Tại Sao Ta Còn Chưa Tiến Lãnh Cung?!
Chương 5
Bản Thần Hữu Điểm Phương
14/10/2020
Thẩm Dập Luân cứ như vậy đứng nhìn y một hồi mới nói:
"Hoàng hậu đang xem gi thế?" Nói xong đi tới ngồi xuống bên người Hứa Nặc.
Hứa Nặc bị dọa đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, người này đi bộ đều không có âm thanh sao! Lại còn thình lình nói!
Mặc dù nội tâm rất bi phẫn, Hứa Nặc vẫn bình tĩnh trả lời:
"Chỉ là một cuốn truyện dân gian thú vị mà thôi."
"Hả?"
"Hoàng thượng có hứng thú sao? Hay là nhìn thử xem." Hứa Nặc đưa sách cho Thẩm Dập Luân, người kia nhận lấy lật rồi lật, ra vẻ không hứng thú, rồi mới trả lại cho Hứa Nặc.
"Trời đã không còn sớm, hoàng hậu cùng ta đi ngủ đi."
"Bộp bộp!" Quyển sách trên tay Hứa Nặc rớt.
Hả hả hả!!!
Hứa Nặc quả thực không thể tin được lỗ tai mình! Nói như đôi bên cùng có lợi vậy! Nói như ta thích gần ngươi vậy! Còn tưởng rằng tối nay phải ngủ trên giường nhỏ, vì giường của mình hơi sầu não chút, giờ thà rằng ngủ giường nhỏ còn hơn!
Hứa Nặc cảm giác mình cần phải khéo léo nhắc nhở một chút cấm kỵ của hoàng thượng.
"À thì, hoàng thượng người không phải không thích có người nằm cùng sao?"
"Không sai." Thẩm Dập Luân trả lời rất đơn giản.
"Vậy, người, ta, không phải là không thích hợp sao?" Hứa Nặc cười gượng.
Thật lâu không có câu trả lời, Hứa Nặc ngẩng đầu nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Dập Luân, phát hiện hắn cư nhiên dùng một loại ánh mắt khó diễn tả nhìn mình.
"Hoàng thượng? Có chuyện gì sao?"
"Trẫm, chỉ là không thích nữ nhân ở cạnh." Thẩm Dập Luân nói rất chậm, như sợ Hứa Nặc không nghe rõ.
"... Hả?!"
Hứa Nặc thực sự muốn quỳ! Đời trước không phải nói hoàng thượng nam nữ hết thảy đều không thích sao! Không phải nói buổi thích ngủ một mình sao! Tới cùng là ai đồn vậy!
Nhìn ánh mắt của Thẩm Dập Luân, Hứa Nặc chậm rãi leo lên giường, bò vào trong, đưa lưng về phía Thẩm Dập Luân, đem đầu mông mình gói kỹ trong chăn, đêm nay nhất định phải an ủi tiểu tâm linh yếu ớt của mình! Hứa Nặc nắm tay.
Thẩm Dập Luân phát hiện mình vô cùng thích biểu tình trên mặt Hứa Nặc, không giống những người khác ở trong cung thích ra vẻ, Hứa Nặc biểu hiện rất chân thực, sẽ không khiến cho người ra cảm thấy chán ghét, ngược lại, tạo ra cảm giác rất thoải mái.
Thấy tư thế ngủ của Hứa Nặc Thẩm Dập Luân không tự chủ câu khóe miệng, xem ra sau này sẽ không nhàm chán.
Hứa Nặc vừa dậy liền phát giác bên cạnh không có thân ảnh của Thẩm Dập Luân, cũng phải, hoàng thượng luôn luôn phải dậy sớm mà!
"Công tử người đã tỉnh chưa?" A Ly ở ngoài hỏi.
"Ừm, dậy rồi."
"Nô tỳ gọi người tới giúp người chỉnh trang."
"Được."
Chỉ chốc lát sau các thị nữ đã chuẩn bị xong cho Hứa Nặc, thật ra cũng chỉ là đem tóc buộc cao lên, chen vào giữa một cây trâm ngọc bích mà thôi.
"Công tử." A Ly chạy vào. "Công tử, các phi tần đã ở bên ngoài cung chờ."
"Ừ, chúng ta ra ngoài thôi."
"Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!"
"Đều đứng lên đi."
Hứa Nặc nhìn một đám phi tử phía dưới thật hết sức đau đầu, chung quy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt như dao găm nhìn mình, áp lực này thật đúng là không phải lớn bình thường. Loại này rõ ràng chính là không làm gì nhưng vẫn không nhận được cái nhìn tốt của mọi người, còn có ai thấu!
Không có biện pháp, phải mau đem các nàng đuổi đi thôi.
Yên lặng thở dài, Hứa Nặc đột nhiên nảy ra một ý niệm vĩ đại như vậy ở trong đầu, thế là không chút khách khí tự tán dương một cái.
Nhưng mà không đợi Hứa Nặc tự ca ngợi xong đã bị một thanh âm lanh lảnh cắt đứt.
"Nghe nói hôm qua hoàng thượng sủng hạnh hoàng hậu nương nương, không biết hoàng hậu nương nương dùng biện pháp gì, có thể nói cho thần thiếp cùng mọi người được không?"
Lên tiếng là Lệ phi, nàng xem ra chán ghét Hứa Nặc rất lâu rồi, một nam nhân mà lại chiếm giữ ngôi vị hoàng hậu chẳng buông, nếu là như thế còn chưa tính, bây giờ còn dám câu dẫn hoàng thượng! Y là cái thá gì chứ! Hôm nay chính là muốn cho y xấu mặt!
Hứa Nặc tâm tình rất không tốt, nhìn Lệ phi một chút, được, thoạt nhìn có vẻ khỏe mạnh, ừm, có thể hạ thủ. Nghĩ tới đây, Hứa Nặc cũng không ngồi thẳng dậy, thân thể dựa nghiêng về một bên tay vịn, lười biếng mở miệng:
"Lệ phi đúng không?"
"Đúng!"
Nhìn Lệ phi vẻ mặt giận dữ, Hứa Nặc bỗng nhiên cười:
"Lệ phi tỷ tỷ sợ là đã quên rồi nhỉ." Cố ý dừng lại một chút, Lệ phi quả nhiên lộ ra thần tình nghi ngờ, Hứa Nặc nhìn quét qua mỗi người phía dưới:
"Bổn cung là hoàng hậu, là thê tử được hoàng thượng cưới hỏi đàng hoàng, mà các ngươi, nói trắng ra cũng chỉ là một đám thiếp thất mà thôi! Các ngươi lấy tư cách gì chất vấn bổn cung hả!"
Mọi người bị lời nói của Hứa Nặc làm cho sắc mặt tái nhợt, Hứa Nặc đột nhiên chuyển hướng:
"Lệ phi, ngươi thân là phi tử, cũng dám khinh thường hoàng hậu, lại còn nói năng vô lễ với bổn cung, ngươi đây là phạm phải tội gì hả!"
"Hoàng hậu đang xem gi thế?" Nói xong đi tới ngồi xuống bên người Hứa Nặc.
Hứa Nặc bị dọa đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, người này đi bộ đều không có âm thanh sao! Lại còn thình lình nói!
Mặc dù nội tâm rất bi phẫn, Hứa Nặc vẫn bình tĩnh trả lời:
"Chỉ là một cuốn truyện dân gian thú vị mà thôi."
"Hả?"
"Hoàng thượng có hứng thú sao? Hay là nhìn thử xem." Hứa Nặc đưa sách cho Thẩm Dập Luân, người kia nhận lấy lật rồi lật, ra vẻ không hứng thú, rồi mới trả lại cho Hứa Nặc.
"Trời đã không còn sớm, hoàng hậu cùng ta đi ngủ đi."
"Bộp bộp!" Quyển sách trên tay Hứa Nặc rớt.
Hả hả hả!!!
Hứa Nặc quả thực không thể tin được lỗ tai mình! Nói như đôi bên cùng có lợi vậy! Nói như ta thích gần ngươi vậy! Còn tưởng rằng tối nay phải ngủ trên giường nhỏ, vì giường của mình hơi sầu não chút, giờ thà rằng ngủ giường nhỏ còn hơn!
Hứa Nặc cảm giác mình cần phải khéo léo nhắc nhở một chút cấm kỵ của hoàng thượng.
"À thì, hoàng thượng người không phải không thích có người nằm cùng sao?"
"Không sai." Thẩm Dập Luân trả lời rất đơn giản.
"Vậy, người, ta, không phải là không thích hợp sao?" Hứa Nặc cười gượng.
Thật lâu không có câu trả lời, Hứa Nặc ngẩng đầu nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Dập Luân, phát hiện hắn cư nhiên dùng một loại ánh mắt khó diễn tả nhìn mình.
"Hoàng thượng? Có chuyện gì sao?"
"Trẫm, chỉ là không thích nữ nhân ở cạnh." Thẩm Dập Luân nói rất chậm, như sợ Hứa Nặc không nghe rõ.
"... Hả?!"
Hứa Nặc thực sự muốn quỳ! Đời trước không phải nói hoàng thượng nam nữ hết thảy đều không thích sao! Không phải nói buổi thích ngủ một mình sao! Tới cùng là ai đồn vậy!
Nhìn ánh mắt của Thẩm Dập Luân, Hứa Nặc chậm rãi leo lên giường, bò vào trong, đưa lưng về phía Thẩm Dập Luân, đem đầu mông mình gói kỹ trong chăn, đêm nay nhất định phải an ủi tiểu tâm linh yếu ớt của mình! Hứa Nặc nắm tay.
Thẩm Dập Luân phát hiện mình vô cùng thích biểu tình trên mặt Hứa Nặc, không giống những người khác ở trong cung thích ra vẻ, Hứa Nặc biểu hiện rất chân thực, sẽ không khiến cho người ra cảm thấy chán ghét, ngược lại, tạo ra cảm giác rất thoải mái.
Thấy tư thế ngủ của Hứa Nặc Thẩm Dập Luân không tự chủ câu khóe miệng, xem ra sau này sẽ không nhàm chán.
Hứa Nặc vừa dậy liền phát giác bên cạnh không có thân ảnh của Thẩm Dập Luân, cũng phải, hoàng thượng luôn luôn phải dậy sớm mà!
"Công tử người đã tỉnh chưa?" A Ly ở ngoài hỏi.
"Ừm, dậy rồi."
"Nô tỳ gọi người tới giúp người chỉnh trang."
"Được."
Chỉ chốc lát sau các thị nữ đã chuẩn bị xong cho Hứa Nặc, thật ra cũng chỉ là đem tóc buộc cao lên, chen vào giữa một cây trâm ngọc bích mà thôi.
"Công tử." A Ly chạy vào. "Công tử, các phi tần đã ở bên ngoài cung chờ."
"Ừ, chúng ta ra ngoài thôi."
"Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!"
"Đều đứng lên đi."
Hứa Nặc nhìn một đám phi tử phía dưới thật hết sức đau đầu, chung quy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt như dao găm nhìn mình, áp lực này thật đúng là không phải lớn bình thường. Loại này rõ ràng chính là không làm gì nhưng vẫn không nhận được cái nhìn tốt của mọi người, còn có ai thấu!
Không có biện pháp, phải mau đem các nàng đuổi đi thôi.
Yên lặng thở dài, Hứa Nặc đột nhiên nảy ra một ý niệm vĩ đại như vậy ở trong đầu, thế là không chút khách khí tự tán dương một cái.
Nhưng mà không đợi Hứa Nặc tự ca ngợi xong đã bị một thanh âm lanh lảnh cắt đứt.
"Nghe nói hôm qua hoàng thượng sủng hạnh hoàng hậu nương nương, không biết hoàng hậu nương nương dùng biện pháp gì, có thể nói cho thần thiếp cùng mọi người được không?"
Lên tiếng là Lệ phi, nàng xem ra chán ghét Hứa Nặc rất lâu rồi, một nam nhân mà lại chiếm giữ ngôi vị hoàng hậu chẳng buông, nếu là như thế còn chưa tính, bây giờ còn dám câu dẫn hoàng thượng! Y là cái thá gì chứ! Hôm nay chính là muốn cho y xấu mặt!
Hứa Nặc tâm tình rất không tốt, nhìn Lệ phi một chút, được, thoạt nhìn có vẻ khỏe mạnh, ừm, có thể hạ thủ. Nghĩ tới đây, Hứa Nặc cũng không ngồi thẳng dậy, thân thể dựa nghiêng về một bên tay vịn, lười biếng mở miệng:
"Lệ phi đúng không?"
"Đúng!"
Nhìn Lệ phi vẻ mặt giận dữ, Hứa Nặc bỗng nhiên cười:
"Lệ phi tỷ tỷ sợ là đã quên rồi nhỉ." Cố ý dừng lại một chút, Lệ phi quả nhiên lộ ra thần tình nghi ngờ, Hứa Nặc nhìn quét qua mỗi người phía dưới:
"Bổn cung là hoàng hậu, là thê tử được hoàng thượng cưới hỏi đàng hoàng, mà các ngươi, nói trắng ra cũng chỉ là một đám thiếp thất mà thôi! Các ngươi lấy tư cách gì chất vấn bổn cung hả!"
Mọi người bị lời nói của Hứa Nặc làm cho sắc mặt tái nhợt, Hứa Nặc đột nhiên chuyển hướng:
"Lệ phi, ngươi thân là phi tử, cũng dám khinh thường hoàng hậu, lại còn nói năng vô lễ với bổn cung, ngươi đây là phạm phải tội gì hả!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.