Tại Sao Thụ Chính Không Đi Theo Nguyên Tác Vậy!
Chương 40
NThien
06/11/2024
Khóc cả ngày trời Giản Lê cũng suy nghĩ thông suốt, không có Hoài Thanh thì cậu bây giờ cũng chẳng khó mà kiếm người khác. Cậu lết cơ thể vừa mệt vừa đói xuống nhà, cũng do hôm nay vì quá hào hứng chuẩn bị quà cho Hoài Thanh mà cậu đã quên luôn cả ăn, đã vậy còn dầm mưa về nữa.
Vì cô giúp việc có việc xin nghỉ nên trong nhà chỉ còn mỗi mình cậu, Giản Lê kiếm đại trong nhà xem có đồ ăn liền không.
Giản Lê tìm cả ngày trời không thấy nên quyết định đặt đồ ăn ngoài luôn cho nhanh, cậu cầm điện thoại lên thì nhìn thấy tin nhắn của Hoài Thanh.
Sao hắn lại có thể thản nhiên nói những lời quan tâm cậu ngay sau khi thốt lên câu nói đó chứ. Cậu nhìn lại những tin nhắn do Hoài Thanh gửi, hắn nhắn rất nhiều, tuy cậu chỉ trả lời rất ngắn gọn thậm chí là không trả lời thì Hoài Thanh vẫn liên tục nhắn tin cho cậu.
Đó là khoảng thời gian cậu cảm thấy thật sự hạnh phúc, nhưng có lẽ cậu phải chấp nhận hiện thực mà thôi.
Đợi một lúc thì đồ ăn cũng được giao đến, Giản Lê thẫn thờ ngồi ăn một mình.
Nước mắt cứ vậy lại vô thức trào ra, cậu trách Hoài Thanh một thì tự trách bản thân mười, đáng ra ngay từ đầu cậu phải biết trước kết quả này rồi chứ, ấy vậy mà lại lún sâu vào mối quan hệ này.
Ăn xong Giản Lê vứt đồ vào sọt rác, Giản Lê tự tát bản thân một cái. Tự nhủ với mình rằng không có Hoài Thanh thì cậu cũng chẳng khó mà kiếm người khác. Cậu bây giờ vừa có tiền, có ngoại hình thì thiếu gì đối tượng.
Mặt khác, Hoài Thanh mang khuôn mặt khó ở ăn tối. Hoài An thấy vậy thì lên tiếng :" Hôm nay anh bắt nạt anh Giản Lê đúng không, em và chị Thành nay đi chơi thì thấy anh ấy vừa chạy vừa khóc.
Hoài Thanh dừng động tác trên tay lại, cơ thể cứng ngắc hỏi lại :" Giản Lê?" Vậy là hôm nay thật sự...
Hoài An thấy anh trai mình có vẻ chột dạ thì tức giận mắng :" Bình thường anh bắt nạt em thì thôi đi, vậy mà anh Giản Lê mà anh cũng bắt nạt, anh đúng là đồ đáng nghét mà!" Nói xong cô bé còn lấy đôi chân ngắn của mình đá anh trai một cái.
Hắn không thèm trả lời Hoài An mà đứng dậy khỏi bàn ăn. Hoài Thanh cầm điện thoại lên, bây giờ hắn mới để ý là tin nhắn mình gửi từ sáng Giản Lê vẫn chưa xem. Bình thường cho dù Giản Lê có không rep tin nhắn của hắn thì ít nhất cũng sẽ xem chứ.
Không hiểu sao Hoài Thanh hắn lại có một cảm giác lo lắng len lỏi trong tâm trí, hắn biết Hoài An không nói dối.
Hoài Thanh thử nhắn tin lại cho Giản Lê.
Hoài Thanh : Lê Lê ơi.
Hoài Thanh : Em giận anh à, việc hôm nay không phải như em nghĩ đâu.
Hoài Thanh : Chỉ là trò đùa với bạn mà thôi...
Hắn cứ nhắn rồi lại xoá, nhắn rồi lại sửa nhưng vẫn không nhận được tin phản hồi từ cậu. Hoài Thanh chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình lại lo lắng bất an như vậy, thậm chí hắn còn hiện lên suy nghĩ muốn bắt nhốt Giản Lê lại nếu như cậu dám rời khỏi hắn như để trấn an cảm xúc của bản thân.
Sáng sớm, cơm mưa vẫn chưa dứt, từng giọt mưa tí tách tí tách rơi.
Giản Lê vác cơ thể với quần thâm mắt to đùng rời giường, hôm qua dù cậu có cố thế nào cũng chẳng thể ngủ được, cứ nhắm mắt lại là cậu lại nhớ tới Hoài Thanh.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong Giản Lê cầm điện thoại ra xem, ấy vậy mà phát hiện 99+ tin nhắn đến từ Hoài Thanh.
Giản Lê không muốn xem nhưng tay thì vẫn bấm vào đọc, cậu đọc hết tin nhắn do Hoài Thanh gửi. Giản Lê đoán rằng Hoài Thanh đã biết mình nghe được cuộc nói chuyện của hắn với Thanh Vân nhờ Hoài An hoặc là cái hộp bánh cậu làm rơi ở đó.
Hầu như tin nhắn gửi đến đều là lời giải thích và xin lỗi, nhưng có một tin nhắn khiến cậu phải để ý nhất đó là : Anh xin lỗi vì đã nói như vậy, là do lúc đó anh chưa nhận ra tình cảm của bản thân thôi nhưng Lê Lê à, anh thích em thật lòng. (2
Giản Lê cảm giác như mình sắp bị thao túng bởi Hoài Thanh rồi, nhưng khi cậu sắp bị Hoài Thanh thao túng thì giấc mơ đó lại ùa về.
Giản Lê cảm thấy mình không nên như vậy, có lẽ Hoài Thanh chỉ là muốn chơi đùa với cậu tiếp nên mới làm vậy thôi...
Đúng vậy, cậu quyết tâm rồi. Kể cả cho dù hắn bây giờ có thích cậu đi nữa thì sau này hắn vẫn sẽ thích Nhật Văn thôi. Giản Lê không muốn nghe Hoài Thanh biện hộ nữa mà nhắn lại một dòng chữ ngắn ngủi sau đó thẳng tay block Hoài Thanh.
Giản Lê : Chúng ta chia tay đi.
Vì cô giúp việc có việc xin nghỉ nên trong nhà chỉ còn mỗi mình cậu, Giản Lê kiếm đại trong nhà xem có đồ ăn liền không.
Giản Lê tìm cả ngày trời không thấy nên quyết định đặt đồ ăn ngoài luôn cho nhanh, cậu cầm điện thoại lên thì nhìn thấy tin nhắn của Hoài Thanh.
Sao hắn lại có thể thản nhiên nói những lời quan tâm cậu ngay sau khi thốt lên câu nói đó chứ. Cậu nhìn lại những tin nhắn do Hoài Thanh gửi, hắn nhắn rất nhiều, tuy cậu chỉ trả lời rất ngắn gọn thậm chí là không trả lời thì Hoài Thanh vẫn liên tục nhắn tin cho cậu.
Đó là khoảng thời gian cậu cảm thấy thật sự hạnh phúc, nhưng có lẽ cậu phải chấp nhận hiện thực mà thôi.
Đợi một lúc thì đồ ăn cũng được giao đến, Giản Lê thẫn thờ ngồi ăn một mình.
Nước mắt cứ vậy lại vô thức trào ra, cậu trách Hoài Thanh một thì tự trách bản thân mười, đáng ra ngay từ đầu cậu phải biết trước kết quả này rồi chứ, ấy vậy mà lại lún sâu vào mối quan hệ này.
Ăn xong Giản Lê vứt đồ vào sọt rác, Giản Lê tự tát bản thân một cái. Tự nhủ với mình rằng không có Hoài Thanh thì cậu cũng chẳng khó mà kiếm người khác. Cậu bây giờ vừa có tiền, có ngoại hình thì thiếu gì đối tượng.
Mặt khác, Hoài Thanh mang khuôn mặt khó ở ăn tối. Hoài An thấy vậy thì lên tiếng :" Hôm nay anh bắt nạt anh Giản Lê đúng không, em và chị Thành nay đi chơi thì thấy anh ấy vừa chạy vừa khóc.
Hoài Thanh dừng động tác trên tay lại, cơ thể cứng ngắc hỏi lại :" Giản Lê?" Vậy là hôm nay thật sự...
Hoài An thấy anh trai mình có vẻ chột dạ thì tức giận mắng :" Bình thường anh bắt nạt em thì thôi đi, vậy mà anh Giản Lê mà anh cũng bắt nạt, anh đúng là đồ đáng nghét mà!" Nói xong cô bé còn lấy đôi chân ngắn của mình đá anh trai một cái.
Hắn không thèm trả lời Hoài An mà đứng dậy khỏi bàn ăn. Hoài Thanh cầm điện thoại lên, bây giờ hắn mới để ý là tin nhắn mình gửi từ sáng Giản Lê vẫn chưa xem. Bình thường cho dù Giản Lê có không rep tin nhắn của hắn thì ít nhất cũng sẽ xem chứ.
Không hiểu sao Hoài Thanh hắn lại có một cảm giác lo lắng len lỏi trong tâm trí, hắn biết Hoài An không nói dối.
Hoài Thanh thử nhắn tin lại cho Giản Lê.
Hoài Thanh : Lê Lê ơi.
Hoài Thanh : Em giận anh à, việc hôm nay không phải như em nghĩ đâu.
Hoài Thanh : Chỉ là trò đùa với bạn mà thôi...
Hắn cứ nhắn rồi lại xoá, nhắn rồi lại sửa nhưng vẫn không nhận được tin phản hồi từ cậu. Hoài Thanh chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình lại lo lắng bất an như vậy, thậm chí hắn còn hiện lên suy nghĩ muốn bắt nhốt Giản Lê lại nếu như cậu dám rời khỏi hắn như để trấn an cảm xúc của bản thân.
Sáng sớm, cơm mưa vẫn chưa dứt, từng giọt mưa tí tách tí tách rơi.
Giản Lê vác cơ thể với quần thâm mắt to đùng rời giường, hôm qua dù cậu có cố thế nào cũng chẳng thể ngủ được, cứ nhắm mắt lại là cậu lại nhớ tới Hoài Thanh.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong Giản Lê cầm điện thoại ra xem, ấy vậy mà phát hiện 99+ tin nhắn đến từ Hoài Thanh.
Giản Lê không muốn xem nhưng tay thì vẫn bấm vào đọc, cậu đọc hết tin nhắn do Hoài Thanh gửi. Giản Lê đoán rằng Hoài Thanh đã biết mình nghe được cuộc nói chuyện của hắn với Thanh Vân nhờ Hoài An hoặc là cái hộp bánh cậu làm rơi ở đó.
Hầu như tin nhắn gửi đến đều là lời giải thích và xin lỗi, nhưng có một tin nhắn khiến cậu phải để ý nhất đó là : Anh xin lỗi vì đã nói như vậy, là do lúc đó anh chưa nhận ra tình cảm của bản thân thôi nhưng Lê Lê à, anh thích em thật lòng. (2
Giản Lê cảm giác như mình sắp bị thao túng bởi Hoài Thanh rồi, nhưng khi cậu sắp bị Hoài Thanh thao túng thì giấc mơ đó lại ùa về.
Giản Lê cảm thấy mình không nên như vậy, có lẽ Hoài Thanh chỉ là muốn chơi đùa với cậu tiếp nên mới làm vậy thôi...
Đúng vậy, cậu quyết tâm rồi. Kể cả cho dù hắn bây giờ có thích cậu đi nữa thì sau này hắn vẫn sẽ thích Nhật Văn thôi. Giản Lê không muốn nghe Hoài Thanh biện hộ nữa mà nhắn lại một dòng chữ ngắn ngủi sau đó thẳng tay block Hoài Thanh.
Giản Lê : Chúng ta chia tay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.