Tại Sao Thụ Chính Không Đi Theo Nguyên Tác Vậy!
Chương 27: chap 27
NThien
22/10/2024
Cũng may là xe đã lái về đến trước cổng nhà cậu, Giản Lê nhanh chóng xuống xe rồi chào tài xế với tạm biệt anh em nhà họ rồi vào nhà.
Giản Lê bước đi mà cứ có cảm giác như mình đã quên cái gì đó, cơ mà nay cậu khá mệt nên cũng chẳng buồn nghĩ nữa.
Về đến nhà là cậu liền vệ sinh qua rồi nằm lăn trên giường chơi game.
Từ khi Giản Lê rời xe, không khí trên xe trở nên im ắng lạ thường, Hoài An nhìn thấy đôi giày dưới chân mình chợt nhớ ra mà nói với anh trai.
" Anh ơi, anh Giản Lê quên giày em tặng để trên xe rồi."
Hoài Thanh không thèm nhìn Hoài An một cái mà nhàn nhạt đáp :" Để đấy, mai anh đưa cho."
Hoài An nghe anh trai nói vậy thì vâng một tiếng, sau đó cũng chẳng ai nói ai câu nào nữa. Hoài An tự nhiên nhớ tới anh Giản Lê, nếu anh Giản Lê ở đây thì cô còn có thể nói chuyện cùng được.
Hoài An để ý là dạo gần đây anh trai rất khó gần, dù trước cũng như vậy rồi cơ mà bây giờ còn khó gần hơn nên thật khó để cô bé có thể bắt chuyện được.
Tài xế vừa lái xe tới nhà, Hoài An liền mở cửa xe chạy đi luôn, ngồi chung xe với anh trai làm cô bé áp lực lắm rồi.
Bây giờ chỉ muốn xà vào lòng bố yêu thôi.
Hoài Thanh nhìn bóng dáng xa dần của Hoài An mới nhẹ nhàng lấy đôi giày ở bên dưới ghế sau bước xuống, hắn đi đến chỗ thùng rác ném đôi giày vào trong sau đó quay người đi như chưa có chuyện gì cả.
Hoài Thanh lấy điện thoại trong túi ra, không nhanh không chậm gõ tin nhắn gửi cho Giản Lê.
Giản Lê thì vừa chơi xong ván game thì thấy thông báo tin nhắn đến của Hoài Thanh thì vội mở ra xem.
Hoài Thanh: Chiếc giày cậu để quên trên xe bị Hoài An vô tình làm hỏng rồi. Con bé áy náy lắm nên là mai cậu đừng nói gì nhé, mình đền cậu cái khác cho.
Hoài Thanh: Với lại cậu cứ đeo đồi mà mình tặng đi.
Giản Lê đọc tin nhắn Hoài Thanh gửi thì mới chợt nhận ra bản thân ấy vậy mà quên luôn đôi giày Hoài An tặng ở trên xe. Cậu vội nhắn lại với Hoài Thanh.
Giản Lê: Không sao đâu, với lại cảm ơn đôi giày của cậu nhé.
Giản Lê : Vừa chân mình lắm.
Giản Lê thấy hắn chỉ xem mà không nhắn lại nên cũng không nhắn nữa, cậu còn đang suy nghĩ xem Hoài An như nào lại làm hỏng được thì bên ngoài có tiếng gõ cửa của cô giúp việc.
" Hôm nay bà chủ về, cháu xuống dưới đi."
Giản Lê nghe vậy thì nhanh chóng xuống giường mở cửa đi ra rồi nhanh chóng chạy xuống dưới nhà.
Linh Lan thấy con trai yêu dấu của mình thì không khỏi vui vẻ mà chạy lại ôm cậu một cái :" Cục cưng của mẹ béo lên thì phải, cảm giác ôm vào có thịt hơn trước nhiều."
Giản Lê :"..."
Linh Lan hết ôm thì bẹo má cậu khiến nó đỏ hết cả lên mới thôi :" Hôm nay ba con bận nên không về cùng mẹ
dudc."
Giản Lê tuy biết bản thân không phải con của họ cơ mà được quan tâm như vậy khiến cậu bất giác vui vẻ mà cũng coi họ như gia đình vậy, dù Giản Lê vẫn cảm thấy chút có lỗi với 'Giản Lê".
Giản Lê mặc cho bà sờ mó mà mỉm cười đáp lại :" vâng, lần này mẹ về lâu không."
Linh Lan :" Có, lần này mẹ sẽ ở lại hơn tuần đấy." Phải nói là ba mẹ nguyên chủ đều rất bận nên họ ở nhà một ngày thôi cũng đã hiếm lắm rồi, ấy vậy mà lần này lại ở tận một tuần lận.
Bà vô cùng vui vẻ mà kêu người hầu mang hết đống hành lí trên xe vào, cậu vô cùng bất ngờ khi biết hết cả đống đấy đều là mua tặng cậu.
Linh Lan :" Đây đều là quà mẹ mua á, ba con không có gì đâu nên là cảm ơn mẹ đi."
Giản Lê :" Con cảm ơn."
Linh Lan nghe cậu nói vậy thì vô cùng hài lòng mà nói :" Thật ra mẹ được nghỉ nhiều vậy là do mẹ đang mang thai." Nói rồi cô cầm tay Giản Lê xoa trước bụng mình.
Giản Lê có thể cảm nhận được qua lớp áo bồng bềnh là cái bụng có phần nhô lên, cậu đây là lần đầu tiên cảm nhận cảm giác này nên cảm thấy có chút vi diệu mà sờ thêm một chút.
Linh Lan :" Mẹ sợ con ở một mình buồn nên quyết định sinh thêm một đứa cho con chơi cùng nè."
Giản Lê nghe Linh Lan nói vậy thì nhớ lại, trong cốt truyện đúng là Linh Lan đã sinh ra một cô bé đáng yêu.
Nhưng chỉ vì lỗi lầm của 'Giản Lê' mà cả nhà phải chịu khổ, nghĩ vậy Giản Lê càng quyết tâm không để truyện đó xảy ra.
Linh Lan thấy Giản Lẻ không nói gì còn tưởng cậu vui quá nên phát ngốc :" Đừng xoa bụng mẹ nữa, nay đi máy bay về mẹ có chút mệt nên lên phòng nghỉ trước nha."
Cậu nghe bà nói vậy thì liền bỏ tay ta định dìu bà vào phòng nhưng lại bị từ chối :" Mẹ mới mang thai ba tháng à, mẹ còn khỏẻ chán." Nói rồi bà bước đi mạnh mẽ về phòng để lại Giản Lê với đống đồ ở đó.
Cậu cũng không muốn phụ lòng bà nên lặng lẽ mở hết hộp quà ra, bên trong hầu như toàn là quần áo, cơ mà có cả váy là sao?
Giản Lê bước đi mà cứ có cảm giác như mình đã quên cái gì đó, cơ mà nay cậu khá mệt nên cũng chẳng buồn nghĩ nữa.
Về đến nhà là cậu liền vệ sinh qua rồi nằm lăn trên giường chơi game.
Từ khi Giản Lê rời xe, không khí trên xe trở nên im ắng lạ thường, Hoài An nhìn thấy đôi giày dưới chân mình chợt nhớ ra mà nói với anh trai.
" Anh ơi, anh Giản Lê quên giày em tặng để trên xe rồi."
Hoài Thanh không thèm nhìn Hoài An một cái mà nhàn nhạt đáp :" Để đấy, mai anh đưa cho."
Hoài An nghe anh trai nói vậy thì vâng một tiếng, sau đó cũng chẳng ai nói ai câu nào nữa. Hoài An tự nhiên nhớ tới anh Giản Lê, nếu anh Giản Lê ở đây thì cô còn có thể nói chuyện cùng được.
Hoài An để ý là dạo gần đây anh trai rất khó gần, dù trước cũng như vậy rồi cơ mà bây giờ còn khó gần hơn nên thật khó để cô bé có thể bắt chuyện được.
Tài xế vừa lái xe tới nhà, Hoài An liền mở cửa xe chạy đi luôn, ngồi chung xe với anh trai làm cô bé áp lực lắm rồi.
Bây giờ chỉ muốn xà vào lòng bố yêu thôi.
Hoài Thanh nhìn bóng dáng xa dần của Hoài An mới nhẹ nhàng lấy đôi giày ở bên dưới ghế sau bước xuống, hắn đi đến chỗ thùng rác ném đôi giày vào trong sau đó quay người đi như chưa có chuyện gì cả.
Hoài Thanh lấy điện thoại trong túi ra, không nhanh không chậm gõ tin nhắn gửi cho Giản Lê.
Giản Lê thì vừa chơi xong ván game thì thấy thông báo tin nhắn đến của Hoài Thanh thì vội mở ra xem.
Hoài Thanh: Chiếc giày cậu để quên trên xe bị Hoài An vô tình làm hỏng rồi. Con bé áy náy lắm nên là mai cậu đừng nói gì nhé, mình đền cậu cái khác cho.
Hoài Thanh: Với lại cậu cứ đeo đồi mà mình tặng đi.
Giản Lê đọc tin nhắn Hoài Thanh gửi thì mới chợt nhận ra bản thân ấy vậy mà quên luôn đôi giày Hoài An tặng ở trên xe. Cậu vội nhắn lại với Hoài Thanh.
Giản Lê: Không sao đâu, với lại cảm ơn đôi giày của cậu nhé.
Giản Lê : Vừa chân mình lắm.
Giản Lê thấy hắn chỉ xem mà không nhắn lại nên cũng không nhắn nữa, cậu còn đang suy nghĩ xem Hoài An như nào lại làm hỏng được thì bên ngoài có tiếng gõ cửa của cô giúp việc.
" Hôm nay bà chủ về, cháu xuống dưới đi."
Giản Lê nghe vậy thì nhanh chóng xuống giường mở cửa đi ra rồi nhanh chóng chạy xuống dưới nhà.
Linh Lan thấy con trai yêu dấu của mình thì không khỏi vui vẻ mà chạy lại ôm cậu một cái :" Cục cưng của mẹ béo lên thì phải, cảm giác ôm vào có thịt hơn trước nhiều."
Giản Lê :"..."
Linh Lan hết ôm thì bẹo má cậu khiến nó đỏ hết cả lên mới thôi :" Hôm nay ba con bận nên không về cùng mẹ
dudc."
Giản Lê tuy biết bản thân không phải con của họ cơ mà được quan tâm như vậy khiến cậu bất giác vui vẻ mà cũng coi họ như gia đình vậy, dù Giản Lê vẫn cảm thấy chút có lỗi với 'Giản Lê".
Giản Lê mặc cho bà sờ mó mà mỉm cười đáp lại :" vâng, lần này mẹ về lâu không."
Linh Lan :" Có, lần này mẹ sẽ ở lại hơn tuần đấy." Phải nói là ba mẹ nguyên chủ đều rất bận nên họ ở nhà một ngày thôi cũng đã hiếm lắm rồi, ấy vậy mà lần này lại ở tận một tuần lận.
Bà vô cùng vui vẻ mà kêu người hầu mang hết đống hành lí trên xe vào, cậu vô cùng bất ngờ khi biết hết cả đống đấy đều là mua tặng cậu.
Linh Lan :" Đây đều là quà mẹ mua á, ba con không có gì đâu nên là cảm ơn mẹ đi."
Giản Lê :" Con cảm ơn."
Linh Lan nghe cậu nói vậy thì vô cùng hài lòng mà nói :" Thật ra mẹ được nghỉ nhiều vậy là do mẹ đang mang thai." Nói rồi cô cầm tay Giản Lê xoa trước bụng mình.
Giản Lê có thể cảm nhận được qua lớp áo bồng bềnh là cái bụng có phần nhô lên, cậu đây là lần đầu tiên cảm nhận cảm giác này nên cảm thấy có chút vi diệu mà sờ thêm một chút.
Linh Lan :" Mẹ sợ con ở một mình buồn nên quyết định sinh thêm một đứa cho con chơi cùng nè."
Giản Lê nghe Linh Lan nói vậy thì nhớ lại, trong cốt truyện đúng là Linh Lan đã sinh ra một cô bé đáng yêu.
Nhưng chỉ vì lỗi lầm của 'Giản Lê' mà cả nhà phải chịu khổ, nghĩ vậy Giản Lê càng quyết tâm không để truyện đó xảy ra.
Linh Lan thấy Giản Lẻ không nói gì còn tưởng cậu vui quá nên phát ngốc :" Đừng xoa bụng mẹ nữa, nay đi máy bay về mẹ có chút mệt nên lên phòng nghỉ trước nha."
Cậu nghe bà nói vậy thì liền bỏ tay ta định dìu bà vào phòng nhưng lại bị từ chối :" Mẹ mới mang thai ba tháng à, mẹ còn khỏẻ chán." Nói rồi bà bước đi mạnh mẽ về phòng để lại Giản Lê với đống đồ ở đó.
Cậu cũng không muốn phụ lòng bà nên lặng lẽ mở hết hộp quà ra, bên trong hầu như toàn là quần áo, cơ mà có cả váy là sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.