Quyển 1 - Chương 1: Thiếu niên khờ khạo
Thất Thập Nhị Biên
21/04/2013
Sáng sớm, khi mặt trời vừa lên đến ngọn sào, La Y đã bị âm thanh ồn ào trong tòa lĩnh chủ thành Ba Lạp Bối Nhĩ đánh thức. Tiếng quát tháo của người quản gia và tiếng bước chân vội vã của bọn người hầu xen lẫn tiếng ngựa hí, tiếng chuôi kiếm của binh sĩ nện vào khôi giáp ầm ầm… Thêm vào đó là tiếng đầu bếp nữ nói chuyện cùng mấy nữ tì, tiếng rót nước…. Tất cả những âm thanh này cùng với một đám bụi bặm đang lơ lửng dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, cùng tiến vào căn phòng nhỏ hẹp, đơn sơ. Truyện "Tài Quyết "
La Y từ trên giường giật mình nhảy dựng lên, nhìn quanh quất rồi trong lòng không khỏi thầm kêu khổ.
Phía dưới chủ tháp này, bọn người hầu trong tòa thành bảo đã sớm bắt tay vào làm việc thật nhộn nhịp. Có người thì đang bón phân cho rau, có người thì đi gánh ước, có người thì giặt giũ còn một số khác thì lại đang vắt sữa bò. Giờ này mà vẫn còn ru rú ở trên giường có lẽ chỉ có một tên tiểu tạp dịch chuyên chăn ngựa nhỏ nhoi như hắn mà thôi.
Xong rồi, xong rồi. Mắt La Y nhìn quanh quất một hồi, cuối cùng hắn cũng tìm được cái áo bằng vải bố của mình, luống cuống khoác vào người, rồi lại dùng tốc độ nhanh nhất có thể mang quần và đi giày, đồng thời miệng hắn la lên: Truyện "Tài Quyết "
“Áo Lợi Phất, nhanh lên!”.
Sau đó liền mở cửa chạy xộc ra ngoài.
Một chút chó nhỏ đang nằm lười biếng dưới giường, nghe tiếng hắn liền lập tức nhỏm dậy, cuống quýt những bước chân ngắn ngủi, cái đuôi nhỏ xíu dựng lên như cột cờ, lon ton chạy theo La Y.
Ra khỏi cái cầu thang uốn tròn vòng vòng, ra khỏi tòa tháp chủ thành, La Y đang chuẩn bị men theo tường thành của tòa chủ tháp mà xuống chuồng ngựa, chợt bên tai vang lên một tiếng gọi giật lại khiến hắn không khỏi kinh hồn khiếp vía.
“Đầu to!”
Thân thể La Y bỗng chốc trở nên cứng đờ.
Lúc hắn quay đầu lại, cặp mắt xanh lơ vốn đang đảo thiên đảo địa liền trở nên u ám vô thần, lập tức biến thành một bộ dáng thật là khù khờ, đần độn.
“Tiểu thư.”
Đứng dưới ánh ban mai là một vị nữ hài xinh dẹp trong bộ váy màu vàng nhạt, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn La Y, nàng hỏi:
“Ngươi vừa mới rời khỏi giường?”
“Không có, ta để quên một thứ nên về lấy mà thôi.” La Y làm ra vẻ mặt trung thực nói.
“Đồ ngốc, bắt đầu huấn luyện đến nơi rồi, còn không mau đi lấy ngựa mà lại đứng đó làm gì.” Lĩnh chủ tiểu thư Annie trừng mắt nhìn tên tiểu tạp dịch ngớ ngẩn này, rồi nàng quay người, bước lên xe ngựa. Truyện "Tài Quyết "
Phải đợi cho đến khi thấy cỗ xe ngựa đã rời khỏi tòa thành, La Y mới nhẹ nhàng thở hắt ra. Hên là hắn gặp nam tước tiểu thư Annie, nàng vốn không hay quản nhiều chuyện, giả như mà hắn gặp quản gia hoặc mấy tên kỵ sĩ ưa bắt bẻ kia thì thảm chắc rồi. Lão tử còn không muốn mới sáng ra đã gặp xui xẻo đâu.
Thừa dịp không có ai chú ý, La Y nhanh chóng phi đến chuồng ngựa, dắt chiến mã đi ra cửa lớn của tòa lĩnh chủ Ba Lạp Bối Nhĩ.
Ba Lạp Bối Nhĩ là một tòa thành nhỏ nằm ở Tân Hải. Ở phía tây nam của Thánh Tác Lan đế quốc, phía nam của Ngải Ngõa Long đại lục.
Tòa thành vốn không lớn, được xây dựa lưng vào núi. Con đường chủ đạo được lát đá cổ xưa kéo dài từ bến cảng lên đến sườn núi, hai bên đường là một loạt những căn nhà nhỏ xếp san sát nhau. Phòng ốc trong đó đại bộ phận đều dùng một loại đá mà chỉ ở phía nam Thánh Tác Lan đế quốc mới có. Bức tường đá trắng xen lẫn một số ít những viên đá cam hoặc vàng. Những nóc nhà bằng gỗ đều được sơn một màu lam dịu mát kề sát vào nhau, nối tiếp nhau và trải dài trên sườn núi xanh biếc tràn ngập cỏ cây cùng hoa dại muôn màu.
Hàng năm, nơi đây náo nhiệt nhất là vào mùa đánh bắt cá.Bến cảng lúc ấy đậu đầy những thuyền hàng lớn nhỏ đến từ nhiều địa phương khác nhau. Trên bến tàu, mấy gã đàn ông đang hô hào, chỉ trỏ bốc vác. Những nhà trọ, quán cơm, quán rượu tại chợ cũng tấp nập chật kín người. Đủ chủng loại người, muốn hình muôn vẻ tụ tập lại nơi đây khiến cho tòa thành nhỏ này so với một thành thị lớn còn muốn náo nhiệt hơn.
“Chào buổi sáng, Mã Lệ đại thẩm.”
“Buổi sáng tốt lành, Bố Hi Kim đại thúc.”
La Y dùng sức đem chiến mã kéo đến bên máng, buộc dây cương vào lan can gỗ bên cạnh rồi mang theo vẻ mặt sảng khoái quay sang chào hỏi mọi người.
“Chào buổi sáng, La Y.”
Mọi người đều vui vẻ đáp lại hắn, không ít đại thúc, đại thẩm còn vỗ vai, xoa đầu hắn một cách trìu mến.
La Y vốn không phải là dân địa phương của thành Bố Lạp Bối Nhĩ.
Năm năm trước, hắn theo vị gia gia tính tình quái gở Uy Liêm của mình đến đây, tại khu rừng phía đông bắc thị trấn, xây một ngôi nhà nhỏ sinh sống. Qua một thời gian ngắn tiếp xúc, mọi người rất nhanh đã thích cậu bé có cái đầu to bất thường, một đôi mắt màu lam xinh đẹp cái mái tóc đen xoăn tít này.
Trong mắt cư dân Bố Lạp Bối Nhĩ, La Y là một đứa trẻ sống khép kín, thật thà, chất phác, lại cả thẹn ( Giống mềnh ghê >.^ ), khuôn mặt lúc nào cũng mơ mơ màng màng, thoạt nhìn hơi có vẻ ngốc nghếch. Bất quá, mọi người đều rất thích cái bộ dáng ngớ ngẩn đó của hắn. Nhất là các bà các cô trong thành, vừa thấy hắn là không nhịn được mà đưa tay bẹo má, còn trìu mến gọi hắn là Tiểu Mơ Hồ.
Mặc dù có chút chậm chạp, nhưng La Y làm việc rất siêng năng, thân thể gầy gò nhưng lại làm việc rất tích cực. Khi làm sai việc gì, sẽ không giống như những đứa trẻ khác gân cổ lên cãi lại hoặc nói dối quanh co để chối tội. Hơn nữa hắn thật thà, lại nhiệt tình cho nên bất kì người nào trong thành đều có thể sai bảo hắn, hắn vẫn vui vẻ chấp thuận.
“La Y, đi cảng mua giúp ta mấy con cá.”
“La Y, mau đem thùng nước đến giúp ta.”
“La Y, coi chừng con chó hoang, đùng cho nó lấy trộm xúc xích của ta! Giúp ta đem món này tới cho vị khách ở bàn kia nhé.”
“La Y, giúp ta giữ con ngựa.....”
“La Y.......”
Những tiếng gọi như vậy cứ thế vang lên khắp tòa thành. Mọi người đi trên đường thường xuyên thấy một chú nhóc vẻ mặt khù khờ đứng trước tửu quán, đang dẫn ngựa của Hán Sâm cảnh sĩ, hoặc là đang gắng hết sức giúp Mã Khắc Tây lão gia múc nước từ giếng đổ vào thùng.
Sau mỗi lần nhờ vả hắn, mọi người đều nhịn không được mà xoa xoa mái tóc đen xoăn tít của La Y. Ở chung với La Y lâu, mọi người đều biết, bẹo mặt thì còn có thể chấp nhận được chứ mà xoa đầu thì cậu bé này sẽ cực kỳ khó chịu. Mỗi lần như thế hắn đều giận đến mức mặt mày đỏ bừng, vội vàng đưa tay vuốt vuốt lại mái tóc. Nếu giả cọng tóc có dựng lên, hắn lại vốc thêm một ít nước vuốt vuốt cho nó xẹp xuống. Sau đó, mọi người đều cười xòa vui vẻ.
Mọi người đều rất yêu quý La Y, đồng thời cũng bởi vì cái thuần phác đó của hắn mà tiếc hận.
La Y mồ côi cha mẹ từ nhỏ, phải dựa vào một tay gia gia Uy Liêm nuôi dưỡng, ngoài ra…không còn một người thân nào khác. Mà tệ hơn nữa là, cậu bé đầu to này tuy rất chịu khó, chăm chỉ nhưng bởi vì khiếm khuyết trong cơ thể nên không thể tu luyện đấu khí. Bởi vậy, hắn vĩnh viễn không thể thực hiện được giấc mộng trở thành một kỵ sĩ của mình.
Đối với một cậu bé trong thời đại này mà nói, việc này qủa là tàn nhẫn. Ngải Ngõa Long đại lục là một thế giới kỵ sĩ vi tôn.
Ba trăm năm trước, sau khi cuộc chiến cuối cùng qua đi, nhân loại bị ma tộc từ phương đông đẩy tới phía tây, đến 【 Cứu Thục Chi Địa 】, dần dần phát triển đấu khí cùng với vũ kĩ, khiến cho kỵ sĩ dần trở thành binh chủng hùng mạnh nhất của nhân loại
Hơn hai trăm năm trước, hoàng đế Khải Tát nhị thế của La Mã đế quốc chính thức ban danh hiệu kỵ sĩ cho những sĩ quan của mình, đánh dấu rằng kỵ sĩ cùng với các chức nghiệp khác tách ra riêng biệt, trở thành một thành viên mới của giai cấp quý tộc.
Kể cả hoàng đế của đế quốc cho đến mỗi một vị quý tộc đều lấy thân phận kỵ sĩ của mình mà vẻ vang. Chẳng những thiếu niên con nhà bình dân coi kỵ sĩ là một cách tiến vào tầng lớp quý tộc nhanh nhất, mà ngay cả con em của các gia đình quý tộc, muốn kế nghiệp gia sản thì cũng phải đạt được danh hiệu kỵ sĩ tôn quý này.
Bởi vậy, hàng năm đều có hàng ngàn, hàng vạn thiếu niên tiến vào các thành trì lĩnh chủ, hoặc các kỵ sĩ học viện để tiếp thu sự huấn luyện vũ kỹ cùng đấu khí, vì mục tiêu duy nhất là trở thành một vị kỵ sĩ mà cố gắng hết sức mình.
Tuy nhiên, không phải người nào cũng chỉ dựa vào cố gắng là có thể trở thành kỵ sĩ.
Điều kiện để được tấn phong chức vị kỵ sĩ rất hà khắc. Trong đó điều trọng yếu nhất không thể thiếu được, đó là kỵ sĩ phải tu luyện đấu khí đến trình độ có thể ngưng kết ra được Chiến Hoàn!
Chiến hoàn chính là thứ mà sau khi đem đấu khí tu luyện đến ngưỡng nhất giai, bộc phát ra ngoài cơ thể, tạo thành một quầng sáng dưới chân kỵ sĩ.
Một vị kỵ sĩ sau khi vận được chiến hoàn thì mới có thể tùy ý sử dụng đấu khí, đồng thời trong chiến đấu có thể đem tốc độ cùng sức mạnh tăng lên rất nhiềuhoặc là đem đấu khí ngưng kết bên ngoài áo giáp và vũ khí, thậm chí có thể phóng ra để sát thương đối phương.
Số lượng cùng với cường độ chiến hoàn quyết định thực lực của một vị kỵ sĩ. Nếu như không tạo ra được một chiến hoàn nguyên vẹn, thì cho dù là cưỡi một con rồng, mặc Thiên Vân ma giáp, tay cầm trường thương do Thiên Đế ban cho, cũng không bằng một gã kỵ binh phổ thông.
Không may là…..La Y đầu to không thể nào tu luyện đấu khí,vì vậy cho dù hắn muốn làm một gã kỵ binh phổ thông cũng không ai cho hắn làm.
Vô luận là hắn tu luyện môn đấu khí gì, vô luận là đấu khí thuộc tính gì, La Y có thể tạo ra được đấu khí, cũng có thể cho đấu khí vận chuyển trong kinh mạch. Nhưng mà, ngay khi dừng lại, thì số đấu khí vừa ngưng tụ được biến mất không còn tăm hơi,thậm chí một tia cũng không hề lưu lại. Càng không nói đến việc lưu thông khí phách, phóng ra bên ngoài cơ thể tạo thành chiến hoàn.
Bởi vậy, tại thành Bố Lạp Bối Nhĩ, La Y tuy được người lớn yêu quý, nhưng đối với chúng bạn cùng trang lứa, hắn có hai biệt danh:
Thằng ngốc!
Phế vật!
La Y từ trên giường giật mình nhảy dựng lên, nhìn quanh quất rồi trong lòng không khỏi thầm kêu khổ.
Phía dưới chủ tháp này, bọn người hầu trong tòa thành bảo đã sớm bắt tay vào làm việc thật nhộn nhịp. Có người thì đang bón phân cho rau, có người thì đi gánh ước, có người thì giặt giũ còn một số khác thì lại đang vắt sữa bò. Giờ này mà vẫn còn ru rú ở trên giường có lẽ chỉ có một tên tiểu tạp dịch chuyên chăn ngựa nhỏ nhoi như hắn mà thôi.
Xong rồi, xong rồi. Mắt La Y nhìn quanh quất một hồi, cuối cùng hắn cũng tìm được cái áo bằng vải bố của mình, luống cuống khoác vào người, rồi lại dùng tốc độ nhanh nhất có thể mang quần và đi giày, đồng thời miệng hắn la lên: Truyện "Tài Quyết "
“Áo Lợi Phất, nhanh lên!”.
Sau đó liền mở cửa chạy xộc ra ngoài.
Một chút chó nhỏ đang nằm lười biếng dưới giường, nghe tiếng hắn liền lập tức nhỏm dậy, cuống quýt những bước chân ngắn ngủi, cái đuôi nhỏ xíu dựng lên như cột cờ, lon ton chạy theo La Y.
Ra khỏi cái cầu thang uốn tròn vòng vòng, ra khỏi tòa tháp chủ thành, La Y đang chuẩn bị men theo tường thành của tòa chủ tháp mà xuống chuồng ngựa, chợt bên tai vang lên một tiếng gọi giật lại khiến hắn không khỏi kinh hồn khiếp vía.
“Đầu to!”
Thân thể La Y bỗng chốc trở nên cứng đờ.
Lúc hắn quay đầu lại, cặp mắt xanh lơ vốn đang đảo thiên đảo địa liền trở nên u ám vô thần, lập tức biến thành một bộ dáng thật là khù khờ, đần độn.
“Tiểu thư.”
Đứng dưới ánh ban mai là một vị nữ hài xinh dẹp trong bộ váy màu vàng nhạt, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn La Y, nàng hỏi:
“Ngươi vừa mới rời khỏi giường?”
“Không có, ta để quên một thứ nên về lấy mà thôi.” La Y làm ra vẻ mặt trung thực nói.
“Đồ ngốc, bắt đầu huấn luyện đến nơi rồi, còn không mau đi lấy ngựa mà lại đứng đó làm gì.” Lĩnh chủ tiểu thư Annie trừng mắt nhìn tên tiểu tạp dịch ngớ ngẩn này, rồi nàng quay người, bước lên xe ngựa. Truyện "Tài Quyết "
Phải đợi cho đến khi thấy cỗ xe ngựa đã rời khỏi tòa thành, La Y mới nhẹ nhàng thở hắt ra. Hên là hắn gặp nam tước tiểu thư Annie, nàng vốn không hay quản nhiều chuyện, giả như mà hắn gặp quản gia hoặc mấy tên kỵ sĩ ưa bắt bẻ kia thì thảm chắc rồi. Lão tử còn không muốn mới sáng ra đã gặp xui xẻo đâu.
Thừa dịp không có ai chú ý, La Y nhanh chóng phi đến chuồng ngựa, dắt chiến mã đi ra cửa lớn của tòa lĩnh chủ Ba Lạp Bối Nhĩ.
Ba Lạp Bối Nhĩ là một tòa thành nhỏ nằm ở Tân Hải. Ở phía tây nam của Thánh Tác Lan đế quốc, phía nam của Ngải Ngõa Long đại lục.
Tòa thành vốn không lớn, được xây dựa lưng vào núi. Con đường chủ đạo được lát đá cổ xưa kéo dài từ bến cảng lên đến sườn núi, hai bên đường là một loạt những căn nhà nhỏ xếp san sát nhau. Phòng ốc trong đó đại bộ phận đều dùng một loại đá mà chỉ ở phía nam Thánh Tác Lan đế quốc mới có. Bức tường đá trắng xen lẫn một số ít những viên đá cam hoặc vàng. Những nóc nhà bằng gỗ đều được sơn một màu lam dịu mát kề sát vào nhau, nối tiếp nhau và trải dài trên sườn núi xanh biếc tràn ngập cỏ cây cùng hoa dại muôn màu.
Hàng năm, nơi đây náo nhiệt nhất là vào mùa đánh bắt cá.Bến cảng lúc ấy đậu đầy những thuyền hàng lớn nhỏ đến từ nhiều địa phương khác nhau. Trên bến tàu, mấy gã đàn ông đang hô hào, chỉ trỏ bốc vác. Những nhà trọ, quán cơm, quán rượu tại chợ cũng tấp nập chật kín người. Đủ chủng loại người, muốn hình muôn vẻ tụ tập lại nơi đây khiến cho tòa thành nhỏ này so với một thành thị lớn còn muốn náo nhiệt hơn.
“Chào buổi sáng, Mã Lệ đại thẩm.”
“Buổi sáng tốt lành, Bố Hi Kim đại thúc.”
La Y dùng sức đem chiến mã kéo đến bên máng, buộc dây cương vào lan can gỗ bên cạnh rồi mang theo vẻ mặt sảng khoái quay sang chào hỏi mọi người.
“Chào buổi sáng, La Y.”
Mọi người đều vui vẻ đáp lại hắn, không ít đại thúc, đại thẩm còn vỗ vai, xoa đầu hắn một cách trìu mến.
La Y vốn không phải là dân địa phương của thành Bố Lạp Bối Nhĩ.
Năm năm trước, hắn theo vị gia gia tính tình quái gở Uy Liêm của mình đến đây, tại khu rừng phía đông bắc thị trấn, xây một ngôi nhà nhỏ sinh sống. Qua một thời gian ngắn tiếp xúc, mọi người rất nhanh đã thích cậu bé có cái đầu to bất thường, một đôi mắt màu lam xinh đẹp cái mái tóc đen xoăn tít này.
Trong mắt cư dân Bố Lạp Bối Nhĩ, La Y là một đứa trẻ sống khép kín, thật thà, chất phác, lại cả thẹn ( Giống mềnh ghê >.^ ), khuôn mặt lúc nào cũng mơ mơ màng màng, thoạt nhìn hơi có vẻ ngốc nghếch. Bất quá, mọi người đều rất thích cái bộ dáng ngớ ngẩn đó của hắn. Nhất là các bà các cô trong thành, vừa thấy hắn là không nhịn được mà đưa tay bẹo má, còn trìu mến gọi hắn là Tiểu Mơ Hồ.
Mặc dù có chút chậm chạp, nhưng La Y làm việc rất siêng năng, thân thể gầy gò nhưng lại làm việc rất tích cực. Khi làm sai việc gì, sẽ không giống như những đứa trẻ khác gân cổ lên cãi lại hoặc nói dối quanh co để chối tội. Hơn nữa hắn thật thà, lại nhiệt tình cho nên bất kì người nào trong thành đều có thể sai bảo hắn, hắn vẫn vui vẻ chấp thuận.
“La Y, đi cảng mua giúp ta mấy con cá.”
“La Y, mau đem thùng nước đến giúp ta.”
“La Y, coi chừng con chó hoang, đùng cho nó lấy trộm xúc xích của ta! Giúp ta đem món này tới cho vị khách ở bàn kia nhé.”
“La Y, giúp ta giữ con ngựa.....”
“La Y.......”
Những tiếng gọi như vậy cứ thế vang lên khắp tòa thành. Mọi người đi trên đường thường xuyên thấy một chú nhóc vẻ mặt khù khờ đứng trước tửu quán, đang dẫn ngựa của Hán Sâm cảnh sĩ, hoặc là đang gắng hết sức giúp Mã Khắc Tây lão gia múc nước từ giếng đổ vào thùng.
Sau mỗi lần nhờ vả hắn, mọi người đều nhịn không được mà xoa xoa mái tóc đen xoăn tít của La Y. Ở chung với La Y lâu, mọi người đều biết, bẹo mặt thì còn có thể chấp nhận được chứ mà xoa đầu thì cậu bé này sẽ cực kỳ khó chịu. Mỗi lần như thế hắn đều giận đến mức mặt mày đỏ bừng, vội vàng đưa tay vuốt vuốt lại mái tóc. Nếu giả cọng tóc có dựng lên, hắn lại vốc thêm một ít nước vuốt vuốt cho nó xẹp xuống. Sau đó, mọi người đều cười xòa vui vẻ.
Mọi người đều rất yêu quý La Y, đồng thời cũng bởi vì cái thuần phác đó của hắn mà tiếc hận.
La Y mồ côi cha mẹ từ nhỏ, phải dựa vào một tay gia gia Uy Liêm nuôi dưỡng, ngoài ra…không còn một người thân nào khác. Mà tệ hơn nữa là, cậu bé đầu to này tuy rất chịu khó, chăm chỉ nhưng bởi vì khiếm khuyết trong cơ thể nên không thể tu luyện đấu khí. Bởi vậy, hắn vĩnh viễn không thể thực hiện được giấc mộng trở thành một kỵ sĩ của mình.
Đối với một cậu bé trong thời đại này mà nói, việc này qủa là tàn nhẫn. Ngải Ngõa Long đại lục là một thế giới kỵ sĩ vi tôn.
Ba trăm năm trước, sau khi cuộc chiến cuối cùng qua đi, nhân loại bị ma tộc từ phương đông đẩy tới phía tây, đến 【 Cứu Thục Chi Địa 】, dần dần phát triển đấu khí cùng với vũ kĩ, khiến cho kỵ sĩ dần trở thành binh chủng hùng mạnh nhất của nhân loại
Hơn hai trăm năm trước, hoàng đế Khải Tát nhị thế của La Mã đế quốc chính thức ban danh hiệu kỵ sĩ cho những sĩ quan của mình, đánh dấu rằng kỵ sĩ cùng với các chức nghiệp khác tách ra riêng biệt, trở thành một thành viên mới của giai cấp quý tộc.
Kể cả hoàng đế của đế quốc cho đến mỗi một vị quý tộc đều lấy thân phận kỵ sĩ của mình mà vẻ vang. Chẳng những thiếu niên con nhà bình dân coi kỵ sĩ là một cách tiến vào tầng lớp quý tộc nhanh nhất, mà ngay cả con em của các gia đình quý tộc, muốn kế nghiệp gia sản thì cũng phải đạt được danh hiệu kỵ sĩ tôn quý này.
Bởi vậy, hàng năm đều có hàng ngàn, hàng vạn thiếu niên tiến vào các thành trì lĩnh chủ, hoặc các kỵ sĩ học viện để tiếp thu sự huấn luyện vũ kỹ cùng đấu khí, vì mục tiêu duy nhất là trở thành một vị kỵ sĩ mà cố gắng hết sức mình.
Tuy nhiên, không phải người nào cũng chỉ dựa vào cố gắng là có thể trở thành kỵ sĩ.
Điều kiện để được tấn phong chức vị kỵ sĩ rất hà khắc. Trong đó điều trọng yếu nhất không thể thiếu được, đó là kỵ sĩ phải tu luyện đấu khí đến trình độ có thể ngưng kết ra được Chiến Hoàn!
Chiến hoàn chính là thứ mà sau khi đem đấu khí tu luyện đến ngưỡng nhất giai, bộc phát ra ngoài cơ thể, tạo thành một quầng sáng dưới chân kỵ sĩ.
Một vị kỵ sĩ sau khi vận được chiến hoàn thì mới có thể tùy ý sử dụng đấu khí, đồng thời trong chiến đấu có thể đem tốc độ cùng sức mạnh tăng lên rất nhiềuhoặc là đem đấu khí ngưng kết bên ngoài áo giáp và vũ khí, thậm chí có thể phóng ra để sát thương đối phương.
Số lượng cùng với cường độ chiến hoàn quyết định thực lực của một vị kỵ sĩ. Nếu như không tạo ra được một chiến hoàn nguyên vẹn, thì cho dù là cưỡi một con rồng, mặc Thiên Vân ma giáp, tay cầm trường thương do Thiên Đế ban cho, cũng không bằng một gã kỵ binh phổ thông.
Không may là…..La Y đầu to không thể nào tu luyện đấu khí,vì vậy cho dù hắn muốn làm một gã kỵ binh phổ thông cũng không ai cho hắn làm.
Vô luận là hắn tu luyện môn đấu khí gì, vô luận là đấu khí thuộc tính gì, La Y có thể tạo ra được đấu khí, cũng có thể cho đấu khí vận chuyển trong kinh mạch. Nhưng mà, ngay khi dừng lại, thì số đấu khí vừa ngưng tụ được biến mất không còn tăm hơi,thậm chí một tia cũng không hề lưu lại. Càng không nói đến việc lưu thông khí phách, phóng ra bên ngoài cơ thể tạo thành chiến hoàn.
Bởi vậy, tại thành Bố Lạp Bối Nhĩ, La Y tuy được người lớn yêu quý, nhưng đối với chúng bạn cùng trang lứa, hắn có hai biệt danh:
Thằng ngốc!
Phế vật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.