Chương 26: Lo lăng
Cá m65
20/09/2024
Tôi bước về chỗ ngồi trong trạng thái lơ ngơ, trong đầu với đầy rấy những suy nghĩ và chúng cần được giải đáp.
Tôi cắn chặt môi mình, không biết phải đối mặt với Chi ra sao.
Vừa đặt đít ngồi xuống ghế, tôi đã thấy hai mắt nhỏ Chi đã sáng rực lên. Nhỏ kéo tay tôi rồi bắt đầu luyên thuyên hết chuyện này đến chuyện kia, còn hơn mấy bà hàng xóm của tôi.
"Ê! Bọn mày quen nhau lúc nào vậy? Tao biết hết rồi mày đừng có chối, mày mà lừa tao thì đừng có làm bạn bè
nนัล."
"Tao xin lỗi..." tôi cố gắng nói thật nhỏ.
"Aiz xin lỗi gì? Mày sợ tao giận á hả? Thằng này khờ ác, tao còn vui như trúng số đây này!"
"Ủa chứ không phải mày cũng thích Quân hả?" tôi khó hiểu lên tiếng.
Chi nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, mỏ của nhỏ giựt giựt như muốn chửi tôi tới nơi. Mà tôi nói không đúng hay gì?
"Bộ lại là ảo giác nữa hả ta? Lạ nhỉ!"
"Ảo giác cái đầu mày, để t đánh mày một cái cho tỉnh nè ha."
Nói rồi Chi đánh tôi một cái rõ đau, không hổ danh là người phụ nữ lực điền của lớp bọn tôi, đánh cái nào là thốn cái nấy.
Đang vui vẻ thì bỗng thằng An phía sau chồm đầu lên, nó thì thầm bên tai tôi: "Mày với Quân quen nhau thật hả?"
Tôi giật nảy mình, sợ hãi cách xa nó một khoảng. Cái thằng này nó nhiều chuyện kinh khủng, mà nó hóng chuyện gì cũng không tới nơi tới chốn.
Chuyện tôi với Quân quen nhau chắc chắn phải giấu kĩ, không thể để mọi người biết được. Bản thân tôi biết định kiến xã hội ngoài kia ghê gớm cỡ nào, chỉ vì một vài câu nói đơn giản cũng có thể giết chết một người.
Mọi người hay cười cợt, chế giu người khác về một điều gì đó, họ không biết chính sự vô ý của mình khiến cho một người trở nên buồn bã, thậm chí là để lại ám ảnh tâm lí. Từ một cái nhỏ nhặt nhưng rồi sẽ tích tiểu thành đại, để rồi những con người đáng thương ấy sẽ chọn cho mình sự giải thoát bằng cách ra đi mãi mãi. (
Với xã hội hiện đại ngày nay, tuy có nhiều người đã thoáng hơn về vấn đề nam yêu nam, nữ yêu nữ, nhưng sau tất cả không phải ai cũng nghĩ vậy.
Có một số người lại luôn giữ suy nghĩ lạc hậu về tình yêu, họ cho rằng chỉ có nam và nữ yêu nhau mới được coi là bình thường. Tình yêu đâu có lỗi, nếu hai người thật sự yêu nhau thì giới tính hay tuổi tác đều không quan trọng.
Tôi sợ lắm! Một đứa học sinh như tôi chỉ mới mười bảy tuổi. Tôi và Quân đều ở lứa tuổi còn non trẻ, bọn tôi không thể chấp nhận được những lời nói gây tổn thương mạnh mẽ và có tính công kích.
Trường học là nơi gửi gắm thanh xuân tươi đẹp, dẫu vậy nó cũng có thể là nơi đem lại sự bất hạnh cho ai đó. Tôi không muốn bị cả trường trêu chọc, nói những lời nói ác ý, tôi cũng thương Quân nên càng không muốn cậu ấy phải chịu cảnh này.
Tôi lập tức xua tay phủ nhận với An: "Hai thằng con trai thì yêu nhau gì chứ! Mày khùng quá đi."
Chi kéo kéo cánh tay tôi, ánh mắt hiện lên sự khó hiểu: "Sao lại giấu?", tôi cũng khẽ lắc đầu và không trả lời gì thêm.
Thật ra tôi chỉ muốn nói sự thật cho Chi và lũ bạn thân biết thôi, ngoài ra tôi sẽ cố gắng giấu thật kĩ. Tôi cũng sợ lũ bạn thân của mình sẽ kì thị mình, mà bọn nó làm vậy cũng chả sao, lúc ấy tôi chắc chắn sẽ cố gắng để không phải buồn.
Tôi quay xuống nhìn Quân thì thấy cậu ấy cũng đang nhìn tôi, biểu cảm có chút không hài lòng. Tôi biết Quân muốn công khai, nhưng tôi thì không. Cả hai cứ yêu nhau trong âm thầm là được, càng ít người biết càng tốt.
Ra về lũ thằng Huy chạy lại chỗ tôi ríu ra ríu rít: "Tao biết ngay, bọn mày thể nào cũng yêu nhau mà!"
"Đúng đúng, thằng Huy nói chỉ có chuẩn. Bọn mày đã hôn nhau chưa? Kể bọn tao nghe với."
"Hôn gì chứ, bọn nó còn làm hơn thế không chừng..."
Đang ở trường mà mỏ bọn này la to như loa phát thanh, bộ bọn nó không thấy kì lạ hay gì? Tôi quay sang bịt mồm từng thằng một, ra hiệu bảo bọn nó im lặng không nói nữa.
"Nói bé thôi! Tụi mày muốn cả trường biết tao với Quân...à? Cậu ấy còn là con thầy giáo, nói vậy thì khổ tao một mà Quân với ba cậu ấy thì khổ mười đó."
Bọn nó nghe xong cười hố hố như lũ ngốc, đứa nào đứa nấy cũng cười muốn chảy nước mắt.
"Mày bị lậm phim hả Vũ? Bọn mày quen nhau thì ai dám ý kiến? Tao xử hết mấy đứa láo nháo liền."
"Giờ bọn nó thoáng lắm, với mày được ba chồng chấp nhận rồi còn gì? Lo xa chi hông biết, khờ."
"Bọn mày nghĩ đơn giản ha."
Tôi bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của năm thằng bạn, bọn nó cứ nhìn mãi theo bóng lưng của tôi.
Khoảnh khắc tươi đẹp tôi với Quân yêu nhau, tôi chắc chắn sẽ giữ nó thật lâu, không bao giờ quên. Đây cũng là mối tình đầu của tôi, thật mong nó sẽ không kết thúc quá sớm, từ bây giờ tôi sẽ tận hưởng những gì mình đang có.
*Like + cmt đi để t biết còn có người đọc, tự nhiên ai cũng im ru hết, vài ngày trước t còn tính drop luôn đó! Thật ra mọi người cũng không cần like đâu, cmt thôi là t vui lắm rồi! ^^
Tôi cắn chặt môi mình, không biết phải đối mặt với Chi ra sao.
Vừa đặt đít ngồi xuống ghế, tôi đã thấy hai mắt nhỏ Chi đã sáng rực lên. Nhỏ kéo tay tôi rồi bắt đầu luyên thuyên hết chuyện này đến chuyện kia, còn hơn mấy bà hàng xóm của tôi.
"Ê! Bọn mày quen nhau lúc nào vậy? Tao biết hết rồi mày đừng có chối, mày mà lừa tao thì đừng có làm bạn bè
nนัล."
"Tao xin lỗi..." tôi cố gắng nói thật nhỏ.
"Aiz xin lỗi gì? Mày sợ tao giận á hả? Thằng này khờ ác, tao còn vui như trúng số đây này!"
"Ủa chứ không phải mày cũng thích Quân hả?" tôi khó hiểu lên tiếng.
Chi nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, mỏ của nhỏ giựt giựt như muốn chửi tôi tới nơi. Mà tôi nói không đúng hay gì?
"Bộ lại là ảo giác nữa hả ta? Lạ nhỉ!"
"Ảo giác cái đầu mày, để t đánh mày một cái cho tỉnh nè ha."
Nói rồi Chi đánh tôi một cái rõ đau, không hổ danh là người phụ nữ lực điền của lớp bọn tôi, đánh cái nào là thốn cái nấy.
Đang vui vẻ thì bỗng thằng An phía sau chồm đầu lên, nó thì thầm bên tai tôi: "Mày với Quân quen nhau thật hả?"
Tôi giật nảy mình, sợ hãi cách xa nó một khoảng. Cái thằng này nó nhiều chuyện kinh khủng, mà nó hóng chuyện gì cũng không tới nơi tới chốn.
Chuyện tôi với Quân quen nhau chắc chắn phải giấu kĩ, không thể để mọi người biết được. Bản thân tôi biết định kiến xã hội ngoài kia ghê gớm cỡ nào, chỉ vì một vài câu nói đơn giản cũng có thể giết chết một người.
Mọi người hay cười cợt, chế giu người khác về một điều gì đó, họ không biết chính sự vô ý của mình khiến cho một người trở nên buồn bã, thậm chí là để lại ám ảnh tâm lí. Từ một cái nhỏ nhặt nhưng rồi sẽ tích tiểu thành đại, để rồi những con người đáng thương ấy sẽ chọn cho mình sự giải thoát bằng cách ra đi mãi mãi. (
Với xã hội hiện đại ngày nay, tuy có nhiều người đã thoáng hơn về vấn đề nam yêu nam, nữ yêu nữ, nhưng sau tất cả không phải ai cũng nghĩ vậy.
Có một số người lại luôn giữ suy nghĩ lạc hậu về tình yêu, họ cho rằng chỉ có nam và nữ yêu nhau mới được coi là bình thường. Tình yêu đâu có lỗi, nếu hai người thật sự yêu nhau thì giới tính hay tuổi tác đều không quan trọng.
Tôi sợ lắm! Một đứa học sinh như tôi chỉ mới mười bảy tuổi. Tôi và Quân đều ở lứa tuổi còn non trẻ, bọn tôi không thể chấp nhận được những lời nói gây tổn thương mạnh mẽ và có tính công kích.
Trường học là nơi gửi gắm thanh xuân tươi đẹp, dẫu vậy nó cũng có thể là nơi đem lại sự bất hạnh cho ai đó. Tôi không muốn bị cả trường trêu chọc, nói những lời nói ác ý, tôi cũng thương Quân nên càng không muốn cậu ấy phải chịu cảnh này.
Tôi lập tức xua tay phủ nhận với An: "Hai thằng con trai thì yêu nhau gì chứ! Mày khùng quá đi."
Chi kéo kéo cánh tay tôi, ánh mắt hiện lên sự khó hiểu: "Sao lại giấu?", tôi cũng khẽ lắc đầu và không trả lời gì thêm.
Thật ra tôi chỉ muốn nói sự thật cho Chi và lũ bạn thân biết thôi, ngoài ra tôi sẽ cố gắng giấu thật kĩ. Tôi cũng sợ lũ bạn thân của mình sẽ kì thị mình, mà bọn nó làm vậy cũng chả sao, lúc ấy tôi chắc chắn sẽ cố gắng để không phải buồn.
Tôi quay xuống nhìn Quân thì thấy cậu ấy cũng đang nhìn tôi, biểu cảm có chút không hài lòng. Tôi biết Quân muốn công khai, nhưng tôi thì không. Cả hai cứ yêu nhau trong âm thầm là được, càng ít người biết càng tốt.
Ra về lũ thằng Huy chạy lại chỗ tôi ríu ra ríu rít: "Tao biết ngay, bọn mày thể nào cũng yêu nhau mà!"
"Đúng đúng, thằng Huy nói chỉ có chuẩn. Bọn mày đã hôn nhau chưa? Kể bọn tao nghe với."
"Hôn gì chứ, bọn nó còn làm hơn thế không chừng..."
Đang ở trường mà mỏ bọn này la to như loa phát thanh, bộ bọn nó không thấy kì lạ hay gì? Tôi quay sang bịt mồm từng thằng một, ra hiệu bảo bọn nó im lặng không nói nữa.
"Nói bé thôi! Tụi mày muốn cả trường biết tao với Quân...à? Cậu ấy còn là con thầy giáo, nói vậy thì khổ tao một mà Quân với ba cậu ấy thì khổ mười đó."
Bọn nó nghe xong cười hố hố như lũ ngốc, đứa nào đứa nấy cũng cười muốn chảy nước mắt.
"Mày bị lậm phim hả Vũ? Bọn mày quen nhau thì ai dám ý kiến? Tao xử hết mấy đứa láo nháo liền."
"Giờ bọn nó thoáng lắm, với mày được ba chồng chấp nhận rồi còn gì? Lo xa chi hông biết, khờ."
"Bọn mày nghĩ đơn giản ha."
Tôi bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của năm thằng bạn, bọn nó cứ nhìn mãi theo bóng lưng của tôi.
Khoảnh khắc tươi đẹp tôi với Quân yêu nhau, tôi chắc chắn sẽ giữ nó thật lâu, không bao giờ quên. Đây cũng là mối tình đầu của tôi, thật mong nó sẽ không kết thúc quá sớm, từ bây giờ tôi sẽ tận hưởng những gì mình đang có.
*Like + cmt đi để t biết còn có người đọc, tự nhiên ai cũng im ru hết, vài ngày trước t còn tính drop luôn đó! Thật ra mọi người cũng không cần like đâu, cmt thôi là t vui lắm rồi! ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.