Chương 15: Chất vấn
Bạch Vũ
11/04/2021
Khương thái thái vẫn đang rất tức giận về chuyện của hồi môn của Tô Doanh bị lấy đi, bà ta đang nghĩ làm cách nào mới bắt được Viên ma ma đó. Không chỉ lấy lại của hồi môn mà còn phải trị tội bà ta mới có thể hả giận được.
Tiểu nha đầu đến báo, đại gia không thể đưa Đại nãi nãi ra khỏi phủ, người bên Tô gia đã đến, bà ta định đứng dậy đi thăm dò thì thấy sắc mặt con trai của mình vô cùng khó coi đang sải bước đi tới.
“Con trai, nghe nói người nhà của Tô Doanh đã đến đây? Sao trùng hợp như vậy? Ngươi không đi nha môn sao?”
Từng câu hỏi của Khương thái thái bị Thẩm Mặc Trì hoàn toàn phớt lờ, hắn ta nhìn thẳng vào mắt mẹ mình: “Nương, ông thầy bói mù rốt cuộc nói gì? Tại sao ông ta lại kết luận rằng Tô thị sẽ chặt đứt huyết mạch và hủy hoại tương lai của ta?”
Khương thái thái không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng chắc chắn là có chuyện gì rồi: “Ông ta là một bán tiên. Đừng nói ở trấn Thái An. Toàn bộ huyện Hạ Hà đều tin lời của ông ta. Lời ông ta nói có khi nào sai? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Mặc Trì bị Chương ma ma chọc giận:“Viên ma ma không phải mang theo đồ đạc bỏ trốn sao, hơn nữa còn gặp phải người nhà Tô Doanh ở huyện Thượng Hà, biết được tình hình gần đây của gia đình chúng ta và đã đưa của hồi môn về huyện Thượng Hà. Người mới tới là Chương ma ma ở bên cạnh ngoại tổ mẫu của Tô Doanh, bây giờ con mới biết gia đình của Tô Doanh còn có một biểu huynh đang làm ở Lại bộ. Kỳ thi năm sau, nếu con trúng tuyển thì vị trí ở Lại bộ đó nắm giữ tiền đồ của con, chuyện này nếu như chọc giận đến nhà ngoại tổ của Tô Doanh thì con còn hy vọng gì nữa?”
Khương thái thái hoàn toàn sốc khi nghe điều đó, thứ gì quan trọng hơn tương lai của con trai bà ta? Nhưng ông thầy bói mù lại nói ra những lời đó, những lời ông ta nói chưa bao giờ sai mà! Bà ta ngồi phịch xuống ghế, vò mạnh chiếc khăn trong tay, khóc lóc: “Tạo nghiệp rồi, Tô Doanh này quả thật là một tai họa, nàng ta không chỉ muốn chặt đứt huyết mạch của ngươi, mà hiện tại còn muốn hủy hoại tương lai của con!”
“Nương, nương tỉnh táo lại được không?” Thẩm Mặc Trì choáng váng trước sự thiển cận của Khương thái thái: “Nếu nương không nghe những lời vớ vẩn của tên thầy bói mù đó, thì con sao có thể hà khắc với Tô Doanh được chứ?”
Nhìn thấy con trai mình quở trách, bà ta cuối cùng cũng khôi phục lại một chút lý trí:“Con đang trách ta sao? Trời ơi, con chính là miếng thịt trên cơ thể ta. Ta lo lắng cho con là vì cái gì? Hơn nữa chuyện con với Tô Doanh là do ta ép con sao? Đó là chuyện bẩn thỉu do con tự làm ra, giờ ngươi lại trách ta, con có lương tâm không? Ngươi là một đứa con trai bất hiếu.”
Khương thái thái khóc không ra tiếng, Mã ma ma nghe vậy đi ra đỡ Khương thái thái, bà ta chậm rãi thuyết phục Thẩm Mặc Trì: “Đại gia đừng tức giận, mọi chuyện vẫn còn có thể thay đổi được. Đại nãi nãi vẫn còn ở trong phủ, nếu đại gia không nỡ lòng bỏ rơi Đại nãi nãi thì từ nay về sau hãy bù đắp cho nàng ấy đi. Ta thấy Đại nãi nãi là một người mềm lòng, lại có tình cảm với đại gia, nếu không thì sao lúc nào cũng muốn làm thái thái vui vẻ chứ. Đây không phải là muốn đại gia ngươi vui vẻ hay sao?”
Nghe Mã ma ma phân tích, Thẩm Mặc Trì cảm thấy cực kỳ dễ chịu, cũng hiểu được gì đó, hơn nữa của hồi môn tạm thời chỉ để lại ở huyện Thượng Hà thôi, Tô gia vẫn có khả năng lấy lại. Chỉ là hiện giờ không nên chọc giận nhà ngoại tổ, nên cũng không thể vì chuyện sính lễ mà đánh chủ ý lên người Tô Doanh được: “Nương, hiện tại sẽ không nhắc đến chuyện của hồi môn mang đến Thượng Hà nữa. Dự định ban đầu là lấy mười rương trong của hồi môn của Tô Doanh làm sính lễ cũng coi như xóa bỏ. “
Khương thái thái trừng to mắt, bà ta nhìn chằm chằm Thẩm Mặc Trì:“ Ngươi định làm gì?”
"Trước khi đến đây, ta đã nghĩ thông rồi, chuyện này phải đưa quyết định mau lẹ, chỉ có thể lấy của hồi môn của A Bạch để giải quyết. Con gái nhị phòng của Tô gia có thể thiếu cửa hồi môn, nhưng Thẩm gia chúng ta không thể thiếu sính lễ.”
Thẩm Mặc Trì nói rất có khí phách, điều Khương thái thái nghĩ đến đầu tiên đó là Thẩm Bạch sẽ phản đối và náo loạn như thế nào. Nhưng bên phía Tô Doanh không thể đắc tội, cũng không thể làm mất thể diện của Thẩm gia. Bà ta tức giận nói: “Ta không nói được, ngươi đi hỏi muội muội của ngươi đi.”
Thời gian không đợi người, Thẩm Mặc Trì ngay lập tức đi đến viện của Thẩm Bạch.
Làn gió lạnh thổi đến làm tỉnh táo một chút. Khương thái thái là một người hồ đồ, một khi nghe chuyện liên quan đến tiền đồ của hắn ta thì bà ta cũng nóng lòng. Mã ma ma nói đúng, sau này nên đối xử tốt với Tô Doanh một chút, nữ nhân mà, chỉ cần dỗ dành nhiều chút.
Khi Thẩm Bạch nghe được lời nói của anh trai mình, nàng ta chỉ ngây người nhìn Thẩm Mặc Trì, sắc mặt trắng bệch, sau đó nàng ta quỳ xuống mặt đất. Nàng ta không thể làm trái lệnh anh trai mình, nhưng nàng ta biết của hồi môn của mình sẽ được đưa cho ai. Con tiện nhân Tô Âm vẫn chưa vào cửa mà đã chiếm đoạt lấy của hồi môn của nàng ta rồi, mối thù này phải báo.
Lại nói Thẩm Mặc Trì cũng đã rời khỏi Hạnh Phân Viện, Chương ma ma vô cùng thất vọng, bước vào phòng.
Tô Doanh đang dựa vào chiếc ghế dài, một nàng dâu đang nhét gối vào sau lưng nàng.
Tô Doanh nhìn Chương ma ma đi vào, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt:“ Ma ma, ta đói rồi.”
Chương ma ma trừng mắt đi đến, giận dữ nhìn Tô Doanh: “Đói cũng đáng đời ngươi.” Mặc dù cô nương này không phải là người mà bà chăm sóc cho đến khi trưởng thành, nhưng tình cảm lúc còn bé nàng đến chơi vẫn còn đó.
Vợ của Tường Ca Nhi khoanh tay: “Thái Mạn cô nương mới vừa dặn dò, nói là cháo yến đang đun trên bếp. Ta sẽ mang đến ngay.”
“Mau bưng lên đây, đang đói thì nên ăn một chút tốt cho dạ dày.” Chương ma ma vội vàng nhắc nhở một câu.
Tường Ca Nhi cùng vợ đi ra ngoài nói chuyện, Tô Doanh lúc này tràn đầy nghi vấn: “Ma ma…”
“Chúng ta sẽ nói chuyện chính trước.” Chương ma ma ngắt lời Tô Doanh, việc thì nhiều mà thời gian lại có hạn, bà ta cũng rất lo lắng.
Tô Doanh há hốc mồm, đối với ma ma đi theo ngoại tổ mẫu cả đời này, nàng cũng hoàn toàn hiểu được bản lĩnh xử lý mọi việc của bà, bình tĩnh và suôn sẻ.
Vợ của Tường Ca Nhi mang cháo yến vào, Tô Doanh ăn nửa bát đã nguội, Chương ma ma bảo nàng đừng ăn nữa, Tô Doanh mới ăn một ít, đói sắp chết rồi.
Chương ma ma nói với vợ của Tường ca nhi và những nàng dâu khác đi ra ngoài trông coi, bà ta ngồi trên chiếc ghế đẩu mềm mại phía trước quan sát Tô Doanh. Sau khi ăn cháo tổ yến, mặc dù khí sắc khó hồi phục nhưng nàng đã có sức để nói chuyện.
Ngoại hình của Tô Doanh có sáu phần giống mẫu thân nàng, bốn phần còn lại giống phụ thân nàng, chỉ là nàng được ưu ái hơn và sống cũng tốt hơn so với mẫu thân của mình. Nhà Tô gia rốt cuộc đã giam giữ nàng thế nào mà khiến nàng mất đi vài phần phong thái của một cô nương khuê các?
Tô Doanh bị Chương ma ma nhìn chằm chằm, vẻ mặt nàng xấu hổ: “Chương ma ma nhìn đi, khí sắc của ta hẳn là tốt hơn chút rồi.”
Chương ma ma mỉm cười, nếp nhăn nơi khóe mắt đọng lại: “Nửa năm trước, cô nương đến huyện Thượng Hà để chúc thọ cho lão thái thái, hành động rất thận trọng. Cô gia thích cũng là chuyện đương nhiên, lúc đó sai người đến hỏi thăm thì biết được anh em Thẩm gia học rộng hiểu xa, là những người kiệt xuất, học thức, học vấn hay tài mạo đều xuất chúng, chỉ có tính cách là vẫn chưa biết được. Có được hai điều này, lão thái thái cũng không nhúng tay vào chuyện này nữa. Bà ấy nói dù cô nương ở nhà có được chiều chuộng đến mấy thì khi lấy chồng không thể không chịu ủy khuất, nhẫn nhịn cũng sẽ qua đi. Lúc đầu khi biết cô nương muốn trốn đi, chứ không phải nói đùa, lão thái thái cũng bị dọa sợ, hỏi thẳng có phải ngươi bị trúng tà rồi không? Lại biết cô nương đã bắt đầu thu xếp, bà ấy mới biết lời ngươi nói không đơn giản như vậy. Bà ấy còn nói không ngờ cô nương là một người có chủ kiến, chỉ là những ngày tháng sau này đã định trước sẽ rất khó khăn, hỏi cô nương đã có chuẩn bị gì chưa? Cũng hỏi cô nương đã tính toán chuyện này như thế nào? Có cần giúp đỡ không?”
Nhắc tới thì nàng và ngoại tổ mẫu cũng không qua lại nhiều, mẫu thân luôn nói những lời làm ngoại tổ mẫu đau lòng, không dám ở trước mặt nàng chọc giận bà ấy. Mỗi lần nàng hỏi nguyên do, mẫu thân luôn tỏ vẻ buồn rầu, rồi không nói gì nữa. Mãi cho đến khi phụ thân say rượu vào phòng nàng trước ngày cưới, nàng mới biết ngoại tổ mẫu không mấy coi trọng hôn nhân của ông ta và mẫu thân, chính mẫu thân nhất quyết đòi cưới mới khiến bà ấy khó chịu. Ngoại tổ mẫu cho rằng Tô gia yếu ớt, sống dựa dẫm vào sản nghiệp của tổ tiên, tổ mẫu Tô gia là một người trọng nam khinh nữ, thường xuyên làm khó mẫu thân. Sau khi mẫu thân qua đời, tổ mẫu không kịp chờ đợi vội cưới vợ kế cho phụ thân, để khai chi tán diệp cho Tô gia, nhưng phụ thân không chịu thua kém, liên tiếp sinh ra hai khuê nữ, chọc giận tổ mẫu.
Nhưng dù vậy, ngoại tổ mẫu cũng không giúp gì được cho Tô gia, tám mươi rương của hồi môn bà chuẩn bị cho mẫu thân là bằng chứng. Thế mà mẫu thân luôn tin tưởng phụ thân là một người có tiền đồ, bà để lại tất cả của hồi môn cho nàng, đến chết cũng không động vào một chút.
Trong nhà là người thân cận nhất với ngoại tổ mẫu, bên ngoài có người của mình trông coi, Tô Doanh có thể yên tâm nói ra kế hoạch của nàng: “…Tương lai sẽ khó khăn, nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn ở nhà Thẩm gia. Thẩm Mặc Trì nói hắn ta muốn cưới một bình thê, sau lưng lại bàn bạc với Khương thị muốn đuổi ta ra khỏi cửa, bây giờ còn để ta ở lại Thẩm gia cũng chỉ vì thể diện của bọn họ mà thôi.”
Chương ma ma hít sâu một hơi: “Lúc trước lão thái thái không đoán được vì sao đại lão gia lại lựa chọn cuộc hôn nhân này, chỉ nhìn thấy tài năng và tướng mạo của anh em Thẩm gia, tính tình quả nhiên có sai sót. Nhiều ngày vẫn chưa trở về, có cần ta phái người đi lên huyện tìm không?”
Tiểu nha đầu đến báo, đại gia không thể đưa Đại nãi nãi ra khỏi phủ, người bên Tô gia đã đến, bà ta định đứng dậy đi thăm dò thì thấy sắc mặt con trai của mình vô cùng khó coi đang sải bước đi tới.
“Con trai, nghe nói người nhà của Tô Doanh đã đến đây? Sao trùng hợp như vậy? Ngươi không đi nha môn sao?”
Từng câu hỏi của Khương thái thái bị Thẩm Mặc Trì hoàn toàn phớt lờ, hắn ta nhìn thẳng vào mắt mẹ mình: “Nương, ông thầy bói mù rốt cuộc nói gì? Tại sao ông ta lại kết luận rằng Tô thị sẽ chặt đứt huyết mạch và hủy hoại tương lai của ta?”
Khương thái thái không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng chắc chắn là có chuyện gì rồi: “Ông ta là một bán tiên. Đừng nói ở trấn Thái An. Toàn bộ huyện Hạ Hà đều tin lời của ông ta. Lời ông ta nói có khi nào sai? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Mặc Trì bị Chương ma ma chọc giận:“Viên ma ma không phải mang theo đồ đạc bỏ trốn sao, hơn nữa còn gặp phải người nhà Tô Doanh ở huyện Thượng Hà, biết được tình hình gần đây của gia đình chúng ta và đã đưa của hồi môn về huyện Thượng Hà. Người mới tới là Chương ma ma ở bên cạnh ngoại tổ mẫu của Tô Doanh, bây giờ con mới biết gia đình của Tô Doanh còn có một biểu huynh đang làm ở Lại bộ. Kỳ thi năm sau, nếu con trúng tuyển thì vị trí ở Lại bộ đó nắm giữ tiền đồ của con, chuyện này nếu như chọc giận đến nhà ngoại tổ của Tô Doanh thì con còn hy vọng gì nữa?”
Khương thái thái hoàn toàn sốc khi nghe điều đó, thứ gì quan trọng hơn tương lai của con trai bà ta? Nhưng ông thầy bói mù lại nói ra những lời đó, những lời ông ta nói chưa bao giờ sai mà! Bà ta ngồi phịch xuống ghế, vò mạnh chiếc khăn trong tay, khóc lóc: “Tạo nghiệp rồi, Tô Doanh này quả thật là một tai họa, nàng ta không chỉ muốn chặt đứt huyết mạch của ngươi, mà hiện tại còn muốn hủy hoại tương lai của con!”
“Nương, nương tỉnh táo lại được không?” Thẩm Mặc Trì choáng váng trước sự thiển cận của Khương thái thái: “Nếu nương không nghe những lời vớ vẩn của tên thầy bói mù đó, thì con sao có thể hà khắc với Tô Doanh được chứ?”
Nhìn thấy con trai mình quở trách, bà ta cuối cùng cũng khôi phục lại một chút lý trí:“Con đang trách ta sao? Trời ơi, con chính là miếng thịt trên cơ thể ta. Ta lo lắng cho con là vì cái gì? Hơn nữa chuyện con với Tô Doanh là do ta ép con sao? Đó là chuyện bẩn thỉu do con tự làm ra, giờ ngươi lại trách ta, con có lương tâm không? Ngươi là một đứa con trai bất hiếu.”
Khương thái thái khóc không ra tiếng, Mã ma ma nghe vậy đi ra đỡ Khương thái thái, bà ta chậm rãi thuyết phục Thẩm Mặc Trì: “Đại gia đừng tức giận, mọi chuyện vẫn còn có thể thay đổi được. Đại nãi nãi vẫn còn ở trong phủ, nếu đại gia không nỡ lòng bỏ rơi Đại nãi nãi thì từ nay về sau hãy bù đắp cho nàng ấy đi. Ta thấy Đại nãi nãi là một người mềm lòng, lại có tình cảm với đại gia, nếu không thì sao lúc nào cũng muốn làm thái thái vui vẻ chứ. Đây không phải là muốn đại gia ngươi vui vẻ hay sao?”
Nghe Mã ma ma phân tích, Thẩm Mặc Trì cảm thấy cực kỳ dễ chịu, cũng hiểu được gì đó, hơn nữa của hồi môn tạm thời chỉ để lại ở huyện Thượng Hà thôi, Tô gia vẫn có khả năng lấy lại. Chỉ là hiện giờ không nên chọc giận nhà ngoại tổ, nên cũng không thể vì chuyện sính lễ mà đánh chủ ý lên người Tô Doanh được: “Nương, hiện tại sẽ không nhắc đến chuyện của hồi môn mang đến Thượng Hà nữa. Dự định ban đầu là lấy mười rương trong của hồi môn của Tô Doanh làm sính lễ cũng coi như xóa bỏ. “
Khương thái thái trừng to mắt, bà ta nhìn chằm chằm Thẩm Mặc Trì:“ Ngươi định làm gì?”
"Trước khi đến đây, ta đã nghĩ thông rồi, chuyện này phải đưa quyết định mau lẹ, chỉ có thể lấy của hồi môn của A Bạch để giải quyết. Con gái nhị phòng của Tô gia có thể thiếu cửa hồi môn, nhưng Thẩm gia chúng ta không thể thiếu sính lễ.”
Thẩm Mặc Trì nói rất có khí phách, điều Khương thái thái nghĩ đến đầu tiên đó là Thẩm Bạch sẽ phản đối và náo loạn như thế nào. Nhưng bên phía Tô Doanh không thể đắc tội, cũng không thể làm mất thể diện của Thẩm gia. Bà ta tức giận nói: “Ta không nói được, ngươi đi hỏi muội muội của ngươi đi.”
Thời gian không đợi người, Thẩm Mặc Trì ngay lập tức đi đến viện của Thẩm Bạch.
Làn gió lạnh thổi đến làm tỉnh táo một chút. Khương thái thái là một người hồ đồ, một khi nghe chuyện liên quan đến tiền đồ của hắn ta thì bà ta cũng nóng lòng. Mã ma ma nói đúng, sau này nên đối xử tốt với Tô Doanh một chút, nữ nhân mà, chỉ cần dỗ dành nhiều chút.
Khi Thẩm Bạch nghe được lời nói của anh trai mình, nàng ta chỉ ngây người nhìn Thẩm Mặc Trì, sắc mặt trắng bệch, sau đó nàng ta quỳ xuống mặt đất. Nàng ta không thể làm trái lệnh anh trai mình, nhưng nàng ta biết của hồi môn của mình sẽ được đưa cho ai. Con tiện nhân Tô Âm vẫn chưa vào cửa mà đã chiếm đoạt lấy của hồi môn của nàng ta rồi, mối thù này phải báo.
Lại nói Thẩm Mặc Trì cũng đã rời khỏi Hạnh Phân Viện, Chương ma ma vô cùng thất vọng, bước vào phòng.
Tô Doanh đang dựa vào chiếc ghế dài, một nàng dâu đang nhét gối vào sau lưng nàng.
Tô Doanh nhìn Chương ma ma đi vào, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt:“ Ma ma, ta đói rồi.”
Chương ma ma trừng mắt đi đến, giận dữ nhìn Tô Doanh: “Đói cũng đáng đời ngươi.” Mặc dù cô nương này không phải là người mà bà chăm sóc cho đến khi trưởng thành, nhưng tình cảm lúc còn bé nàng đến chơi vẫn còn đó.
Vợ của Tường Ca Nhi khoanh tay: “Thái Mạn cô nương mới vừa dặn dò, nói là cháo yến đang đun trên bếp. Ta sẽ mang đến ngay.”
“Mau bưng lên đây, đang đói thì nên ăn một chút tốt cho dạ dày.” Chương ma ma vội vàng nhắc nhở một câu.
Tường Ca Nhi cùng vợ đi ra ngoài nói chuyện, Tô Doanh lúc này tràn đầy nghi vấn: “Ma ma…”
“Chúng ta sẽ nói chuyện chính trước.” Chương ma ma ngắt lời Tô Doanh, việc thì nhiều mà thời gian lại có hạn, bà ta cũng rất lo lắng.
Tô Doanh há hốc mồm, đối với ma ma đi theo ngoại tổ mẫu cả đời này, nàng cũng hoàn toàn hiểu được bản lĩnh xử lý mọi việc của bà, bình tĩnh và suôn sẻ.
Vợ của Tường Ca Nhi mang cháo yến vào, Tô Doanh ăn nửa bát đã nguội, Chương ma ma bảo nàng đừng ăn nữa, Tô Doanh mới ăn một ít, đói sắp chết rồi.
Chương ma ma nói với vợ của Tường ca nhi và những nàng dâu khác đi ra ngoài trông coi, bà ta ngồi trên chiếc ghế đẩu mềm mại phía trước quan sát Tô Doanh. Sau khi ăn cháo tổ yến, mặc dù khí sắc khó hồi phục nhưng nàng đã có sức để nói chuyện.
Ngoại hình của Tô Doanh có sáu phần giống mẫu thân nàng, bốn phần còn lại giống phụ thân nàng, chỉ là nàng được ưu ái hơn và sống cũng tốt hơn so với mẫu thân của mình. Nhà Tô gia rốt cuộc đã giam giữ nàng thế nào mà khiến nàng mất đi vài phần phong thái của một cô nương khuê các?
Tô Doanh bị Chương ma ma nhìn chằm chằm, vẻ mặt nàng xấu hổ: “Chương ma ma nhìn đi, khí sắc của ta hẳn là tốt hơn chút rồi.”
Chương ma ma mỉm cười, nếp nhăn nơi khóe mắt đọng lại: “Nửa năm trước, cô nương đến huyện Thượng Hà để chúc thọ cho lão thái thái, hành động rất thận trọng. Cô gia thích cũng là chuyện đương nhiên, lúc đó sai người đến hỏi thăm thì biết được anh em Thẩm gia học rộng hiểu xa, là những người kiệt xuất, học thức, học vấn hay tài mạo đều xuất chúng, chỉ có tính cách là vẫn chưa biết được. Có được hai điều này, lão thái thái cũng không nhúng tay vào chuyện này nữa. Bà ấy nói dù cô nương ở nhà có được chiều chuộng đến mấy thì khi lấy chồng không thể không chịu ủy khuất, nhẫn nhịn cũng sẽ qua đi. Lúc đầu khi biết cô nương muốn trốn đi, chứ không phải nói đùa, lão thái thái cũng bị dọa sợ, hỏi thẳng có phải ngươi bị trúng tà rồi không? Lại biết cô nương đã bắt đầu thu xếp, bà ấy mới biết lời ngươi nói không đơn giản như vậy. Bà ấy còn nói không ngờ cô nương là một người có chủ kiến, chỉ là những ngày tháng sau này đã định trước sẽ rất khó khăn, hỏi cô nương đã có chuẩn bị gì chưa? Cũng hỏi cô nương đã tính toán chuyện này như thế nào? Có cần giúp đỡ không?”
Nhắc tới thì nàng và ngoại tổ mẫu cũng không qua lại nhiều, mẫu thân luôn nói những lời làm ngoại tổ mẫu đau lòng, không dám ở trước mặt nàng chọc giận bà ấy. Mỗi lần nàng hỏi nguyên do, mẫu thân luôn tỏ vẻ buồn rầu, rồi không nói gì nữa. Mãi cho đến khi phụ thân say rượu vào phòng nàng trước ngày cưới, nàng mới biết ngoại tổ mẫu không mấy coi trọng hôn nhân của ông ta và mẫu thân, chính mẫu thân nhất quyết đòi cưới mới khiến bà ấy khó chịu. Ngoại tổ mẫu cho rằng Tô gia yếu ớt, sống dựa dẫm vào sản nghiệp của tổ tiên, tổ mẫu Tô gia là một người trọng nam khinh nữ, thường xuyên làm khó mẫu thân. Sau khi mẫu thân qua đời, tổ mẫu không kịp chờ đợi vội cưới vợ kế cho phụ thân, để khai chi tán diệp cho Tô gia, nhưng phụ thân không chịu thua kém, liên tiếp sinh ra hai khuê nữ, chọc giận tổ mẫu.
Nhưng dù vậy, ngoại tổ mẫu cũng không giúp gì được cho Tô gia, tám mươi rương của hồi môn bà chuẩn bị cho mẫu thân là bằng chứng. Thế mà mẫu thân luôn tin tưởng phụ thân là một người có tiền đồ, bà để lại tất cả của hồi môn cho nàng, đến chết cũng không động vào một chút.
Trong nhà là người thân cận nhất với ngoại tổ mẫu, bên ngoài có người của mình trông coi, Tô Doanh có thể yên tâm nói ra kế hoạch của nàng: “…Tương lai sẽ khó khăn, nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn ở nhà Thẩm gia. Thẩm Mặc Trì nói hắn ta muốn cưới một bình thê, sau lưng lại bàn bạc với Khương thị muốn đuổi ta ra khỏi cửa, bây giờ còn để ta ở lại Thẩm gia cũng chỉ vì thể diện của bọn họ mà thôi.”
Chương ma ma hít sâu một hơi: “Lúc trước lão thái thái không đoán được vì sao đại lão gia lại lựa chọn cuộc hôn nhân này, chỉ nhìn thấy tài năng và tướng mạo của anh em Thẩm gia, tính tình quả nhiên có sai sót. Nhiều ngày vẫn chưa trở về, có cần ta phái người đi lên huyện tìm không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.