Tại Sao Thụ Chính Không Đi Theo Nguyên Tác Vậy!
Chương 11
NThien
22/10/2024
Vì đang mải mê suy nghĩ nên Lưu Khang không hề nhìn thấy cảnh ban nãy, bỗng một que kem ốc quế được đưa đến trước mặt hắn.
Lưu Khang nhanh chóng nhận lấy, hai người vừa ngồi ăn vừa nói chuyện.
Giản Lê nhìn chiếc tàu lượn siêu tốc kia mà có chút hào hứng liền rủ Lưu Khang cùng chơi.
Lưu Khang cũng không từ chối mà nhanh chóng ăn hết số kem còn lại rồi cả hai đi chơi.
Giản Lê ngồi vào ghế mà háo hức không thôi, cậu chưa chơi trò này bao giờ nên rất muốn thử chơi một lần.
Sau khi kiểm tra an toàn xong thì tàu lượn bắt đầu chạy, lúc đầu cậu còn hào hứng vui vẻ cơ mà sau thì sợ hãi mà nắm chặt tay của Lưu Khang đang ngồi bên cạnh mình.
Lưu Khang được cậu chủ động nắm tay liền nắm lại.
Chơi xong đầu óc cậu quay cuồng mà phải nghỉ ngơi một lát, nghỉ được một lát cậu thấy cơ thể đã khoẻ hơn nhiều liền rủ Lưu Khang đi chơi thêm nhiều chỗ nữa.
Hai người chơi với nhau vui vẻ cả ngày quên luôn cả thời gian, chưa gì đã đến chiều tối, Giản Lê cùng Lưu Khang quyết định đi vào nhà ma thử.
Lưu Khang có vẻ không muốn cho lắm nhưng mà dưới sự năm nỉ của cậu nên hắn cũng đồng ý.
Vốn tưởng bản thân không sợ ma nên Giản Lê rất tự tin mà nắm tay Lưu Khang đi vào, ai mà ngờ nhân viên ở đây lại chuyên nghiệp như vậy doạ cho cả hai ôm nhau khóc.
Hai người vật lộn trong đó hơn tiếng cuối cùng cũng ra được bên ngoài, ra được đến nơi cả hai xấu hổ mà bỏ tay ra khỏi người đối phương, vì đã muộn nên cả hai cùng đi ăn tối luôn.
Bây giờ đã là gần 10 giờ tối, Giản Lê đang ngồi trên xe taxi mà nhớ lại buổi đi chơi ngày hôm nay, đúng là rất vui. Có lẽ lần sau cậu sẽ rủ Lưu Khang đi thêm lần nữa vậy, dù sao thì họ vẫn chưa chơi hết trò chơi trong đấy nữa.
Khi gần đến khu nhà cậu đang sống thì Giản Lê kêu tài xế dừng lại trả tiền rồi xuống xe, lí do là cậu muốn đi bộ một lát cho tiêu cơm .
Khi đi qua một ngõ vắng, cậu nghe được tiếng đánh nhau của ai đó, Giản Lê sợ hãi mà chạy đi nhanh hơn rồi cậu gọi điện báo cảnh sát.
Vốn định như vậy là xong nhưng mà cậu lo cho người bị đánh kia liền chạy vào trong ngõ nói lớn.
" Tôi đã gọi cho cảnh sát rồi, mấy anh đừng làm bừa ".
Nói xong cậu có cảm giác như bản thân đã mất hết sức lực vậy, đám kia nghe có cảnh sát liền bỏ đi nói vài câu " mà nhớ đấy, lần sau còn dám ve vãn bạn gái kia của tao mày không thoát dễ như vậy đâu." nói xong cả đám hơn chục người chạy đi.
Giản Lê chạy lại chỗ người kia giọng ân cần nói " cậu có sao không "
Người kia vốn không nhúc nhích cơ mà khi nghe được giọng nói có phần quen thuộc liền ngước lên nhìn.
Ánh đèn đường chiếu vào làm hiện lên khuôn mặt của người đang bị đánh kia, mặt bị đánh cho sưng vù, cơ thể nhìn qua dấu vết bị đánh đập mạnh.
Tuy vậy vẫn không thể nào dìm được khuôn mặt góc cạnh của Hoài Thanh .
Giản Lê :" Hoài Thanh ?" cậu kinh ngạc nhìn người vừa bị đánh bầm dập đang nằm ra đất.
Hoài Thanh không nói gì, có lẽ hắn đã bị đánh quá lâu và không còn sức để nói nữa. Cuối cùng Hoài Thanh cũng không gồng được liền ngất đi.
Giản Lê thấy Hoài Thanh đột nhiên bất tỉnh liền cho tay lên mũi Hoài Thanh để xác nhận còn sống hay đã chết .
Cậu khó khăn kéo Hoài Thanh ra khỏi con ngõ, may bây giờ vẫn chưa quá muộn nên Giản Lê nhanh chóng bắt được taxi rồi đưa hắn đến bệnh viện.
May là khi đến bệnh viện có người ra giúp cậu bê Hoài Thanh vào nên không khó khăn như lúc còn ở trong ngõ.
Hoài Thanh được bác sĩ đưa vào phòng bệnh để khám qua, lúc này điện thoại cậu reo lên. Đó là cuộc gọi của cảnh sát gọi tới, cậu trình bày ngắn gọn sự việc sảy ra cho cảnh sát rồi sau đoa vào thăm Hoài Thanh.
Khắp người Hoài Thanh đã được bác sĩ băng bó cẩn thận. Bác sĩ hỏi cậu có phải người thân không rồi dặn dò không nên để vết thương người bệnh dính nước...
Vì cậu không hề biết số của gia đình Hoài Thanh nên cậu đợi bao giờ Hoài Thanh tỉnh dậy thì sẽ rời đi.
Hoài Thanh đau nhói mà mở mắt tỉnh dậy, hắn chỉ nhớ bản thân bị một đám tự nhiên lôi vào ngõ vắng người rồi đánh, vốn ban đầu hắn còn chơi lại được cơ mà tự nhiên lại xuất hiện thêm nhiều người khiến hắn không kịp trở tay mà bị đánh đến thê thảm, sau đó hắn gặp Giản Lê?... Hoài Thanh nhìn xung quanh nhận ra đây là bệnh viện liền đoán là Giản Lê đã đưa hắn tới đây.
Giản Lê vừa đi từ bên ngoài vào nhìn thấy Hoài Thanh đã tỉnh nói " tôi làm thủ tục nhập viện cho cậu rồi, cậu cứ nằm đó đi . Điện thoại cậu ở bàn đấy, có thể gọi cho người thân đến.Bây giờ cũng muộn rồi nên mình về trước đây".
Không chờ Hoài Thanh nói Giản Lê đã đi luôn rồi, Hoài Thanh nhìn chiếc điện thoại trên bàn suy tư một chút thì gọi cho ba của hắn.
Lưu Khang nhanh chóng nhận lấy, hai người vừa ngồi ăn vừa nói chuyện.
Giản Lê nhìn chiếc tàu lượn siêu tốc kia mà có chút hào hứng liền rủ Lưu Khang cùng chơi.
Lưu Khang cũng không từ chối mà nhanh chóng ăn hết số kem còn lại rồi cả hai đi chơi.
Giản Lê ngồi vào ghế mà háo hức không thôi, cậu chưa chơi trò này bao giờ nên rất muốn thử chơi một lần.
Sau khi kiểm tra an toàn xong thì tàu lượn bắt đầu chạy, lúc đầu cậu còn hào hứng vui vẻ cơ mà sau thì sợ hãi mà nắm chặt tay của Lưu Khang đang ngồi bên cạnh mình.
Lưu Khang được cậu chủ động nắm tay liền nắm lại.
Chơi xong đầu óc cậu quay cuồng mà phải nghỉ ngơi một lát, nghỉ được một lát cậu thấy cơ thể đã khoẻ hơn nhiều liền rủ Lưu Khang đi chơi thêm nhiều chỗ nữa.
Hai người chơi với nhau vui vẻ cả ngày quên luôn cả thời gian, chưa gì đã đến chiều tối, Giản Lê cùng Lưu Khang quyết định đi vào nhà ma thử.
Lưu Khang có vẻ không muốn cho lắm nhưng mà dưới sự năm nỉ của cậu nên hắn cũng đồng ý.
Vốn tưởng bản thân không sợ ma nên Giản Lê rất tự tin mà nắm tay Lưu Khang đi vào, ai mà ngờ nhân viên ở đây lại chuyên nghiệp như vậy doạ cho cả hai ôm nhau khóc.
Hai người vật lộn trong đó hơn tiếng cuối cùng cũng ra được bên ngoài, ra được đến nơi cả hai xấu hổ mà bỏ tay ra khỏi người đối phương, vì đã muộn nên cả hai cùng đi ăn tối luôn.
Bây giờ đã là gần 10 giờ tối, Giản Lê đang ngồi trên xe taxi mà nhớ lại buổi đi chơi ngày hôm nay, đúng là rất vui. Có lẽ lần sau cậu sẽ rủ Lưu Khang đi thêm lần nữa vậy, dù sao thì họ vẫn chưa chơi hết trò chơi trong đấy nữa.
Khi gần đến khu nhà cậu đang sống thì Giản Lê kêu tài xế dừng lại trả tiền rồi xuống xe, lí do là cậu muốn đi bộ một lát cho tiêu cơm .
Khi đi qua một ngõ vắng, cậu nghe được tiếng đánh nhau của ai đó, Giản Lê sợ hãi mà chạy đi nhanh hơn rồi cậu gọi điện báo cảnh sát.
Vốn định như vậy là xong nhưng mà cậu lo cho người bị đánh kia liền chạy vào trong ngõ nói lớn.
" Tôi đã gọi cho cảnh sát rồi, mấy anh đừng làm bừa ".
Nói xong cậu có cảm giác như bản thân đã mất hết sức lực vậy, đám kia nghe có cảnh sát liền bỏ đi nói vài câu " mà nhớ đấy, lần sau còn dám ve vãn bạn gái kia của tao mày không thoát dễ như vậy đâu." nói xong cả đám hơn chục người chạy đi.
Giản Lê chạy lại chỗ người kia giọng ân cần nói " cậu có sao không "
Người kia vốn không nhúc nhích cơ mà khi nghe được giọng nói có phần quen thuộc liền ngước lên nhìn.
Ánh đèn đường chiếu vào làm hiện lên khuôn mặt của người đang bị đánh kia, mặt bị đánh cho sưng vù, cơ thể nhìn qua dấu vết bị đánh đập mạnh.
Tuy vậy vẫn không thể nào dìm được khuôn mặt góc cạnh của Hoài Thanh .
Giản Lê :" Hoài Thanh ?" cậu kinh ngạc nhìn người vừa bị đánh bầm dập đang nằm ra đất.
Hoài Thanh không nói gì, có lẽ hắn đã bị đánh quá lâu và không còn sức để nói nữa. Cuối cùng Hoài Thanh cũng không gồng được liền ngất đi.
Giản Lê thấy Hoài Thanh đột nhiên bất tỉnh liền cho tay lên mũi Hoài Thanh để xác nhận còn sống hay đã chết .
Cậu khó khăn kéo Hoài Thanh ra khỏi con ngõ, may bây giờ vẫn chưa quá muộn nên Giản Lê nhanh chóng bắt được taxi rồi đưa hắn đến bệnh viện.
May là khi đến bệnh viện có người ra giúp cậu bê Hoài Thanh vào nên không khó khăn như lúc còn ở trong ngõ.
Hoài Thanh được bác sĩ đưa vào phòng bệnh để khám qua, lúc này điện thoại cậu reo lên. Đó là cuộc gọi của cảnh sát gọi tới, cậu trình bày ngắn gọn sự việc sảy ra cho cảnh sát rồi sau đoa vào thăm Hoài Thanh.
Khắp người Hoài Thanh đã được bác sĩ băng bó cẩn thận. Bác sĩ hỏi cậu có phải người thân không rồi dặn dò không nên để vết thương người bệnh dính nước...
Vì cậu không hề biết số của gia đình Hoài Thanh nên cậu đợi bao giờ Hoài Thanh tỉnh dậy thì sẽ rời đi.
Hoài Thanh đau nhói mà mở mắt tỉnh dậy, hắn chỉ nhớ bản thân bị một đám tự nhiên lôi vào ngõ vắng người rồi đánh, vốn ban đầu hắn còn chơi lại được cơ mà tự nhiên lại xuất hiện thêm nhiều người khiến hắn không kịp trở tay mà bị đánh đến thê thảm, sau đó hắn gặp Giản Lê?... Hoài Thanh nhìn xung quanh nhận ra đây là bệnh viện liền đoán là Giản Lê đã đưa hắn tới đây.
Giản Lê vừa đi từ bên ngoài vào nhìn thấy Hoài Thanh đã tỉnh nói " tôi làm thủ tục nhập viện cho cậu rồi, cậu cứ nằm đó đi . Điện thoại cậu ở bàn đấy, có thể gọi cho người thân đến.Bây giờ cũng muộn rồi nên mình về trước đây".
Không chờ Hoài Thanh nói Giản Lê đã đi luôn rồi, Hoài Thanh nhìn chiếc điện thoại trên bàn suy tư một chút thì gọi cho ba của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.