Chương 47: Tiếp tục làm loạn
Bạch Vũ
11/04/2021
Chu lão thái thái cả kinh, sau đó đứng dậy vội la lên: "Đã trở về, vậy người đang ở đâu?”
“Con đang ở đây, ngoại tổ mẫu.” Tô Doanh vén rèm đi vào, phía sau là ma ma Viên sống sót sau tai nạn.
Tương thị cẩn thận đánh giá Tô Doanh, đúng là lông tóc vô thương, nhất thời mặt xanh lại.
Chu lão thái thái đưa tay về phía nàng, hận không thể tự động vươn dài ra, lập tức kéo cô lại: "Mau tới đây, con đã đi đâu cả buổi sang vậy? Tại sao bây giờ mới trở về?”
Chương ma ma nhanh chóng đỡ lấy Chu lão thái thái đang xúc động không thôi, liếc mắt nhìn Tương thị sắp sửa nhàu nát chiếc khăn trong tay, làm sao còn có vẻ thản nhiên tự nhiên như vừa rồi? Giờ phút này trong mắt lộ vẻ nghi ngờ cùng với sự không cam lòng.
Ánh mắt Tô Doanh cũng quét qua Tương thị, hướng về phía Tương thị cúi chào làm lễ: "Thật sự xin lỗi, thật vất vả mới nghe tam cữu nương phân phó, ta đúng là lạc đường, phơi nắng một chút mệt mỏi, nên đã nhanh tìm một khách quán ngủ lại qua. Vẫn là Vương bộ đầu của huyện nha tìm được khách quán, nói là trong nhà loạn thành một đoàn, ta lúc này mới vội vàng trở về.”
“Thật sự xin lỗi tổ mẫu, ngày mai A Doanh lại đi mua trà cho người, hôm nay người hãy dùng thứ khác.”
Lần này, tiếp tục lần nữa, Tô Doanh tự nhận mình sống lâu hơn Tương thị một đời, những âm mưu quỷ kế ở trong nàng đã thấy rất nhiều rồi.
Cho nên, những lời này sẽ không ai tin. Cho dù không ai tin, cũng sẽ không có người vạch trần.
“Tổ mẫu không trách ngươi, một ngày không uống trà sẽ không chết người.” Chu lão thái thái lòng tràn đầy vui mừng khi Tô Doanh trở về: "Ngược lại ngươi, chuyện của Tam cữu nương ngươi đã không thành rồi, sau này nàng cũng không dám tìm ngươi nữa đâu.”
“Không sao, Tam cữu nương khoan dung độ lượng, sao có thể so đo với A Doanh chứ?” Tô Doanh đội mũ cao cho Tương thị, vô cùng chờ mong chuyện xảy ra tiếp theo.
Chu lão thái thái lôi kéo Tô Doanh còn chưa nói đủ, Tú Quyên lại tiến vào nói: "Hồi bẩm lão thái thái, Trân Nhi bên cạnh Tam phòng Phương cô nương đến, nói là tìm Tam thái thái có việc.”
Lúc này Tương thị mới hoàn toàn phục hồi tinh thần.
Xe ngựa của Tôn Phương không phải theo Tô Doanh rời phủ sao?
Đứa nhỏ này làm việc như thế nào vậy?
Lúc này cũng đã trở lại sao?
“A nương, nhất định là nha đầu A Phương kia lại không thoải mái, tức phụ trở về xem một chút.”
Chu lão thái thái không ngăn cản nàng, phất tay ý bảo nàng đi ra ngoài.
Tương thị đi ra nhìn thấy Trân Nhi không nói gì, mà ra khỏi sân của Chu lão thái thái lại đi một đoạn thật dài, rồi mới cúi đầu mở miệng: "Phương Nhi về rồi sao? Các ngươi giám sát người kiểu gì vậy? Vì sao con bé Tô Doanh chết tiệt này lại trở về rồi?”
Trân Nhi nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: "Tam thái thái, chỉ có một mình nô tỳ trở lại, Phương cô nương không thấy đâu nữa.”
“Ngươi nói cái gì?” Một chân Tương thị vừa bước vào cửa viện của Tam phòng, chợt nghe thấy lời nói như sấm sét giữa trời quang của Trân Nhi, nhất thời hai mắt choáng váng, túm lấy Trân Nhi vội vàng hỏi: "Ngươi nói rõ ràng cho ta, cái gì gọi là chỉ có ngươi trở về?”
Trân Nhi quỳ trên thềm đá, than thở khóc lóc: "Nô tỳ cũng không biết chuyện gì xảy ra, nô tỳ và Phương cô nương vốn ở trong xe quan sát động tĩnh của quán trà, nhưng cũng không biết chuyện gì xảy ra đột nhiên té xỉu, chờ nô tỳ tỉnh lại cũng chỉ còn nô tỳ và gã sai vặt đánh xe ở đầu ngõ, cô nương lại không rõ tung tích rồi ạ.”
Tương thị đè nén sự lo lắng trong lòng, nhanh chóng chạy vào trong viện, đẩy cửa ra, chỉ thấy Tôn Hy ngồi bên cạnh khung xe quay sợi: "A tỷ của con đã trở về chưa?”
“Phương tỷ tỷ? Tỷ ấy không phải…” Tôn Hy đang mong đợi tin tức Tôn Phương tính kế Tô Doanh đại thắng trở về, nàng ta muốn biết thêm chi tiết, lúc này nhìn vẻ mặt trắng xanh của mẫu thân, phản ứng chậm chạp như nàng ta cũng biết đã xảy ra chuyện: "A Nương, Phương tỷ tỷ làm sao vậy?”
Tương thị xoay người lại tát mạnh Trân Nhi một cái: "Các ngươi là đồ ngu xuẩn, chẳng những mất người, còn mất cả chủ tử và cô nương của mình, còn không mau đi tìm cho ta.”
Trân Nhi vốn cho rằng Tôn Phương đã trở về, biết Tôn Phương không trở về mới tìm Tương thị trả lời: "Vâng vâng, nô tỳ sẽ ra ngoài tìm ngay.” Trân Nhi bị đánh đến hai mắt choáng váng, chân sâu chân nông đi ra ngoài.
“Quay lại.” Tương thị đột nhiên gọi Trân Nhi lại.
Tô Doanh không thể trắng trợn tìm kiếm, nàng ta lại càng không thể trắng trợn tìm kiếm tiểu thư được.
Nhưng một chút manh mối nàng ta cũng không có, nên đi đâu tìm đây? “Ngươi gọi mấy người đắc lực trong viện chúng ta, tìm cho ta những cửa hàng tơ lụa mà các cô nương thường đi trên đường cái, nhớ kỹ, phải lén lút tìm, tuyệt đối không thể để lộ ra chút tin tức nào.”
“Vâng, vâng.”
Trân Nhi đi ra ngoài, Tôn Hy sợ hãi co quắp trên mặt đất, thân thể không tự chủ được co lại: "A nương, không thấy Phương tỷ đâu, chúng ta tính kế Tô Doanh, Phương tỷ có phải cũng bị người khác tính kế rồi không?”
Tôn Hy nói một câu rõ ràng, nhưng Tương thị không tin, bà ta không tin huyện Thượng Hà này có người dám tính kế người của Tôn gia.
“Con hoảng cái gì, Phương tỷ tỷ của con nhất định là ham mê son phấn ở chỗ nào đó, chúng ta yên tâm ở nhà chờ một chút, có lẽ nàng sẽ trở lại ngay thôi. Nha đầu chết tiệt này, trở về xem ta có đánh gãy chân nàng không.” Tương thị nói giống như thật, bởi bà ta cũng không dám nghĩ xấu đi.
Bữa trưa Chu thái thái muốn để Tô Doanh ở lại phòng mình, tay phải bị trật khớp của Tô Doanh mặc dù đã chỉnh xương, nhưng vẫn chưa ổn lắm, sợ Chu thái thái lo lắng nhìn ra manh mối hỏi thăm tình hình, tìm lý do quay về phòng mình.
Viên ma ma đưa thìa lên, gắp thức ăn cho Tô Doanh, sắc mặt Tô Doanh từ lúc ra khỏi phòng lão thái thái vẫn rất khó coi.
“Tay phải của cô nương...” Viên ma muốn Tô Doanh và lão thái cùng nhau dùng cơm trưa, lão thái lo lắng cho nàng như vậy, Tô Doanh như thế nào cũng không cảm kích nhất định phải trở về phòng, vốn còn muốn nói nàng vài câu, nhìn thấy tay phải không linh hoạt của nàng, Viên ma ma mới biết khổ tâm của nàng.
“Đại Lâm đã quay về chưa?” Đêm qua nàng để cho rất nhiều người đuổi theo lâu thuyền của Yên Ngọc tiểu thư, cũng không biết có đuổi kịp hay không.
“Trở về rồi, buổi trưa sẽ trở về, nói rằng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, Yên Ngọc tiểu thư nói nàng ta đỡ phải đi.”
Đến lúc này, Tô Doanh lại không mở miệng nhiều lời nữa, Viên ma ma cũng không hỏi nữa, chỉ cảm thấy hơi thở bên cạnh cô nương rất khẩn trương và lạnh lùng, khiến người ta không thở nổi.
Trong phòng Chu thái thái cũng vừa dọn cơm, Tô Doanh bình an trở về, tâm trạng bà đã bình thường lại, cũng có khẩu vị ăn uống.
Nhưng bà ta còn chưa động đũa, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo Tú Quyên vén rèm, sắc mặt Tam gia và con dâu Tương thị tái nhợt.
Vừa nhìn là biết có chuyện Chu lão thái thái đặt đũa xuống: "Đây là có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tương thị muốn nói lại thôi, cúi đầu.
Tôn Đình Bách trừng mắt nhìn Tương thị, tiến lên một bước: "A nương, không thấy Phương Nhi đâu nữa.”
Chu lão thái thái cùng Chương ma ma nhìn nhau, buồn bực: "Không phải nói sáng nay thức dậy không thoải mái sao? Tại sao lại không thấy?”
“A nương, người cũng đừng truy cứu nữa, nhanh chóng nghĩ biện pháp tìm Phương Nhi đi, nàng ấy sáng sớm ra ngoài bây giờ còn chưa trở về.” Tương thị trách móc, sợ Tôn Đình Bách nói ra cái gì không nên nói. Dù sao trong lòng lão thái thái cũng biết rõ, cần gì phải để cho bà ta mất mặt một lần nữa.
Chu lão thái thái nhíu mày nhìn chằm chằm Tương thị, trái tim mới bình tĩnh không lâu lại đập thình thịch.
Ngẫm lại hành vi thấp kém của Tương thị ngày hôm nay, lại nghĩ đến việc Doanh Nhi bình an trở về và bẩm tính, trong lòng bà ta đại khái đã có tính toán.
Mà Doanh Nhi sẽ làm đến mức nào, thì hoàn toàn phụ thuộc vào Tương thị muốn hại nàng đến mức độ nào.
“Tam tức phụ, ngươi nói thật với ta, sáng nay Doanh Nhi mất tích có phải có liên quan đến ngươi hay không?”
Không phải là đang nói đến chuyện Phương tiểu thư sao, sao lại có liên quan đến Tô Doanh?
Tương thị nhìn Tôn Đình Bách, che che giấu giấu không chịu nói thật.
Mà buổi sáng nha dịch về đến nhà, khẳng định loại chuyện này không thoát khỏi tai ông ta, chỉ là ông ta không lường trước Tương thị lòng dạ độc như vậy, nếu không phải Hy nhi tìm ông ta khóc lóc kể lể, ông ta cũng không biết Doanh nhi suýt nữa rơi vào hố lửa.
“A nương, chuyện của A Doanh không liên quan đến con, bây giờ con lo lắng cho Phương nhi, cực kỳ lo lắng, cầu xin người mau tìm cách tìm Phương nhi đi.”
“Con đang ở đây, ngoại tổ mẫu.” Tô Doanh vén rèm đi vào, phía sau là ma ma Viên sống sót sau tai nạn.
Tương thị cẩn thận đánh giá Tô Doanh, đúng là lông tóc vô thương, nhất thời mặt xanh lại.
Chu lão thái thái đưa tay về phía nàng, hận không thể tự động vươn dài ra, lập tức kéo cô lại: "Mau tới đây, con đã đi đâu cả buổi sang vậy? Tại sao bây giờ mới trở về?”
Chương ma ma nhanh chóng đỡ lấy Chu lão thái thái đang xúc động không thôi, liếc mắt nhìn Tương thị sắp sửa nhàu nát chiếc khăn trong tay, làm sao còn có vẻ thản nhiên tự nhiên như vừa rồi? Giờ phút này trong mắt lộ vẻ nghi ngờ cùng với sự không cam lòng.
Ánh mắt Tô Doanh cũng quét qua Tương thị, hướng về phía Tương thị cúi chào làm lễ: "Thật sự xin lỗi, thật vất vả mới nghe tam cữu nương phân phó, ta đúng là lạc đường, phơi nắng một chút mệt mỏi, nên đã nhanh tìm một khách quán ngủ lại qua. Vẫn là Vương bộ đầu của huyện nha tìm được khách quán, nói là trong nhà loạn thành một đoàn, ta lúc này mới vội vàng trở về.”
“Thật sự xin lỗi tổ mẫu, ngày mai A Doanh lại đi mua trà cho người, hôm nay người hãy dùng thứ khác.”
Lần này, tiếp tục lần nữa, Tô Doanh tự nhận mình sống lâu hơn Tương thị một đời, những âm mưu quỷ kế ở trong nàng đã thấy rất nhiều rồi.
Cho nên, những lời này sẽ không ai tin. Cho dù không ai tin, cũng sẽ không có người vạch trần.
“Tổ mẫu không trách ngươi, một ngày không uống trà sẽ không chết người.” Chu lão thái thái lòng tràn đầy vui mừng khi Tô Doanh trở về: "Ngược lại ngươi, chuyện của Tam cữu nương ngươi đã không thành rồi, sau này nàng cũng không dám tìm ngươi nữa đâu.”
“Không sao, Tam cữu nương khoan dung độ lượng, sao có thể so đo với A Doanh chứ?” Tô Doanh đội mũ cao cho Tương thị, vô cùng chờ mong chuyện xảy ra tiếp theo.
Chu lão thái thái lôi kéo Tô Doanh còn chưa nói đủ, Tú Quyên lại tiến vào nói: "Hồi bẩm lão thái thái, Trân Nhi bên cạnh Tam phòng Phương cô nương đến, nói là tìm Tam thái thái có việc.”
Lúc này Tương thị mới hoàn toàn phục hồi tinh thần.
Xe ngựa của Tôn Phương không phải theo Tô Doanh rời phủ sao?
Đứa nhỏ này làm việc như thế nào vậy?
Lúc này cũng đã trở lại sao?
“A nương, nhất định là nha đầu A Phương kia lại không thoải mái, tức phụ trở về xem một chút.”
Chu lão thái thái không ngăn cản nàng, phất tay ý bảo nàng đi ra ngoài.
Tương thị đi ra nhìn thấy Trân Nhi không nói gì, mà ra khỏi sân của Chu lão thái thái lại đi một đoạn thật dài, rồi mới cúi đầu mở miệng: "Phương Nhi về rồi sao? Các ngươi giám sát người kiểu gì vậy? Vì sao con bé Tô Doanh chết tiệt này lại trở về rồi?”
Trân Nhi nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: "Tam thái thái, chỉ có một mình nô tỳ trở lại, Phương cô nương không thấy đâu nữa.”
“Ngươi nói cái gì?” Một chân Tương thị vừa bước vào cửa viện của Tam phòng, chợt nghe thấy lời nói như sấm sét giữa trời quang của Trân Nhi, nhất thời hai mắt choáng váng, túm lấy Trân Nhi vội vàng hỏi: "Ngươi nói rõ ràng cho ta, cái gì gọi là chỉ có ngươi trở về?”
Trân Nhi quỳ trên thềm đá, than thở khóc lóc: "Nô tỳ cũng không biết chuyện gì xảy ra, nô tỳ và Phương cô nương vốn ở trong xe quan sát động tĩnh của quán trà, nhưng cũng không biết chuyện gì xảy ra đột nhiên té xỉu, chờ nô tỳ tỉnh lại cũng chỉ còn nô tỳ và gã sai vặt đánh xe ở đầu ngõ, cô nương lại không rõ tung tích rồi ạ.”
Tương thị đè nén sự lo lắng trong lòng, nhanh chóng chạy vào trong viện, đẩy cửa ra, chỉ thấy Tôn Hy ngồi bên cạnh khung xe quay sợi: "A tỷ của con đã trở về chưa?”
“Phương tỷ tỷ? Tỷ ấy không phải…” Tôn Hy đang mong đợi tin tức Tôn Phương tính kế Tô Doanh đại thắng trở về, nàng ta muốn biết thêm chi tiết, lúc này nhìn vẻ mặt trắng xanh của mẫu thân, phản ứng chậm chạp như nàng ta cũng biết đã xảy ra chuyện: "A Nương, Phương tỷ tỷ làm sao vậy?”
Tương thị xoay người lại tát mạnh Trân Nhi một cái: "Các ngươi là đồ ngu xuẩn, chẳng những mất người, còn mất cả chủ tử và cô nương của mình, còn không mau đi tìm cho ta.”
Trân Nhi vốn cho rằng Tôn Phương đã trở về, biết Tôn Phương không trở về mới tìm Tương thị trả lời: "Vâng vâng, nô tỳ sẽ ra ngoài tìm ngay.” Trân Nhi bị đánh đến hai mắt choáng váng, chân sâu chân nông đi ra ngoài.
“Quay lại.” Tương thị đột nhiên gọi Trân Nhi lại.
Tô Doanh không thể trắng trợn tìm kiếm, nàng ta lại càng không thể trắng trợn tìm kiếm tiểu thư được.
Nhưng một chút manh mối nàng ta cũng không có, nên đi đâu tìm đây? “Ngươi gọi mấy người đắc lực trong viện chúng ta, tìm cho ta những cửa hàng tơ lụa mà các cô nương thường đi trên đường cái, nhớ kỹ, phải lén lút tìm, tuyệt đối không thể để lộ ra chút tin tức nào.”
“Vâng, vâng.”
Trân Nhi đi ra ngoài, Tôn Hy sợ hãi co quắp trên mặt đất, thân thể không tự chủ được co lại: "A nương, không thấy Phương tỷ đâu, chúng ta tính kế Tô Doanh, Phương tỷ có phải cũng bị người khác tính kế rồi không?”
Tôn Hy nói một câu rõ ràng, nhưng Tương thị không tin, bà ta không tin huyện Thượng Hà này có người dám tính kế người của Tôn gia.
“Con hoảng cái gì, Phương tỷ tỷ của con nhất định là ham mê son phấn ở chỗ nào đó, chúng ta yên tâm ở nhà chờ một chút, có lẽ nàng sẽ trở lại ngay thôi. Nha đầu chết tiệt này, trở về xem ta có đánh gãy chân nàng không.” Tương thị nói giống như thật, bởi bà ta cũng không dám nghĩ xấu đi.
Bữa trưa Chu thái thái muốn để Tô Doanh ở lại phòng mình, tay phải bị trật khớp của Tô Doanh mặc dù đã chỉnh xương, nhưng vẫn chưa ổn lắm, sợ Chu thái thái lo lắng nhìn ra manh mối hỏi thăm tình hình, tìm lý do quay về phòng mình.
Viên ma ma đưa thìa lên, gắp thức ăn cho Tô Doanh, sắc mặt Tô Doanh từ lúc ra khỏi phòng lão thái thái vẫn rất khó coi.
“Tay phải của cô nương...” Viên ma muốn Tô Doanh và lão thái cùng nhau dùng cơm trưa, lão thái lo lắng cho nàng như vậy, Tô Doanh như thế nào cũng không cảm kích nhất định phải trở về phòng, vốn còn muốn nói nàng vài câu, nhìn thấy tay phải không linh hoạt của nàng, Viên ma ma mới biết khổ tâm của nàng.
“Đại Lâm đã quay về chưa?” Đêm qua nàng để cho rất nhiều người đuổi theo lâu thuyền của Yên Ngọc tiểu thư, cũng không biết có đuổi kịp hay không.
“Trở về rồi, buổi trưa sẽ trở về, nói rằng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, Yên Ngọc tiểu thư nói nàng ta đỡ phải đi.”
Đến lúc này, Tô Doanh lại không mở miệng nhiều lời nữa, Viên ma ma cũng không hỏi nữa, chỉ cảm thấy hơi thở bên cạnh cô nương rất khẩn trương và lạnh lùng, khiến người ta không thở nổi.
Trong phòng Chu thái thái cũng vừa dọn cơm, Tô Doanh bình an trở về, tâm trạng bà đã bình thường lại, cũng có khẩu vị ăn uống.
Nhưng bà ta còn chưa động đũa, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo Tú Quyên vén rèm, sắc mặt Tam gia và con dâu Tương thị tái nhợt.
Vừa nhìn là biết có chuyện Chu lão thái thái đặt đũa xuống: "Đây là có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tương thị muốn nói lại thôi, cúi đầu.
Tôn Đình Bách trừng mắt nhìn Tương thị, tiến lên một bước: "A nương, không thấy Phương Nhi đâu nữa.”
Chu lão thái thái cùng Chương ma ma nhìn nhau, buồn bực: "Không phải nói sáng nay thức dậy không thoải mái sao? Tại sao lại không thấy?”
“A nương, người cũng đừng truy cứu nữa, nhanh chóng nghĩ biện pháp tìm Phương Nhi đi, nàng ấy sáng sớm ra ngoài bây giờ còn chưa trở về.” Tương thị trách móc, sợ Tôn Đình Bách nói ra cái gì không nên nói. Dù sao trong lòng lão thái thái cũng biết rõ, cần gì phải để cho bà ta mất mặt một lần nữa.
Chu lão thái thái nhíu mày nhìn chằm chằm Tương thị, trái tim mới bình tĩnh không lâu lại đập thình thịch.
Ngẫm lại hành vi thấp kém của Tương thị ngày hôm nay, lại nghĩ đến việc Doanh Nhi bình an trở về và bẩm tính, trong lòng bà ta đại khái đã có tính toán.
Mà Doanh Nhi sẽ làm đến mức nào, thì hoàn toàn phụ thuộc vào Tương thị muốn hại nàng đến mức độ nào.
“Tam tức phụ, ngươi nói thật với ta, sáng nay Doanh Nhi mất tích có phải có liên quan đến ngươi hay không?”
Không phải là đang nói đến chuyện Phương tiểu thư sao, sao lại có liên quan đến Tô Doanh?
Tương thị nhìn Tôn Đình Bách, che che giấu giấu không chịu nói thật.
Mà buổi sáng nha dịch về đến nhà, khẳng định loại chuyện này không thoát khỏi tai ông ta, chỉ là ông ta không lường trước Tương thị lòng dạ độc như vậy, nếu không phải Hy nhi tìm ông ta khóc lóc kể lể, ông ta cũng không biết Doanh nhi suýt nữa rơi vào hố lửa.
“A nương, chuyện của A Doanh không liên quan đến con, bây giờ con lo lắng cho Phương nhi, cực kỳ lo lắng, cầu xin người mau tìm cách tìm Phương nhi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.