Tại Sao Đối Thủ Sống Còn Luôn Có Bộ Dáng Như Vậy
Chương 9: Top 3
Sơn Hà Tiêu Tiêu
20/05/2022
Nhóm Tôn Vĩ Bân vừa đi nhóm Thịnh Dục liền chia đội chơi bóng rổ, nhưng
vô cùng bất hạnh chính là ngày hôm qua chủ nhiệm Lý vừa gặp thầy Triệu
- chủ nhiệm lớp bọn họ ở Phòng Giáo Vụ, sẵn tiện nói cho thầy Triệu
biết bọn họ lập nhóm trốn học đi chơi tiệm net.
Thầy Triệu muốn tìm hai người bọn họ nói chuyện nhưng sợ ảnh hưởng tới trạng thái thi hai ngày nay nên thôi, làm bộ chưa biết bất cứ chuyện gì, tiết tự học buổi tối đêm nay thầy lén nói với các giáo viên khác giúp mình chấm bài thi còn thầy đi tìm hai người bọn họ nói chuyện riêng, dù sao cũng là lớp 12, có áp lực hay phản nghịch đều có thể tha thứ về mặt tình cảm, thầy cũng không phải là một chủ nhiệm lạc hậu gò bó.
Điều thầy không nghĩ tới chính là mới giờ ra chơi tiết ba thầy vào lớp liền phát hiện vị trí chỗ ngồi của Thịnh Dục và Tống Dã đều trống không.
Một lần còn miễn cưỡng nói là áp lực học tập quá lớn, nhưng lúc này mới mấy ngày? Bản kiểm điểm 3000 chữ còn chưa nộp cho chủ nhiệm Lý và thầy đâu!
Lập tức hỏi lớp trưởng những người không có trong lớp đi đâu, lớp trưởng biết bọn họ đi chơi bóng nhưng lớp bọn họ từ trước đến nay rất đoàn kết, tuyệt đối không phản bội tập thể vì thầy chủ nhiệm.
Đôi mắt thầy Triệu sắp thét ra lửa, hỏi học sinh khác có biết những người đó đi đâu không, trong lòng các bạn học đều biết rõ và thống nhất giấu nhẹm, câu trả lời cũng vô cùng phong phú: bọn họ không nói, em không biết, có lẽ đi WC.
Thầy Triệu đã sớm biết lớp bọn họ rất đoàn kết nhưng không ngờ lại đoàn kết như vậy, lập tức tuyên bố khi nào những người đêm nay trốn học trở về thì lớp bọn họ mới được tan học.
Lúc này các bạn học mới biết thầy Triệu luôn luôn tốt tính thật sự tức giận liền lén lút móc điện thoại liên hệ nhóm Thịnh Dục.
Thời gian tan học của học sinh ngoại khóa chính là sau tiết ba buổi tự học, Thịnh Dục và Tống Dã xách theo cặp đến cổng trường thì nghe Đoạn Lạc Ân đi phía sau gân cổ kêu.
Thịnh Dục dừng lại đợi Đoạn Lạc Ân chạy đến, truyền tin tức thầy Triệu đang ở lớp chờ bọn họ nói chuyện.
Thịnh Dục sâu sắc cảm thấy không ổn, hôm trước trốn học đi chơi vừa bị bắt hôm nay lại tiếp tục trốn học đi chơi, bản kiểm điểm 3000 chữ cậu còn chưa viết.
Ủ rũ cụp đuôi lên lầu, vào lớp 12-18 báo cáo.
Thầy Triệu trước sau như một cười ha hả nhìn bọn họ, không chút dấu vết của sự tức giận, chỉ bảo bọn họ đi theo đến văn phòng nói chuyện.
Bạn học nhìn bóng dáng bọn họ lo lắng không thôi.
“Các cậu nói xem anh Dã với anh Dục sẽ không có việc gì đi?”
“Cũng khó nói lắm, trong vòng 3 ngày trốn học hai lần, vi phạm quy định nghiêm khắc nhất nữa chứ, dù thành tích có tốt cũng khó qua ải này lắm!”
“Vậy phải làm sao? Anh Dã với anh Dục không ở đây thì sau này tớ phải dựa vào ai?”
“Thôi đừng nói nữa, tớ thấy Lý Thắng Đức cầm bản nội quy trường học trong tay đi về hướng văn phòng đấy!”
Thầy Triệu dẫn bọn họ vào văn phòng, đầu tiên theo nguyên tắc hỏi nguyên nhân trốn học, sau đó không nói gì thêm, ngoại trừ Thịnh Dục và Tống Dã các bạn học khác được tan học trước.
Bên này Lý Thắng Đức nghe được tin tức cũng không tuần tra ở hành lang nữa, vô cùng đau đớn cầm nội quy trường học tới văn phòng đưa cho thầy Triệu, vừa vào liền thấy hai đứa học trò ủ rũ cúi đầu, tức khắc giận sôi máu.
Loại cảm giác này giống như cảm giác đau lòng cùng cực khi thấy đứa con trai mình luôn cao ngạo tự hào đắm mình trong trụy lạc vậy.
Bốp một tiếng ném bản nội quy trường học xuống bàn làm việc, chủ nhiệm Lý ném bi thương chịu đựng sự tức giận hỏi hai người, “Nói đi, tại sao lại thế này? Đừng nói với thầy thi xong phải thả lỏng, lúc trước hai em chưa từng vi phạm bất cứ cái gì, bây giờ mới vào lớp 12, chỉ có ba ngày mà hai em đã trốn học 2 lần!”
Vừa thấy Lý Thắng Đức đến thầy Triệu liền biết chuyện này xong rồi, ai cũng biết Lý Thắng Đức làm người nghiêm khắc bảo thủ, sống chết phải thực hiện đúng nội quy trường học, lần trước chỉ phạt viết bản kiểm điểm 3000 chữ đã là nhắm một con mắt mở một con mắt, bây giờ lại thêm chuyện này, chính thầy Triệu cũng lo lắng cho hai đứa học trò lớp mình.
“Chủ nhiệm Lý xin bớt giận, cũng không phải chuyện to tát gì đâu, hai đứa này chỉ muốn đi chơi bóng rổ một lát thôi, trước đó đã xin phép tôi……”
Lý Thắng Đức trừng, thầy Triệu liền câm miệng.
“Hỏi hai em! Nói chuyện!”
Thịnh Dục ngoan ngoãn xin lỗi, “Xin lỗi chủ nhiệm Lý, chúng em biết sai rồi, từ nay về sau sẽ không bao giờ tái phạm chuyện này nữa.”
Cậu vòng tay ra phía sau kéo kéo góc áo Tống Dã, Tống Dã hiểu ý nghe lời lập tức phục chế lời của cậu khi nãy hoàn hảo không sai một chữ, trong giọng nói không chứa ý hối hận, “Xin lỗi chủ nhiệm Lý, chúng em biết sai rồi, từ nay về sau sẽ không bao giờ tái phạm chuyện này nữa”
“……”
Thịnh Dục đau đầu, đột nhiên hoài nghi vì sao trước khi bước vào văn phòng không đóng đinh cái miệng của Tống Dã.
Quả nhiên Lý Thắng Đức nghe hai người bọn họ giải thích một cách vô cùng trắng trợn liền giận sôi máu, thầy Triệu đứng bên cạnh vội vàng khuyên nhủ, “Chủ nhiệm Lý đừng nóng giận đừng nóng giận, vì chuyện nhỏ như này mà tức giận thì không đáng.”
“Thầy Triệu, chính vì thầy quá mềm mỏng với học sinh nên hai đứa này mới dám xem thường nội quy trường học phá hủy kỷ cương, coi thầy coi tôi thậm chí coi kì thi là không khí!”
Hai học sinh này chủ nhiệm Lý nói không được mà đánh cũng không xong, chỉ có thể tìm người trút giận, thầy Triệu biết chủ nhiệm Lý là người nóng nảy, quả thật trường các thầy mấy năm nay luôn trong tình trạng xuống dốc, rấy vất vả mới có hai ánh sáng hi vọng tấn công vào Thanh Hoa Bắc Đại, tuy hai học sinh này ở lớp quốc tế nhưng đến lúc đó có đi nước ngoài hay không cũng không nói trước được, vậy nên trong khoảng thời gian ngắn chủ nhiệm Lý xúc động cũng có thể hiểu được.
Trong lòng Lý Thắng Đức chỉ có lửa giận, thầy Triệu cố gắng bình ổn tâm lí chủ nhiệm Lý, nói nhỏ bên tai hắn, “Chủ nhiệm Lý à, đây chính là hai nhân tài tương lai của trường chúng ta, bây giờ đúng lúc học lớp 12, hôm nay thầy nói nặng lời lỡ may trong lòng hai em ấy sinh ra vấn đề tâm lí thì phải làm sao?”
Lý Thắng Đức nhất thời bị thầy cưỡng ép kéo lý trí trở về, thầy Triệu biết chiêu này dùng được liền tiếp tục đề thêm vài câu, “Không bằng chúng ta chờ xem thành tích thi khảo sát của hai em ấy rồi lại nói?”
Cẩn thận suy nghĩ, Lý Thắng Đức cảm thấy thầy Triệu nói cũng có đạo lý, hiện tại đúng là thời điểm tâm lý yếu ớt, nếu thầy nói năng quá mức tàn nhẫn khiến hai học trò này đứt gánh giữ đường thì sao? Một trang tương lai huy hoàng còn phải trông cậy vào hai vị tổ tông này.
Nói đi phải nói lại, nếu không ảnh hưởng đến học tập thì không phải không thể cho bọn họ đi cửa sau, lén chạy ra ngoài chơi bóng rổ để thả lỏng cũng có thể chấp nhận, chẳng qua là trong vòng 3 ngày trốn học hai lần, thật sự hết sức nói nổi.
Cuối cùng dưới sự khuyên giải của thầy Triệu Lý Thắng Đức quyết định không phạt bọn họ, hơn nữa biểu hiện của Thịnh Dục cùng Tống Dã cũng ngoan ngoãn, “Để thầy nhìn xem lần này hai em thi được bao nhiêu điểm, đề thi lần này là đề thi chung của ba trường, bao gồm trường chúng ta, trường ngoại ngữ và trường thực nghiệm, nếu thành tích không vào nổi top 10 thì đợi đấy, nếu tiết tự học buổi tối sau này phát hiện các em trốn một lần nữa……”
Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, trong lòng Thịnh Dục đang cảm thán cuối cùng cũng trải qua ải này thì ai mà ngờ Tống Dã hỏi chủ nhiệm Lý, “Nếu vào được top 10 thì sao ạ?”
Tống Dã không kiêu ngạo không siểm nịnh đối diện với Lý Thắng Đức, ngữ khí rất tự tin, “Bảng xếp hạng thành tích của cả ba trường mà chỉ yêu cầu vào được top 10 thì tính khiêu chiến quá thấp, như vậy đi, top 3, nếu vào được top 3 thì sau này tiết tự học buổi tối em với Thịnh Dục xin phép không quấy rầy các bạn học khác học tập nữa, bọn em muốn hoạt động tự do.”
Thịnh Dục âm thầm giật nhẹ góc áo Tống Dã.
Không phải cậu không tin Tống Dã, chỉ là ba trường cùng thi chung một đề khiến độ khó của đề thi hoàn toàn vượt xa đề thi đại học, chính vì cố ý khiến học sinh lớp 12 vừa nhập học hiểu được áp lực của năm cuối cấp.
Trước khi bị hệ thống bắt buộc quay trở về lớp 12 một lần nữa, cậu nhớ rõ lần thi này thành tích của Tống Dã dừng ở vị trí thứ 10, chủ yếu là môn ngữ văn của Tống Dã thật sự quá kém, lớp quốc tế không giỏi ngữ văn nhưng vẫn đảm bảo điểm từ trung bình trở lên, chỉ có vị này mỗi lần thi không bị điểm ngữ văn kéo xuống đã là kì tích.
Nhớ lại lần đó thành tích thi của cậu xếp sau Tống Dã, cậu đứng vị trí thứ 11 trong bảng xếp hạng tổng hợp của ba trường, tuy bây giờ không cảm thấy đề khó như vậy nữa nhưng cậu không có tự tin có thể thi tốt hơn đám biến thái đến từ trường ngoại ngữ và trường thực nghiệm.
Tống Dã nhìn cậu mỉm cười, ý bảo cậu yên tâm, Thịnh Dục cứ cảm thấy đề nghị của hắn không đáng tin cậy chút nào, nhưng bây giờ Tống Dã và cậu đang cùng một chiến tuyến, cậu không nỡ đả kích lòng tự tin của đồng đội.
“Đúng vậy chủ nhiệm Lý, nếu em và Tống Dã không vào được top 3 trong lần thi liên kết của ba trường thì mặc thầy xử trí.”
Nghe Thịnh Dục nói những lời này, Tống Dã nhướng mày nhìn cậu.
Lý Thắng Đức nghe xong vừa vui vẻ lại rối rắm, cuối cùng hai người hữu kinh vô hiểm bước ra từ văn phòng, khi về lớp lấy cặp sách gặp Đoạn Lạc Ân, hắn hỏi cậu thế nào, thầy Triệu có nói gì không?
(*) Hữu kinh vô hiểm: có hoảng sợ nhưng vẫn bình an.
Thịnh Dục kể tóm tắt chỉ nói sự tình mấu chốt, Đoạn Lạc Ân không thể tin được nhìn cậu, trong nháy mắt không biết Lý Thắng Đức điên hay Thịnh Dục cùng Tống Dã mới là kẻ điên, cuối cùng trăm ngàn lời muốn nói hoá thành ngón tay cái dựng thẳng, “Quá ngầu!”
Trên đường về nhà Thịnh Dục lo lắng nếu thành tích thi không vào top 3 thì phải làm sao bây giờ, Tống Dã nói cậu yên tâm, dù sao hắn cũng không thành vấn đề, đồng thời hỏi Thịnh Dục một câu, hắn nói sẽ thi vào top 3 là do muốn tranh thủ quyền lợi cho hai người, vì sao cậu cũng nói theo sẽ thi vào top 3.
Thịnh Dục lúc này mới hiểu, cậu còn tưởng rằng ý của Tống Dã chính là hai người đều phải thi vào top 3.
“Mày thấy khả thi không?” Thịnh Dục hỏi.
“Tất nhiên, vị trí thứ 3 không thành vấn đề, đứng nhất thì không chắc, còn mày?”
“Chắc cũng vậy.” Cậu không nói cụ thể chứ thực tế cậu nghĩ bản thân có thể tiếp cận được top 3, dù sao những câu hỏi trong đề thi đã làm một lần, cậu đương nhiên sẽ không quên, “Anh Dã, nếu lần này thành tích không quá lý tưởng cũng đừng nghĩ nhiều, chỉ là tiết tự học buổi tối thôi mà, lúc trước cũng học như thường, không sao cả.”
Tống Dã biết cậu đang an ủi mình, cười cười, “Được.”
Ngày hôm sau.
Mẹ Thịnh và ba Thịnh có việc phải đi công tác nên từ sớm đã đi rồi, Thịnh Dục cài đồng hồ báo thức mà nó không kêu, không may ngủ quá giờ, cuối cùng Tống Dã phải qua ấn chuông cửa nhà cậu khiến cậu tỉnh giấc.
Cậu hoảng hốt rửa mặt rồi kéo Tống Dã chạy đến trường học, chờ bọn họ đến nơi đã muộn, người đứng trước cổng trường bắt học sinh đi trễ vừa khéo là Lý Thắng Đức.
Mấy ngày nay gặp nhau nhiều quá, mọi người đều đau đầu.
Thịnh Dục và Tống Dã cùng nhau ký tên ghi lớp, đứng vào đội ngũ đến trễ.
Một quy định trong nội quy: buổi sáng đến trễ thì phải xếp hàng đứng trước khu dạy học mở sách ra đọc.
Thịnh Dục và Tống Dã cũng không ngoại lệ, tự mình lấy ra một quyển tiếng Anh và một quyển ngữ văn mở ra đọc.
Toàn bộ quá trình đọc sách Lý Thắng Đức cứ lắc lư trước mặt hai người bọn họ, lắc lư đến mức Thịnh Dục muốn choáng váng hôn mê, suýt chút nữa quăng quyển sách sang một bên rồi ngất xỉu.
Đến khi đọc xong Lý Thắng Đức mới thả bọn họ về lớp, ở cửa cầu thang bọn họ vô tình đụng mặt bọn Tôn Vĩ Bân đang dựa tay vào cầu thang đứng trên cao nhìn xuống bọn họ.
“Đây không phải là học thần muốn thi vào top 3 sao?”
Trung học ngoại ngữ, trung học Nhất Trung và trung học thực nghiệm tạo thành thế vạc ba chân, thực chất ra đề thi chung cho cả ba trường là vì muốn tìm ra top 3 – những thiên tài bá đạo trong ba trường.
Không nghĩ tới chỉ trong một đêm mà đám Tôn Vĩ Bân đã biết chuyện, Thịnh Dục không định để ý tới gã, “Chó khôn không cản đường đâu, tránh ra.”
Tôn Vĩ Bân hiếm khi không đáp lại, “Như vậy đi, tụi tao chờ thành tích thi của hai đứa mày, tao nghĩ thứ bảy này không cần hẹn nhau làm gì đâu, cứ trực tiếp định đoạt dựa vào thành tích của hai đứa mày, dù sao kết quả cuối cùng đều giống nhau.”
Lời này chính là nói chắc chắn bọn họ thi không tốt
Thầy Triệu muốn tìm hai người bọn họ nói chuyện nhưng sợ ảnh hưởng tới trạng thái thi hai ngày nay nên thôi, làm bộ chưa biết bất cứ chuyện gì, tiết tự học buổi tối đêm nay thầy lén nói với các giáo viên khác giúp mình chấm bài thi còn thầy đi tìm hai người bọn họ nói chuyện riêng, dù sao cũng là lớp 12, có áp lực hay phản nghịch đều có thể tha thứ về mặt tình cảm, thầy cũng không phải là một chủ nhiệm lạc hậu gò bó.
Điều thầy không nghĩ tới chính là mới giờ ra chơi tiết ba thầy vào lớp liền phát hiện vị trí chỗ ngồi của Thịnh Dục và Tống Dã đều trống không.
Một lần còn miễn cưỡng nói là áp lực học tập quá lớn, nhưng lúc này mới mấy ngày? Bản kiểm điểm 3000 chữ còn chưa nộp cho chủ nhiệm Lý và thầy đâu!
Lập tức hỏi lớp trưởng những người không có trong lớp đi đâu, lớp trưởng biết bọn họ đi chơi bóng nhưng lớp bọn họ từ trước đến nay rất đoàn kết, tuyệt đối không phản bội tập thể vì thầy chủ nhiệm.
Đôi mắt thầy Triệu sắp thét ra lửa, hỏi học sinh khác có biết những người đó đi đâu không, trong lòng các bạn học đều biết rõ và thống nhất giấu nhẹm, câu trả lời cũng vô cùng phong phú: bọn họ không nói, em không biết, có lẽ đi WC.
Thầy Triệu đã sớm biết lớp bọn họ rất đoàn kết nhưng không ngờ lại đoàn kết như vậy, lập tức tuyên bố khi nào những người đêm nay trốn học trở về thì lớp bọn họ mới được tan học.
Lúc này các bạn học mới biết thầy Triệu luôn luôn tốt tính thật sự tức giận liền lén lút móc điện thoại liên hệ nhóm Thịnh Dục.
Thời gian tan học của học sinh ngoại khóa chính là sau tiết ba buổi tự học, Thịnh Dục và Tống Dã xách theo cặp đến cổng trường thì nghe Đoạn Lạc Ân đi phía sau gân cổ kêu.
Thịnh Dục dừng lại đợi Đoạn Lạc Ân chạy đến, truyền tin tức thầy Triệu đang ở lớp chờ bọn họ nói chuyện.
Thịnh Dục sâu sắc cảm thấy không ổn, hôm trước trốn học đi chơi vừa bị bắt hôm nay lại tiếp tục trốn học đi chơi, bản kiểm điểm 3000 chữ cậu còn chưa viết.
Ủ rũ cụp đuôi lên lầu, vào lớp 12-18 báo cáo.
Thầy Triệu trước sau như một cười ha hả nhìn bọn họ, không chút dấu vết của sự tức giận, chỉ bảo bọn họ đi theo đến văn phòng nói chuyện.
Bạn học nhìn bóng dáng bọn họ lo lắng không thôi.
“Các cậu nói xem anh Dã với anh Dục sẽ không có việc gì đi?”
“Cũng khó nói lắm, trong vòng 3 ngày trốn học hai lần, vi phạm quy định nghiêm khắc nhất nữa chứ, dù thành tích có tốt cũng khó qua ải này lắm!”
“Vậy phải làm sao? Anh Dã với anh Dục không ở đây thì sau này tớ phải dựa vào ai?”
“Thôi đừng nói nữa, tớ thấy Lý Thắng Đức cầm bản nội quy trường học trong tay đi về hướng văn phòng đấy!”
Thầy Triệu dẫn bọn họ vào văn phòng, đầu tiên theo nguyên tắc hỏi nguyên nhân trốn học, sau đó không nói gì thêm, ngoại trừ Thịnh Dục và Tống Dã các bạn học khác được tan học trước.
Bên này Lý Thắng Đức nghe được tin tức cũng không tuần tra ở hành lang nữa, vô cùng đau đớn cầm nội quy trường học tới văn phòng đưa cho thầy Triệu, vừa vào liền thấy hai đứa học trò ủ rũ cúi đầu, tức khắc giận sôi máu.
Loại cảm giác này giống như cảm giác đau lòng cùng cực khi thấy đứa con trai mình luôn cao ngạo tự hào đắm mình trong trụy lạc vậy.
Bốp một tiếng ném bản nội quy trường học xuống bàn làm việc, chủ nhiệm Lý ném bi thương chịu đựng sự tức giận hỏi hai người, “Nói đi, tại sao lại thế này? Đừng nói với thầy thi xong phải thả lỏng, lúc trước hai em chưa từng vi phạm bất cứ cái gì, bây giờ mới vào lớp 12, chỉ có ba ngày mà hai em đã trốn học 2 lần!”
Vừa thấy Lý Thắng Đức đến thầy Triệu liền biết chuyện này xong rồi, ai cũng biết Lý Thắng Đức làm người nghiêm khắc bảo thủ, sống chết phải thực hiện đúng nội quy trường học, lần trước chỉ phạt viết bản kiểm điểm 3000 chữ đã là nhắm một con mắt mở một con mắt, bây giờ lại thêm chuyện này, chính thầy Triệu cũng lo lắng cho hai đứa học trò lớp mình.
“Chủ nhiệm Lý xin bớt giận, cũng không phải chuyện to tát gì đâu, hai đứa này chỉ muốn đi chơi bóng rổ một lát thôi, trước đó đã xin phép tôi……”
Lý Thắng Đức trừng, thầy Triệu liền câm miệng.
“Hỏi hai em! Nói chuyện!”
Thịnh Dục ngoan ngoãn xin lỗi, “Xin lỗi chủ nhiệm Lý, chúng em biết sai rồi, từ nay về sau sẽ không bao giờ tái phạm chuyện này nữa.”
Cậu vòng tay ra phía sau kéo kéo góc áo Tống Dã, Tống Dã hiểu ý nghe lời lập tức phục chế lời của cậu khi nãy hoàn hảo không sai một chữ, trong giọng nói không chứa ý hối hận, “Xin lỗi chủ nhiệm Lý, chúng em biết sai rồi, từ nay về sau sẽ không bao giờ tái phạm chuyện này nữa”
“……”
Thịnh Dục đau đầu, đột nhiên hoài nghi vì sao trước khi bước vào văn phòng không đóng đinh cái miệng của Tống Dã.
Quả nhiên Lý Thắng Đức nghe hai người bọn họ giải thích một cách vô cùng trắng trợn liền giận sôi máu, thầy Triệu đứng bên cạnh vội vàng khuyên nhủ, “Chủ nhiệm Lý đừng nóng giận đừng nóng giận, vì chuyện nhỏ như này mà tức giận thì không đáng.”
“Thầy Triệu, chính vì thầy quá mềm mỏng với học sinh nên hai đứa này mới dám xem thường nội quy trường học phá hủy kỷ cương, coi thầy coi tôi thậm chí coi kì thi là không khí!”
Hai học sinh này chủ nhiệm Lý nói không được mà đánh cũng không xong, chỉ có thể tìm người trút giận, thầy Triệu biết chủ nhiệm Lý là người nóng nảy, quả thật trường các thầy mấy năm nay luôn trong tình trạng xuống dốc, rấy vất vả mới có hai ánh sáng hi vọng tấn công vào Thanh Hoa Bắc Đại, tuy hai học sinh này ở lớp quốc tế nhưng đến lúc đó có đi nước ngoài hay không cũng không nói trước được, vậy nên trong khoảng thời gian ngắn chủ nhiệm Lý xúc động cũng có thể hiểu được.
Trong lòng Lý Thắng Đức chỉ có lửa giận, thầy Triệu cố gắng bình ổn tâm lí chủ nhiệm Lý, nói nhỏ bên tai hắn, “Chủ nhiệm Lý à, đây chính là hai nhân tài tương lai của trường chúng ta, bây giờ đúng lúc học lớp 12, hôm nay thầy nói nặng lời lỡ may trong lòng hai em ấy sinh ra vấn đề tâm lí thì phải làm sao?”
Lý Thắng Đức nhất thời bị thầy cưỡng ép kéo lý trí trở về, thầy Triệu biết chiêu này dùng được liền tiếp tục đề thêm vài câu, “Không bằng chúng ta chờ xem thành tích thi khảo sát của hai em ấy rồi lại nói?”
Cẩn thận suy nghĩ, Lý Thắng Đức cảm thấy thầy Triệu nói cũng có đạo lý, hiện tại đúng là thời điểm tâm lý yếu ớt, nếu thầy nói năng quá mức tàn nhẫn khiến hai học trò này đứt gánh giữ đường thì sao? Một trang tương lai huy hoàng còn phải trông cậy vào hai vị tổ tông này.
Nói đi phải nói lại, nếu không ảnh hưởng đến học tập thì không phải không thể cho bọn họ đi cửa sau, lén chạy ra ngoài chơi bóng rổ để thả lỏng cũng có thể chấp nhận, chẳng qua là trong vòng 3 ngày trốn học hai lần, thật sự hết sức nói nổi.
Cuối cùng dưới sự khuyên giải của thầy Triệu Lý Thắng Đức quyết định không phạt bọn họ, hơn nữa biểu hiện của Thịnh Dục cùng Tống Dã cũng ngoan ngoãn, “Để thầy nhìn xem lần này hai em thi được bao nhiêu điểm, đề thi lần này là đề thi chung của ba trường, bao gồm trường chúng ta, trường ngoại ngữ và trường thực nghiệm, nếu thành tích không vào nổi top 10 thì đợi đấy, nếu tiết tự học buổi tối sau này phát hiện các em trốn một lần nữa……”
Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, trong lòng Thịnh Dục đang cảm thán cuối cùng cũng trải qua ải này thì ai mà ngờ Tống Dã hỏi chủ nhiệm Lý, “Nếu vào được top 10 thì sao ạ?”
Tống Dã không kiêu ngạo không siểm nịnh đối diện với Lý Thắng Đức, ngữ khí rất tự tin, “Bảng xếp hạng thành tích của cả ba trường mà chỉ yêu cầu vào được top 10 thì tính khiêu chiến quá thấp, như vậy đi, top 3, nếu vào được top 3 thì sau này tiết tự học buổi tối em với Thịnh Dục xin phép không quấy rầy các bạn học khác học tập nữa, bọn em muốn hoạt động tự do.”
Thịnh Dục âm thầm giật nhẹ góc áo Tống Dã.
Không phải cậu không tin Tống Dã, chỉ là ba trường cùng thi chung một đề khiến độ khó của đề thi hoàn toàn vượt xa đề thi đại học, chính vì cố ý khiến học sinh lớp 12 vừa nhập học hiểu được áp lực của năm cuối cấp.
Trước khi bị hệ thống bắt buộc quay trở về lớp 12 một lần nữa, cậu nhớ rõ lần thi này thành tích của Tống Dã dừng ở vị trí thứ 10, chủ yếu là môn ngữ văn của Tống Dã thật sự quá kém, lớp quốc tế không giỏi ngữ văn nhưng vẫn đảm bảo điểm từ trung bình trở lên, chỉ có vị này mỗi lần thi không bị điểm ngữ văn kéo xuống đã là kì tích.
Nhớ lại lần đó thành tích thi của cậu xếp sau Tống Dã, cậu đứng vị trí thứ 11 trong bảng xếp hạng tổng hợp của ba trường, tuy bây giờ không cảm thấy đề khó như vậy nữa nhưng cậu không có tự tin có thể thi tốt hơn đám biến thái đến từ trường ngoại ngữ và trường thực nghiệm.
Tống Dã nhìn cậu mỉm cười, ý bảo cậu yên tâm, Thịnh Dục cứ cảm thấy đề nghị của hắn không đáng tin cậy chút nào, nhưng bây giờ Tống Dã và cậu đang cùng một chiến tuyến, cậu không nỡ đả kích lòng tự tin của đồng đội.
“Đúng vậy chủ nhiệm Lý, nếu em và Tống Dã không vào được top 3 trong lần thi liên kết của ba trường thì mặc thầy xử trí.”
Nghe Thịnh Dục nói những lời này, Tống Dã nhướng mày nhìn cậu.
Lý Thắng Đức nghe xong vừa vui vẻ lại rối rắm, cuối cùng hai người hữu kinh vô hiểm bước ra từ văn phòng, khi về lớp lấy cặp sách gặp Đoạn Lạc Ân, hắn hỏi cậu thế nào, thầy Triệu có nói gì không?
(*) Hữu kinh vô hiểm: có hoảng sợ nhưng vẫn bình an.
Thịnh Dục kể tóm tắt chỉ nói sự tình mấu chốt, Đoạn Lạc Ân không thể tin được nhìn cậu, trong nháy mắt không biết Lý Thắng Đức điên hay Thịnh Dục cùng Tống Dã mới là kẻ điên, cuối cùng trăm ngàn lời muốn nói hoá thành ngón tay cái dựng thẳng, “Quá ngầu!”
Trên đường về nhà Thịnh Dục lo lắng nếu thành tích thi không vào top 3 thì phải làm sao bây giờ, Tống Dã nói cậu yên tâm, dù sao hắn cũng không thành vấn đề, đồng thời hỏi Thịnh Dục một câu, hắn nói sẽ thi vào top 3 là do muốn tranh thủ quyền lợi cho hai người, vì sao cậu cũng nói theo sẽ thi vào top 3.
Thịnh Dục lúc này mới hiểu, cậu còn tưởng rằng ý của Tống Dã chính là hai người đều phải thi vào top 3.
“Mày thấy khả thi không?” Thịnh Dục hỏi.
“Tất nhiên, vị trí thứ 3 không thành vấn đề, đứng nhất thì không chắc, còn mày?”
“Chắc cũng vậy.” Cậu không nói cụ thể chứ thực tế cậu nghĩ bản thân có thể tiếp cận được top 3, dù sao những câu hỏi trong đề thi đã làm một lần, cậu đương nhiên sẽ không quên, “Anh Dã, nếu lần này thành tích không quá lý tưởng cũng đừng nghĩ nhiều, chỉ là tiết tự học buổi tối thôi mà, lúc trước cũng học như thường, không sao cả.”
Tống Dã biết cậu đang an ủi mình, cười cười, “Được.”
Ngày hôm sau.
Mẹ Thịnh và ba Thịnh có việc phải đi công tác nên từ sớm đã đi rồi, Thịnh Dục cài đồng hồ báo thức mà nó không kêu, không may ngủ quá giờ, cuối cùng Tống Dã phải qua ấn chuông cửa nhà cậu khiến cậu tỉnh giấc.
Cậu hoảng hốt rửa mặt rồi kéo Tống Dã chạy đến trường học, chờ bọn họ đến nơi đã muộn, người đứng trước cổng trường bắt học sinh đi trễ vừa khéo là Lý Thắng Đức.
Mấy ngày nay gặp nhau nhiều quá, mọi người đều đau đầu.
Thịnh Dục và Tống Dã cùng nhau ký tên ghi lớp, đứng vào đội ngũ đến trễ.
Một quy định trong nội quy: buổi sáng đến trễ thì phải xếp hàng đứng trước khu dạy học mở sách ra đọc.
Thịnh Dục và Tống Dã cũng không ngoại lệ, tự mình lấy ra một quyển tiếng Anh và một quyển ngữ văn mở ra đọc.
Toàn bộ quá trình đọc sách Lý Thắng Đức cứ lắc lư trước mặt hai người bọn họ, lắc lư đến mức Thịnh Dục muốn choáng váng hôn mê, suýt chút nữa quăng quyển sách sang một bên rồi ngất xỉu.
Đến khi đọc xong Lý Thắng Đức mới thả bọn họ về lớp, ở cửa cầu thang bọn họ vô tình đụng mặt bọn Tôn Vĩ Bân đang dựa tay vào cầu thang đứng trên cao nhìn xuống bọn họ.
“Đây không phải là học thần muốn thi vào top 3 sao?”
Trung học ngoại ngữ, trung học Nhất Trung và trung học thực nghiệm tạo thành thế vạc ba chân, thực chất ra đề thi chung cho cả ba trường là vì muốn tìm ra top 3 – những thiên tài bá đạo trong ba trường.
Không nghĩ tới chỉ trong một đêm mà đám Tôn Vĩ Bân đã biết chuyện, Thịnh Dục không định để ý tới gã, “Chó khôn không cản đường đâu, tránh ra.”
Tôn Vĩ Bân hiếm khi không đáp lại, “Như vậy đi, tụi tao chờ thành tích thi của hai đứa mày, tao nghĩ thứ bảy này không cần hẹn nhau làm gì đâu, cứ trực tiếp định đoạt dựa vào thành tích của hai đứa mày, dù sao kết quả cuối cùng đều giống nhau.”
Lời này chính là nói chắc chắn bọn họ thi không tốt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.