Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi
Chương 68: Nhớ
25 Như Quỳnh
01/03/2023
Diệp tử Yên bị anh hôn đến cháng váng đầu óc, cô thật sự hết hơi rồi a, Diệp Tử Yên đánh vào tay anh
Sở Viêm buông cô ra, vuốt ve cánh môi bị anh hôn đến sưng lên hỏi:” hắn ta rất đẹp trai sao? còn muốn để cậu ta đưa về?”
Diệp Tử Yên hớp từng ngụm không khí, trợn mắt. Đưa về cái quỷ a, cô chỉ muốn chọc anh một chút thôi, đúng là nghịch ngu mà, anh còn nói là không ghen. Đúng là nam nhân thích dối lòng
“Không trả lời chúng ta tiếp tục” Sở Viêm giả vờ cúi người xuống
Diệp Tử Yên liền la lên:” Anh đẹp trai, anh đẹp trai nhất. Sở Viêm, sao anh biết hôm nay em về vậy a?”. Diệp Tử Yên nhanh chóng dời đi sự chú ý của anh
Sở Viêm nhận ra cô đánh trống lảng cũng không bắt bẻ:” thêm một tội không nói cho anh biết. Diệp Tử Yên em nghĩ xem, em nên bồi thường cho anh như thế nào?”
Diệp Tử Yên thật sự muốn tát mình một cái, này thì nhanh miệng. Cô nhanh chóng cười lấy lòng anh:” Sở Viêm em định qua công ty tìm anh nha, nhưng chưa tới anh đã xuất hiện rồi, làm hỏng kế hoạch của em a”
Sở Viêm ním môi, nếu không phải Trương Vỹ nhìn thấy cô bên ngoài anh cũng không biết cô hoàn thành công việc. Nghĩ đến liền thấy giận, cô chẳng thèm nói tiếng nào với anh a
Sở Viêm hỏi cô:” Có nhớ anh không?”
“Rất nhớ, nhớ chết đi được”. Diệp Tử Yên thật sự nhớ anh, cô cố gắng hoàn thiện mọi thứ nhanh nhất để được về. Còn không phải là vì anh sao?
Sở Viêm hôn cô, nụ hôn này nhẹ nhàng khiến người ta trầm mê. Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tử Yên lúc này đều đã đỏ hết lên, cô nũng nịu nói:” Sở Viêm đừng hôn nữa được không anh, em thở hông nổi a”
Sở Viêm thở dài, nhìn quầng thâm mắt của cô mà đau lòng, Sở Viêm ôm cô ngồi trong lòng mình, anh đúng là không thể giận được cô mà:” ngủ một lát đi tới nhà anh gọi em”
Diệp Tử Yên cảm thấy anh không còn tức giận nữa liền hỏi:” Anh không giận nữa sao?”
“Không giận. Lần sau nhớ nói trước với anh”
Diệp Tử Yên nghe vậy liền an tâm:” Vâng”. Cô xoay người trong lòng Sở Viêm, tìm được chỗ ngủ thoải mái liền đi gặp chu công
Sở Viêm vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, nói nhỏ: Khi nào em mới khiến anh bớt lo đây.
Xe dừng dưới chung cư của anh, Sở Viêm ra hiệu cho Trương Vỹ im lặng, nhẹ nhàng bế cô xuống. Trương Vỹ đứng đơ tại chỗ, khiếp sợ trong lòng. Ông chủ anh đúng là quá mạnh bạo a, dày vò bà chủ thành như vậy
Cũng không thể trách Trương Vỹ suy nghĩ lung tung được, Diệp Tử Yên được bao trong áo khoác của Sở Viêm, tóc còn có chút rối loạn. Môi cũng sưng đỏ lên. Vừa nhìn vào liền suy nghĩ đến chuyện không đúng đắn a
Sở Viêm ôm cô vào nhà mặc Trương Vỹ suy diễn lung tung.
Sở Viêm đặt cô xuống giường, điện thoại Diệp Tử Yên hiện lên thông báo tin nhắn. Sở Viêm liền nhìn thấy người nhắn. Chị tiểu Yên, chị đã về tới chưa ạ. Anh khẽ híp mắt, là tên nhóc lúc nãy
Sở Viêm lấy điện thoại của cô, còn thêm wechat rồi sao? Đúng là rất nhanh. Anh không nhanh không chậm trả lời cậu:” Tôi đã đưa cô ấy về rồi, kí tên:Bạn trai”. Sẵn tiện trượt tay thêm cậu ta vào danh sách đen luôn. Đúng là quá hoàn mỹ
Đến tối Diệp Tử Yên mới tỉnh giấc, cô với tay lấy điện thoại:” Đã bảy giờ rồi sao?”
Cô mở cửa bước ra ngoài, liền ngửi được mùi đồ ăn thơm phức
“Tỉnh rồi. Mau rửa tay rồi qua ăn đi”
Diệp Tử Yên cười:” Sở Viêm ở bên anh thật hạnh phúc”
Sở Viêm đi tới nhéo má cô:” Thấy đồ ăn liền nịnh anh rồi. đúng là quỷ tham ăn”
Sở Viêm buông cô ra, vuốt ve cánh môi bị anh hôn đến sưng lên hỏi:” hắn ta rất đẹp trai sao? còn muốn để cậu ta đưa về?”
Diệp Tử Yên hớp từng ngụm không khí, trợn mắt. Đưa về cái quỷ a, cô chỉ muốn chọc anh một chút thôi, đúng là nghịch ngu mà, anh còn nói là không ghen. Đúng là nam nhân thích dối lòng
“Không trả lời chúng ta tiếp tục” Sở Viêm giả vờ cúi người xuống
Diệp Tử Yên liền la lên:” Anh đẹp trai, anh đẹp trai nhất. Sở Viêm, sao anh biết hôm nay em về vậy a?”. Diệp Tử Yên nhanh chóng dời đi sự chú ý của anh
Sở Viêm nhận ra cô đánh trống lảng cũng không bắt bẻ:” thêm một tội không nói cho anh biết. Diệp Tử Yên em nghĩ xem, em nên bồi thường cho anh như thế nào?”
Diệp Tử Yên thật sự muốn tát mình một cái, này thì nhanh miệng. Cô nhanh chóng cười lấy lòng anh:” Sở Viêm em định qua công ty tìm anh nha, nhưng chưa tới anh đã xuất hiện rồi, làm hỏng kế hoạch của em a”
Sở Viêm ním môi, nếu không phải Trương Vỹ nhìn thấy cô bên ngoài anh cũng không biết cô hoàn thành công việc. Nghĩ đến liền thấy giận, cô chẳng thèm nói tiếng nào với anh a
Sở Viêm hỏi cô:” Có nhớ anh không?”
“Rất nhớ, nhớ chết đi được”. Diệp Tử Yên thật sự nhớ anh, cô cố gắng hoàn thiện mọi thứ nhanh nhất để được về. Còn không phải là vì anh sao?
Sở Viêm hôn cô, nụ hôn này nhẹ nhàng khiến người ta trầm mê. Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tử Yên lúc này đều đã đỏ hết lên, cô nũng nịu nói:” Sở Viêm đừng hôn nữa được không anh, em thở hông nổi a”
Sở Viêm thở dài, nhìn quầng thâm mắt của cô mà đau lòng, Sở Viêm ôm cô ngồi trong lòng mình, anh đúng là không thể giận được cô mà:” ngủ một lát đi tới nhà anh gọi em”
Diệp Tử Yên cảm thấy anh không còn tức giận nữa liền hỏi:” Anh không giận nữa sao?”
“Không giận. Lần sau nhớ nói trước với anh”
Diệp Tử Yên nghe vậy liền an tâm:” Vâng”. Cô xoay người trong lòng Sở Viêm, tìm được chỗ ngủ thoải mái liền đi gặp chu công
Sở Viêm vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, nói nhỏ: Khi nào em mới khiến anh bớt lo đây.
Xe dừng dưới chung cư của anh, Sở Viêm ra hiệu cho Trương Vỹ im lặng, nhẹ nhàng bế cô xuống. Trương Vỹ đứng đơ tại chỗ, khiếp sợ trong lòng. Ông chủ anh đúng là quá mạnh bạo a, dày vò bà chủ thành như vậy
Cũng không thể trách Trương Vỹ suy nghĩ lung tung được, Diệp Tử Yên được bao trong áo khoác của Sở Viêm, tóc còn có chút rối loạn. Môi cũng sưng đỏ lên. Vừa nhìn vào liền suy nghĩ đến chuyện không đúng đắn a
Sở Viêm ôm cô vào nhà mặc Trương Vỹ suy diễn lung tung.
Sở Viêm đặt cô xuống giường, điện thoại Diệp Tử Yên hiện lên thông báo tin nhắn. Sở Viêm liền nhìn thấy người nhắn. Chị tiểu Yên, chị đã về tới chưa ạ. Anh khẽ híp mắt, là tên nhóc lúc nãy
Sở Viêm lấy điện thoại của cô, còn thêm wechat rồi sao? Đúng là rất nhanh. Anh không nhanh không chậm trả lời cậu:” Tôi đã đưa cô ấy về rồi, kí tên:Bạn trai”. Sẵn tiện trượt tay thêm cậu ta vào danh sách đen luôn. Đúng là quá hoàn mỹ
Đến tối Diệp Tử Yên mới tỉnh giấc, cô với tay lấy điện thoại:” Đã bảy giờ rồi sao?”
Cô mở cửa bước ra ngoài, liền ngửi được mùi đồ ăn thơm phức
“Tỉnh rồi. Mau rửa tay rồi qua ăn đi”
Diệp Tử Yên cười:” Sở Viêm ở bên anh thật hạnh phúc”
Sở Viêm đi tới nhéo má cô:” Thấy đồ ăn liền nịnh anh rồi. đúng là quỷ tham ăn”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.