Chương 1: Té sấp mặt
Cá m65
08/09/2024
"Cuối cùng chị hè cũng chịu đi, chị thu ơi mau đến bên em đi!"
Một mùa hè đã trôi qua, năm học mới lại bắt đầu. Tôi tung tăng bước chân vào cổng trường, vừa đi vừa ngân nga bài ca con ve sầu.
Thật sự mùa hè nóng muốn chảy mỡ luôn, một đứa gầy nhom như tôi từ năm mươi kí nay chỉ còn bốn mươi bảy kí lô. Ta nói ở nhà nó chán như con gián mà nó còn nóng nữa, cả ba tháng hè tôi đều ru rú trong nhà mà không ra ngoài.
Trước khi nghỉ hè còn tự tin bảo cái gì mà sẽ lột xác, sau khi nghỉ hè chỉ thấy đen với xấu đi chứ lột xác cái nỗi gì. Biết thế đã không mạnh mồm với mấy thằng bạn thân rồi, giờ mà vô gặp tụi nó thì quê phải biết.
Thân hình tôi vốn dĩ rất thấp bé, là một thằng con trai nhưng chỉ vỏn vẹn có 1m62, bạn bè đồng trang lứa ai cũng cao 1m70 trở lên hết. Dự định là nghỉ hè sẽ đi tập tành này kia cho cao lên để tụi nó bất ngờ, nhưng thực tế lại thành ra như này.
Năm nay tôi đã là học sinh lớp 11, giờ đây cũng được làm đàn anh của mấy em khối 10 nên tự tin hơn hẳn.
"Phải làm gương cho mấy em lớp dưới thôi! A ha ha." Vừa dứt lời tôi liền vấp phải cục đá rồi té lăn ra nằm bẹp dí dưới đất. Con mẹ nó quê ơi là quê, tôi chỉ ước ai đó đào cái hố cho mình chui xuống thôi.
Tôi cố nở một nụ cười tự tin rồi chống tay mình lết dậy, ngoài mặt thì coi như không có gì, nhưng nội tâm sớm đã gầm rú: "Hu hu, quê quá đi mất! Giờ đi về nhà luôn có được không vậy trời? Mau ship cho tui cái túi thần kì của Doraemon giùm đi!"
Mọi người đi lướt qua tôi cố gắng nhịn cười, tôi cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Bản thân cúi gằm mặt đi thẳng vào lớp học, vừa bước vào liền thấy tụi nó đã cười đến méo mó cơ mặt.
Tôi lên tiếng hỏi Quỳnh Chi: "Này! Tụi bay cười gì vậy?"
"Ha ha ha, cười vì mày chụp ếch ngoài kia đấy chứ gì."
Mặt tôi đỏ bừng lên, ta nói nó quê thì thôi rồi luôn. Người ta nói đầu xuôi đuôi lọt, tôi đây mới vô đã gặp sóng gió, vậy không phải cả năm coi như hết cứu rồi sao?
"Á!" Tôi tự túm đầu mình rồi hét lớn, sao cái số tôi nó khổ vậy nè? Năm trước mới vô nhận lớp thì lỡ trượt chân té cái 'bịch' xuống sàn, năm nay thì té sải lai ngoài sân trường, bộ tôi xui tới vậy luôn hả ta?
Tôi lẩm bẩm: "Hôm qua mình còn đốt nhang khấn ông bà, còn đọc kinh niệm phật thật kĩ rồi mà! Lẽ nào vẫn chưa đủ thành khẩn?"
Quỳnh Chi ngồi bên cạnh thấy tôi cứ nghĩ đi đâu thì liền vỗ vai tôi một cái, nó bảo: "Mày té xong rớt mất não luôn rồi à Thiên Vũ? Cái tên thì rõ đẹp mà người ngợm lúc nào cũng đi chụp ếch, để coi năm nay mày sẽ còn té thêm mấy lần nữa nè."
Mặt mày tôi nhăn nhó, quay qua véo má Quỳnh Chi một cái rõ đau.
"Tao chụp ếch thì mày cũng chụp nhái, có hơn gì đâu chứ?" Tôi lên tiếng cười cợt.
Nhỏ hất tay tôi ra "Kệ tui đi ông, ít ra thì tui không có té sấp mặt giữa sân trường."
"..."
Thú thật là hai đứa bọn tôi đều xui như nhau, được cái nhỏ này không có té trước đám đông còn tôi thì ngược lại. Ban đầu hai đứa được xếp ngồi cùng bàn, không đứa nào ưa đứa nào hết, tôi chê nó dẹo còn nó chê tôi mỏ hỗn. Ấy thế mà sau nhiều lần cãi lộn lại trở nên thân thiết, rồi chơi thân đến bây giờ.
Tôi với nhỏ Chi đang nói chuyện hăng say thì ông thầy chủ nhiệm bước vào, thấy mặt ổng xong đứa nào đứa nấy tỏ ra chán ghét. Ổng khó tính, khó ưa, khó chịu vô cùng, chuyên gia gọi điện về méc phụ huynh nếu học sinh vi phạm một lỗi nhỏ nào đó.
Cái tính thế bảo sao đứa nào cũng ghét là phải, dạy môn toán mà toàn giảng đạo lí cho cả lớp nghe. Một tiết học bốn mươi lăm phút, giảng đạo nói lí hết hai mươi phút, rồi học hành gì nữa?
Ổng vừa bước vào liền nhắm vô tôi mà chê: "Ây! Cái bạn Thiên Vũ sao nghỉ hè xong đen vậy?"
Cả lớp nghe xong cười ồ lên, bọn nó nhao nhao mà bàn tán, nhưng mọi chuyện đâu có dừng lại ở đó. Cười người hôm trước thì hôm sau bị người cười lại, đứa nào cũng có phần. Ổng nói hết đứa này tới đứa khác, tụi nó lần lượt bị nêu tên mà tắt dần nụ cười.
Tôi hả hê trong lòng: "Đáng đời tụi bay."
"Cười đùa nhiêu đó đủ rồi! Vô tiết học thôi, năm nay anh chị nào mà dưới điểm sáu môn của tôi thì coi chừng."
Cả lớp im bặt rồi sau đó xì xào to nhỏ.
"Ông thầy dỡn hả trời? Ổng cho đề khó như gì ấy, điểm năm nghe còn được."
"Ê Quân, mày con ổng mà! Về nhà khuyên ba mày đi, bảo ổng đừng có cho đề khó vậy nữa thì tụi này mới có điểm sáu được."
Quân chỉ nhún vai rồi đáp: "Tối nay vô đánh liên quân với tao đi rồi tao suy nghĩ lại."
Tôi vừa nghe thấy tên game liền mở to mắt, phấn khởi quay xuống bàn dưới hét to: "Tụi bay chơi liên quân? Cho tao một chân với, tao chơi hơi bị được đấy!"
Sau lời nói ấy cả lớp bỗng im ru, không ai đáp lại lời tôi khiến tôi khó hiểu, không muốn cho chơi hay gì thì cũng trả lời người ta với chứ?
Bỗng tai tôi như có gì đó chạm vào "Á! Đứa nào dám véo tai tao đấy? Dỡn mặt với ông hả?" Tôi đau đớn la lên.
"Đứa này nè! Em giỡn mặt với thầy hả? Trong giờ học mà liên với chả quân, mau đi ra ngoài hành lang đứng cho thầy."
Tôi quay phắt người lại thì thấy mặt ông thầy hằm hằm nên sợ hãi liền đáp: "Dạ em biết rồi thầy, bây giờ em lập tức ra ngoài đó đứng ạ."
Tôi ôm cái tai mình rồi bước ra ngoài, hôm nay học nhiêu đó là quá đủ rồi!
*Làm ơn đừng đạo truyện của mình.
Một mùa hè đã trôi qua, năm học mới lại bắt đầu. Tôi tung tăng bước chân vào cổng trường, vừa đi vừa ngân nga bài ca con ve sầu.
Thật sự mùa hè nóng muốn chảy mỡ luôn, một đứa gầy nhom như tôi từ năm mươi kí nay chỉ còn bốn mươi bảy kí lô. Ta nói ở nhà nó chán như con gián mà nó còn nóng nữa, cả ba tháng hè tôi đều ru rú trong nhà mà không ra ngoài.
Trước khi nghỉ hè còn tự tin bảo cái gì mà sẽ lột xác, sau khi nghỉ hè chỉ thấy đen với xấu đi chứ lột xác cái nỗi gì. Biết thế đã không mạnh mồm với mấy thằng bạn thân rồi, giờ mà vô gặp tụi nó thì quê phải biết.
Thân hình tôi vốn dĩ rất thấp bé, là một thằng con trai nhưng chỉ vỏn vẹn có 1m62, bạn bè đồng trang lứa ai cũng cao 1m70 trở lên hết. Dự định là nghỉ hè sẽ đi tập tành này kia cho cao lên để tụi nó bất ngờ, nhưng thực tế lại thành ra như này.
Năm nay tôi đã là học sinh lớp 11, giờ đây cũng được làm đàn anh của mấy em khối 10 nên tự tin hơn hẳn.
"Phải làm gương cho mấy em lớp dưới thôi! A ha ha." Vừa dứt lời tôi liền vấp phải cục đá rồi té lăn ra nằm bẹp dí dưới đất. Con mẹ nó quê ơi là quê, tôi chỉ ước ai đó đào cái hố cho mình chui xuống thôi.
Tôi cố nở một nụ cười tự tin rồi chống tay mình lết dậy, ngoài mặt thì coi như không có gì, nhưng nội tâm sớm đã gầm rú: "Hu hu, quê quá đi mất! Giờ đi về nhà luôn có được không vậy trời? Mau ship cho tui cái túi thần kì của Doraemon giùm đi!"
Mọi người đi lướt qua tôi cố gắng nhịn cười, tôi cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Bản thân cúi gằm mặt đi thẳng vào lớp học, vừa bước vào liền thấy tụi nó đã cười đến méo mó cơ mặt.
Tôi lên tiếng hỏi Quỳnh Chi: "Này! Tụi bay cười gì vậy?"
"Ha ha ha, cười vì mày chụp ếch ngoài kia đấy chứ gì."
Mặt tôi đỏ bừng lên, ta nói nó quê thì thôi rồi luôn. Người ta nói đầu xuôi đuôi lọt, tôi đây mới vô đã gặp sóng gió, vậy không phải cả năm coi như hết cứu rồi sao?
"Á!" Tôi tự túm đầu mình rồi hét lớn, sao cái số tôi nó khổ vậy nè? Năm trước mới vô nhận lớp thì lỡ trượt chân té cái 'bịch' xuống sàn, năm nay thì té sải lai ngoài sân trường, bộ tôi xui tới vậy luôn hả ta?
Tôi lẩm bẩm: "Hôm qua mình còn đốt nhang khấn ông bà, còn đọc kinh niệm phật thật kĩ rồi mà! Lẽ nào vẫn chưa đủ thành khẩn?"
Quỳnh Chi ngồi bên cạnh thấy tôi cứ nghĩ đi đâu thì liền vỗ vai tôi một cái, nó bảo: "Mày té xong rớt mất não luôn rồi à Thiên Vũ? Cái tên thì rõ đẹp mà người ngợm lúc nào cũng đi chụp ếch, để coi năm nay mày sẽ còn té thêm mấy lần nữa nè."
Mặt mày tôi nhăn nhó, quay qua véo má Quỳnh Chi một cái rõ đau.
"Tao chụp ếch thì mày cũng chụp nhái, có hơn gì đâu chứ?" Tôi lên tiếng cười cợt.
Nhỏ hất tay tôi ra "Kệ tui đi ông, ít ra thì tui không có té sấp mặt giữa sân trường."
"..."
Thú thật là hai đứa bọn tôi đều xui như nhau, được cái nhỏ này không có té trước đám đông còn tôi thì ngược lại. Ban đầu hai đứa được xếp ngồi cùng bàn, không đứa nào ưa đứa nào hết, tôi chê nó dẹo còn nó chê tôi mỏ hỗn. Ấy thế mà sau nhiều lần cãi lộn lại trở nên thân thiết, rồi chơi thân đến bây giờ.
Tôi với nhỏ Chi đang nói chuyện hăng say thì ông thầy chủ nhiệm bước vào, thấy mặt ổng xong đứa nào đứa nấy tỏ ra chán ghét. Ổng khó tính, khó ưa, khó chịu vô cùng, chuyên gia gọi điện về méc phụ huynh nếu học sinh vi phạm một lỗi nhỏ nào đó.
Cái tính thế bảo sao đứa nào cũng ghét là phải, dạy môn toán mà toàn giảng đạo lí cho cả lớp nghe. Một tiết học bốn mươi lăm phút, giảng đạo nói lí hết hai mươi phút, rồi học hành gì nữa?
Ổng vừa bước vào liền nhắm vô tôi mà chê: "Ây! Cái bạn Thiên Vũ sao nghỉ hè xong đen vậy?"
Cả lớp nghe xong cười ồ lên, bọn nó nhao nhao mà bàn tán, nhưng mọi chuyện đâu có dừng lại ở đó. Cười người hôm trước thì hôm sau bị người cười lại, đứa nào cũng có phần. Ổng nói hết đứa này tới đứa khác, tụi nó lần lượt bị nêu tên mà tắt dần nụ cười.
Tôi hả hê trong lòng: "Đáng đời tụi bay."
"Cười đùa nhiêu đó đủ rồi! Vô tiết học thôi, năm nay anh chị nào mà dưới điểm sáu môn của tôi thì coi chừng."
Cả lớp im bặt rồi sau đó xì xào to nhỏ.
"Ông thầy dỡn hả trời? Ổng cho đề khó như gì ấy, điểm năm nghe còn được."
"Ê Quân, mày con ổng mà! Về nhà khuyên ba mày đi, bảo ổng đừng có cho đề khó vậy nữa thì tụi này mới có điểm sáu được."
Quân chỉ nhún vai rồi đáp: "Tối nay vô đánh liên quân với tao đi rồi tao suy nghĩ lại."
Tôi vừa nghe thấy tên game liền mở to mắt, phấn khởi quay xuống bàn dưới hét to: "Tụi bay chơi liên quân? Cho tao một chân với, tao chơi hơi bị được đấy!"
Sau lời nói ấy cả lớp bỗng im ru, không ai đáp lại lời tôi khiến tôi khó hiểu, không muốn cho chơi hay gì thì cũng trả lời người ta với chứ?
Bỗng tai tôi như có gì đó chạm vào "Á! Đứa nào dám véo tai tao đấy? Dỡn mặt với ông hả?" Tôi đau đớn la lên.
"Đứa này nè! Em giỡn mặt với thầy hả? Trong giờ học mà liên với chả quân, mau đi ra ngoài hành lang đứng cho thầy."
Tôi quay phắt người lại thì thấy mặt ông thầy hằm hằm nên sợ hãi liền đáp: "Dạ em biết rồi thầy, bây giờ em lập tức ra ngoài đó đứng ạ."
Tôi ôm cái tai mình rồi bước ra ngoài, hôm nay học nhiêu đó là quá đủ rồi!
*Làm ơn đừng đạo truyện của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.