Tại Sao Thụ Chính Không Đi Theo Nguyên Tác Vậy!
Chương 8
NThien
22/10/2024
Giản Lê cầm chiếc hộp đi vào lớp, vì Hoài Thanh quá là nổi tiếng nên chuyện ban nãy truyền đi rất nhanh.
Thành " ê, mày làm gì mà được em gái hot boy mang quà đến tặng vậy " .
Vì độ nổi tiếng của Hoài Thanh khá lớn với lại có người còn thêm mắm thêm muối nữa nên câu chuyện lại lệch đi sang hướng khác.
Giản Lê nói với Thành " quà gì ?" nói xong cậu nhận ra cái gì liền chỉ vào chiếc hộp trên tay nói " cái này?"
Thành nhìn chằm chằm chiếc hộp " ê, hãng nào vậy. Trông bên ngoài hộp cũng đẹp ghê ".
Giản Lê không quan tâm tới chiếc hộp mà tiện tay để lên bàn nói " không biết , với lại không phải là tặng quà gì đâu". Sau đó cậu kể cho Thành nghe mọi chuyện.
Sau đó cậu nghe được tiếng thở dài của Thành " biết vậy hôm qua tao đi rồi, em gái Hoài Thanh đúng chuẩn gu tao luôn ".
Giản Lê mắt chứ A mồm chữ O mà nhìn Thành, bên trong ánh mắt còn có chút khinh bỉ " mẹ mày, em nó còn bé chưa đủ tuổi đâu ."
Sau đó cậu cầm điện thoại giả vờ gọi cho FBI " Alo, ở đây có kẻ ấu dâm !"
Cậu vừa nói xong bị Thành đấm cho một cái u đầu, lườm Giản Lê một cái rồi nói " tao không có biến thái như vậy đâu, tao chờ được. Nói gì thì nói chứ tao đây giỏi nhất là chờ đợi ".
Giản Lê không tin nhìn Thành, có ai gu là đứa trẻ con sau đó nói mình sẽ chờ thì chó ai tin được.
Cậu còn lo tương lai mong sao Hoài An không gặp phải Thành, một đứa bé ngây thơ như kia mà rơi vào tay con đen tối này chỉ có thiệt thôi.
( Sau này Hoài An cùng Thành có ở bên nhau, cơ mà em bé ngây thơ hồn nhiên ngày nào đã không còn mà tâm hồn còn đen tối hơn cả Thành nữa.... Em nó là top!)
Thành tự nhiên nhớ tới dáng vẻ e thẹn của Hoài An qua cửa kính trên tầng nhìn xuống cảm thấy quả thật đúng gu mình quá trời, vừa ngây thơ mà dễ thương nữa.
Giản Lê thấy con bạn tự nhiên cười tủm tỉm không khỏi khinh bỉ, trẻ con cũng không tha nữa...
Xong hai người cũng không nói về chuyện ban nãy nữa mà yên tĩnh nghe giảng.
Vì Thành có chút việc nên nhờ Giản Lê mang hồ sơ lên phòng công tác sinh viên hộ, Giản Lê cũng rảnh nên liền đồng ý.
Sau khi đưa hồ sơ cho người phụ trách thì cậu có đi ngang qua câu lạc bộ karate của trường, Giản Lê có chút tò mò mà ngó vào xem thử thì thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó.
Khương Đạt đang ngồi xúc kem cho hội trưởng câu lạc bộ Karate - Triệu Dương ăn!!
Vì đây là giờ giải lao nên trong câu lạc bộ chỉ có hai người mà thôi, quanh đây cũng chẳng có mấy ai đi lại.
Khi cậu định rời đi thì bắt gặp cặp mắt của Triệu Dương đang nhìn về phía này, hắn thấy cậu thì khó chịu ra mặt rồi nói gì đó với Khương Đạt khiến khương đạt đỏ mặt rồi hôn lên má hắn.
Vì Khương Đạt đang quay lưng lại nên không nhìn thấy cậu, còn Triệu Dương sau khi được hôn thì cười nhẹ rồi nhìn cậu đầy thách thức.
Giản Lê " ???" cái gì vậy, cậu nhìn thấy cái gì vậy nè !
Tôi đang bị lag, tôi đang bị lag, ai đó cứu tôi đi !!
Bỗng cậu cảm nhận được vai mình có ai đó chạm vào " nhìn gì vậy " Hoài Thanh nhìn theo tầm mắt của Giản Lê liền thấy được cảnh tượng bên trong.
Hoài Thanh "..."
Giản Lê "..."
Hai người ưng ý nhau mà lặng lẽ rời đi để lại không gian riêng tư cho hai người họ.
Trong thang máy chỉ có cậu cùng Hoài Thanh, cậu có cảm giác hơi mất tự nhiên mà luôn nhìn đi hướng khác.
Trong không gian im lặng thì Hoài Thanh là người lên tiếng trước " hai người nằm dưới...không thể đâu " Hoài Thanh cũng không biết tại sao mình lại nói vậy, chắc là do hắn giả vờ quan tâm người khác đến quen rồi đi.
Giản Lê " ... " cậu nhìn kiểu chó gì vậy hả, tôi nằm trên, tôi là top chính hiệu đó ! Với lại Khương Đạt không phải gu của tôi.
Nghĩ vậy thôi chứ Giản Lê cũng chả muốn nhiều lời với Hoài Thanh tí nào cả, khi thang máy hiển thị đến tầng hai thì Giản Lê nhanh chóng rời đi để lại Hoài Thanh đứng đó.
Hoài Thanh rốt cuộc vẫn không nghĩ ra lí do vì sao Giản Lê tránh mặt hắn, rõ ràng hắn luôn kiểm soát cảm súc rất tốt ... Thôi kệ đi mất đi một kẻ phiền toái cũng tốt.
Tự nhiên Hoài Thanh nhớ tới cảnh tượng vừa nãy của Khương Đạt với Triệu Dương thì hắn bất giác nghĩ đến hình ảnh hắn cùng Giản Lê như vậy.
Vừa nghĩ xong hắn liền đấm vào mặt một cái đau đớn để tỉnh táo, hắn điên rồi mới nghĩ ra cái cảnh tượng điên rồ như vậy .
Có lẽ từ khi Giản Lê không bình thường thì hắn cũng không bình thường vậy đi, cuối cùng Hoài Thanh đổ hết lỗi lên Giản Lê.
" Đúng vậy, tại cậu ta nên mình mới vậy. Ắt hẳn đây chỉ là chiêu trò gì đó của cậu ta mà thôi, mình không nên mắc bẫy " Hoài Thanh lẩm bẩm trong miệng.
Thành " ê, mày làm gì mà được em gái hot boy mang quà đến tặng vậy " .
Vì độ nổi tiếng của Hoài Thanh khá lớn với lại có người còn thêm mắm thêm muối nữa nên câu chuyện lại lệch đi sang hướng khác.
Giản Lê nói với Thành " quà gì ?" nói xong cậu nhận ra cái gì liền chỉ vào chiếc hộp trên tay nói " cái này?"
Thành nhìn chằm chằm chiếc hộp " ê, hãng nào vậy. Trông bên ngoài hộp cũng đẹp ghê ".
Giản Lê không quan tâm tới chiếc hộp mà tiện tay để lên bàn nói " không biết , với lại không phải là tặng quà gì đâu". Sau đó cậu kể cho Thành nghe mọi chuyện.
Sau đó cậu nghe được tiếng thở dài của Thành " biết vậy hôm qua tao đi rồi, em gái Hoài Thanh đúng chuẩn gu tao luôn ".
Giản Lê mắt chứ A mồm chữ O mà nhìn Thành, bên trong ánh mắt còn có chút khinh bỉ " mẹ mày, em nó còn bé chưa đủ tuổi đâu ."
Sau đó cậu cầm điện thoại giả vờ gọi cho FBI " Alo, ở đây có kẻ ấu dâm !"
Cậu vừa nói xong bị Thành đấm cho một cái u đầu, lườm Giản Lê một cái rồi nói " tao không có biến thái như vậy đâu, tao chờ được. Nói gì thì nói chứ tao đây giỏi nhất là chờ đợi ".
Giản Lê không tin nhìn Thành, có ai gu là đứa trẻ con sau đó nói mình sẽ chờ thì chó ai tin được.
Cậu còn lo tương lai mong sao Hoài An không gặp phải Thành, một đứa bé ngây thơ như kia mà rơi vào tay con đen tối này chỉ có thiệt thôi.
( Sau này Hoài An cùng Thành có ở bên nhau, cơ mà em bé ngây thơ hồn nhiên ngày nào đã không còn mà tâm hồn còn đen tối hơn cả Thành nữa.... Em nó là top!)
Thành tự nhiên nhớ tới dáng vẻ e thẹn của Hoài An qua cửa kính trên tầng nhìn xuống cảm thấy quả thật đúng gu mình quá trời, vừa ngây thơ mà dễ thương nữa.
Giản Lê thấy con bạn tự nhiên cười tủm tỉm không khỏi khinh bỉ, trẻ con cũng không tha nữa...
Xong hai người cũng không nói về chuyện ban nãy nữa mà yên tĩnh nghe giảng.
Vì Thành có chút việc nên nhờ Giản Lê mang hồ sơ lên phòng công tác sinh viên hộ, Giản Lê cũng rảnh nên liền đồng ý.
Sau khi đưa hồ sơ cho người phụ trách thì cậu có đi ngang qua câu lạc bộ karate của trường, Giản Lê có chút tò mò mà ngó vào xem thử thì thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó.
Khương Đạt đang ngồi xúc kem cho hội trưởng câu lạc bộ Karate - Triệu Dương ăn!!
Vì đây là giờ giải lao nên trong câu lạc bộ chỉ có hai người mà thôi, quanh đây cũng chẳng có mấy ai đi lại.
Khi cậu định rời đi thì bắt gặp cặp mắt của Triệu Dương đang nhìn về phía này, hắn thấy cậu thì khó chịu ra mặt rồi nói gì đó với Khương Đạt khiến khương đạt đỏ mặt rồi hôn lên má hắn.
Vì Khương Đạt đang quay lưng lại nên không nhìn thấy cậu, còn Triệu Dương sau khi được hôn thì cười nhẹ rồi nhìn cậu đầy thách thức.
Giản Lê " ???" cái gì vậy, cậu nhìn thấy cái gì vậy nè !
Tôi đang bị lag, tôi đang bị lag, ai đó cứu tôi đi !!
Bỗng cậu cảm nhận được vai mình có ai đó chạm vào " nhìn gì vậy " Hoài Thanh nhìn theo tầm mắt của Giản Lê liền thấy được cảnh tượng bên trong.
Hoài Thanh "..."
Giản Lê "..."
Hai người ưng ý nhau mà lặng lẽ rời đi để lại không gian riêng tư cho hai người họ.
Trong thang máy chỉ có cậu cùng Hoài Thanh, cậu có cảm giác hơi mất tự nhiên mà luôn nhìn đi hướng khác.
Trong không gian im lặng thì Hoài Thanh là người lên tiếng trước " hai người nằm dưới...không thể đâu " Hoài Thanh cũng không biết tại sao mình lại nói vậy, chắc là do hắn giả vờ quan tâm người khác đến quen rồi đi.
Giản Lê " ... " cậu nhìn kiểu chó gì vậy hả, tôi nằm trên, tôi là top chính hiệu đó ! Với lại Khương Đạt không phải gu của tôi.
Nghĩ vậy thôi chứ Giản Lê cũng chả muốn nhiều lời với Hoài Thanh tí nào cả, khi thang máy hiển thị đến tầng hai thì Giản Lê nhanh chóng rời đi để lại Hoài Thanh đứng đó.
Hoài Thanh rốt cuộc vẫn không nghĩ ra lí do vì sao Giản Lê tránh mặt hắn, rõ ràng hắn luôn kiểm soát cảm súc rất tốt ... Thôi kệ đi mất đi một kẻ phiền toái cũng tốt.
Tự nhiên Hoài Thanh nhớ tới cảnh tượng vừa nãy của Khương Đạt với Triệu Dương thì hắn bất giác nghĩ đến hình ảnh hắn cùng Giản Lê như vậy.
Vừa nghĩ xong hắn liền đấm vào mặt một cái đau đớn để tỉnh táo, hắn điên rồi mới nghĩ ra cái cảnh tượng điên rồ như vậy .
Có lẽ từ khi Giản Lê không bình thường thì hắn cũng không bình thường vậy đi, cuối cùng Hoài Thanh đổ hết lỗi lên Giản Lê.
" Đúng vậy, tại cậu ta nên mình mới vậy. Ắt hẳn đây chỉ là chiêu trò gì đó của cậu ta mà thôi, mình không nên mắc bẫy " Hoài Thanh lẩm bẩm trong miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.