Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi
Chương 62: Đầy đủ
25 Như Quỳnh
25/02/2023
Sở Viêm trả lại bóng cho mọi người, bước đến chỗ cô hỏi:” Có đẹp trai không?”
Diệp Tử Yên liền khen anh:” Đẹp, anh đẹp trai nhất”
“so với cao trung lúc đó đẹp hơn hay bây giờ?”
Diệp Tử Yên cảm thấy cạn lời, đều không phải là anh sao, nhưng cô vẫn trả lời anh:” Lúc trước đẹp, bây giờ càng đẹp hơn”
Sở Viêm nghe vậy cười xoa đầu cô:” Thật khéo nịnh, hội thao năm đó anh đẹp trai như vậy thì tại sao em không đến xem anh chơi bóng rổ? Hử?
Nãy giờ anh chơi bóng rổ còn bắt cô nhìn anh là vì chuyện năm đó sao. Thật ấu trĩ mà:” cuối trận em cũng có đến a”
“ Không nhìn anh một lần, liền chạy qua chỗ bọn Lưu Phi”. Anh giả bộ thở dài:” Dù sao lúc đó cũng là anh tự mình đa tình, không trách được em”
Diệp Tử Yên một mặt mộng bức. Cô để ý được nhiều như vậy sao? Lúc đó anh đáng bóng làm lớp cô thua tan tát như vậy còn muốn cô khen anh đẹp trai. Tên đàn ông này thật khó hiểu mà
Nhưng giờ anh là bạn trai của cô, phải dỗ dành a. Diệp Tử Yên cũng học theo xoa đầu anh:” Sở Sở ngoan không giận có được không?”
Sở Viêm nghe vậy liền xoay mặt đi chỗ khác, ho nhẹ:” Anh không phải trẻ lên 3, làm điều gì thực tế chút”, rồi anh chỉ lên môi mình, hôn một cái liền tha thứ cho em
Diệp Tử Yên tai cũng đỏ lên, cô nhìn thấy mọi người không để ý bên này, khẽ nhón chân hôn vào má anh. Sở Viêm nhíu mày, ủy khuất anh muốn hôn môi cơ, nhưng mà bạn gái chịu dỗ anh, lần này cho cô nợ vậy
Sở Viêm lại nắm tay cô dắt đi, dạo được một lúc thì Lão Lục xuất hiện:” Hai đứa nhóc này trở về cũng không nói lão già này một tiếng, có phải quên ta luôn rồi không?”
Diệp Tử Yên nhìn thấy ông cũng rất vui vẻ:” Lục lão sư, sao chúng em quên thầy được a”
Lão Lục đang định nói gì thì thấy hai người họ nắm tay nhau, ông cười:” Bên nhau rồi, cũng đúng a. Đi thôi, thầy có cái này muốn đưa cho em”
Sở Viêm và Diệp Tử Yên theo ông vào văn phòng. Lão lục lấy cái gì đó từ trong tủ ra đưa cho cô. Diệp Tử Yên nhận lấy:” Là kết quả cao khảo và giấy báo trúng tuyển sao?”
Lão Lục nói:” Bắc Đại vẫn gửi giấy trúng tuyển về cho em, hai đứa em đều là thủ khoa ban tự nhiên a, vốn dĩ năm đó truyền thông tìm đến trường để lấy tin về hai vị thủ khoa cùng điểm đến cùng một trường nhưng mà”
Lão Lục khẽ dừng, hết nhìn Sở Viêm lại nhìn cô:” Một người ra nước ngoài, tên còn lại cũng trốn mất tiêu. Đến Tiêu hiệu trưởng cũng đành bó tay”
“Anh ấy cũng không nhận phỏng vấn sao?” Diệp Tử Yên kinh ngạc nhìn Sở Viêm
Lão Lục nghe đến liền tức giận:” Thằng nhóc này lúc đó bận thương tâm, Tử Yên không biết tên này từ lúc nào để ý em, biết em ra nước ngoài cũng đến tìm thầy hủy suất tuyển thẳng của Bắc Đại, còn nói cái gì mà…”
Lão Lục chưa kịp nói hết câu, Sở Viêm liền lên tiếng:” Lục lão sư à, hôm nay thầy không bận sao? Hôm khác bọn em lại đến thăm thầy được không?” Nói rồi anh kéo cô rời đi
Lão Lục nhìn anh đi thầm mắng:” Thằng nhãi này, sợ ta nói ra liền mất mặt sao? Nhưng bên nhau là tốt rồi”. Lão Lục gọi Bối Minh Hiển đến
“ Thầy giúp tôi in bức ảnh này treo lên tường đi”
Bối Minh Hiển nhìn bức hình:” Là Sở Viêm và Diệp Tử Yên sao?”
Lão Lục cũng cười:” Thủ khoa trở về rồi, liền đầy đủ”
Bối Minh Hiển cũng cười:” Tốt, Tốt”
Từ đó trong văn phòng hay trên bảng danh dự của trường đều có tấm ảnh một nam một nữ, cả hai người họ đều là thủ khoa với số điểm cao nhất, là tấm gương sáng cho thế hệ sau tại cao trung đế đô.
Diệp Tử Yên liền khen anh:” Đẹp, anh đẹp trai nhất”
“so với cao trung lúc đó đẹp hơn hay bây giờ?”
Diệp Tử Yên cảm thấy cạn lời, đều không phải là anh sao, nhưng cô vẫn trả lời anh:” Lúc trước đẹp, bây giờ càng đẹp hơn”
Sở Viêm nghe vậy cười xoa đầu cô:” Thật khéo nịnh, hội thao năm đó anh đẹp trai như vậy thì tại sao em không đến xem anh chơi bóng rổ? Hử?
Nãy giờ anh chơi bóng rổ còn bắt cô nhìn anh là vì chuyện năm đó sao. Thật ấu trĩ mà:” cuối trận em cũng có đến a”
“ Không nhìn anh một lần, liền chạy qua chỗ bọn Lưu Phi”. Anh giả bộ thở dài:” Dù sao lúc đó cũng là anh tự mình đa tình, không trách được em”
Diệp Tử Yên một mặt mộng bức. Cô để ý được nhiều như vậy sao? Lúc đó anh đáng bóng làm lớp cô thua tan tát như vậy còn muốn cô khen anh đẹp trai. Tên đàn ông này thật khó hiểu mà
Nhưng giờ anh là bạn trai của cô, phải dỗ dành a. Diệp Tử Yên cũng học theo xoa đầu anh:” Sở Sở ngoan không giận có được không?”
Sở Viêm nghe vậy liền xoay mặt đi chỗ khác, ho nhẹ:” Anh không phải trẻ lên 3, làm điều gì thực tế chút”, rồi anh chỉ lên môi mình, hôn một cái liền tha thứ cho em
Diệp Tử Yên tai cũng đỏ lên, cô nhìn thấy mọi người không để ý bên này, khẽ nhón chân hôn vào má anh. Sở Viêm nhíu mày, ủy khuất anh muốn hôn môi cơ, nhưng mà bạn gái chịu dỗ anh, lần này cho cô nợ vậy
Sở Viêm lại nắm tay cô dắt đi, dạo được một lúc thì Lão Lục xuất hiện:” Hai đứa nhóc này trở về cũng không nói lão già này một tiếng, có phải quên ta luôn rồi không?”
Diệp Tử Yên nhìn thấy ông cũng rất vui vẻ:” Lục lão sư, sao chúng em quên thầy được a”
Lão Lục đang định nói gì thì thấy hai người họ nắm tay nhau, ông cười:” Bên nhau rồi, cũng đúng a. Đi thôi, thầy có cái này muốn đưa cho em”
Sở Viêm và Diệp Tử Yên theo ông vào văn phòng. Lão lục lấy cái gì đó từ trong tủ ra đưa cho cô. Diệp Tử Yên nhận lấy:” Là kết quả cao khảo và giấy báo trúng tuyển sao?”
Lão Lục nói:” Bắc Đại vẫn gửi giấy trúng tuyển về cho em, hai đứa em đều là thủ khoa ban tự nhiên a, vốn dĩ năm đó truyền thông tìm đến trường để lấy tin về hai vị thủ khoa cùng điểm đến cùng một trường nhưng mà”
Lão Lục khẽ dừng, hết nhìn Sở Viêm lại nhìn cô:” Một người ra nước ngoài, tên còn lại cũng trốn mất tiêu. Đến Tiêu hiệu trưởng cũng đành bó tay”
“Anh ấy cũng không nhận phỏng vấn sao?” Diệp Tử Yên kinh ngạc nhìn Sở Viêm
Lão Lục nghe đến liền tức giận:” Thằng nhóc này lúc đó bận thương tâm, Tử Yên không biết tên này từ lúc nào để ý em, biết em ra nước ngoài cũng đến tìm thầy hủy suất tuyển thẳng của Bắc Đại, còn nói cái gì mà…”
Lão Lục chưa kịp nói hết câu, Sở Viêm liền lên tiếng:” Lục lão sư à, hôm nay thầy không bận sao? Hôm khác bọn em lại đến thăm thầy được không?” Nói rồi anh kéo cô rời đi
Lão Lục nhìn anh đi thầm mắng:” Thằng nhãi này, sợ ta nói ra liền mất mặt sao? Nhưng bên nhau là tốt rồi”. Lão Lục gọi Bối Minh Hiển đến
“ Thầy giúp tôi in bức ảnh này treo lên tường đi”
Bối Minh Hiển nhìn bức hình:” Là Sở Viêm và Diệp Tử Yên sao?”
Lão Lục cũng cười:” Thủ khoa trở về rồi, liền đầy đủ”
Bối Minh Hiển cũng cười:” Tốt, Tốt”
Từ đó trong văn phòng hay trên bảng danh dự của trường đều có tấm ảnh một nam một nữ, cả hai người họ đều là thủ khoa với số điểm cao nhất, là tấm gương sáng cho thế hệ sau tại cao trung đế đô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.