Tại Sao Ăn Cá Phải Có Xương Cá!
Chương 10: Ánh mặt trời
Ngọc Thất Thất
12/03/2021
“Vào buổi tối hôm đó, tao gặp Từ Hi Thành. Hắn làm cho cuộc sống đen tối của tao, xuất hiện một tia sáng.”
“Cậu không sao chứ.” Trên bàn tay thon dài cầm một tờ giấy, xuất hiện trước mặt Chu Cố.
Chu Cố ngẩng đầu lên, cầm lấy tờ giấy kia xoa xoa mắt, “Cám ơn.”
Trước mặt là chàng trai trẻ diện mạo thanh tú với đôi mắt đỏ chót do khóc, mang theo giọng mũi trả lời, khiến người nhìn đau lòng cực kỳ.
Người đàn ông ngồi bên cạnh y, không hề có tiếng động bồi bạn, mãi đến tận khi y dừng khóc.
“Có cần một cái ôm không?” Người đàn ông dịu dàng hỏi.
Chắc là đột nhiên được đối xử dịu dàng như vậy làm cho tâm tình đang bi thương của y như có một dòng nước ấm chảy qua, Chu Cố ôm lấy người đàn ông, ôm thật chặt, như là ôm lấy tia ấm áp cuối cùng của thế giới này.
Một lúc lâu sau, Chu Cố buông tay ra, “Xin lỗi, tôi làm dơ áo anh rồi.” Nhìn thấy trên áo trắng của người đàn ông hiện rõ vệt nước mắt, Chu Cố nói tiếng xin lỗi.
“Không sao, cậu tốt hơn chút nào chưa?” Người đàn ông không ngại, nói.
“Tốt lắm rồi, cám ơn.” Chu Cố chân thành nói cám ơn.
“Nếu đã tốt rồi, tôi đưa cậu về nhà nhé, cậu ở đâu?” Bị người đàn ông vô tình nhắc tới vết thương trong lòng, viền mắt của Chu Cố lần thứ hai hiện lên sương mù, y trừng mắt nhìn, đè hơi nước mắt xuống.
Chu Cố rầu rĩ nói, “Tôi ở khách sạn phía trước, tôi tự mình về được, không cần làm phiền đến ngài.”
“Trùng hợp vậy, tôi cũng ở đó, vậy chúng ta cùng về đi.” Người đàn ông cười nói, “Làm quen chút nhé, tôi tên là Từ Hi Thành.”
“Xin chào, tôi là Chu Cố.”
Hai người vừa nói chuyện vừa về khách sạn. Sau khi về khách sạn, Chu Cố xin số điện thoại của Từ Hi Thành, hi vọng có thể mời hắn ăn bữa cơm, tỏ ý cám ơn.
Nằm ở trên giường Chu Cố cầm sim điện thoại ra, ném sim đi, uể oải rời vào giấc ngủ.
Sáng ngày thứ hai, Chu Cố mang theo hành lý cùng với thư báo trúng tuyển, đi tới đại học B.
Đăng ký xong, sau khi sắp xếp hành lý và giường xong xuôi, Chu Cố đi mua sim sớm. Mua xong thì chuyện đầu tiên làm là lưu số điện thoại của Từ Hi Thành.
Nhìn điện thoại còn tốt, Chu Cố do dự, hiện tại hắn ở đâu cũng không biết, nếu ở tỉnh ngoài, vậy không phải là đang làm phiền người ta sao? Cuối cũng vẫn không gọi.
Thay đổi hoàn cảnh mới, Chu Cố quên sạch sành sanh chuyện Chu Cường, bạn cùng phòng rất tốt, trưởng phòng Trầm Diệp là một người rất chững chạc, Mario là một vật biểu tượng của ký túc xá, Phạm Hiểu Đông là người làm cho người khác có cảm giác rất ôn hoà.
Sau một thời gian ngắn bốn người sinh hoạt với nhau, tình cảm càng tốt, như là một gia đình nhỏ, khiến cho Chu Cố dần dần sáng sủa hơn.
Như thường ngày, Chu Cố vẫn như trước kia đi làm thêm ở tiệm cà phê, không ngờ rằng lại gặp được Từ Hi Thành.
“Chào ngài, đây là cà phê của ngài.” Chu Cố vừa thay xong đồng phục là nhanh chóng ra đưa cà phê cho khách.
“Tiểu Cố?!” Nghe gọi Tiểu Cố, làm Chu Cố sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy người gọi thế mà lại là Từ Hi Thành.
“Từ Hi Thành?!” Chu Cố vui vẻ nói, “Thật ngại quá, em còn đang trong giờ làm, không thể nói chuyện với anh được.” Niềm vui kéo tới bất ngờ chưa được bao lâu thì lại bị công việc níu lại.
“Không sao đâu, em cứ làm việc đi, anh chờ em. Dù sao thì anh cũng tới đây làm việc mà.” Nghe nói vậy thì Chu Cố mới phát hiện hắn đêm theo một cái túi, là túi laptop.
“Cám ơn anh, vậy em đi làm việc đây.” Chu Cố quay lại quầy đồ uống tiếp tục công việc.
Năm giờ rưỡi chiều, công việc của Chu Cố kết thúc, “Xin lỗi, để anh chờ lâu rồi, em mời anh đi ăn cơm nha.” Chu Cố ngượng ngùng hỏi.
“Không sao đâu em, cũng đến giờ ăn cơm rồi, vậy chúng ta đi thôi.” Nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Chu Cố, Từ Hi Thành liền theo ý cậu.
Nơi này không xa đại học B lắm, mười phút đi bộ, Chu Cố dẫn hắn tới một con phố đồ ăn, “Anh có kén ăn gì không?” Chu Cố hỏi.
“Không có.”
“Vậy chúng ta ăn cá hầm cải chua* đi!” Chu Cố kéo hắn tới một cửa tiệm, “Tiệm này nấu cá hầm cải chua ngon lắm luôn, rau trộn* ăn cũng ngon nữa, còn có…” Nghe Chu Cố không ngừng khen ngợi, Từ Hi Thành dù chưa ăn cũng có thể cảm giác được sự mỹ vị này.
*Cá hầm cải chua: nguồn baidu.
*rau trộn: nguồn baidu
Hai người vừa ăn cơm, vừa trò chuyện với nhau.
“Trước đó nói mời anh đi ăn cơm, sau này bận học nên em quên bén luôn, tối đó em vứt sim điện thoại, nên không liên lạc với anh được, nhưng em không có quên đâu. Sau khi làm sim mới, em không biết anh hiện ở thành phố nào? Cho nên ngại gọi làm phiền anh.” Chu Cố áy náy nhìn Từ Hi Thành.
“Không sao đâu em, đây không phải là mời được rồi sao? Anh không ngại.” Nghe Từ Hi Thành nói không trách mình, Chu Cố cảm kích cười cười.
“Đúng rồi, Tiểu Cố em học ở đại học B hả?” Từ Hi Thành hỏi.
“Dạ đúng rồi, năm nay là năm nhất, ngành tiếng Trung.” Chu Cố trả lời.
Nghe thấy câu trả lời của y, Từ Hi Thành cười nói, “Đúng dịp ghê, anh cũng học ở đại học B, nhưng mà anh học ngành quản lý, hiện là năm ba đại học. Vậy anh cũng coi như là học trưởng của em rồi.”
“Học trưởng khoẻ.” Chu Cố rất thức thời đáp lại.
“Nhanh ăn cơm đi, lát nữa anh đưa em về ký túc xá.” Sau khi biết Từ Hi Thành là học trưởng của mình, Chu Cố như mở một cánh cửa mới, hỏi han một đống vấn đề, vì để cho lỗ tai mình có thể nghỉ ngơi một lát, Từ Hi Thành gắp một miếng đồ ăn, chặn lại cái miệng của y.
Chu Cố bị động tác của Từ Hi Thành làm cho ngốc lăng, lỗ tai ngượng ngùng đỏ lên, làm bé ngoan cúi đầu ăn cơm.
“Học trưởng, tới rồi.” Thời gian vui vẻ cứ thế trôi qua, Chu Cố với Từ Hi Thành trao đổi wechat với nhau dưới ký túc xá xong thì chúc ngủ ngon lẫn nhau.
“Cậu không sao chứ.” Trên bàn tay thon dài cầm một tờ giấy, xuất hiện trước mặt Chu Cố.
Chu Cố ngẩng đầu lên, cầm lấy tờ giấy kia xoa xoa mắt, “Cám ơn.”
Trước mặt là chàng trai trẻ diện mạo thanh tú với đôi mắt đỏ chót do khóc, mang theo giọng mũi trả lời, khiến người nhìn đau lòng cực kỳ.
Người đàn ông ngồi bên cạnh y, không hề có tiếng động bồi bạn, mãi đến tận khi y dừng khóc.
“Có cần một cái ôm không?” Người đàn ông dịu dàng hỏi.
Chắc là đột nhiên được đối xử dịu dàng như vậy làm cho tâm tình đang bi thương của y như có một dòng nước ấm chảy qua, Chu Cố ôm lấy người đàn ông, ôm thật chặt, như là ôm lấy tia ấm áp cuối cùng của thế giới này.
Một lúc lâu sau, Chu Cố buông tay ra, “Xin lỗi, tôi làm dơ áo anh rồi.” Nhìn thấy trên áo trắng của người đàn ông hiện rõ vệt nước mắt, Chu Cố nói tiếng xin lỗi.
“Không sao, cậu tốt hơn chút nào chưa?” Người đàn ông không ngại, nói.
“Tốt lắm rồi, cám ơn.” Chu Cố chân thành nói cám ơn.
“Nếu đã tốt rồi, tôi đưa cậu về nhà nhé, cậu ở đâu?” Bị người đàn ông vô tình nhắc tới vết thương trong lòng, viền mắt của Chu Cố lần thứ hai hiện lên sương mù, y trừng mắt nhìn, đè hơi nước mắt xuống.
Chu Cố rầu rĩ nói, “Tôi ở khách sạn phía trước, tôi tự mình về được, không cần làm phiền đến ngài.”
“Trùng hợp vậy, tôi cũng ở đó, vậy chúng ta cùng về đi.” Người đàn ông cười nói, “Làm quen chút nhé, tôi tên là Từ Hi Thành.”
“Xin chào, tôi là Chu Cố.”
Hai người vừa nói chuyện vừa về khách sạn. Sau khi về khách sạn, Chu Cố xin số điện thoại của Từ Hi Thành, hi vọng có thể mời hắn ăn bữa cơm, tỏ ý cám ơn.
Nằm ở trên giường Chu Cố cầm sim điện thoại ra, ném sim đi, uể oải rời vào giấc ngủ.
Sáng ngày thứ hai, Chu Cố mang theo hành lý cùng với thư báo trúng tuyển, đi tới đại học B.
Đăng ký xong, sau khi sắp xếp hành lý và giường xong xuôi, Chu Cố đi mua sim sớm. Mua xong thì chuyện đầu tiên làm là lưu số điện thoại của Từ Hi Thành.
Nhìn điện thoại còn tốt, Chu Cố do dự, hiện tại hắn ở đâu cũng không biết, nếu ở tỉnh ngoài, vậy không phải là đang làm phiền người ta sao? Cuối cũng vẫn không gọi.
Thay đổi hoàn cảnh mới, Chu Cố quên sạch sành sanh chuyện Chu Cường, bạn cùng phòng rất tốt, trưởng phòng Trầm Diệp là một người rất chững chạc, Mario là một vật biểu tượng của ký túc xá, Phạm Hiểu Đông là người làm cho người khác có cảm giác rất ôn hoà.
Sau một thời gian ngắn bốn người sinh hoạt với nhau, tình cảm càng tốt, như là một gia đình nhỏ, khiến cho Chu Cố dần dần sáng sủa hơn.
Như thường ngày, Chu Cố vẫn như trước kia đi làm thêm ở tiệm cà phê, không ngờ rằng lại gặp được Từ Hi Thành.
“Chào ngài, đây là cà phê của ngài.” Chu Cố vừa thay xong đồng phục là nhanh chóng ra đưa cà phê cho khách.
“Tiểu Cố?!” Nghe gọi Tiểu Cố, làm Chu Cố sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy người gọi thế mà lại là Từ Hi Thành.
“Từ Hi Thành?!” Chu Cố vui vẻ nói, “Thật ngại quá, em còn đang trong giờ làm, không thể nói chuyện với anh được.” Niềm vui kéo tới bất ngờ chưa được bao lâu thì lại bị công việc níu lại.
“Không sao đâu, em cứ làm việc đi, anh chờ em. Dù sao thì anh cũng tới đây làm việc mà.” Nghe nói vậy thì Chu Cố mới phát hiện hắn đêm theo một cái túi, là túi laptop.
“Cám ơn anh, vậy em đi làm việc đây.” Chu Cố quay lại quầy đồ uống tiếp tục công việc.
Năm giờ rưỡi chiều, công việc của Chu Cố kết thúc, “Xin lỗi, để anh chờ lâu rồi, em mời anh đi ăn cơm nha.” Chu Cố ngượng ngùng hỏi.
“Không sao đâu em, cũng đến giờ ăn cơm rồi, vậy chúng ta đi thôi.” Nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Chu Cố, Từ Hi Thành liền theo ý cậu.
Nơi này không xa đại học B lắm, mười phút đi bộ, Chu Cố dẫn hắn tới một con phố đồ ăn, “Anh có kén ăn gì không?” Chu Cố hỏi.
“Không có.”
“Vậy chúng ta ăn cá hầm cải chua* đi!” Chu Cố kéo hắn tới một cửa tiệm, “Tiệm này nấu cá hầm cải chua ngon lắm luôn, rau trộn* ăn cũng ngon nữa, còn có…” Nghe Chu Cố không ngừng khen ngợi, Từ Hi Thành dù chưa ăn cũng có thể cảm giác được sự mỹ vị này.
*Cá hầm cải chua: nguồn baidu.
*rau trộn: nguồn baidu
Hai người vừa ăn cơm, vừa trò chuyện với nhau.
“Trước đó nói mời anh đi ăn cơm, sau này bận học nên em quên bén luôn, tối đó em vứt sim điện thoại, nên không liên lạc với anh được, nhưng em không có quên đâu. Sau khi làm sim mới, em không biết anh hiện ở thành phố nào? Cho nên ngại gọi làm phiền anh.” Chu Cố áy náy nhìn Từ Hi Thành.
“Không sao đâu em, đây không phải là mời được rồi sao? Anh không ngại.” Nghe Từ Hi Thành nói không trách mình, Chu Cố cảm kích cười cười.
“Đúng rồi, Tiểu Cố em học ở đại học B hả?” Từ Hi Thành hỏi.
“Dạ đúng rồi, năm nay là năm nhất, ngành tiếng Trung.” Chu Cố trả lời.
Nghe thấy câu trả lời của y, Từ Hi Thành cười nói, “Đúng dịp ghê, anh cũng học ở đại học B, nhưng mà anh học ngành quản lý, hiện là năm ba đại học. Vậy anh cũng coi như là học trưởng của em rồi.”
“Học trưởng khoẻ.” Chu Cố rất thức thời đáp lại.
“Nhanh ăn cơm đi, lát nữa anh đưa em về ký túc xá.” Sau khi biết Từ Hi Thành là học trưởng của mình, Chu Cố như mở một cánh cửa mới, hỏi han một đống vấn đề, vì để cho lỗ tai mình có thể nghỉ ngơi một lát, Từ Hi Thành gắp một miếng đồ ăn, chặn lại cái miệng của y.
Chu Cố bị động tác của Từ Hi Thành làm cho ngốc lăng, lỗ tai ngượng ngùng đỏ lên, làm bé ngoan cúi đầu ăn cơm.
“Học trưởng, tới rồi.” Thời gian vui vẻ cứ thế trôi qua, Chu Cố với Từ Hi Thành trao đổi wechat với nhau dưới ký túc xá xong thì chúc ngủ ngon lẫn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.