỉ Liệt đế quốc xuất hiện ở nơi này, đối với Nam tước gia tộc Ba Lạp Bối Nhĩ đã kinh doanh ở đây mấy mươi năm, hoàn toàn là tai họa ngập đầu! Tâm huyết của bao nhiêu thế hệ hôm nay sắp bị quét sạch. Đả kích như vậy, sao nàng có thể tiếp nhận được chứ?
Nhưng rất nhanh, nước mắt của nàng biến mất. Một mặt nàng phân phó cho đám binh sĩ bên cạnh hộ tống các quý nhân rời khỏi đây, một mặt ra lệnh cho những kỵ sĩ có ngựa cùng đám tùy tùng báo cho binh lính đang phân tán khắp nơi tụ tập tại nơi này.
Sau khi sắp đặt bố trí, lưng của nữ nhân luôn luôn đứng thẳng. Trong mắt đám thường dân, nàng luôn có khả năng linh hoạt, bình tĩnh, dường như trời có sập xuống cũng không sinh ra chút ảnh hưởng nào.
“Mục Ân đại nhân...”
Sắp xếp xong bọn lính bên cạnh, Nam Tước phu nhân đang chuẩn bị quay đầu, thỉnh cầu Mục Ân tu sĩ cùng binh lính bên cạnh hắn giúp đỡ. Không ngờ vừa nhìn sang nàng đã thấy bóng lưng của vị tu sĩ cùng người của hắn rời đi rất nhanh.
Nam Tước phu nhân thở dài, quay đầu nhìn vào trong núi.
Trong ánh mắt, tràn đầy sự lo lắng.
Không biết công chúa điện hạ, hiện tại ra sao?
......
Phương xa, tiếng hổ gầm vang thê lương, rõ ràng có thể phân biệt.
“Nghe xem!”
Tô San chậm rãi thúc ngựa đi bên cạnh Ái Luân phu nhân hận không dỏng tai lên được.
“Tiểu tử đó thật đã giết chết kiếm hổ của Kiều Trì!”.
Khi tiếng hổ gào thê lương đột nhiên im bặt, Tô San cầm lấy cánh tay của Ái Luân phu nhân, ánh mắt kích động sáng lên, cố gắng kìm chế không hét lên vui mừng. Vừa nói nàng vừa mừng thầm, quay đầu nhìn bọn Giáo Đình kỵ sĩ ở phía sau.
Tô San đã hơn hai mươi tuổi, lại giống như một đứa bé thích càn quấy, huyên náo khiến nàng nhức cả đầu. Ái Luân phu nhân chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Bên cạnh, thỉnh thoảng có một đội kỵ binh hoàng gia thúc ngựa chạy qua. Khi bọn hắn chạy qua Ái Luân và Tô San, đều khom người hành lễ trên lưng ngựa, sau đó cười hì hì phóng ngựa chạy mất, lưu lại một đám bụi ở phía sau. Mà chỉ một chốc sau, Giáo Đình kỵ sĩ đi sát bên họ, sẽ rất nhanh lướt đến bên cạnh.
Loại trò chơi vòng quanh này đã kéo dài rất lâu rồi, mỗi lần như thế đều chọc cho Tô San cười nghiêng cười ngả.
Thân thể hơi ngửa ra sau, bọn họ từ từ cưỡi ngựa xuống sườn núi.
Ái Luân phu nhân mới vừa phát hiện dưới trong bụi cỏ dưới gốc cây cổ thụ xuất hiện một gốc Tử Quang túc dùng để vẽ Ma Nhan Liêu. Nàng đang vui mừng định xuống ngựa hái thì lại phát hiện một binh lính của Ba Lạp Bối Nhĩ toàn thân đầy máu, từ phía sau đại thụ đi ra, lảo đảo ngã xuống bên cạnh Ái Luân phu nhân.
“Có chuyện gì vậy?”
Tô San cùng bọn kỵ sĩ phía sau giật nảy mình, rối rít chạy đến.
Một vị sĩ quan phóng xuống ngựa, dìu tên binh sĩ đứng lên.
“Chúng ta bị kỵ binh Phỉ Liệt tập kích...”
Ngón tay của hắn chỉ ra phương hướng, nói được một câu, rồi hôn mê bất tỉnh.
Mọi người đánh ngựa chạy đến cạnh sườn núi, nhìn về phía phương xa, sắc mặt đồng thời thay đổi.
“Công chúa!”
Tô San và Ái Luân phu nhân quay đầu ngựa trước tiên, điên cuồng giục ngựa bỏ chạy.
Bọn kỵ sĩ bên cạnh, cung thủ bắn ra từng mũi tên lệnh đặc biệt của kỵ sĩ hoàng gia. Tên lệnh phát ra tiếng rít bén nhọn, rất nhanh liền nổ tung trên bầu trời.
Khi mũi tên lệnh thứ nhất ở nơi này vừa phát nổ, tên lệnh ở địa phương kế tiếp đã bắn lên, cách sơn cốc bên ngoài hơn trăm mét. Tên lệnh triệu tập được bắn lên không trung liên tục. Từng đợt, từng đợt chiến mã, lần lượt là hoàng gia kỵ sĩ đến sĩ quan, từ trong núi chạy ra bao quanh đội ngũ do Ái Luân phu nhân và Tô San dẫn đầu.
Tiếng vó ngựa dày đặc của vài chục chiến mã đang từ trong sơn cốc lao tới. Dọc đường có vài nhóm kỵ binh của Phỉ liệt đế quốc nếu không bị các sĩ quan cùng kỵ sĩ trong cơn tức giận điên cuồng huy vũ trường kiếm chém ngã thì cũng bị hỏa cầu đầy trời của Ái Luân phu nhân hóa thành người lửa.
Từng cây đại thụ, sườn núi như được trải thảm cỏ xanh, dòng suối nhỏ nước chảy róc rách, liên tục lùi về sau.
Trong đầu mọi người, đều chỉ có một ý niệm.
Nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh lên!
Đát... Đát... Đát... Đát... Đát...
Khi chiến mã phóng qua một gò trên sườn núi, tình cảnh xuất hiện dưới một khe nhỏ sâu hút khiến con mặt mỗi người đều như muốn nứt ra.
Chỉ thấy Ngả Lôi Hi Á cưỡi trên con ngựa trắng, đang cố gắng trèo lên trên một sườn núi.
Cách đó không xa ở phía sau, Vũ Quả đâm thương, thúc ngựa, xông thằng đến Cuồng Bạo Hùng và năm tên kỵ sĩ đế quốc phía sau. Mắt thấy hai bên sắp cùng va chạm.
“Công chúa!”
Tô San và đám kỵ sĩ liều mạng thúc ngựa lao xuống. Vốn dưới chân chiến mã của Tô San có hai vòng đấu khí màu xanh biếc đang xoay tròn, đột nhiên hóa thành một quầng lục quang ngưng tụ trên người nàng.
Khi Ái Luân phu nhân cưỡi ngựa lao xuống, nàng cũng kết một cái thủ ấn, trong miệng khẽ ngâm nga mấy câu chú ngữ khó hiểu.
Nhưng bọn họ cách công chúa và Vũ Quả quá xa, xa đến nỗi mọi cố gắng đều trở nên vô nghĩa.
Trong khoảnh khắc này thời gian như trôi chậm lại.
Mấy chục chiến mã lao như bay xuống sườn núi, lướt qua những cây đại thụ cành lá xum xuê, những cành không nằm ngổn ngan trên mặt đất. Chiến mã đang phóng như bay bỗng bốn chân co lại, tung vó nhảy lên. Khi duỗi chân tiếp đất, chân chúng đạp lên bùn đất trên sườn núi làm lá rụng, cành khô ngổn ngang giữa đường bị thổi tung...
Trong tầm mắt của bọn họ, dưới sườn núi thân ảnh con Cuồng Bạo Hùng màu trắng cùng năm tên Phỉ Liệt kỵ sĩ nắm chặt trường thương, triển khai trận hình trước hai sau ba cách vũ quả đang đứng nghênh tiếp trong gang tấc.
Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Ngả Lôi Hi Á lập tức quay đầu. Nàng nhẹ nhàng vỗ lên cái cổ trắng như tinh linh của Ba Lạp, uể oải an ủi nó. Sau đó, nàng rút ra thanh kiếm mỏng từ trong vỏ kiếm ra, hàn quang tỏa ra bốn phía.
Lưng nàng ưỡn thẳng, khẽ nâng cằm lên. Cưỡi trên con ngựa trắng như tuyết làm nàng trở nên cực kỳ mỹ lệ nhưng cũng rất cô độc và bình tĩnh trong khu rừng xanh tươi mát mẻ này.
Phía trước Vũ Quả như một bức tường kín tách nàng khỏi thế giới trước mặt. Địch nhân đang hung hăn lao đến trong tiếng vó ngựa rung chuyển mặt đất, hàn quang từ kỵ thương bắn ra bốn phía. Đôi mắt đỏ lòm cùng nước miếng chảy dãi của con gấu đang cuồng bạo ... Sự hỗn loạn, ồn ào cùng tàn khốc sắp xảy ra đều biến mất trước thân ảnh của Vũ Quả, không hề quấy nhiễu đến sự tĩnh lặng của thiếu nữ xinh đẹp.
Ngả Lôi Hi Á nâng trường kiếm lên cổ. Nàng biết nếu bị bọn Phỉ Liệt bắt được thì nàng sẽ có kết cục thê thảm như thế nào.
Năm nay, nàng mười sáu tuổi.
Lớn lên trong một gia tộc hoàng thất đã xuống dốc. Thân phận tôn quý hoàn toàn khác với thực tế, nên từ lúc còn rất nhỏ, rất nhỏ, nàng đã hiểu được mình không phải là một nữ hài tử may mắn.
Khi lớn hơn một chút, nàng nghe được cái tên luôn được người ta nhắc tới - La Y. Vào một ngày nọ, rốt cuộc nàng cũng hiểu quan hệ giữa mình và cái tên này.
Ngày đó, nữ hài tử mặc đồ ngủ, ôm đầu gối, lộ ra một đôi chân nho nhỏ trắng nõn, co rúc trên giường. Con ma thiền (ma thú như con Ve) màu xanh lam trên vai nàng bay đi. Cánh ve nhẹ nhàng trong suốt khuấy động không khí, nhưng không có tiếng vang “ong... ong...” mà chỉ dùng phong nguyên tố xuyên thấu qua hoa văn ma pháp trên cơ thể tạo thành một khúc nhạc mà nàng đã nghe qua vô số lần.
Suy nghĩ thật lâu.
Rất tự nhiên, nàng đã gắn bó với cái tên liên quan đến xuất thân của mình, thân ảnh nhỏ bé cô độc như dung nhập vào ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ.
Tiểu nữ hài không biết tiểu nam hài đã đi đâu.
Chẳng qua nàng cảm thấy hắn nhất định còn sống, đang ở một nơi nào đó trên thế giới này. Giống với bức họa của cha mẹ hắn, mái tóc cùng con ngươi màu đen di truyền của gia tộc kia, rồi lại xinh đẹp giống như mẫu thân hắn.
Cũng không ai biết rằng dần dần vị tiểu công chúa xinh đẹp, lạnh lùng và cô độc trong hoàng cung lại lặng yên làm bạn với tiểu nam hài chưa từng gặp mặt đó. Đó là một người bạn tốt có thể cùng nàng nghe nhạc, nghe nỗi lòng của nàng.
Tự nhiên gắn bó với cái tên của vị hôn thê nên mặc dù lớn lên từng ngày, nữ hài cũng chưa bao giờ quên cái tên ấy.
Cho nên mới có lần du ngoạn này.
…
Thân ảnh của Vũ Quả giống như tia chớp, bắn về phía đối thủ. Một khắc khi hắn sắp tiếp xúc với địch nhân, Ngả Lôi Hi Á nắm chặt trường kiếm lạnh như băng đặt trên cổ, ngẩng đầu lên tìm kiếm ánh sáng ấm áp.
Đúng lúc đó, nàng thấy một thân ảnh gầy yếu trên đỉnh núi.
Dây cung âm hưởng!
Bốn mũi tên được bắn ra cùng một lúc. Trong nháy mắt phá không lao ra, tựa xuyên qua hư không.
Không người nào có thể nắm bắt được quỹ tích của chúng. Lần tiếp theo từ trong hư không xuất hiện trên thế giới này thì đã đến sau ót bọn kỵ sĩ Phỉ Liệt đế quốc.
Cùng lúc đó, Vũ Quả đang xung phong, cũng cúi người xuống. Hắn điều khiển vòng ánh sáng màu vàng dưới chân hóa thành một cái giáp ánh sáng bao quanh thân thể. Trên mũi của kỵ thương nằm trong tay, đột nhiên toát ra một tia phong mang màu vàng dài hơn ba mươi cm.
Vũ Quả là “dũng cảm kỵ sĩ” ba sao. So với hai tên “võ trang kỵ sĩ” sắp đối mặt, hắn chẳng những nhiều hơn đối phương một chiến hoàn mà còn có thể câu thông với khí lực của đất trời. Điều đó có thể làm đấu khí chiến hoàn hóa hình nhập vào thân thể, gia tăng lực phòng ngự cho toàn thân và lực công kích của vũ khí.
Nếu như đối phương không có một kỵ trận đầy đủ, phía trước không có một con Cuồng Bạo Hùng lâm vào trạng thái cuồng bạo thì dựa vào thực lực của mình, hắn hoàn toàn có thể giết chết toàn bộ hai tên Phỉ Liệt kỵ sĩ và ba tên tùy tùng.
Đáng tiếc, trền đời không có chữ nếu.
Vì hắn là kỵ sĩ nên hắn không có sự lựa chọn nào khác. Vì bảo vệ công chúa thì dù là phí công vô ích, hắn cũng chỉ có thể xông lên, giống như một cái trứng mềm được ném ra rất nhanh, vọt tới trước mặt tảng đá.
Cưỡi tọa kỵ Hùng Sơn, hắn sẵn sàng lao về phía trước.
Vũ Quả tâm linh tương thông với tọa kỵ, thúc giục nguyên lực hạch trong cơ thể. Hắn kích thích đấu khí thổ hệ thuộc tính đến mức cực hạn, gần như sắp bạo thể. Cổ tay hắn run lên, kỵ thương cứng như sắt thép dưới lực lượng cuồng bạo này lại trở nên mềm như một cây trường tiên (roi). Đầu mũi thương sắc bén cuồn cuộn nổi lên một tia lửa, nhanh như chớp đâm vào địch nhân phía sau bạo hùng.
Vũ Quả không tấn công con bạo hùng! Mặc dù chắc chắn trong nháy mắt khi hắn tiếp xúc với nó thì sẽ bị nó công kích. Nhưng con bạo hùng hoang dại vẫn chưa đột phá linh phong nên thương tổn nó tạo ra sẽ kém hơn rất nhiều so với bất cứ kẻ nào đứng sau lưng nó.
Huống chi, cừu hận của hắn là dành những kẻ xâm lăng này.
Cho dù chết, hắn cũng muốn kéo theo một kẻ chịu tội!
Khoảng cách mấy chục thước chỉ chớp mắt là đến. Lúc này Vũ Quả đã uốn cán kỵ thương trong tay thành một đường cong, chuẩn bị trong nháy mắt giao nhau sẽ bất ngờ đâm mũi thương vào cổ một gã kỵ sĩ bên trái...
Bỗng nhiên, một mũi tên dài gào thét lao đến. Nó xuyên thủng một chân trước của Cuồng Bạo Hùng, ghim chặt nó trên mặt đất. Còn ba mũi tên đồng thời xuất hiện thì chia ra hai mũi bắn về phía hai tên kỵ sĩ, mũi còn lại lao thẳng đến tên tùy tùng chính giữa.
Kỵ sĩ Phỉ Liệt chợt cảnh giác. Hắn rống lên giận dữ, xoay người vung thương nhằm cố gắng phá hủy trường tên đang bắn tới. Nhưng bạo hùng phía trước đột nhiên dừng bước, quay cuồng trên mặt đất. Ba đầu mũi tên phía trước bỗng nhiên thay đổi phương hướng cắm thẳng vào đầu chiến mã, giống như một chiếc xe ngựa đang lao nhanh lại đâm vào một tảng đá lớn…
Người ngã, mã đổ, trận phá...!
Phốc! Kỵ thương trong tay Vũ Quả hung hăng xuyên thủng yết hầu của tên kỵ sĩ bên trái. Đồng thời Hùng Sơn cũng nhảy lên một bước tránh được Cuồng Bạo Hùng đang nằm lăn lộn dưới đất.
Máu tươi theo mũi thương đâm xuyên cổ họng của Phỉ Liệt kỵ sĩ phun ra ngoài.
Vũ Quả nâng trường thương về phía trước khẽ rung một cái rồi buông tay ra. Sau đó, hắn lao qua tên kỵ sĩ bên cạnh lúc này đang trợn tròn mắt tức giận, một lần nữa bắt được kỵ thương từ phía sau rồi bất ngờ rút ra.
Huyết nhuộm trường thương!
Vũ Quả chưa hề bị bất cứ tổn thương nào, phóng ngựa quay lại. Trước mắt hắn chỉ còn một tên kỵ sĩ Phỉ Liệt mất đi chiến mã cùng một gã tùy tùng mặc dù ngồi trên lưng ngựa nhưng đã hoàn toàn phát ngốc..
Trên đỉnh vách núi một loạt âm thanh dày đặc của dây cung vang lên. Một loạt những mũi tên dài màu trắng từ trên bầu trời trút xuống như mưa, không mũi nào không rơi trên vị trí yếu hại của bọn Phỉ Liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.