Quyển 1 - Chương 7: Trong nháy mắt đó
Thất Thập Nhị Biên
21/04/2013
Dưới mái hiên tiểu lâu, một nữ kiếm sĩ yên lặng đứng bên cạnh một cô bé. Truyện "Tài Quyết "
Đối với tất cả những chuyện đã xảy ra cách đó không xa, nàng ngay cả liếc mắt cũng không thèm. Mắt phượng lộ ra lãnh ý, không dịu dàng nhìn thiếu nữ bên cạnh thì cũng cảnh giác nhìn đám người xung quanh có thể đến gần. Tay không rời chuôi kiếm ở thắt lưng.
Đối với nàng mà nói, ở cái thành nhỏ xa xôi hẻo lánh này mấy tên kỵ sĩ học đồ nhà quê xung đột, cùng mấy con chó hoang ven đường cắn nhau cũng không khác nhay là mấy. Nếu nàng không phải là người có thân phận cùng kinh nghiệm có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện này.
Bất quá thiếu nữ bên cạnh ít khi hứng thú với chuyện gì. Cho nên, nàng cũng đành lưu lại.
"Nàng vẫn chỉ là một hài tử còn thích náo nhiệt."
Nữ kiếm sĩ yêu thương nhìn thiếu nữ mang mạng che mặt bên cạnh.
Ánh mặt trời trên cao còn cách tòa thành hơn hai trăm thước, chiếu lên trên mặt cô bé. Mặc dù có chút mông lung, nhưng phía dưới mạng che mỏng có thể mơ hồ thấy được đường nét của đôi lông mi thật dài cùng ánh mắt mê người, chỉ đó cũng đủ làm cho nam nhân kiêu ngạo nhất thế gian thuần phục - Nàng là công chúa Ngả Lôi Hi Á, từ nhỏ dung mạo nghiêng nước nghiêng thành cùng thân phận cao quý, đúng là thượng thiên sủng nhi.
Bất quá đáng tiếc. . . . . Nữ kiếm sĩ ánh mắt bỗng trở nên ảm đạm.
"Tô San tỷ tỷ!" Bên tai truyền đến âm thanh tự nhiên của cô bé: "Ngươi xem, bọn họ sẽ làm gì hắn?"
Nữ kiếm sĩ Tô San ngẩn ra, nửa ngày sau mới theo ánh mắt cô bé, thấy "Hắn" - người đang cúi đầu mà cô bé nhắc đến, một nam hài đầu to bộ dáng hèn nhát.
Theo bên cạnh cô bé gần mười năm, đây là lần đầu tiên nàng nghe cô bé hỏi về một nam hài xa lạ.
Bởi vì hắn cũng gọi là La Y sao? Truyện "Tài Quyết "
Tô San quay đầu theo thứ tự đánh giá An Đức Lỗ, Cáp Khắc, Thang Mỗ cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người nam hài.
"Đối thủ là hai kỵ sĩ học đồ, một người đấu khí tầng chín, một tầng sau. Bằng hữu của hắn hẳn là đấu khí tầng sáu... Hắn trên người không có nguyên lực ba động, thân thể cũng rất yếu ớt. Lực chiến đấu không đáng kể. Nếu như đánh nhau thì hắn và bằng hữu của hắn không có chút phần thắng nào."
"Thật sao..." Ngả Lôi Hi Á yên lặng nhìn nam hài đầu lớn kia, khẽ thở dài: "Nếu như có thể, Tô San tỷ giúp hắn một chút đi."
Tô San gật đầu. Đối với yêu cầu của Ngả Lôi Hi Á nàng cũng không cảm thấy kỳ quái. Nàng biết, đây cũng không phải là Ngả Lôi Hi Á đối với nam hài kia có cảm giác đặc biệt gì, mà bởi vì hắn cũng gọi là La Y, đồng thời thoạt nhìn cũng tương đối đáng thương mà thôi. Cái đó giống như nàng cứu một con chim bị gãy cánh ven đương, không cần lý do.
Tô San quay đầu hướng mấy tên nhà quê phiền toái kia nhìn lại, bỗng nhiên con ngươi co rút lại.
Tiếng cười của An Đức Lỗ cùng Cáp Khắc bỗng dưng ngưng lại, âm tàn mà ăn ý cùng lúc xông lên, quyền đầu tio lớn giống như sao băng lao thẳng tới trước mặt Thang Mỗ.
Mọi người đều biết, mặc dù đấu khí sau khi tiến vào đệ nhất trọng rồi ngưng kết chiến hoàn sau đó mới có thể phát huy uy lực. Nhưng người tu luyện đấu khí, lực lượng cùng cường độ cơ thể cũng được tăng cường rất lớn.
Một quyền của Cáp Khắc lực lượng cũng đạt đến năm trăm. Mà An Đức Lỗ đấu khí đã tiến vào tầng thứ chín một quyền lực lượng cũng trên ngàn cân. Chỉ cần một quyền, là có thể đem đầu một con trâu lớn đánh nát. (nát ="=)
Tại thời điểm hai người đồng thời hướng Thang Mỗ ra quyền, cánh tay bành trướng, ống tay áo cơ hồ muốn vỡ tưng. Quyền đầu phá không, thanh âm giống như không khí bạo toái vậy, bén nhọn chói tai.
Bốn phía nhất thời vang lên một trận kinh hô, mấy nữ nhân đi ngang qua hét chói tai, lấy tay che hai mắt, không đành lòng nhìn cảnh máu tanh sắp diễn ra.
Nghe được thanh âm gào thét của quyền đầu, La Y cắn chặt răng. Hắn biết An Đức Lỗ muốn làm gì, nhưng hắn không nghĩ tới hai người này lại ác độc như vậy, vừa ra tay liền muốn lấy mạng Thang Mỗ!
Mặc dù có lòng tin đối với thực lực của Thang Mỗ, nhưng hành động của đối phong làm hắn suýt nữa không kiềm chế được. Nếu như vậy. . . . Ánh mắt La Y rơi xuống trên một hòn đá bên cạnh, trong miệng phát ra mấy tiếng huýt sáo cổ quái.
Quyền đầu trong chớp mắt đã đến trước mặt Thang Mỗ. Trên mặt hắn đã cảm thấy quyền phong man mát ép tới.
Trong nháy mắt đó, Thang Mỗ nhanh chóng di chuyển, trước quyền đầu của hai người đồng lao đến, lưng khẽ cong xuống, cả người giống như một cây trường cung đã được kéo đến cực hạn (sắp gãy ^^), bỗng nhiên dây cung được buông, lao ra như lôi điện. Một giây sau, hắn vung lên một quyền, giống như một cái trọng pháo khai hỏa, trực tiếp oanh tạc lên mũi Cáp Khắc.
"Phanh!" Một âm thanh trầm đục vang lên. Khuôn mặt Cáp Khắc giống như dưa hấu nở hoa, máu văng khắp nơi. Thân thể to lớn giống như bao cát bay ngược ra sau hai thước, rơi trên mặt đất. (DG: đáng tiếc đáng tiếc chưa được xem hoa hấu nở hoa )
Đau đớn kịch liệt cùng choáng váng làm hắn ngay cả khí lực để lăn lộn cũng không có chỉ có thể kêu la thảm thiết. Truyện "Tài Quyết "
Một màn này, làm cho bọn thị đồng cùng tùy tùng trên sân huấn luyện trợn mắt há mồm. Chẳng ai ngờ rằng An Đức Lỗ cùng Cáp Khắc lại đột nhiên tập kích như vậy mà vẫn bị con trai thợ rèn vô thanh vô thức tránh được. Càng không nghĩ đến, kẻ bị các kị sĩ lão gia cho cự tuyệt làm môn hạ, vậy mà chẳng những tu tập đấu khí, còn có vũ kỹ mạnh như vậy.
Một quyền này, nhanh tới cực điểm, cũng ngoan (ngoan độc, tàn nhẫn) tới cực điểm. Từ tư thế có thể thấy, rõ ràng chính là đấu kĩ Trùng Pháo mà đệ nhất kỵ sĩ Ba Khắc thường sử dụng khi đánh nhau không dùng vũ khí.
Chỉ là, con trai của thợ rèn, làm sao có thể biết chiêu này?
Phải biết rằng, quyền kỹ này là từ trên chiến trường trong thời khắc sinh tử chém giết lĩnh ngộ ra, mặc dù phổ biến, nhưng cực kỳ khó nắm giữ. Đừng nói An Đức Lỗ cùng Cáp Khắc, ngay cả những kỵ sĩ tùy tùng kia thân kinh bách chiên, cũng rất ít người có thể làm được.
Bất quá... Một chiêu này có chút không thích hợp a.
Trùng Pháo mặc dù lượi hại, nhưng cần vận dụng lực lượng toàn thân, một quyền đánh ra căn bản không có hậu chiêu.
Nếu như chỉ có Thang Mỗ đối với trận Cáp Khắc, như vậy hắn hiện đã chiến thắng rồi. Đáng tiếc hắn đã quên mất, bên cạnh hắn còn có một kẻ nội tâm nguội lạnh giống như nham thạch (nham thạch không nguội ="=), tâm địa như sài lang. Kẻ trước giờ chưa từng quan tâm đến đồng bạn: An Đức Lỗ!
Cáp Khắc bị một quyền đánh bay, mặc dù ngoài dự liệu của An Đức Lỗ nhưng lại cho hắn một cơ hội tốt ngàn năm.
Cơ hội như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Quả nhiên, một quyền đánh hụt An Đức Lỗ cũng không vì biển hiện kinh người của con trai lão thợ rèn mà dừng lại.
Cơ hồ ngay khi Cáp Khắc bay ngược ra sau, chân hắn đã phát lực, nhe răng cười, cơ thể vặn vẹo quay tròn, quyền đầu xoẹt qua nửa vòng trên không trung, hướng đến sau ót Thang Mỗ.
An Đức Lỗ mặc dù ương ngạnh, ngu ngôc. Nhưng tại tời điểm này hắn lại lựa chọn rất chính xác!
"Là Toàn Phong Phách Qoải!"
Mắt thấy Thang Mỗ sắp bị nguy hiểm, Tô San sớm đã có chuẩn bị, chân bước lên thân thể giống như một hòn đá được ném đi, lăng không đánh về phía An Đức Lỗ.
"Phanh", "Phanh", "Ba " !
Người đứng xem xung quanh hoa cả mắt, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, đã thấy An Đức Lỗ bị đá bay xa hơn mười thước, rời xuống làm bụi đất bay tứ tung, không rõ sống chêt.
Thời gian thoáng chốc như ngưng kết.
Mọi người ngơ ngác nhìn Tô San không biết từ nơi nào lòi ra.
Mà Tô San, hai mắt trợn to, ngơ ngác nhìn La Y đứng một bên.
Mà La Y, cũng trợn to mắt nhìn chằm chằm nàng.
Vẻ mặt hai người đều giống như gặp quỷ sống vậy.
Đối với tất cả những chuyện đã xảy ra cách đó không xa, nàng ngay cả liếc mắt cũng không thèm. Mắt phượng lộ ra lãnh ý, không dịu dàng nhìn thiếu nữ bên cạnh thì cũng cảnh giác nhìn đám người xung quanh có thể đến gần. Tay không rời chuôi kiếm ở thắt lưng.
Đối với nàng mà nói, ở cái thành nhỏ xa xôi hẻo lánh này mấy tên kỵ sĩ học đồ nhà quê xung đột, cùng mấy con chó hoang ven đường cắn nhau cũng không khác nhay là mấy. Nếu nàng không phải là người có thân phận cùng kinh nghiệm có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện này.
Bất quá thiếu nữ bên cạnh ít khi hứng thú với chuyện gì. Cho nên, nàng cũng đành lưu lại.
"Nàng vẫn chỉ là một hài tử còn thích náo nhiệt."
Nữ kiếm sĩ yêu thương nhìn thiếu nữ mang mạng che mặt bên cạnh.
Ánh mặt trời trên cao còn cách tòa thành hơn hai trăm thước, chiếu lên trên mặt cô bé. Mặc dù có chút mông lung, nhưng phía dưới mạng che mỏng có thể mơ hồ thấy được đường nét của đôi lông mi thật dài cùng ánh mắt mê người, chỉ đó cũng đủ làm cho nam nhân kiêu ngạo nhất thế gian thuần phục - Nàng là công chúa Ngả Lôi Hi Á, từ nhỏ dung mạo nghiêng nước nghiêng thành cùng thân phận cao quý, đúng là thượng thiên sủng nhi.
Bất quá đáng tiếc. . . . . Nữ kiếm sĩ ánh mắt bỗng trở nên ảm đạm.
"Tô San tỷ tỷ!" Bên tai truyền đến âm thanh tự nhiên của cô bé: "Ngươi xem, bọn họ sẽ làm gì hắn?"
Nữ kiếm sĩ Tô San ngẩn ra, nửa ngày sau mới theo ánh mắt cô bé, thấy "Hắn" - người đang cúi đầu mà cô bé nhắc đến, một nam hài đầu to bộ dáng hèn nhát.
Theo bên cạnh cô bé gần mười năm, đây là lần đầu tiên nàng nghe cô bé hỏi về một nam hài xa lạ.
Bởi vì hắn cũng gọi là La Y sao? Truyện "Tài Quyết "
Tô San quay đầu theo thứ tự đánh giá An Đức Lỗ, Cáp Khắc, Thang Mỗ cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người nam hài.
"Đối thủ là hai kỵ sĩ học đồ, một người đấu khí tầng chín, một tầng sau. Bằng hữu của hắn hẳn là đấu khí tầng sáu... Hắn trên người không có nguyên lực ba động, thân thể cũng rất yếu ớt. Lực chiến đấu không đáng kể. Nếu như đánh nhau thì hắn và bằng hữu của hắn không có chút phần thắng nào."
"Thật sao..." Ngả Lôi Hi Á yên lặng nhìn nam hài đầu lớn kia, khẽ thở dài: "Nếu như có thể, Tô San tỷ giúp hắn một chút đi."
Tô San gật đầu. Đối với yêu cầu của Ngả Lôi Hi Á nàng cũng không cảm thấy kỳ quái. Nàng biết, đây cũng không phải là Ngả Lôi Hi Á đối với nam hài kia có cảm giác đặc biệt gì, mà bởi vì hắn cũng gọi là La Y, đồng thời thoạt nhìn cũng tương đối đáng thương mà thôi. Cái đó giống như nàng cứu một con chim bị gãy cánh ven đương, không cần lý do.
Tô San quay đầu hướng mấy tên nhà quê phiền toái kia nhìn lại, bỗng nhiên con ngươi co rút lại.
Tiếng cười của An Đức Lỗ cùng Cáp Khắc bỗng dưng ngưng lại, âm tàn mà ăn ý cùng lúc xông lên, quyền đầu tio lớn giống như sao băng lao thẳng tới trước mặt Thang Mỗ.
Mọi người đều biết, mặc dù đấu khí sau khi tiến vào đệ nhất trọng rồi ngưng kết chiến hoàn sau đó mới có thể phát huy uy lực. Nhưng người tu luyện đấu khí, lực lượng cùng cường độ cơ thể cũng được tăng cường rất lớn.
Một quyền của Cáp Khắc lực lượng cũng đạt đến năm trăm. Mà An Đức Lỗ đấu khí đã tiến vào tầng thứ chín một quyền lực lượng cũng trên ngàn cân. Chỉ cần một quyền, là có thể đem đầu một con trâu lớn đánh nát. (nát ="=)
Tại thời điểm hai người đồng thời hướng Thang Mỗ ra quyền, cánh tay bành trướng, ống tay áo cơ hồ muốn vỡ tưng. Quyền đầu phá không, thanh âm giống như không khí bạo toái vậy, bén nhọn chói tai.
Bốn phía nhất thời vang lên một trận kinh hô, mấy nữ nhân đi ngang qua hét chói tai, lấy tay che hai mắt, không đành lòng nhìn cảnh máu tanh sắp diễn ra.
Nghe được thanh âm gào thét của quyền đầu, La Y cắn chặt răng. Hắn biết An Đức Lỗ muốn làm gì, nhưng hắn không nghĩ tới hai người này lại ác độc như vậy, vừa ra tay liền muốn lấy mạng Thang Mỗ!
Mặc dù có lòng tin đối với thực lực của Thang Mỗ, nhưng hành động của đối phong làm hắn suýt nữa không kiềm chế được. Nếu như vậy. . . . Ánh mắt La Y rơi xuống trên một hòn đá bên cạnh, trong miệng phát ra mấy tiếng huýt sáo cổ quái.
Quyền đầu trong chớp mắt đã đến trước mặt Thang Mỗ. Trên mặt hắn đã cảm thấy quyền phong man mát ép tới.
Trong nháy mắt đó, Thang Mỗ nhanh chóng di chuyển, trước quyền đầu của hai người đồng lao đến, lưng khẽ cong xuống, cả người giống như một cây trường cung đã được kéo đến cực hạn (sắp gãy ^^), bỗng nhiên dây cung được buông, lao ra như lôi điện. Một giây sau, hắn vung lên một quyền, giống như một cái trọng pháo khai hỏa, trực tiếp oanh tạc lên mũi Cáp Khắc.
"Phanh!" Một âm thanh trầm đục vang lên. Khuôn mặt Cáp Khắc giống như dưa hấu nở hoa, máu văng khắp nơi. Thân thể to lớn giống như bao cát bay ngược ra sau hai thước, rơi trên mặt đất. (DG: đáng tiếc đáng tiếc chưa được xem hoa hấu nở hoa )
Đau đớn kịch liệt cùng choáng váng làm hắn ngay cả khí lực để lăn lộn cũng không có chỉ có thể kêu la thảm thiết. Truyện "Tài Quyết "
Một màn này, làm cho bọn thị đồng cùng tùy tùng trên sân huấn luyện trợn mắt há mồm. Chẳng ai ngờ rằng An Đức Lỗ cùng Cáp Khắc lại đột nhiên tập kích như vậy mà vẫn bị con trai thợ rèn vô thanh vô thức tránh được. Càng không nghĩ đến, kẻ bị các kị sĩ lão gia cho cự tuyệt làm môn hạ, vậy mà chẳng những tu tập đấu khí, còn có vũ kỹ mạnh như vậy.
Một quyền này, nhanh tới cực điểm, cũng ngoan (ngoan độc, tàn nhẫn) tới cực điểm. Từ tư thế có thể thấy, rõ ràng chính là đấu kĩ Trùng Pháo mà đệ nhất kỵ sĩ Ba Khắc thường sử dụng khi đánh nhau không dùng vũ khí.
Chỉ là, con trai của thợ rèn, làm sao có thể biết chiêu này?
Phải biết rằng, quyền kỹ này là từ trên chiến trường trong thời khắc sinh tử chém giết lĩnh ngộ ra, mặc dù phổ biến, nhưng cực kỳ khó nắm giữ. Đừng nói An Đức Lỗ cùng Cáp Khắc, ngay cả những kỵ sĩ tùy tùng kia thân kinh bách chiên, cũng rất ít người có thể làm được.
Bất quá... Một chiêu này có chút không thích hợp a.
Trùng Pháo mặc dù lượi hại, nhưng cần vận dụng lực lượng toàn thân, một quyền đánh ra căn bản không có hậu chiêu.
Nếu như chỉ có Thang Mỗ đối với trận Cáp Khắc, như vậy hắn hiện đã chiến thắng rồi. Đáng tiếc hắn đã quên mất, bên cạnh hắn còn có một kẻ nội tâm nguội lạnh giống như nham thạch (nham thạch không nguội ="=), tâm địa như sài lang. Kẻ trước giờ chưa từng quan tâm đến đồng bạn: An Đức Lỗ!
Cáp Khắc bị một quyền đánh bay, mặc dù ngoài dự liệu của An Đức Lỗ nhưng lại cho hắn một cơ hội tốt ngàn năm.
Cơ hội như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Quả nhiên, một quyền đánh hụt An Đức Lỗ cũng không vì biển hiện kinh người của con trai lão thợ rèn mà dừng lại.
Cơ hồ ngay khi Cáp Khắc bay ngược ra sau, chân hắn đã phát lực, nhe răng cười, cơ thể vặn vẹo quay tròn, quyền đầu xoẹt qua nửa vòng trên không trung, hướng đến sau ót Thang Mỗ.
An Đức Lỗ mặc dù ương ngạnh, ngu ngôc. Nhưng tại tời điểm này hắn lại lựa chọn rất chính xác!
"Là Toàn Phong Phách Qoải!"
Mắt thấy Thang Mỗ sắp bị nguy hiểm, Tô San sớm đã có chuẩn bị, chân bước lên thân thể giống như một hòn đá được ném đi, lăng không đánh về phía An Đức Lỗ.
"Phanh", "Phanh", "Ba " !
Người đứng xem xung quanh hoa cả mắt, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, đã thấy An Đức Lỗ bị đá bay xa hơn mười thước, rời xuống làm bụi đất bay tứ tung, không rõ sống chêt.
Thời gian thoáng chốc như ngưng kết.
Mọi người ngơ ngác nhìn Tô San không biết từ nơi nào lòi ra.
Mà Tô San, hai mắt trợn to, ngơ ngác nhìn La Y đứng một bên.
Mà La Y, cũng trợn to mắt nhìn chằm chằm nàng.
Vẻ mặt hai người đều giống như gặp quỷ sống vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.