Tại Sao Thụ Chính Không Đi Theo Nguyên Tác Vậy!
Chương 15
NThien
22/10/2024
Cơ thể Giản Lê cứng đờ, cậu không dám lên tiếng mà nằm im bất động.
Thấy cậu không trả lời mấy người kia tưởng cậu bị ngất nên lay người cậu dậy, khiến Giản Lê không kịp trở tay.
Mấy người mở mắt nhìn nhau, trước tình huống như này Giản Lê cố nở một nụ cười tự tin mà nói :" xin chào ".
Vì mặt của cậu bây giờ đã nổi khắp diễn đàn nên đám người kia lập tức nhận ra cậu.
" Đ*t, tao còn tưởng là ai hoá ra là mày à".
" Vãi thằng biến thái như mày còn dám vác mặt đi học ".
" Eo ơi, tưởng tượng cảm giác thở chung một bầu không khí với mày đã làm bọn tao ghê tởm rồi".
Đám người kia xúm lại mà chửi mắng cậu, bỗng một người trong đám đó lấy chân đá mạnh vào người cậu một cái khiến cậu đau đớn mà kêu lên.
Giản Lê :" Định mệnh mấy người, liên quan đến bọn mày không ".
Vì bị chửi từ nãy nên cậu cũng không nhịn nổi nữa mà cãi lại, mấy việc này do nguyên chủ làm chứ cậu có làm đâu.
Không phải sợ.
Giản Lê tự trấn an bản thân sau đó đứng dậy, mấy người kia thấy vậy liền đẩy ngã cậu xuống.
" Bọn tao còn chưa nói xong với mày đâu".
Giản Lê :" Bọn mày bị điên à, tao động đến bọn mày chưa".
" Vãi, mày làm sai còn dám ở đây to tiếng à".
Nghe họ nói vậy cậu có chút oan ức nhưng giờ cậu đang sống trong cơ thể nguyên chủ nên lại không thể phản bác được gì, chẳng phải trong nguyên tác đây là công tám đẹp trai, tinh tế, kinh tế, dịu dàng hay sao. Sao lại thành tên biến thái rồi, đoạn biến thái duy nhất là bỏ thuốc thụ chính thôi mà.
Giản Lê đang cố nhớ lại cốt truyện xem mình có bỏ lỡ chi tiết nào không.
Thấy cậu im lặng thì một người trong số đó định giơ tay tát cậu thì có người đã bắt lấy tay nó ngăn lại.
Người kia định chửi kẻ dám phá chuyện tốt của mình quay lại thì nhận ra đó vậy mà lại là Hoài Thanh.
Hoài Thanh :" Mấy cậu đang làm gì vậy". Nói rồi hắn tiện tay đỡ cậu dậy.
Giản Lê ngơ ngác khi được Hoài Thanh đỡ dậy, cậu vô thức nói cảm ơn.
Hoài Thanh nhìn đám người kia không nói gì nữa mà lôi cậu đi, Giản Lê không biết nói gì trong tình huống này nữa.
Xin lỗi Hoài Thanh về những việc làm trước đây? Nhưng cậu có biết nguyên chủ đã làm cái quái gì đâu mà xin lỗi.
Hoài Thanh kéo Giản Lê đến một góc của trường học, chỗ này có khá ít người qua lại.
Hắn nhìn Giản Lê nói :" tôi biết là cậu không làm những việc đấy cơ mà vụ việc đã vượt ngoài tầm kiểm soát rồi."
Nghe Hoài Thanh nói vậy cậu mới thả lỏng người ra.
May quá nguyên chủ không làm những điều dại dột ấy.
Giản Lê :" Vậy cậu đính chính đi".
Hoài Thanh biết Giản Lê sẽ nói như vậy nên hắn đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ trước.
Hoài Thanh :" Không được, tin đồn kia nêu rõ là những việc cậu làm tôi đều không biết nên không thể đính chính lại được.
Giản Lê suy nghĩ một chút rồi trả lời Hoài Thanh :" Vậy vụ quần lót kia, cậu bảo không mất cái nào là được mà."
Hoài Thanh :" Tất cả quần lót tôi đều chỉ mặc một lần rồi vứt."
Giản Lê :"...vậy cậu có biết ai tung tin đồn không".
Hoài Thanh :" Không biết, tôi đã nhờ cảnh sát điều tra rồi." Thật ra là hắn nó xạo, bởi người đưa tin kia là hắn chứ không phải ai khác. Hắn tạo một nick giả rồi đặt chế độ ẩn danh để đăng tin khiến cho cậu bị mất mặt mà phải nhờ vả hắn.
Giản Lê không biết bây giờ nên như thế nào, nhờ cảnh sát cũng phải mất một thời gian mới ổn thoả.
Đã vậy nghỉ học cho tới lúc ấy là được rồi.
Giản Lê vừa nghĩ vậy thì Hoài Thanh liền lên tiếng, phía cảnh sát đã bảo với tôi rằng tên kia rất giỏi công nghệ nên không thể dễ dàng tra ra được, có lẽ sẽ phải mất hơn tháng."
Giản Lê :"..." lâu vậy.
Hoài Thanh như đã đạt được mục đích mà nói thêm :" Dù sao chúng ta cũng là bạn từ bé nên tôi không thể để cậu bị như vậy được."
Hoài Thanh :" Chúng ta hẹn hò đi ."
Giản Lê còn đang nghĩ sao hôm nay thụ chính tốt bụng dữ vậy, chẳng phải tháng trước còn lạnh lùng xa cách hay sao. Tự nhiên nghe Hoài Thanh nói vậy làm cậu sửng sốt mà trơ mắt nhìn hắn.
Cậu vẫn chưa nghĩ ra được lí do Hoài Thanh tự nhiên đồng ý giúp cậu là gì.
Hắn thấy cậu đang đứng hình ở đó thì nói :" chỉ là giả vờ thôi, khi mọi việc lắng xuống thì chúng ta chia tay."
" Như vậy mọi người sẽ không ai trách cậu trộm đồ hay nhìn lén... Nữa vì là người yêu của nhau mà, chỉ qua cậu có sở thích kì lạ với người yêu thôi."
Giản Lê thấy hắn nói cũng có lí nhưng mà hẹn hò với thụ chính cao to như này khiến cậu có chút chần chừ, dù chỉ là giả thôi cũng đã thấy không hợp rồi.
Với lại cậu còn đang trong thời gian mập mờ với Lưu Khang nữa, hai người sắp thành người yêu tới nơi luôn rồi vậy mà chuyện này lại sảy ra.
Cậu không trả lời ngay Hoài Thanh mà nói :" để tôi suy nghĩ đã."
Sau đó cậu dừng lại một chút quay lên nhìn Hoài Thanh nói :" cậu giúp tôi vì...tôi đã đưa cậu đến bệnh viện tối hôm đó sao ?".
Thấy cậu không trả lời mấy người kia tưởng cậu bị ngất nên lay người cậu dậy, khiến Giản Lê không kịp trở tay.
Mấy người mở mắt nhìn nhau, trước tình huống như này Giản Lê cố nở một nụ cười tự tin mà nói :" xin chào ".
Vì mặt của cậu bây giờ đã nổi khắp diễn đàn nên đám người kia lập tức nhận ra cậu.
" Đ*t, tao còn tưởng là ai hoá ra là mày à".
" Vãi thằng biến thái như mày còn dám vác mặt đi học ".
" Eo ơi, tưởng tượng cảm giác thở chung một bầu không khí với mày đã làm bọn tao ghê tởm rồi".
Đám người kia xúm lại mà chửi mắng cậu, bỗng một người trong đám đó lấy chân đá mạnh vào người cậu một cái khiến cậu đau đớn mà kêu lên.
Giản Lê :" Định mệnh mấy người, liên quan đến bọn mày không ".
Vì bị chửi từ nãy nên cậu cũng không nhịn nổi nữa mà cãi lại, mấy việc này do nguyên chủ làm chứ cậu có làm đâu.
Không phải sợ.
Giản Lê tự trấn an bản thân sau đó đứng dậy, mấy người kia thấy vậy liền đẩy ngã cậu xuống.
" Bọn tao còn chưa nói xong với mày đâu".
Giản Lê :" Bọn mày bị điên à, tao động đến bọn mày chưa".
" Vãi, mày làm sai còn dám ở đây to tiếng à".
Nghe họ nói vậy cậu có chút oan ức nhưng giờ cậu đang sống trong cơ thể nguyên chủ nên lại không thể phản bác được gì, chẳng phải trong nguyên tác đây là công tám đẹp trai, tinh tế, kinh tế, dịu dàng hay sao. Sao lại thành tên biến thái rồi, đoạn biến thái duy nhất là bỏ thuốc thụ chính thôi mà.
Giản Lê đang cố nhớ lại cốt truyện xem mình có bỏ lỡ chi tiết nào không.
Thấy cậu im lặng thì một người trong số đó định giơ tay tát cậu thì có người đã bắt lấy tay nó ngăn lại.
Người kia định chửi kẻ dám phá chuyện tốt của mình quay lại thì nhận ra đó vậy mà lại là Hoài Thanh.
Hoài Thanh :" Mấy cậu đang làm gì vậy". Nói rồi hắn tiện tay đỡ cậu dậy.
Giản Lê ngơ ngác khi được Hoài Thanh đỡ dậy, cậu vô thức nói cảm ơn.
Hoài Thanh nhìn đám người kia không nói gì nữa mà lôi cậu đi, Giản Lê không biết nói gì trong tình huống này nữa.
Xin lỗi Hoài Thanh về những việc làm trước đây? Nhưng cậu có biết nguyên chủ đã làm cái quái gì đâu mà xin lỗi.
Hoài Thanh kéo Giản Lê đến một góc của trường học, chỗ này có khá ít người qua lại.
Hắn nhìn Giản Lê nói :" tôi biết là cậu không làm những việc đấy cơ mà vụ việc đã vượt ngoài tầm kiểm soát rồi."
Nghe Hoài Thanh nói vậy cậu mới thả lỏng người ra.
May quá nguyên chủ không làm những điều dại dột ấy.
Giản Lê :" Vậy cậu đính chính đi".
Hoài Thanh biết Giản Lê sẽ nói như vậy nên hắn đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ trước.
Hoài Thanh :" Không được, tin đồn kia nêu rõ là những việc cậu làm tôi đều không biết nên không thể đính chính lại được.
Giản Lê suy nghĩ một chút rồi trả lời Hoài Thanh :" Vậy vụ quần lót kia, cậu bảo không mất cái nào là được mà."
Hoài Thanh :" Tất cả quần lót tôi đều chỉ mặc một lần rồi vứt."
Giản Lê :"...vậy cậu có biết ai tung tin đồn không".
Hoài Thanh :" Không biết, tôi đã nhờ cảnh sát điều tra rồi." Thật ra là hắn nó xạo, bởi người đưa tin kia là hắn chứ không phải ai khác. Hắn tạo một nick giả rồi đặt chế độ ẩn danh để đăng tin khiến cho cậu bị mất mặt mà phải nhờ vả hắn.
Giản Lê không biết bây giờ nên như thế nào, nhờ cảnh sát cũng phải mất một thời gian mới ổn thoả.
Đã vậy nghỉ học cho tới lúc ấy là được rồi.
Giản Lê vừa nghĩ vậy thì Hoài Thanh liền lên tiếng, phía cảnh sát đã bảo với tôi rằng tên kia rất giỏi công nghệ nên không thể dễ dàng tra ra được, có lẽ sẽ phải mất hơn tháng."
Giản Lê :"..." lâu vậy.
Hoài Thanh như đã đạt được mục đích mà nói thêm :" Dù sao chúng ta cũng là bạn từ bé nên tôi không thể để cậu bị như vậy được."
Hoài Thanh :" Chúng ta hẹn hò đi ."
Giản Lê còn đang nghĩ sao hôm nay thụ chính tốt bụng dữ vậy, chẳng phải tháng trước còn lạnh lùng xa cách hay sao. Tự nhiên nghe Hoài Thanh nói vậy làm cậu sửng sốt mà trơ mắt nhìn hắn.
Cậu vẫn chưa nghĩ ra được lí do Hoài Thanh tự nhiên đồng ý giúp cậu là gì.
Hắn thấy cậu đang đứng hình ở đó thì nói :" chỉ là giả vờ thôi, khi mọi việc lắng xuống thì chúng ta chia tay."
" Như vậy mọi người sẽ không ai trách cậu trộm đồ hay nhìn lén... Nữa vì là người yêu của nhau mà, chỉ qua cậu có sở thích kì lạ với người yêu thôi."
Giản Lê thấy hắn nói cũng có lí nhưng mà hẹn hò với thụ chính cao to như này khiến cậu có chút chần chừ, dù chỉ là giả thôi cũng đã thấy không hợp rồi.
Với lại cậu còn đang trong thời gian mập mờ với Lưu Khang nữa, hai người sắp thành người yêu tới nơi luôn rồi vậy mà chuyện này lại sảy ra.
Cậu không trả lời ngay Hoài Thanh mà nói :" để tôi suy nghĩ đã."
Sau đó cậu dừng lại một chút quay lên nhìn Hoài Thanh nói :" cậu giúp tôi vì...tôi đã đưa cậu đến bệnh viện tối hôm đó sao ?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.